Chap 31: Gặp mặt nhau
Nhóm Sử Lai Khắc cuối cùng cũng đã tìm được Đường Tam. Nhưng lại trong hoàn cảnh vô cùng éo le, hắn đang đối diện với Xà bà - Triệu Thiên Hương, Long công - Mạnh Thục và Mạnh Y Nhiên.
Trong khi cả nhóm đang lo lắng, vội vàng đàm phán với Mạnh Thục thì đột nhiên xuất hiện một hơi thở vô cùng cường đại, khiến cả nhóm và ba người Xà bà, Long công và Mạnh Y Nhiên phải vào thế phòng thủ.
"Chết tiệt! Đã đến nước này rồi..."
Triệu Vô Cực nghiến răng, hắn có thể chắc chắn hơi thở này phát ra từ thứ vô cùng cường đại, có khả năng còn vượt xa cả Thái Thản Cự Viên. Nếu nó đến thì hắn sẽ chẳng thể nào bảo vệ bọn nhỏ được.
Các học viên của Sử Lai Khắc học viên đồng loạt triệu hoán võ hồn, cố gắng chống chịu trước áp lực của hơi thở đó. Bất giác toàn thân những người đó đều run rẩy. Áp lực này là thứ bọn họ không tài nào chịu đựng được. Thứ này vô cùng đáng sợ.
-----------------------
"Tiểu Thiên. Lâu rồi không gặp"
Tô Như Nguyệt đứng một bên, ngơ ngẩn nhìn về một phía. Trong đầu lại thầm trao đổi với Tiểu Thiên.
"Chủ nhân, xin lỗi ngài vì bây giờ mới có thể gặp mặt. Cũng vì ta gặp phải một số chuyện thôi"
"Chuyện gì vậy?"
"Chủ thần muốn thu hồi ta"
Tô Như Nguyệt im lặng, mím môi.
"Tại sao vậy?"
"Tại vì họ cho rằng ngài ở đây đã có người hướng dẫn những điều cần thiết. Vả lại vị thần mà ngài đã gặp dẫu sao cũng không thuộc về không gian bọn ta. Nên chẳng có quyền quyết định số phận của bọn ta"
Tô Như Nguyệt nhẹ cười.
"Ừ. Vậy thì... tạm biệt vậy"
"Tạm biệt ngài! Thật sự rất xin lỗi ngài. Cảm ơn ngài đã ban cho ta tên, cảm ơn vì đã đồng hành cùng ta trong quãng thời gian vừa qua"
"Tạm biệt"
Ngay lúc đó Tô Như Nguyệt cảm thấy có một thứ gì đó bị rút đi. Cơ thể nàng chao đảo trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại cân bằng.
Tại sao vậy? Rõ ràng vị thần ấy đã hứa sẽ thực hiện điều ước của nàng. Tại sao lại thất hứa?
Dù nàng có tự hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì sự thật vẫn vậy. Tiểu Thiên cũng đã đi, chỉ còn lại một mình nàng. Tô Như Nguyệt siết chặt nắm tay, cụp mắt nhanh chóng thu lại tâm tình. Nàng quay mặt sang nhìn Băng Hoàng cự điểu, nhẹ cười.
"Ta nên về thôi"
Nó gật đầu, thu lại thành một tia sáng rồi chui vào cơ thể nàng. Tô Như Nguyệt nhắm mắt, cảm nhận vị trí đồng đội rồi nở nụ cười. Nàng vẫn là nên quay về thôi.
Trên lưng Tô Như Nguyệt đột nhiên hiện lên một hình ảnh mờ ảo, nó rõ dần rồi hiện ra một đôi cánh dài đang sải ra.
Đó là đôi cánh của Băng Hoàng cự điểu. Những sợi lông màu xanh lại lạnh như băng trở nên lấp lánh dưới những tia nắng đang dần lấp lóe.
Tô Như Nguyệt nhún chân, nhanh chóng bay lên bầu trời. Đôi cánh trên lưng đập vài cái, nàng bay như điện xẹt về một hướng.
Triệu Vô Cực cùng đám đệ tử và liền vào thế phòng thủ khi thấy tia hơi thở kia càng đến gần. Thế nhưng nó ngay lập tức biến mất khi một thân ảnh đặt chân xuống đất.
"Như-Như Nguyệt"
Trữ Vinh Vinh đưa tay ôm miệng, nàng mở to mắt nhìn thân ảnh đằng xa. Là Tô Như Nguyệt, bộ dạng cũng chỉ lấm đất một chút. Còn lại vô cùng bình an.
"Ta... về rồi"
Tô Như Nguyệt vừa lên tiếng, đột nhiên nàng nhìn thấy một thân ảnh lao ngay vào lòng. Cơ thể nàng hơi ngã ra sau, liền lấy chân cố định lại.
"Vinh Vinh"
Nàng cúi đầu, đưa mắt nhìn cái đầu màu hồng đang ôm chầm mình.
"Ngươi... vẫn ổn"
Tô Như Nguyệt khẽ cụp mắt, giấu đi tâm tình của mình.
"Ừ"
Nàng nhẹ lên tiếng, sau khi thoát khỏi cái ôm của Trữ Vinh Vinh, một giọng nói nghẹn ngào lọt vào tai nàng.
"Như... Như Nguyệt"
Nàng ngẩng đầu, nhìn Đường Tam, gật nhẹ đầu.
"Ta ổn"
Bộ đôi Cái Thế Long Xà đứng từ phía xa ngỡ ngàng nhìn thân ảnh của Tô Như Nguyệt. Nhất là Mạnh Thục, đôi mắt hắn tràn đầy sự ngạc nhiên.
Hắn là hồn đấu la, bất cứ sự xuất hiện của một sinh vật nào quanh đây hắn đều có thể dễ dàng nhận ra. Thế nhưng cho đến khi Tô Như Nguyệt đáp xuống, hắn vẫn không hề biết sự tồn tại của nàng. Và cả tia hơi thở cường đại kia, nó biến mất khi nàng đặt chân xuống. Lẽ nào...
"Gia gia..."
Mạnh Thục nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ trước tiếng gọi của đứa cháu gái. Hắn ngẩng đầu, nhìn Triệu Vô Cực.
"Bất Động Minh Vương ngươi nên dạy dỗ tốt đệ tử của ngươi. Dám để chúng khi dễ người của Mạnh gia chúng ta sao? Phong vĩ kê quan xà, cho dù đã bỏ qua, nhưng đệ tử của ngươi lại vừa giết con mồi Nhân diện ma chu của cháu gái ta. Ngươi phải trả cho ta một cái công đạo chứ."
Triệu Vô Cực nói:
"Tiền bối, ta xem trong việc này có chút hiểu lầm, hơn nữa, ta mặc dù là sư phụ của đứa nhỏ này, nhưng Đường Tam lại không tính là đệ tử của ta, Sư phó của hắn là một người khác, chứ ta còn chưa dám."
"Nga?"
Mạnh Thục sửng sốt một chút, trong lòng thầm nghĩ. Đường Tam mới chỉ là đứa nhỏ mà thực lực đã kinh người như vậy, chẳng lẽ sư phó của hắn là ... Triệu Vô Cực tinh ranh khôn khéo, lập tức nhìn ra vẻ do dự trên mặt Mạnh Thục, liền từ từ nói:
"Long công tiền bối, chúng ta có thể ra xa một chút nói chuyện?"
Mạnh Thục nhíu mày, nhưng hoàn toàn không có lo lắng. Lúc này hắn đang chiếm ưu thế áp đảo về mặt tinh thần, tự nhiên không sợ Triệu Vô Cực giở trò. Long đầu quải trượng điểm lên mặt đất, thân thể liền bay ra ngoài xa hai mươi thước.
Triệu Vô Cực vội vàng đuổi theo, thấp giọng nói với long công cái gì đó. Ban đầu vẻ mặt Mạnh Thục toát ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc, dần dần trở nên có chút khó coi. Triệu Vô Cực lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, cực kỳ khách khí. Sau một hồi, hai người kết thúc nói chuyện.
Mạnh Thục đi trở về bên cạnh thê tử cùng cháu gái, thấp giọng nói với Xà bà vài câu, thần sắc Xà bà đồng dạng lộ vẻ kinh ngạc. Ánh mắt phu thê hai người rơi lên người Đường Tam có chút thay đổi, mà tất cả những điều này, Đường Tam đều nhận thấy.
"Triệu sư phụ cùng bọn họ nói cái gì đó? Nói cho bọn họ mình là đệ tử của đại sư hay sao? Chỉ có điều, đại sư mặc dù đối với vũ hồn có nghiên cứu rất sâu, nhưng thực lực bản thân lại không cao, tựa hồ không đủ khả năng tạo ra uy hiếp đối với Cái Thế Long Xà trước mắt."
Quả nhiên, Mạnh Thục nói:
"Nguyên lai là đệ tử của đại sư. Không nghĩ tới đại sư rốt cục cũng có đệ tử. Hôm nay nể mặt đại sư, ta bỏ qua, bất quá, tiểu tử nhà ngươi hãy nhớ kỹ. Sau này nếu còn phát sinh ra chuyện gì tương tự, ta cũng mặc kệ sư phó ngươi là ai. Chúng ta đi..."
Nói xong liền xoay người rời đi.
"Gia gia"
Mạnh Y Nhiên nhìn gia gia, nãi nãi đang rời đi, nhất thời nóng nảy.
"Gia gia, hắn hai lần đoạt hồn thú của ta, mối thù này quên đi làm sao được?"
Mạnh Thục có chút bất đắc dĩ, nhìn cháu gái mình một cái, nói:
"Vậy ngươi muốn như thế nào đây? Gia gia ngươi lớn tuổi rồi, không thể lấy lớn hiếp nhỏ được. Quên đi thôi."
Mạnh Y Nhiên quật cường nhìn gia gia của mình.
"Không, không thể cứ như thế mà bỏ qua được. Ta không chịu. Tuyệt đối không thể tha cho hắn. Nếu các ngươi không muốn ra tay, ta tự mình làm cũng được. Đường Tam, nếu ngươi là nam nhân, hãy so tài với ta."
Đường Tam nhíu nhíu mày.
"Ngươi còn muốn cùng ta so tài ư? Ngươi đã quên rằng, ngươi từng là kẻ bại tướng dưới tay ta sao?"
Mạnh Y Nhiên kiên định gật đầu.
"Phải, ta muốn so tài với ngươi một lần nữa. Đừng tưởng lần trước ngươi thắng ta được thì lần này lại có thể thắng ta nhé. Ta cũng không khi dễ ngươi, vì hồn lực của ngươi đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại toàn bộ, chúng ta hãy so tài mà không sử dụng hồn lực. Nhưng ngươi hai lần đoạt hồn thú của ta, vậy lần này phải để ta quyết định phương thức so tài."
Đường Tam hít vào thật sâu, cảm thấy tình huống cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, chậm rãi tiến lên.
"Đánh cuộc cái gì?"
Mạnh Y Nhiên hai mắt tràn ngập hận ý, mở to nhìn Đường Tam, nói.
"Nếu như ngươi thua, ngươi không được phép hấp thu hồn hoàn của con Nhân diện ma chu này. Nếu như ngươi thắng, tự nhiên nó thuộc về ngươi."
Đối với hồn hoàn của Nhân diện ma chu, Đường Tam có thể nói là rơi vào tình thế bắt buộc. Chỉ có chiếm được nó, hắn mới có đủ khả năng mau chóng khôi phục thể lực để đi tìm Tiểu Vũ.
"Tốt, so tài về cái gì?"
Vợ chồng Cái Thế Long Xà lúc này cũng không vội vàng rời đi, đứng một bên không lên tiếng. Nhìn cháu gái mình áp trận, hai vợ chồng thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu, cũng không biết đang nói điều gì.
Đám Sử Lai Khắc học viện bên này, Triệu Vô Cực không khỏi nhíu mày. Hắn không nghĩ lúc cuối Mạnh Y Nhiên lại gây ra tình huống này. Để Long công buông tha Đường Tam, hắn đã đem một ít bí mật nói cho Mạnh Thục biết, nếu không, với tính cách bá đạo của Cái Thế Long Xà, làm sao đơn giản rời đi như vậy chứ? Mạnh Y Nhiên vừa muốn mở miệng, Áo Tạp Tư bên cạnh Đường Tam đã cướp lời:
"Chờ một chút, như thế là không công bằng"
Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Áo Tư Tạp. Hắn lững thững đi tới, khàn khàn nói:
"Con Nhân diện ma chu này rõ ràng là do Đường Tam đánh chết. Cho dù ngươi lấy nó làm mục tiêu, cũng coi như mỗi người giết một nửa, mà bây giờ lại chỉ có Đường Tam mới có thể hấp thu hồn hoàn này, rõ ràng ngươi đánh cuộc như vậy không công bằng."
Mạnh Y Nhiên trong mắt loé sát khí.
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói.
"Cũng không muốn như thế nào. Nếu ngươi thua, tất nhiên không thể cản trở hắn hấp thu hồn hoàn, đồng thời, ngươi cũng nên tỏ ra chút thành ý. Chúng ta yêu cầu không cao, đến lúc đó, chỉ cần ngươi hôn Đường Tam một cái là được."
"Tiểu Áo"
Triệu Vô Cực khẽ quát một tiếng, hắn không hy vọng lại chọc giận Cái Thế Long Xà. Nhưng có chút ngoài ý muốn của Triệu Vô Cực, Long công Mạnh Thục đột nhiên mở miệng nói:
"Được, cứ như vậy quyết định đi, tuổi trẻ thật là thú vị."
Vừa nói xong, vị Long Công này lần đầu tiên toát ra vẻ cười cười, mà Xà bà bên cạnh hắn, sắc mặt hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Áo Tư Tạp cũng không biết, hắn đưa ra yêu cầu này, làm đôi Cái Thế Long Xà trước mặt, nhớ lại một màn thời trẻ tuổi. Lúc ấy, khi Long công Mạnh Thục lần đầu tiên gặp xà bà Triệu Thiên Hương, cũng nhờ một lần đánh cuộc mà chiếm tiện nghi của Xà bà, cuối cùng sau một loạt cơ duyên mới thành công, nhưng lần đánh cuộc kia lại đóng vai trò quan trọng nhất. Khi đó, Mạnh Thục đưa ra điều kiện giống y như đúc so với Áo Tư Tạp bây giờ.
Trong mắt Long công, Xà bà, Đường Tam mặc dù bề ngoài có chút bình thường, không có khả năng so sánh với Đái Mộc Bạch, nhưng theo lời của Triệu Vô Cực vừa tiết lộ, bọn họ thập phần xem trọng đứa nhỏ này. Đối với tương lai của cháu gái, phu thê hai người cũng đã có dự định. Bọn họ cũng muốn nhìn xem dưới tình huống này, Đường Tam có thể chiến thắng cháu gái của mình hay không.
Đối với quyết định của gia gia, Mạnh Y Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng nàng không có phản bác, bởi vì đối với phương thức chiến đấu mình sắp đưa ra,nàng tuyệt đối tin tưởng.
Đường Tam thì chỉ nóng lòng hấp thu hồn hoàn cho xong, đối với chuyện này hắn cũng không quan tâm. Dù sao chuyện đánh cuộc này với hắn mà nói cũng không có gì là khó xử. Tay hướng phía Mạnh Y Nhiên, làm một động tác thủ thế.
Hung hăng nhìn Đường Tam một cái, Mạnh Y Nhiên lúc này mới giơ tay phải lên, chỉ thấy cổ tay nàng đeo một cái Dương chi bạch ngọc hoàn(vòng) loé ra quang mang màu trắng sáng bóng.
Quang mang chợt loé, một cái trường điều bố nang(túi dài nhiều ngăn) đã xuất hiện trong tay nàng. Tay kia của nàng cũng xuất hiện một kiện hồn đạo khí.
Chiều dài bố nang ước chừng hai thước, bề rồng chừng nửa thước, Mạnh Y Nhiên hai tay chìa ra, bố nang đã được chia làm hai nửa. Lúc nàng chìa cái bố nang ra, mọi người đều thấy rõ, bố nang nhìn có vẻ như đã cũ,bên trong là vô số thanh đoản nhận giống hệt nhau.
Đoản nhận không có chỗ bảo vệ tay, dưới ánh mắt chuyên nghiệp của Đường Tam, rõ ràng là phi đao, bất quá phi đao trên tay Mạnh Y Nhiên có chút đơn sơ, trừ bỏ hai cái rãnh màu máu, thì không có chút đặc thù nào. Chuôi đao dài ba tấc, lưỡi đao dài năm tấc, chất liệu rất tốt, loé ra quang mang nhàn nhạt.
"Ta nơi này có ba mươi sáu mũi Phá hồn đao, ta và ngươi mỗi người mười tám mũi. Ta sẽ bảo gia gia ta đứng cách xa hai mươi thước chấn rung một cây đại thụ, sẽ có lá cây rơi xuống. Ngươi và ta đồng thời ra tay, ai dùng Phá hồn đao phi trúng nhiều lá cây hơn thì người đó thắng. Nhưng bất luận là trúng bao nhiêu lá cây, Phá hồn đao cuối cùng phải cắm trên thân cây. Mũi Phá hồn đao nào không trúng thân cây sẽ không được tính."
Mạnh Y Nhiên tự tin nói ra phương pháp tỷ thí, sau khi nói xong câu cuối cùng, mới phát hiện ra, đám người Sử Lai Khắc học viện trước mặt mình trở nên có chút quái dị.
Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực hai mắt mở to nhìn không chớp.
Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch hai con ngươi trong nháy mắt biến thành một.
Áo Tư Tạp lấy tay bịt mồm lại.
Mã Hồng Tuấn như bị choáng, suýt nữa té ngã xuống đất.
Chu Trúc Thanh khuôn mặt lạnh như băng biến mất, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.
Trữ Vinh Vinh bật cười thành tiếng.
Tô Như Nguyệt tay cầm quạt đưa lên che mặt, che đi nụ cười của mình.
Mà Đường Tam đang đứng đối diện Mạnh Y Nhiên, trên mặt lúc này lộ ánh mắt cười cười. Từ khi Tiểu Vũ bị Thái Thản Cự Viên bắt đi, thần sắc hắn lần đầu tiên được buông lỏng, thậm chí cổ tay vừa lộn, đem Chư Cát thần nỏ trong tay, đưa trở về cất bên trong Nhị Thập tứ kiều minh nguyệt dạ.
"Các ngươi choáng váng xong cả chưa? Có tham chiến hay không đây?"
Mạnh Y Nhiên nhìn ánh mắt đám đệ tử Sử Lai Khắc học viên bên này, nhất thời cảm giác như bị cười nhạo, âm thanh bực bội cất lên. Áo Tư Tạp buông tay che miêng, cố gắng nén cười nói:
"Tại sao lại không ứng chiến chứ? Phương pháp tỷ thí của ngươi tốt lắm. Thực sự rất tốt"
Lúc này hắn lại đang suy nghĩ, chút nữa để cho Mạnh hôn vào chỗ nào của Đường Tam mới tốt đây. Cùng Đường Môn đệ tử so tài ám khí, quả thật là rất tốt. Lúc này, cả Triệu Vô Cực trên mặt cũng toát ra tiếu ý. Mạnh Y Nhiên tự nhiên không biết mọi người đang nghĩ cái gì, nhìn về phía Đường Tam.
"Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút nữa không, đừng nói là ta khi dễ ngươi."
Đường Tam tự nhiên không có giảo hoạt như Áo Tư Tạp, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Chỉ cần ngươi đừng nói ta khi dễ ngươi là được. Có thể bắt đầu được rồi?"
Nếu là tỷ thí bình thường, Đường Tam có lẽ phải khôi phục lại thêm một chút, nhưng Mạnh Y Nhiên đưa ra phương thức tỷ thí, chính là sở trường của hắn. Đường môn ám khí tuyệt học mà hắn tu luyện từ nhỏ. Đừng nói hắn mới chỉ khôi phục được vài phần hồn lực, cho dù một tia hồn lực cũng không có, Đường Tam tuyệt đối sẽ không thua Mạnh Y Nhiên.
Mạnh Y Nhiên cầm trong tay hai điều bố nang, đưa một cái cho Đường Tam. Lúc này nàng tràn ngập tin tưởng, chỉ vào một cây đại thụ cách đó ước chừng hai mươi thước, nói:
"Lấy nơi đó làm mục tiêu đi."
Đường Tam liếc nhìn cây đại thụ một cái, rồi nói:
"Tốt"
Mạnh Y Nhiên trong tay cầm bố nang, Phá hồn đao nàng sử dụng chuôi có màu đỏ, còn Đường Tam sử dụng loại chuôi màu lam, không sợ nhầm lẫn.
Mạnh Y Nhiên không nhìn ra vẻ mặt của đám Sử Lai Khắc học viên, nhưng vợ chồng Mạnh Thục như thế nào lại không nhận ra chứ. Nhưng bọn họ trong lòng không hiểu là tại sao đám Sử Lai Khắc học viện này lại tự tin cười cợt đến như thế.
Mạnh Y Nhiên từ nhỏ ưa thích các loại vũ khí, đặc biệt là binh khí ngắn. Ba mươi sáu mũi Phá hồn đao này là long công Mạnh Thục cẩn thận tìm người rèn cho. Mạnh Y Nhiên đối với phi đao này cực kỳ yêu thích, thường xuyên luyện tập, trong vòng ba mươi thước, nắm chắc trúng trăm phần trăm. Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra mười tám mũi phi đao. Trận đấu này nàng đưa ra cũng chính là cực hạn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro