Đắm chìm trong ánh sáng
Tác giả: 童锦程不乘
Nguồn: https://xinjinjumin920758846977.lofter.com/post/8b9675b4_34ca598fe
Note: OCC, cảnh báo Sad ai không thích có thể lướt qua, hơn 5000 từ, lấy fic khi chưa có sự cho phép của tác giả, không được mang đi nơi khác.
--- --- ---
Mưa xối xả đập vào khung cửa kính phòng vẽ, dội lên những âm thanh chát chúa như thể chỉ cần thêm một nhịp gió nữa là cả tấm kính sẽ nứt toạc.
Dưới ánh đèn sàn mềm dịu, Thẩm Dực ngồi bất động, tay giữ nửa cây bút chì than đã mòn. Trên giá vẽ là bức chân dung còn dang dở với đôi chân mày, dáng mắt phác nhẹ đã thấp thoáng bóng dáng Đỗ Thành. Thế nhưng phần đồng tử lại để trống, một khoảng tối sâu hoắm, nặng nề đến nghẹt thở, như đúng tình trạng trái tim cậu lúc này: chìm không thấy đáy.
Điện thoại trên bàn đã rung ba hồi, ánh sáng thông báo lạnh lẽo cắt ngang không khí trầm lặng. Là tin nhắn từ chi cục yêu cầu hỗ trợ giám định một thi thể nam giới vô danh, được tìm thấy ở vùng ngoại ô. Cách chết kỳ lạ, cần chuyên gia pháp y để phục dựng nhận dạng.
Thẩm Dực lặng lẽ nhìn màn hình. Ba mươi giây dài đăng đẳng trôi qua, đầu ngón tay cậu lạnh buốt, trắng bệch. Bãi biển hoang vắng ở vùng ngoại ô... chính là hiện trường mấu chốt của vụ án Lôi Nhất Phỉ bảy năm trước. Cũng là nơi mà cậu và Đỗ Thành, giữa vô số hiểu lầm và khoảng cách, cuối cùng đã thật sự đứng về cùng một phía.
Mùa xuân năm ấy, hai người ngồi xổm trên nền cát ẩm tìm kiếm từng dấu vết nhỏ. Gió thổi mang theo hương mặn của biển cả và những chùm hoa liễu tơi tả rơi xuống vai Đỗ Thành. Khi anh ngoảnh lại, nụ cười nhẹ đến mức chỉ cần chạm khẽ cũng tan, nhưng đôi mắt thì sáng rực, mang một sự tin tưởng dịu dàng đến lạ.
Đỗ Thành nói: "Thẩm Dực... từ giờ trở đi, bất kể vụ án nào, chúng ta cũng sẽ cùng nhau phá."
....
Bước xuống bãi biển hoang vắng, thứ đầu tiên ập đến không phải là cảnh tượng trước mắt, mà là cái lạnh thấm vào xương tủy. Mưa dai dẳng khiến lớp bùn cát mềm nhão, kéo theo mùi ẩm lạnh đặc quánh, dọc mép bãi bồi, dải băng cảnh giới vàng nhạt phấp phới trong gió, như những tiếng cảnh báo im lìm nhưng gấp gáp.
Khi bác sĩ pháp y vén tấm vải liệm lên, hơi thở của Thẩm Dực khựng lại trong lồng ngực. Một sợi dây thừng đỏ đã phai màu quấn quanh cổ tay thi thể được thắt nút vuông đơn giản, gọn ghẽ, hai đầu ngắn bằng nhau. Đúng kiểu nút thắt mà nhiều năm trước chính cậu đã dạy Đỗ Thành tết. Cũng đúng kiểu nút thắt mà Đỗ Thành vẫn đeo trên cổ tay đến tận bây giờ.
"Thầy Thẩm... thầy có thể vẽ lại được không?" Giọng viên cảnh sát trẻ run lên, đầy sự bất an. Khuôn mặt thi thể biến dạng nặng nề, gần như không còn bất kỳ đường nét nào có thể nhận ra.
Thẩm Dực siết chặt cây bút chì than trong túi. Đầu ngón tay vô thức lần theo vết sứt trên ngòi bút, dấu tích của lần anh đánh rơi nó trong một cuộc rượt đuổi, để rồi bị Đỗ Thành cười nhạo rằng cậu "cầm bút chì mà cũng khiến người ta sợ chạy mất dép".
Cậu quỳ xuống cạnh thi thể. Đầu ngón tay chậm rãi chạm vào sợi dây thừng đỏ. Lạnh như kim đâm, một luồng tê dại chạy dọc sống lưng khiến tay cậu khẽ run.
"Tôi vẽ được," cậu đáp, giọng khàn và thô như bị cát nghiền. "Cho tôi... nửa tiếng."
Cuốn sổ phác thảo mở ra dưới mái hiên tạm bợ, ánh sáng nhạt hắt lên những trang giấy thấm hơi ẩm. Tiếng bút chì than chạm vào mặt giấy vang lên khe khẽ, hòa cùng tiếng mưa rơi tí tách, tạo thành một giai điệu trầm buồn nhưng lạ lùng êm dịu.
Thẩm Dực nhắm mắt lại một thoáng. Trong bóng tối sau mi mắt, gương mặt Đỗ Thành hiện ra rõ đến mức gần như chạm được: đôi lông mày sắc nhưng luôn hơi cụp xuống khi lo lắng, đôi mắt xếch mang theo ánh nhìn tinh quái, chiếc răng nanh nhỏ xíu hé ra khi anh cười, và đường viền hàm dưới thường siết lại mỗi khi anh nổi nóng. Ba năm- từng chi tiết ấy đã ăn sâu vào trí nhớ cậu đến mức chỉ cần nhắm mắt là thấy. Vậy mà khi đầu bút chạm xuống trang giấy, một giọt nước mắt lại bất ngờ rơi, loang thành một mảng đen mờ.
Đến khi phác thảo đầu tiên hoàn thành, mưa cũng dịu lại thành những hạt li ti rơi lác đác. Thẩm Dực đưa cuốn sổ cho nữ cảnh sát đi cùng, nhưng ánh mắt cậu vẫn dính chặt vào cổ tay thi thể, vào sợi dây thừng đỏ phai màu đó. Đột nhiên, toàn thân cậu căng thẳng, như thể vừa chạm phải một chân tướng cực kỳ nguy hiểm.
"Cởi... cởi sợi dây đỏ ra," cậu nói khẽ, giọng run như đang đứng trong gió lạnh. "Gửi về phòng pháp chứng... Kiểm tra ADN."
Thẩm Dực không muốn tin. Không dám tin. Nhưng nỗi sợ trong lồng ngực đang dâng lên từng đợt, cuộn trào như sóng biển lúc thủy triều, chỉ chực chờ nhấn chìm cậu.
Trên đường trở về chi cục, không khí trong xe yên tĩnh đến ngột ngạt. Không ai nói một lời. Thẩm Dực dựa đầu vào cửa kính, nhìn cảnh vật mờ đi rồi trôi tuột về phía sau, nhưng dù mắt cậu có hướng ra ngoài, trong đầu lại chỉ có một gương mặt.
Là gương mặt của Đỗ Thành.
Ly cà phê nóng anh đưa cho Thẩm Dực vào những đêm tăng ca đến kiệt sức.
Khoảnh khắc anh phát hiện Thẩm Dực vẽ sai đặc điểm nghi phạm nhưng không trách móc, chỉ im lặng ngồi cạnh, cẩn thận phân tích lại từng chi tiết.
Lần Thẩm Dực bị cảm sốt, anh đứng ngoài cửa nhà với cháo và thuốc, giọng thì nghiêm nghị đến mức khiến người ta nghĩ anh đang tức giận, nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến muốn rơi nước mắt.
Mỗi ký ức ấy, từng mẩu nhỏ nhoi, giờ đều sắc bén đến mức đau đớn như thể trái tim anh đang bị cứa từng nhát, từng nhát một.
Họ quen nhau ba năm.
Ba năm bắt đầu bằng những mâu thuẫn gay gắt, bằng những ánh nhìn cảnh giác đầy gai góc, rồi dần dần biến thành sự phối hợp ăn ý đến mức không cần nói cũng hiểu. Từ "đối thủ" thành "bạn ngầm", và từ lúc nào không hay, trở thành người mà chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến tim đau theo một cách khó tả.
Thẩm Dực vẫn luôn nghĩ rằng họ còn nhiều thời gian. Chỉ cần phá được vụ án mạng hàng loạt này, chỉ cần mọi thứ kết thúc suôn sẻ... cậu sẽ nói ra tất cả. Sẽ nói rằng cậu thích Đỗ Thành, thích đôi mắt sáng, thích giọng nói cộc cằn nhưng ấm áp, thích những quan tâm nhỏ bé mà chẳng bao giờ anh ấy chịu thừa nhận.
Nhưng giờ đây, sợi chỉ đỏ phai màu ấy lại như một lưỡi dao lạnh, sắc bén, và tàn nhẫn, đâm thẳng vào tim cậu. Đến mức mỗi hơi thở cũng khiến lồng ngực co rút đau nhói.
Khi báo cáo pháp y được gửi về, Thẩm Dực đang ở trong phòng làm việc, dồn hết sức vào việc hoàn thiện bức chân dung còn dang dở. Điện thoại bất ngờ reo lên, âm thanh khiến bút trong tay cậu hơi khựng lại. Vừa nhấc máy, giọng đội trưởng vang lên trầm, khàn, mang theo sự do dự hiếm thấy: "Thẩm Dực... ADN trên sợi dây đỏ trùng khớp với... ADN của Đỗ Thành."
"Rắc."
Cây bút chì than gãy đôi trong tay cậu. Mảnh bút đâm vào lòng bàn tay, rát buốt, nhưng cơ thể cậu hoàn toàn không nhận ra. Tai ù đi, chỉ còn tiếng tim đập dữ dội, loạn nhịp, và tiếng đội trưởng cố nén nghẹn ngào ở đầu dây bên kia.
Cúp máy.
Thẩm Dực ngồi sụp xuống ghế, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút sạch. Cậu ngẩng nhìn bức chân dung trước mặt đôi mắt còn chưa được vẽ, trống rỗng như một khoảng hằng sâu không đáy.
Nước mắt rơi xuống, nóng hổi, từng giọt rơi trên trang vẽ. Vai cậu run lên từng chập, nặng nề như thể sắp ngã gục ngay tại chỗ.
Trong căn phòng im lặng ấy, chỉ còn lại tiếng nức nghẹn và bóng dáng một người đang cố níu lấy hơi thở giữa nỗi đau tưởng như không thể chịu nổi.
'Làm sao có thể là Đỗ Thành?'
Câu hỏi ấy vang lên trong đầu Thẩm Dực như tiếng sét, cứ nổ tung rồi lặp lại, không cách nào ngăn lại được.
Ba ngày trước thôi, Đỗ Thành còn gọi cho cậu với giọng cứng cỏi như mọi lần, nhưng cuối câu lại nhẹ đi một chút: "Tôi sang thành phố bên cạnh truy bắt nghi phạm. Đợi tôi về, em cùng tôi đi ăn mì bò nhé."
Họ đã hẹn nhau. Một buổi tối bình thường, một tô mì bò nóng hổi ở góc phố, một điều nhỏ bé mà người ta chỉ dành cho người quan trọng.
Vậy mà giờ đây... Làm sao anh ấy có thể trở thành một thi thể vô danh nằm lạnh lẽo trên bãi biển hoang?
Thẩm Dực lao ra khỏi văn phòng, chạy như thể có người đang đuổi theo. Hành lang, cầu thang, cửa phòng... tất cả mờ đi trong tầm mắt đang cay xè. Cậu xông thẳng vào phòng vật chứng, gần như đập mạnh cánh cửa vào tường.
Sợi dây thừng đỏ nằm trong túi vật chứng lạnh lẽo, màu đỏ đã phai nhạt, bám đầy bụi cát, đầu dây sờn và cũ như thể đã trải qua vô số ngày tháng. Chỉ một thoáng nhìn, trái tim cậu đã siết lại thành một khối cứng đau đớn.
Thẩm Dực đưa tay định chạm, nhưng bị một viên cảnh sát cản lại: "Thẩm lão sư, không được chạm vào vật chứng."
Thẩm Dực quay đầu, đôi mắt đỏ au, giọng khàn đến mức nghe như xé từ cổ họng ra: "Đó là của Đỗ Thành."
Cậu nuốt vào một hơi thở nghẹn lại: "Là sợi chỉ đỏ anh ấy đeo. Tôi... tôi nhận ra nó. Chính tay tôi làm cho anh ấy."
Viên cảnh sát nhìn gương mặt sụp đổ của cậu, sự tuyệt vọng bày ra đến mức không ai nỡ ngăn thêm. Cuối cùng, anh ta lùi lại nửa bước.
Thẩm Dực run rẩy đưa đầu ngón tay chạm lên mặt túi ni lông. Lớp nhựa lạnh buốt. Bên dưới là một nút thắt quen thuộc đến đau lòng, nút thắt vuông ậu đã dạy Đỗ Thành tết, rồi sau đó chính tay cậu làm cho anh ấy một cái mới. Đỗ Thành đã đeo suốt ba năm, chưa từng tháo ra dù chỉ một lần.
Ngực cậu đau thắt lại.
"Thi thể đâu?" Thẩm Dực ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực như vừa khóc vừa giận vừa sợ. "Tôi cần nhìn anh ấy. Đưa tôi đến đó."
Đội trưởng đứng cạnh, ánh mắt nặng như đeo đá. Ông đặt tay lên vai Thẩm Dực, giọng trầm xuống: "Thi thể đang ở trung tâm pháp y. Khuôn mặt bị tổn thương nghiêm trọng lắm... Cậu hãy chuẩn bị tinh thần."
Những lời ấy, từng chữ một, như thể đang kéo cậu xuống vực sâu lạnh giá không đáy.
Phòng xác của trung tâm pháp y lạnh đến mức hơi thở vừa thoát ra đã tan thành sương. Ánh đèn tuýp trắng nhợt rọi xuống tấm vải liệm phủ lên thi thể, tạo ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo đến tê người.
Thẩm Dực đứng ở ngưỡng cửa, hai chân như bị ai đóng chặt xuống sàn. Toàn thân cậu cứng đờ, không phải vì lạnh, mà vì nỗi sợ đang siết lấy tim cậu, một nỗi sợ mà chỉ cần vén tấm vải kia lên, tất cả hy vọng mong manh cuối cùng sẽ sụp đổ.
"Thầy Thẩm... em ở đây với thầy," viên cảnh sát trẻ khẽ nói, giọng nhỏ đến mức như sợ chạm vào nỗi đau của cậu.
Thẩm Dực không đáp, chỉ khẽ lắc đầu. Cậu hít sâu một hơi, lồng ngực đau như bị dao cắt, rồi bước, từng bước, mỗi bước như bước trên băng mỏng, chậm chạp và run rẩy.
Đầu ngón tay cậu nắm chặt đến trắng bệch khi vươn ra, chạm vào mép tấm vải trắng. Cậu dừng lại một lại nhịp như cần gom hết can đảm còn lại trong người rồi từ từ nhấc lên.
Vết thương trên mặt thi thể thật đáng sợ: da thịt bị xé rách, lấm đầy đất cát, gần như không còn hình dạng con người. Nhưng bên dưới những dấu vết tàn khốc ấy... là những đường nét mà cậu không thể nào quên: Hình dáng xương trán. Đường cong xương hàm quen thuộc. Và nốt ruồi nhỏ phía sau tai mà anh từng trêu rằng "nhìn y như dấu vân tay của riêng trời để lại".
Tất cả đều là của Đỗ Thành.
Thẩm Dực khụy lùi một bước, lưng đập mạnh vào tủ kim loại phía sau, phát ra một tiếng choang chói tai. Cậu không cảm thấy đau. Chỉ cảm thấy trái tim mình rơi thẳng xuống vực.
Nước mắt không kịp kiểm soát, trào ra, nóng hổi trên gương mặt đã tái nhợt. Cậu đưa tay che miệng, cố kìm nén tiếng nức nở như thể chỉ cần phát ra một âm thanh thôi, bản thân sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Là Đỗ Thành.
Thật sự là anh ấy.
Là người đàn ông từng hứa sẽ cùng cậu phá xong vụ án rồi đi ăn mì bò.
Là người đàn ông lặng lẽ pha cà phê nóng cho cậu vào những đêm kiệt sức.
Là người đàn ông đeo sợi dây đỏ cậu tự tay bện suốt ba năm trời...
Giờ đang nằm đây, trong căn phòng lạnh như hầm băng này.
Không còn hơi ấm.
Không còn nụ cười.
Không còn cái ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa dịu dàng kia.
Không bao giờ... nói chuyện với cậu nữa.
Bác sĩ pháp y đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho cậu. Khi tờ giấy chạm vào tay, đầu ngón tay Thẩm Dực run dữ dội đến mức mép giấy cũng rung theo.
Dòng chữ trên bản báo cáo rõ ràng, lạnh lùng như một nhát dao:
[Nguyên nhân tử vong: ngạt thở.
Tổn thương trên mặt: xuất hiện sau khi chết, do vật nặng tác động.
Thời gian tử vong: khoảng ba ngày trước.]
Trùng khớp với thời điểm Đỗ Thành mất tích.
Ba ngày trước... Ba ngày trước, cậu còn nghe giọng Đỗ Thành qua điện thoại.
Giọng người ấy trầm, hơi khàn, mang chút mệt nhưng vẫn trêu được cậu: "Bên đây hơi phức tạp. Có thể tôi về muộn vài ngày."
Thẩm Dực đã lo lắng, còn dặn đi dặn lại: "Cẩn thận, đừng đánh nhau một mình."
Và Đỗ Thành cười, cái kiểu cười nửa như kiêu ngạo, nửa như dỗ dành: "Đừng lo. Tôi là ai chứ?"
Anh ấy đã bảo cậu đừng lo. Vậy mà người từng khiến cậu an tâm... đã ngừng thở trong đêm mưa ba ngày trước.
Thẩm Dực siết báo cáo trong tay đến nhăn nát. Mỗi dòng chữ trên giấy như đâm vào lòng bàn tay, nhưng cậu không buông. Cậu bước lại gần thi thể, đầu gối chạm sàn lạnh buốt, rồi khẽ cúi xuống... chạm vào gò má đã lạnh như băng của Đỗ Thành.
Ngón tay run rẩy.
Giọng cậu bật ra như hơi thở vừa vỡ: "Đỗ Thành... anh lừa em."
Cậu nuốt nghẹn, đầu cúi thấp. "Anh nói anh sẽ sớm quay lại... rằng anh sẽ cẩn thận... Anh nói vậy mà... anh lại lừa em..."
Hình ảnh cuối cùng của họ hiện lên rõ mồn một.
Ở cổng chi nhánh. Trời lạnh. Đỗ Thành chuẩn bị lên đường đến thành phố lân cận.
Cậu đứng bên đường, đưa cho Đỗ Thành một bình nước nóng, còn dặn: "Bên đó lạnh, mặc thêm áo vào."
Đỗ Thành nhận lấy, mỉm cười, nụ cười dễ khiến người ta thấy yên lòng. Rồi anh đưa tay xoa nhẹ đầu Thẩm Dực, giọng trêu đùa mà dịu dàng: "Anh biết rồi, họa sĩ nhỏ. Anh về sẽ dẫn em đi ăn mì bò."
Ánh nắng buổi chiều nghiêng xuống vai Đỗ Thành, dịu dàng và ấm áp hệt như ánh nhìn của anh mỗi khi dõi theo Thẩm Dực. Hôm ấy, đứng dưới tán nắng vàng, Thẩm Dực chỉ lặng lẽ nhìn anh leo lên xe và rời đi, câu "Em thích anh" mắc nghẹn nơi cổ họng.
Cậu vẫn luôn tin rằng ngày mai còn dài, cơ hội vẫn còn nhiều... nhưng hiện tại, mọi cánh cửa đều đã đóng sập lại, câu hứa ấy treo lơ lửng trong không khí như một dấu chấm lửng... mãi mãi không có hồi đáp.
Tang lễ của Đỗ Thành diễn ra giản đơn nhưng trầm lắng, chỉ có vài đồng nghiệp ở chi cục và người thân bạn bè đến tiễn đưa.
Trong góc khuất sau hàng người mặc đồ đen, Thẩm Dực đứng im lặng. Cổ tay cậu quấn sợi dây đỏ, thứ cậu đã mất nhiều thời gian để xin lại từ phòng pháp chứng. Sợi dây từng ấm áp vì được Đỗ Thành đeo mỗi ngày, giờ lạnh lẽo như chính bàn tay đã không còn trở về nữa.
Khi mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn mình cậu ở lại trước tấm bia đá lạnh lẽo.
Tấm ảnh chứng minh thư chụp năm ngoái của Đỗ Thành được đặt trên bia mộ, lông mày giãn nhẹ, nụ cười trong sáng quen thuộc. Nhìn thấy nụ cười ấy, trái tim Thẩm Dực như có ai bóp nghẹt.
Cậu ngồi xổm xuống, đặt tô mì bò còn bốc hơi nghi ngút ngay trước bia mộ. Hương thơm vừa nồng vừa ấm, nhưng người đáng lẽ sẽ bước đến ăn một miếng lại chẳng bao giờ xuất hiện nữa.
"Đỗ Thành, anh xem này... em mua mì bò rồi." Giọng cậu run nhẹ như một sợi chỉ sắp đứt. "Em còn bảo họ cho thêm hai thìa dầu ớt anh thích, giống y lần trước..." Một giọt nước mắt lăn xuống má cậu, nặng như chì, rồi rơi lên bia đá lạnh buốt. "Sao anh không về ăn? Hức... Anh bảo sẽ dẫn em đến quán này mà... hức... anh hứa với em rồi mà..."
Gió thổi qua nghĩa trang, cuốn theo vài chiếc lá rụng, nhẹ nhàng đáp xuống vai cậu như một lời vỗ về. Nhưng sự an ủi ấy quá mỏng manh để lấp đầy nỗi trống trải đang cuộn trào trong lòng.
Thẩm Dực khẽ nghiêng đầu tựa lên bia mộ, đôi mắt nhắm lại. Trong bóng tối sau mi mắt, từng mảnh ký ức về Đỗ Thành ùa về - nụ cười, giọng nói, cái xoa đầu quen thuộc, ánh mắt luôn mang chút ấm áp lẫn cưng chiều. Những kỷ niệm vốn là nơi cậu tìm kiếm niềm vui, giờ biến thành từng liều thuốc độc nhỏ giọt, khiến tim cậu buốt nhói theo từng nhịp đập.
Bởi vì giờ đây, những điều ấy... mãi mãi chỉ còn lại trong ký ức.
...
Từ ngày hôm đó trở đi, Thẩm Dực không còn là chính mình nữa. Nụ cười biến mất, giọng nói trầm lặng dần, và sự ấm áp từng luôn quanh quẩn trong cậu cũng theo người kia mà tắt đi. Ngoài những lúc bắt buộc phải xử lý công việc, cậu gần như biệt tăm trong phòng vẽ - nơi duy nhất còn sót lại hơi thở của quá khứ.
Những bức tranh trong xưởng thay đổi từng ngày, như dòng thời gian bị mắc kẹt giữa vô số ký ức về Đỗ Thành:
Đỗ Thành dựa vào chiếc Wrangler, đầu ngẩng lên vành nắng chiều, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay.
Đỗ Thành ngồi xổm trên bãi biển hoang, đôi mắt sắc bén lục tìm từng mảnh vụn của một manh mối khó nhằn.
Đỗ Thành cười, để lộ chiếc răng nanh nhỏ trông vừa tinh nghịch vừa ấm áp.
Từng nét vẽ đều sống động đến mức giống như chỉ cần thở nhẹ cũng sẽ khiến người trong tranh quay đầu lại. Nhưng sự thật tàn nhẫn vẫn nằm ở đó, không bức tranh nào có thể kéo anh trở về nữa.
Thẩm Dực tiếp quản vụ án giết người hàng loạt còn dang dở mà Đỗ Thành để lại, gần như biến thành cái bóng ám ảnh chính mình. Cậu trở thành người làm việc chăm chỉ nhất chi cục, chạm tay vào từng dấu vết, soi từng tấm ảnh, đọc đi đọc lại những báo cáo điều tra mà Đỗ Thành ghi chú.
Ban ngày, cậu lội bùn, lật đá tìm manh mối ở hiện trường; ban đêm, cậu nhốt mình trong kho lưu trữ, đắm mình vào những hồ sơ mà Đỗ Thành từng lật từng trang. Không một dòng chữ, không một chi tiết nào bị cậu bỏ qua. Giống như chỉ cần cậu tìm đủ sâu, tìm đủ lâu, cậu sẽ có thể kéo Đỗ Thành từ vực thẳm trở về.
Đồng nghiệp nhìn thấy cậu hốc hác dần, thương xót muốn bảo cậu nghỉ ngơi. Nhưng cậu chỉ lắc đầu, nhẹ và cứng rắn như một động tác không thể thay đổi. Đôi mắt đỏ ngầu vì thức trắng nhiều đêm liền, cằm lởm chởm râu, thân hình gầy đi trông thấy.
Chỉ có một thứ trên người cậu vẫn nguyên vẹn, là sợi dây đỏ được lau sạch từng sợi, nằm trên cổ tay xanh xao của cậu, nổi bật đến nhói lòng. Như thể Đỗ Thành vẫn đang nắm lấy tay cậu, chỉ là bàn tay đó giờ đã lạnh như tro tàn.
Một đêm muộn, khi Thẩm Dực vẫn chìm trong núi hồ sơ lưu trữ, tay lật từng trang giấy đến tận khuya, cậu tình cờ thấy một cuốn sổ tay cá nhân của Đỗ Thành. Bìa sổ đã sờn cũ, mép giấy hơi nhăn, nhưng vẫn tỏa ra thứ cảm giác quen thuộc đến đau lòng. Bên trong là những ghi chép về từng trải nghiệm phá án, những suy nghĩ rời rạc trong ngày, và đôi khi là những dòng nhật ký vô cùng riêng tư.
Khi lật đến vài trang cuối, cậu thấy tên mình xuất hiện:
[Hôm nay Thẩm Dực vẽ sai chân dung nghi phạm. Nhìn vẻ mặt tội lỗi của cậu ấy, tôi thấy hơi tội nghiệp. Lần sau phải nói chuyện tử tế với cậu ấy, đừng để cậu vướng vào chuyện này nữa.]
[Tôi mang cho Thẩm Dực một tách cà phê nóng. Em ấy đang ngủ trên bàn, lông mi dài, trông như một đứa trẻ.]
[Tôi muốn nói với Thẩm Dực rằng tôi thích em ấy, nhưng không đủ can đảm. Tôi sợ nếu nói ra, chúng tôi sẽ không còn là đồng đội nữa. Tôi sẽ tỏ tình với em ấy sau khi phá xong vụ án này.]
[Tôi phải đến thành phố lân cận truy đuổi nghi phạm. Tôi hơi lo cho Thẩm Dực. Em ấy chẳng bao giờ chăm sóc tốt bản thân. Tôi hy vọng sớm quay lại và dẫn em ấy đi ăn mì bò.]
Những dòng chữ cuối cùng xô lệch, loạng choạng, như thể viết trong vội vã, giữa cơn bão suy nghĩ và công việc. Trên trang cuối, xuất hiện một họa tiết dây thừng đỏ đơn giản, với dòng chữ nhỏ cạnh bên:
"Là của Thẩm Dực làm, hãy đeo cẩn thận."
Thẩm Dực ngồi im, tay run, mắt đẫm lệ. Mỗi chữ, mỗi nét viết của Đỗ Thành như vang lên trong căn phòng yên lặng: những điều chưa kịp nói, những tình cảm chưa kịp thổ lộ, và cả những lời hứa còn dang dở... tất cả giờ đều trở thành hồi ức không thể chạm tới.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu rằng Đỗ Thành chưa bao giờ rời đi thực sự, người ấy vẫn hiện diện, trong từng nét bút, trong từng chi tiết quen thuộc mà cậu đã từng nhìn thấy, từng cảm nhận... nhưng lại quá muộn để nói ra, quá muộn để nắm tay.
Thẩm Dực cầm cuốn sổ trong tay, nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống trang giấy, làm mực loang nhòe. Mỗi giọt lệ như nhấn mạnh nỗi đau không thể nào chữa lành: hóa ra Đỗ Thành cũng yêu cậu, cũng giấu kín tình cảm, cũng chờ đợi thời cơ thích hợp... nhưng số phận không hề nhân nhượng.
Nếu cậu lên tiếng sớm hơn...
Nếu Đỗ Thành không sang thành phố bên cạnh...
Nếu vụ án xảy ra muộn hơn một chút...
Liệu mọi chuyện có khác đi không?
Nhưng không có nếu. Không có cách nào.
Đỗ Thành đã đi rồi, mang theo tất cả những lời chưa nói, tất cả những cảm xúc chưa kịp bộc lộ... mãi mãi.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Dực lao mình vào vụ án. Dựa trên từng manh mối Đỗ Thành để lại, cậu lần theo dấu vết, đọc đi đọc lại hồ sơ, phân tích từng chi tiết. Cuối cùng, cậu đã xác định được nghi phạm đang ẩn náu trong một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.
Trời vừa hửng sáng khi Thẩm Dực dẫn đội tới. Nhà kho tối om, chỉ còn những vệt ánh trăng xuyên qua cửa sổ vỡ, in lên mặt đất như những mảng sáng lốm đốm, rung rinh trong gió lạnh.
Bên trong, nghi phạm nấp sau kệ, tay nắm chặt con dao, ánh mắt rực lửa. Thẩm Dực nín thở, từng bước một tiến lại gần. Bỗng nhiên, tiếng cười lạnh lùng vang lên: "Mày là họa sĩ vẽ chân dung kia sao? Tao đã giết Đỗ Thành. Hắn cứng đầu đến mức không chịu khai manh mối, thậm chí muốn đánh tao đến chết... nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay tao."
Tiếng cười ấy, lạnh như băng, làm không khí trong nhà kho đặc quánh lại. Thẩm Dực cảm nhận rõ nhịp tim mình đập dồn dập, tay vẫn giữ chặt khẩu súng, mắt không rời kẻ sát nhân. Đây không chỉ là một vụ án, đây là khoảnh khắc cậu phải đối mặt trực tiếp với bóng tối đã cướp đi người mà cậu yêu thương nhất.
Những lời của nghi phạm như ngòi nổ châm thẳng vào cơn giận trong Thẩm Dực, khiến toàn thân cậu như bùng lên lửa. Mắt đỏ ngầu, tim đập dồn dập, cậu lao thẳng về phía kẻ sát nhân, hung hăng bổ nhào.
Nghi phạm vung dao, lưỡi thép lóe lên trong ánh trăng xuyên qua cửa sổ vỡ, nhưng Thẩm Dực không hề né. Con dao cắt sâu vào vai cậu, máu tươi lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả áo. Một cảm giác đau đớn đến tê dại tràn khắp cơ thể, nhưng cùng lúc đó, anh thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường.
"Ngươi giết anh ấy... ta sẽ bắt ngươi trả giá bằng mạng sống!" Giọng Thẩm Dực gầm lên, khàn đặc như tiếng thú hoang mất kiểm soát.
Các thành viên trong đội lập tức lao lên, phối hợp khống chế nghi phạm. Thẩm Dực khụy xuống mặt đất, vai đau nhói nhưng cảm giác trống rỗng, căng thẳng dần tan ra. Nước mắt hòa lẫn mồ hôi và máu, rơi xuống nền nhà bẩn thỉu, chìm vào bùn cát.
'Đỗ Thành... vụ án cuối cùng cũng được giải quyết. Nghi phạm đã bị bắt. Anh có thể yên tâm rồi.'
Trở lại chi nhánh, sau khi xử lý vết thương, Thẩm Dực một mình quay về phòng vẽ. Cậu đặt cuốn sổ tay của Đỗ Thành lên bàn, lật đến trang cuối cùng, nhẹ nhàng vuốt ve họa tiết dây thừng đỏ bằng đầu ngón tay. Nước mắt lại trào ra, nóng hổi và nghẹn ngào.
Cậu cầm bút chì than, đặt lên khung vải, và bắt đầu vẽ. Lần này, cậu vẽ bãi biển hoang vắng bảy năm trước, nơi cậu và Đỗ Thành từng ngồi xổm giữa đám lau sậy, tìm kiếm từng manh mối vụ án. Gió nhẹ thổi, xoay tròn những bông liễu rủ xuống vai họ, ánh nắng vừa vặn, ấm áp hơn bao giờ hết, như thể thời gian cũng dịu lại.
Cậu vẽ đến tận khuya, từng nét bút như thở ra nỗi nhớ, từng đường chì mang theo cả niềm đau và tình yêu chưa kịp nói.
Cuối cùng, bức tranh hoàn thiện. Thẩm Dực lặng nhìn, mắt nhòe lệ, nhưng trên môi lại nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa tuyệt vọng.
Cậu bước tới cửa sổ, đẩy ra. Cơn gió lạnh ùa vào, làm tóc bay bay. Sợi dây đỏ trên cổ tay cậu đung đưa theo gió, nhẹ nhàng như thể Đỗ Thành đang ở đó, nắm tay cậu, kéo cậu về phía ánh sáng, kéo cậu ra khỏi bóng tối của đau thương.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu không chỉ vẽ lại ký ức... cậu đang giữ lại người mình yêu, sống mãi trong tim mình.
"Đỗ Thành... em nhớ anh." Thẩm Dực thì thầm với bầu trời đêm. "Vụ án đã được giải quyết. Em sẽ mang món mì bò anh thích nhất đến cho anh... đợi em nhé."
Cậu cẩn thận cất cuốn sổ tay và bức tranh của Đỗ Thành vào túi, rồi mua một tô mì bò ở góc phố quen. Đêm nay, nghĩa trang im lìm đến mức chỉ còn tiếng lá cây xào xạc trong gió. Ánh trăng chiếu sáng tỏ, rọi lên ảnh trên bia mộ, làm khuôn mặt quen thuộc ấy càng trở nên sống động.
Thẩm Dực quỳ xuống trước bia mộ, đặt tô mì bò lên trước, tháo sợi dây đỏ trên cổ tay mình và đặt cạnh bát: "Đỗ Thành... đây là sợi dây đỏ trả lại cho anh. Em bện không được đẹp, anh đừng bận tâm."
Cậu dựa nhẹ người vào bia mộ, nhắm mắt lại, giọng nói trầm ấm như nói với một linh hồn gần bên: "Em đến đây để bầu bạn với anh, để anh không còn cô đơn nữa... và chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Rút một lọ thuốc ngủ từ túi, cậu đổ một nắm và nhét vào miệng. Vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể trút được cả gánh nặng. Ý thức dần mơ hồ, cậu thấy Đỗ Thành mặc đồng phục cảnh sát, đi về phía mình, mỉm cười, tay đưa ra: "Thẩm Dực... tôi đến đón em."
Cậu nắm lấy bàn tay ấy, cảm nhận hơi ấm quen thuộc. Nụ cười xuất hiện trên môi cậu, nước mắt trào dài, rơi xuống bia mộ, hòa cùng những giọt lệ trước đó như lời từ biệt vượt qua ranh giới sinh tử.
Sáng hôm sau, thi thể Thẩm Dực được phát hiện. Cậu tựa vào bia mộ Đỗ Thành, tay vẫn nắm chặt cuốn sổ tay, trên mặt hiện nụ cười nhàn nhạt, dường như trong giấc mơ cuối cùng, cậu đã gặp lại người mình yêu thương suốt đời. Tô mì bò đã nguội lạnh, sợi dây đỏ nằm bên cạnh, ẩm sương mai, ánh lên vẻ lấp lánh yếu ớt.
Khi đồng nghiệp chi cục đến, mắt ai cũng đỏ hoe. Họ chôn cất Thẩm Dực bên cạnh mộ Đỗ Thành; hai tấm bia sát nhau, như chưa từng tách rời.
Trong ảnh trên bia mộ, Thẩm Dực mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại; Đỗ Thành vẫn rạng rỡ, tươi sáng. Ánh nắng chiếu lên hai bia mộ, ấm áp như mùa xuân bảy năm trước, khi họ ngồi xổm giữa đám lau sậy trên bãi biển hoang vắng, đôi mắt tràn ngập ánh sáng.
Theo năm tháng, mỗi khi có người đi ngang qua nghĩa trang, họ vẫn thấy hai tấm bia sát nhau. Thỉnh thoảng, trước bia mộ lại có một bó hoa cúc trắng, và một sợi dây thừng đỏ phai màu. Khi gió thổi, sợi dây đỏ khẽ đung đưa, như kể lại câu chuyện tình cảm thầm lặng, một mối liên kết vượt qua cả sự sống và cái chết.
Ánh sáng có thể phai mờ, nhưng tình yêu thì không bao giờ biến mất. Câu chuyện của họ ẩn giấu trong đám lau sậy trên bãi biển cằn cỗi, trên tấm vải bạt trong xưởng vẽ, trong sợi dây thừng đỏ phai màu và theo thời gian trôi, vẫn nồng nàn như thuở nào, cho đến tận cùng của thời gian.
End.
-------------------------------------------------------------
Họ không thể có nhau ở thế giới này thì sẽ hạnh phúc bên nhau ở một nơi nào đó chỉ có hai người.
Nie,
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro