Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Phiên ngoại nhị
( Phiên ngoại ) Trác Dực Thần bị Chu Yếm câu hồn 2
Trên đường phố, một người đội màn lụa màu trắng đi dọc trên đường phố, rẽ qua mấy cái giao lộ, ngừng lại ở một quán trà rồi sau đó bước vào.
Hắn gọi một ấm trà, ngồi vào phòng riêng, đặt thanh kiếm Vân Quang trong tay xuống, lắng nghe thuyết thư dưới đài kể chuyện một cách thâm tình.
Sắc mặt Trác Dực Thần ửng đỏ, nước trà một ly tiếp một ly áp cổ khô nóng kia xuống.
Tối qua, Bạch Cửu cho hắn một cái bình nhỏ, hắn vốn tưởng rằng là thuốc trị thương gì đó, kết quả Bạch Cửu nói với hắn đây là dùng trong lúc hành phòng.
Lại trải qua một phen dò hỏi, Bạch Cửu nói cho hắn biết giữa hai nam nhân thực dễ dàng bị thương, cho nên nhất định phải cẩn thận.
Trác Dực Thần hôm nay chỉ có thể lẻn ra ngoài để nghe nốt câu chuyện mà mấy ngày trước hắn vẫn chưa nghe xong. Cũng chính là câu chuyện mà bọn họ là nhân vật chính.
Trác Dực Thần chưa từng biết đến phương diện này, cũng không biết có nhiều chi tiết cần chú ý như vậy, vì thế hắn cảm thấy vô cùng dày vò khi nghe tiếng nói của khán giả.
Càng nghe, mặt càng đỏ, hắn chưa từng nghĩ giữa người với người lại có nhiều chuyện như vậy...
Cứ như vậy, cả một buổi chiều trôi qua trong quán trà. Khi người thuyết thư trên đài kể chuyện xưa xong, khách nhân dưới lầu cũng dần dần rời đi.
Trác Dực Thần chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cầm Vân Quang kiếm vừa định đi, một người liền đẩy cửa đi vào.
Trác Dực Thần nhìn thoáng qua, phát hiện là vị thuyết thư tiên sinh kìa: "Ngươi là ?"
"Ta là Lý Thịnh, chưởng quầy của quán trà này, ta thấy vị tiểu huynh đệ có vẻ rất hứng thú với câu chuyện này, cho nên đến tặng ngươi một quyển sách."
Trác Dực Thần dừng lại, đột nhiên nói lắp: "Ờ...... Không, không phải......"
Lý Thịnh trực tiếp nhét quyển sách vào tay Trác Dực Thần, cười hắc hắc: "Đừng ngại, ta hiểu ."
Trác Dực Thần bụm mặt nói: "Ngươi thì biết cái gì? Ngươi hiểu!"
Lý Thịnh thấy Trác Dực Thần không nói lời nào, vì thế đóng cửa lại, thử kêu một tiếng: "Trác đại nhân?"
Trác Dực Thần ngẩn ra, "Sao ngươi biết ta là......"
Lý Thịnh dứt khoát ngồi xuống, giải thích: "Thanh kiếm trong tay ngươi quá nổi bật, khó mà không chú ý tới."
Trác Dực Thần giấu kiếm ra sau lưng, xong rồi, hắn quá bất cẩn.
"Ngươi tìm ta có việc gì ?"
Lý Thịnh lấy một nắm hạt dưa từ trong túi ra, nói: "Đương nhiên rồi. Ta chỉ muốn biết câu chuyện xưa của Trác đại nhân và Chu Yếm vào năm đó thôi. Dù sao thì ta cũng kể chán quyển sách trong tay ngươi rồi, muốn kể một chuyện mới cho mọi người thôi."
Trác Dực Thần lạnh lùng nói: "Không có gì để nói với ngươi. Cáo từ."
Trác Dực Thần vừa định rời đi thì bị Lý Thịnh ngăn cản: "Vậy ta không hỏi chuyện này nữa, hỏi chuyện khác đi."
Trác Dực Thần quay lại nhìn hắn.
Lý Thịnh thu lại nụ cười cợt nhả, nghiêm túc nói: "Thúy Trúc."
Trác Dực Thần cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe qua ở đâu.
Thẳng đến Lý Thịnh nhắc nhở: "Thúy Hương Lâu, Thúy Trúc."
Trác Dực Thần đột nhiên nhớ ra, khiếp sợ nhìn về phía hắn: "Người trong thư là ngươi sao? Không phải, ngươi là yêu quái?"
Lý Thịnh dừng một chút sau đó gật đầu, "Ta quả thực là yêu quái. Cho nên năm đó sau khi Thúy Trúc chết, trong thư để lại có nói gì không?"
Trác Dực Thần rũ mắt xuống, đúng sự thật bẩm báo: "Trong thư hắn từng nói, nếu như gặp phải người muốn mang hắn đi, làm chúng ta nói cho ngươi biết, hắn đã đi đến núi cao sông dài, theo đuổi tự do."
Lý Thịnh cười nói: "Ta muốn dẫn hắn đi, nhưng khi ta đến nơi thì hắn đã chết."
Trác Dực Thần do dự một chút rồi nói: "Nén bi thương."
"Trác đại nhân, có thể tâm sự sao?" Lý Thịnh nói.
Trác Dực Thần nhìn một cái rồi ngồi xuống.
Lý Thịnh chắp tay, lẩm bẩm: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn thì đã bị hắn hấp sâu sắc. Nhưng ta không biết điều đó có nghĩa là gì, bởi vì yêu quái phải mất một thời gian dài mới có thể trải nghiệm cảm xúc của con người, thậm chí có một số yêu quái có thể cả đời không bao giờ trải nghiệm được."
Trác Dực Thần im lặng lắng nghe.
Lý Thịnh tiếp tục nói: "Thúy Trúc rất xinh đẹp và cũng rất lợi hại, cái gì cũng biết. Mỗi ngày ra đều đến Thúy Hương Lâu tìm hắn, hắn dạy cho ta rất nhiều điều ở thế gian, bao gồm cả tình cảm. Cho nên vào thời điểm đó ta đã hạ quyết tâm muốn kiếm tiền, giao tiền chuộc rồi dẫn hắn đi. Nhưng... có một ngày nọ ta đến gặp hắn, hắn bảo ta đừng tìm hắn nữa và tránh xa hắn một chút vì hắn chán ghét ta."
Trác Dực Thần hơi nhíu mày.
"Lúc ấy ta bị kích thích, cảm thấy Thúy Trúc căn bản chính là ở chơi ta, vì thế ta tức giận đến mức ném tiền rồi bỏ chạy. Vốn tưởng rằng hắn sẽ tự giao tiền chuộc, sau đó rời khỏi Thúy Hương Lâu. Nhưng khi ta nghe tin hắn lần nữa, thì đó là tin tức về cái chết của hắn."
Lý Thịnh tự giễu nói: "Nếu như lúc đầu ta thật sự quan tâm hắn, tại sao ta lại không phát hiện ra vết thương trên người hắn chứ? Ta thậm chí còn không biết có người muốn giết hắn. Cuối cùng, hắn bị ép phải tự tay ra tay. Lúc đó ta còn tưởng rằng hắn không thích ta... Ta còn trách hắn, thậm chí còn hận hắn."
"Kết quả lại là do sự bất cẩn của ta. Thật nực cười...." Lý Thịnh nói.
Trác Dực Thần trong lòng cảm khái, nghiêm mặt nói: "Thúy Trúc có lẽ không muốn liên lụy đến ngươi."
Lý Thịnh lắc đầu, trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên lên tiếng.
"Trác đại nhân, có rất nhiều câu chuyện vẫn được truyền lưu giữa ngươi và Chu Yếm, cái gì cũng có. Ta đều đã đọc xong rồi, mặc kệ là câu chuyện nào, ta đều cảm thấy trong mối quan hệ của hai người, dường như ngươi đã làm nhiều hơn cho Chu Yếm, ngươi cũng yêu y hơn."
Trác Dực Thần ngẩn ra một chút, phủ định: "Không phải."
Lý Thịnh ngẩng đầu, "Chẳng lẽ những câu chuyện xưa này có khác biệt rất lớn với câu chuyện của các ngươi sao?"
Trác Dực Thần thở dài một tiếng, nhìn ngoài cửa sổ: "Hắn đã làm rất nhiều rồi."
Triệu Viễn Chu là một người thích la to khi bị một chút thương nhẹ, nhưng khi bị thương nặng thì lại là một người sẽ một mình gánh chịu mọi chuyện.
Khi có người quan tâm đến y, thì y lại là một bộ không chút nào để ý.
Tương tự như vậy, tình cảm của Triệu Viễn Chu đối với một người càng sâu đậm thì thì y càng trở nên trầm mặc. Y luôn yên lặng trả giá và không bao giờ nói ra.
Hắn đã từng hỏi câu hỏi này trước đây, nhưng Triệu Viễn Chu vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Trác Dực Thần biết Triệu Viễn Chu là sợ, sợ làm ra đáp lại nhưng không cách nào thực hiện hứa hẹn, điều này sẽ làm người nọ mừng hụt một hồi.
Nếu Triệu Viễn Chu muốn đáp lại thì phải viết lại kết cục đã định, cho nên y đã bày ra một ván cờ.
Một ván cờ có thể nghịch thiên cải mệnh.
Triệu Viễn Chu đã thành công và y đã trở về.
Đây là câu trả lời trực tiếp nhất dành cho chính hắn.
Trác Dực Thần uống ngụm nước trà, nhắc tới Triệu Viễn Chu, giọng nói của hắn liền vô thức nhu hòa.
"Trong một mối quan hệ, không quan trọng ai yêu nhiều hơn, ai yêu ít hơn. Có lẽ một số người luôn có một chiếc cân trong tim, ước lượng xem bản thân đã trả giá có được đền đáp xứng đáng hay không."
Lý Thịnh rũ mắt, hắn đã từng, cũng đang chờ Thúy Trúc có thể đền đáp hắn, đây thật sự là tình yêu sao...
Trác Dực Thần thở dài một tiếng: "Tình yêu không thể cân đo, cũng không phải là tính toán được mất."
Hắn hơi hơi mỉm cười: "Hơn nữa ta biết rằng ta yêu hắn, hắn cũng yêu ta, vậy là đủ rồi."
"Ta phải về đây." Trác Dực Thần đứng lên, "Có duyên gặp lại."
Trác Dực Thần mở cửa, mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng trải dài một con đường sáng sủa, nên trở về tìm y.
Đêm khuya, ánh trăng nhu hòa nhẹ nhàng mà vuốt ve nhánh cây, tạo nên những cái bóng đen thưa thớt đung đưa trong gió.
Bên trong Tập Yêu Tư, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần nằm trên nóc nhà, hai người ôm một bình rượu, cùng nhau uống rượu, cùng nhau ngắm trăng sáng.
"Sinh hoạt như này thật đúng là an nhàn." Triệu Viễn Chu nói.
Trác Dực Thần đáp lại rồi nói: "Sau khi ăn tết xong, chúng ta sẽ đi Đại Hoang."
Triệu Viễn Chu cười nói: " Ngươi đã hoàn toàn buông tay trở thành người quản lý rảnh tay của Tập Yêu Tư rồi."
Trác Dực Thần nhìn về phía y, nhẹ giọng nói: "Có Bùi đại nhân quản lý ta thực yên tâm."
Triệu Viễn Chu nhíu mày nói "Vậy ngươi có biết Bùi đại nhân cũng muốn đi rồi không?"
Trác Dực Thần mày nhíu lại, "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Mới hôm qua thôi." Triệu Viễn Chu dừng một chút, "Sau khi đón tết xong, Bùi đại nhân muốn cùng Văn Tiêu trở về Đại Hoang, cho nên Tập Yêu Tư......"
Trác Dực Thần trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đang tự hỏi sau khi Bùi Tư Tịnh rời đi nên xử lý Tập Yêu Tư như thế nào, thì nghe Triệu Viễn Chu nói một câu khiến hắn chấn động.
"Cho nên Tập Yêu Tư đã được giao cho Ly Luân." Triệu Viễn Chu nói.
"Ly Luân?" Trác Dực Thần sửng sốt một chút, "Ngươi nói nghiêm túc sao?"
Triệu Viễn Chu gật đầu, suy tư một chút: "Hai ngày này, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đều kéo Ly Luân đi học cách quản lý Tập Yêu Tư. Ngươi không phát hiện mấy ngày nay không thấy Ly Luân sao?"
Trác Dực Thần lắc đầu, "Ai quan tâm đến hắn chứ?"
Trác Dực Thần liếc Triệu Viễn Chu một cái, cả ngày đều nhắc đến Ly Luân, rốt cuộc thì phải làm như thế nào mới đuổi được Ly Luân đây.
Triệu Viễn Chu thấy thần sắc của Trác Dực Thần không tốt, thử hỏi: "Sao vậy? Ngươi... đang ghen tị sao?"
Trác Dực Thần trừng mắt nhìn hắn một cái, "Không có."
Triệu Viễn Chu ha hả hai tiếng.
Trác Dực Thần tỏ vẻ: 'Đúng vậy. Ta chính là ghen tị, ngươi còn không mau nhanh dỗ dành ta' mặc cho ai đều không tin.
"Tiểu Trác, ngươi nghe ta nói này. Ta không có ý nghĩ không đứng đắn gì với Ly Luân, chúng tôi chỉ là huynh đệ." Triệu Viễn Chu nói.
Trác Dực Thần nhìn y rồi im lặng.
Triệu Viễn Chu nắm lấy tay Trác Dực Thần, áp vào ngực mình, liếc mắt đưa tình nhìn hắn, sau đó mở miệng.
"Ta chỉ có suy nghĩ không an phận với ngươi thôi."
Trác Dực Thần sặc hai tiếng, quả nhiên miệng chó không khạc ra được ngà voi! Không biết xấu hổ! Hoang đường!
Triệu Viễn Chu thấy Trác Dực Thần cúi đầu không nói lời nào, đột nhiên kéo Trác Dực Thần rơi xuống nóc nhà, một cái xoay người vào phòng đóng cửa lại, một tay ấn Trác Dực Thần trên cửa.
Đúng lúc Trác Dực Thần còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một đôi môi mát lạnh mang theo mùi rượu trái cây đã áp sát vào hắn, mềm mại thoải mái.
Thân thể Trác Dực Thần cứng đờ, lại cường trang trấn định, nhẹ nhàng đẩy y ra, gương mặt hồng nhuận nghiêng đầu không dám nhìn y, nhưng trong lòng lại cất giấu một tia hoảng loạn không thể khống chế.
"Triệu Viễn Chu...... Ngươi đừng......"
Triệu Viễn Chu thở hổn hển hai hơi, nhẹ giọng cười khẽ: "Thẹn thùng à?"
Trác Dực Thần nhìn về phía y, hầu kết hắn rung lên.
Triệu Viễn Chu duỗi tay câu lấy cằm của Trác Dực Thần, hơi để sát vào, thanh âm mang theo mê hoặc: "Ngươi không phải là...... Không được chứ?"
Phòng trong ngọn đèn dầu tối tăm, không gian hẹp hòi, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, mang theo sự ái muội tuần tự tiệm tiến lệnh người vô pháp xem nhẹ.
Trác Dực Thần nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Triệu Viễn Chu, ngươi đừng ép ta......"
Hắn thật sự sắp nhịn không được nữa rồi.
Triệu Viễn Chu nheo lại mắt, lại để sát vào vài phần, cả người dán lên trên người Trác Dực Thần, cao giọng nói.
"Ngươi có thể, đúng không?"
Trác Dực Thần rốt cuộc không nhịn được, một tay vòng lấy eo của Triệu Viễn Chu, một bàn tay bảo vệ đầu của y, đột nhiên xoay người ấn Triệu Viễn Chu trên cửa.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau trong giây lát.
Ánh mắt của Trác Dực Thần thâm thúy và nóng cháy, phảng phất muốn cắn nuốt y.
Triệu Viễn Chu đôi tay câu lấy cổ của Trác Dực Thần, còn không đợi y mở miệng, Trác Dực Thần liền hôn lên tới.
Nụ hôn ban đầu vẫn là ôn nhu lại khắc chế, nhưng khi hơi thở của cả hai trở nên nặng nề hơn, nụ hôn cũng ngày càng sâu hơn.
Nụ hôn đột ngột và dữ dội làm người trở tay không kịp, nước bọt ngọt ngào đọng lại trên đầu lưỡi, tâm trí Triệu Viễn Chu trở nên trống rỗng, theo bản năng nhắm mắt lại.
Trác Dực Thần không phải là tiểu xử nam sao, như thế nào lại thuần thục như vậy...
Nụ hôn này vào Triệu Viễn Chu sắp thở không nổi thì Trác Dực Thần mới buông lỏng y ra.
Hai người chạm mắt nhau, cảm thụ được hơi thở như gần như xa của đối phương.
Triệu Viễn Chu tham luyến hô hấp không khí, thanh âm đứt quãng: "Đây không phải lần đầu tiên của ngươi sao? Ta thấy ngươi cũng khá thành thạo..."
Trác Dực Thần cười nhìn y: "Gặp được ngươi, không thầy dạy cũng hiểu. Đây là bản năng."
Không đợi Triệu Viễn Chu nói chuyện, một tay hắn đã nhấc đùi Triệu Viễn Chu bế người lên. Triệu Viễn Chu phản xạ có điều kiện ôm cổ Trác Dực Thần, hai chân quấn quanh eo của Trác Dực Thần.
Trác Dực Thần bế y đến bên giường, đặt người xuống rồi thuận thế đè lên, trầm giọng nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi thực sự không có cơ hội trốn nữa."
Triệu Viễn Chu chìm sâu vào trong chiếc giường mềm mại, sau đó rên rỉ một tiếng nghiêng đầu: "Ta chạy làm gì? Tiểu Trác đại nhân nhất định không được làm ta thất vọng..."
Trác Dực Thần kéo chiếc gối bên cạnh, lót dưới eo Triệu Viễn Chu, lòng bàn tay ấm áp của hắn đặt trên eo y, xuyên qua lớp quần áo, chạm đến làn da y.
Trác Dực Thần cúi người hôn y, sau đó đưa tay cởi thắt lưng của Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu một bên đáp lại, một bên lột ra quần áo của Trác Dực Thần.
Khi ánh nến mờ nhạt dần và tấm màn che buông xuống, bóng của hai người phản chiếu trên tường, như ẩn như hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro