Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 6

Trong giấc mơ, Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu bị Vân Quang kiếm của mình đâm trúng, hoảng sợ rút kiếm ra. Triệu Viễn Chu miệng phun máu tươi, thân mình ngã về phía sau. Trác Dực Thần tiến lên đỡ lấy y, ôm thật chặt, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Triệu Viễn Chu dần dần biến mất, thân thể đang chậm rãi tiêu tán, nước mắt không thể kìm nén được nữa, hắn lại mất y một lần nữa.

Triệu Viễn Chu vuốt ve khuôn mặt của Trác Dực Thần, suy yếu nói: "Tiểu Trác, thực xin lỗi, làm ngươi giết ta chung quy đối với ngươi mà nói là quá tàn nhẫn, có thể gặp được ngươi ta thật sự rất vui... Tựa như là đang làm một giấc mơ vậy, nhưng là mộng chung quy cũng phải tỉnh lại..."

"Không cần, Triệu Viễn Chu... Viễn Chu, ngươi nhìn ta đi, ngươi không thể chết được, ta cầu xin ngươi, đừng lại rời xa ta nữa..." Thanh âm Trác Dực Thần nghẹn ngào nức nở, trong giọng nói còn có cầu xin.

Trác Dực Thần ôm lấy Triệu Viễn Chu thật chặt, như thể điều này có thể trì hoãn sự tiêu tan của y, nhưng cuối cùng Triệu Viễn Chu vẫn là hóa thành điểm điểm tinh quang, tiêu tán ở trong thiên địa.

Cùng lúc đó trời mưa to tầm tã rơi xuống.

Đột nhiên thân ảnh Ôn Tông Du xuất hiện, nhìn Trác Dực Thần với nụ cười hung ác, "Trác Dực Thần, ngươi vẫn là vô dụng như vậy, không thể thay đổi được gì cả. Dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Chu Yếm cũng sẽ vì ngươi mà chết. Đây chính là nguyền rủa, ngươi không thể trốn thoát được đâu, ngươi không thể cứu được y."

Trác Dực Thần hai mắt phát ra băng lam quang, hắn cầm lấy Vân Quang kiếm công kích về phía Ôn Tông Du, trong miệng phẫn nộ hét lớn: "Ngươi câm miệng! Đều là bởi vì ngươi, ta muốn giết ngươi!"

Bên ngoài giấc mộng, Trác Dực Thần đột nhiên rơi xuống nước mắt, biểu tình bi phẫn muốn chết, gào rống, rút Vân Quang kiếm ra, hướng về phía Triệu Viễn Chu.

Văn Tiêu sốt ruột hét lên với Trác Dực Thần: "Tiểu Trác!!"

Triệu Viễn Chu: "Trác Dực Thần, ngươi tỉnh lại đi!"

Trác Dực Thần không dao động và tiếp tục ra tay.

Triệu Viễn Chu rút ra một bàn tay, lấy ra một sợi thần thức màu đỏ tươi từ huyệt Thái Dương, quét vào trên thân thanh kiếm của Trác Dực Thần, kiếm phát ra Long Ngâm kiếm minh. Nhưng mà, Trác Dực Thần dường như  hoàn toàn không có nghe thấy gì, tiếp tục phát lực.

Kiếm minh ong ong của Vân Quang kiếm có thể nghe thấy được ở trong mưa, nhưng Trác Dực Thần dường như hoàn toàn không có nghe thấy, tiếp tục phát lực.

Ly Luân quay đầu lại, nhìn về phía Triệu Viễn Chu: "Không đánh thức được... Là bởi vì từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thẳng vào ác mộng của mình. Bao nhiêu năm nay, cũng là chưa bao giờ nằm mơ. Thế nên hắn không thể phân biệt được đây là mơ hay là thật. Hắn không tỉnh lại được đâu."

Nói xong, Ly Luân xoay người nhìn Văn Tiêu vốn đang ở một mình, chậm rãi đi về phía nàng. Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân đi về phía Văn Tiêu, lại nhìn khuôn mặt mất khống chế của Trác Dực Thần. Y đột nhiên buông tay, để Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần đâm thẳng vào trái tim của mình, đâm xuyên qua trái tim.

Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần đâm xuyên qua ngực Triệu Viễn Chu, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Ngay cả Ly Luân đều có chút ngoài ý muốn, máu tươi nhiễm hồng thân kiếm, thân kiếm phát ra ánh sáng lóa mắt, sau đó thân kiếm chấn động, toàn bộ mặt hồ chảy đầy máu từ trái tim Triệu Viễn Chu, trên biển truyền đến cự long tiếng kêu. Triệu Viễn Chu miệng đầy máu ngẩng đầu lên: "Trác Dực Thần, nếu ta là ác mộng của ngươi vậy thì hãy đâm ta đi."

Ánh mắt của Trác Dực Thần dần dần trở nên rõ ràng, đây là một giấc mơ, Triệu Viễn Chu đang đợi hắn, hắn không thể bị nhốt tại đây, hắn rút ​​​​thanh kiếm của mình ra và đâm vào tim mình.

Trác Dực Thần tỉnh lại, nhìn Triệu Viễn Chu trước mặt mình, thanh kiếm trong tay vẫn còn mắc kẹt trong ngực y, máu tươi chảy dọc theo thân kiếm, ánh sáng trên thân kiếm chói mắt.

Hắn lập tức rút kiếm ra, ôm lấy thân thể ngã xuống của Triệu Viễn Chu, ôm y thật chặt, trong giọng nói mang theo thống khổ cùng mất mà tìm lại: "May mắn... Còn kịp."

Hai tay Trác Dực Thần đem y gắt gao giam cầm trong lồng ngực, phảng phất như muốn đem y xoa nhập vào trong xương cốt của hắn, Triệu Viễn Chu cảm nhận được sự thống khổ của Trác Dực Thần, nhịn không được lại ôm lấy hắn, an ủi: "Không sao."

Trác Dực Thần dần dần bình tĩnh lại, hắn buông Triệu Viễn Chu ra, xoay người đâm về phía Ly Luân. Ly Luân lắc lắc trống bỏi, Nhiễm Di lập tức ngẩng đầu, che ở trước người hắn.

Trác Dực Thần buộc phải dừng lại, Nhiễm Di tiến công, Trác Dực Thần bị bám trụ.

Triệu Viễn Chu thấy thế, y dùng thân thể suy yếu giãy giụa, ngón tay dính một ít máu của mình, bôi lên miệng, giơ tay thì thầm: "Biển xanh mênh mông đi không lối, lại ở nhân gian. Sao trời mờ mịt, chấp tay, cùng du ngoạn đất trời. Phá"

Đồng tử Nhiễm Di kịch liệt chấn động, động tác dừng lại, Tề tiểu thư tiến lên ôm lấy Nhiễm Di.

Ly Luân thấy thế oán hận mà nói: "Đúng là vô dụng."

Dấu vết ký sinh của chiếc lá hòe ở sau tai Tề lão gia hóa thành những mảnh màu đen và bay đi. Mà Tề lão gia đã mất đi cơ thể, ánh mắt dần dần thanh minh, còn chưa kịp hiểu tại sao mình lại ở đây thì đã nôn ra máu, hôn mê bất tỉnh.

Triệu Viễn Chu nhìn Tề lão gia nói: "Ông ta đã bị ký sinh quá lâu, lục phủ ngũ tạng đều đã bị oán khí của Ly Luân ăn mòn, không thể sống được."

"Ha ha ha, chung quy là báo ứng a." Nhiễm Di đã khôi phục thần trí, nghe thấy Triệu Viễn Chu nói, nhịn không được cười.

"Được rồi, Nhiễm Di, hiện tại thù ngươi cũng báo xong rồi, Tề tiểu thư cũng được tự do. Hãy mang theo nàng trở về Đại Hoang cùng ngươi đi thôi. Nhớ rõ lời ngươi đã hứa, cuộc đời sẽ này không bao giờ đặt chân tới nhân gian nữa." Trác Dực Thần thu hồi Vân Quang kiếm, nói với Nhiễm Di.

"Ta biết. Chuyện lần này, cảm ơn các ngươi. Ta không có gì để báo đáp cho các ngươi, đây là những chiếc vảy trên người ta, tặng cho các ngươi." Nói xong, Nhiễm Di nắm lấy tay Tề tiểu thư, mang theo nàng biến mất ở trước mặt mọi người.

"Triệu Viễn Chu, án Nhiễm Di đã phá, hiện tại nên tính chuyện của chúng ta rồi." Trác Dực Thần ngữ khí mang theo nghiến răng nghiến lợi.

"Tiểu Trác đại nhân, ý của ngài là gì?" Triệu Viễn Chu vẻ mặt mê mang.

Trác Dực Thần tiến lên, dùng ngón tay vuốt ve khóe miệng Triệu Viễn Chu, lau đi vết máu chói mắt này, sau đó che nơi trái tim bị kiếm đâm bằng tay, chỉ thấy nơi đó còn giữ một đoàn vết máu, "Ngươi rõ ràng có rất nhiều loại phương thức có thể đánh thức ta, nhưng một hai phải chọn loại phương thức tự làm thương tổn chính mình, ngươi liền không sợ chết đến như vậy sao? Ngươi đem ta đặt ở chỗ nào?"

Lúc này Triệu Viễn Chu có chút không dám nhìn thẳng vào Trác Dực Thần, sự tình tựa hồ có chút vượt qua sự khống chế của y. Làm một cái vạn năm đại yêu, thất tình lục dục y đã sớm tu thành, lúc này ánh mắt Trác Dực Thần xem y làm y cảm thấy  thực bất an. Y lảng tránh tầm mắt của hắn, nhàn nhạt nói: "Tiểu Trác đại nhân, ta vốn là một lòng muốn chết, nếu thật sự bị này nhất kiếm thọc chết, đây cũng không tính là chuyện xấu."

Trác Dực Thần nghe được lời nói của Triệu Viễn Chu, trong lòng tức giận không có chỗ để phát tiết, hắn hận không thể lấy Vân Quang kiếm đánh y một cái, lại cố kỵ vết thương của y, "Triệu Viễn Chu, ngươi từ bỏ ý định này đi, ta sẽ không bao giờ giết ngươi, ngươi nhất định phải sống thật tốt cho ta."

Triệu Viễn Chu nghe giọng điệu kiên quyết và tức giận của Trác Dực Thần, trong mắt hiện lên mê mang. Liệu y có thể sống tốt được không? Y không thể chọn, không nhịn được phun ra một ngụm máu, trước mắt biến thành màu đen, không khống chế được cơ thể mà ngã về phía sau.

"Triệu Viễn Chu!!"

Trác Dực Thần nhìn thấy Triệu Viễn Chu té xỉu, lập tức bế y lên, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, bước nhanh vào phòng của Nhiễm Di, đem y đặt ở trên giường. Hiện tại Bạch Cửu không có ở đây, chỉ có thể chờ đợi đại yêu tự mình hồi phục.

Kiếp trước y ngất xỉu là do khế ước với Văn Tiêu, chẳng lẽ lần này là do hắn được trọng sinh? Tuy rằng tu vi không mang đến, nhưng Vân Quang kiếm dù sao cũng là bản mạng kiếm của y, hiện tại xác thật là so đời trước muốn lợi hại hơn nhiều, tuy rằng còn không giết được y, nhưng tóm lại thương tổn vẫn là không nhỏ.

Trác Dực Thần vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Triệu Viễn Chu, không tự giác có chút ảo não, đều do mình chìm vào trong mộng, rõ ràng biết được hết thảy, vẫn là bất lực, y vẫn là bởi vì mình mà bị thương.

"Hắn bị sao vậy?" Bùi Tư Tịnh vốn là ở trong phòng Nhiễm Di nghỉ ngơi, nhìn Trác Dực Thần ôm Triệu Viễn Chu đang bất tỉnh vọt vào trong, quan tâm hỏi.

"Là lỗi của ta, lần này ta bất cẩn, hắn bị Vân Quang kiếm của ta làm bị thương." Trác Dực Thần ngữ khí mang theo ảo não, "Đêm nay chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi một đêm đi, thời gian còn sung túc, Nhiễm Di án đã kết thúc, ngày mai lại trở về Thiên Đô phục mệnh."

Văn Tiêu nhìn Trác Dực Thần đang tự trách mình, ở một bên đỡ Bùi Tư Tịnh, "Bùi tỷ tỷ, liền giao Triệu Viễn Chu cho Tiểu Trác đi, tỷ cũng mệt mỏi, ta đỡ tỷ đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi."

Chờ Văn Tiêu bọn họ đi rồi, Trác Dực Thần tự mình lẩm bẩm: "Triệu Viễn Chu, ta rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể cứu ngươi đây."

Kính Hồ như là một tấm gương trống rỗng, trời tối rồi đến hừng đông.

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ, không khí trong phòng yên tĩnh. Triệu Viễn Chu nằm ở trên giường, chậm rãi mở to mắt, ánh mắt đầu tiên liền thấy mặt Trác Dực Thần ghé vào mép giường ngủ say. Triệu Viễn Chu nâng tay lên muốn sờ đầu hắn, còn đang chần chờ, Trác Dực Thần liền tỉnh lại.

Triệu Viễn Chu thu hồi tay.

Trác Dực Thần: "Ngươi không sao chứ?"

Triệu Viễn Chu ngồi dậy, nhớ tới câu chất vấn của ngày hôm qua và ánh mắt Trác Dực Thần nhìn y. Y cảm thấy có chút xấu hổ, tuy nhiên, để xoa dịu bầu không khí, lúc này cũng là diễn tinh bám vào người, thần sắc mang theo bi thương: "Chắc là sắp chết rồi. Vân Quang kiếm của Tiểu Trác đại nhân thật là lợi hại."

Trác Dực Thần nhíu mày thật chặt, tuy rằng biết y đại khái là đang diễn. Tối hôm qua hắn đã cởi bỏ quần áo của y để xem qua, miệng vết thương đang chậm rãi khép lại, chắc hẳn bây giờ đã lành hẳn. Nhưng biết về biết, vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng. Tuy rằng vết thương sẽ lành, nhưng đại yêu lại sợ đau, hiện tại có lẽ cũng là thật giả trộn lẫn một nửa.

"Vậy chúng ta nhanh trở về đi, ta mời Tiểu Cửu tới xem ngươi. Ngươi hiện tại suy yếu như vậy, để đệ ấy kê cho ngươi một ít thuốc bổ." Trác Dực Thần vuốt nơi Triệu Viễn Chu bị đâm vào, ngữ khí nghiêm túc nói.

Nghe nói mình cần uống thuốc, Triệu Viễn Chu không còn giả vờ nữa. Nói giỡn, không ai có thể chịu được thuốc của Bạch Cửu, quá đắng.

"Ta không sao, ta không cần uống thuốc, ngươi xem ta đã khỏi rồi." Sợ Trác Dực Thần không tin, thậm chí lột quần áo ra cho hắn xem ngực đã lành lặn của mình, chứng minh mình thật sự không cần uống thuốc.

"Khụ.. Không nghĩ tới đường đường Chu Yếm đại yêu còn sợ uống thuốc a." Văn Tiêu đứng ở cửa nghe không biết bao lâu, trong giọng điệu cũng mang theo ý cười. Bùi Tư Tịnh cũng đứng ở bên cạnh Văn Tiêu, khóe miệng ức chế không được mỉm cười.

Trác Dực Thần nhìn thấy Văn Tiêu, lập tức đem quần áo Triệu Viễn Chu khép lại, "Ta biết ngươi đã khỏe, nhưng ngươi nôn ra nhiều máu như vậy, cần phải uống chút thuốc bổ."

"Ta không cần, ta không uống thuốc, sức khỏe của ta tốt như vậy, tại sao phải uống thuốc?" Triệu Viễn Chu đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Vẫn là nhanh nhanh trở về phục mệnh đi, tiểu bạch thỏ còn chờ chúng ta đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro