Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Phiên ngoại một
( Phiên ngoại ) Trác Dực Thần bị Chu Yếm câu hồn 1
Gần đây bầu không khí giữa Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần có chút vi diệu, cổ quái nói không nên lời.
Tại sao lại nói như thế? Chuyện bắt đầu từ mấy ngày trước.
Ba ngày trước, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần vốn định vui chơi ở Thiên Đô Thành mấy ngày, sau đó lại đi Đại Hoang.
Vừa vặn Văn Tiêu thích xem một ít thoại bản, Triệu Viễn Chu liền trộm cầm đi một ít, cảm tình trong chuyện xưa có thể nói là lên xuống thăng trầm.
Triệu Viễn Chu hứng thú, dành một ngày một đêm để đọc hết một quyển, nhưng vẫn chưa thấy đã ghiền.
Vì thế y liền dứt khoát kéo Trác Dực Thần tùy tiện tìm một gian trà lâu có thuyết thư tiên sinh. Những miêu tả sống động rất cuốn hút và thú vị hơn nhiều so với việc đọc một cuốn thoại bản nhiều.
Triệu Viễn Chu vừa cắn hạt dưa vừa chăm chú lắng nghe thuyết thư tiên sinh dưới lầu giảng chuyện xưa về một con khỉ cầm trụ Kình Thiên bảo vệ sư phụ và chiến đấu với yêu quái.
Triệu Viễn Chu càng nghe càng thích, thậm chí khi giảng đến cao trào Triệu Viễn Chu còn phụ họa hai tiếng.
Tuy Trác Dực Thần không thích nghe sách, nhưng có Triệu Viễn Chu ở, hắn dần dần bắt đầu cũng nghe sách.
Nhưng khi lắng nghe, hai người cảm thấy có điều gì đó không rồi. Vị thuyết thư tiên sinh này hình như đã thay đổi câu chuyện.
Thuyết thư gõ bàn một cái: "Nghe nói mấy trăm năm trước, có một con yêu quái đi tới nhân gian, tìm kiếm ái nhân khi xưa. Con yêu này đã tìm rất lâu, rốt cuộc có một ngày hắn tìm được rồi. Nhưng ái nhân năm xưa đã biến thành người chuyên săn yêu quái, hơn nữa không nhớ rõ những chuyện trong quá khứ giữa bọn họ."
Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần ở trong phòng riêng trên lầu liếc nhau, hồ nghi lắng nghe.
Thuyết thư không biết từ khi nào đã rút ra một thanh kiếm: "Lúc nhìn thấy ái nhân, y đột nhiên cảm thấy đau lòng. Bởi vì người săn yêu quái đã đâm vào tim y bằng một thanh kiếm, hơn nữa trong mắt tràn đầy hận ý, đơn giản là ở trong trí nhớ của hắn, yêu quái trước mặt là con yêu đã giết người nhà của hắn, cho nên hắn muốn báo thù."
Bàn tay đang uống trà của Trác Dực Thần dừng lại. Xác định, nhân vật chính chính là hai người bọn họ.
Quả nhiên, chỉ nghe thuyết thư hô: "Mà hai vị nhân vật chính là đại yêu Chu Yếm trong truyền thuyết và Tập Yêu Tư Trác Dực Thần."
Khóe miệng Triệu Viễn Chu giật giật, trong sách tranh thường có những câu chuyện được lưu truyền trong dân gian, có rất nhiều là thật, có rất nhiều là giả, còn có thật thật giả giả.
Y đây là đang ăn dưa ăn đến trên người mình.
"Mối quan hệ giữa hai vị này có thể nói là đầy rẫy thăng trầm, vừa yêu vừa hận. Khi Trác Dực Thần đâm Chu Yếm một kiếm, Chu Yếm không hề né tránh mà còn nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ. Trác Dực Thần bị ánh mắt thất vọng kia làm đau đớn. Hắn không hiểu tại sao rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, vì sao Chu Yếm sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nhưng vẫn nhốt con yêu này vào đại lao của Tập Yêu Tư."
Trác Dực Thần nhíu chặt mày: "Này thật là lung tung rối loạn."
Triệu Viễn Chu bĩu môi, chuyện xưa về bọn họ này nửa thật nửa giả, nghe chi tiết đến mức y đều sắp cho rằng mình đã mất trí nhớ.
Nhưng mà nội dung kế tiếp thuyết thư nói càng thêm thái quá
"Vì thế Trác Dực Thần ban đêm đi vào địa lao, muốn tìm hiểu một chút tình huống. Ai ngờ Chu Yếm đang giả bộ ngủ đột nhiên hôn hắn, hơn nữa bắt đầu cởi quần áo của hắn. Trác Dực Thần nơi nào đã gặp qua tình cảnh này, nhưng rốt cuộc là tuổi trẻ khí thịnh, bị Chu Yếm câu hồn. Cứ như vậy, hai người bọn họ đã như cá gặp nước tại địa lao......"
Một ngụm nước trà Triệu Viễn Chu mới vừa uống liền phun ra ngoài, vừa lúc bắn thẳng vào Trác Dực Thần đang đứng đối diện.
Trác Dực Thần nghênh diện tiếp thu tẩy lễ, cũng không để ý chật vật trên người mà là cùng nhau bụm mặt giống Triệu Viễn Chu, lỗ tai đỏ bừng.
Triệu Viễn Chu tự xưng là sống mấy vạn năm, nhưng lại bị sự táo bạo của nhân gian làm cho khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Thuyết thư này vẫn đang kể và quần chúng dưới đài còn đang nghe.
Ngay cả chi tiết cũng được miêu tả rõ ràng. Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại không muốn tiếp thu sự thật, chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Vừa nhấc mắt, liền nhìn đến Trác Dực Thần cổ đỏ bừng, đầu cúi xuống.
Triệu Viễn Chu híp híp mắt, lặng yên không một tiếng động đi đến sau lưng Trác Dực Thần, hơi hơi cúi người ghé vào bên tai Trác Dực Thần.
"Tiểu Trác...chúng ta có nên...thử một chút không?"
Hơi thở ấm áp phả vào cổ Trác Dực Thần khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng hắn bất chấp ngứa hay là không ngứa, bởi vì một câu này của Triệu Viễn Chu thiếu chút nữa làm hắn phát hỏa, vành tai càng đỏ hơn, không nói một lời.
Triệu Viễn Chu thấy thế hừ hừ hai tiếng, trực tiếp ngồi trên đùi Trác Dực Thần, câu lấy hắn cổ.
"Thật sự không nghĩ?"
Âm cuối của Triệu Viễn Chu không chỉ có câu lấy ý cười, còn câu đến trái tim của Trác Dực Thần.
May mắn thay, đây là phòng riêng và không ai nhìn thấy bọn họ.
Trác Dực Thần nhấp nhấp miệng, đầu loạn thành một nồi cháo, nửa ngày nghẹn ra hai chữ.
"Hoang đường!"
Triệu Viễn Chu sửng sốt, giật mình nói: "Trác Tiểu Thần, đây không phải là chuyện bình thường sao? Đều là người trưởng thành rồi, ngươi như thế nào còn giống cái tiểu xử nam thế."
Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn y, có chút không vui.
Triệu Viễn Chu kịp phản ứng, lại kinh ngạc nói: "Không thể nào, ngươi thật sự là......"
Trác Dực Thần một tay đẩy Triệu Viễn Chu đang ở trên đùi mình, không nói lời nào xem như cam chịu.
Triệu Viễn Chu chột dạ sờ sờ cái mũi, "Kỳ thật ta cũng...... Ha hả."
Không buồn cười.
Trác Dực Thần lại đột nhiên nhìn về phía y. Một câu này của Triệu Viễn Chu trực tiếp khiến cơn tức giận lúc trước của hắn tan thành mây khói.
Thuyết thư dưới lầu còn đang tiếp tục, nội dung không lộ liễu như vừa rồi nữa.
Triệu Viễn Chu không chịu nổi nữa nên kéo Trác Dực Thần chạy, rời xa nơi thị phi này.
Quá dọa người.
Nhân gian quá dọa người!
Bởi vì việc này, bầu không khí giữa Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần mấy ngày nay rất vi diệu, giữa hai người luôn có khoảng cách.
Lúc đầu Văn Tiêu hai người có vấn đề nên muốn khuyên bảo, nhưng thấy hai người vẫn luôn là như hình với bóng, nàng lại cảm thấy không có vấn đề gì.
Lại ngượng ngùng hỏi, dứt khoát mặc kệ.
Hai người biệt nữu hai ngày, sau đó lại dựa theo kế hoạch lúc trước tiến hành, đi dạo quanh Thiên Đô Thành.
Ban đêm, đèn trên các con phố Thiên Đô được thắp sáng, hai bên đường rộng lớn trở nên đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, đông như trẩy hội.
Tiếng ca múa trong tửu lầu bắt đầu, sương khói trong trà lều bốc lên. Triệu Viễn Chu hít thật sâu một hơi, đã lâu rồi y mới cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt như vậy.
Trác Dực Thần lẳng lặng nhìn Triệu Viễn Chu, khẽ mỉm cười, có lẽ là đã nhiều năm không gặp, khuôn mặt tuấn dật này dù nhìn bao lâu cũng cảm thấy không đủ.
Triệu Viễn Chu phát hiện Trác Dực Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, bất đắc dĩ hỏi: "Sao ngươi sứ nhìn chằm chằm vào ta thế? Chẳng lẽ sợ lạc mất ta à?"
Trác Dực Thần nghiêm túc tự hỏi sau đó gật gật đầu.
Triệu Viễn Chu nghiêng đầu hừ một tiếng, cười tủm tỉm nói: "Vậy ngươi nên làm thế nào? Trói ta lại sao?"
"Ừm...... Là một biện pháp hay."
Lòng bàn tay của Trác Dực Thần hướng lên trên, một luồng yêu lực màu xanh băng chui ra, quấn hai vòng tên người Triệu Viễn Chu, cuối cùng hóa thành một sợi dây màu lam, cuốn lấy cổ tay của Triệu Viễn Chu, một đầu khác cuốn lấy cổ tay của hắn.
Triệu Viễn Chu giơ tay lên rồi ngó trái ngó phải, cảm thấy không thuận mắt lắm, nghĩ đi nghĩ lại rồi dùng đầu ngón tay chạm vào đường chỉ màu xanh, lập tức biến thành tơ hồng.
"Tiểu Trác đại nhân, ngươi xem như vậy có phải càng vững chắc hay không?" Triệu Viễn Chu hỏi.
Trác Dực Thần ấp úng nửa ngày, mới nhảy ra một chữ, "Ừm."
Triệu Viễn Chu cười nhạo, vừa lắc đầu vừa đi về phía trước, Trác Dực Thần nhấc chân đi theo y.
Triệu Viễn Chu luôn cảm thấy tò mò về mọi thứ. Mỗi cái sạp y đều phải dừng lại, đông xem tây xem, cảm giác mấy trăm năm qua đi, đồ vật của nhân gian càng hiếm lạ.
Thế là một cảnh tượng mà trước giờ không ai dám tưởng tượng đã xảy ra. Triệu Viễn Chu đang mua sắm ở phía trước, Trác Dực Thần đi theo sau y một tay trả tiền tay kia thì xách theo bao lớn bao nhỏ.
Trác Dực Thần phát hiện Triệu Viễn Chu không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cũng vô dụng, nên chỉ nói: "Ta muốn cái này."
Hắn phải trả tiền.
Nhưng Trác Dực Thần lại vui vẻ và thoải mái, bởi vì từ bóng lưng Triệu Viễn Chu, hắn thấy được Chu Yếm hoạt bát của năm xưa.
Điều này cho thấy Triệu Viễn Chu đã dần dần hòa giải với chính mình.
Mặc kệ là hiện tại vẫn là sau này, Triệu Viễn Chu đều không còn cô đơn một mình nữa.
Trác Dực Thần đứng đó cầm đồ, trong lòng cảm thấy vui mừng cho y, vì chính mình cảm thấy cao hứng.
Tựa như Triệu Viễn Chu đã từng nói với hắn, bọn họ là một nhóm người đến từ bốn phương tám hướng, có người, có thần, có yêu quái, nhưng mặc kệ là gì, bọn họ đều hợp thành một gia đình.
Khi có nhà, liền có nơi để dựa vào và ràng buộc.
Trác Dực Thần xuất thần nhìn bóng lưng, đột nhiên cảm thấy có người kéo tay mình, cúi đầu nhìn, thấy trên cổ tay có một sợi tơ hồng.
Trác Dực Thần ại ngẩng đầu lên, phát hiện Triệu Viễn Chu đang đứng ở đầu dây bên kia, nhẹ nhàng kéo, mặt mày tựa thu thủy nhìn hắn.
Lúc này, mọi người và cảnh vật xung quanh đều trở nên mờ nhạt, chỉ có Triệu Viễn Chu và sợi tơ hồng đang sáng lên kia.
Triệu Viễn Chu giả vờ oán trách nói: "Đi thôi."
Trác Dực Thần thở dài một tiếng, cười đáp: "Đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro