Chương 31 - 40
Edited by Feen
Chương 31: Vòng lặp vô hạn
Nghe được Ivan nói như vậy, ba người bọn họ hận không thể ngay lập tức tìm Myrtle hỏi cho rõ. Nhưng không thể như vậy được, kể từ ngày phát sinh, Filch trong đêm cầm cái ghế ngồi tại tầng hai trước cửa phòng vệ sinh nữ, ông ta tựa hồ cho rằng Ivan sẽ trở lại đây vào lúc mình không chú ý tới.
Trên thực tế, bốn người bọn họ cũng xác thực dự định làm như thế.
Hiện tại ngay cả Hermione cũng không thể đi vào, Filch nhận định tụi Ivan chính là hung thủ hại bà Norris, cho dù ông ta không rõ vì cái gì Ivan cứ nhất định lẻn vào phòng vệ sinh nữ, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến chuyện ông kiên quyết ngăn cản bọn họ.
Mấy ngày nay, Filch một mực đi tới đi lui chỗ mà con mèo của ông bị tấn công, ông ta muốn lau sạch những thứ trên bức tường, nhưng thật uổng phí sức lực, những chữ viết trên tường vẫn lấp lóe sáng.
Thanh tẩy vách tường thất bại, Filch càng cuồng loạn hơn.
Ông ẩn nấp ở một gốc của hành lang tầng hai, trừng hai con mắt đỏ rừng rực, quan sát mỗi một đám học sinh can đảm dám đến nơi này, sau đó đột nhiên nhào tới, trăm phương ngàn kế kiếm cớ cấm túc bọn họ, tỉ như nói "Tiếng hơi thở quá lớn" hoặc là "Vẻ mặt cợt nhả" .
"Trời ạ, nhất định tôi phải bắt được cái thằng cha điên kia, đuổi ra khỏi trường. Nhưng hi vọng rằng trước khi bị đuổi, thằng chả đã hóa đá giám thị Filch." Ron nói sau khi ý đồ vào nhà vệ sinh nữ thất bại.
Bất quá, sau khi thấy khuôn mặt của Ginny trắng bệt, cậu ta liền vội vàng bổ sung đó chỉ là câu nói đùa thôi.
Ginny mấy ngày nay trạng thái thật không tốt, nhỏ có lẽ vì vụ tấn công bà Norris nên cảm thấy bất an. Ivan tìm Colin hỏi qua, Ginny cũng không phải ở buổi tiệc Halloween suốt, giữa chừng có đi ra ngoài chừng năm phút.
Thời gian có chút vội vàng, nhưng cũng đầy đủ để mở phòng chứa bí mật và đem Tử Xà ra ngoài.
Ở tình huống trước mắt, khả năng Ginny là người đã mở phòng chứa bí mật ra là lớn nhất, nhưng dù cho Ivan đã bao lần thăm dò, nhỏ đều nói là mình không biết ai là Tom Riddle, cũng chưa thấy một quyển nhật kí màu đen nào, từ đầu đến cuối đều không có.
Mấy ngày gần đây nhất, Ginny thậm chí bắt đầu trốn tránh Ivan.
Sự tình trở nên càng khó bề phân biệt, tình huống bắt đầu hỏng bét, Ivan phát phát hiện mình lâm vào một cái vòng lặp vô hạn.
Dựa theo nội dung cốt truyện ban đầu, Tom Riddle khống chế Ginny mở ra phòng chứa bí mật, Ivan hỏi Ginny những vấn đề kia mặc dù tương đối mịt mờ, nhưng là lấy trình độ của Tom Riddle, nhất định sẽ phát hiện sơ hở đồng thời đối với cậu có chỗ cảnh giác.
Nếu như vậy, mục tiêu tiếp theo rất có thể là Ivan.
Theo sự quan sát của cậu, Lucius Malfoy cũng không có lén đem quyển nhật ký đưa cho Ginny, nhưng phòng chứa đã được mở, có thể xác định quyển nhật kí củaTom Riddle lẫn vào trong lâu đài, rốt cuộc hắn đã khống chế được ai.
Ivan cố gắng nhớ những chỗ tình báo có liên quan đến nhà Malfoy, trong đầu tất cả đều là bột nhão, càng suy nghĩ vượt loạn, một điểm manh mối đều không có.
Đến cuối cùng, cậu không thể không bỏ dự định tìm quyển nhật kí của Tom Riddle.
Kế hoạch tốt nhất là, lấy bất biến ứng vạn biến, mặc kệ quyển nhật kí Tom Riddle giấu ở nơi nào, chỉ cần có thể đánh bại Tử Xà, như vậy hết thảy đều không phải là vấn đề.
Ivan biết phòng chứa bí mật ở đâu, Harry có thể mở nó ra, hiện tại kém chỉ là thực lực.
Nói thì đơn giản, nhưng với những phù thủy nhỏ tuổi mà nói, việc đánh bại Tử Xà không phải là một chuyện dễ dàng, Ivan bắt buộc phải tăng tiến độ học ma thuật của mình lên, cậu muốn trong thời gian ngắn nhất có thể nắm rõ những phép thường sử dụng trong chiến đấu.
Ngoài ra, cậu còn định nghiên cứu về con gà trống. Nhưng không tìm được cách nào để mang theo nó, cậu đành phải nghĩ cách khác, một biện pháp có thể chuyển tiếng của gà trống xuống phòng chứa bí mật.
Tử Xà chỉ sợ tiếng gáy của gà trống vào lúc bình minh, thế nhưng trong phép thuật không có loại ghi lại âm thanh, Ivan không thể không tốn hao thời gian dài trong thư viện tiến hành nghiên cứu, cái này khiến cậu nhìn vô cùng tiều tụy.
Trên thực tế, vụ tấn công lần trước đã gây ảnh hưởng tới nhiều người.
Các học sinh đối với phòng chứa bí mật dị phần quan tâm, trong thư viện, tất cả quyển 'Hogwarts, một lịch sử' đều bị mọi người mượn đi, nếu tới lượt mình có lẽ phải hai tháng sau.
Khắp nơi đều là lời đồn, lòng người bàng hoàng, tin tức ngầm bay đầy trời.
Họ chờ số mới nhất của báo Ma thuật Hogwarts, bởi vì Ivan và Hermione có bài viết liên quan đến phòng chứa bí mật, dự kiến lần này sẽ in khoảng một nghìn ba trăm bản.
Trong báo lấy nguồn lịch sử đáng tin làm căn cứ, cộng thêm tài phỏng đoán hơn người của Ivan, nhưng mọi người đối với phòng chứa bí mật hiển nhiên chưa đủ, ngoại trừ việc phòng chứa bí mật có chứa cái gì, thì ai là người kế vị họ không muốn biết.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, mọi người đem nghi vấn khóa chặt lên người Harry.
Vào ngày Halloween, vụ tấn công đầu tiên là bà Norris bị hóa đá, bốn người trong cuộc là Ivan và Hermione có cha mẹ đều là Muggle, họ không thể nào là người kế vị Slytherin; Ron trong nhà ngược lại tất cả đều là phù thủy, nhưng toàn bộ thành viên trong gia đình toàn là nhà Gryffindor, mà thực lực của Ron lại không đủ; người khả nghi nhất chính là Harry, bởi vì cậu ta đã đánh bại Voldemort, trong đầu của những nhóc phù thủy, chỉ có những người có sức mạnh hắc ám tối cao mới có thể đánh bại Chúa tể Hắc ám.
Lúc ăn cơm, Ivan nhìn thấy Justin Finch-Fletchley vội vàng tránh thoát Harry, đồng thời nhỏ giọng thầm thì lấy "Người kế vị Slytherin".
Cái này khiến bọn họ cảm giác thật không tốt, Harry kéo Ivan một cái, bốn người rời khỏi Đại sảnh, đi lên tầng hai, rất may mắn, lần này giám thị Filch không cố thủ tại đậy. Khi bọn họ chuẩn bị mở cửa, thì bỗng dưng có người ở bên trong đi ra.
Là Penelop Clearwater, huynh trưởng nhà Ravenclaw, chị ta kinh ngạc nhìn trước mắt bốn người, quay người vội vội vàng vàng rời đi.
"Chị ấy nhất định là cho là chúng ta chuẩn bị làm chuyện xấu xa gì!" Ron sắc mặt đỏ bừng nói thầm lấy, dẫn đầu đi vào nhà vệ sinh.
Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng người nói chuyện, đem bốn người bọn họ dọa đến nhảy dựng lên.
"Ron, các em đang làm gì đấy?" Percy dừng bước ở đầu bậc thang, phù hiệu huynh trưởng ở trước ngực anh ta lập lòe ánh sáng, trên khuôn mặt biểu lộ kinh ngạc.
"Đó là phóng vệ sinh nữ nha!" Anh thở phì phò nói, "Bọn em làm sao..."
"Không có gì, chỉ là tùy tiện nhìn xem, " Ron nhún vai, "Bọn tôi chỉ đơn thuần tìm kiếm manh mối, anh biết đấy."
"Tìm kiếm manh mối? !" Percy tạo ra bộ dáng, "Anh không nghĩ ở trong phòng vệ sinh nữ lại có manh mối cho các em tìm, mau rời khỏi nơi này nhanh."
Anh đi tới chỗ tụi Ivan, đồng thời mở ra cánh tay, thúc giục bọn họ đi mau.
"Các em chẳng lẽ không quan tâm sao? Người khác đều đang dùng cơm, các em lại chạy đến nơi này đến, ý đồ tiến vào phòng vệ sinh nữ!"
"Vì cái gì chúng tôi đến chỗ này, anh không cần biết đâu." Ron bỗng nhiên dừng bước lại, thở phì phò trừng mắt Percy, "Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì rồi, nghe này, chúng tôi không hề động tới con mèo dù chỉ một ngón tay!"
"Anh đã nói như vậy với Ginny." Percy cũng không chút nào yếu thế, "Nhưng nó tựa hồ cho rằng em sẽ bị đuổi học, anh chưa bao giờ thấy nó như vậy, cả ngày đều khóc ròng ròng. Hãy vì nó mà suy nghĩ đi, năm nhất đều bị chuyện này làm cho tâm thần không ổn định!"
"Ivan cũng là học sinh năm nhất, tôi không nhìn ra cậu ta có gì gọi là tinh thần không ổn định." Ron lỗ tai dần dần biến đỏ, "Ngược lại là anh, anh không hề bận tâm đến Ginny, anh chỉ lo rằng tôi sẽ phá cái danh hiệu huynh trưởng của anh mà thôi."
"Trừ nhà Gryffindor năm điểm!" Percy dùng ngón tay chạm vào huy hiệu huynh trưởng, cứng nhắc nói, "Anh hi vọng lần này sẽ cho em bài học, dừng cái trò thám tử lại đi, nếu không anh sẽ viết thư cho mẹ đấy!"
Anh ta nện bước đi nhanh, gáy và lỗ tai Ron đều đỏ.
"Ron, anh không nên cãi nhau với Percy, anh ấy chỉ là quan tâm chúng ta mà thôi." Ivan nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Cậu cho là tôi cố tình gây sự? !" Ron xoay người nhìn Ivan, "Đầu tiên là dùng xe bay đến trường, nôn con sên trong suốt một tuần, xin lỗi Myrtle, cho tới bây giờ tiến vào phòng vệ sinh nữ, các cậu vẫn luôn là đúng, người sai vẫn luôn là tôi."
"Ron, Ivan không phải ý này..." Harry vội vàng nói.
"Đủ rồi!" Ron la lớn, "Nếu cái thằng cha điên kia đã tấn công con mèo, vậy cứ để hắn tiếp tục tấn công những người khác đi."
Nói xong, cậu ta chạy lên cầu thang đến tháp Gryffindor.
Harry và Hermione sửng sốt một chút, vội vàng chạy theo Ron, để Ivan một mình đứng trước cửa nhà vệ sinh Myrtle.
Chương 32: Trái Bludges bị khống chế
Sau chuyện đó, Ron tựa hồ hạ quyết tâm không cùng Ivan hoặc là Percy nói chuyện, cậu ta lấy hết khả năng để tránh né cả hai, như là từ người quen biết trở nên xa lạ, dù cho gặp mặt cũng không chào hỏi, cái này khiến Harry và Hermione bị kẹp ở giữa phi thường xấu hổ.
Theo thời gian trôi qua, cũng không ai nhắc lại chuyện đi tìm Myrtle khóc nhè.
Trong lâu đài, nghị luận về phòng chứa bí mật càng ngày càng thấp dần, mọi người và Ron cách nhìn không sai biệt lắm, mặc kệ thằng cha kế vị Slytherin ai, nếu như năng lực chỉ dừng lại việc hóa đá một con mèo, xác thực rằng không có gì đáng lo ngại.
Hermione hiện tại cơ hồ đem tất cả thời gian đều tốn hao cho việc đọc sách, cô đọc quyển 'Hogwarts và những sự kiện' cùng các tài liệu khác, muốn từ bên trong tìm ra những dấu vết của phòng chứa bí mật. Ivan thì lợi dụng thời gian ở không, đến một phòng học trống luyện tập ma thuật.
Trận đấu Quidditch bắt đầu gần kề, Harry phải đi luyện tập càng ngày càng nhiều.
Mỗi ngày sau bữa cơm chiều, cậu ta đều sẽ bị Wood chộp tới sân Quidditch.
Bởi vì được Malfoy tài trợ, đội Quidditch nhà Slytherin toàn bộ đều thay chổi mới là Nimbus 2001, so sánh với chổi của nhà Gryffindor thật sự tốt quá nhiều.
Khi không thể lấy được bảy cây chổi Nimbus 2001 miễn phí, Wood chọn sách lược là tăng cường độ huấn luyện, mọi người trong đội cơ hồ bất kể thời tiết đều phải lết xác đi tập luyện, anh ta hi vọng nhờ đó rút ngắn khoảng cách chênh lệch với nhà Slytherin về phương diện tốc độ.
Sau khi cuộc hỗn chiến xảy ra, rất nhiều học sinh nhà Gryffindor hoặc là nhà Slytherin đều hy vọng có thể đánh một trận lớn, tốt nhất là phân thắng bại, trận Quidditch sắp tới không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Trước khi bắt đầu tranh tài vào thứ bảy tuần này, bọn họ liền bạo phát kịch liệt giằng co, những trận có quy mô nhỏ không ngừng phát sinh.
Cũng may từ vụ tấn công đầu tiên, các giáo viên đều trở nên mẫn cảm, nên bất cứ sự tình nào đều xuất hiện và ngăn cản kịp thời.
Đảo mắt, đã đến sáng thứ bảy.
Ivan và Colin đến Đại sảnh ăn sáng, cậu phát hiện không khí ở trong Đại sảnh ngột ngạt ghê gớm, Wood bắt các cầu thủ ăn thật nhiều, nhưng chính bản thân của anh ta lại không ăn gì, rồi lại dẫn bọn họ đến sân Quidditch.
Bởi vì nguyên nhân là Ron, Ivan không có cùng bọn họ đi. Đợi đến khi gần mười một giờ, cậu mới theo đoàn giáo sư đến sân Quidditch.
Ở trên khán đài, Colin đã giúp cậu chiếm một vị trí tốt, bên cạnh là Ginny.
Tranh tài bắt đầu, mười bốn người lập tức bay lên không trung, Ivan nhìn mà thấy choáng ngợp.
Trận đấu vừa mới bắt đầu liền có thể thấy rõ đội nào đang chiếm ưu thế, không đến mười phút, Slytherin đã vào được ba trái, Fred và George vô lực theo sau lưng đối thủ, vĩnh viễn cũng sờ không được trái bóng.
"Không được rồi, tốc độ bay của chúng ta quá chậm, ngoại trừ Harry, không có ai đuổi kịp bọn Slytherin." Colin vô lực nói ra.
"Thật hy vọng Harry có thể sớm bắt được trái Snitch." Ginny bất an đồng ý lấy, Slytherin lại ghi thêm được một điểm nữa.
Cõ lẽ lời cầu nguyện của bọn họ bắt đầu có tác dụng, bầu trời đột nhiên chuyển mưa.
Chiến lược của Wood có hiệu quả, bởi vì tập luyện ít, đám nhà Slytherin không thích ứng được thời tiết, tốc độ càng ngày càng chậm.
Không đợi mọi người vui mừng, liền phát hiện trái Bludges giống như bị Harry hấp dẫn, dốc hết toàn lực nhắm vào Harry. Ginny hét lên một tiếng, nắm chặt lấy cánh tay Ivan.
Vì tránh né trái Bludges hung mãnh tiến công, Harry đột nhiên bay lên cao.
Cậu ta bỗng nhiên rẽ ngoặt, bỗng nhiên xoay tròn, bỗng nhiên chuyển tiếp đột ngột, bỗng nhiên bay lên cao, bỗng nhiên lại lách đông lách tây, đi theo chữ 'Chi'. Nhưng vẫn không hiệu quả, bởi vì Bludges căn bản không đuổi theo người khác, chỉ nhất quyết vây quanh Harry.
Fred và George bay qua bảo hộ cậu ta, Slytherin nắm chặt cơ hội lại ghi thêm hai trái nữa.
"Đáng chết, nhất định là đám nhà Slytherin đã động tay động chân." Ron đứng lên, giơ nắm đấm tay trái lớn tiếng gào lên.
"Ivan, chúng ta nên làm cái gì?" Ginny cũng lo lắng hỏi.
"Đừng lo lắng, Ginny!" Ivan an ủi nhỏ một câu, quay người đi, "Có người khống chế trái Bludges, tớ đi ra xem một cái."
Không có gì đáng bất ngờ, chắc chắn con gia tinh Dobby đã nhúng tay vào.
Ivan không biết nó ở đâu, nhưng có thể khẳng định, nó không ở quá xa trái Bludges vì phải niệm chú.
Ở trên khán đài Ivan đi vòng vo một vòng, mở to hai mắt đảo qua toàn bộ sân, cuối cùng nhìn thấy một sinh vật xấu xí màu xanh lục, ở phía đám nhà Ravenclaw. Chưa kịp lại chỗ đó ngăn cản, liền thấy Wood hô tạm dừng, đám cầu thủ nhà Gryffindor tụ lại một chỗ nghị luận.
"Chuyện gì xảy ra?" Wood hỏi, "Chúng ta bị đánh bại rồi, Fred, George! Trái Bludges đã ngăn cản Angelina, các cậu đi nơi nào rồi?"
"Chúng tôi phía trên cô ấy hai mươi thước Anh, ngăn cản một trái Bludges khác đang cố hại chết Harry." George thở phì phò nói, "Có người đã tác động tới nó."
"Thế nhưng là từ khi chúng ta tối hôm qua sau khi luyện tập, Bludges vẫn được khóa cẩn thận trong văn phòng bà Hooch, cho tới sáng nay bọn chúng đều rất tốt. . ."
"Nghe này, các anh không nên cặp kè quanh em, nếu mà như vậy không hề có hi vọng nào để bắt trái Snitch, trừ phi chính nó chui vào trong tay áo của em."
Harry trông thấy đội Slytherin chỉ trỏ cậu ta chế nhạo, cậu ta thở hổn hển nói, "Fred, George, các anh hãy trở lại bảo vệ những người khác, để chính em đi đối phó."
"Đừng ngớ ngẩn, Harry!" Fred nói, "Nó sẽ làm rơi đầu em mất."
"Cái này đều là tại anh!"
George tức giận nhìn Wood, "Hoặc là bắt lấy Golden Snitch, hoặc là chết trong trận đấu. Anh lúc đó thật váng đầu, nói với Harry loại lời này!"
"Bây giờ nên làm gì?" Wood nhìn Harry, lại nhìn Fred và George.
"Oliver, lý trí một chút." Alicia Spinnet tức giận nói, "Anh không thể để Harry một mình đối phó. Chúng ta thỉnh cầu điều tra đi!"
"Nếu như chúng ta hiện tại đình chỉ, liền sẽ bị tước đoạt tư cách tranh tài." Harry vội vàng lắc đầu, "Chúng ta không thể bởi vì một trái Bludges bị khống chế mà bại bởi đội Slytherin, chúng ta đã vì trận đấu này ròng rã luyện tập ba tháng."
"Thế nhưng là. . ."
"Cứ để Bludges giao cho em đi, em nghĩ em có thể giải quyết cái phiền toái này." Ivan chạy tới nói.
Nghe được lời nói của cậu, các thành viên đội Quidditch của nhà Gryffindor cùng nhau quay đầu, ngạc nhiên nhìn Ivan.
"Ivan, có phải cậu phát hiện được điều gì không?" Harry vội vàng hỏi.
"Sau khi tôi trở về sẽ nói cho anh biết, bây giờ chỉ cần an tâm tranh tài, phải bắt được trái Snitch trước Malfoy, còn lại đều giao cho tôi." Ivan nói, "Làm ơn, Harry! Tôi đã viết bài chúc mừng chiến thắng Gryffindor dài hai tấm giấy da, đừng để tôi phải đổi nó."
"Tốt a!" Wood nhìn Ivan và Harry, trên mặt lộ ra biểu lộ kiên quyết, "Fred, George, các cậu chắc đã nghe rồi, đừng đi quản Harry, để chính em ấy đối phó trái Bludges."
Theo tiếng còi của bà Hooch, trận đấu lại bắt đầu trở lại.
Ivan biết mình nhất định phải nắm chặt thời gian, cậu từ trong túi móc ra đũa phép, vội vã hướng đến khán đài nhà Ravenclaw chạy tới, con mắt chăm chú nhìn kẻ đang khống chế trái Bludges, không để ý Luna đứng lên chào mình.
"Bùa choáng!" Cậu hô to một tiếng, một đạo hồng quang bay ra ngoài.
Nghe được tiếng la của Ivan, con gia tinh kinh ngạc quay đầu lại, mắt mở to ra, trước khi bùa phóng tới, biến mất trong không khí.
"Đáng chết!" Ivan nắm chặt nắm đấm, cậu quên mất gia tinh có thể độn thổ ở Hogwarts.
Lúc này, nhìn trên khán đài có nhiều tiếng kinh ngạc.
Ivan vội ngẩng đầu, nhìn thấy Harry ở trên không vượt qua Malfoy, ngay trước mặt của đối phương bắt lấy trái Snitch, ngay sau đó ở sau lưng cậu ta bị trái Bludges hung hăng đánh trúng, như một con diều đứt dây, thẳng tắp từ không trung rơi xuống.
Chương 33: Gia tinh Dobby
Harry ngã xuống vũng bùn, nước văng tung toé khắp nơi.
Nước mưa ào ào tưới trên mặt Harry, cánh tay của cậu ta cong ở một góc độ kì quái. Ivan vội vàng hướng đến sân chạy tới, cậu không thể nào trơ mắt nhìn Harry bị Lockhart làm văng hết xương cốt.
Đến khi cậu chạy qua đám đông, Lockhart đã đứng trước mặt Harry.
"Đừng lo lắng, hết thảy đều giao cho tôi, cậu nhỏ!" Hắn dùng khẩu khí an ủi nói, "Đây chỉ là một phép thuật đơn giản, tôi đã dùng qua vô số lần."
Hắn vừa nói, vừa lấy trong túi ra cây đũa phép.
"Không, đừng!" Harry suy yếu nói.
Nhưng dù nói gì đi chăng nữa, Lockhart đã xoay tròn cây đũa phép trong tay. Một giây sau, hắn chĩa đũa phép vào cánh tay của Harry.
Không kịp ngăn trở, Ivan đành phải xuất ra đũa phép.
"Đảo ngược thần chú!" Cậu la lớn.
Một ánh sáng đỏ bay ra ngoài, trúng vào tia phép của Lockhart.
Có lẽ khoảng thời gian tập luyện có hiệu quả, hoặc bởi vì năng lực của Lockhart quá thấp. Tóm lại, tất cả mọi người nhìn thấy bùa chú của Lockhart bị bắn ngược trở về.
Tia màu lam nhạt ở giữa không trung xẹt qua tạo thành một quỹ tích đẹp, chuẩn xác không sai đánh trúng Percy đứng bên cạnh Lockhart.
Percy bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, mọi người xung quanh nhao nhao hít vào lấy hơi lạnh.
Bọn họ nhìn thấy bùa chú đánh trúng vào cánh tay trái của Percy, xương trong nháy mắt bị rút sạch, vô lực ngã xuống tiu nghỉu, cánh tay chẳng khác gì một cục tẩy.
"Trời ạ, xương cốt của anh ta không còn? !"
"Thôi xong!" Lockhart nhìn đồng dạng thất kinh, "Đúng là như vậy, khẳng định là bùa chú của Ivan và của tôi giao vào nhau nên sinh ra một ít phản ứng. Bất quá không cần lo lắng, vị bạn học kia có thể nhờ bà Pomfrey, liền tu chỉnh được ngay."
Fred và George hung hăng trừng mắt nhìn Lockhart, sau đó vác Percy hướng tới trạm y tế, Ginny sắc mặt tái nhợt đi theo, khóe mắt mang theo nước mắt.
Ở trong trạm xá, bà Pomfrey chỉ dùng một giây đồng hồ liền khôi phục xương cốt của Harry trở lại bình thường, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của Percy, không được cao hứng lắm.
"Các trò đã làm gì với nó? ! Thật đáng thương, cả cánh tay không có xương, phải để cho chúng mọc ra."
"Thật xin lỗi, Percy, tôi không nghĩ sẽ xảy ra như vậy. . ." Ivan một mặt uể oải nói.
"Ngoài ý muốn thôi, Ivan!" Percy lắc đầu.
Ivan, Harry, Hermione và nhà Weasley tất cả đều vây quanh giường bệnh Percy, trên mặt đầy lo lắng, mặc dù nhà Gryffindor đã thắng trận đấu Quidditch, nhưng nhìn bộ dáng của Percy, không ai có thể cao hứng.
"Đều do Lockhart, bùa ngải của ông ta có vấn đề." Fred nói.
"Cái này không thể trách thầy được, do bùa của Ivan và thầy đụng nhau nên sinh ra phản ứng." Hermione thay Lockhart giải thích.
"Tất cả mọi người biết, Đảo ngược bùa chú chỉ đem bùa chú bắn ngược trở về." George nói.
"Thế nhưng là. . ."
"Bồ còn tính bao che cho Lockhart sao, Hermione?"
Ron lớn tiếng nói, "Nếu như Harry hoặc là Percy muốn mất hết xương, có thể tự mình yêu cầu, không phiền ông ta phải làm thế."
"Ai cũng sẽ mắc sai lầm lầm nha." Hermione sắc mặt đỏ bừng, "Thầy Lockhart cũng chỉ muốn hỗ trợ mà thôi."
"Ổng chỉ tổ làm rối thêm, nếu như không nhờ Ivan, người nằm ở đây chính là Harry đó!"
"Giữ yên lặng!" Bà Pomfrey mang một cái bình to trở lại, dán nhãn 'Mọc xương hiệu quả', "Các trò phải để nó nghỉ ngơi, một đêm nay tương đối khổ sở, mọc xương thật sự rất khó chịu."
Bà nói, rồi đổ ra một ly nước nóng, đưa cho Percy.
Mọi người nhìn Percy thống khổ đem nước đó nuốt xuống, liên tục ho khan, nước bọt phun tung toé, Ginny vội vàng cho anh ta uống vào mấy ngụm nước.
Chờ Percy tạm thời ổn định lại, bà Pomfrey bảo cả nhóm rời đi, nhưng nhà Weasley muốn kiên trì bồi Percy.
Bà Pomfrey không đồng ý nhiều người như vậy lưu tại nơi này. Cuối cùng, Ivan, Harry và Hermione đành phải về trước phòng sinh hoạt chung.
"Đừng lo lắng, Ivan!"
Harry vỗ vỗ bả vai Ivan, "Đây không phải lỗi của cậu, vừa rồi nếu không có cậu. . Percy chỉ là quá xui xẻo, anh ấy không nên đứng gần Lockhart như vậy."
"Harry, giáo sư Lockhart chỉ là muốn giúp bồ, vấn đề tại trái Bludges kia, có người đã tác động tới nó!" Hermione nói.
"Nhưng là ai. . ."
"Tôi nghĩ tôi biết."
Ivan kéo bọn họ lại một phòng trống, giải thích, "Chính là con gia tinh Dobby, nó đã khống chế trái Bludges."
Ivan đem chuyện mình thấy nói ra, nói đến nửa đêm, một cái bóng màu xanh lục xuất hiện ở trước mặt ba người.
Trong phòng học mờ tối, Dobby trừng hai con mắt như hai trái tennis, vô cùng đáng thương nhìn ba người, một hạt nước mắt từ chiếc mũi nhọn lăn xuống.
"Dobby, ngươi tới nơi này làm gì?" Harry kinh ngạc nói.
"Harry Potter đã đến trường." Nó bi ai nhỏ giọng nói, "Dobby ba phen mấy bận nhắc nhở Harry Potter. A, ngài vì cái gì không nghe lời cảnh cáo của Dobby? Harry Potter không thể lên xe lửa, nhưng sao vẫn không về nhà?"
"Chờ một chút, làm sao ngươi biết ta không có đuổi lên xe lửa?" Harry đột nhiên hỏi.
Dobby bờ môi run rẩy, bộ dáng này nhìn nhìn rất dễ dàng để cho người ta hoài nghi.
"Là ngươi làm? !" Harry chậm rãi nói, "Là ngươi phong kín bức tường, không để cho chúng ta đi qua!"
"Đúng là như vậy, thưa ngài." Dobby nói, liều mạng gật đầu, vẫy vẫy hai cái lỗ tai to của mình, "Dobby ở bên cạnh , chờ Harry Potter, sau đó phong kín tường, nhưng rồi phải lấy bàn ủi lên tay!"
Nó dán đầy băng keo lên mười ngón tay của mình, nâng lên cho ba người nhìn.
"Ngươi tại sao muốn dùng bàn ủi lên tay của chính mình?" Hermione giật mình nói.
"Bởi vì đó chính là hình phạt dành cho Dobby, thế nhưng Dobby không quan tâm, Dobby coi trọng sự an toàn của Harry Potter, Dobby nằm mơ cũng không nghĩ tới, Harry Potter cùng bạn của mình vẫn đến trường bằng một con đường khác!"
Nó trước sau lắc lắc người, bày ra cái đầu to xấu xí, cái này khiến Ivan không thể không hoài nghi sự thông minh của nó.
"Dobby nghe nói Harry Potter tới Hogwarts, thật sự là giật nảy cả mình, làm bữa tối của chủ nhân đều cháy khét! Dobby chưa từng trải qua những chuyện như vậy. . ."
"Ngươi kém chút làm Ivan, Ron và ta bị đuổi học!" Harry tức giận nói, "Tốt nhất là mau biến mất đi, đừng để đến lúc ta nhịn không được bóp cổ giết chết ngươi."
"Dobby không quan tâm!" Dobby cười nhạt một tiếng, "Dobby đã quá quen chuyện bị uy hiếp rồi, Dobby trong nhà mỗi ngày đều có thể nghe được năm lần."
"Chờ một chút, là ai uy hiếp ngươi?" Hermione nhíu mày.
"Dobby không thể nói tên của chủ nhân." Dobby lắc đầu, "Dobby không thể lộ ra bí mật của người ta."
Nó dùng cái bao gối bẩn thỉu mặc trên người để lau nước mũi, bộ dáng kia lộ ra đến tội nghiệp.
"Được rồi, nhưng ngươi vì cái gì lại mặc cái này hả, Dobby?" Harry tò mò hỏi, không còn tức giận giống như ban đầu.
"Cái này tượng trưng cho thân phận nô lệ của gia tinh!" Dobby giật giật bao gối.
"Nô lệ? !" Chân mày Hermione bỗng nhíu lại.
"Không sai, chỉ khi nhận được y phục của chủ nhân đưa cho thì Dobby mới được tự do. Nhưng những người trong nhà đều rất cẩn thận, ngay cả một đôi bít tất cũng không giao cho Dobby, bởi vì nếu như thế, Dobby liền được tự do, liền vĩnh viễn rời khỏi nơi đó."
Chương 34: Ma thuật Hắc ám của gia tinh
"Còn nữa, tại sao ngươi lại khống chế trái Bludges đi công kích Harry?"
"Ivan, cậu câu nói này là có ý gì!"
Harry lửa giận nhảy lên, "Khống chế trái Bludges? Chẳng lẽ Dobby muốn trái Bludges đến đâm chết tôi sao?"
"Không phải đâm chết ngài, tuyệt đối không phải!" Dobby hoảng sợ nói, "Dobby chỉ muốn cứu vãn sinh mệnh của Harry Potter, ngài bị trọng thương được đưa về nhà, cũng đỡ hơn phải ở lại chỗ này."
"Dobby chỉ hy vọng Harry Potter bị thương một chút, quay trở lại nhà!" Nó nghẹn ngào một tiếng, "Nhưng Dobby thất bại, bạn của Harry Potter vĩ đại phát hiện Dobby, cậu ta đã dùng ma thuật công kích Dobby, nên Dobby phải ngừng thi pháp thuật."
"May là Ivan đã công kích ngươi." Harry tức giận nói, "Nếu không, ta sẽ phải về nhà trong tình trạng thịt nát xương tan."
"A, chỉ mong Harry Potter biết!" Dobby rên rỉ, nước mắt càng ngày càng chảy nhiều hơn, "Chỉ mong ngài biết, ngài đối với những kẻ hèn mọn, nô dịch này có ý nghĩa như thế nào! Dobby không thể nào quên cái ngày thế lực hắc ám bị tiêu tan. Cũng như những gì mà bọn họ đối xử với gia tinh chẳng khác gì lũ côn trùng!"
Ivan nghe Dobby dùng giọng điệu nói như chẳng hề có gì ảy ra, làm cho người nghe thấy giật mình, loại cảm giác này thật không tốt, cậu nhìn thấy lông mày của Hermione cũng đang nhíu chặt lại.
"Đương nhiên rồi, hiện tại bọn họ cũng đối xử với Dobby như thế." Nó xoa xoa mặt, "Thế nhưng là nói tóm lại, từ khi Harry Potter chiến thắng chiến thắng thế lực bóng tối, cuộc sống chúng tôi liền có cải thiện. Đây là một bắt đầu mới, đối với chúng tôi mà nói, Harry Potter tựa như là ngọn hải đăng thắp sáng niềm tin."
"Ngươi nghĩ rằng ngươi đang báo đáp cậu ta sao?"
"Harry Potter vẫn không rõ, hiện tại, tại Hogwarts, tình huống đáng sợ nhất sẽ phát sinh, có lẽ đã phát sinh." Dobby nhìn lo lắng, "Dobby không thể để cho Harry Potter lưu tại nơi này, bởi vì lịch sử sắp tái diễn, phòng chứa bí mật lại một lần nữa được mở ra. . ."
"Ngươi nói phòng chứa bí mật? !" Harry và Hermione cùng la lớn.
Dobby ngây ngẩn cả người, hoảng sợ muôn dạng, nó đột nhiên biến mất, ngay sau đó lại lại xuất hiện, nó đem đầu của mình hung hăng đụng vào bàn giáo viên, thẳng đến tụi Ivan chạy tới ngăn cản, nó mới đình chỉ hành vi tự hại mình.
"Dobby hư hỏng, Dobby hư hỏng, Dobby rất xấu!" Nó nhỏ giọng thầm nói.
"Liên quan tới phòng chứa bí mật kia, ngươi biết được bao nhiêu?" Hermione vội vàng hỏi.
"Còn có, tôi không phải xuất thân hoàn toàn từ Muggle, vì cái gì phòng chứa mở ra, tôi sẽ gặp nguy hiểm?" Harry cũng hỏi theo.
"Dobby không thể nói, đừng hỏi nữa, đừng có truy vấn Dobby đáng thương!" Dobby lắp ba lắp bắp nói, con mắt trong bóng đêm to đến giống chuông đồng.
"Tóm lại, Harry Potter và bạn bè phải biết, nơi này có nhân đang bày ra âm mưu, tại sự tình phát sinh thời điểm, Harry Potter ngàn vạn không thể ở chỗ này. Van cầu ngài, về nhà đi, Harry Potter! Về nhà đi, Harry Potter! Ngài không thể nhúng tay chuyện này, cái này quá nguy hiểm!"
"Đến cùng là ai mở nó ra? Là ai đang bày ra âm mưu?"
"Dobby không thể nói, Dobby tuyệt đối không thể nói!" Dobby lớn tiếng thét chói tai vang lên, "Về nhà đi, Harry Potter! Về nhà đi, Harry Potter!"
"Ta không thể đi, ta liền lưu tại nơi này." Harry bực bội nói, "Ta có hai người bạn đều xuất thân hoàn toàn từ Muggle, Ivan và Hermione, nếu như nó được mở ra, bọn họ liền là đứng mũi chịu sào!"
"Harry Potter nguyện vì bạn bè hi sinh cả tính mạng!" Dobby vừa thương tâm vừa vui sướng rên rỉ, "Cao quý cỡ nào, dũng cảm cỡ nào! Nhưng ngài phải nhất định bảo vệ mình, Dobby muốn trợ giúp Harry Potter và bạn của ngài trở về nhà."
Ivan trong nội tâm đột nhiên có một loại dự cảm xấu, cậu nhìn thấy Dobby duỗi ra ngón tay, tất cả cái bàn khắp nơi trong phòng học đều run run rẩy rẩy bắt đầu chuyển động.
"Ngươi muốn làm gì, Dobby?" Cậu vội vàng đem đũa phép rút ra ngoài.
"Harry Potter cùng bạn bè nhất định phải được đưa về nhà, Dobby muốn cứu Harry Potter, cho dù có nhận trừng phạt lớn, Dobby cũng không quan tâm!"
Nó nói, vẫy tay một cái, tất cả cái bàn bay lên, hướng đến bọn họ.
Giống như là một cơn mưa mũi tên, hướng đến bọn họ bay tới, một cảnh thật hùng vĩ. Harry và Hermione bị dọa đến ngây dại, thật không hiểu nổi, mới một giây trước nó còn làm ra dáng vẻ một con gia tinh đáng thương, hèn mọn đến cực hạn, một giây sau vì sao lại trở nên khủng bố như vậy.
"Bùa chặn!"
Ivan rút đũa phép phát ra một đạo hồng quang, hướng đến tất cả cái bàn, lập tức những cái đó lui về phía sau, đụng vào nhau, phát tiếng va chạm vang dội.
"Đừng có đứng một chỗ ngu ngốc như thế, con gia tinh này nó không có đùa đâu!"
Nghe Ivan nói thế, Harry và Hermione mới phản ứng được, rút ra đũa phép xuất ra mấy bùa chú.
Nhưng là cái này không dùng được, Dobby khống chế hơn tám mươi cái bàn, vây quanh bọn họ, giờ đây chẳng khác gì hạt cát trong sa mạc, thậm chí ngay cả một lỗ hổng đều mở không ra, không cách nào từ bên trong lao ra.
Vài giây sau, ba người bọn họ dựa vào một chỗ thở hổn hển, bởi vì tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhìn ba đứa giống như vừa mới chạy Ma-ra-tông.
"Dobby, mau dừng lại, ngươi sẽ giết chúng ta." Hermione cầu khẩn nói.
"Harry Potter nhất định phải rời Hogwarts, Dobby không có biện pháp khác." Dobby trừng mắt mắt to nhìn lấy bọn họ, "Hứa đi, hãy hứa rằng ngài sẽ rời khỏi đây, nếu không Dobby phải làm ngài bị thương để trở về nhà."
Ivan chưa từng có nghĩ đến, một con gia tinh khẩn cầu yếu ớt như thế, lại có sát thương quá mạnh. Cậu không hề nghi ngờ rằng, chỉ cần Harry từ chối, lập tức những cái bàn này sẽ xông tới ngay.
Nếu như bị đánh trúng, tuyệt đối không phải bị thương đơn giản như vậy.
"Nó điên rồi, chúng ta nên làm cái gì?"
"Nơi này là phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nếu thầy Lockhart nghe được, sẽ chạy tới trợ giúp chúng ta." Hermione đầy cõi lòng kỳ vọng mà nói.
"Tôi hi vòng người đến giúp chúng ta là Snape còn hơn!"
"Van cầu ngài, về nhà đi, Harry Potter." Giọng nói Dobby lại trở nên bén nhọn, "Đây là một cái âm mưu, ngài năm nay không thể lưu lại Hogwarts."
"Đáng chết, đến cùng là ai bày ra âm mưu này? Là ai thả con gia tinh điên điên khùng khùng này ra ngoài?" Harry thở hổn hển.
Ivan trong đầu đột nhiên lóe lên, cậu la lớn, "Là Malfoy, Lucius Malfoy để ngươi tới, đúng không?"
Tất cả cái bàn đều bang một tiếng rớt xuống đất, lời nói của Ivan làm Dobby kinh hãi.
"Đừng nói tên của chủ nhân, Dobby tiết lộ chủ bí mật của người ta, Dobby hư hỏng, Dobby hư hỏng!"
Nó nhặt lên cái ghế gõ vào đầu mình, sau đó ngay trước mắt ba người, biến mất, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
Ivan, Harry, Hermione liếc nhau, trước khi Dobby trở lại, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Chương 35: Vụ tấn công thứ hai
Bên ngoài sắc trời đen tối, lâu đài vốn đã u ám, nay thêm phần âm trầm.
Tụi Ivan hướng tới tháp Gryffindor chạy tới, đối với chuyện vừa mới phát sinh trong lòng còn sợ hãi.
"Khó có thể tin, Dobby lại là do Malfoy phái tới, lão muốn giết chúng ta!" Harry sắc mặt tái nhợt.
"Tôi nghĩ không phải, Malfoy tại sao muốn giết chúng ta? !"
Ivan lắc đầu, nhìn thấy biểu lộ của Harry, thở dài tiếp tục nói, "Do dù lão có suy nghĩ như vậy, thì cũng không ngu xuẩn đến mức phái một con gia tinh điên điên khùng khùng tới giết chúng ta đâu, việc này quá lộ liễu."
"Dobby vì cái gì..."
"Tôi nghĩ nó nói thật, có lẽ nó đã nghe lén đến chuyện phòng chứa bí mật, mới cố ý chạy tới nhắc nhở chúng ta. Nó muốn cứu anh, Harry."
"Đúng vậy a, không để cho chúng ta lên xe lửa, làm gãy cánh tay của tôi, khống chế hơn tám mươi cái bàn điên cuồng công kích chúng ta." Harry thở dài, "Nếu như nó cứ nhất quyết cứu tôi, tôi sợ rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết."
"Đừng trách nó, gia tinh vốn là một loài cuồng nô lệ, bọn nó không dám vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, càng không thể lộ ra bí mật của người ta, Dobby làm như thế, nó cũng chịu áp lực rất lớn."
"Cuồng nô lệ? !" Hermione hừ một tiếng, "Khó có thể tin, ở thời buổi hiện đại như bây giờ, ở nước Anh vẫn còn tồn tại chế độ nô lệ!"
"Tôi không quan tâm chuyện đó." Harry nói, "Tôi chỉ hi vọng Dobby có thể nói là ai đã mở phòng chứa bí mật, hoặc ở trong đó đã chứa con quái vật gì. Tôi thật không hiểu nổi, tại sao nó có thể ở trong trường đi tới đi lui mà không bị ai phát hiện!"
"Có lẽ nó có thể tàng hình."
Hermione suy nghĩ một chút, "Hoặc nó có thể ngụy trang, thành một áo giáp chẳng hạn, tôi đã đọc qua một quyển sách về việc hồn ma thay đổi hình dạng."
"Nhưng bất kể nói thế nào, chuyện này và nhà Malfoy có quan hệ với nhau." Ivan thật nhanh nói, "Lucius Malfoy đang bày ra âm mưu gì..."
Cậu không nói được nữa, ba người vừa mới rẽ qua một khúc ngoặt, chuyển hướng đến một hành lang khác, liền thấy một màn vô cùng hoảng sợ.
Ivan cảm giác dịch dạ dày của mình đã chuyển hóa hành nước, trong người cảm thấy lạnh buốt.
Một nữ sinh thuộc nhà Ravenclaw nằm trên sàn nhà, thân mình cứng ngắc, một loại cảm xúc hoảng sợ ngưng kết trên khuôn mặt của chị ta, con mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm trên trần nhà. Chưa hết, bên cạnh là một người khác nữa, Ivan chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng kì quái như thế này.
Đó là Myrtle khóc nhè, không còn là màu ngà sữa cùng trong suốt, mà trở nên toàn thân đen nhánh, khói mù lượn lờ, không nhúc nhích nằm ngang lơ lửng cách mặt đất sáu inch, cũng mang trên mặt một biểu lộ hoảng sợ xen lẫn kinh ngạc.
"Cái này, cái này là nữ sinh nhà Ravenclaw, chúng ta trước đó gặp qua rồi, phải không?"
Harry hô hấp dồn dập, đầu óc trống rỗng nhìn tứ phía, chỉ gặp một nhóm nhện vội vã liều mạng trốn.
"Penelop Clearwater, huynh trưởng nhà Ravenclaw." Hermione dùng giọng nói bi thương trả lời.
"Lại một vụ tấn công, chúng ta cần phải tìm người giúp đỡ."
Còn không đợi ba người hành động, cánh cửa bên cạnh bị phá, yêu tinh Peeves vọt ra từ bên trong.
"A, lại là ba người các ngươi!"
Peeves khanh khách cười, nhảy tung tăng đi về hướng bọn nó, "Các ngươi đang làm cái gì, vì cái gì lén lén lút lút?"
Peeves đột nhiên dừng lại bất động. Đầu nó hướng xuống, thấy được Penelop và Myrtle khóc nhè.
Rất nhanh chóng, nó đã đứng thẳng người lại, hít một hơi thật sâu, không đợi tụi Ivan kịp ngăn lại, liền thẳng lấy cuống họng hét rầm lên, "Động thủ á! Động thủ á! Lại động thủ á! Là người hay quỷ cũng không thể may mắn thoát khỏi a! Mau đào mộ đi!"
Toàn bộ lâu đài trong nháy mắt náo nhiệt, mọi người chen chúc mà tới.
Trong vài phút, mọi thứ trở nên hỗn loạn, Penelop bị đè bẹp, thậm chí có người đứng ở trong hồn ma Myrtle, còn Ivan, Harry và Hermione thì bị đẩy ra bên tường.
Lúc này, các giáo sư lấy sức hét to, duy trì trật tự.
Giáo sư McGonagall chạy tới, bà dùng đũa phép gõ ra một tiếng vang thật lớn, mọi người lập tức ổn định lại, bà ra mệnh lệnh cho mỗi người quay trở lại phòng mình.
Ivan nghe được Justin Finch-Fletchley trước khi đi, nhỏ giọng nói thầm Harry là người kế vị.
Câu nói này, hiển nhiên bị Peeves đang bay lơ lửng ở đỉnh đầu nghe được. Nó đột nhiên nhếch môi, lộ ra một mặt cười xấu xa.
Nhóm giáo sư xoay người xem xét Penelop và Myrtle khóc nhè một lúc lúc, Peeves đột nhiên hát lên, "A, Potter, ngươi là đồ quỷ sứ chán ghét. Nhìn ngươi làm chuyện tốt. Đem học sinh giết chết. Cảm thấy quái thú vị!"
"Đừng làm lộn xộn, Peeves!" Giáo sư McGonagall quát, Peeves lè lưỡi với Harry, gấp rút lui lại chạy trốn.
Giáo sư Flitwick và mấy học sinh khác cố gắng nhấc Penelop tới phòng y tế. Nhưng là, ai cũng không biết nên xử lí Myrtle khóc nhè như thế nào.
Cuối cùng, giáo sư McGonagall biến ra một cây quạt lớn, đưa cho Ron vừa chạy tới đây, phân phó cậu ta đem Myrtle khóc nhè lên cầu thang. Ron làm theo, trước khi đi dùng con mắt lo lắng nhìn tụi Ivan hồi lâu.
"Đi theo ta, Mason, Potter, Granger." Giáo sư McGonagall dẫn bọn họ đi đến một tảng đá quái thú xấu xí vô cùng.
"Nước chanh ướp lạnh!" Bà nói mật khẩu.
Vừa dứt lời, quái thú đột nhiên sống lại, nhảy đến một bên, sau lưng nó là vách tường phân thành hai nửa. Sau tường mặt là đạo xoay tròn thang lầu, chính đang chậm rãi hướng lên di động, tựa như là thang cuốn tự động.
Tụi Ivan đi theo giáo sư McGonagall, vừa bước lên cầu thang, liền nghe phía sau một tiếng ầm vang lên, tường khép lại. Cầu thang xoay tròn, càng lên càng cao, cuối cùng, cảm thấy đầu có chút choáng, Ivan nhìn thấy phía trước có một cửa gỗ tỏa sáng, một đầu ưng sư tử làm bằng đồng ở trước mặt.
Ivan biết bọn họ bị mang tới nơi nào, cái này nhất định là phòng làm việc của cụ Dumbledore.
Cậu len lén đánh giá bốn phía, nhịn không được âm thầm lấy làm hiếu kỳ. Bên cạnh là Harry và Hermione cảm thấy lo lắng trước số mệnh sắp tới.
Hết thảy đều quá mức trùng hợp, vụ tấn công đầu tiên ba đứa bọn nó là người phát hiện đầu tiên, lần này cũng thế. Hiện tại mà nói với những người khác, bọn họ và phòng chứa bí mật không hề có liên quan gì với nhau, đoán chừng sẽ không có ai tin tưởng.
Phòng làm việc của cụ Dumbledore phi thường thú vị, đây là một gian phòng hình tròn rộng rãi mĩ lệ, tràn đầy các thứ buồn cười. Trên một cái mặt bàn, đặt rất nhiều ngân khí cổ quái kỳ lạ, nó xoay tròn, phun ra một phần nhỏ mờ mịt.
Treo trên tường là các chân dung hiệu trưởng, bọn họ ở trong khung đều ngáy khò khò. Trong phòng còn có một cái bàn lớn, chân bàn là hình móng vuốt. Sau bàn có một chiếc tủ, trên đó đặt mũ phân loại nhăn nhúm, rách rưới.
Trên một cái cây mạ vàng, là một con chim có màu lông đỏ. Nó giống như ngã bệnh, trạng thái nhìn thật không tốt.
Cái này hẳn là cái con phượng hoàng Fawkes, Ivan hiếu kỳ đánh giá.
Còn không có đợi cậu quan sát xong, Dumbledore từ trong phòng bên cạnh mở cửa đi ra.
"Albus, trò Clearwater và Myrtle..." Giáo sư McGonagall vội vàng mà nói.
"Tôi đều biết, Minerva!" Dumbledore bình tĩnh trả lời, "Phòng chứa bí mật lại lần nữa mở ra."
"Thế nhưng Albus, ông chắc hẳn biết... Là ai?"
"Vấn đề không phải ai." Dumbledore tiếp tục nói, "Vấn đề là, như thế nào..."
Ivan trong lòng giật mình, Dumbledore nhất định chú ý tới cái gì.
Sau đó, cậu nhìn thấy thần sắc trên gương mặt của giáo sư McGonagall và bên cạnh mình là Harry và Hermione, khẳng định không hiểu cụ Dumbledore đang nói đến cái gì.
Trái với dự đoán, cụ Dumbledore không có hỏi gì, sau khi cùng bọn nó đàm luận về con phượng hoàng Fawkes, liền để bọn nó rời đi.
Ivan xoay người, không biết có phải là ảo giác hay không, cậu cảm thấy ánh mắt của cụ Dumbledore một mực dán chặt trên người mình.
Chương 36: Thuốc Đa Dịch
Không phải tất cả mọi người giống cụ Dumbledore dạng này cơ trí, tin tức Penelop và Myrtle khóc nhè bị tấn công trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Hogwarts.
Lập tức, trong trường học lời đồn bay tán loạn, người người nghi thần nghi quỷ.
Ngay cả lũ linh hồn cũng bắt đầu hoảng sợ. Chẳng ai biết thứ gì có thể tấn công cả những người đã chết.
Trong khoảng thời gian này, trong trường học bắt đầu vang dội trao đổi các vật hộ thân, trừ tà cùng những món đồ chơi bảo vệ. Ivan thấy Neville Longbottom mua một củ hành to tướng, màu xanh lá cây, có mùi quỉ sứ, một mẩu thủy tinh nhọn sắc màu tím, và một cái đuôi con sa giông đã thối rữa.
Kết quả những nam sinh nhà Gryffindor nói cho cậu ta biết, cậu ta chẳng có gì đáng nguy hiểm cả, bởi vì thuộc giống thuần chủng, nên cư nhiên sẽ không bị tấn công.
"Hắn đã xuống tay với Filch." Neville nói, gương mặt tròn trịa tràn ngập sợ hãi, "Mọi người đều biết, tôi không khác một tên pháo lép là bao."
Neville lời nói đã được Colin đồng tình, cậu ta do dự có nên mua một mẩu thủy tinh nhọn sắc màu tím không, nghe nói cái đồ chơi này có thể bảo hộ mình không bị thương tổn.
Ngoài ra, Percy biểu hiện cũng rất khác thường.
Cánh tay của anh ta đã khôi phục coi như không tệ, nhưng khi ở phòng y tế nhìn thấy Penelop bị hóa đá, tựa hồ bị dọa phát sợ. Anh ta bây giờ không có ở đây nóng lòng duy trì trật tự ở phòng sinh hoạt chung hoặc là phát biểu quan điểm của mình, mỗi lúc trời tối đều ngồi trước lò sưởi, không biết suy nghĩ cái gì.
So với Percy thì Ginny nghiêm trọng hơn, nhỏ gần đây tâm lý không ổn định.
Nhỏ nhiều lần với sắc mặt tái nhợt nhìn Ivan, tựa hồ có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Cái này quá khả nghi, Ivan nhiều lần truy vấn, rốt cục tại tiết Bùa chú, Ginny ấp a ấp úng nói cho cậu biết mình mỗi lúc trời tối đều mơ thấy ác mộng, thấy Harry, Ivan hoặc là nhà Weasley bị con quái vật trong phòng chứa bí mật giết chết, cái này khiến nhỏ vô cùng lo lắng.
Ivan an ủi nhỏ một hồi lâu, cậu không xác định Ginny có phải hay không bởi vì chú ý tới mình bị Tom Riddle khống chế, mới trở nên bất an như vậy.
Cậu lấy được tin tức là, khi tụi Ivan rời khỏi trạm y tế, không lâu sau, Ron, Ginny và hai anh em song sinh nhà Weasley liền rời đi, nhưng bốn người không có ở cùng một chỗ, ai cũng không biết đối phương tại đoạn thời gian kia có chưa từng đi lên tầng hai đến nhà vệ sinh nữ hay không.
Tình huống thật hỏng bét, học sinh năm nhất luôn đi với một tốp ba tốp năm, giống như sợ nếu như đi một mình, liền bị tấn công. Ngoại trừ Colin ra, không người nào nguyện ý đi cùng với Ivan. Mặc kệ cậu đi đến đâu, cũng đều có người chỉ trỏ.
Tương tự, với Harry và Hermione, mọi người đều tránh xa họ, giống như đã xác định được hung thủ.
Người gánh chịu hoài nghi nhiều nhất chính là Harry, có rất nhiều lý do để chứng minh đều đó, chẳng hạn như việc Peeves đi khắp nơi rêu rao rằng Myrtle đã đắc tội với Harry vào ngày giỗ của Nick, nghe nói vừa nghe Harry nói gì đó, liền khóc sướt mướt chạy về phòng vệ sinh nữ. Đám nữ sinh nhà Ravenclaw cũng chứng thực, Harry nỗ lực xông vào nhà vệ sinh nữ tầng hai, không may bị Penelop thấy được, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu.
Chính vì những lời đồn đó, lượng tiêu thụ báo Ma thuật Hogwarts đạt tới lịch sử thấp nhất, chỉ bán được ba trăm bản.
Tại chân tướng tra ra manh mối trước đó, không người nào nguyện ý mua báo của kẻ khả nghi. Huống chi, các học sinh đều tập trung ở phòng chứa bí mật, đối với các trận đấu Quidditch hoặc là với tiểu thuyết Lockhart ba hoa chích choè cũng không còn giống trước đó cảm thấy hứng thú.
Chỉ có một chuyện đáng an ủi, chính là Ron đã nguyện ý nói chuyện với Ivan.
Có thể là bởi vì Ivan đã dùng bùa chú đánh vào Percy, để cậu ta nghĩ rằng cậu đứng về phe cậu ta. Hoặc có thể bởi vì phòng chứa bí mật đã được mở, giúp cậu ta nhận ra đang vào tình thế gấp rút, không phải là lúc để giận dỗi.
Mấy buổi tối liên tiếp, bọn họ đều ở phòng sinh hoạt chung thì thầm nghị luận.
Harry, Ron và Hermione nhất trí cho rằng bọn họ đã bỏ lỡ manh mối mấu chốt, vào năm mươi năm trước, Myrtle khóc nhè khẳng định biết chút ít cái gì đó. Nhưng bây giờ chị ta giống như một bức tượng màu đen sì lì, lẳng lặng phiêu du ở trong phòng y tế, không cách nào nói chuyện với người khác, cũng không thể lấy được thông tin gì.
Ivan ngược lại biết cách mở phòng chứa bí mật, nhưng cậu chưa hề nói, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, huống chi không rõ quyển nhật kí Tom Riddle giấu ở nơi nào.
"Tôi nghĩ mạch suy diễn của chúng ta có vấn đề."
Ron trưng ra một dáng vẻ khó hiểu, "Thử nghĩ xem, ai sẽ cho rằng Muggle là phế vật rác rưởi?"
"Đừng nói là Malfoy nhé?"
"Đương nhiên là nó!" Ron nói, "Nhìn mặt chuột của nó là biết, với lại chuyện con gia tinh Dobby chắc cũng là do nó bày ra."
"Không sai." Hermione nói, "Nhưng chúng ta không có cách nào xác định Malfoy là người kế vị của Slytherin."
"Làm ơn, Hermione!" Harry nói theo, "Nhìn gia thế của nó đi, cả nhà chúng nó đều theo Slytherin, nó thường xuyên khoe khoang về điều này. Có thể bọn họ là hậu duệ của Slytherin, cha nó cũng rất tà ác."
"Nó chắc có chìa khóa, được truyền giữ trong nhiều thế kỷ!" Ron nói, "Đời này truyền sang đời kia, cha truyền cho con."
"Đúng vậy a, cũng là có khả năng này. . ." Hermione cẩn thận nói, "Ivan, cậu cho là thế nào?"
"Malfoy không phải là người kế vị, nhưng cũng hẳn biết một thứ gì."
Ivan suy nghĩ một chút, trước mắt khó mà biết được tình huống, muốn tìm được quyển nhật kí của Tom Riddle, ngoại trừ tiếp tục chú ý Ginny, đi hỏi Draco Malfoy một chút cũng là một biện pháp không tệ.
Lucius có lẽ sẽ không đem kế hoạch của mình tiết lộ cho nó, nhưng là nhất định có manh mối gì, tỉ như ngoại trừ nhà Weasley ra, còn có tiếp xúc qua học sinh nào ở Hogwarts, chỉ cần có manh mối này, phạm vi có thể được thu hẹp lại.
"Ivan giống như tôi nghĩ, nhưng vấn đề là chúng ta như thế nào mới có thể để Malfoy nói cho chúng ta biết chân tướng." Harry bi quan nói.
"Tôi có một biện pháp!" Hermione chậm rãi nói, vội vàng ngẩng đầu nhìn lướt qua, xác định không có người đang trộm nghe, đem thanh âm thả thấp hơn, "Đương nhiên rồi, làm không dễ dàng, mà lại nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, chúng ta đại khái sẽ vi phạm năm mươi điều luật của trường."
"Đến cùng là cái gì, nếu muốn cho chúng ta biết, thì cũng đừng nói lấp lửng như thế." Ron không kiên nhẫn nói.
"Chúng ta cần phải làm là tiến vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, hỏi Malfoy mấy vấn đề, đồng thời không cho nó nhận ra chúng ta." Hermione tỉnh táo nói.
"Cái này là không thể nào." Harry và Ron kém chút bật cười.
"Không, có khả năng!" Ivan nheo mắt lại, "Chỉ cần chúng ta có một ít Thuốc Đa Dịch."
"Đó là vật gì?" Ron và Harry trăm miệng một lời hỏi.
"Là Thuốc Đa Dịch!" Hermione kinh ngạc nói, "Ivan, cậu làm sao lại biết?"
"Tôi có đọc sách qua, nó có thể giúp chúng ta biến thành người khác."
"Không sai, chúng ta có thể biến thành bốn học sinh nhà Slytherin. Ai cũng sẽ không biết là chúng ta, Malfoy có thể sẽ đem hết thảy điều nói cho chúng ta biết." Hermione tiếp tục nói, "Dưới mắt nó đại khái ngay tại phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin cũng sẽ khoác lác, chỉ tiếc chúng ta không nghe thấy."
"Tôi thấy loại thuốc này có chút vấn đề."
Ron nói, nhíu mày, "Nếu như chúng ta biến thành bốn học sinh nhà Slytherin, vĩnh viễn không trở lại làm sao bây giờ?"
"Dược hiệu qua một tiếng liền sẽ biến mất." Hermione không kiên nhẫn phất phất tay, "Snape nói qua, nó có ghi chép trong một quyển sách, mà quyển đó lại nằm trong vùng cấm của thư viện. Nhưng đây không phải là vấn đề, tôi sẽ nghĩ biện pháp lấy tới nó, giáo sư Lockhart có lẽ sẽ nguyện ý kí tên cho chúng ta."
"Ổng sẵn sàng kí tên trên mọi thứ." Ron nhỏ giọng thầm thì nói.
"Hiện tại vấn đề là nguyên vật liệu, tôi nghĩ có thể lấy nó từ chỗ của thầy Snape."
"Hermione, cái này quá mạo hiểm, Snape không phải Lockhart, chúng ta cái này làm rất dễ dàng bị ông ta phát hiện." Harry có chút do dự.
"Thế nhưng là. . ."
"Đây cũng không phải vấn đề, tiền kiếm được từ báo Ma thuật Hogwarts còn không ít, chúng ta có thể dùng nó đến mua dược liệu." Ivan nói theo, "Mà địa điểm chế biến Thuốc Đa Dịch rất tốt, ngay tại phòng vệ sinh nữ tầng hai."
"A, không!" Ron vô lực nói, sắc mặt Harry nhìn cũng thật không tốt.
"Đó là chỗ an toàn nhất, Filch hiện tại cũng không canh giữ ở nơi đó. Sau khi xảy ra liên tiếp hai vụ tấn công, liền không có ai nguyện ý đến chỗ đó."
Ngoài việc làm Thuốc Đa Dịch, Ivan không định tiếp tục mạo hiểm xuống dưới.
Cậu muốn đích thân canh giữ lối vào phòng chứa bí mật, mặc kệ Tom Riddle khống chế chính là ai, chỉ cần muốn tiến vào, đều nhất định sẽ từ nơi đó thông qua.
Mà lại, Ivan còn thử xem, có giống như nội dung cốt truyện, ở nơi đó nhặt được quyển nhật kí của Tom Riddle hay không.
Chương 37: Câu lạc bộ Đấu tay đôi
Sáng ngày thứ hai Hermione liền lấy được quyển 'Độc dược Tối hiệu nghiệm', Ivan vào lúc giữa trưa đem danh sách những vật liệu cần dùng gửi ra ngoài.
Vào lúc ban đêm, bốn đứa tụ trong nhà vệ sinh nữ trên tầng hai. Không hề có con ma khóc nhè Myrtle nên rất yên tĩnh, Ivan bốn phía tra xét một lần, tại chính gian phòng là một bồn rửa mặt, nhìn thấy một đầu rắn nho nhỏ.
"Cái vòi nước kia bị hỏng, cho tới bây giờ đều không ra nước."
Hermione đem quyển 'Độc dược Tối hiệu nghiệm' thật dày lật đến Thuốc Đa Dịch, đối chiếu dược liệu.
"Đây là thứ thuốc phức tạp nhất mà tôi từng thấy." Cô lẩm bẩm đọc lấy, dùng ngón tay từng đầu chỉ vào đơn, "Ruồi cánh mỏng, đỉa, rong nước xiết, cỏ chút chít cùng da vụn của một con rắn ráo châu Phi."
"Trời ạ, Ivan, đến cùng cậu đã bỏ ra bao nhiêu tiền, những thứ này không hề rẻ!"
"Ba trăm Galleon, đây là tiền báo kiếm được gần đây nhất." Ivan nhún vai, "Tôi nguyên bản định dùng số tiền này mua quà Giáng sinh cho mỗi nhân viên, đồ vật tôi đều nghĩ kỹ, bây giờ lại đổi toàn bộ thành những vật liệu này."
"Cậu nói những đồ chơi này giá trị ba trăm Galleon? !" Ron nuốt một ngụm nước bọt.
"Không sai." Ivan cũng có chút đau lòng.
"Tốt a, chúng ta đã có các nguyên liệu thiết yếu của Thuốc Đa Dịch. Ngoài ra, còn phải lấy những thứ trên người bọn họ."
"Thật xin lỗi." Ron bén nhọn nói, "Ý của bồ là gì? Nếu có móng chân của Crabbe ở bên trong, tôi quyết không uống!"
Hermione giống như không có nghe thấy cậu ta, tiếp tục nói, "Chúng ta bây giờ còn không cần quan tâm điểm này, ở công đoạn cuối cùng mới cần những thứ đó."
Ron á khẩu không trả lời được chuyển hướng sang Harry, sắc mặt Harry cũng tương tự không tốt lắm.
"Hiện tại vấn đề là, chế biến những thứ này cần bao lâu?" Ivan hỏi.
"A, nhanh nhất cần hai mươi ngày, cỏ linh trùng cần một thời gian để xử lí."
"Hai mươi ngày? !" Ron nói, "Khi đó đều qua lễ Giáng Sinh, tôi dám nói Malfoy nhất định sẽ nắm chặt thời gian, đem trong trường học một nửa Muggle đều đánh ngã."
"Vậy cậu có chủ ý gì tốt?" Hermione bộp một tiếng khép lại sách vở, nheo mắt lại nhìn Ron.
"Tôi cho rằng một mực tìm ý nghĩ của con gia tinh điên khùng bám theo Harry là không sai, tìm cơ hội bắt Malfoy dừng lại, để nó nằm chết dí trong học kì này..." Nhìn thấy Hermione sinh khí nhìn xem mình, Ron thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Cái này không được, chúng ta còn không thể xác định là Malfoy làm." Ivan lắc đầu, "Lại nói, vật liệu đã mua trở về, chúng ta bây giờ không có đường lui."
"Cậu nói đúng, Ivan!"
Nhìn thấy Hermione muốn nổi giận, Ron vội vàng đồng ý nói, "Lãng phí Galleon là đáng xấu hổ, thế nhưng là vạn đừng dùng móng chân, được không?"
Mấy người lại một lần nữa thảo luận, sau khi xác định không có bỏ sót thứ gì, bọn nó cứ dựa theo các giai đoạn chia ra công việc chuẩn bị.
Thời gian dần dần đi qua, trong trường học bầu không khí y nguyên ngưng trọng.
Một hôm, khi tiết Phòng chống Nghệ thuậ kết thúc, Ivan bị Lockhart lưu lại.
Cậu vừa mới bị Lockhart yêu cầu đóng vai người tuyết ở núi Himalaya, đây là hoạt động dạy học được triển khai mới nhất của Lockhart, tìm học sinh phối hợp hắn đem mình viết trong sách một chút đoạn ngắn kịch tính biểu diễn đi ra.
"Ivan, trò biểu diễn phi thường bổng, người tuyết trên núi Himalaya bị tôi dọa chạy, để tôi cứu vớt người của một thôn."
"Thật cao hứng có thể đến giúp giáo sư."
Ivan không xác định hỏi nói, "Còn có chuyện gì nữa không ạ, tiết sau là tiết Biến hình của giáo sư McGonagall, tôi không thể đi trễ được."
"Là như vầy..." Lockhart lộ ra bản thân mang tính tiêu chí tiếu dung, "Xét thấy trước mắt trong trường học đang ở trong tình huống khẩn trương, tôi hi vọng có thể lập một câu lạc bộ Đấu tay đôi."
"Câu lạc bộ Đấu tay đôi? !"
"Không sai, trò biết với phương diện Nghệ thuật Hắc ám, so với những giáo viên khác, tôi có kinh nghiệm phong phú hơn." Lockhart ba hoa chích choè nói, "Không phải tôi khoe khoang, nhưng tôi không ngại đem những kinh nghiệm mình biết truyền thụ cho mọi người, giúp đỡ bọn họ tăng lên sức chiến đấu."
"Một chủ ý rất tốt, giáo sư cần tôi giúp gì?"
"Tôi sẽ dán bảng thông báo để đăng tin tức này, còn trò thì viết một bài trên báo giúp tôi tuyên truyền, chỉ đơn giản như vậy."
Lockhart hi vọng đem cái tin tức phóng tới trang đầu trang đầu, nhưng là đừng đem tên của hắn đăng đi ra, nói đây là muốn bảo trì cảm giác thần bí, đến lúc đó cho tất cả mọi người một kinh hỉ. Ivan cười khổ một tiếng, thật đúng là có đủ kinh hãi.
Lockhart có thể dạy mọi người cái gì, làm sao để có thể làm biến mất xương a?
Bất quá đang nghĩ gần đây không có chuyện gì để tuyên truyền, cậu sảng khoái đồng ý thỉnh cầu của đối phương. Có lẽ đây là một cái cơ hội, có thể mượn ảnh hưởng của câu lạc bộ Đấu tay đôi, đến vãn hồi lượng tiêu thụ ngày càng thấp của tờ báo.
Không có gì bất ngờ xảy ra, tổ chức câu lạc bộ Đấu tay đôi đã làm cho nhiều học sinh thấy hứng thú.
Ở kì mới của báo, Ivan thả một cái dấu chấm hỏi to đùng, dần dần liệt ra khả năng đảm nhiệm của người hướng dẫn, thực lực được đánh giá qua các chiến tích. Nhờ cái này, giúp báo Ma thuật Hogwarts có lượng tiêu thụ trở lại đỉnh cao phong độ.
Nhờ lối viết của Ivan, phần lớn người cho rằng câu lạc bộ Đấu tay đôi này sẽ được chính giáo sư Dumbledore đảm nhiệm.
Đây quả thực quá làm cho người rung động, phải biết, từ khi Voldemort rơi đài đến nay, giáo sư Dumbledore đã nhiều năm không giảng dạy.
Không cần phải nói các học sinh và phụ huynh đều cảm thấy kích động và rất hy vọng có thể đến trường đứng ngoài quan sát, có cơ hội học được một nửa chiêu thức từ người phù thủy đại vĩ đại nhất này.
Chủ biên tập Nhật báo Tiên tri, cũng lập tức viết thư tới, biểu thị nguyện ý phái người đến phỏng vấn câu lạc bộ Đấu tay đôi.
Bất quá bị trường cự tuyệt, khiến tất cả học sinh càng thêm hiếu kỳ, phần lớn người cho rằng giáo sư Dumbledore xuất thủ khả năng rất lớn.
Bởi vì Ivan tuyên truyền, lúc đầu dự định tổ chức ở một phòng học, cuối cùng bởi vì danh số báo danh thật sự quá nhiều, không thể không đem địa điểm định tại Đại sảnh.
Thứ tư tám giờ tối, các học sinh ăn tối xong trở lại phòng sinh hoạt chung nghỉ ngơi một chút, lại vội vàng trở lại Đại sảnh. Tất cả bàn ăn đã biến mất, dọc theo một mặt tường xuất hiện một cái sân khấu mạ vàng, từ trên không bồng bềnh mấy trăm ngọn nến chiếu sáng.
Trần nhà lại một lần trở nên giống lông nhung đen kịt, toàn bộ học sinh đều tới đây.
Colin và Ginny biết được chân tướng sự việc, liền từ thư viện lôi kéo Ivan, hi vọng ở phòng Bùa chú có thể chỉ dạy cho bọn họ, tất cả học sinh năm nhất đều biết, trình độ ma thuật của Ivan so với đồng lứa là ưu tú nhất.
Lát sau mọi người chen chen chúc chúc, tay đều cầm đũa phép ở Đại sảnh.
"Hiệu trưởng lúc nào đến, bồ nghĩ xem thầy sẽ dạy cho chúng ta cái gì?"
"Đừng ngốc, Ron!"
Bởi vì đám người chung quanh líu ríu tiếng nghị luận, Hermione không thể không đề cao âm lượng lớn tiếng nói, "Không thể nào là thầy Dumbledore được, thầy đã nhiều năm chưa ra tay. Lại nói, nếu như là thầy, cũng không cần thiết khiến cho thần bí như vậy, bản thân thầy vốn là một mánh lới rồi."
"Không phải Dumbledore, sẽ là ai?"
"Có người nói cho tớ biết, Flitwick lúc còn trẻ từng là quán quân quyết đấu, có lẽ liền là thầy ấy đến dạy cho chúng ta đi." Hermione không xác định nói.
"Ivan khẳng định biết rõ vì cái bài kia là do cậu ta viết mà!"
Harry và Ron vội vàng xoay người nhìn về phía Ivan, bên cạnh là Colin, Ginny và Neville cũng một mặt mong đợi nhìn cậu.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi nghĩ khi thấy loại phương thức tuyên truyền này, liền hiểu rồi chứ!"
"Đợi một chút, đừng nói là..."
Harry nói còn chưa dứt lời, chuyển thành một câu rên rỉ, chỉ gặp Gilderoy Lockhart đi đến sân khấu, mặc trường bào màu đỏ tím, chói lọi.
"Không sai, chính là ông lấy!" Ivan lấy tay vô lực che trán, "Mà lại, giáo sư Lockhart đêm nay tựa hồ có mang theo khách quý."
Trong lễ đường náo nhiệt bầu không khí bỗng nhiên trì trệ, nguyên bản líu ríu tiếng nghị luận hoàn toàn biến mất không thấy, mọi người thấy bên cạnh Lockhart là một người khác.
Chính là một mặt bộ mặt âm trầm của Snape, còn khoác lên mình một bộ đồ màu đen.
Chương 38: Ngoài ý muốn
Vốn đang chờ mong có thể học một chút bản lĩnh nhưng các học sinh phát hiện, câu lạc bộ Đấu tay đôi đã trở thành một trò cười.
Lockhart vốn là định cho mọi người thấy như thế nào là quyết đấu, nhưng hắn đã chọn sai đối thủ, Snape tuyệt đối không phải dạng mặc cho hắn muốn sắp xếp như thế nào thì sắp xếp.
Sau khi Lockhart đếm ngược tới ba, Snape chỉ nhẹ nhàng vung đũa phép, màu hồng quang chói mắt liền xuất ra. Lockhart bị đánh trúng đứng không vững, bỗng nhiên hướng về sau bay ra sân khấu, đụng ở trên tường, sau đó trượt xuống, cuộn mình trên sàn nhà.
Ivan hít vào một ngụm khí lạnh, lần này rơi cũng không nhẹ.
Tiếng nữ sinh hét chói tai, Lockhart lảo đảo đứng lên, cái mũ của hắn rơi mất, tóc gợn sóng dựng đứng cả lên.
Hắn lại ngã xuống đất một lần nữa mới leo lên sân đấu, tựa hồ mới ý thức tới chuyện gì đã xảy ra.
"Tôi nghĩ mọi người đều thấy được, đây là một bùa để tước vũ khí, như các trò đã thấy đấy, tôi đã mất đũa phép."
"Đồng thời bay ra ngoài!" Dưới khán đài truyền đến một trận hư thanh.
Nhưng là tất cả mọi người đánh giá thấp độ mặt dày của Lockhart, hắn hướng phía dưới phất phất tay, đem những hư thanh xem như là đối hắn ca ngợi.
"Thế đấy, các trò thấy đấy. Đó là phép Giải giới – các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình... Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tôi cho rằng vì để bọn trẻ được thêm kiến thức, mới biểu diễn như thế..."
Chú ý tới Snape một mặt sát khí, Lockhart vội vàng nói, "Tốt, tốt, làm mẫu kết thúc. Hiện tại chia các trò thành từng đôi. Giáo sư Snape, nếu như anh nguyện ý giúp giúp tôi. . ."
Bọn hắn đi xuyên qua đám người, chia mọi người thành từng cặp.
Lockhart để Neville và Justin Finch-Fletchley tạo thành một đôi, Snape đi đến trước mặt Harry và Ron.
"Tao nghĩ rằng..." Snape chế nhạo nói, "Weasley, mày có thể cùng Mason tạo thành một cặp ; còn mày, Potter. . ."
Nghe thế, Harry vô ý thức hướng tới Hermione.
"Tao cũng không cho rằng như vậy." Snape nói, trên mặt cười lạnh như băng, "Malfoy, lại đây. Để cho chúng ta nhìn xem đại danh đỉnh đỉnh Potter có thể làm trò trống gì. Trò Granger, có thể cùng Millicent phối đôi."
Malfoy vênh váo tự đắc đi qua, trên mặt đắc ý cười.
Ở phía sau là một nữ sinh nhà Slytherin, dung mạo lại cao tráng, thật thà chắc nịch, cái cằm khí thế hung hăng hướng về phía trước, Hermione miễn cưỡng hướng cười cười, nhưng cô ta không thèm để ý.
Sau đó quyết đấu quả thực là một cơn ác mộng, Lockhart vừa mới hô đến ba, bầu không khí hội trường tràn ngập cỗ xanh mơn mởn.
Harry và Malfoy đều bị đối phương đánh trúng, thẳng đến Snape đi tới giúp bọn họ giải khai; Neville và Justin Finch song song nằm trên sàn nhà, thở hồng hộc; Hermione và Millicent còn đang đấu với nhau, Millicent kẹp lấy đầu Hermione, Hermione thống khổ nhẹ nhàng kêu to. Đũa phép hai người đều bị lãng quên trên sàn nhà.
Harry vội vàng nhảy lên, đem Millicent kéo ra.
Bết bát nhất là Ivan và Ron, tại quyết đấu trước khi bắt đầu, Ivan để Ron tước vũ khí của mình, cái này có uy lực rất thấp, hơn nữa lấy ma thuật của Ron, cho dù bị đánh trúng, cũng nhiều nhất là để cho đũa phép mình bay ra ngoài, sẽ không giống Snape đem Lockhart đánh bay khoa trương như vậy.
Một giây sau, Ivan phát phát hiện mình sai.
Một đạo hào quang màu lam đậm từ đũa phép Ron bên trong bay ra, Ivan từ trước tới nay chưa từng gặp qua cái bùa chú có dạng này, nhìn tựa như là ma thuật hắc ám. Đây tuyệt đối không phải là Lời nguyền chết chóc, nhưng Ivan từ bên trong cảm giác được mức độ nguy hiểm của nó.
Cậu biết mình không thể đón đỡ, hô to một tiếng 'Giải giới', quay người hướng một bên bổ nhào.
Tựa hồ có tác dụng, hào quang màu lam đậm tốc độ dừng một chút, chuẩn xác không sai rơi xuống chỗ Ivan vừa đứng.
Giống như là bị axit sunfuric đặc nhiễm đến, nền đá cảm thạch bị ăn mòn, thật lõm sâu xuống dưới, mọi người xung quanh phát ra một tiếng kinh hô.
"Trời ạ, Ron. Anh đến cùng dùng cái gì?" Ivan kinh hãi hô.
"Tôi không biết!" Ron giống như vừa mới bừng tỉnh, "Tôi vừa rồi chỉ tước vũ khí của cậu, tôi không biết có thể như vậy. . ."
Snape vội vàng đi tới, sắc mặt âm trầm đánh giá vết tích trên đất, vài giây về sau, ngẩng đầu biểu lộ kỳ quái nhìn Ron.
"Weasley, mày đã đọc lén sách cấm sao? !"Ngữ khí của ông vừa nghi ngờ, vừa chất vấn.
"Không, không có!" Ron nhớ tới quyển 'Độc dược Tối hiệu nghiệm', lắp ba lắp bắp trả lời, nhìn mười phần khả nghi.
"Còn cần phải nói, là do đũa phép đã bị gãy của anh có vấn đề." Nhìn thấy dáng vẻ Ron, Ivan biết không thể để cho Snape phát hiện bọn họ chế biến Thuốc Đa dịch, cậu vội vàng nói sang chuyện khác, "Ron, anh phải thay đũa phép mới ngay, nếu không tôi sẽ không dám cùng anh đấu tay đôi đâu."
"Thế nhưng là, cái đó. . ."
"Đủ rồi!" Snape nghiêm nghị hô nói, "Nếu cứ thả mặc cho bọn đầu rỗng đấu với nhau, tao e rằng ngày mai sẽ phải thu xác bọn bây."
"Nói không sai, giáo sư Snape." Lockhart nói theo, "Tôi cho rằng, tốt nhất nên dạy cách ngăn cản các bùa chú. Có ai tự nguyện làm thử không, Longbuttom và Fletchley, các trò thế nào?"
"Chủ ý này cũng không tốt, Lockhart." Snape giống một con dơi lớn ác độc nhẹ nhàng lướt qua, "Cũng chẳng khác gì Weasley đầu rỗng, Longbuttom dù cho bùa chú đơn giản nhất cũng có thể phá hỏng. Chúng ta có lẽ phải đựng hài cốt của Fletchley ở trong một cái hộp diêm, đưa vào bệnh viện."
Neville mặt tròn đỏ lựng, Snape cười gằn nói, "Malfoy và Potter thế nào?"
"Thật là khéo!" Lockhart ra hiệu Harry và Malfoy đi đến, mọi người lui về phía sau nhường đường cho hai người họ.
Harry và Malfoy đứng hai bên tại sân khấu, Lockhart và Snape truyền thụ một chút kỹ xảo chiến đấu cho. Lockhart không biết cùng Harry nói cái gì, hắn vung mấy lần đũa phép, làm nó rơi trên mặt đất.
Sau đó, giống như những gì mà Ivan nhớ.
Một con rắn đen thật dài nhảy ra từ đũa phép của Malfoy, nó nặng nề mà rơi vào chính giữa sân khấu, đầu rắn ngóc lên, chuẩn bị tiến công.
Đám người thét chói tai vang lên, cấp tốc hướng về sau nhanh chóng thối lui, nhường ra đất trống.
Snape vốn là dự định hù dọa Harry một cái, nhưng Lockhart làm mọi thứ hỏng bét hơn, hắn quơ đũa phép để con rắn đen bay lên, rơi ở giữa đám người.
Nó cuồng nộ không thôi, phun lưỡi trực tiếp hướng cách nó gần nhất là Justin Finch-Fletchley, ngẩng đầu lên, lộ ra răng độc, bày ra tư thế tiến công.
Sau đó tất cả mọi người nghe được Harry bắt đầu dùng giọng nói tê tê để nói chuyện với con rắn đen, như là một nghi thức thần bí, mọi người tất cả đều ngừng thở, không nhúc nhích, Đại sảnh trở nên yên tĩnh ngay cả cây châm rơi xướng đều có thể nghe được.
Con rắn ngừng lại, Harry ngẩng đầu nhìn Justin Finch, nhếch môi cười.
Nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, mọi người cùng lui về phía sau một bước, Justin Finch trên mặt viết đầy phẫn nộ cùng hoảng sợ.
"Anh đang làm trò gì?" Nó hô to một tiếng, bởi vì sợ mà hốc mắt tràn đầy nước, chạy ra khỏi Đại sảnh.
Nhìn Harry đứng tại chỗ một cách mơ hồ, Ivan vội vàng cùng Ron đi lên đem cậu ta lôi xuống.
Chương 39: Sụp đổ
Ivan, Ron, Hermione lôi Harry ra khỏi Đại sảnh, Colin và Ginny vội vàng theo sau.
Mọi người nhao nhao tách ra hai bên, giống như sợ sẽ dính dáng đến bọn nó.
Harry một mặt ngẩn người, cậu ta hoàn toàn không rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra, những người khác cũng không giải thích gì, chỉ là một đường dắt lấy mình đi, đi thẳng tới phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
Sau đó, Ron dẫn Harry đến một chiếc ghế nói, "Tại sao bồ không nói cho tụi này biết bồ là một Xà khẩu?"
"Tôi là cái gì?" Harry kinh ngạc hỏi.
"Xà khẩu! Bồ đã nói chuyện với rắn!"
"Tôi biết." Harry nói, "Tôi biết, tôi muốn nói đây mới là lần thứ hai tôi làm chuyện đó. Lần trước là lúc tôi ngẫu nhiên thả một con trăn ra hù thằng anh họ Dursley ở sở thú – vấn đề này nói rất dài dòng, nhưng tôi dám đánh cược, nơi này rất nhiều người cũng có thể làm như vậy."
"A, không ai làm được, " Ron nhíu lại cái mũi, "Đây không phải một chuyện qua quýt đâu, Harry."
"Không sai, cái này rất tồi tệ!" Ngồi bên cạnh Ivan , Ginny sắc mặt tái nhợt nói bổ sung.
"Cái gì rất tồi tệ?" Harry cất cao giọng, "Nghe này, nếu không nhờ tôi bảo con rắn ngừng tấn công Justin. . ."
"A, đây chính là những gì mà bồ đã nói với rắn sao?"
"Ron, ý của bồ là gì, bồ lúc đó ở cùng với Ivan, Hermione, Colin, Ginny, hẳn là nghe thấy rồi chứ?"
"Kỳ thật, tôi chỉ nghe thấy thanh âm tê tê." Colin ấp a ấp úng nói, "Tôi không biết nó có nghĩa là gì, nhưng tôi cảm thấy nó không bình thường chút nào."
"Đó là Xà khẩu, Colin!" Ron giải thích nói, "Là ngôn ngữ của rắn."
"Bồ nói tôi đã nói ngôn ngữ của rắn sao? !" Harry con mắt trợn trừng lên.
"Không sai, tất cả mọi người nghe không hiểu. Không thể trách tại sao Justin Finch hoảng sợ, nghe tiếng bồ nói, thật giống như đang giật dây con rắn, làm người ta rùng mình."
"Không sai!" Colin và Ginny cùng nhau gật đầu.
Harry trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lấy tụi nó, "Thế nhưng là tôi không có có ý thức đến, tôi có bao giờ học tiếng đó đâu!"
Ron lắc đầu, lộ ra tâm tình nặng nề.
Colin và Ginny trên mặt viết đầy hoảng sợ, Hermione ngồi ở một bên không nói một lời, cô từ trong đống sách lấy ra một quyển, thật nhanh lật xem, Ivan thì cúi đầu lâm vào trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì. Bầu không khí dần dần trở nên nặng nề, thật giống như vừa có người chết.
"Làm ơn nói cho tôi biết có gì sai trái trong chuyện ngăn trở một con rắn khổng lồ đớp mất đầu của Justin?" Harry đột nhiên la lớn, "Chỉ cần Justin không có gia nhập hội thợ săn không đầu là được rồi!"
"Cực kì trọng đại!" Hermione rốt cục nói chuyện, cô lật đến một tờ phóng tới trước mặt Harry, "Nhìn xem, có thể cùng rắn nói chuyện là Salazar Slytherin, ông ta có thể dùng Xà khẩu. Cho nên, nhà Slytherin biểu tượng là một con rắn a."
Harry há to miệng, giật mình nhìn quyển sách trước mắt.
"Chính là như thế, Harry." Ron nói theo, "Hiện tại, toàn trường đều sẽ cho rằng bồ là cháu chắt của ông ta, nhất là phòng chứa bí mật đã được mở ra, điểm này rất không ổn."
"Nhưng tôi không phải a, tôi không thể là người mở nó ra." Harry trong giọng nói có một loại không cách nào giải thích được.
"Em tin anh, Harry!" Ginny dùng giọng nói nức nở nói ra.
"Bọn mình đều tin tưởng bồ, nhưng rất khó để chứng minh điều này." Hermione tỉnh táo mà nói, "Salazar Slytherin sống cách đây cả ngàn năm. Với tất cả những gì tụi này biết, thì rất có thể bồ chính là hậu duệ của ổng."
"Cái này quá hoang đường, đây chẳng lẽ chính là nguyên nhân những người khác trốn tránh tôi sao?"
Harry mãnh liệt đứng lên, quay đầu nhìn Ivan, mang theo một tia hi vọng cuối cùng nói, "Ivan, cậu sẽ không giống như bọn họ, cho rằng tôi là người kế vị Slytherin, có thể mở cái phòng chứa bí mật gì đó a?"
"Đương nhiên sẽ không, đối với việc anh có thể nói ngôn ngữ rắn, tôi chẳng thấy bất ngờ mấy."
Ivan nói, "Thả lỏng, Harry! Mặc dù Xà khẩu là một thứ phi thường hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không tồn tại, ngoại trừ hậu duệ của Slytherin ra, cũng có rất nhiều phù thủy khác cũng sở hữu khả năng này. Nếu như cần, tôi có thể nêu vài cái tên cho anh nghe."
Ivan nói thế đã làm Harry nhìn an tâm không ít, nhưng còn có một câu cậu chưa nói, chính là những người có khả năng dùng Xà khẩu, ngoại trừ Salazar Slytherin, những người khác đều trở thành phù thủy hắc ám, không có ngoại lệ.
"So với chuyện này, thì tôi muốn biết Ron đã dùng thứ gì tấn công tôi?" Ivan ánh mắt chuyển hướng sang Ron.
"Cái, cái gì!"
Sắc mặt Ron biến thành màu đỏ bừng, "Cậu phải biết rồi chứ, chẳng qua cây đũa phép tôi bị gãy, có thể phát sinh biến dị."
"Thôi đi, Ron!" Ivan không nhịn được phất phất tay, "Đó là tôi lừa thầy Snape, nếu như một cây đũa phép bị gãy có thể làm cho 'Giải giới' biến thành một Ma thuật Hắc ám, những phù thủy như vậy đã sớm đầy đường."
"Cậu nói cái gì? !" Hermione kinh ngạc nói, "Ma thuật Hắc ám?!"
"Không sai, thứ mà Ron đã xài chính là một loại của Ma thuật Hắc ám, cho nên Snape mới có thể hỏi Ron có hay không đi đọc lén sách cấm, ông ta khẳng định biết chút ít cái gì."
"Thế nhưng là tôi không có. . ." Ron kinh hoảng giải thích nói.
"Ai biết được!" Ivan chăm chú nhìn Ron, "Có lẽ đó không phải là anh."
"Không phải tôi?" Ron mê mang lặp lại một lần, lửa giận bỗng nhiên nhảy lên trên, "Ivan, cậu rốt cuộc là ý gì? Cái này thật là tức cười, chẳng lẽ có người dùng Thuốc Đa Dịch, biến thành tôi trà trộn vào đây?"
Cậu ta phát ra một trận tiếng cười chói tai, Colin và Ginny sợ hãi núp ở bên trong ghế sô pha, Harry và Hermione vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không rõ ràng Ivan rốt cuộc là ý gì.
"Tôi nghĩ, Ron không thể nào là bị người khác giả mạo." Hermione do dự nói, "Ivan, có thể gần đây nhiều chuyện phát sinh, cậu áp lực quá lớn chăng?"
"Không sai, cái chuyện cười này tuyệt không buồn cười." Harry lung lay đầu, "Hôm nay chẳng lẽ là ngày Cá tháng Tư a, tôi bởi vì cứu được Justin Finch, bị người ta cho là người kế vị Slytherin mà Ron bây giờ lại đột nhiên thành phù thủy hắc ám."
"Nhưng là, đối với các phù thủy hắc ám mà nói, muốn điều khiển một người nào đó, lại là một chuyện đơn giản."
"Cậu rốt cuộc là ý gì? !" Ron la lớn.
"Halloween ngày ấy, vụ tấn công đầu tiên, anh đã ở đâu?" Ivan lạnh lùng hỏi.
"Tôi đã ở trong nhà vệ sinh, hướng Myrtle khóc nhè xin lỗi!"
"Không hề có nhân chứng!" Ivan khóe miệng hơi nhếch lên, "Vụ tấn công lần thứ hai, anh ở đâu?"
"Đương nhiên là ở trong phòng y tế bồi tiếp Percy, bởi vì cậu đã làm gãy tay của anh ta."
"Không, anh không ở nơi đó!"
Ivan lắc đầu, "Nói thật đi, Ron, sau khi chúng tôi rời khỏi đó không lâu, anh cũng rời đi, không có ai biết anh đi nơi nào."
"Thế nhưng là cái này lại có quan hệ gì!" Ron nhìn có chút cuồng loạn, "Nếu như vào thời điểm của vụ tấn công, không đi cùng với người khác đều là khả nghi, thì toàn bộ học sinh ở đây đều biến thành người kế vị Slytherin rồi!"
"Nhưng chỉ có anh mới có thể sử dụng một cây đũa phép bị gãy để tạo ra một bùa Ăn mòn hoàn chỉnh." Ivan híp mắt, "Không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro