Chương 121 - 130

Editor: Feen

Chương 121: Âm mưu của Lucius 

Trong lúc nhất thời, ai cũng không nói gì, hành lang mười phần yên tĩnh, Ivan thậm chí cho là họ đã rời đi.

Vài giây sau, cậu mới nghe được thanh âm, là tiếng khóc vang dội của lão Hagrid.

"Nhỏ giọng một chút, Hagrid, ngươi sẽ đánh thức hai đứa ở trong mất." McGonagall nghiêm khắc nói "Ta biết ngươi rất lo cho bọn nó, nhưng ngươi có thể im một chút được không, khi từ Hogsmeade trở về ngươi cứ khóc suốt một tiếng đồng hồ!"

Hagrid dùng chiếc khăn tay to lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh lại. Cuối cùng cũng khắc chế được thành tiếng nấc, nhưng làm cho người nghe càng thêm khó chịu.

Ivan bỗng nhiên nhúc nhích, bà Pomfrey tiến tới chỗ cậu, cậu lật người nhìn bà.

Bà cầm một miếng chocolate lớn đến nỗi mà cậu chưa bao giờ thấy qua, nó giống như một tảng đá vậy.

"A, trò tỉnh rồi!" Bà Pomfrey hoạt bát nói, đem thỏi chocolate kia đặt ở đầu giường Ivan, bắt đầu dùng một thanh chùy nhỏ đập vỡ ra.

"Con muốn gặp hiệu trưởng." Ivan từ trên giường ngồi dậy.

"Tốt hơn hết là đừng, hai người các trò đã tiêu hao quá nhiều ma lực, phải nghỉ ngơi, đợi cho đến lúc thích hợp."

"Không được, chuyện này rất quan trọng." Ivan nhớ tới cuộc đối thoại giữa phù thủy đeo mặt nạ và Fenrir Greyback, bọn hắn đang bày ra âm mưu gì đây?

Ivan nhảy xuống giường, Hermione cũng vậy, bà Pomfrey nghĩ nên cản hai đứa lại, nhưng là tiếng động đã truyền ra bên ngoài hành lang, Dumbledore, Cornelius Fudge, giáo sư McGonagall, Flitwick và lão Hagrid lập tức tiến vào phòng.

"Ivan, Hermione, các ngươi sao rồi?" Hagrid lo lắng lao đến, ôm chặt lấy hai người bọn nó, nước mắt chảy như suối lên bộ râu của lão, nức nở nói, "Ta quả thực là tên hỗn đản, ta lúc ấy uống nhiều quá, mãi cho đến khi tên người sói kia tru lên hồi lâu mới phản ứng được."

"Chúng ta đều như thế, Hagrid!" McGonagall nói, "Chuyện này chúng ta đều có trách nhiệm, hẳn là phải phản ứng nhanh."

"Ai có thể nghĩ tới ở làng Hogsmeade, trước lễ Giáng Sinh sẽ xảy ra chuyện như vậy. Bất quá bây giờ có chúng ta ở chỗ này, các ngươi không có việc gì, mau chóng nằm nghỉ ngơi đi." Fudge xoay người hướng tới bà Pomfrey hỏi, "Hai đứa ăn chocolate chưa?"

"Khoan đã, thưa ông Bộ trưởng, con có chuyện muốn nói." Ivan nhìn về phía Dumbledore, vội vàng nói, "Hai người đã tấn công con và Hermione, bọn hắn giống như đang có âm mưu gì đó, bọn hắn muốn gia tăng quân số để tấn công Muggle."

"Không sai!" Hermione gấp rút gật đầu, "Tựa hồ có rất nhiều người sói tập trung một chỗ, bọn hắn muốn đi đâu đó để tấn công Muggle."

"Có thể các cô cậu đã nghe lầm rồi." Nghe hai đứa nói vậy, Fudge biểu lộ không được tự nhiên, ông bất an nhìn Ivan và Hermione, "Nhất định vụ tấn công đã làm cho hai cô cậu rối loạn. Fenrir Greyback nhất định đã dọa sợ hai người rồi."

"Con không sợ, đầu óc con cũng không có vấn đề!" Ivan tức giận nói, thái độ của Fudge qua loa làm cho cậu nổi nóng.

Cậu có thể cảm giác được, đối phương chỉ là đơn thuần muốn dàn xếp ổn thỏa.

Nếu quả thật người sói tập trung lại, tấn công Muggle, vậy nhất định sẽ khiến cho toàn bộ thế giới phù thủy rơi vào khủng hoảng, so với chuyện Sirius Black vượt ngục còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Black dù sao chỉ có một người, mà người sói thì lên đến mấy trăm.

Nếu như Ivan và Hermione nói là thật, đến lúc đó, mọi người tức giận gầm rú lên sẽ đè bẹp toàn bộ Bộ Pháp thuật, Fudge có thể sẽ vì vậy mà mất chức Bộ trưởng, ông ta đương nhiên không muốn loại chuyện như vậy xảy ra.

"Tôi biết hai trò đang gặp vấn đề gì." Fudge khóe miệng cố gắng giương lên, miễn cưỡng lộ ra nụ cười khó coi, "Các trò phải mau chóng đi ngủ, đến sáng mai rời giường sẽ tỉnh táo..."

"Con hiện tại rất tỉnh táo, con biết mình đang nói cái gì!" Ivan lớn tiếng nói, "Bộ trưởng, vụ tấn công này vẫn chưa kết thúc đâu, có đứng phía sau bày ra hết thảy, chỉ một mình Fenrir Greyback tới Hogsmeade, còn có những người sói khác..."

Ivan vẫn chưa nói xong, bà Pomfrey đột nhiên nhét một thỏi chocolate lớn vào miệng cậu.

Cậu bị ế trụ, bà nhân cơ hội này ép cậu về giường.

"Các ngài!" Bà Pomfrey tức giận nói, "Tôi nhất định phải đề nghị các vị rời đi, hai đứa bé này là bệnh nhân của tôi, các người không thể để chúng thêm buồn phiền."

"Không, con không phiền, con muốn nói cho bọn họ chuyện gì đang xảy ra." Ivan liều mạng nuốt vào thỏi chocolate khủng.

"Giáo sư, Ivan nói mọi chuyện đều là thật, con lúc ấy cũng nghe người sói nói qua những lời này." Hermione vội vàng nói theo.

"Các trò phải tranh thủ thời gian để mà nghỉ ngơi!" Bà Pomfrey xoay người nhìn cụ Dumbledore, điên cuồng nói, "Hiệu trưởng, mời các ngài rời khỏi đây, những đứa này cần phải được chăm sóc. Nơi này rốt cục có phải là phòng y tế hay không? Mong các vị đi mau cho."

"Rất xin lỗi, tôi nghĩ là nên nghe trò Mason và Granger nói một chút." Dumbledore bình tĩnh mà nói, xuyên qua cặp kính nửa vầng trăng, cụ tỉ mỉ nhìn Ivan, "Cornelius, tôi cho rằng chuyện này rất quan trọng, Fenrir Greyback đêm nay hành động phi thường khả nghi."

"Tốt a, tốt a, Albus, nếu đã nói như vậy rồi, tôi liền..."

Fudge vẫn chưa nói xong, cửa phòng đột ngột mở ra. Người bước vào là Snape, cùng mang áo chùng màu đen bên cạnh là Lucius Malfoy, hai người biểu lộ âm trầm.

"Chào buổi tối!" Lucius cười gằn.

"Malfoy, ngươi tới đây làm gì?!" Hagrid mãnh liệt đứng lên, lông bồng bồng, đầu to đen sì nhìn Lucius, tức giận la lớn, "Ra ngoài, cút khỏi Hogwarts, ở đây không có chào đón ngươi!"

"Xin hãy tin ta, nếu như không phải có chuyện khẩn cấp, ta cũng không tới đây đâu." Lucius khinh miệt nhìn Hagrid, chế nhạo nói, "Còn có, xin hãy dùng từ cẩn thận, vào ba tháng trước, con Bằng Mã của ngươi đã tấn công con trai của ta, ta có lý do..."

"Được rồi, Lucius! Chuyện đó để ban Điều hòa và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí giải quyết, bọn họ sẽ có cách thức xử lí thôi."

Fudge móc ra khăn tay lau mồ hôi trên trán, ông không muốn để cho đối phương nói tiếp.

Bởi vì có sự tham gia của Hiệp hội Bảo vệ Sinh vật Huyền bí, chuyện này đã thu hút dư luận, không cần phải phức tạp thêm.

"Đương nhiên, Bộ trưởng!" Lucius nhìn lướt qua trên người cụ Dumbledore, sau đó cấp tốc quay trở lại Fudge, "Chuyện nhỏ đó không tính là gì. Thật ra tôi có chuyện khẩn cấp muốn nói với ngài, tôi nghe người ở bộ nói ngài ở đây, liền nhờ Severus dẫn tới, hi vọng không có quấy rầy cuộc tụ hội này. Ngài Dumbledore, ngài sẽ không tức giận chứ?"

"Đương nhiên là không, đối với lòng mang thiện ý này, Hogwarts vĩnh viễn hoan nghênh. Chỉ cần anh nguyện ý, có thể tùy thời trở về!" Dumbledore thanh âm rất lễ phép, nhưng ngọn lửa tức giận vẫn cháy qua đôi mắt xanh.

"Cám ơn ngài, Severus đã nói qua, chuyện xảy ra ở Hogsmeade, có hai học sinh bị tấn công." Lucius chớp chớp đôi mắt màu xám lạnh như băng, nhìn Ivan và Hermione.

Ivan lập tức hiểu rõ, tất cả mọi chuyện đã được đối phương an bày.

Chương 122: Cuộc bạo động của người sói

Ivan đột nhiên ý thức được, cuộc đối thoại giữa Fenrir Greyback và tên phù thủy mặt nạ đen kia, ám chỉ số tiền thanh toán Galleon của Lucius Malfoy.

Là một Tử thần Thực tử, Lucius khẳng định biết hai tên kia, cũng chỉ có ông ta có nhiều tiền như vậy để triệu tập được hai người họ.

Hiện tại vấn đề là, ông ta đến đây để làm gì?

Ivan nhìn không ra gia tộc Malfoy có chỗ tốt nào, nếu như cuối cùng bị người phát hiện là hắn tại phía sau màn sai sử, Lucius sẽ trêu chọc đại phiền toái.

Không ổn, khẳng định là có chuyện gì đó mà mình không biết.

Ivan vội vàng nhìn cụ Dumbledore ở bên cạnh, cụ một mặt bình tĩnh, làm cho người ta không đoán được đang nghĩ gì.

"Đúng là xảy ra một ít chuyện, nhưng có liên quan tới anh sao?" Dumbledore đôi mắt xanh sáng ngời từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào Lucius.

"Phải, quả thật không liên quan tới bản thân tôi, bất quá tin mà tôi mang đến rất là liên quan." Malfoy lười biếng nói, "Chuyện đang xảy ra ngày càng tồi tệ, vậy mà các người không hay biết."

"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Fudge theo bản năng hỏi, cảm giác bất an.

"Cuộc bạo động của người sói!" Lucius chậm rãi nói ra, ông ta dùng ngữ điệu bình thản làm cho người nghe không khỏi giật mình, "Ngoài vụ tấn công ở Hogsmeade, các thành phố Muggle cũng xảy ra nhiều vụ tương tự, trong buổi tối ngày hôm nay, cái đêm trăng tròn này, bọn người sói tập trung một chỗ để phát động tấn công Muggle. Theo số lượng thống kê, khi tôi tới, đã có hơn ba mươi Muggle bị thương, được mang tới bệnh viện thánh Mungo tiến thành trị liệu."

"Cái gì?!" Fudge con mắt bỗng nhiên trừng lớn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, "Anh đang nói đùa à, Lucius, làm sao người sói lại tấn công? Cho tới bây giờ, cũng không có ai nói cho tôi biết!"

"Đây là chuyện mà tôi lấy được ở riêng chỗ tôi, Bộ trưởng!" Lucius híp mắt, tiếp tục nói, "Dựa vào nguồn tin tức này, tôi nghĩ không bao lâu, người trong bộ sẽ đem tình huống cụ thể nói cho ngài biết thôi."

"Điều đó không có khả năng, tất cả người sói đã được đăng ký kiểm soát rồi, không có khả năng..."

Fudge đột nhiên ngừng lại, một giờ trước đó, ngay dưới con mắt của ông, đã xảy ra chuyện đó.

Vừa rồi nghe Ivan và Hermione nói, ông còn tưởng rằng hai đứa này nói mò, bản năng không nguyện ý tin tưởng chuyện này.

Nhưng bây giờ, Lucius Malfoy cũng đề cập tới, bọn người sói không chỉ bày âm mưu, mà còn thực hiện nó!

Không chỉ là cùng một chỗ, đây là cuộc bạo động của người sói!

Fudge hy vọng hôm nay chính là ngày cá tháng tư, ông nhìn Lucius một chút, xác định đối phương không phải nói đùa, trong ảo tưởng trong nội tâm còn sót lại cuối cùng cũng bị phá nát.

Mặc kệ ông có tin hay không, đây xác thực là đã xảy ra cuộc bạo động!

Trong phòng bệnh an tĩnh đến đáng sợ, không có người nói chuyện, tất cả mọi người đắm chìm trong tin tức đáng sợ mà Lucius Malfoy mang đến.

Ivan nằm ở trên giường, đại não cấp tốc vận chuyển.

Cậu kết hợp những tình tiết khác tiến hành phân tích, Lucius Malfoy triệu tập những người sói này phát động tấn công Muggle rốt cục có lợi ích gì đối với ông ta?

Rõ ràng, Lucius hiện tại việc cấp thiết nhất là có thể đuổi cụ Dumbledore ra khỏi Hogwarts, trợ giúp những người sói này thì được cái gì?

Từ từ đã, người sói, Hogwarts, giáo sư Lupin cũng là một người sói!

Ivan đột nhiên nghĩ đến, Lucius Malfoy sẽ không phải là biết thân phận của giáo sư Lupin chứ?!

Bất quá cái này cũng không thể nào nói nổi, trừ ông ta ra, ở đây tất cả mọi người biết giáo sư Lupin là một người sói, ban đầu đem giáo sư Lupin đảm nhiệm vai trò giảng dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cụ Dumbledore đã bàn với Fudge, cũng được Bộ Pháp thuật đồng ý.

Coi như bọn họ không hoàn toàn tín nhiệm Lupin, nhưng giáo sư Lupin cũng không tham gia vụ tấn công Muggle.

Trên thực tế, thầy không hề gây hại đến bất kì ai, Lucius làm việc này hoàn toàn không có ý nghĩa.

Nếu ông ta vạch trần thân phận của giáo sư Lupin, cùng lắm là Lupin bị đuổi khỏi trường thôi, căn bản không liên lụy tới cụ Dumbledore.

Trừ khi, ông ta có thể chứng minh giáo sư Lupin cũng tham gia cuộc bạo động lần này.

Ivan nhìn Lucius một chút, trên mặt ông ta đều là đắc ý, nụ cười lạnh như băng, bên cạnh là Snape thì cười âm trầm.

Ngay lúc Ivan chuẩn bị nói gì đó, một con cú xám màu đột nhiên bay qua cửa sổ vào trong, là tin từ Bộ Pháp thuật, nó trực tiếp bay đến Fudge.

Fudge vội vàng cầm phong thư từ miệng con cú, ông cẩn thận mở ra đọc nó, từ sắc mặt có thể thấy được, sự tình rất tồi tệ.

"Ôi Lucius, mọi chuyện đã được kiểm chứng, xác thực là có cuộc bạo động của người sói." Giọng nói của Fudge không lớn, nhưng vang dội trong căn phòng yên tĩnh này, ông quay đầu nhìn Dumbledore, một mặt kinh hoảng nói, "Rất xin lỗi, Albus! Tôi nhất định phải quay về Bộ để giải quyết chuyện này, nếu như có thể, tôi hi vọng thầy* có thể..."

[Tự dưng quên cách xưng hô giữa Fudge và cụ Dumbledore ra sao rồi nên mình lấy tôi - thầy nhé :v]

Ông vẫn chưa nói xong thì đã bị gián đoạn.

Cửa phòng lần nữa có một người mở ra, là Percy, anh ta vội vội vàng vàng vọt vào, sắc mặt kinh hoảng, nhìn qua như bị dọa sợ.

"Không, không xong, giáo sư!" Percy thở dốc, lo lắng nhìn Dumbledore, bởi vì quá kích động, bởi vì quá kích động mà giọng nói trở nên run rẩy, "Thầy hãy mau chóng đi xem, có người sói tấn công bên trong lâu đài, đang tiến hành nhắm vào các học sinh!"

Tất cả mọi người đều nín thở, kinh ngạc nhìn Percy, trong phòng bệnh bầu không khí ngưng trọng đến cực hạn.

Ivan chú ý tới trên mặt Lucius Malfoy là biểu lộ thắng lợi không đè nén được, chợt lóe lên.

Ở bên cạnh Snape thoáng có chút kinh ngạc, ngay sau đó phủ lên một tia cười lạnh làm cho người ta thấy bất an.

... ... ... ... ... ... . . .

Trở lại một giờ trước đó, Harry ngồi lẻ loi trong Đại sảnh đường.

Ron không biết đi nơi nào, nguyên buổi trưa cậu ta không thấy đối phương; còn Ivan và Hermione, cậu ta nghe Fred và George nói bọn họ đã đi Hogsmeade, không biết bởi vì chuyện gì mà trễ nải, đến tận bây giờ vẫn chưa trở về.

Colin cùng Ginny vừa mới mời cậu ta ngồi chung một chỗ nhưng Harry từ chối.

Cậu ta chỉ nghĩ một mình lẳng lặng đợi, trong đầu rối bời, tất cả là do sáng nay, giáo sư Lupin nói cho cậu ta biết những chuyện kia, những chuyện liên quan đến cha mẹ mình. Harry không nhớ rõ làm sao mà mình rời khỏi văn phòng của thầy để đến phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, và lại thế nào bị những người khác lôi ra Đại sảnh đường.

Cậu ta chỉ biết trong bầu không khí vui sướng này, tất cả mọi người đều vui vẻ thảo luận về đề tài Giáng Sinh trừ mình ra.

Harry đối với cái này thờ ơ, thậm chí từ bàn Hufflepuff truyền tới tin Hermione và Ivan hẹn hò ở Hogsmeade, cũng không thể khiến cậu ta phân tâm.

Cậu ta ngơ ngác nhìn bàn ăn ở trước mặt, trong đầu tất cả đều nghĩ đến những chuyện liên quan tới cha mẹ mình và Sirius Black.

Chương 123: Bất an

Harry lần đầu tiên biết, Black là người bạn thân nhất của cha mình.

Trước lúc đó, mặc kệ là Dumbledore, Hagrid, ông Weasley, Cornelius Fudge hay là những người khác đều chưa nói cho cậu biết cha mẹ của cậu bị người bạn tốt nhất bán đứng, là Black đã phản bội cha mẹ mình vì Voldemort!

Harry cảm giác được phẫn nộ lạ thường, cha mẹ của cậu đến lúc chết chắc cũng không thể ngờ rằng, chính người bạn tốt nhất đã bán đứng họ!

Cậu cố gắng tưởng tượng, nếu như một trong ba người Ivan, Ron hoặc là Hermione bán mình cho Voldemort, cậu nhất định sẽ khổ sở muốn chết.

Đau lòng tan nát, cha mình trước khi chết liệu có giống như thế không?

Suốt buổi chiều, Harry kinh ngạc khi không thấy ai ở phòng ngủ. Cậu tìm được một quyển album mà hai năm trước lão Hagrid đã tặng cho mình, bên trong tất cả đều là ảnh chụp ma thuật của cha mẹ mình. Cậu ngồi ở trên giường, kéo màn che bốn phía lại, bắt đầu lật từng tờ từng tờ, cho đến...

Cậu dừng lại ở tấm ảnh ngày cha mẹ mình kết hôn, cha của cậu đang ngoắc tay, khuôn mặt đều là nụ cười, mái tóc rối bời mà Harry thừa kế được được vuốt thẳng lên. Trên tấm ảnh cũng có mẹ mình, bởi vì hạnh phúc mà mặt mũi tràn đầy sinh huy, cùng đứng song song với cha mình, còn có người kia.

Nhất định là hắn, người phù rể, Harry trước kia chưa từng nghĩ tới hắn.

Nếu như cậu không biết chuyện, vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới người trong tấm ảnh cũ kĩ này là Black, khuôn mặt của hắn không còn vàng lồi lõm mà là rất anh tuấn còn đang mỉm cười.

Harry không khỏi nghĩ ngợi, lúc chụp hình này là hắn đang ra sức vì Voldemort sao? Hắn có phải đã lập kế hoạch giết chết mười hai người vô tội không? Hắn có biết mình sắp sửa đối mặt mười hai năm ở Azkaban, trở thành người không ai nhận ra?

Nhưng lũ Giám ngục ở Azkaban không gây ảnh hưởng gì tới hắn cả, Harry cố gắng nhớ kỹ khuôn mặt anh tuấn trong tấm ảnh này.

Ngay sau đó, cậu lật tới tờ tiếp theo của quyển album, nhìn thấy ảnh cha mình tốt nghiệp, trong tấm ảnh là bốn người chụp chung.

Ngoài cha mình ra, còn có thầy Lupin, trên mặt vẫn mỉm cười, bên ngoài Black, còn có một người trốn ở sau lưng ba người họ, là một người con trai có dáng người thấp bé, mập mạp, mười phần hèn yếu, bộ dáng nhìn có chút giống như Neville Longbottom.

Người này hẳn là Peter Pettigrew, đã bị Black giết chết.

Thầy Lupin đã nói cho cậu biết, sau khi cha cậu chết, chỉ có Peter Pettigrew một mình khắp nơi tìm Black, ông muốn báo thù cho cha mẹ mình, nhưng ông không phải là đối thủ của Black vì thế đã trả giá bằng cả mạng sống của mình, Black sau khi giết cha mẹ mình còn giết cả ông ta.

"Hèn hạ, đồ phản bội!" Harry nắm chặt nắm đấm.

Toàn thân cậu chảy một loại cảm giác thù hận, thứ này tựa như một thứ độc dược.

Cậu thấy Black nhìn cậu cười to, giống như có người đem ảnh chụp dán trước mắt cậu.

Như thể có người đang chiếu một đoạn phim cho cậu xem, Sirius Black đem Peter Pettigrew nổ tung thành mảnh vỡ. Cậu tựa hồ nghe thấy tiếng thì thầm hưng phấn: Đã hoàn thành, thưa chủ nhân! Vợ chồng Potter đã để ta giữ bí mật cho họ! Sau đó là tiếng cười to the thé của một người khác.

Chính là lúc Giám ngục đến gần, trong đầu cậu liền nghe thấy tiếng cười của Voldemort!

Harry biết mình muốn làm gì, cậu phải đi tìm Sirius Black, cậu phải báo thù cho cha mẹ mình và Peter Pettigrew.

Thầy Lupin đã khuyên cậu đừng đi tìm Black, cậu cũng đã đồng ý yêu cầu của đối phương.

Nhưng vừa nghĩ tới Black vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp thuật, cậu thì ngồi không ở đây, nghĩ tới đó cơ hồ đã khiến cậu không thể chịu được.

Harry âm thầm hạ quyết tâm, đúng lúc này, cậu nghe thấy một trận huyên náo ở ngoài Đại sảnh, chỉ chốc lát sau có người sắc mặt tái nhợt đi vào.

Bọn họ đều là học sinh vừa mới trở về từ Hogsmeade, trông vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không có vui sướng khi được đến Hogsmeade, nhìn biểu lộ trên mặt họ, giống như nơi đó đã xảy ra chuyện gì đó kinh khủng.

Harry tâm bỗng nhiên treo lên, chẳng lẽ là Sirius Black xuất hiện ở Hogsmeade? !

Cậu nhìn thấy Neville mặt hốt hoảng chạy qua mình, trên cổ còn có khăn quàng cổ, trong tay cầm mấy túi kẹo của tiệm Công Tước Mật, áo choàng trên người chưa kịp cởi ra, cậu vội vàng kéo lại đối phương.

"Chuyện gì vậy?" Harry vội vàng hỏi.

"Là người sói!" Neville thở hổn hển, run rẩy nói, "Có người sói xuất hiện ở Hogsmeade, tấn công Ivan và Hermione."

"Cái gì?!" Harry vừa mới treo lên trái tim lại cấp tốc chìm xuống dưới, Ivan và Hermione thế mà gặp người sói, cậu không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.

"Bọn họ thế nào?" Harry chăm chú nhìn Neville, "Hai người bọn họ sẽ không có chuyện gì a?"

"Tôi không biết, Harry!" Neville sắp không thở nổi, "Tôi vừa rồi ở cửa Đại sảnh đường, nhìn thấy các giáo sư mang họ đến phòng y tế, Hermione một mực khóc, bất quá nhìn qua còn tốt, nhưng Ivan lại té xỉu nằm trong ngực Hagrid, trên áo chùng còn dính máu."

Nghe Neville nói như vậy, Harry toàn thân trên dưới một trận lạnh buốt.

Cậu hiện tại không còn thời gian để nghĩ tới chuyện Black nữa, cậu muốn tới phòng y tế để xem Ivan như thế nào.

Mặc dù Ivan rất lợi hại, nhưng một phù thủy vị thành niên làm sao đánh bại được người sói, cậu hi vọng cậu ta đừng bị thương quá nghiêm trọng.

Harry vừa mới đứng lên, liền thấy thân hình khổng lồ của lão Hagrid vọt vào Đại sảnh.

Hagrid trên mặt tất cả đều là nước mắt, ngoài lần nhận được thư từ ban Kiểm soát và Điều hòa Sinh vật Huyền bí, về vụ tử hình con Buckbeak ra, Harry chưa từng thấy lão Hagrid bi thảm và sợ hãi đến như thế.

Cậu lớn tiếng gào tên Hagrid, muốn hỏi lão chuyện liên quan tới Ivan và Hermione, nhưng không được, Đại sảnh đã náo loạn thành bầy, tất cả mọi người đang bàn tán chuyện ở Hogsmeade.

Hagrid hai ba bước xông lên bàn giáo viên, tựa như muốn nói với cụ Dumbledore gì đó.

Cụ Dumbledore vội vàng đứng dậy đi khỏi bàn giáo viên, tất cả mọi người quay đầu nhìn cụ, hi vọng cụ Dumbledore có thể giải thích vài câu, để cho mọi người hiểu rõ tình huống ở trước mắt.

Nhưng cụ Dumbledore chỉ đi ngang qua Percy thấp giọng nói vài câu, sau đó liền theo Hagrid vội vàng rời khỏi Đại sảnh đường, hướng tới phòng y tế.

"Im lặng, im lặng!" Đợi đến khi cụ Dumbledore và Hagrid khuất dạng, Percy lập tức la lớn, "Tôi là Thủ lĩnh Nam sinh, tôi có thể cam đoan mọi người an toàn, xin hãy tin tôi, không có bất cứ con quái vật nào có thể xông vào lâu đài Hogwarts được."

Căn bản không có ai nghe lời anh ta, tràng diện hỗn loạn cứ một mực kéo dài.

Mọi người phát hiện tối nay Đại sảnh đường không có bóng dáng một giáo viên, hiệu trưởng vừa mới đi theo lão Hagrid, giáo sư Sprout bởi vì nhà có việc, hôm qua đã đi rồi, giáo sư McGonagall, Flitwick, Snape và Lupin đều không có ở đây, bọn họ giống như đã hẹn trước, biến mất không thấy một móng chân đâu.

Không có giáo sư nào duy trì trật tự, tiếng ồn ào nghị luận trong Đại sảnh đường vang dội gấp trăm lần, Percy căn bản không thể khống chế nổi.

Nhưng mấy phút sau, một chuyện đã phát sinh, để mọi người im lặng như tờ.

Chương 124: Slytherin khác thường

Điều khiến mọi người yên tĩnh lại chính là do lũ cú mèo, cơ hồ trong nháy mắt, mấy trăm con bay vào Đại sảnh đường không ngừng xoay quanh kêu to.

Thật giống như vũ điệu của cú mèo vào buổi sáng, tràng diện thậm chí càng thêm hùng vĩ.

Phải biết, bây giờ là tối rồi a, làm sao có thể có nhiều người viết thư như vậy? Huống chi ngày mai là lễ Giáng Sinh, cơ hồ tất cả mọi người đều muốn về nhà, bất luận nhìn thế nào, người nhà không có ở không viết thư hoặc tặng quà vào lúc này.

Cái này thực sự không bình thường, Harry tâm phiền ý loạn nhìn lũ cú mèo trên không.

Ivan và Hermione bị người sói tấn công, các giáo sư biến mất không thấy đâu, còn có đột nhiên xuất hiện mấy trăm con cú mèo, hết thảy làm cậu cảm thấy bất an, giống như có chuyện lớn sắp xảy ra.

Harry nhìn những con cú mèo đưa thư, nhưng lại không có thư của cậu.

Fred và George đứng lên bàn, quơ đũa phép, bọn họ muốn bắt một con cú từ trong đám đó, Percy vội vàng đi qua ngăn cản.

Cú mèo đều chung một chỗ, tất cả hướng tới bàn của nhà Slytherin, trong miệng ngậm phong thư, tranh nhau chen đưa thư.

Bà nhà khác im lặng nhìn nhà Slytherin, tất cả mọi người nghểnh cổ ra, hi vọng có thể tìm đầu mối từ vẻ mặt của họ.

Harry nhìn thấy Malfoy cũng nhận được một phong thư, giống như đạt được vinh dự lớn lao.

Nó dương dương đắc ý phất phất phong thư đang cầm trên tay mình, trên mặt mang nụ cười chế giễu. Harry nắm chặt nắm đấm, cậu thấy Malfoy cẩn thận đọc bức thư, biểu lộ đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó, khuôn mặt nhợt nhạt tràn đầy ác ý.

Nó không tiếp tục nhìn mình, ngược lại quay đầu nhìn những học sinh nhà Slytherin khác.

Mấy học sinh lớp lớn hơn gật đầu nhẹ, bọn họ đều là con em của các gia tộc quyền thế, trong đó có Markus Flint, đội trưởng đội Quidditch nhà Slytherin, đồng thời cũng là huynh trưởng Slytherin.

Nó từ chỗ ngồi của mình đứng lên, cái này giống như một tín hiệu, tất cả học sinh nhà Slytherin đồng loạt đứng lên theo.

Không có người nói chuyện, tất cả mọi người im lặng đến đáng sợ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba nhà khác, bọn họ rời khỏi Đại sảnh đường một cách trật tự, mỗi người thần thái đều là khẩn trương lẫn hưng phấn.

Mọi người muốn hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng không có ai trả lời được.

Percy sắc mặt tái nhợt, giống như muốn ngăn lại đám học sinh nhà Slytherin, anh ta nhẹ nhàng nhúc nhích thân mình, nhưng cuối cùng lại không có hành động gì.

Thật sự rất kì lạ, nhìn học sinh nhà Slytherin lần lượt rời đi, trong Đại sảnh đường vang lên tiếng nghị luận, rì rầm, bầu không khí càng khẩn trương, có một loại cảm giác cơn bão lớn đang đổ bộ.

Hiện tại, liền ngay cả học sinh khù khờ nhất, cũng có thể cảm giác được trong trường sắp phát sinh ra chuyện gì đó.

"Malfoy, bọn mày muốn làm gì, rốt cục là đang bày âm mưu gì?" Harry đột nhiên đứng lên, la lớn với Malfoy sắp rời khỏi Đại sảnh.

Không rõ vì cái gì, lửa giận đột nhiên nổi lên.

Cái chết của cha mẹ mình là do người bạn thân tốt nhất bán đứng, đối với chuyện Ivan và Hermione bị người sói tấn công vô cùng lo lắng, và hành vi khác thường của các học sinh nhà Slytherin đem đến cho cậu hành động không thể kiềm chế và loại cảm giác bất an, trong nháy mắt này toàn bộ chuyển đổi thành ngọn lửa giận dữ.

Harry tức giận nhìn Malfoy, muốn nhào tới cùng nó đánh một trận ra trò.

Nghe giọng nói của Harry, các học sinh nhà Slytherin đều ngừng lại, tất cả mọi người nín thở, ánh mắt lui tới trên người Harry và Malfoy.

"Mày chẳng lẽ không biết sao, Potter? !" Malfoy an tĩnh nói, khóe miệng mang theo nụ cười ác ý, "Thật sự là đáng thương, xem ra mày không có tư cách để biết tin này."

"Nói đi, Malfoy, tao muốn mày nói thật!" Harry lớn tiếng gầm thét, lấy đũa phép ra chỉ vào Malfoy.

Học sinh nhà Gryffindor và Slytherin nhao nhao rút ra đũa phép của mình, còn học sinh nhà Ravenclaw và Hufflepuff thấy cảnh tượng quen thuộc lập tức né ra xa tạo khoảng trống vừa đủ cho hai nhà kia.

"Dừng tay, mau dừng tay!" Percy vội vàng đi vào Đại sảnh, trước ngực đeo huy hiệu Thủ lĩnh Nam sinh, dưới ánh nến nó rực rỡ phát sáng, đối với học sinh nhà Slytherin nghiêm nghị nói, "Mau cất đũa phép lại, các trò muốn làm gì! Nhanh cất lại đũa phép, không thì tôi sẽ trừ điểm!"

"Hình như không ai quan tâm anh nói gì cả, Weasley." Malfoy mỉa mai nhìn Percy đang ở trong đám người.

"Trừ nhà Slytherin năm điểm, tôi không thích thái độ của trò, trò cần phải xử sự tôn kính với Thủ lĩnh Nam sinh một chút." Percy lộ ra cực kỳ oán giận, lỗ tai của anh ta đỏ lên, "Bây giờ, mau trở lại bàn ăn của mình, nếu không thì không chỉ đơn giản là năm điểm thôi đâu."

"Chúng tôi đều ăn xong rồi, anh còn muốn chúng tôi ở lại đây làm cái gì, kính thưa Thủ lĩnh Nam sinh?!" Malfoy cười lạnh một tiếng, ánh mắt của nó vượt qua người Percy nhìn về Harry ở phía sau, khiêu khích nói, "Muốn biết bọn tao định làm gì không, Potter? Vậy liền đi cùng bọn tao đi, bất quá mày phải chuẩn bị tâm lí thật tốt, tao sợ mày không chịu được kích thích này!"

Nó nói xong, đi theo những học sinh khác nhà Slytherin rời khỏi Đại sảnh.

Harry vội vàng tách ra khỏi đám người đuổi theo Malfoy, những đứa khác nhìn nhau, cũng đi theo đám ra khỏi Đại sảnh.

Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, đến cùng học sinh nhà Slytherin muốn làm cái gì đây?

Bọn họ đi ra khỏi Đại sảnh, đi qua các bó đuốc được đặt trên dãy hành lang, bò lên cầu thang, đi vào một lối hành lang hẹp dài, âm u, không có người nói chuyện, trong hành lang chỉ có tiếng bước chân của mấy trăm người.

Đám học sinh nhà Slytherin dẫn mọi người đi tới tầng hai, Harry không rõ tại sao lại phải tới đây.

Cậu liếc nhìn phòng vệ sinh nữ, nơi đó là lối vào Phòng chứa Bí mật của Slytherin.

Chẳng lẽ bọn họ biết điều đó? Nhưng đâu có ý nghĩa gì, Tử Xà Basilisk vào năm ngoái đã bị mình giết rồi, cho dù nó đã từng là vũ khí dành cho người thứa kề của Salazar Slytherin lưu lại, nhưng Harry thực sự nhìn không ra một con Tử Xà đã chết có lợi ích gì.

Ngay lúc cậu đang thấy kì quái, thì học sinh nhà Slytherin không có hướng tới phòng vệ sinh nữ, mà là đi thẳng tới phòng làm việc của thầy Lupin, sau đó dừng lại, mỗi người vừa mang thần sắc chuyên chú vừa khẩn trương.

Bọn họ một lần nữa rút đũa phép ra, thận trọng với cánh cửa kia, giống như bên trong có quái vật gì đó.

Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, Harry biểu lộ càng thêm mù mịt.

Đến cùng bọn nhà Slytherin đang giở trò quỷ gì, nhìn bộ dáng của bọn họ, chẳng lẽ trong văn phòng của thầy Lupin sẽ giấu một con quái?!

Cậu còn nhớ mình cùng thầy Lupin đã nói chuyện qua, thầy buổi tối hôm nay có chuyện rời khỏi Hogwarts, căn bản không có ở trong, vậy mà bây giờ tất cả học sinh đứng trước cửa phòng không có ai để ngẩn người!

Chương 125: Người sói rơi lệ

Harry chịu đủ rồi, cậu không muốn bồi bọn Malfoy nữa.

Cậu chuẩn bị đến phòng y tế để xem Ivan và Hermione.

Ừm, còn phải tìm Ron, từ sáng cậu đã không gặp đối phương rồi.

Ron khẳng định không biết chuyện Ivan và Hermione bị người sói tấn công, mình hẳn là nên đem chuyện này nói cho cậu ta biết, sau đó có thể thảo luận về Sirius Black.

Harry lập tức dừng lại, cậu nghe thấy một thanh âm thê thảm, khàn cả giọng kêu cứu truyền từ văn phòng của thầy Lupin.

Giọng nói này vô cùng quen thuộc, là của Ron!

Ron vì sao lại ở trong văn phòng thầy Lupin, tại sao cậu ta lại kêu cứu?!

Harry không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng vọt tới trước.

Malfoy tốc độ so với Harry nhanh hơn, nó đã đứng trước cửa, nhẹ nhàng vẫy đũa phép, cửa phòng đã được mở ra.

Cơ hồ là trong nháy mắt, đám người chen chúc xông vào căn phòng, bên trong trang trí mười phần mộc mạc, nghèo nàn, cơ hồ không có vật phẩm trang trí nào. Làm người khác chú ý nhất là cái bể nước lớn nằm ở trong một góc, một sinh vật màu xanh lục gầy nhóm ở trong đó.

Là thủy quái, nó hướng về đám người không ngừng giơ ra bộ móng vuốt.

Phía trước bể nước, Ron sắc mặt tái nhợt đứng ở đó, cậu ta hai tay nắm chặt đũa phép , thân thể không ngừng run rẩy, trên mặt viết đầy hoảng sợ và bất an.

Cậu ta quay đầu lại nhìn thấy bọn Harry vọt vào, lập tức co quắp ngã xuống đất.

Harry nhìn thấy miệng Ron kịch liệt la to,phát ra tiếng gào thét, con mắt nhìn về phía này, tựa hồ đang gọi tên mình.

"Chuyện gì vậy, Ron?!" Harry vội vàng xông tới, lo lắng hỏi, "Tại sao bồ lại ở đây?"

Harry lập tức ngừng lại, thuận theo ánh mắt của Ron, cậu nhìn thấy một sinh vật làm người ta không thể thở nổi đang núp ở dưới bàn của thầy Lupin, trừng con mắt màu vàng nhìn mình.

Con này đang lấy tay ôm đầu, thân thể không khác người là bao, nhưng khắp thân mình lại móc đầy lông xám , khiến cho người ta kinh khủng nhất là cái đầu sói to tướng.

Đây là một cái người sói, Harry vội vàng rút đũa phép ra, sự sợ hãi trong nội tâm dần dần dâng lên.

Ivan và Hermione vừa mới ở Hogsmeade bị người sói tấn công, hiện tại liền có người sói đột nhập vào lâu đài Hogwarts, nó đến đây để tấn công những người khác sao?

Nhưng mà, đối phương tựa hồ không có cử động gì quá kích động, cũng không có ý đồ sử dụng hàm răng sắc bén của mình, nó chỉ đơn giản co quắp ở đó, vô lực nhìn Harry, biểu hiện trên mặt tràn đầy thống khổ.

Harry kinh ngạc phát hiện, nước mắt từ chảy ra từ đôi mắt của người sói, cậu và đối phương cùng nhìn nhau, chợt phát hiện ánh mắt này vô cùng quen thuộc.

Harry cảm giác đầu mình có vấn đề rồi, tại sao người này lại là thầy Lupin?

Làm sao có thể như vậy được, thầy Lupin sao có thể là người sói cơ chứ?

Khẳng định là có hiểu lầm gì đó, có lẽ là thầy Lupin đang gặp vấn đề về ma thuật gì đó, nên mới biến thành dáng vẻ của người sói.

Nhưng mà, sao giải thích được người sói này đến bây giờ vẫn chưa nhào ra xé nát mọi người?

Harry cảm thấy cần phải nói chuyện với đối phương một chút, tối thiểu nhất từ tình huống trước mắt nhìn, người sói này cùng với loài truyền thuyết không giống nhau, nhìn qua cũng không có nguy hiểm.

"Thầy Lupin?" Harry nhẹ nhàng nói, giọng nói nhỏ đến mức chính cậu không thể nghe được, tựa như chỉ cử động bờ môi.

Người sói kia ấy vậy mà gật đầu, trong đôi mắt toàn là nước và thống khổ.

"Trời ạ?!" Harry bỗng nhiên trừng to mắt, mình đoán không sai, đây quả nhiên là thầy Lupin.

Cậu đột nhiên thấy không sợ nữa, nhiệt độ một lần nữa trở lại cơ thể, cậu thu đũa phép về, vội vàng đi về phía trước hai bước, cậu nhất định phải giúp đối phương.

Nhưng chưa kịp đụng tới thầy Lupin, liền nghe Malfoy ở sau lưng la lớn, "Mau xem chúng ta nhìn thấy gì này, một người sói đột nhập vào lâu đài!"

Malfoy đi sang xem người sói đang ngồi co quắp dưới bàn, sau đó lại lập tức hướng về sau chạy về đến đám người Slytherin, sắc mặt nó vốn tái nhợt bây giờ cả một tí huyết sắc đều không thấy đâu, nhưng khóe miệng lại treo nụ cười tiếu dung.

Harry tức giận nhìn Malfoy, nó đang giả vờ!

Nó và đám người nhà Slytherin vốn đã biết nơi này có gì, nếu không sẽ không đem mọi người dẫn tới đây.

Đây chắc chắn là âm mưu của bọn họ, có lẽ đã bằng cách nào đó biến thầy Lupin thành người sói.

Harry muốn giải thích với những người khác, người sói trước mặt này là thầy Lupin, tuyệt đối không có nguy hiểm.

Nhưng vô ích, nghe được tiếng la của Malfoy, tất cả mọi người đều hít phải hơi lạnh, hướng về phía sau rút lui.

Bầu không khí ngưng trọng đáng sợ, mọi người nghĩ tới vụ tấn công vừa xảy ra ở Hogsmeade, có hai người đang nằm trong phòng y tế, nghe nói là tên nam sinh Ivan Mason đại danh đỉnh đỉnh năm thứ hai có khả năng đã bị người sói giết chết.

Hiện tại, một người sói đã chạy vào lâu đài, còn ở trước mặt bọn họ.

Nó đến là để tấn công bọn họ sao? Cái này thực sự quá mức kinh khủng, cảm xúc khủng hoảng dần dần lan tràn, ấn tượng về người sói chính là sinh vật trong truyền thuyết, chưa bao giờ liên tiếp xuất hiện. Quan trọng là, bị người sói cắn, sẽ trở thành người sói.

Không người nào dám tới gần cái bàn kia, chỉ có Harry và Ron.

Harry quay đầu lại, cậu nhìn thấy Percy từ trong đám người chạy ra ngoài, cậu muốn gọi lại đối phương, cậu không muốn nhiều người nhìn thấy bộ dáng này của thầy Lupin.

Từ ánh mắt của thầy Lupin có thể thấy được, chuyện này đã gây ra tổn thương lớn.

Harry cảm thấy mình nhất định phải thuyết phục mọi người, giải thích rằng đây không phải là người sói, mà là thầy Lupin, thế nhưng chẳng kịp đợi cậu nên nói gì, thì đột nhiên Ron lầm bầm một câu, "Chia năm xẻ bảy!"

Một giây sau, Ron đũa phép phát ra tia sáng màu chói đỏ.

"Đừng, Ron!" Harry vội vàng la lớn.

Bùa chú của Ron vượt qua mình, đánh trúng thân hình co quắp đáng thương của thầy Lupin.

Không đúng, cậu ta bắn chệch!

Ánh sáng màu đỏ không có rơi xuống người thầy Lupin, mà trúng vào cái bàn.

Oanh một tiếng! Cái bàn hướng về sau bay ngược ra ngoài, thầy Lupin đang trốn một mực ở cái bàn thì bộ dáng người sói xuất hiện hoàn toàn trước mặt mọi người.

"Mẹ ơi!" Nhìn thấy dáng vẻ của thầy Lupin, tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh, lui về phía sau một bước.

Chương 126: Âm mưu bao phủ

Thầy Lupin một mực cuộn mình, bây giờ thì thống khổ và đáng thương đứng lên lẻ loi.

Ánh mắt của thầy rơi trên từng người, cuối cùng dừng lại ở Harry.

Cậu nghĩ nên giúp thầy trốn đi, nhưng Ron lại thừa cơ phóng thêm một bùa chú nữa, thầy Lupin tru lên thê thảm, không tránh được đòn của cậu ta.

"Bồ đang làm gì vậy, Ron? !" Harry tức giận la lớn, "Dừng lại ngay, đó là thầy Lupin! Thầy sẽ không gây nguy hiểm gì đâu!"

"Tránh xa con quái vật này mau, Harry!" Ron khô khan trả lời, "Nó là người sói, nó muốn tổn thương mọi người! Để tớ cứu bồ!"

"Không, thầy không làm vậy đâu, thầy không có nguy hiểm..."

Harry muốn ngăn cản đối phương, nhưng Ron giống như không muốn nghe.

Tia sáng từ đũa phép trong tay của cậu ta ngày càng mạnh, không hề dừng lại, thả tiếp một đạo chú.

Từ trước tới giờ, Harry không thể ngờ được thực lực của Ron lại mạnh như vậy!

Đây rốt cục có phải là Ron không? Thật sự không bình thường chút nào.

Nếu như đám học sinh nhà Slytherin được người nào đó báo cho nên mới biết Lupin là người sói, vậy còn Ron sao lại xuất hiện ở đây?!

Mọi thứ đang diễn ra, giống như một vở kịch, chỉ cần có người xem, lập tức trình diễn.

Harry không biết nên nghĩ gì. Từ chuyện Ivan và Hermione bị người sói tấn công ở làng Hogsmeade và lúc cụ Dumbledore rời đi, lũ cú mèo bắt đầu nhào tới tán loạn mãi cho đến khi thầy Lupin biến thành người sói, Ron xuất hiện ở trong văn phòng thầy Lupin. Hết thảy điều không bình thường tí nào.

Giống như được một màng lưới nhện phức tạp bao phủ, ép cậu không thể thở nổi, chỉ có thể cảm nhận được một khí tức của một âm mưu.

Cậu lung lay đầu, cố gắng để mình tỉnh táo lại, mặc kệ thứ ẩn giấu đằng sau là gì, cậu nhất định phải ngăn cản chuyện xảy ra ở trước mắt.

Nhưng là tràng diện dần dần mất khống chế, dưới sự dẫn đầu của Ron, tất cả đám học sinh nhà Slytherin bắt đầu hướng tới thầy Lupin phóng ra các bùa chú.

Mấy chục tia đủ màu đánh vào giáo sư Lupin làm thầy bay ra ngoài.

Thầy đụng vào bức tường rơi xuống, toàn thân trên dưới đều là máu, thầy lắc đầu đứng lên, những vết thương kia lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy mau chóng khôi phục, thầy Lupin ngẩng cổ lên tru một trận thanh âm thê thảm.

Văn phòng đã trở nên loạn bầy, âm thanh niệm chú, tiếng hô to, tiếng thét chói tai, cùng với tiếng khóc.

Có người lui về phía sau, có người bước lên phía trước, càng ngày càng có nhiều học sinh bắt đầu lấy đũa phép ra tấn công.

"Đừng!" Harry la lớn, nghĩ muốn cản bọn họ lại, nhưng tràng diện lại hết sức hỗn loạn.

Hắn nhìn thấy Ron lại phải công kích Lupin giáo sư, hắn vội vàng quơ đũa phép la lớn, "Protego!"

Harry ngăn lại Ron chú ngữ, hắn nghĩ muốn bảo vệ Lupin giáo sư, thế nhưng là bay về phía Lupin ma chú thực sự quá nhiều, nhiều lắm, hắn Shield Charm không hấp thu được nhiều như vậy ma chú, huống chi rất nhiều cấp cao học sinh nước tăng ma lực bình còn mạnh hơn hắn được nhiều, phòng hộ bình chướng trong nháy mắt vỡ vụn.

Lupin giáo sư gào thét, tức giận quơ lợi trảo, đối tiểu phù thủy nhóm phát ra một trận đáng sợ tiếng gầm gừ.

"Đình chỉ công kích, mau dừng lại, hắn không phải người sói, hắn là Lupin giáo sư!" Harry vô lực hô to.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Harry chợt thấy một đạo ác chú hướng mình bay tới!

Là Malfoy, hắn chính một mặt ác ý nhìn xem mình, hắn tại thừa cơ hội này công kích mình.

Ngay lúc tia chú sắp đụng vào Harry, người sói ở phía sau đột ngột bay tới đỡ giùm cho Harry.

Harry biết thầy Lupin là muốn cứu mình, nhưng ở trong mắt những người khác, tình cảnh này lại biến thành người sói nhào tới Harry.

"Con quái vật! Mau tránh xa Harry ra!"

Harry nghe được tiếng la khóc của Ginny, cậu nhìn thấy qua bả vai thầy Lupin, Ginny khàn cả giọng hô tên mình và Ron, con mắt do khóc đã sưng lên.

Nghe được giọng nói của Ginny, thầy Lupin run lên một cái.

Nhưng nhìn thầy mấy tia không ngừng bổ nhào về phía Harry, thầy dứt khoát nhào tới, muốn bảo vệ Harry không bị thương tổn.

Lupin đem Harry dưới thân thể, bởi vì bề ngoài kinh khủng của người sói, động tác này của thầy đã làm cho tất cả mọi người đều hiểu lầm.

Ban đầu ba học sinh nhà Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff còn đang do dự, chưa có hành động. Nay đã nhao nhao chiến đấu.

"Đừng, tôi không sao, không cần bảo vệ tôi..." Harry thê thảm la lớn.

Tia của Ron lại một lần nữa đi đến, tuyệt không quan tâm Harry còn đang ở trong ngực thầy Lupin.

Hoặc là nói, cậu ta giống như Malfoy, đang nhắm vào Harry.

Nhìn thấy tia màu đỏ bay đến, Lupin vội vàng bảo vệ Harry!

Tia đó bay sát qua gương mặt Harry, đánh trúng chuẩn xác vào đầu thầy Lupin.

Lupin gầm thét, thanh âm bên trong tràn đầy thống khổ, máu tươi chảy xuống trán.

Mặc dù đã biến thân thành người sói, nhưng là do đã sử dụng dược, thầy Lupin vẫn còn duy trì lí trí, lấy thực lực hiện tại, nếu muốn phản công thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng ông không thể làm thế, những người ở trước mắt này chính là học sinh của mình.

Lupin không biết Ron Weasley vì sao lại biết thân phận của mình, mười phút trước, đột nhiên đột nhập vào văn phòng của mình, cầm đũa phép hướng tới mình, choáng váng đứng một chỗ.

Ngay lúc Lupin chuẩn bị hành động, ngoài hành lang truyền tới hàng loạt bước chân, Ron bỗng nhiên lên tiếng kêu cứu, mặc dù mình chẳng làm gì.

Càng ngày càng nhiều học sinh tràn vào, trong lúc vội vàng phải trốn dưới gầm bàn.

Nhưng vô ích, Lupin không rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, có lẽ mình hẳn là rời khỏi nơi này trước, bộ dáng này nhất định đã dọa mọi người sợ.

Ngay lúc Lupin còn đang phân vân, một tia chú bay tới.

Bởi vì học sinh của ba nhà Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff cũng tham gia, nên tia chú đã lên tới vài trăm.

Mặc dù thể phách của người sói, cũng vô pháp chống cự nhiều tia như vậy. Nếu như bị đánh trúng, Lupin có thể sẽ chết, đó là điều không cần phải nghi ngờ.

Nhìn tia chú ngày càng gần, Lupin muốn tránh né.

Nhưng lập tức bỏ chống cự, nếu ông mà né, Harry sẽ dính phải, gần như không có khả năng may mắn thoát khỏi.

Có lẽ mình sẽ chết không rõ ràng ở đây, điều khiến ông nuối tiếc nhất là vẫn chưa tóm được Sirius Black, không thể báo thù cho James, Lily và Peter Pettigrew. May mắn sáng nay mình đã nói rõ chân tướng với Harry, đứa bé này rất giống với James, nó sẽ thay mình bắt được Black.

Chương 127: Tôi tin thầy

Harry nhìn mấy trăm tia chú qua bả vai của thầy Lupin hướng mình bay tới, cảnh tượng thật là hùng vĩ.

Tia chú càng ngày càng gần, Harry hoảng sợ mở to mắt, khuôn mặt đã tái nhợt.

Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ đối mặt với số lượng tia chú không thể đếm được như lần này.

Harry vô cùng sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy thầy Lupin, vẫn giống như xưa vô cùng ôn hòa, ánh mắt bình tĩnh, đột nhiên dũng khí từ sâu trong nội tâm của Harry dâng lên. Cảm giác sợ hãi dần dần tiêu tán, Harry bỗng nhiên ý thức được, mình nhất định phải nhắc nhở thầy Lupin né nó ra.

"Tránh ra, xin thầy mau tránh ra!" Harry lớn tiếng thét lên, nước mắt không khống chế được bắt đầu chảy xuống.

Nghe tiếng gào của Harry, Lupin bất vi sở động, thầy quay đầu, không muốn nhìn hàng trăm tia chú đang không ngừng phóng về phía này.

Thân thể của thầy đang run rẩy, há miệng muốn nói với Harry cái gì đó.

Nhưng khi biến thân thành người sói, làm cho Lupin mất năng lực nói chuyện, hiện tại chỉ có thể phát ra âm thanh kì quái.

Lupin cuối cùng nhìn Harry một chút, cuối cùng thống khổ nhắm mắt lại.

Mấy trăm tia chú càng ngày càng gần, tia sáng mãnh lượt chướng mắt, cảm giác áp bách mạnh mẽ cơ hồ khiến con mắt của Harry không thể mở được. (Editor: What? Sao mấy tia chú bắn chậm vậy?)

Ngay lúc cậu đang cảm thấy tuyệt vọng, một tấm chắn màu xanh đậm xuất hiện.

Mấy trăm tia chú trong nháy mắt bị ngăn cản, trở thành những đợt sóng.

Đây là ma thuật của cụ Dumbledore, Lupin và Harry vội vàng mở to mắt. Hai người nhìn thấy cụ Dumbledore từ trong đám đông đi đến, sau lưng cụ là tám người: Bộ trưởng Bộ Pháp thuật - Cornelius Fudge, giáo sư McGonagall, giáo sư Flitwick, Snape, Lucius Malfoy, Hagrid, Ivan và Hermione.

Tất cả mọi người ngừng tấn công, nhường đường cho cụ Dumbledore đi qua.

Ivan đứng ở giữa trong đám người, nhìn thấy Lupin vô cùng đáng thương, còn Harry khuôn mặt tái nhợt và Ron đang ngồi co quắp một góc.

"Trời ạ!" Giáo sư McGonagall lấy tay che miệng, không dám nhìn tình cảnh ở trước mắt.

Fudge và Flitwick cũng không nhịn được hô lên một tiếng, xem ra có thể té xỉu bất cứ lúc nào.

Hagrid thì lo lắng nhìn Harry và Ron, xem hai người họ có bị thương không.

Chỉ có Dumbledore, Snape và Lucius là bình tĩnh, Dumbledore biểu lộ vẫn không có chút nào gợn sóng, không làm cho người ta đoán được đang suy nghĩ cái gì.

Snape trên mặt mang nụ cười âm lãnh, không có hảo ý nhìn Lupin; Lucius thì là một cười hài lòng lạnh như băng, ánh mắt lui tới lui lui trên người Dumbledore và Lupin, tựa hồ đang có âm mưu gì đó.

Ivan cảm giác bàn tay lạnh ngắt của Hermione nắm chặt lấy cánh tay mình, thân thể của cô đang run rẩy, cậu quay đầu cho Hermione một cái ánh mắt an tâm.

Nhưng Hermione vẫn như cũ vô cùng lo lắng, trải qua chuyện vừa bị Fenrir Greyback tấn công ở Hogsmeade, kí ức với người sói vẫn còn mới mẻ.

Mặc dù cô đã sớm biết thầy Lupin là người sói, nhưng vẫn không thể tưởng tượng được cảnh chứng kiến nó.

Bên cạnh thầy là Harry và Ron sắc mặt tái nhợt, trong tay đều cầm đũa phép, chẳng lẽ thầy Lupin đã tấn công nên hai người họ đã bị thương rồi?

Ngay sau đó, Hermione phát hiện trong đám người là tiếng thút thít của Ginny.

Cô vội vàng buông Ivan ra, đi tới thấp giọng an ủi Ginny.

"Chuyện người sói tấn công trong lâu đài, không hề làm ta bất ngờ chút nào, từ lúc bắt đầu năm học, ta đã biết sớm muộn gì cũng có chuyện này." Snape nói, trên mặt mang nụ cười mỉa mai, "Tôi đã nói qua chuyện này rồi, hiệu trưởng còn nhớ chứ?"

Snape vào ban đêm lúc lễ Halloween đã từng nói qua với cụ Dumbledore câu này, Ivan còn nhớ rõ câu trả lời của cụ lúc ấy.

"Đương nhiên, Severus!" Dumbledore bình tĩnh nói, "Nếu như anh sống đến độ tuổi này của ta, liền sẽ biết, trên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra cả, so với đủ loại ngoài ý muốn, ta càng có lòng tin. Remus chắc đã sử dụng dược mà anh đã điều chế rồi?

"Dĩ nhiên, anh ta hiện đang hoàn toàn vô hại, một người sói đã được thuần phục." Qua nét mặt của Snape, đối với thuyết pháp ở trên chẳng thèm ngó ngàng tới.

"Rất tốt!" Dumbledore nhanh chóng gật đầu nhẹ, đưa mắt nhìn sang người Harry và Ron, "Trò Potter, trò Weasley, ta hi vọng các trò có thể giải thích cho ta, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

"Thưa thầy, chúng con..." Harry vội vàng nói.

Cậu ta vẫn chưa nói xong, liền nghe thấy Ron chỉ vào Lupin, dùng giọng khô khan nói, "Con quái vật này đã tấn công chúng con, nó muốn cắn con và Harry."

"Đừng có nói bậy, thầy ấy không hề làm thế, lúc đó..." Harry tức giận nhìn Ron, cậu ta thật sự không hiểu tại sao đối phương lại nói như thế.

Nhưng lời nói của cậu đã bị đánh gãy, lần này là do Lucius Malfoy.

"Thật làm cho người ta khiếp sợ, ta lúc trước chưa từng nghĩ đến, ở Hogwarts có một giáo sư là người sói!" Lucius ngạo mạn nói, "Mà lại, vào đêm trăng tròn còn tấn công các học sinh, tôi vì an toàn của trường này mà cảm thấy lo lắng, chúng ta nhất định phải hành động thôi, phải không thưa ông Bộ trưởng?"

"Anh nói gì cơ?!" Fudge sửng sốt một chút, ánh mắt khiếp sợ dời khỏi trên người Lupin, giống như vừa mới kịp phản ứng, lo lắng nói, "Anh nói đúng, Lucius, tôi cũng không thể tin được, Bộ Pháp thuật nhất định phải..."

"Cornelius, chúng ta trước khi ra quyết định nhất định phải cẩn thận, chuyện tối nay có thể hiểu lầm gì đó." Dumbledore bình tĩnh nhìn Fudge, "Trước lúc bắt đầu năm học này, tôi đã nói qua việc nhờ anh Remus trở thành giáo sư đảm nhiệm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

"Đúng vậy a, đúng vậy a, thầy đúng là đã nói qua, Albus!" Fudge bất an uốn éo người, móc ra khăn tay lau mồ hôi trên trán, "Nhưng ai ngờ lại xảy ra cuộc bạo động của người sói cơ chứ? Không phải tôi không tin thầy, nhưng dưới thế cục trước mắt mà nói, ngoài lý do ổn thỏa ra, thì không có cái gì chứng minh anh Lupin là an toàn cả, chúng ta tốt nhất vẫn là..."

"Tôi có thể chứng minh!" Harry la lớn, "Tôi có thể chứng minh thầy ấy không hề nguy hiểm."

"Im đi, Potter, ngươi căn bản không biết mình đang nói gì." Snape một mặt chán ghét nói.

"Khoan đã, thưa giáo sư!" Ivan vội vàng đứng lên, "Con cho rằng Harry nói không sai, con cũng tin người sói này không nguy hiểm, người sói mà con đã gặp ở Hogsmeade và ở đây không giống nhau! Con tin thầy ấy!"

Chương 128: Ấm áp đến từ sự tin tưởng

"Con tin thầy ấy không có khả năng tấn công bất kì ai!"

Ivan thanh âm không lớn, nhưng trong tình hình ở văn phòng này lại vô cùng rõ ràng.

Tất cả mọi người quay đầu, kinh ngạc nhìn Ivan, cậu trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm chú ý. Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Ivan tách ra khỏi đám người, tất cả mọi người tận lực nhường đường.

"Ivan!" Harry ngạc nhiên hô.

Ivan nhẹ gật đầu, đứng vững bên cạnh. Ánh mắt của cậu đảo qua trên mặt từng người, mỗi người biểu lộ không giống nhau.

Vừa nghe mình nói xong, mọi người đều biểu lộ kinh ngạc hoặc nghi hoặc, bọn họ không biết tại sao Ivan lại nói như vậy; mà Snape, Lucius và các học sinh nhà Slytherin lại âm trầm, khắp khuôn mặt là ác ý và chán ghét.

"Chắc hẳn tất cả mọi người đã biết..." Ivan hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Người sói ở trước mắt này chính là giáo sư Lupin!"

Câu nói này của cậu vô cùng bình tĩnh, như một hòn đá ném xuống mặt hồ nước tĩnh lặng, tóe lên bọt nước.

Trong đám người rối loạn tưng bừng, vang lên nhiều tiếng nghị luận bất an.

Từ khi tiến vào căn phòng này đến khi nghe được cuộc đối thoại giữ Dumbledore và Fudge, Snape, Lucius, mọi người liền có dự cảm bất thường, nhưng suy đoán là một chuyện, còn chính miệng Ivan nói ra lại là một chuyện khác.

Tất cả mọi người ở sâu trong nội tâm, đều không thể tin được, cũng không nguyện ý tin, giáo sư Lupin bình thường hòa ái dễ gần, thế mà lại là một người sói hung bạo.

Đến tận mười mấy giây sau, tiếng bàn luận mới từ từ ngừng lại.

Cơ hồ tất cả mọi người nín thở nhìn Ivan , chờ cậu nói tiếp.

"Chắc hẳn mọi người đều biết, tôi và Hermione đã gặp qua người sói ở Hogsmeade và đã bị tấn công." Ivan thanh âm bình ổn, dần dần lên giọng, "Có lẽ các ngươi cho rằng giáo sư Lupin cũng tấn công mọi người, nhưng tôi nói cho các người biết, giáo sư Lupin không hề giống với người sói, thầy không hề gây nguy hiểm. Buổi tối hôm nay thầy không có đi tấn công người khác, một tuần trước thầy đã uống một loại thuốc, loại thuốc này có thể giúp lúc thầy biến thân thành người sói có thể duy trì lí trí."

Mọi người vừa mới nghe qua cuộc trò chuyện giữa Dumbledore và Snape, biết giáo sư Lupin đã sử dụng thuốc Bả Sói. Đại đa số đều không biết hiệu quả của loại dược đó, nhưng bây giờ nghe Ivan giải thích đã tỉnh ngộ.

"Thuốc Bả Sói có thể đảm bảo sự an toàn, mặc dù bề ngoài của thầy ấy là một người sói kinh khủng, nhưng nội tâm là giáo sư Lupin mà chúng ta quen thuộc, thầy ấy không có khả năng..."

"Khoan đã, Anh Chàng Biết Tuốt! Là người chế biến thuốc Bả Sói, ta có vài lời muốn nói." Snape híp mắt nhìn Ivan, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, âm trầm nói, "Tôi không thể không nhắc nhở trò, đúng là nó có thể duy trì lí trí, nhưng không cam đoan nó không cắn người! Trên thực tế, dưới tác dụng của thuốc Bả Sói, người sói vẫn có khả năng gây nguy hiểm. Bởi vì nguyên nhân còn lí trí, thì so với bình thường càng giảo hoạt, khó đối phó hơn nhiều."

"Cám ơn thầy đã nhắc nhở, thưa giáo sư Snape!" Ivan xoay người tiếp tục nói, "Thầy nói không sai, khả năng có rất nhiều người cho rằng, giáo sư Lupin là một người sói, không đáng tin! Đúng là thầy ấy là người sói, nhưng đây không phải là lý do để chúng ta sợ hãi hay kì thị! Mọi người hãy nghĩ xem, bình thường thầy ấy đối đãi mọi người như thế nào, chẳng lẽ có thể đi tổn thương người khác sao?!"

Nghe được lời nói của Ivan, rất nhiều người cúi đầu trầm tư.

Bọn họ đột nhiên nhớ đến cách đối xử của giáo sư Lupin đối với mọi người, thầy là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, lớp học luôn luôn thú vị, thầy kiên nhẫn trả lời tất cả câu hỏi của mọi người, ngoài việc dạy cách đối phó với các sinh vật, thầy còn truyền thụ đạo lý cách đối nhân xử thế."

Đối mặt với giáo sư Lupin, mọi người không thể tin được thầy sẽ gây tổn hại với bất kì ai.

Tiếng líu ríu nghị luận không ngừng, rất nhiều người đều nhớ tới giáo sư Lupin lúc bình thường, nhưng nhìn thấy bộ dáng ở trước mắt này, nội tâm lại bỏ dở giữa đường.

Ivan nhìn thấy Lucius tựa hồ muốn nói điều gì, cậu biết, mình nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, phải hành động thực tế để chứng minh thầy Lupin không giống với người sói bình thường.

Thầy không gây nguy hiểm, không có khả năng tấn công người khác.

Một giây sau, dưới ánh nhìn soi mói và kinh ngạc của mọi người, Ivan đột nhiên xoay người đi tới trước mặt giáo sư Lupin, chuẩn bị kiểm tra đối phương.

Ivan hướng Lupin đưa tay phải ra, trong đám người có mấy nữ sinh kinh hô.

Tất cả vội vã cuống cuồng nhìn cậu, nín thở, giống như một giây sau Ivan sẽ bị người sói xé nát.

Lupin nhẹ nhàng run rẩy lấy mặc cho Ivan chạm vào mình.

So với da thịt mềm mại bình thường của con người, người sói lại dị thường thô cứng, lông dài làm cho người ta thấy không thoải mái.

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm khác thường, đầu người sói gần trong gang tấc, để Ivan vô ý khẩn trương, khí tức nóng rực phả vào mặt, tay phải của cậu vừa mới đụng vào giáo sư Lupin, xuyên thấu qua vẻ bề ngoài kinh khủng, cậu cảm nhận được tâm hồn yếu ớt của đối phương.

Đối phương thậm chí so với mình còn sốt sắng hơn.

Một giây sau, Ivan không chút suy nghĩ, giang hai cánh tay chăm chú ôm giáo sư Lupin.

Bị Ivan ôm lấy, Lupin thân thể run lên bần bật.

Nước mắt từ của ông bắt đầu chảy ra, ông chưa từng nghĩ đến, Ivan thế mà sẽ làm như vậy, ròng rã mười hai năm qua, một lần nữa ông đã cảm nhận được sự tin tưởng.

Đối với một người đứng sát biên giới du đãng và người sói mà nói, sự tin tưởng là một thứ quý giá.

Ông từ trên người Ivan có thể thấy được bóng dáng của Sirius Black, năm đó ở Hogwarts, lúc thân phận của mình bị những người bạn phát hiện, ông cũng vô cùng khẩn trương, ông sợ bọn họ sẽ đem chuyện này nói cho những người khác, ông sợ mình sẽ bị đuổi học.

Giống như Ivan, Sirius Black lúc ấy cũng đột nhiên ôm mình.

Đối mặt với cái ôm của Ivan, Lupin hoàn toàn không biết nên làm gì, ông bây giờ tựa như một đứa bé. Nhìn thấy Dumbledore cách đó không xa hướng mình mỉm cười nhẹ gật đầu, y hệt năm đó, lúc cụ tiếp nhận mình vào trường.

Nước mắt chảy dọc theo gương mặt Lupin, ông do dự chốc lát, cuối cùng vươn tay ra ôm người nam sinh gầy ở trước mặt. Lúc James và Peter Pettigrew chết, Sirius Black bị bắt vào Azkaban, thì trong suốt mười hai năm, ông chưa bao giờ cảm nhận được ấm áp.

Lupin biết, cảm giác ấm áp này đến từ sự tin tưởng.

Chương 129: Dũng giả không sợ

Tất cả mọi người tưởng chừng như đều ngừng thở, ánh mắt tập trung trên người sói đang ôm người Ivan.

Nhìn nét mặt của bọn họ, tựa hồ đang hoài nghi, cậu con trai gầy yếu này có thể vào bất cứ lúc nào sẽ bị xé rách.

Bất quá loại chuyện này cũng không có phát sinh, Ivan biểu lộ bình tĩnh, một chút dáng vẻ sợ hãi đều không có.

Tương phản, người sói đang được cậu ôm thì lại khóc thút thít, mọi người nhìn thấy khuôn mặt người sói gần như đã ướt đẫm nước mắt.

Sau Ivan, Harry cũng tiến tới ôm giáo sư Lupin.

Động tác của cậu ta có chút vụng về, nhưng thời gian ôm lại lâu hơn so với Ivan.

"Không cần quan tâm thầy có phải là người sói tốt hay không, con đều tin thầy." Harry dùng sức xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói, "Thầy là người bạn tốt của cha con, đồng thời cũng là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật dạy hay nhất mà con từng thấy!"

Nghe được Harry, thân thể Lupin không ngừng run rẩy.

Nếu như nói Ivan làm mình nhớ tới Sirius Black, thì Harry và James Potter giống nhau như đúc.

Nhìn diện mạo của Harry, Lupin thậm chí có cảm giác mình đã quay trở lại thời gian trước kia.

Trong văn phòng một trận trầm mặc, ai cũng không nói gì.

Động tác của Ivan và Harry tựa hồ đã có tác dụng, mọi người đều tự hỏi liệu giáo sư Lupin có đúng là không nguy hiểm hay không.

Ivan và Harry, hai người này đối với mọi người vô cùng quen thuộc.

Ở Hogwarts, hai người vô cùng nổi danh, mọi người đều biết rõ.

Trên thực tế, so với Harry vị chúa cứu thế, mọi người đối với Ivan hảo cảm hơn, người này tựa hồ trời sinh đã có được người khác tín nhiệm.

Mặc dù từ góc độ thanh danh mà nói, Harry cao hơn một bậc.

Nhưng bởi vì Voldemort, nhiều người nhìn thấy Harry không tự chủ được liền sẽ nghĩ tới phù thủy hắc ám. Lại thêm Harry có thiên phú Xà Ngữ, cho đến tận này, trong trường vẫn có tin đồn cậu ta là Chúa tể Hắc ám đời thứ ba.

Về phần Ivan, mặc dù cha mẹ của cậu đều có xuất thân từ Muggle nhưng từ khi nhập học đến nay, cậu đã bộc lộ sự cao quý tự tin, năng lực học tập ưu tú, tính cách dễ tiếp xúc, không có gì sánh bằng dũng khí và khí chất lãnh đạo bẩm sinh này.

Những thứ này mặc dù vô cùng mờ mịt, nhưng chính là nguyên do mà mọi người tin tưởng cậu. Một phần cũng là do sự xuất hiện của tờ báo Ma thuật Hogwarts chưa từng có ở trước đây, cộng thêm vẻ bề ngoài anh tuấn, thực lực vô cùng cường đại, Ivan đã cho những nữ sinh ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Và cũng vì chiến thắng Tử Xà Basilisk, mấy tháng trước ở sân Quidditch thì đuổi lũ Giám ngục, vừa mới ở Hogsmeade chống lại người sói.

Ivan trước mắt nhân khí cực cao, cậu tựa hồ đã trở thành tiêu điểm nghị luận.

Mặc dù mọi người ngoài miệng không nói, nhưng là rất nhiều người thậm chí là học sinh đã có tuổi, trong lòng đều âm thầm bội phục Ivan.

Nếu như chỉ có Harry tin giáo sư Lupin, nhiều người sẽ hoài nghi.

Nhưng ngay cả Ivan đều đã nói người sói kinh khủng ở trước mắt này vô cùng an toàn, cũng nói qua giáo sư Lupin đã dùng thuốc Bả Sói, còn chứng minh bằng cách ôm, cơ hồ tất cả phù thủy đang cân nhắc, có nên tin Ivan hay không.

Tiếng nghị luận dần dần vang lên, lại lập tức ngừng lại.

Mọi người kinh ngạc nhìn Hermione bỗng nhiên đi ra khỏi đám người, trong ánh mắt của cô tràn đầy nước mắt nhìn ba người Ivan, Harry và giáo sư Lupin, tựa hồ đã cảm động.

Cô từng bước một đi tới giáo sư Lupin, có thể nhìn ra được, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Cô tiến lên phía trước, nhón chân ôm lấy giáo sư Lupin.

"Chúng ta đều tin thầy!" Hermione nhỏ giọng nức nở nói.

Nghe được lời Hermione, Lupin toàn thân không khống chế được lại run rẩy.

Hermione lần này so với Ivan và Harry còn muốn làm ông cảm động hơn, dù sao lúc bình thường tiếp xúc với Hermione cũng không nhiều, Lupin chưa từng nghĩ đến đối phương sẽ làm như vậy.

"Chị nói không sai, Hermione!" Ivan nhìn những người khác, nhẹ nhàng hỏi, "Còn có ai tin người sói này, còn có ai dám ôm người sói này?"

Không có người nói chuyện, cũng không có người hành động.

Dưới ánh mắt nóng rực của Ivan, mọi người đều cúi thấp đầu.

Rất nhiều người cũng nghĩ là đi qua ôm giáo sư Lupin. Nhưng nhìn thấy bề ngoài kinh khủng kia, lại bắt đầu do dự.

Biết là một chuyện, hành động là một chuyện khác, không phải ai cũng đủ can đảm.

Một khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, một người mà không ai ngờ tới lại tiến lên.

Là Neville, anh ta run rẩy đi ra khỏi đám người, sắc mặt đỏ lợi hại, sợ hãi tới gần giáo sư Lupin.

Khi đi ngang qua Snape, đối phương hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, bởi vì sợ, Neville xém tí đã ngã sấp xuống.

Bất quá Neville còn nhớ, ở lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám khi đối mặt với Ông Kẹ, là giáo sư Lupin đã cho mình dũng khí.

Mặc dù mình không có đủ dũng khí, nhưng vẫn còn nhớ rõ.

Dũng giả không sợ!!! (Người can đảm tất không sợ)

Neville chậm rãi đi đến người giáo sư Lupin, yên lặng ôm đối phương.

Anh ta không nói gì, trên khuôn mặt đỏ tràn đầy kiêu ngạo, ôm chỉ là một cái động tác đơn giản, nhưng ở trước mặt toàn thể học sinh làm chuyện này, đối tượng lại là người sói, cần vô cùng can đảm, không phải ai cũng làm được.

Ivan có thể tưởng tượng được, Neville ở sâu trong tim đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn.

So với mình, Harry, Hermione mà nói, cái ôm đơn giản này, đối với Neville và giáo sư Lupin, đều có ý nghĩa vô cùng.

Nhìn thấy hành động của Neville, mọi người lại rối loạn.

Lần này khác biệt với ba người Ivan, Harry, Hermione đứng ở trung tâm, dưới ấn tượng của mọi người, Neville là một đứa bình thường, không đáng chú ý, một kẻ dễ quên, nhu nhược chính là những từ dành cho anh ta.

Từ xưa đến nay không ai có thể nghĩ tới, Neville có thể làm chuyện này.

Neville từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ở trong mắt những người khác, mình bất quá chỉ là ôm giáo sư Lupin một cái, nhưng đối với bản thân mà nói mình đã hoàn thành một nhiệm vụ cao cả.

Ivan vội vàng đi qua đỡ Neville, xem chừng hai chân của anh ta sắp nhũn ra rồi.

"Tôi đã làm được, Ivan!" Neville dùng thanh âm run rẩy nói, "Tôi không sợ, tôi đã ôm giáo sư Lupin, tôi tin thầy không tổn hại đến ai."

Hết thảy phảng phất như một giấc mộng, thậm chí ngay cả Neville cũng không thể tin được, mình thế mà sẽ lao ra ôm giáo sư Lupin, ôm một người sói!

"Không sai, anh rất là dũng cảm!" Ivan đem Neville đỡ đến cái ghế bên cạnh.

Nói thật, cậu xác thực chưa từng nghĩ tới, sau khi mình nói lời kia, Neville sẽ là người thứ nhất đứng ra.

Cậu không thể không thừa nhận, một người bình thường hay quên này lại có dũng khí không so được với người thường.

Không giống với Harry, Neville tính cách nội liễm, tinh tế và tỉ mỉ hơn nhiều. Dũng khí sâu bên trong nội tâm của anh ta không tùy tiện biểu lộ ra, nhưng là một Gryffindor chân chính, ở thời điểm mấu chốt, Neville tuyệt đối là người bạn đáng tin cậy nhất.

Chương 130: Ron khác thường

Trong đám người, Fred và George liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng của bọn họ đều hiện ra vẻ tươi cười.

Một giây sau, hai người trực tiếp hướng tới giáo sư Lupin, thần thái nhẹ nhõm.

"Bộ dáng của thầy thật sự rất đẹp!" Fred đi qua ôm ấp lấy Lupin.

"Không sai, đây là trang phục tuyệt vời nhất mà con từng được chiêm ngưỡng." George cũng đi theo ôm Lupin.

Fred và George cười đùa, phảng phất đang tham gia lễ hội hóa trang. Hai người nói vài câu đùa với giáo sư Lupin, bầu không khí dần dần dễ chịu hơn.

Sau lưng bọn họ, những học sinh nhà Gryffindor khác cũng nhao nhao đi tới ôm giáo sư Lupin.

Trước đó, mọi người đều khẩn trương nhìn người sói. Nhưng bây giờ, mỗi một học sinh trên mặt đều hiện lên cảm giác vinh dự chưa từng có. Bọn họ đối với người sói sợ hãi dần dần biến mật, Colin thậm chí đã chụp cho giáo sư Lupin một tấm hình.

Dumbledore, Fudge và những giáo sư khác không nói gì, bọn họ an tĩnh nhìn những học sinh nhà Gryffindor khác tiến tới ôm giáo sư Lupin.

Ngoại trừ Dumbledore mỉm cười thản nhiên, những người khác hết sức kinh ngạc, bọn họ từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn qua hình ảnh kì lạ: Một người sói kinh khủng đứng yên đó lặng lẽ giữ nước mắt, ngay trước mặt đó là hàng dài người xếp hàng, mỗi người đều nhỏ giọng nói với giáo sư Lupin mấy câu cổ vũ.

Loại chuyện này chính là tin tức chấn động nhất.

Buông xuống kỳ thị và thành kiến thì vẫn không ngờ được sẽ có người ôm người sói.

Đây là điều mà chỉ những người ở tuổi vị thành niên mới có thể làm được, mà chỉ sợ chỉ duy nhất xảy ra ở Hogwarts.

Mọi người theo thứ tự tiến lên, người cuối cùng chính là Ginny với con mắt sưng húp đỏ bừng.

Không thể nghi ngờ, đêm nay trong những người bị dọa sợ thì Ginny khóc lợi hại nhất.

Sau khi nhận được tin Ivan và Hermione bị người sói tấn công, Ginny lo lắng Lupin cũng sẽ tấn công Harry và Ron.

Hiện tại phát hiện mình đã hiểu lầm đối phương, nhỏ đột nhiên lại bắt đầu ngại ngùng.

"Rất xin lỗi, giáo sư!" Lúc ôm Lupin, nói nhỏ bên tai, sắc mặt đỏ bừng, "Con vừa rồi không nên la to với thầy, con không nên nói với mọi người thầy là quái vật, mong thầy có thể thứ lỗi cho!"

Ginny nói xong câu đó, ôm giáo sư Lupin một cái.

Sau đó nhỏ đi đến bên người Hermione, hiện tại ngoại trừ Ron ra, tất cả học sinh nhà Gryffindor đều đứng sau lưng giáo sư Lupin, bọn họ đều lựa chọn tin tưởng thầy.

Mọi người đang đợi Ron đang đứng trong góc nhỏ, chờ cậu ta đi tới.

Thời gian dần dần trôi qua, ánh mắt mong chờ dần dần tắt ngóm. Tất cả học sinh nhà Gryffindor kinh ngạc phát hiện, Ron không có tiến đến. Cậu ta thậm chí cũng không động đậy, một mình cúi đầu đứng lẳng lặng trong một góc, không biết suy nghĩ cái gì.

Bên cạnh Ron là học sinh ba nhà Ravenclaw, Hufflepuff, Slytherin, trong bọn họ cũng không ai đứng ra ôm giáo sư Lupin.

"Ron, bồ còn chờ cái gì nữa, mau tới đây!" Harry lo lắng nói, từ tối hôm qua cậu ta đã mang cho mình một cảm giác lạ lẫm, xa lạ đáng sợ.

"Không thể, không an toàn chút nào!" Ron bỗng nhiên ngẩng đầu, ngữ khí cứng nhắc hồi đáp, "Hắn sẽ cắn chúng ta, hắn là một người sói!"

"Giáo sư Lupin không nguy hiểm!" Harry tức giận la lớn, "Bồ chưa nghe Ivan nói sao, thuốc Bả Sói đã trợ giúp thầy Lupin giữ vững lý trí."

"Không, vừa rồi hắn đã tấn công tôi..."

"Cầu xin bồ, Ron!" Hermione cũng nhìn Ron, trong mắt óng ánh nước mắt, "Bồ mau tỉnh táo lại đi, vừa rồi khẳng định có hiểu lầm gì đó."

"Tôi ngược lại chẳng nhìn ra có gì gọi là hiểu lầm cả." Malfoy bỗng nhiên nói, khóe miệng của nó hiện lên nụ cười ác ý, "Chỉ có bọn ngu xuẩn mới tin người sói, cho dù hắn đã dùng thuốc Bả Sói gì đó!"

"Im miệng, Malfoy!" Harry táo bạo mà nói, "Ron, đã xảy ra chuyện gì với bồ vậy, bồ chẳng lẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của Malfoy?!"

"Tôi tin tưởng con mắt của chính mình, Harry!" Ron dùng đơn điệu thanh âm nói, "Trước khi mọi người tới, người sói đang đứng ở bên cạnh cậu đã tấn công tôi, chúng ta hẳn là nên tống hắn vào ngục Azkaban."

Ivan kinh ngạc nhìn Ron, càng cảm giác được đối phương vô cùng kì quái.

Ron tối hôm nay biểu hiện thực sự quá mức khác thường, chuyện Lupin có tấn công học sinh hay không, vô cùng quan trọng.

Mình rõ ràng nói nhiều như vậy, nói cho mọi người nghe giáo sư Lupin đã dùng thuốc Bả Sói, tất cả học sinh nhà Gryffindor cũng đã làm theo gương mẫu, ấy vậy mà Ron, người bạn tốt nhất vẫn một mực khăng khăng Lupin đã tấn công mình, cái này không hề giống với Ron bình thường chút nào.

Còn có Lucius Malfoy đang đứng cười lạnh, âm mưu của ông ta là muốn đuổi cụ Dumbledore ra khỏi trường.

Cái này ban đầu là chuyện không thể nào, nhưng vào đêm nay vô cùng dễ dàng. Chỉ cần có thể chứng minh thầy Lupin tấn công học sinh, như vậy Dumbledore liền phải chịu trách nhiệm, trong sự lo lắng của các bậc phụ huynh về cuộc bạo động của người sói, cụ bắt buộc phải từ chức.

Bởi vì tại lúc trước, cụ là người quyết định đem Lupin trở thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Đây chính là toàn bộ âm mưu của Lucius, nhưng Ivan không cảm thấy đơn giản chút nào.

Cậu không hiểu tại sao Lucius từ đâu biết được chuyện giáo sư Lupin là người sói.

Dẫu vậy, điều quan trọng là Lucius nhất định phải chứng minh giáo sư Lupin và những người sói khác đều nguy hiểm, tấn công các học sinh.

Chỉ có như thế, âm mưu mới thành công.

Nếu như giáo sư Lupin bị người khác phát hiện tấn công các học sinh nhà Slytherin, Ivan còn có thể chấp nhận cái âm mưu này.

Nhưng Ivan không thể ngờ là người trợ giúp Lucius Malfoy làm việc này lại là Ron, đây quả thực là điều không thể tin được. Tất cả mọi chuyện giống quấn trên người Ron, kết hợp biểu hiện gần đây, Ivan có thể cảm giác đối phương rõ ràng khác thường.

Giống như năm ngoái, khi Tom Riddle khống chế Ron.

Ivan bỗng nhiên ý thức được, Ron sẽ không phải là...

Trong văn phòng, nghe được câu trả lời của Ron, Harry có loại cảm giác bị phản bội.

Tựa như là mình vừa rồi ở trong Đại sảnh đường, kiệt lực suy nghĩ đến cảm giác tương tự khi người bạn thân tốt nhất của cha mẹ mình, Black phản bội.

Harry đau lòng sắp nát, muốn khóc một trận.

Cậu ta dùng sức dụi mũi một cái, trong lồng ngực tràn ngập phẫn nộ trước nay chưa từng có.

"Bồ đang nói dối, thầy Lupin từ đầu đến cuối chưa bao giờ gây hại cho chúng ta, thầy chưa bao giờ tấn công ai cả!" Harry điên cuồng la lớn.

"Người im đi nên là mày, Potter! Đừng nói lời não phẳng ấy nữa." Malfoy chế nhạo nói, "Trong mắt của tao, Weasley chẳng qua là làm một lựa chọn sáng suốt! Người thông minh sẽ không bao giờ đến gần quái vật nửa bước!"

Malfoy nói không sai, ngoại trừ học sinh nhà Gryffindor, còn lại đều không tiến tới.

Ý này của bọn họ cũng có nghĩa là không tin giáo sư Lupin, không tin người sói không nguy hại.

Ivan và học sinh nhà Gryffindor làm việc này, không hề có ý nghĩa!

MIÊU TINH NHÂN

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro