Ai theo đuổi ai?

Một người tự hào kể lại cuộc theo đuổi của mình, trong khi người kia lắng nghe với nụ cười, chỉ để phát hiện ra vào phút cuối rằng chính họ là người đã quyến rũ người kia trước.

Tác giả: cloud.

Nguồn: https://cloud44083.lofter.com/post/742ad6d9_34c855e1c

Note: Lấy fic chưa có sự cho phép của tác giả, có thể bị bùm nếu có rì pọt, không được mang bản edit đi nơi khác.

--- --- ---

Bữa tối cuối tuần của Đội Điều tra Hình sự chi cụcBắc Giang luôn tràn đầy tiếng cười. 

Sau khi phá xong một vụ án lớn, Đỗ Thành hào hứng vẫy tay gọi cả đội kéo nhau đến quán thịt nướng quen thuộc. Mùi thịt cháy xém quyện với khói than hồng lan khắp căn phòng, tiếng bia cụng nhau vang giòn, xen lẫn tiếng trò chuyện rôm rả khiến không khí ấm áp và náo nhiệt như một buổi chiều hè đầy gió.

Khi men rượu đã ngấm, câu chuyện từ công việc trượt sang những đề tài mơ hồ hơn. Lý Hàm - fan trung thành kiêm "thuyền trưởng" nhiệt huyết nhất của cặp đôi nổi tiếng trong đội - hai má ửng hồng, mắt lấp lánh, cười ngà ngà mà hỏi một câu khiến cả bàn im bặt: "Thành đội, thầy Thẩm... nói thật đi, hồi đó ai là người theo đuổi ai trước vậy ạ?"

Nghe câu hỏi ấy, tiếng cười nói rộn ràng quanh bàn bỗng chững lại. Tất cả ánh mắt, trong men say và sự háo hức, đồng loạt hướng về phía Đỗ Thành và Thẩm Dực. Quan hệ giữa hai người vốn chẳng còn là bí mật trong cục, nhưng chuyện "ai là người bắt đầu trước" thì vẫn là điều chưa ai dám hỏi thẳng.

Khóe môi Đỗ Thành khẽ cong, ánh mắt sáng lên vẻ đắc ý pha chút tinh nghịch. Anh thoải mái vươn tay qua, tự nhiên đặt lên vai Thẩm Dực, kéo người kia lại gần. 

Thẩm Dực, lúc ấy đang cẩn thận gỡ xương cá nướng, giật mình khẽ ngẩng đầu. Ánh nhìn của hai người chạm nhau trong thoáng chốc, Đỗ Thành mỉm cười ranh mãnh, còn Thẩm Dực chỉ khẽ cong môi, nụ cười nhẹ như gió thoảng, tựa hồ một lời mặc nhiên đồng ý rằng "anh được phép nói điều đó."

"Câu đó mà cũng phải hỏi à?" giọng Đỗ Thành vang lên rõ ràng, mang theo chút tự mãn của kẻ chiến thắng và hơi men phảng phất. "Tất nhiên là tôi theo đuổi em ấy trước!"

Anh nâng ly bia, uống một ngụm lớn. Dòng bia trôi qua cổ họng, yết hầu khẽ nhấp nhô, còn trong đôi mắt ấy, ánh sáng như phản chiếu lại một đoạn ký ức vừa kiêu hãnh vừa ngọt ngào.

"Cậu không biết đâu," Đỗ Thành bật cười, giọng nói có chút men say nhưng lại đầy sinh khí. "Hồi đó, thầy Thẩm của các cậu lạnh lùng đến mức tưởng như đóng băng quanh năm. Ấy vậy mà..." Anh ngừng lại, ánh mắt thoáng một tia dịu dàng khó tả. "Không hiểu sao, ngay từ lúc đầu, tôi đã nghĩ — chắc chắn là người này."

Trong lời kể của anh, hành trình theo đuổi Thẩm Dực được phóng đại thành một câu chuyện "chiến đấu kiên cường", nơi anh là kẻ si tình dũng cảm, vượt qua bao gian nan để giành lấy trái tim của "một mỹ nhân kiêu kỳ và bí ẩn."

"Ban đầu, tôi chẳng thể nói chuyện với em ấy ngoài mấy chuyện vụ án," Đỗ Thành tiếp tục, giơ tay minh họa đầy nhiệt tình. "Trước kia tôi còn tránh xa phòng vẽ của em ấy vì mùi sơn hăng đến nhức đầu. Vậy mà sau này, tôi lại ngày nào cũng mò đến, đến mức Tưởng Phong với mấy người trong đội đều nghĩ tôi bị... nghiện mùi sơn luôn rồi."

Cả bàn phá lên cười. Tiếng cười vang giòn trong không khí ấm cúng, xen lẫn tiếng xèo xèo của thịt nướng trên bếp than, khiến buổi tối ấy càng thêm náo nhiệt và khó quên.

"Tôi cũng đâu phải không cố gắng," Đỗ Thành kể tiếp, giọng vừa bực bội vừa như đang cười chính mình. "Tôi mua cho em ấy loại trà mới ngon nhất, đem tới tận nơi. Em ấy chỉ liếc qua, nói một câu 'cảm ơn', rồi quay đi đặt lên cái kệ cao nhất, cái kệ mà chắc đến bụi cũng thấy cô đơn."

Mấy người xung quanh đã bắt đầu bật cười, nhưng Đỗ Thành vẫn chưa dừng lại. "Khi tôi mời đi ăn, mười lần thì tám lần bảo bận, còn hai lần chịu đi thì ăn nhỏ nhẹ như mèo. Tôi còn tưởng mình lỡ nói gì khiến em ấy khó chịu cơ đấy."

Anh kể, ánh mắt thấp thoáng vẻ nhớ lại vừa buồn cười vừa dịu dàng. Trong lời anh, Thẩm Dực của ngày ấy như một tảng băng trôi: tĩnh lặng, lạnh nhạt, xa vời, một nghệ sĩ chẳng mảy may bận tâm đến thế sự. Còn Đỗ Thành thì như kẻ leo núi cố chinh phục đỉnh băng, hết lần này đến lần khác, ngã cũng cười, chỉ biết tiến lên.

"Sau này tôi đổi chiến thuật," anh nói, nhướn mày với vẻ đắc thắng. "Em ấy thích yên tĩnh, đúng không? Thì tôi ngồi yên luôn trong phòng vẽ, không nói một lời, chỉ nhìn em ấy vẽ. Tôi nhìn được cả tiếng đồng hồ."

Anh ngửa đầu cười, ánh mắt ánh lên tia hóm hỉnh. "Ban đầu em ấy giả vờ như tôi trong suốt. Nhưng chắc sau này chịu không nổi ánh nhìn của tôi, nên thỉnh thoảng lại ngẩng lên, liếc một cái. Mỗi lần thế, tôi biết mình lại thắng thêm một chút."

Đỗ Thành vừa nói vừa dựng thẳng lưng, bắt chước vẻ mặt "vừa bất lực vừa cảnh cáo" của Thẩm Dực — ánh mắt lạnh nhạt, môi mím lại, giọng nghiêm mà nhẹ. Cả bàn tiệc lập tức bật cười ầm lên, gần như vỗ tay tán thưởng phần trình diễn sống động của anh.

"Sau đó tôi bắt đầu kiếm cớ cho em ấy vẽ chân dung cho tôi," Đỗ Thành kể tiếp, giọng pha lẫn chút đắc chí. "Không phải vì vụ án hay gì đâu, chỉ là muốn em ấy vẽ tôi thôi. Kết quả là em ấy làm hỏng bảy, tám bức liền, nhưng tôi vẫn giữ lại hết. Một bức cũng không nỡ bỏ."

Anh cười khẽ, ánh mắt bỗng dịu xuống. "Tôi còn nói với em ấy: 'Thẩm Dực à, em xem, tôi thành tâm như vậy rồi, em cũng nên đáp lại một chút chứ?'"

Cả bàn cười ồ lên, nhưng trong tiếng cười vẫn có chút cảm giác như đang nghe một câu chuyện tình được kể lại bằng chính sự hồn nhiên của người trong cuộc.

Trong lời kể của Đỗ Thành, mọi "chiến công" đều trở nên sinh động và có phần phóng đại: cách anh "khéo léo" tạo thời gian riêng bằng việc xin cùng điều tra vụ án, cách anh "vô liêm sỉ" xen vào cuộc sống của Thẩm Dực với lý do "quan tâm đồng nghiệp", và cả cách anh "mặt dày" năn nỉ được đưa người ta về nhà chăm khi ốm.

Từng chi tiết đều toát lên tính cách đặc trưng của anh — thẳng thắn, bướng bỉnh, đôi khi hống hách đến đáng ghét, nhưng lại có một sự chân thành đến mức khiến người nghe không thể không bật cười mà cảm thấy... ấm lòng.

"Cuối cùng," Đỗ Thành kết lại, vỗ mạnh vai Thẩm Dực với vẻ mặt rạng rỡ của kẻ chiến thắng, "chắc là do tôi dai quá, em ấy chịu không nổi nên đành gật đầu thôi. Nói xem, có phải tôi dễ thương đến mức không thể từ chối được không?"

Câu nói vừa dứt, cả bàn tiệc liền nổ tung trong tiếng cười và reo hò.

"Đội trưởng Thành đỉnh quá!"  "Không hề dễ đâu, anh làm được là kỳ tích rồi!"

Đỗ Thành cười rạng rỡ, rõ ràng vô cùng hài lòng khi trở thành trung tâm của sự chú ý. Trong ánh sáng vàng nhạt của quán thịt nướng, anh quay sang nhìn Thẩm Dực — ánh mắt sáng long lanh, mang theo cả niềm tự hào lẫn mong đợi, như đứa trẻ chờ được khen ngợi sau khi kể xong một chiến công lớn.

Thẩm Dực chỉ yên lặng ngồi đó, nghe anh kể hết mọi chuyện. Thỉnh thoảng cậu nhấp một ngụm trà, nụ cười nơi khóe môi dịu dàng đến mức gần như nuông chiều. Khi nghe đến đoạn "khó khăn gian khổ", cậu khẽ nhíu mày tỏ vẻ đồng cảm; đến đoạn "chiến thắng huy hoàng", ánh mắt anh lại khẽ cong lên, nụ cười trong mắt càng sâu.

Không tranh cãi, không phản bác, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Như thể mọi điều Đỗ Thành kể ra, dù phóng đại, lộn xộn hay tự cao tự đại, đều là một phần ký ức mà cậu sẵn lòng giữ gìn, và người đang kể kia, chính là điều dịu dàng nhất trong ký ức ấy.

Cổ họng Đỗ Thành khô rát sau một hồi kể chuyện hăng say, anh với tay lấy chai bia trên bàn, lắc nhẹ — trống rỗng.

"Chậc, hết rồi à." Anh khẽ lẩm bẩm, vẫn chưa hết hứng, ánh mắt lấp lánh như muốn tìm thêm.

Tưởng Phong ngồi cạnh lập tức ngẩng đầu, giọng đầy tinh thần đồng đội: "Thành đội, để tôi đi lấy thêm vài chai!"

"Tôi đi cho." Giọng nói trầm thấp và ôn hòa vang lên. Thẩm Dực nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Tưởng Phong, khẽ ấn xuống, động tác tự nhiên và ung dung đến mức khiến cả bàn như chậm lại nửa nhịp. Cậu đứng dậy, mỉm cười nói: "Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, để ra lấy chút đồ uống."

Đỗ Thành, vốn vẫn còn trong men kể chuyện, theo bản năng gật đầu. Nhưng khi Thẩm Dực vừa xoay người, anh lại vươn tay, nhẹ nhàng giữ lấy ngón tay người kia, ngẩng lên nói với nụ cười nửa đùa nửa thật: "Lấy cho tôi một chai bia lạnh nhé."

Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, nhưng đủ để khiến tiếng cười quanh bàn khựng lại một giây, rồi nổ tung trong những tiếng huýt sáo và ồn ào trêu chọc.

Thẩm Dực mỉm cười, khẽ gật đầu, rồi xoay người bước đi qua khu sảnh sáng đèn, nơi tiếng cười nói và âm nhạc hòa vào nhau thành một làn sóng ồn ào dễ chịu. Ánh sáng phản chiếu trên vai áo cậu, bóng lưng gọn gàng, điềm tĩnh — hòa vào không khí mà vẫn nổi bật một cách tự nhiên.

Vừa khi cậu khuất sau dãy bàn, Tưởng Phong — người ngồi chéo đối diện Đỗ Thành — liền nghiêng người lại gần, ly rượu trong tay khẽ rung theo nhịp cười. Anh ta liếc nhìn theo hướng Thẩm Dực vừa rời đi, rồi quay lại, nửa đùa nửa thật: "Làm tốt lắm, Thành đội! Lúc đầu nhìn thái độ của cậu ấy, em còn nghĩ anh chắc chắn thất bại, ai ngờ anh lại hái được bông hoa kiêu ngạo đó là Thẩm lão sư cơ đấy! Quá đỉnh!"

Đỗ Thành bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý khó giấu. Anh vừa định mở miệng khoe thêm vài "chiến công huy hoàng" trong hành trình theo đuổi, thì... một giọng nói trong trẻo, điềm tĩnh nhưng lại mang theo chút gì đó khiến người nghe phải dựng tai, vang lên từ phía tủ đồ uống. Giọng không lớn, nhưng đủ rõ để xuyên qua tiếng nhạc và tiếng trò chuyện, rơi thẳng vào tai Đỗ Thành, Tưởng Phong cùng mấy người đang lén nghe gần đó.

Không khí vốn náo nhiệt của bàn tiệc thoáng chốc khựng lại, như thể mọi người đều cùng một lúc nín thở, chờ xem chuyện gì sắp xảy ra.

"Thực ra... " Giọng nói ấy vang lên bất ngờ, khiến không khí quanh bàn như ngưng lại trong một nhịp.

Là Thẩm Dực.

Cậu không đi xa — chỉ đứng cách quầy đồ uống vài bước, trong vùng sáng nửa mờ nửa tỏ. Tay trái cầm một chai nước khoáng, tay phải là chai bia lạnh còn đọng sương. Có lẽ vừa quay lại, cậu tình cờ nghe được câu nói cuối cùng của Tưởng Phong.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả ánh mắt đều lập tức hướng về cậu.

Thẩm Dực bình tĩnh bước tới, từng bước chậm rãi và ung dung, dáng vẻ vẫn ôn hòa, nụ cười vẫn dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hiện thứ gì đó — vừa tinh nghịch, vừa nguy hiểm, và lạ thay... có chút kiềm chế khiến người ta phải nín thở.

Cậu đặt lon bia lạnh xuống trước mặt Đỗ Thành, tiếng kim loại chạm bàn vang khẽ nhưng rõ ràng đến bất ngờ. Rồi cậu mở nắp chai nước khoáng, âm thanh "tách" nhỏ vang lên giữa sự im lặng căng thẳng.

Cậu không vội uống, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt thoáng lướt qua Đỗ Thành — một ánh nhìn bình thản, mà lại khiến người đối diện cảm thấy... như đang bị nhìn thấu.

Thẩm Dực ngước mắt lên, ánh nhìn lướt qua Đỗ Thành còn đang ngơ ngác, rồi dừng lại trên mặt Tưởng Phong. Giọng cậu trầm tĩnh, bình thản như đang bàn về thời tiết, nhưng từng từ từng chữ lại mang một sức nặng khiến người nghe phải dừng lại: "Là... Tôi quyến rũ anh ấy trước."

"Keng!"

Đôi đũa trong tay Đỗ Thành rơi xuống đĩa, vang lên một tiếng giòn tan. Anh mở to mắt, tròn xoe, nhìn Thẩm Dực như thể lần đầu tiên thấy anh, thật sự vừa kinh ngạc, vừa... không tin nổi. Tưởng Phong cũng sững sờ, miệng há hốc. Không khí xung quanh lập tức lặng đi, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng trò chơi uống rượu lách tách ở bàn bên.

Thẩm Dực dường như chẳng mảy may quan tâm đến vẻ mặt sững sờ của mọi người. Cậu chậm rãi nhấp một ngụm nước, làm ẩm đôi môi khô khốc vì căng thẳng, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thành. Lần này, dáng ngồi không còn nghiêng người thư thái, mà là tư thế ngay thẳng, vững vàng, tỏa ra một vẻ quyết đoán tinh tế, khiến không ai dám xao nhãng ánh mắt khỏi cậu.

"Thẩm Dực... em... em vừa nói gì cơ?" Cuối cùng Đỗ Thành cũng lấy lại được giọng, nhưng vẫn run run, giọng pha lẫn ngạc nhiên và không tin nổi.

Thẩm Dực quay sang, đôi mắt trong veo thường ngày giờ ánh lên nụ cười rạng rỡ, thoáng chút khoái cảm chiến thắng. Cậu hơi nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng mà chắc nịch: "Em đã nói rồi... là em quyến rũ anh trước, Đỗ Thành."

"Không thể nào!" Đỗ Thành phản bác theo bản năng, mặt đỏ ửng vì vừa phấn khích vừa men rượu. "Rõ ràng là tôi! Tôi đã theo đuổi em! Tôi tặng quà cho em biết bao lần, lại còn nghĩ ra đủ mọi lý do..."

"Vâng," Thẩm Dực ngắt lời, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sức mạnh không thể chối cãi. "Trà anh mang đến là loại Long Tỉnh thời tiền Thanh Minh em thích nhất. Em đã đặt nó lên kệ cao, phủ đầy bụi, chỉ vì em biết lần sau anh đến, anh sẽ nhìn thấy nó và tự động nhắc nhở em, hoặc chí ít là lại mang thêm cho em một lon trà mới."

Ánh mắt Thẩm Dực thoáng tinh quái, như thầm nhắc Đỗ Thành rằng trò chơi này, từ đầu đến cuối, đã luôn nằm trong tay cậu.

Đỗ Thành ngồi đó, sững sờ, mặt nóng bừng như vừa bị ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng vào.

"Anh mời em đi ăn tối, em từ chối tám lần nhưng nhận lời hai lần," Thẩm Dực nói chậm rãi, giọng điềm tĩnh nhưng từng chữ từng chữ như vẽ ra một bố cục tinh tế. "Cả hai lần em đều chọn nhà hàng anh thích nhất, nơi phù hợp nhất để chúng ta trò chuyện. Yên tĩnh, không phải em không muốn nói chuyện với anh, mà là muốn anh nói nhiều hơn, hiểu rõ hơn về em."

Đỗ Thành há miệng, chỉ thốt được một câu lắp bắp: "Vậy... vậy thì... khi tôi xem em vẽ..."

Thẩm Dực thừa nhận, giọng dịu dàng, nụ cười khẽ hé:  "Lúc đầu em không quen, nhưng rồi nhận ra, mỗi khi anh nhìn em, anh đều tập trung hết mức. Ánh mắt như vậy... khiến em thấy bị người khác nhìn cũng không đến nỗi tệ. Còn việc anh nhìn chằm chằm..." Cậu khẽ cười, ánh mắt tinh nghịch lóe lên. "...là vì anh đứng quá gần, ảnh hưởng đến hô hấp của em thôi."

Mặt Đỗ Thành càng đỏ hơn, tim đập loạn nhịp, miệng mở nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Cảm giác vừa xấu hổ, vừa phấn khích, vừa bối rối dồn dập khiến anh gần như muốn lặn xuống dưới bàn để trốn.

"Còn mấy bức chân dung nữa," Thẩm Dực liếc nhìn Đỗ Thành, ánh mắt lấp lánh vẻ trêu chọc. "Em làm hỏng nhiều tranh như vậy là vì anh cứ ngọ nguậy, không chịu ngồi yên. Và... anh có biết không, cái cách anh ngồi đó lúc em vẽ anh thật... đặc biệt." Cậu nhướng mày, tìm từ vừa vặn, rồi cười nhẹ: "...dễ thương... như một chú chó to."

"Phụt~~" Tưởng Phong đứng bên cạnh không nhịn được, bật cười khẽ rồi vội che miệng lại, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú.

Đỗ Thành cảm thấy như cả người mình đang bị thiêu đốt. Tâm trí quay cuồng, những "chiến dịch theo đuổi" từng tự hào giờ bỗng trở nên lạ lùng dưới lời kể bình thản mà tinh tế của Thẩm Dực, khiến anh vừa xấu hổ vừa phấn khích đến mức không thở nổi.

Thẩm Dực nghiêng người gần hơn một chút, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ý tứ: "Và... khi em bị ốm, anh sẽ đưa em về nhà thôi."

Lời nói bình thường mà dịu dàng ấy như một mệnh lệnh êm ái, khiến Đỗ Thành gần như cứng lại tại chỗ, tim đập dồn dập trong lồng ngực.

"Hôm đó em đúng là không khỏe, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng," Thẩm Dực điềm nhiên nói, giọng điệu thẳng thắn đến mức không ai ngờ được. "Em chỉ muốn xem anh sẽ phản ứng thế nào thôi. Kết quả là..." Cậu khẽ cười, ánh nhìn thoáng qua Đỗ Thành, "anh còn quyết đoán và chu đáo hơn em tưởng tượng."

Mỗi lời nói như một mũi kim chậm rãi xuyên qua lớp tự tin mà Đỗ Thành từng khoác lên mình. Từng chút, từng chút một, sự tự mãn của anh sụp đổ, để lộ ra nỗi bàng hoàng, xấu hổ, xen lẫn một cảm xúc lạ lùng — vừa tức giận vì bị "qua mặt", vừa say mê vì bị nhìn thấu đến tận cùng.

Thẩm Dực hơi nghiêng đầu, giọng cậu trở nên dịu dàng nhưng vững chãi, từng chữ như rơi vào lòng người nghe: "Cho nên, không phải anh theo đuổi em, Đỗ Thành. Là em đã chọn anh từ trước. Và bằng cách riêng của mình, em đã khiến anh tự bước đến gần em."

Cậu đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm lên mu bàn tay Đỗ Thành, nơi gân xanh nổi rõ vì anh đang siết chặt nắm đấm. Sự tiếp xúc nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến trái tim Đỗ Thành đập loạn.

Thẩm Dực nhìn anh, ánh mắt trong trẻo pha chút đắc thắng, giọng trầm xuống, mềm mại mà đầy sức nặng: "Giờ thì anh vẫn nghĩ... anh là người theo đuổi em sao?"

Đỗ Thành gần như chẳng còn nhớ gì về phần kết thúc của bữa tối. Tâm trí anh chỉ còn văng vẳng câu nói của Thẩm Dực: "Em quyến rũ anh trước", cùng những "sự thật" đảo lộn hoàn toàn nhận thức vốn có về thế giới xung quanh.

Khi trở về nhà, vừa đóng cửa, anh đã áp Thẩm Dực vào tường ngay lối vào, hơi thở gấp gáp, ánh mắt rực lửa.

"Thẩm Dực," anh gọi bằng tên đầy đủ, giọng khàn khàn, căng thẳng, "Những gì em vừa nói... đều là sự thật sao?"

Thẩm Dực đứng im trong không gian chật hẹp, nhưng tuyệt nhiên không hề hoảng loạn. Cậu ngửa đầu ra sau, đối mặt ánh mắt gần như hung dữ của Đỗ Thành, nụ cười vẫn dịu dàng, không hề phai nhạt. Nhẹ nhàng, cậu đưa tay, đầu ngón tay vuốt dọc đường viền hàm căng cứng vì hưng phấn của Đỗ Thành, như một cử chỉ vừa tinh tế vừa khiêu khích.

"Thế anh nghĩ sao, Thành đội?" Giọng cậu vang lên, pha chút châm biếm, khiến cả không gian tĩnh lại một cách kỳ lạ.

Đỗ Thành nhìn vào đôi mắt Thẩm Dực — vốn anh từng cho là trong vắt, cần anh che chở và bảo vệ hết mực — giờ đây lại như một đại dương sâu thẳm, chứa vô vàn bí mật cùng những cơn sóng giông mà anh chưa từng chứng kiến. Hình ảnh xa cách ban đầu, ánh nhìn phức tạp thoáng qua, những lần xuất hiện "tình cờ" mỗi khi cần giúp đỡ, và cách anh dường như thụ động nhưng luôn khéo léo điều khiển cảm xúc... tất cả bỗng chốc hiện về trong tâm trí, khiến trái tim Đỗ Thành vừa bàng hoàng vừa rối bời.

Thì ra, đó không phải một tảng băng trôi bình thường. Đó là một cuộc săn lùng được lên kế hoạch tỉ mỉ, diễn ra trong im lặng, nơi mọi bước đi, mọi cử chỉ đều được tính toán.

Con thú kiêu ngạo ấy, ngay từ đầu, đã tự bước vào cái bẫy tinh tế của thợ săn.

Một làn sóng cảm xúc dâng trào trong Đỗ Thành, giận dữ vì bị qua mặt, bàng hoàng trước sự thật, xen lẫn một sự phấn khích dữ dội và khó diễn tả. Cảm xúc ấy như lan tràn khắp cả người anh, mạnh mẽ đến mức khiến anh gần như không thở nổi.

Bất chợt, anh cúi xuống, hung hăng hôn lên môi Thẩm Dực, không phải nụ hôn nâng niu, dịu dàng thường lệ, mà là một cử chỉ chiếm đoạt, trừng phạt. Như muốn qua nụ hôn ấy khẳng định sự tồn tại của đối phương, đồng thời giành lại chút quyền lực tưởng chừng khó nắm giữ.

Thẩm Dực hơi sững người, rồi nhắm mắt lại, không hề chống cự. Cậu đáp lại bằng cách vòng tay ôm lấy cổ Đỗ Thành, hôn sâu hơn. Phản ứng của cậu vừa dịu dàng, vừa toát lên sự điềm tĩnh của người chiến thắng, khiến Đỗ Thành vừa say mê vừa bối rối.

Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển. Đỗ Thành áp trán vào trán Thẩm Dực, ánh mắt chưa rời, vẫn căng đầy khao khát và ngập tràn niềm mê say.

"Em... vẫn luôn bày mưu sao?" Giọng Đỗ Thành khàn khàn, pha lẫn vẻ giận dữ và hụt hẫng.

Thẩm Dực thở nhẹ, má ửng hồng, nhưng ánh mắt lại sáng rực một cách lạ thường. Cậu nhìn thẳng vào Đỗ Thành, thản nhiên thừa nhận: "Vâng."

"Từ khi nào?"

Thẩm Dực im lặng một lúc, như đang lần giở ký ức, rồi khẽ nói: "Có lẽ... sớm hơn anh tưởng."

Có lẽ chính trong những trận chiến liên tiếp, khi họ kề vai sát cánh, cậu đã bị thu hút bởi sự bảo vệ mạnh mẽ và lòng trung thành không lay chuyển của Đỗ Thành; có lẽ là khi thấy lòng trắc ẩn và quyết tâm nơi ánh mắt anh khi nhìn những bức ảnh của các nạn nhân; hoặc có lẽ, còn sớm hơn nữa, bảy năm trước, dưới xiềng xích nặng nề của thảm kịch, cậu đã nhận ra con người này, giống như một con thú bị thương, kiên cường và chưa từng từ bỏ việc theo đuổi sự thật.

Thẩm Dực chọn phương pháp tinh tế và hiệu quả nhất: âm thầm giăng lưới, kiên nhẫn chờ đợi, để rồi từng bước, con mồi tự đi vào bẫy.

Nhìn vào đôi mắt Thẩm Dực — nơi ẩn chứa tình yêu trong trẻo, chân thành, xen lẫn chút đắc thắng ranh mãnh — mọi bực bội cuối cùng trong Đỗ Thành vì bị "lừa dối" tan biến. Thay vào đó là làn sóng tình yêu cuồn cuộn, kèm theo ham muốn chiếm hữu dâng trào không thể kìm nén.

Anh bế Thẩm Dực lên trong vòng tay, khiến người kia khẽ thở dài, như thừa nhận sự thắng lợi nhưng vẫn dịu dàng.

"Tốt, rất tốt." Đỗ Thành siết chặt cậu hơn, sải bước về phòng ngủ, giọng vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa tràn đầy yêu thương và cam chịu. "Thầy Thẩm nhà chúng ta thật sự xuất sắc!"

Anh đã bị quyến rũ.

Anh ấy đã làm điều đó... một cách hoàn toàn tự nguyện.

Hơn nữa, họ đã chìm vào trạng thái tuyệt đối, trọn vẹn.

Từ đó về sau, truyền thuyết "ai theo đuổi ai" trong cục cảnh sát có hai phiên bản. Đỗ Thành vẫn tự hào kể về "cuộc truy đuổi gian nan" của mình trước người ngoài, còn Thẩm Dực vẫn ngồi đó, lắng nghe với nụ cười dịu dàng.

Nhưng mỗi khi Đỗ Thành kể đến khô cổ họng hay dừng lại một khoảnh khắc, anh lại vô thức nhìn về phía Thẩm Dực. Và Thẩm Dực, ánh mắt thấu hiểu, chỉ đáp lại bằng một nụ cười vừa dịu dàng vô tận, vừa khiêu khích thầm kín.

Đó là bí mật của riêng họ, ngọt ngào, tinh tế, về săn đuổi và sa ngã, về sự quyến rũ âm thầm và sự giam cầm tự nguyện.


End.

---------------------------------------------------------------------------

Nie,

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro