Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương cuối

50. Sợ bóng sợ gió một hồi, đại mộng về ly

Trác Dực Thần đối mặt với Triệu Viễn Chu, tựa hồ muốn cười, rồi lại cười không nổi. Khóe miệng giật giật hai cái, không biết nên nói cái gì, làm cái gì, chỉ có thể ngốc đứng ở nơi đó.

Triệu Viễn Chu nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Trác Dực Thần thì cụp mắt xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nhịn không được bật cười, mở rộng vòng tay, nhẹ giọng nói: "Ngươi thật sự không muốn ôm ta một chút sao?"

Nước mắt trào ra trong mắt Trác Dực Thần, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, chậm rãi nhấc chân lên, đi về phía Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu ôn nhu xem hắn, bỗng nhiên Trác Dực Thần dừng lại cách Triệu Viễn Chu một bước.

Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ cười một cái, sau đó tiến lên một bước ôm chặt Trác Dực Thần, vuốt đầu an ủi hắn: "Được rồi, vui vẻ một chút nha."

Trác Dực Thần trầm mặc, Triệu Viễn Chu cảm nhận được bờ vai của y đang nhẹ nhàng run rẩy, không nói gì thêm, chỉ yên lặng ôm chặt hơn.

Nước mắt Trác Dực Thần an tĩnh chảy xuống, một bàn tay ôm lại Triệu Viễn Chu, một cái tay khác liên tục lau nước mắt, nhưng mỗi lần lau đi, nước mắt lại chảy càng dữ dội hơn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng Trác Dực Thần cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm đứt quãng: "Ngươi đã trở về...... Cuối cùng ngươi cũng trở về...."

Ngươi biết bao nhiều năm qua ta đã trải qua như thế nào sao...... Sao bây giờ Ngươi mới trở về a......

"Ừm, ta thực sự đã trở về." Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Trác Dực Thần, thật sự khiến y hoài niệm.

Vừa mới rồi bên ngoài còn mưa to tầm tã, nhưng bây giờ đã tạnh, mây đen tan đi lộ ra ánh mặt trời ấm áp, bao phủ hai người, xua tan hết khói mù.

Thật lâu sau, Trác Dực Thần nhẹ nhàng buông Triệu Viễn Chu ra, vừa định mở miệng nói chuyện, một bóng đen từ trong góc lao ra, dùng mông đẩy hắn ra, sau đó lao vào trong ngực Triệu Viễn Chu. 

Trác Dực Thần nhìn về phía người tới, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Cửu?"

Không sai, đúng là Bạch Cửu.

Bạch Cửu vội vàng chạy tới, ôm chặt Triệu Viễn Chu, gào khóc: "Đại yêu, cuối cùng ngươi cũng trở về."

Triệu Viễn Chu chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Cửu đã cao hơn một cái đầu. Bạch Cửu trước kia chỉ là một đứa trẻ, hiện tại đã trưởng thành rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh.

Đang suy nghĩ thì ba bóng người từ bên trong đi ra, chính là Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi.

Triệu Viễn Chu nhìn về phía bọn họ, nhẹ giọng nói: "Lâu rồi không gặp."

Ba người gật đầu, Bạch Cửu cũng chui ra từ trong lòng ngực của Triệu Viễn Chu, "Vốn dĩ vừa rồi lúc trốn ta liền muốn ôm ngươi, nhưng lại cảm thấy cái ôm đầu tiên nên để cho Tiểu Trác ca, cho nên mới......"

Trác Dực Thần xoa đầu Bạch Cửu: "Vậy cảm ơn Tiểu Cửu."

Bạch Cửu hắc hắc một tiếng. 

Triệu Viễn Chu tưởng cái gì, vì thế nói với mọi người: "Đi thôi, chúng ta đi một chuyến đến tháp Vãng Sinh."

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng bọn họ vẫn đi theo Triệu Viễn Chu đi vào tháp Vãng Sinh.

Văn Tiêu mở đại môn ra, khi mọi người bước vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều ngây ngẩn cả người.

Chỉ có Triệu Viễn Chu tiến về phía trước hai bước, khẽ gật đầu với ba bóng người trước mặt.

Trác Dực Thần nhìn bọn họ, phát hiện bọn họ chính là ba người giống hệt như trong bức họa, lúc này mới hiểu được bọn họ chính là Băng Di, Ứng Long và Bạch Trạch. Chẳng qua đều là hư ảnh.

"Chúng ta đợi ngươi rất lâu." Bạch Trạch nói.

Triệu Viễn Chu cười áy náy: "Xin lỗi, ta muốn đi gặp bạn bè của ta trước đã."

Bạch Cửu nhìn bọn họ, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, nhỏ giọng nói thầm cùng Anh Lỗi: "Bọn họ cũng là một sợi thần thức?"

Anh Lỗi gật đầu, "Hẳn là như vậy."

Bạch Trạch nhìn về phía Văn Tiêu, "Ngươi làm rất tốt. Yêu thú trong Đại Hoang có thể cảm nhận được ấm lạnh của thế gian, không thể thiếu mấy trăm năm này ngươi hối hả ngược xuôi. Từ nay về sau, ngươi chính là thế hệ cuối cùng của thần nữ Bạch Trạch, ta tin tưởng ngươi có thể khôi phục lại hòa bình giữa người và yêu thú."

Văn Tiêu cúi đầu, ý của Bạch Trạch chính là nàng sẽ cùng thiên địa đồng thọ, bảo vệ Đại Hoang và nhân gian muôn đời.

"Tổ tiên Băng Di. Ứng Long đại nhân." Trác Dực Thần vừa nói vừa ôm quyền hành lễ với hai người.

Ứng Long nhìn Băng Di, nói: "Hậu bối của ngươi."

"Cũng là của ngươi." Băng Di nói xong, sau đó vẩy tay với Trác Dực Thần: "Lại đây, để ta nhìn ngươi."

Lời nói của Băng Di quanh quẩn bên tai mọi người trong Tập Yêu Tư. Bọn họ tự hỏi về ý tứ của hắn khi nói ' cũng là của ngươi ', nhưng vẫn không hiểu. Chỉ có Triệu Viễn Chu mím môi nhịn cười.

Trác Dực Thần nghe vậy liền đi tới, Băng Di nhìn khuôn mặt trước mắt có chút giống mình, nhưng không chỉ là khuôn mặt. Trong lòng cảm khái vạn phần.

Băng Di giơ tay nhẹ điểm giữ mày Trác Dực Thần, nghiêm mặt nói: "Đây là bộ kiếm pháp cuối cùng, ta tặng cho ngươi."

Hình ảnh đó cứ quanh quẩn trong đầu Trác Dực Thần, thân ảnh của Băng Di tỏa sáng trong thế giới tối tăm, kiếm pháp của hắn khác với những người khác, tràn đầy sát ý, lực rút ngàn cân.

Kiếm pháp này nhẹ nhàng như làn gió xuân, nhẹ nhàng như cơn mưa đầu hè cuốn trôi bụi bặm, mang lại sức sống mới cho thế gian.

Trác Dực Thần lẩm bẩm nói: "Kiếm pháp này....."

"Còn chưa có tên, nhưng ngươi có thể đặt tên cho nó." Băng Di nói.

Trác Dực Thần trầm mặc một hồi, lắc đầu: "Ta còn chưa nghĩ ra."

"Vậy thì đợi đến khi ngươi suy nghĩ kỹ rồi nói." Băng Di vỗ bờ vai hắn, "Kiếm pháp này rất quan trọng, về sau ngươi sẽ dùng đến."

Trái tim Trác Dực Thần đập thình thịch, liếc nhìn Triệu Viễn Chu, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Hẳn là sẽ không.

Ứng Long ' tấm tắc ' hai tiếng, trầm giọng nói: "Triệu Viễn Chu, ngươi sinh ra từ lệ khí của đất trời, lệ khí vĩnh viễn không thể tiêu trừ, ngươi vẫn là vật chứa của lệ khí."

Triệu Viễn Chu chỉ là nhàn nhạt cười, cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn.

Trác Dực Thần đột nhiên nhìn về phía Ứng Long, ý của lời này lại kết hợp lời mà Băng Di vừa nói, chẳng lẽ trong tương lai hắn còn phải..... giết Triệu Viễn Chu?

Bạch Cửu đột nhiên mở miệng: "Đây là ý gì? Đại yêu lại muốn chết nữa sao?"

"Để ta nói cho hết lời a." Ứng Long cười một cái, nhìn về phía Triệu Viễn Chu: "Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai ngươi vẫn sẽ bị lệ khí khống chế, đây là chuyện ngươi làm như thế nào đều không thể thay đổi. Nhưng mà đến lúc đó, các bằng hữu của ngươi và hắn đều sẽ đứng ở phía sau ngươi, gánh vác trách nhiệm thay ngươi."

Ứng Long giọng nói, thân ảnh của y, Băng Di và Bạch Trạch dần dần tiêu tán, giọng nói của Ứng Long cũng vang lên.

"Thế gian khó nhất đến tình, chính là ràng buộc giữa các ngươi, mỗi người đều có thể sẵn sàng chết vì bằng hữu, nhưng các ngươi sẽ không bao giờ trải qua ngày đó nữa."

Băng Di thở dài một tiếng: "Các ngươi sẽ thay thế chúng ta, trở thành thần bảo vệ thế giới này."

Vừa dứt lời, bảy sợi tơ đột nhiên từ đỉnh tháp tháp Vãng Sinh hiện ra, trong đó có sáu sợi phân biệt chui vào trong cơ thể mọi người ở đây, sợi cuối cùng bay ra khỏi tháp.

Giọng nói từ bi của Bạch Trạch vang vọng trong tháp Vãng Sinh, "Đây là thần lực cuối cùng của chúng ta. Nó sẽ ban cho các ngươi cuộc sống mới và bảo vệ hàng ngàn sinh linh."

Ánh sáng vàng lơ lửng trong không trung, dần dần biến mất và chìm vào im lặng.

Sáu người đều cảm nhận được trong cơ thể mình có một luồng thần lực có thể thanh lọc vạn vật. Ngoại trừ Triệu Viễn Chu những người khác cũng dần dần xuất hiện cùng một loại hoa văn trên trán.

"Là thần ấn." Triệu Viễn Chu nói.

Lúc này Anh Lỗi ngạc nhiên phát hiện vết bỏng trên người mình đã biến mất, giống như được thần lực vuốt phẳng vậy.

Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có biến hóa, không giống nhau.

Triệu Viễn Chu giải thích: "Có thần ấn này, các ngươi sẽ bảo vệ thế giới rộng lớn này đời đời kiếp kiếp."

"Hả? Vì sao đại yêu lại không có thần ấn?" Bạch Cửu nghi hoặc hỏi.

Triệu Viễn Chu cười một cái, "Ta là vật chứa lệ khí của trời đất, là đối thủ của các ngươi, làm sao có thể có được thần ấn chứ."

Trác Dực Thần dâng lên một cổ bất an, hắn không để ý đến thần lực của mình, nhìn về phía Triệu Viễn Chu, lại phát hiện khuôn mặt Triệu Viễn Chu không có một tia u sầu nào.

"Nhưng vừa rồi ngươi cũng nhận được thần lực giống như chúng ta. Đó là cái gì?" Bùi Tư Tịnh hỏi.

"Là cái này." Triệu Viễn Chu mở tay ra, một quả cầu ánh sáng màu vàng xuất hiện giữa không trung, sau đó từng luồng lệ khí màu đỏ tươi chui vào trong làn khói vàng, càng lúc càng lớn.

"Nó có thể chứa đựng lệ khí." Triệu Viễn Chu nói.

Triệu Viễn Chu không đợi bọn họ nói chuyện, trực tiếp móc ra ' Sơn Hải Thốn Cảnh ' kích hoạt, đến khi có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, bọn họ đã trở về Tập Yêu Tư.

Triệu Viễn Chu ngựa quen đường cũ đi vào phòng Nghị Sự, một mông ngồi xuống, nghiêm mặt nói: "Ai, đứng cũng mệt rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

Năm người nghe vậy sôi nổi nhập tòa, Triệu Viễn Chu dẫn đầu mở miệng: "Ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, đơn giản chính là nếu tương lai ta mất khống chế, có phải lại chết dưới Vân Quang Kiếm hay không?"

Khi mọi người nhìn thấy bộ dạng thong dong của Triệu Viễn Chu, đột nhiên cảm giác hình như sự tình không có nghiêm trọng đến vậy.

Trác Dực Thần yên lặng nắm chặt Vân Quang kiếm, Triệu Viễn Chu đứng lên giơ tay ngưng tụ thần lực, sau đó lệ khí rót vào quả cầu ánh sáng màu vàng.

Triệu Viễn Chu nhìn về phía Trác Dực Thần, nhẹ giọng nói: "Ngươi dùng kiếm pháp mà Băng Di vừa dạy ngươi đâm ta."

Trác Dực Thần nhíu chặt mày: "Ngươi nói cái gì?"

Triệu Viễn Chu chớp mắt, chỉ vào quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay, lập tức đổi lời: "Đâm vào nó."

Trác Dực Thần do dự đứng lên, rút Vân Quang kiếm ra rồi nhắm mắt lại, hồi ức bộ kiếm pháp kia, một lát sau hắn đột nhiên mở mắt ra, lẩm bẩm: "Thì ra là như thế."

Vừa dứt lời, Trác Dực Thần không chút do dự giơ kiếm lên đâm về phía quả cầu ánh sáng, cảnh tượng vô cùng kinh tâm động phách, Bạch Cửu che mắt không dám nhìn.

Ngay khi mũi kiếm Vân Quang chạm vào quả cầu ánh sáng, một luồng năng lượng kinh người bùng nổ, ngay sau đó lệ khí trong quả cầu ánh sáng bị ánh sáng xanh của Vân Quang kiếm đánh tan và biến mất.

"Bộ kiếm pháp kia là do Băng Di vì ngươi và ta, tốn thời gian trăm năm nghiên cứu ra." Triệu Viễn Chu thu tay lại, ngồi xuống.

Trác Dực Thần thu hồi Vân Quang kiếm: "Kiếm pháp này kết hợp với thần lực trong cơ thể ngươi, tương lai khi lệ khí vào huyết nguyệt tụ tập trên người ngươi, dùng thần lực của ngươi để tích tụ lệ khí, ta có thể liền dùng Vân Quang kiếm đánh tan lệ khí."

"Đúng vậy." Triệu Viễn Chu uống ngụm nước trà, "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Trác Dực Thần hừ cười một tiếng, nhiều năm như vậy thật sự không có chút nào thay đổi, ngay cả một câu nói cũng không thay đổi.

"Ứng Long không phải đã nói còn có chúng ta sao? Vậy chúng ta phải làm sao?" Bạch Cửu hỏi.

Bùi Tư Tịnh xoay cái ly trong tay, "Bảo vệ thế gian. Lệ khí vào huyết nguyệt không phải thưa thớt giống vừa rồi, khi đó năng lượng lệ khí trong thiên địa rất lớn, cộng thêm uy lực của Vân Quang kiếm của Tiểu Trác đại nhân, rất dễ làm hại người vô tội."

Như vậy vừa nói, Bạch Cửu lập tức đã hiểu, thật đến lúc đó, bọn họ cần phải dùng thần lực của mình hộ pháp cho Triệu Viễn Chu, ngăn cách y khỏi nguy hiểm.

"Còn có ta."

Một giọng nam vang lên từ bên ngoài phòng Nghị Sự, mọi người sôi nổi nhìn lại, nhìn thấy một người quen cũ.

Ly Luân.

Ngay sau đó Bạch Cửu hét lên một tiếng chói tai: "Aaaa!! Quỷ a!!"

Ly Luân sải bước đi vào, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Triệu Viễn Chu: "Ồn muốn chết, ngươi mới là quỷ."

Trác Dực Thần ngồi đối diện trừng mắt nhìn hắn một cái, Ly Luân xoay đầu nhìn về phía Trác Dực Thần, nhướng mày.

Trác Dực Thần vốn định nói gì đó, lại nhìn đến thần ấn trên trán Ly Luân, liền hỏi: "Sao ngươi cũng có thần ấn?"

Lời nói của Trác Dực Thần đã nhắc nhở mọi người còn lại, lúc này bọn họ mới phát hiện ra thần ấn của Ly Luân.

Ly Luân nhún nhún vai, "Ngươi đoán." 

Nói xong hắn nhìn về phía Triệu Viễn Chu bên cạnh, "Lâu rồi không gặp."

Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ gật đầu. Lúc này Ly Luân trong lòng thực may mắn, Triệu Viễn Chu tồn tại đã trở về.

Trong trận đại chiến với Ôn Tông Du, hắn vốn tưởng rằng bản thân sẽ hồn phi phách tán, không nghĩ tới Triệu Viễn Chu dùng rễ cây hòe bảo vệ hắn.  Trải qua 300 năm hắn có thể một lần nữa hóa hình.

Bạch Cửu lén liếc nhìn Ly Luân, sờ vào chiếc chuông bên tai để an ủi bản thân, đột nhiên dừng lại, sau đó lại có một tiếng hét bén nhọn khác.

"Xong rồi! Mặt trang sức mà đại yêu tặng đã không còn nữa!"

Triệu Viễn Chu cầm tách trà dừng lại. 

Văn Tiêu nhẹ giọng nói: "Tiểu Cửu, mặt trang sức không phải đã mất từ ​​lâu rồi sao..."

Bạch Cửu nghe xong mới phản ứng lại, bình tĩnh nói: "Đúng đúng, làm ta sợ muốn chết."

Lúc này, Triệu Viễn Chu nhịn không được cười một tiếng, "Không ngờ các ngươi lại thích đồ ta tặng đến vậy. Một khi đã như vậy, chờ."

Triệu Viễn Chu đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau cầm một cái hộp trở về, mở hộp ra rồi phân chia cho mọi người, nói: "Đây là thứ ta vốn muốn tặng cho các ngươi."

Khi bọn họ nhận được lại phát hiện là một khối bạch ngọc, trên đó có khắc hoa văn, mỗi người đều khác nhau.

Phân biệt là đoản tiêu, ngân châm, dao phay, cung Liệt Ảnh và trống bỏi.

Triệu Viễn Chu lại lấy ra một cái đưa cho Bùi Tư Tịnh, "Đây là của Bùi Tư Hằng."

Bùi Tư Tịnh nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn."

Cuối cùng, Triệu Viễn Chu đi về phía Trác Dực Thần, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên còn có của Tiểu Trác đại nhân."

Trác Dực Thần cầm ngọc bài, trên đó khắc... một con khỉ nhỏ ôm Vân Quang kiếm.

"Đây không phải là khỉ, mà là vượn trắng." Triệu Viễn Chu nói.

Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu, mặt lộ vẻ nghi hoặc. 

Chỉ thấy Triệu Viễn Chu ngồi xuống, sâu kín mở miệng: "Ta muốn nhấn mạnh một chút, ta không phải là khỉ, mà là một con vượn trắng cao quý."

Trác Dực Thần nhịn không được cười ra tiếng, vấn đề này từ lúc bọn họ gặp nhau đến giờ vẫn chưa giải quyết được.

"Vậy của ngươi thì sao? Là gì vậy?" Anh Lỗi hỏi.

Triệu Viễn Chu chần chờ một chút: "Của ta... Ta sẽ không nói cho các ngươi biết."

Bạch Cửu bĩu môi, "Chậc..."

"Khắc xấu muốn chết." Ly Luân ngoài miệng nói vậy, tay lại đem ngọc bài treo ở bên hông.

Triệu Viễn Chu lắc đầu, không lời gì để nói.

Trác Dực Thần nhìn về phía Ly Luân ăn mặc một thân bạch, vừa thấy hiển nhiên là không có ý tốt, như vậy nghĩ, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Văn Tiêu, nói: "Văn Tiêu, đổi vị trí."

Văn Tiêu ngẩn ra một chút, sau đó phản ứng lạ nghẹn cười, có trò hay để nhìn.

Văn Tiêu cứ như vậy thay đổi vị trí với Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần ngồi bên cạnh Triệu Viễn Chu, sau đó đưa tay nắm lấy chiếc đệm mà Triệu Viễn Chu đang ngồi, kéo người lại gần mình.

Triệu Viễn Chu nghi hoặc nhìn về phía hắn, biểu tình cổ quái: "Chính ngươi cũng có cái đệm, đoạt của ta làm gì?"

Khóe miệng Trác Dực Thần giật giật, mạch não thần kỳ của Triệu Viễn Chu thật là khiến người nổi điên.

Ly Luân cười lạnh một tiếng: "Chậc chậc chậc, mùi dấm thật nồng."

Trác Dực Thần ' chậc ' một tiếng, cũng mặc kệ Triệu Viễn Chu đang phát ngốc, một mình giận dỗi.

Anh Lỗi giơ ngón tay cái lên với Triệu Viễn Chu, nói: "Ngươi thật lợi hại. Trực tiếp khiến Tiểu Trác đại nhân phải im lặng."

Triệu Viễn Chu chép chép miệng, một đám người trầm mặc thật lâu.

Trác Dực Thần đột nhiên mở miệng: "Lần này, thứ chúng ta được tặng không thể là nội đan của ngươi nữa chứ."

Triệu Viễn Chu làm như không nghĩ tới Trác Dực Thần sẽ hỏi như vậy, lắc đầu: "Không phải, là ngọc hàng thật giá thật."

Trác Dực Thần gật đầu, "Vậy ngươi có biết hay không, nếu như trong chúng ta không có ai thèm để ý đến mặt trang sức kia, ngươi sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa?"

Lời này vừa nói ra, yên tĩnh một cái chớp mắt, bọn họ đều ăn ý không nói gì, chờ đợi câu trả lời của Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu trầm mặc một lát lại cười nói: "Ta tin các ngươi."

"Ngươi đang đánh cược." Trác Dực Thần ngước mắt nhìn về phía y, "Ngươi đem sinh tử của mình giao phó vào trong tay chúng ta, bởi vì chúng ta là người ngươi quan tâm nhất trên thế gian này. Nếu như nội đan bị hư hao, vậy cho thấy chúng ta không quan tâm ngươi, ngươi cũng không cần phải trở về nữa, đúng không?"

Triệu Viễn Chu nắm chặt cái ly, không có hé răng.

Lời nói của Trác Dực Thần khiến mọi người sáng tỏ, Bạch Cửu há miệng thở dốc nhưng đều nói không nên lời.

Trác Dực Thần khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia mê mang, đôi mắt đỏ hoe đang tìm kiếm câu trả lời.

Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng gõ mặt bàn, thanh âm hơi cao: "Tiên đoán của Ứng Long chưa bao giờ xảy ra sai lầm."

Trác Dực Thần không hiểu vì sao Triệu Viễn Chu lại nhắc đến Ứng Long, vừa định mở miệng, đang định nói thì đột nhiên nhớ tới một câu.

Thần sắc hắn ngơ ngẩn, lẩm bẩm: "Vậy mong rằng mọi khó khăn của các ngươi đến cuối cùng đều là sợ bóng sợ gió một hồi, đại mộng quy ly."

Triệu Viễn Chu mỉm cười. 

Trác Dực Thần ngước mắt lên, thấp giọng nói: "Những lời này...... Cũng là tiên đoán."

Văn Tiêu cùng Bùi Tư Tịnh những người cùng nhau đi vào cấm địa của tộc Băng Di, lúc bấy giờ, đột nhiên nhớ lại chuyện này, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Mọi khó khăn mà họ đã trải qua trong quá khứ cho đến bây giờ đều là sợ bóng sợ gió một hồi, đại mộng về ly.

Triệu Viễn Chu sớm đã biết đây là một lời tiên đoán, cho nên mới có hành động kế tiếp.

Lấy nội đan, tặng mặt trang sức, sau khi chết lưu lại khế ước.

Bố cục quyên bàn cờ, sinh tử đã định.

Trác Dực Thần lộ ra mỉm cười thoải mái: "Triệu Viễn Chu, ngươi đúng là một con yêu xấu xa...."

Triệu Viễn Chu nhún vai, nghiêng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì Tiểu Trác đại nhân cương trực công chính, ngươi cũng muốn bắt con yêu xấu xa này lại sao?"

Trác Dực Thần không để ý đến y.

Triệu Viễn Chu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Tiểu Trác đại nhân, ngươi còn không biết xấu hổ nói như vậy sao?"

"Ta làm sao?" Trác Dực Thần hỏi.

Triệu Viễn Chu nghiến răng nghiến lợi: "Nếu ta nhớ không lầm, năm đó lúc ta còn ở Tập Yêu Tư, ngươi đã xé nát khế ước xé thành mảnh nhỏ, còn thả bay theo gió. Dẫn tới ta phiêu đãng ở bên ngoài mười tám năm mới tìm được ngươi."

Trác Dực Thần: "......"

Cho nên lúc ấy khế ước là Triệu Viễn Chu cố ý lưu tại trong phòng mình, sau khi y chết, có người đến dọn dẹp phòng tự nhiên sẽ nhìn đến.

Đây cũng là một bước cuối cùng của Triệu Viễn Chu.

Ly Luân một bộ thần sắc thì ra là thế, cười khẩy nói: "Thật đúng là tự tìm thêm phiền toái cho chính mình."

Trác Dực Thần biết đây là vấn đề của mình, không khỏi tự trách. Năm đó thế nhưng một chút cũng chưa nghĩ đến.

"Được rồi, được rồi, ta chỉ đùa ngươi thôi." Triệu Viễn Chu nói.

Trác Dực Thần cúi đầu, không nói lời nào.

Triệu Viễn Chu xoay người đang định nói chuyện với Ly Luân thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay y.

Triệu Viễn Chu quay đầu lại nhìn, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trác Dực Thần cất cao giọng nói: "Nhốt con yêu xấu xa này lại."

Không đợi Triệu Viễn Chu kịp phản ứng, hắn đã kéo y lên, túm đi ra ngoài. Triệu Viễn Chu không ngừng giãy giụa, nhưng giãy giụa không có hiệu quả, đành phải từ bỏ.

Sau đó mọi người liền trơ mắt nhìn Triệu Viễn Chu bị kéo đi.

Ly Luân bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận cái gì, thở dài nói: "Nửa còn lại là ảnh hưởng bởi tốc độ rút kiếm."

Trác Dực Thần kéo Triệu Viễn Chu đi thẳng vào phòng, khi đi qua một góc, Triệu Viễn Chu ra hiệu cho Trác Dực Thần dừng lại.

Triệu Viễn Chu nhìn về phía ba cái bài vị được cung phụng, trầm mặc.

Trác Dực Thần hiểu được ý của Triệu Viễn Chu, nén hương trên bàn thờ, đốt lửa rồi đưa cho Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu tiếp nhận, cúi đầu ba lạy, cắm hương vào lư hương, nhìn một lúc rồi nhấc chân rời đi.

Trác Dực Thần mang theo người tới phòng ngủ. 

Triệu Viễn Chu ngồi ở trên giường, chậm rì rì nói: "Cho nên khi Tiểu Trác đại nhân bảo giam ta lại, ý là muốn nhốt ta trong phòng riêng của ngươi a."

"Đừng ba hoa nữa." Trác Dực Thần cầm một chiếc túi nhung đi tới, "Cái này tặng ngươi."

"Cái gì?"

"...... Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?" Trác Dực Thần nói.

Triệu Viễn Chu mở túi ra, bên trong là một cái vòng ngọc.

"Vòng tay này là của mẹ ta. Mẹ ta nói là để dành cho tương lai...." Trác Dực Thần nói được nửa lời thì dừng lại, mặt dần dần đỏ lên.

Triệu Viễn Chu hồ nghi nhìn về phía hắn, sau đó nhoẻn miệng cười: "Là tín vật đính ước."

Trác Dực Thần không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Triệu Viễn Chu cầm vòng tay ngó trái ngó phải rồi quyết định đeo nó vào tay.

Hai người đi đến sân thượng, ngồi xuống. Lỗ tai Trác Dực Thần ửng đỏ đổ cho Triệu Viễn Chu một chén rượu, chậm rãi hỏi: "Còn sẽ rời đi sao?"

Triệu Viễn Chu trả lời dứt khoát: "Sẽ không."

Trác Dực Thần trầm giọng nói: "Vậy ngươi...... sẽ luôn ở đây sao?"

"Đương nhiên."

Triệu Viễn Chu uống một hơi cạn sạch rượi trong ly, không nhanh không chậm nói: "Ta sẽ không bao giờ rời đi nữa, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, chứng kiến ​​sự phồn hoa của thế gian này cùng những năm tháng hồng trần."

 "Được."

Khi họ lần đầu gặp nhau, không ai ngờ rằng họ sẽ có thể vượt qua khoảng cách, phá vỡ màn sương mù dày đặc, nghênh đón tia nắng ban mai và trở thành ánh sáng ấm áp của nhau.

Trăng sáng treo cao trên bầu trời, thanh phong hơi Phật, tình yêu tồn tại đời đời kiếp kiếp.

Chính văn xong.


YAAAAAAAAAAAAAAAAA. CUỐI CŨNG CŨNG KẾT THÚC RỒI🎉🎉🎉🎇🎇🎇🎇🎆🎆.

MÌNH RẤT CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC, BÌNH CHỌN VÀ THEO DÕI TRONG THỜI GIAN QUA.

MÌNH XIN THÔNG BÁO [ Đêm hạ vị ương ] đã hoàn thành phần chính văn. Trong thời gian tới mình sẽ dịch thêm mấy chương phiến ngoại nữa là kết thúc rồi.

Một lần nữa mình cảm ơn mọi người rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro