【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Quân tâm tựa lòng ta 15

Tôi đến đây, kỳ nghỉ đã bắt đầu sớm. Trong vài ngày tới, tôi sẽ rất vui khi được viết bài cho các bạn và rất vui khi được xem phim truyền hình 🥰🥰🥰

00

Triệu Viễn Chu trầm mặc.

Suy nghĩ của y quay trở lại những ngày y và Ly Luân sóng vai ở nhân gian chơi đùa. Bọn họ khi đó, tiếng cười của họ vang vọng khắp mọi ngóc ngách. Y chưa từng dự đoán được, hôm nay bọn họ lại trở thành người xa lạ, thậm chí còn phải chiến đấu để giành lấy mạng sống.

"Đất trời ngăn cách, đã chia làm hai giới, thì phải tuân theo pháp tắc tự nhiên." Giọng nói của Văn Tiêu trầm ổn mà kiên định, nàng là thần nữ Bạch Trạch, lưng đeo trọng trách bảo vệ nhân gian và Đại Hoang, "Con người sinh ra hồ đồ, cho nên phải học pháp lý. Yêu quái trời sinh ham thích đánh nhau, thế nên phải quản thúc."

Ly Luân cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường: "Thần nữ Bạch Trạch, mấy lời giả tạo của ngươi, ta nghe chán rồi. Giúp vạn vật tự do, chọn lọc tự nhiên, mới là chính đạo."

Anh Chiêu nhíu mày nói: "Ly Luân, ngươi có từng nghĩ một khi Đại Hoang bị hủy diệt, thì nhưng tiểu yêu linh lực thấp kém hoàn toàn không thể hóa thành hình người, sẽ cùng bị hủy diệt theo Đại Hoang hay không?"

Ly Luân: "Đại đạo khó thành, hy sinh là điều khó tránh."

Chúc Âm: "Một khi trận pháp Tinh Tú bắt đầu sụp đổ sẽ không thể cứu vãn. Triệu Viễn Chu, ngày chết của ngươi tới rồi."

Triệu Viễn Chu lại hiểu ý cười, phảng phất như thể đã sớm nhìn thấu hết thảy: "Ta biết." 

Y khép lại song chỉ, chậm rãi rút ra một giọt máu từ giữa trán, vận dụng yêu lực đem giọt máu này bay ra ngoài cửa. Giọt máu dính vào trên thanh Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần, trong nháy mắt, thân kiếm Vân Quang kiếm sáng lên rực rỡ.

Trác Dực Thần nhìn thoáng qua Vân Quang kiếm trong tay, thời gian tại một khác này như quay trở lại đêm qua.

Trong tiểu viện, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đứng đối diện nhau, Anh Lỗi ngồi trên cầu thang bên cạnh, thần sắc khẩn trương. Triệu Viễn Chu quay đầu nói với Anh Lỗi: "Anh Lỗi, ngày mai phải nhờ ngươi rồi. Tương lai của Đại Hoang, trong cậy vào ngươi đấy."

Anh Lỗi hít sâu một hơi, kiên định nói: "Ta nhất định sẽ dốc hết sức. Nhưng mà...... ta vẫn không tin. Chúc Âm là bạn thân với gia gia ta bao nhiêu năm nay, sao ông ấy lại..."

Trong mắt Triệu Viễn Chu hiện lên một tia cảm xúc phức tạp: "Lần đầu ta gặp Chúc Âm, đã nhìn thấy xung quanh hắn có lệ khí quấn lấy không tan. Thứ lệ khí này ta quen thuộc hơn ai hết." 

Theo sau, y nhìn về phía Trác Dực Thần, "Tiểu Trác, sự an toàn của Anh Lỗi giao cho ngươi. Nhưng phải nhớ nhất định đừng đến quá sớm. Ta còn muốn nghe xem rốt cuộc bọn họ có ý định gì!"

Trác Dực Thần: "Vậy sao ta phán đoán được là sớm hay không còn sớm?"

"Nghe tín hiệu của ta." Triệu Viễn Chu từ giữa trán rút ra một giọt máu, nhẹ nhàng đặt trên thân kiếm của Trác Dực Thần, Vân Quang kiếm nháy mắt sáng lên.

Hồi ức kết thúc, Trác Dực Thần và Anh Lỗi liếc nhau, Anh Lỗi cất bước chạy vào trong miếu Sơn Thần. Trác Dực Thần cầm lấy Vân Quang kiếm, tiếp tục đối kháng người yêu hóa. Anh Lỗi chạy vào thần miếu, ném dao bếp xuống đất, rồi hô to: "Gia gia, con đến đây."

Mấy người sôi nổi nhìn về phía Anh Lỗi. Anh Lỗi bước nhanh đến bên cạnh Anh Chiêu. Ánh mắt của Anh Chiêu nghiêm nghị: "Bày trận!"

Anh Lỗi và Anh Chiêu giơ tay thi pháp, trong miệng lẩm bẩm: "Ngân hà sừng sững, trấn áp càn khôn. Hộ!" 

Theo chú ngữ rơi xuống, đám mây đen phía trên đầu Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu cũng dần dần tan đi, cột đá quanh thân mấy người cũng sáng lên lần nữa, phát ra ánh sáng vàng.

Anh Chiêu nhìn Chúc Âm, "Chúc Âm, ai nói ta chỉ có thể một mình chống đỡ chứ? Ngươi đã quên ở đây còn có một Sơn Thần nữa à!"

Triệu Viễn Chu nhìn tất cả những điều này, trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng: "Tiểu Trác đại nhân, quả nhiên là đáng tin cậy!"

01

Khuôn mặt của Chúc Âm tràn đầy sự tức giận. Ông ta ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong mắt lập loè ánh sáng màu xanh lục, theo cảm xúc của ông ta dao động, bầu trời nhanh chóng trở nên u ám, mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm. Ban ngày đã được thay thế bằng đêm chỉ trong chốc lát.

Ly Luân nhìn một màn này, hưng phấn mà hô to: "Long Thần thượng cổ, mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm. Văn Tiêu, xem ra ngươi rốt cuộc ý thức được. Ngươi đọc cả vạn quyển sách, sao lại không tính được chứ? Chúc Âm không chỉ có thể hô mưa gọi gió, soi sáng mảnh đất Cửu Âm u tối này, mà còn có thể nắm giữ luân phiên ngày đêm, khiến đêm tối tới trước thời hạn."

Vừa dứt lời, mặt trăng trên bầu trời đã chuyển từ màu trắng sáng ban đầu biến thành màu đỏ thị huyết, từng luồng lệ khí màu đỏ giống như có sinh mệnh, sôi nổi lao về phía Triệu Viễn Chu. Ly Luân nhìn một màn này, khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh: "Ngươi xem, trăng máu này, có đẹp hơn trăng sáng của nhân gian không?"

Trác Dực Thần ở ngoài cửa đã chứng kiến ​​tất cả mọi chuyện. Hắn nhìn bầu trời dần chuyển sang màu đỏ và cảm nhận được luồng lệ khí từ người yêu hóa chậm rãi từ từ trôi về phía bên trong cánh cửa. Hắn xoay người nhìn về phía của miếu Sơn Thần, lấy thuốc giải đã chuẩn bị từ lâu trong tay ra, không chút do dự nuốt vào. Sau đó, một luồng ánh sáng xanh nhạt bắt đầu tản mát ra từ cơ thể hắn, yêu văn trên cổ chậm rãi hiện ra, đồng tử cũng biến thành màu xanh băng.

Càng ngày càng có nhiều lệ khí tụ tập xung quanh Triệu Viễn Chu, mấy người đều khẩn trương mà nhìn y, sợ rằng có điều gì đó bất ngờ sẽ xảy ra với y. Văn Tiêu quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng đổ máu, nàng  thống khổ mà kêu gọi Triệu Viễn Chu: "Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu."

Sắc mặt Anh Chiêu ngưng trọng mà nói: "Hắn bị lệ khí khống chế rồi!"

Anh Lỗi: "Đại yêu. Đại yêu Chu Yếm!"

Ly Luân nhìn Chúc Âm, lạnh lùng nói: "Chúc Âm, ra tay đi. Hủy diệt Bạch Trạch lệnh, phá vỡ gông cùm xiềng xích giữa hai giới. Mục tiêu của chúng ta sắp thực hiện được rồi."

Chúc Âm nghe vậy, phất tay, một đạo lục quang bay về phía Bạch Trạch lệnh phía trên. Nhưng mà, ngay lúc Ly Luân và Chúc Âm cho rằng Bạch Trạch lệnh lập tức liền sẽ bị hủy diệt, một đạo lam quang mang theo kiếm khí đánh úp hai người. Hai người vội vàng giơ tay ngăn cản, sau khi lam quang tan đi, chỉ thấy Trác Dực Thần đứng ở phía dưới, quanh thân đều tản ra ánh sáng màu lam nhạt, trong tay còn gắt gao nắm Bạch Trạch lệnh.

Ly Luân nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Trác Dực Thần, lại là ngươi."

Trác Dực Thần: "Những lời này nên ta nói mới đúng đi, Ly Luân, ngươi không cần lại trợ Trụ vi ngược. Ôn Tông Du căn bản không phải người tốt, ông ta lừa ngươi. Ông ta muốn hủy diệt Đại Hoang, hủy diệt nhân gian."

Ly Luân cười lạnh một tiếng: "Ha ha, Ôn Tông Du không phải người tốt, ngươi cũng vậy."

Trác Dực Thần hít sâu một hơi: "Ly Luân, ngươi một hai phải đua cái ngươi chết ta sống với chúng ta sao? Trong lòng ngươi rõ ràng không muốn Chu Yếm chết không phải sao?"

Ly Luân phảng phất bị chọc trúng tâm sự, giận dữ hét: "Ngươi câm miệng!" Ánh mắt hắn dừng lại trên người Trác Dực Thần một lát, sau đó cười lạnh nói: "Trác Dực Thần, không ngờ ngươi lại biến thành yêu quái, ha ha."

Đám người Anh Lỗi nghe vậy đều khiếp sợ mà nhìn về phía Trác Dực Thần. Trác Dực Thần biết mình không thể khuyên được Ly Luân, vì thế liền đem Bạch Trạch lệnh trong tay đưa cho Văn Tiêu. Sau đó sau đó giơ kiếm lên chém về phía Ly Luân. Ly luân thấy thế giơ tay đánh văng thanh kiếm ra, bởi vì là một người bám vào người khác, một người kia thì vẫn chưa thích ứng được với yêu lực, thế cho nên cả hai đều không chiếm được kết quả tốt. Cả hai đều bị yêu lực của đối phương đánh bật đi.

Đúng lúc này, Triệu Viễn Chu từ không trung chậm rãi rơi xuống, y vận dụng yêu lực một phen kéo qua Chúc Âm, bóp chặt cổ ông ta.

Toàn bộ đồng tử của y biến thành màu đỏ, sau đó nhìn đôi mắt của Chúc Âm, nói: "Manh." Hai mắt Chúc Âm tùy theo nhắm lại, chảy ra huyết lệ.

Trác Dực Thần nôn nóng mà nhìn Triệu Viễn Chu, hô: "Triệu Viễn Chu, mau tỉnh lại đi!"

Anh Chiêu thấy thế vội vàng kêu Anh Lỗi lại, hai người đứng trước mặt Triệu Viễn Chu, giơ tay thi pháp. Chỉ thấy một cái tháp kim sắc bao phủ Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu ở trong tháp khống chế lệ khí muốn đánh nát tháp.

Liền ở khoảnh khắc mấy người tranh luận, một mũi tên từ nơi xa bay tới, bắn thẳng đến Ly Luân ngực. Ly Luân kinh ngạc một cái chớp mắt, mấy người cũng quay đầu lại nhìn, phát hiện là Bạch Cửu và Bùi Tư Tịnh chạy đến. Ly Luân giơ tay rút mũi tên ra, sau đó xông thẳng đến trước mặt Bùi Tư Tịnh, đánh nhau với nàng. Bùi Tư Hằng cũng hiện thân và cùng Bùi Tư Tịnh đối phó Ly Luân. Ba người dây dưa mấy phiên, Ly Luân huyễn hóa ra dây hòe lao thẳng về phía Bùi Tư Tịnh và Bùi Tư Hằng.

Trác Dực Thần vội vàng phi thân lại dùng Vân Quang kiếm chặn lại, thân thể Ly Luân cũng bởi vì nguyên nhân bám vào người mà bị hao tổn. Trước khi đi, hắn hung tợn mà nhìn thoáng qua Trác Dực Thần: "Triệu Viễn Chu đã bị lệ khí khống chế, các ngươi liền chờ chết đi." Nói xong hóa thân thành lá hòe rời đi.

Đúng lúc này, Triệu Viễn Chu phá tan kim tháp, Anh Chiêu và Anh Lỗi cũng bị yêu lực của Triệu Viễn Chu đánh văng ra. Bùi Tư Tịnh nhìn Triệu Viễn Chu mất khống chế, rối rắm nửa ngày vẫn là đã mở miệng: "Trác đại nhân......"

Trác Dực Thần nắm chặt thanh kiếm trong tay, trong lòng hồi tưởng lời Triệu Viễn Chu đã nói trước đó —— bôi máu của ba tộc là Thần tộc, Yêu tộc, tộc Băng Di lên Vân Quang kiếm là có thể khơi dậy sức mạnh của Vân Quang kiếm đến mức tối đa. Sau đó, hắn bay lên trời, đánh về phía Anh Lỗi. Anh Lỗi thấy thế giơ bàn tay ra nắm lấy Vân Quang kiếm, Vân Quang kiếm xẹt qua lòng bàn tay của Anh Lỗi, một đạo kiếm khí tấn công Triệu Viễn Chu.

Sau đó Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần vặn đánh vào nhau. Sau khi hai người tách ra, Trác Dực Thần chuẩn bị lại rút kiếm tiến lên. Nhưng mà, Triệu Viễn Chu lại song chỉ khép lại đặt ở bên miệng niệm đến: "Mộng." Đối mặt Nhất Tự Quyết của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần không hề bị ảnh hưởng chút nào. Nhìn Trác Dực Thần không chịu sự khống chế của mình, Triệu Viễn Chu hơi hơi sửng sốt.

Thì ra, tối qua, Triệu Viễn Chu đã nói với Trác Dực Thần: "Để tránh cho ngươi bị ảnh hưởng bởi Nhất Tự Quyết của ta, thế nên ta sẽ cho ngươi khả năng miễn nhiễm với Nhất Tự Quyết của ta." Cho dù biết kỳ hạn là vĩnh viễn, Trác Dực Thần vẫn là theo bản năng hỏi: "Bao lâu?" 

Triệu Viễn Chu trả lời: "Vĩnh viễn."

Trác Dực Thần nghĩ đến kiếp trước khi hắn hỏi Triệu Viễn Chu vì sao lại muốn đem vũ khí làm mình bị thương cho người khác. Hắn nhớ rõ lúc ấy, Anh Lỗi nói, hắn không phải cho ngươi vũ khí, mà là cho ngươi một bộ áo giáp dùng để đối kháng hắn.

02

Lúc Triệu Viễn Chu ngây người một lát, Trác Dực Thần nhanh chóng dẫn ra một giọt máu từ giữa mày. Hắn điều động yêu khí của bản thân, gắt gao bao vây giọt máu giữa giữa mày. Sau đó thủ đoạn nhẹ nhàng vung lên, giọt máu giống như được giao cho sinh mệnh, chuẩn xác không có lầm mà bay vào giữa mày Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu cũng nhờ giọt máu này mà khôi phục thần trí trong chốc lát.

Y nhìn quanh bốn phía, nhìn đến mọi người bị chính mình trong lúc vô ý đả thương, lại đem ánh mắt chuyển hướng trước mặt lược hiện chật vật Trác Dực Thần, trong mắt tràn đầy thống khổ, "Tiểu Trác, giết ta, mau......"

Trác Dực Thần nghe vậy, hốc mắt nháy mắt phiếm hồng, hắn kiên định mà nhìn về phía Triệu Viễn Chu: "Ta sẽ cứu ngươi." 

Nói xong, hắn lại dẫn ra một giọt từ từ giữa mày, nhanh chóng bôi trên giữa mày Triệu Viễn Chu, đồng thời liếc nhìn Văn Tiêu với ánh mắt vội vàng, "Văn Tiêu, mau dùng Bạch Trạch lệnh!"

Văn Tiêu ngầm hiểu, lập tức lấy ra Bạch Trạch lệnh, bắt đầu thổi lên. Theo tiếng sáo du dương vang lên, phù văn kim sắc giống như du long vờn quanh người Triệu Viễn Chu, cuối cùng ngưng tụ thành một quả ấn ký Bạch Trạch lộng lẫy, dấu vết ở bên tai y. Dưới tác dụng của Bạch Trạch lệnh, lệ khí quay chung quanh Triệu Viễn Chu dần dần tiêu tán, ánh mắt y cũng càng thêm thanh minh.

Khi Triệu Viễn Chu nhìn rõ mọi thứ xung quanh lần nữa, y nhìn thấy đồng đội tuy rằng bị thương nhưng vẫn còn sống, nước mắt vui vẻ không tự chủ được mà chảy xuống. Những người khác nhìn thấy Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng hồi phục, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn.

Nhưng mà, ngay lúc Anh Lỗi chuẩn bị lên tiếng hoan hô, chúc mừng bọn họ rốt cuộc cũng vượt qua cửa ải khó khăn, một tiếng "Đông"  nặng nề đột nhiên vang lên. Mọi người vội vàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Trác Dực Thần vừa mới còn sừng sững không ngã giờ phút này đã ngã trên mặt đất.

Chỉ một thoáng, thanh âm lo lắng của mọi người vang lên bên tai Trác Dực Thần.

"Tiểu Trác."

"Tiểu Trác ca."

"Tiểu Trác đại nhân."

"Trác Dực Thần!" Triệu Viễn Chu kinh hô một tiếng, vội vàng xông lên phía trước, nửa kéo Trác Dực Thần vào trong lòng ngực. Y nôn nóng mà kêu gọi tên Trác Dực Thần, trong thanh âm tràn ngập sợ hãi cùng bất an.

Trác Dực Thần miễn cưỡng bài trừ một nụ cười, thanh âm mỏng manh: "Ta...... Không sao." Nhưng vừa dứt lời, hắn liền nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm hồng vạt áo trước ngực Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu luống cuống tay chân mà chà lau vết máu ở khóe miệng Trác Dực Thần, nước mắt tràn mi mà ra: "Trác Dực Thần, ngươi làm sao vậy? Đã đến giờ này rồi mà còn nói không sao!"

Trác Dực Thần gian nan mà nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Triệu Viễn Chu: "Ta...... thật sự không sao. Ngươi đừng khóc, ta... hiện tại không còn sức lau nước mắt cho ngươi nữa."

Văn Tiêu nôn nóng mà nhìn Trác Dực Thần, lại quay đầu nhìn về phía Bạch Cửu đồng dạng cũng lo lắng: "Tiểu Cửu, đệ mau nhìn xem Tiểu Trác làm sao vậy!"

Giọng nói Trác Dực Thần mỏng manh: "Ta không sao..... Thật sự không sao..... Chỉ là sử dụng yêu lực quá độ...... Ta chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.... Các ngươi đừng lo lắng......"

Nhìn thấy Trác Dực Thần hôn mê bất tỉnh. Triệu Viễn Chu cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, sợ hãi hét lên: "Trác Dực Thần."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro