Chương 41
Trở lại cái thôn nhỏ quen thuộc kia, mặc dù nơi này không có phồn hoa như Thất Thành, nhưng cảm giác là rất thân thiết. Sử Lai Khắc học viện trong lòng Thất Quái đã như là nhà.
Phất Lan Đức tâm tình đã khôi phục lại bình thường. Ngay cả Triệu Vô Cực đi theo hắn gần hai mươi năm nay, cũng không nghĩ hắn sớm như vậy đã thông suốt. Hết thảy điều dựa theo kế hoạch của Đại Sư. Về phần như thế nào tiến vào Hoàng Gia học viện cùng với mọi việc sau này, đó thuộc về vấn đề của Tần Minh.
- Bọn nhỏ điều đi nghỉ ngơi hết rồi? Trong khoảng thời gian này mọi người đã cực khổ nhiều. Vô Cực, ngươi gọi mọi người lại đây.
Phất Lan Đức sau khi vào họ viện liền ra cái này mệnh lệnh, Sử Lai khắc dù sao cũng không phải chỉ có mình hắn. Còn có ba vị sư phụ, hắn là phải trưng cầu ý kiến của bọn họ.
- Mệt mỏi quá a!
Tiểu Vũ lừa về tới kí túc xá của bản thân, lúc này liền cỡi áo ngoài, tự đang trên giường. Tiểu Phù chỉ khẽ lắc đầu, tiến lại chiếc bàn gỗ và ngồi xuống điều chế ít dược cũng như độc phẩm.
Tiểu Vũ lăn lộn trên xuồng bĩu môi nhìn cô.
- Tiểu Phù muội cũng thật là, lúc thi đấu bị thương nghiêm trọng như vậy mà bây giờ còn chưa chịu nghỉ ngơi nữa.
Tiểu hơi híp mắt lại, cười cười tiếp tục công việc của mình. Tiểu Vũ có chút hờn, chán nản ôm gối chìm vào mộng đẹp.
Không gian cứ thế yên tĩnh đi xuống, chỉ còn lại chút tiếng động khi Tiểu Phù đang điều chế thuốc mà thôi.
Đang ở lúc này. Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Tiểu Phù nhàn nhạt hỏi.
- Là ai?
- Là ta. Đường Tam.
Tiếng từ ngoài cửa vọng vào, Tiểu Phù nhướn mày, nhanh chóng dùng tốc bộ bàn thờ mặc quần áo lại cho Tiểu Vũ rồi mới ra mở cửa.
Trong khi đó, Đường Tam đứng bên ngoài đang vô cùng hoảng loạn. Đi đến kí túc xá nữ thế này, khiến hắn không nhịn được mà xấu hổ. Huống hồ đây còn là phòng của Tiểu Phù.
Cánh cửa dần mở ra. Nhìn thấy Đường Tam đứng ngẩn người ngoài kia, Tiểu Phù khó hiểu hỏi hắn.
- Ngươi đến đây làm gì?
Đường Tam lúc này mới chịu hồi thần, có chút xấu hổ ho vài tiếng.
- Cũng không có gì... Chẳng qua là ta có vài lọ dược muốn tặng cho muội. Dù cô gái Diệp Linh Linh kia đã trị thương qua nhưng vẫn không thể chắc chắn là không có biến cố gì được... Ta thấy rất lo...
Câu cuối Đường Tam nói nhỏ đến mức Tiểu Phù cũng không nghe thấy gì. Song, Đường Tam bỗng dưng thấy mặt mình như bị đốt cháy, vội dúi vài lọ dược vào tay Tiểu Phù rồi chạy mất hút.
Tiểu Phù nhìn theo mà khó hiểu. Lại nhìn đến mấy lọ dược trong tay, cô khẽ mỉm cười.
Thôi thì đành nhận vậy.
...
Vài ngày sau, từ cái ngày Đường Tam bắt đầu không ăn cơm ở bên ngoài, giờ đây hắn thậm chí không có về ngủ ở túc xá của mình. Mỗi ngày lặp đi lặp lại công việc chú tạo ám khí không biết ngừng, khi mệt mỏi hắn ngay tại chỗ ngồi xuống tu luyện hồn lực cùng tinh lực đến khi hồi phục hắn lại tiếp tục công việc này.
Không ai biết Đường Tam cuối cùng là chế tạo cái gì. Ngay cả đại sư cũng không rõ ràng lắm, cho tới bây giờ cũng không có đến chú tạo phòng để tìm hắn. Đó hoàn toàn là sự tín nhiệm. Đại sư tin tưởng Đường Tam tuyệt đối sẽ không vì chú tạo mà bỏ phế việc tu luyện của mình.
Nhưng để đảm bảo rằng Đường Tam không bị biến thành 'bông cao' sống trong cống, việc đưa cơm nước và quần áo cho hắn liền bị đùn sang cho Tiểu Phù.
Cô lúc đó thực rất muốn hỏi vì sao, nhưng đứng trước những cái nhìn đầy mờ ám nào đó, cô lựa chọn bỏ qua.
Tiểu Phù cứ thế mỗi ngày đều đến trước phòng chú tạo, cô cũng không có quấy rầy hắn, chỉ lặng lẽ đặt quần áo sạch một bên. Tự mình mang nước và hoa quả đến rồi lặng lẽ tự lui ra ngoài.
Đừng bảo cô vào trong xem hắn thế nào, cô không rảnh! ( Phũ lever max )
Trong khoảng thời gian này cho dù có khi đến căn tin ăn cơm Đường Tam vẫn luôn trầm mặc ít nói. Thủy chung vẫn một loại trạng thái cảm giác như mơ hồ.
Đối với tình huống như vậy, Đái Mộc Bạch cũng phải lùi bước trước một thân thể đen bẩn nhưng tràn ngập trên thân một cơ thể cường tráng khỏe mạnh.
Nhìn qua, hắn so với trước đây càng mạnh hơn. Thân thể cũng tựa như cao lớn thêm vài phần. Từ trong đôi mắt thản nhiên kia lộ ra một tia tử ý mơ hồ có cảm giác thu hút lòng người.
Nhìn ra xa xa, luồng kim tuyến dần dần mở rộng từ phía đông, tử khí dần dần tràn đầy trong mắt.
Lặng yên giơ hai tay lên, hai nắm tay cũng căng lên theo. Khắp toàn thân cường tráng của hắn chợt cứng lại, căng thẳng như con báo đang gom hết sức để bắt mồi. Trong cơ thể tràn ngập lực lượng cuồng dã thêm phần mỹ cảm.
- Bốn mươi chín ngày, suốt bốn mươi chín ngày cuối cùng ta đã thành công.
Chậm rãi mở bàn tay ra, một đôi thiết cầu tròn trịa nằm trong bàn tay của hắn.
Thiết cầu màu đen nhánh, cho dù có để dưới ánh dương quang cũng không có một tia phản chiếu. Một tầng khí tức lạnh lẽo và tối tăm từ thiết cầu lặng lẽ tràn ra.
Cũng tương tự như vậy, trong phòng phía sau hắn còn mười sáu quả thiết cầu. Nếu nói cho Sử Lai Khắc bát quái những người khác kia biết được, hắn trong hai tháng này phần lớn tinh lực chỉ là để làm ra mười tám quả thiết cầu này, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
_ Ngày hôm sau _
Lúc Đường Tam đi vào căn tin hắn bỗng cảm thấy kinh ngạc chính là mọi người đã bắt đầu ăn điểm tâm. Kỳ thật cũng không phải hôm nay tất cả mới dậy sớm như vậy để đi ăn chỉ bởi vì hắn mấy ngày nay vẫn bận về việc chú tạo nên căn bản không chú ý đến việc này.
- Chúng ta xem người sắt đến. Uy, Thiết Nhân hôm nay như thế nào lại sạch sẽ vậy?
Người nói chuyện chính là Đái Mộc Bạch. Mặt cười cười nhìn Đường Tam.
Đái Mộc bạch luôn thập phần kiêu ngạo, hắn cũng có vốn để kiêu ngạo. Có thể trước mặt Đường Tam, hắn cũng kiêu ngạo không đứng dậy.
Mặc dù hồn lực hoàn của Đường Tam cũng kém hắn rất nhiều, nhưng Đái Mộc Bạch cũng biết được điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ở tuổi của Đường Tam, hắn tự biết được mình không hơn được Đường Tam. Trong Sử Lai Khắc bát quái, không thể nghi ngờ rằng Đường Tam đã là thành viên trọng yếu nhất. Thành tựu của Đường Tam không chỉ là thiên phú đơn giản như vậy. Trong thời gian bốn mươi chín ngày này, Đường Tam mặc dù làm cái gì, mọi người đều không biết, nhưng mỗi người đều nghe được âm thanh đập gõ không ngừng nghỉ đó. Không có nghị lực như vậy làm sao có thể làm được?
Bởi vì bị Đường Tam kích thích như vậy, không chỉ có Đái Mộc Bạch, ngay cả người lười biếng như Áo Tư Tạp ở trong những người này mấy ngày nay cũng đều cố gắng tu luyện hồn lực.
Đại sư đã đưa ra cách luyện Bất Thụy Miên cho bọn hắn chính là để cho mọi người trong khi ngủ có thể tu luyện hồn lực. Trừ mỗi ngày đều phải bỏ thời gian ra để rèn luyện hồn kỹ cùng thân thể hoạt động bên ngoài thời gian còn lại đều tu luyện hồn lực bên trong. Quá trình tu luyện mặc dù buồn tẻ nhưng đối với sự thăng tiến về thực lực thì không thể nghi ngờ có chỗ rất tốt.
Trong lúc hồn vũ của Tiểu Vũ tăng lên ba mươi hai cấp, những người khác cũng đều tăng lên không ít. Giờ đây, Sử Lai Khắc bát quái cấp bậc hồn lực chia thành:
Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch ba mươi tám cấp tam hoàn chiến hồn tôn
Thực Thần Chuyên Viên Áo Tư Tạp ba mươi mốt cấp tam hoàn khí hồn tôn
Thiên Thủ Tu La Đường Tam ba mươi ba cấp tam hoàn chiến hồn tôn
Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn hai mươi tám cấp nhị hoàn chiến hồn đại sư.
Nhu Cốt Mị Thỏ Tiểu Vũ ba mươi hai cấp tam hoàn chiến hồn tôn.
Thất Bảo Lưu Ly Trữ Vinh Vinh hai mươi bảy cấp nhị hoàn khí hồn đại sư.
U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh hai mươi tám cấp nhị hoàn chiến hồn đại sư.
Vạn Điệp Phù La Tiểu Phù ba mươi chín cấp tam hoàn chiến hồn tôn.
Đối với cấp bậc hồn lực của Tiểu Phù, Sử Lai Khắc tỏ vẻ bản thân đã quá quen thuộc. Dù gì thì ngay từ đầu, không nghi ngờ gì cô chính là người mạnh nhất trong đoàn đội.
Đường Tam mỉm cười, nói.
- Vật lộn xong rồi, tự nhiên phải đi ra. Tính toán thời gian khoảng cách chúng ta đi Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không còn mấy ngày nữa.
Trữ Vinh Vinh tò mò hỏi.
- Tam ca, lần này ngươi lại làm ra đồ vật tốt gì? Cho mọi người chúng ta xem đi.
Đường Tam nói.
- Kỳ thật thời gian này ta chế tạo cũng không nhiều bởi vì tương đối phiền toái. Trừ vài món ám khí ra ta còn cấp cho mọi người một vật tương đối thực dụng.
- Chúng ta cũng có phần?!
Trữ Vinh Vinh nghe được vẻ mặt nhất thời mừng rỡ. Những người khác trong Sử Lai Khắc Bát Quái cũng không khỏi lộ vẻ mặt tươi cười. Đường Tam chế tạo ám khí gần như quen thuộc yêu cầu khắt khe. Bọn họ thấy được ám khí chế tạo hoàn toàn giống nhau một cách hoàn mỹ. Đường Tam dùng nhiều ngày để chế tạo như vậy có thể thấy được chất lượng lần này rất tốt.
Mã Hông Tuấn cười hắc hắc, nói.
- Tam ca thật tốt, còn có chút mưa móc công bằng. Nhanh, lấy ra nữa cho chúng ta cùng xem.
Tiểu Vũ trừng mắt liếc Hồng Tuấn.
- Cái gì mà nói mưa móc công bằng? Khó nghe chết đi được. Tiểu Tam còn chưa có ăn gì đâu, để cho hắn ăn trước đi rồi nói.
Trữ Vinh Vinh cười nói.
- Phải phải. Để ăn mừng thay cho Tam ca, chúng ta hãy để Tiểu Phù uy huynh ấy ăn đi nào!
Đường Tam vừa nghe xong, chân liền lảo đảo như sắp ngã tới nơi. Còn Tiểu Phù thì khỏi phải nói, đang uống trà liền bị sặc mà ho khù khụ.
Những người khắc im lặng một chút để xử lí thông tin, xong thì "À~" một tiếng rồi nối đuôi nhau ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người.
Đường Tam bối rối nhìn Tiểu Phù, thấy cô vỗ vỗ vài cái vào cái ghế bên cạnh liền đỏ mặt dữ dội.
Nhưng Đường Tam vẫn là ngồi xuống đấy :)
Tiểu Phù nhẹ nhàng múc một thìa cơm chiên lên và đưa lại gần miệng thổi thổi vài cái rồi mới cẩn thận uy cho Đường Tam.
- 'Ah~' nào.
- A... Ah...
Đường Tam ngậm lấy thìa cơm trong khi đầu sớm đã bốc khói nghi ngút.
Cứ như vậy, việc ăn cơm diễn ra vô cùng thuận lợi trong sự bình tĩnh của một người và sự rối loạn của một người.
Còn đám người nào đó đang đứng rình ngoài cửa thì xin mọi người đừng để ý đến :)
Sau khi ăn xong, tám người cùng nhau ra ngoài sân sau của học viện.
Tại đây, Đường Tam đã giới thiệu cho họ về một thứ ám khí khác là Phi Thiên Thần Trảo, uy lực vô cùng.
Hắn cũng đã tặng cho mỗi người một cái, ai ai cũng hưng phấn vì thứ vũ khí này, nhưng đồng thời cũng lo ngại vì uy lực của nó.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong hai tháng thời gian nghỉ ngơi và hồi phục đã kết thúc. Sử Lai Khắc học viện đã được Phất Lan Đức mua xuống, cũng không có gì đáng giá, các vị đại sư cũng không có phản đối gì. Mắt thấy thời gian ước định sắp tới mọi người đều thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường đi thiên đấu hoàng gia học viện.
Này thiên, phong cùng nhật lệ, ngàn dặm không mây.
Đứng trước cửa học viện, Phất Lan Đức nhìn qua có chút tả tơi. Nhìn tấm biển Sử Lai Khắc học viện trong lòng có chút cảm xúc ngổn ngang. Hai mươi năm, nhân sinh có mấy ai trải qua hai mươi năm ở cùng một chỗ. Như có vài giọt trong tim không ngừng chảy ra và cay cay chóp mũi.
Triệu Vô Cực ôm bả vai Phất Lan Đức nói.
- Đi thôi, đừng nhìn nữa. Cũng không phải không thể trở về. Cùng lắm thì sau này ta và ngươi trở lại dưỡng lão là được.
Phất Lan Đức trừng mắt liếc hắn.
- Ta rất già rồi sao?
Triệu vô cực cười nói.
- Không già, chỉ có năm mươi tuổi thôi, cũng không tính là già. Bất quá chúng ta không tính toán đến các bông hoa đẹp quý hiếm, đến cả kết hôn cũng không có.
Phất Lan Đức hừ một tiếng nói.
- Đó là ngươi con mắt rất cao, các nữ hồn sư nào chẳng là hoa đẹp. Không biết nữ hồn sư nào mới được ngươi để ý đến?
- Vậy còn ngươi? Con mắt nhìn không cao sao? Như thế nào lại không có lão bà?
Triệu Vô Cực có chút không phục nói.
- Ta? Ta…
Phất Lan Đức một thoáng sửng sốt, không nói ra lời. Khi hắn nhìn về phía đại sư thì phát hiện đại sư cũng nhìn hắn, hai người thoáng chút khổ sở không nói ra lời, chỉ biết lắc đầu không thôi.
Mè: Nói thật chứ nếu không phải biết họ đang nghĩ tới Liễu Nhị Long thì có lẽ Me đã tin giữa họ có gian tình :)
- Xuất phát thôi!
Phất Lan Đức thu lại tâm tình ra lệnh xuất phát. Hơn mười người cùng bước ra đường rời khỏi Sử Lại Khắc học viện.
Sử Lai Khắc học viện một đoàn người muốn đi tới Thiên Đấu thành trước tiên cần ra khỏi Ba Lạp Khắc vương quốc sau đó đi đến phía bắc của Tây Nhĩ Duy Tư vương quốc mới có thể tiến Thiên Đấu đế quốc, đi về hướng đông mới tới nơi hoàng thành. Hành trình này dài tới hai ngàn dặm, có thể thấy được Thiên Đấu đế quốc rộng lớn đến thế nào.
Trong Sử Lai Khắc bát quái có Đái Mộc Bạc, Đường Tam, Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh có được trữ vật hồn khí đạo. Lão sư trong nhóm cũng có loại này vì vậy trên đường đi bọn họ không cần phải mang nhiều đồ vật đến mức phát sầu. Trước khi xuất phát đã mua đầy đủ đồ ăn cùng nước uống bỏ vào bên trong hồn khí đạo, cho dù không có đồ bổ cấp nhưng cũng để cho bọn họ dùng trong mười ngày.
- Tốt lắm, đám tiểu quái vật, các ngươi cũng đã có hai tháng thời gian để nghỉ ngơi, theo thời gian hiện tại cũng nên bắt đầu tăng tốc lên rồi. Các ngươi bây giờ phải theo được tốc độ của ta nếu không thì... hắc hắc.
Phất Lan Đức tựa hồ đã khôi phục lại bộ dáng trước kia trong mắt biểu lộ thần sắc gian trá, cầm lấy cánh tay đại sư, tiếng nói vừa dứt đã như viên đạn lao về phía trước.
Phất Lan Đức tất nhiên sẽ không toàn lực để chạy. Lấy Triệu Vô Cực cầm đầu, nhóm lão sư của học viện bắt đầu triển khai thân hình chạy theo hai bên hắn.
Sử Lai Khắc bát quái liếc nhau không chút do dự chạy đến. Bọn họ không mang theo phụ trọng trên người nên chạy rất nhẹ nhàng. Thậm chí còn không dùng hồn lực cho dù là Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh cũng có thể chạy ngang với Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức bất ngờ tăng tốc, bát quái đằng sau cũng có chút ăn không tiêu. Dùng thân thể để chạy làm sao có thể đuổi theo được người sử dụng hồn lực. Huống chi Phất Lan Đức lại là mẫn công hệ hồn sư. Hơn nữa lại là mẫn công hệ hồn sư cấp bậc hồn thánh.
Trong lúc vội vàng, Sử Lai Khắc bát quái cũng chỉ biết tăng tốc theo, cứ như vậy, Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp không cách nào đuổi kịp.
Áo Tư Tạp do Đái Mộc Bạch mang theo, Trữ Vinh Vinh được Tiểu Phù đưa đi. Tám người cứ như vậy không có đội hình, toàn lực triển khai tốc độ đuổi theo phía trước.
Trong thời gian ngắn sử dụng hồn lực đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng Sử Lai Khắc bát quái hồn lực làm sao có thể so sánh cùng nhóm lão sư. Phất Lan Đức khống chế tốc độ làm cho tốc độ bọn họ đạt tới nhanh nhất. Không đến một canh giờ, Sử Lai Khắc bát quái hồn lực đã tiêu hao đến bảy tám phần.
Phất Lan Đức nhìn phía sau đã không thể chạy tiếp được nữa, lúc này mới giảm tốc độ lại, dùng tốc độ bình thường mà đi, để thời gian cho tám người ăn khôi phục đậu hũ. Đương nhiên, Phất Lan Đức bọn họ sẽ không ăn đậu hũ thối của Áo Tư Tạp, chỉ vài viên đường đậu cũng tốt hơn nhiều so với thứ nồng mùi đó, dù sao cấp bậc của vị Đường đậu hồn sư Thiệu Hâm, Áo Tư Tạp còn lâu mới có thể so sánh cùng.
Cứ chạy như vậy, sau một ngày kết thúc, Sử Lai Khắc bát quái cảm giác như đã trải qua ma quỷ huấn luyện của đại sư. Trong một ngày này, bọn họ đã chạy qua quãng đường ước chừng bốn trăm dặm, hoàn thành một phần năm của cuộc hành trình.
May mắn, Phất Lan Đức cũng không làm như hắn nói, không để mọi người ngử ở ngoài thành mà đi đến một trấn thành nhỏ.
Gọi là trấn nhỏ, kỳ thật nơi đây giống như một thôn lớn. Đám người Sử Lai Khắc học viện vào đây nghỉ, cũng chỉ có một lữu quán duy nhất, tuy có đơn giản một chút nhưng miễn cưỡng cũng được coi là sạch sẽ.
Phất Lan Đức phát huy thiên phú của hắn, tổng cộng chỉ dùng có ba phòng. Nhóm lão sư một gian, nam đệ tử một gian, nữ đệ tử một gian.
Tiểu Phù đột nhiên có suy nghĩ: Viện trưởng định toan tính điều gì đây?
______________________________ còn tiếp _______________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro