Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Phiên ngoại nhỏ

( Phiên ngoại nhỏ ) Khi Triệu Viễn Chu thu nhỏ 1


Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần du sơn ngoạn thủy ba năm, đi hết hai mươi tám ngọn núi ở Đại Hoang và nhân gian.

Hai người nghĩ đến việc quay lại Tập Yêu Tư một chuyến. Dù sao thì cũng đã lâu không gặp lại bạn cũ, rất nhớ bọn họ.

Vì thế, bọn họ khởi hành từ một góc xó xỉnh và đi rồi ba ngày ba đêm, trên đường tìm được một hang động để nghỉ ngơi.

Triệu Viễn Chu nằm trên chiếu rơm mà Trác Dực Thần trải ra, không cấm cảm thán, "Ai, không ngờ ở bên cạnh Tập Yêu Tư Trác đại nhân còn muốn màn trời chiếu đất. Thật là khổ......"

Trác Dực Thần mỉm cười, bắt chước lời Triệu Viễn Chu nói: "Ai, không ngờ ở bên cạnh với đường đường đại yêu Chu Yếm, còn phải chiếu cố đại yêu. Thật là khổ......"

Triệu Viễn Chu liếc nhìn hắn một cái, nói: "Chỉ là nói đùa thôi mà. Sao Tiểu Trác đại nhân lại bụng dạ hẹp hòi như thế?"

Trác Dực Thần nhướng mày: "Ta cũng chỉ là nói đùa một chút mà. Đường đường đại yêu không cần so đo với một cái vãn bối như ta."

Triệu Viễn Chu sách một tiếng, y phát hiện ra gần đây Trác Dực Thần đặc biệt thích bắt chước mình, "Có phải ngươi nói không thắng ta nên mới bắt đầu bắt chước ta không?"

"Ngươi nói gì thì chính là cái ấy." Trác Dực Thần ngồi xuống bên cạnh Triệu Viễn Chu, "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông."

Triệu Viễn Chu nheo mắt, nằm nghiêng, tay chống đầu, duỗi tay vặn đùi Trác Dực Thần, "Ngươi có thấy ngươi phiền lắm hay không!"

Trác Dực Thần ăn đau tê một tiếng, "Triệu Viễn Chu! Hiện tại ngươi đều động thủ với ta rồi! Về sau chẳng phải là muốn vứt bỏ ta!?"

Triệu Viễn Chu: "......?"

Không phải, ngươi học điều đó ở đâu thế?

Trác Dực Thần đột nhiên xoay người, đẩy Triệu Viễn Chu nằm nghiêng xuống đất, cả người ngồi ở trên người y, "Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Mỗi ngày ta theo trước theo sau hầu hạ ngươi, ngươi không chỉ không biết cảm kích, còn ngày nào cũng không đánh thì mắng ta! Ngươi không phải là người!"

Triệu Viễn Chu: "......6."

Y cười vì tức giận.

Triệu Viễn Chu nói: "Đúng vậy, theo trước theo sau hầu hạ, hầu hạ đến trên giường, đúng không? Ta không đánh tức mắng? Ta không đánh ngươi, không mắng ngươi, ngươi có nghe không? Ngươi có dừng lại không?! Hơn nữa, ta vốn dĩ cũng không phải là con người!"

Trên mặt Trác Dực Thần hiện lên một tia chột dạ, ấp úng nửa ngày nói không nên lời một chữ.

Không đúng a. Trong thoại bản cũng nói như vậy, như thế nào đến hắn liền không được?

Triệu Viễn Chu vỗ lưng người kia rồi nói: "Đi xuống cho ta! Ngươi không biết mình nặng bao nhiêu sao?"

Trác Dực Thần không tình nguyện đi xuống, thành thành thật thật nằm sang một bên.

Triệu Viễn Chu thực bất đắc dĩ, không biết có phải là bởi vì Trác Dực Thần biến thành yêu long hay không, mà long tính bổn dâm, cho nên mới luôn dục cầu bất mãn.

Nhưng y biết, Trác Dực Thần đã tận lực ở khống chế chính mình, nhưng vẫn có lúc hắn không thể nịn được.

Y làm bạn lữ, cũng không thể làm người nghẹn chết.

Vấn đề là, Trác Dực Thần một khi khai trai, mặc kệ mắng như thế nào đánh như thế nào, căn bản là không nghe, cố tình còn có hai cái.

Mỗi lần xong việc y đều là ba ngày không xuống được giường.

Triệu Viễn Chu đang tự hỏi, bỗng nhiên chung quanh dâng lên từng đợt dao động quái dị. Trác Dực Thần ở bên cạnh cũng nhận thấy được, đứng dậy, cầm Vân Quang Kiếm trong tay, tuần tra chung quanh.

Trác Dực Thần hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Triệu Viễn Chu cũng đứng lên, "Không có hơi thở của vật còn sống."

Bọn họ chỉ bằng yêu khí trên người liền có thể dọa lui đại bộ phận yêu thú, cho nên sẽ không có tên nào không có mắt mà dám va chạm bọn họ.

Ngay lúc hai người đang cảnh giác nhìn xung quanh, vách đá trên đầu đột nhiên vỡ vụn, bụi đất rơi xuống.

Trác Dực Thần cả kinh, Vân Quang kiếm ra khỏi vỏ, lại không làm nên chuyện gì, một đạo ánh sáng thẳng tắp vọt vào trong cơ thể Triệu Viễn Chu.

Ngay khi Triệu Viễn Chu tiếp xúc với ánh sáng, cả người trực tiếp xụi lơ, ngất đi.

Trác Dực Thần lập tức đỡ lấy y, sờ lên mạch đập, không có một tia khác thường.

Cố tình y đã ngất đi.

Lòng Trác Dực Thần trầm xuống, lập tức cõng người lên, lao ra hang động, trong nháy mắt biến thành một con rồng khổng lồ, lượn một vòng rồi bay đi.

Triệu Viễn Chu nằm trên lưng hắn, xuyên qua mây mù, bay đến Tập Yêu Tư. Trên đường đi, hắn truyền tin cho Bạch Cửu, bảo tập trung ở Tập Yêu Tư.

Hắn không biết Bạch Cửu hiện tại ở đâu, chỉ có thể quyết định tập hợp ở Tập Yêu Tư, cũng may hô hấp của người trên lưng đều đều, không nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi đến Tập Yêu Tư, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Ly Luân đang chờ ở cổng lớn.

Hắn hóa thành hình người đáp xuống mặt đất, ôm Triệu Viễn Chu trong lòng ngực, sắc mặt ngưng trọng, sải bước vào Tập Yêu Tư.

Ly Luân nhìn thoáng qua, nói: "Sao người cùng ngươi đi ra ngoài một chuyến, trở về liền thành phó đức hạnh này? Ngươi chiếu cố hắn như thế nào?"

Trác Dực Thần không đáp lời, vội vàng bế người vào phòng, đặt lên giường, "Chúng ta đang nghỉ ngơi trong một hang động ở Đại Hoang, đột nhiên một đạo bạch quang vọt vào trong thân thể hắn. Người trực tiếp liền hôn mê, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."

Ly Luân thả ra một tia yêu lực tra xét, một lát sau thu hồi tay, nghi hoặc nói: "Không có gì bất thường."

Trác Dực Thần nói: "Ta đã truyền tin cho Bạch Cửu. Đại khái là khoảng hai ngày nữa đệ ấy mới đến."

Ly Luân nói: "Không phải bọn bọ có Sơn Hải Thốn Cảnh sao?"

Trác Dực Thần giải thích: "Sơn Hải Thốn Cảnh ở trong tay Văn Tiêu. Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đang ở trong cấm địa Đại Hoang, củng cố phong ấn, tạm thời không thể rời đi."

Ly Luân tự hỏi tạm thời không thể rời đi: "Ta đi tìm Anh Chiêu. Ông ấy sống lâu, hiểu biết nhiều hơn."

Trác Dực Thần gật đầu, Ly Luân hóa thành một đoàn lá cây hòe rời khỏi Tập Yêu Tư.

Hiện tại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể chờ.

Hai ngày sau, Trác Dực Thần bưng tới một ít canh, tính toán đút cho Triệu Viễn Chu một ít.

Nhưng khi vào phòng, hắn lại không thấy được người. Hắn nghi hoặc đặt chén canh xuống, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên chiếc chăn trên giường.

Giữa chăn có một tiểu đoàn nhô lên, hắn xốc chăn lên, sau đó trợn tròn mắt.

Một phiên bản thu nhỏ của Triệu Viễn Chu ngồi trong một đống quần áo to rộng, khuôn mặt tròn, mái tóc trắng và đôi mắt to đang nhìn hắn không chớp mắt.

Đột nhiên, Triệu Viễn Chu thu nhỏ lại nhảy dựng lên, quăng cho Trác Dực Thần một cái tát, rồi kéo chăn trùm kín người lại như một quả cầu, "Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau tìm một bộ y phục cho ta mặc đi!"

Trác Dực Thần lấy lại tinh thần: "Sao ngươi lại...... Thu nhỏ?"

Triệu Viễn Chu trừng mắt nhìn hắn: "Ta làm sao biết được? Vừa tỉnh lại đã biến thành trạng thái còn nhỏ rồi."

Nhìn thấy khuôn mặt phúng phính của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần lúc này không nhịn được bật cười khi thấy hai má y phồng lên vì tức giận.

Triệu Viễn Chu khi còn nhỏ lại đáng yêu như vậy sao?

Triệu Viễn Chu tức giận nói: "Cười cái gì! Tìm quần áo cho ta! Ngươi muốn ta trần truồng chạy lung tung sao?"

Trác Dực Thần nghẹn cười rời đi, sau đó ở chỗ ngoặt chỗ đột nhiên cười ra tiếng.

Triệu Viễn Chu tự nhiên nghe được, chỉ là yên lặng nắm chặt nắm tay nhỏ.

Đường đường một đại yêu như y, vậy mà lại biến thành một đứa trẻ! Vẫn là trần trụi! Còn bị người xem hết!

Vô cùng nhục nhã! Nếu là để y biết kẻ hại y thành như vậy, nhất định y sẽ đánh cho kẻ đó thành cái sàn.

Thực mau, Trác Dực Thần cầm một bộ quần áo trẻ con, mặc cho Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu hoàn toàn hết chỗ nói, trạng thái hiện tại của y đại khái là hai ba tuổi. Yêu quái trưởng thành vốn là chậm hơn so với con người. Giờ y thậm chí còn không thể đi vững, đi đâu cũng phải nhờ Trác Dực Thần ôm.

Hai ngày sau, Bạch Cửu và Anh Lỗi vô cùng lo lắng vọt vào Tập Yêu Tư, sau đó liền cùng Trác Dực Thần đang ôm Triệu Viễn Chu mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro