Hạ huyết áp tư thế và bạn trai vụng về
Thẩm Dực mắc chứng hạ huyết áp tư thế, đây là lần thứ hai cậu rơi vào tình trạng này, chỉ sau lần đầu tiên để lại di chứng.
Có thể là do lần đầu xuống nước, lại thêm nỗi kinh hãi quá độ, dẫn đến một dạng chấn động nhẹ. Sau đã tĩnh dưỡng rất tốt nhưng cuối cùng cơ thể cậu vẫn để lại tật xấu này.
Người đầu tiên phát hiện ra điều này là Lý Hàm. Hôm đó, cô ấy đang làm người mẫu vẽ tranh, phối hợp cùng Thẩm Dực hoàn thiện bức chân dung nghi phạm.
"Tiểu Hàm, tư thế cánh tay của cô chưa đúng lă,s, phải thả lỏng hơn một chút."
"Dạ, như thế này được không?"
"Không sao, cô cứ giữ nguyên tư thế, để tôi chỉ cho"
Nói xong, Thẩm Dực đứng dậy. Nhưng ngay khi cậu vừa nhấc người, Lý Hàm bỗng thấy cậu phải chống hai tay xuống bàn, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
"Thẩm lão sư!? Anh không sao chứ?"
Lý Hàm hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ lấy Thẩm Dực. Nhìn cậu loạng choạng như sắp ngã xuống, cô sốt ruột đến mức suýt bật khóc.
"Thầy Thẩm, anh làm em sợ quá! Em... Em đi gọi Thành đội!"
Vừa quay người định chạy đi, cánh tay Lý Hàm đã bị Thẩm Dực nhẹ nhàng kéo lại.
"Không cần đâu, không sao cả. Chỉ là tụt huyết áp thôi. Cô giúp tôi lấy thanh sô-cô-la trong túi được không?" Hắn mỉm cười, giọng nói vẫn bình thản như không có gì xảy ra. " Không sao đâu Tiểu Hàm, cô cũng nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa chúng ta tiếp tục."
Chỉ vài câu mà Thẩm Dực đã trấn an được cô nhóc, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, tình trạng của bản thân không hề đơn giản như vậy.
Lúc Lý Hàm gọi cậu, thậm chí cậu còn không kịp phản ứng.
Trước mắt tối sầm lại, giống như một lớp sơn acrylic đen đặc dày đặc phủ lên tầm nhìn. Đầu óc đau lên từng đợt, cảm giác như bị siết chặt, lại giống như bị mất trọng lượng mà rơi xuống.
Đây không đơn giản chỉ là hạ huyết áp. Huống hồ, sáng nay ở chỗ Đỗ Thành, cậu vừa ăn hết một bát mì hoành thánh lớn. Giờ bụng vẫn còn no căng, làm sao có thể bị tụt huyết áp được?
Vài ngày sau, kết quả kiểm tra sức khỏe đã xác nhận suy đoán của Thẩm Dực: Quả nhiên, không phải tụt huyết áp thông thường, mà là hạ huyết áp tư thế.
"Chậc, phiền phức thật, Mới chừng này tuổi mà bệnh vặt thì nhiều vô kể"
Đỗ Thành liếc qua bản báo cáo khám sức khỏe của Thẩm Dực, nhìn danh sách dài những bệnh lặt vặt liệt kê trên đó, không khỏi thở dài bất lực.
"Làm gì có, em không sao, mấy chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến việc vẽ tranh của em cả."
Thẩm Dực nhanh chóng cầm xấp giấy kiểm tra sức khỏe, gấp gọn lại rồi nhét vào túi xách, chỉ mong rằng Đỗ Thành – tên vô tâm này – sẽ không để ý quá nhiều mà lướt qua từng dòng một.
Lần thứ hai cơn choáng ập tới xảy ra tại hiện trường một vụ án. Lần này, kẻ tình nghi ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nạn nhân bị sát hại và phi tang ngay trên sân thượng nhà nghi phạm.
Thẩm Dực ngồi xổm trên một hành lang đầy rẫy những dấu vết lộn xộn, cẩn thận quan sát từng dấu chân loang lổ vết máu. Cậu nhíu mày, tay không ngừng phác thảo lại kích thước và hình dạng của những dấu chân, dự định sẽ sử dụng công thức truy vết để suy đoán chiều cao và cân nặng của nghi phạm.
"Thẩm Dực, đi thôi."
Đỗ Thành chờ cậu vẽ xong, liền vô thức đưa tay kéo mạnh một cái.
Thẩm Dực ngồi xổm quá lâu, vốn đang từ tốn đứng lên từng chút một, nhưng bị Đỗ Thành kéo đột ngột như vậy, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như dồn hết xuống chân, đầu óc căng lên, trước mắt tối sầm.
Trong nháy mắt, tất cả hình ảnh đều biến mất, chỉ còn lại một màu đen trống rỗng.
Từ góc nhìn của Đỗ Thành, Thẩm Dực vừa đứng lên liền lảo đảo, cả người nghiêng về một bên như thể sắp ngã quỵ. Anh hoảng hốt lao tới, ba chân bốn cẳng giữ lấy cậu.
"Chết tiệt, em đừng có dọa tôi! Chuyện gì vậy? Chân bị tê à? Hay lại tụt huyết áp rồi?"
Trong màn tối đặc quánh như màu acrylic đổ tràn trước mắt, Thẩm Dực gắng sức tập trung lại, cố nhịn cơn chóng mặt đang quét qua toàn bộ thần kinh. Đỗ Thành ở bên không ngừng cằn nhằn lo lắng, khiến cậu vừa muốn bật cười vừa cảm thấy đau đầu.
Cậu nhắm chặt mắt, cố xua đi những chấm sáng lốm đốm đang nhảy múa trước mắt, rồi miễn cưỡng hướng về phía Đỗ Thành—à không, về phía cậu đoán là Đỗ Thành—mà mỉm cười:
"Không sao đâu, chỉ là ngồi lâu rồi đứng lên đột ngột nên hơi choáng một chút thôi."
"... Nếu vậy, em thử nhìn xem tôi đang đứng ở đâu đi, rồi tự đánh giá độ tin cậy trong câu nói đó?" Từ phía ngược lại, giọng Đỗ Thành truyền đến.
Thẩm Dực: "E...mmm..."
Đỗ Thành (nội tâm hoảng loạn): Tiêu rồi, mèo con nhà ta choáng đến mức còn chẳng biết ta ở hướng nào! Vậy mà vẫn cố chấp không chịu thừa nhận! Giờ phải làm sao đây? Rất cấp bách!
Ở bên nhau lâu, Đỗ Thành vẫn luôn là một người vụng về. Tuy miệng thì nói sẽ chăm sóc Thẩm Dực từng li từng tí, nhưng dáng vẻ lóng ngóng của hắn mỗi lần đều khiến Thẩm Dực có cảm giác như đang nuôi một chú Alaska to xác mà ngốc nghếch.
"Bạn trai quá vụng về thì làm sao đây? Còn làm sao được, cưng chiều thôi chứ sao!"
...
Lễ Quốc khánh năm nay, Thẩm Dực trải qua một cơn tụt huyết áp nghiêm trọng nhất, suýt chút nữa dọa Đỗ Thành hồn bay phách lạc.
Ban đầu, kế hoạch của cả hai là được ngủ thẳng giấc suốt bảy ngày nghỉ, nhưng tình hình dịch bệnh đột ngột thay đổi đã phá vỡ giấc mộng đẹp ấy.
Vì có hai kẻ trốn từ vùng dịch về Bắc Giang mà không khai báo, chính quyền buộc toàn bộ cư dân trong thành phố bị bắt buộc phải xét nghiệm PCR ba lần trong kỳ nghỉ lễ.
Sáng 7:15, một cuộc điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan giấc ngủ của đôi tình nhân.
Đỗ Thành đang ôm Thẩm Dực ngủ ngon lành, gãi đầu lầm bầm: "Ai thế không biết, lễ Quốc khánh cũng không cho người ta yên. Alo? Ai vậy?"
"Tôi là tình nguyện viên của trung tâm y tế khu cư xá. Đêm qua tổ chỉ huy đã thông báo toàn thành phố sẽ xét nghiệm PCR vào 7:20 sáng nay. Nhân viên kiểm soát dịch bệnh đã đến nơi, phiền anh xuống tập trung ngay. Cảm ơn sự hợp tác."
"Woc! Tôi quên mất! Xin lỗi, tôi xuống ngay!"
Cúp máy xong, Đỗ Thành vội vàng nhảy xuống giường tìm áo khoác.
Đỗ Thành vốn là người có ý thức giờ giấc rất mạnh, thêm cả tư duy kỷ luật của một cảnh sát, nên đối với những việc yêu cầu người dân phối hợp, anh luôn ghi nhớ và tuân thủ nghiêm túc.
"Nhanh lên bảo bối, dậy thôi! Hôm nay phải làm xét nghiệm, chỉ còn 5 phút nữa, không thể để mọi người chờ đâu!"
Vừa nói, Đỗ Thành vừa sốt ruột kéo mạnh Thẩm Dực ra khỏi chăn.
Và đây chính là sai lầm lớn nhất của anh...
Hạ huyết áp tư thế dễ phát tác nhất vào lúc vừa ngủ dậy, đặc biệt khi cơ thể từ trạng thái tĩnh quá lâu bị thay đổi đột ngột. Chưa kịp thích ứng, toàn bộ thần kinh của Thẩm Dực lập tức báo động.
Trước mắt cậu, mọi thứ xoay tròn như một bức tranh của Van Gogh.
Màu sắc loang lổ, không ngừng vặn vẹo. Giọng của Đỗ Thành lúc gần lúc xa, vang vọng đầy hỗn loạn. Cảm giác như bị ném vào một cơn sóng lớn, lại như bị quăng trong máy giặt đang quay cuồng. Cả người lạnh toát, đầu đau như búa bổ, nhịp tim dồn dập, hô hấp rối loạn.
Không ổn rồi...
"WOW! WOW! THẨM DỰC!!!"
Đỗ Thành hoảng loạn, nhìn thấy Thẩm Dực vừa bị mình kéo dậy liền lập tức tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể lảo đảo suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Anh vội vàng ôm lấy người yêu, nhưng Thẩm Dực lại đẩy anh ra, lảo đảo lao đến bên thùng rác, nôn thốc nôn tháo. Toàn thân cậu run rẩy kịch liệt, tựa như chẳng còn chút sức lực nào để chống đỡ, đến mức nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Đỗ Thành hoảng sợ đến mức tay cũng run theo, suýt đánh rơi điện thoại. Anh lập tức bấm số vừa gọi đến ban nãy: "Alo! Trung tâm y tế phải không?! Lập tức cử một bác sĩ đến tòa 9, căn 1602 ngay! Bạn trai tôi không ổn, càng nhanh càng tốt!"
May mắn thay, bác sĩ đến rất nhanh, còn tiện thể mang theo bộ xét nghiệm, giúp cả hai làm PCR ngay tại nhà.
Giờ phút này, Thẩm Dực vừa nôn xong, cả người vẫn còn choáng váng. Cậu co người bên giường như một chú mèo nhỏ, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương vô cùng.
Đỗ Thành nhẹ nhàng lật cậu lại, giọng đầy lo lắng: "Bảo bối, để bác sĩ kiểm tra xem em bị sao đã, được không? Anh ở đây với em."
Thẩm Dực không phản kháng, mềm nhũn như một con mèo bị dầm mưa. Cảnh tượng này khiến Đỗ Thành đau lòng đến mức không chịu nổi.
Sau khi kiểm tra nhiệt độ, nhịp tim và hô hấp, bác sĩ lấy máy đo huyết áp ra.
"Huyết áp tâm thu 80mmHg, tâm trương 50mmHg. Quá thấp. Ở độ tuổi này, tình trạng này khá hiếm gặp. Trước mắt, hãy uống một cốc nước muối loãng. Người bệnh từng có tiền sử hạ huyết áp chưa? Hay gần đây bị áp lực quá lớn? Hoặc trong vòng 10 phút qua có thay đổi tư thế đột ngột không?"
Đỗ Thành vừa đỡ Thẩm Dực uống nước muối, vừa vội nói: "Không thể nào! Tôi còn rõ tình trạng sức khỏe của bảo bối tôi hơn cậu ấy! Ngoài hạ huyết áp ra thì em ấy chỉ sợ độ cao và sợ nước thôi!"
Đúng lúc này, Thẩm Dực– người nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Bác sĩ, tôi có bệnh án hạ huyết áp tư thế. Hôm nay chỉ là bị kéo dậy quá nhanh thôi, không có gì nghiêm trọng. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người."
Cậu dừng lại một chút, rồi mỉm cười nhợt nhạt: "Bạn trai tôi chỉ là hơi lo lắng quá thôi, mong mọi người đừng để ý. Xét nghiệm nhanh lên nào, đừng làm mất thời gian của các anh chị."
Đỗ Thành nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Thẩm Dực, trong lòng vừa đau xót vừa giận dỗi. Nhưng nhìn cậu vẫn còn xanh xao, anh chẳng nỡ nổi cáu, chỉ đành nén giận phối hợp với bác sĩ làm xét nghiệm.
Sau khi tiễn bác sĩ về, Đỗ Thành quay lại, sắc mặt lập tức đanh lại: "Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Sao anh không biết?"
"A... Chuyện gì cơ?" Thẩm Dực chớp mắt vô tội, cố tình giả ngốc.
"Đừng có giả vờ ngơ ngác. Nói đi, em bị hạ huyết áp tư thế từ khi nào?"
Thẩm Dực biết không thể giấu được nữa, đành nhắm mắt thở dài cam chịu: "Từ tháng 3 năm nay, lúc đi kiểm tra sức khỏe."
"Vậy sao em không nói với anh!?"
Thẩm Dực im lặng.
"Em định đợi đến khi anh không có ở đây rồi tự ngất xỉu mà không ai biết sao? Em coi anh là gì hả!? Những chuyện trước đây anh đã bỏ qua hết rồi, thế mà em vẫn không chịu tin anh sao? Ở trước mặt anh, em vẫn muốn giấu giếm, vẫn muốn tự hành hạ bản thân mình như vậy à!?"
Rất tốt, người đàn ông độc miệng này vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Thẩm Dựcbỗng nhớ lại bảy năm trước, cái ngày mà cậu lần đầu tiên gặp người đàn ông này – một Đỗ Thành cứng nhắc, nghiêm khắc, hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Tức giận, uất ức, sợ hãi, mọi cảm xúc đan xen vào nhau, cuối cùng biến thành giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mi, chực chờ rơi xuống.
"Chính vì em sợ anh như thế này nên mới không dám nói." Giọng Thẩm Dực nghẹn lại, mang theo chút nức nở. "Lúc nào em cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng anh cứ hở một chút là nổi nóng. Em... em cũng sợ chứ!"
"Anh nghĩ em thích bị huyết áp thấp lắm sao? Anh nghĩ em thấy dễ chịu lắm à? Cả người cứ như bị dìm xuống nước, trước mắt quay cuồng, đầu đau như búa bổ, khó chịu chết đi được! Giờ nhìn anh em còn thấy chóng mặt, ngồi cũng không vững nữa, vậy mà anh còn quát em..."
"Em biết anh lo cho em, nhưng chúng ta đã bên nhau rồi, anh có thể sửa đổi tính tình một chút không? Đừng có sốt ruột là lại quát em lớn tiếng như vậy... Em... Em thực sự sợ lắm..."
Nói đến đây, Thẩm Dực không thể tiếp tục nữa, nước mắt không kiềm được mà lặng lẽ lăn dài, thấm ướt cả chăn.
Dù Đỗ Thành có tức giận đến đâu, nhìn thấy bảo bối của mình rơi nước mắt, trái tim anh cũng mềm nhũn ngay lập tức.
"Ai u thôi nào, bảo bối, được rồi mà, đừng khóc, đừng khóc nữa. Cẩn thận lại choáng đầu bây giờ!"
Đỗ Thành luống cuống tay chân giúp mèo con của mình lau nước mắt, vừa lau vừa vắt óc tìm lời dỗ dành.
"Bảo bối à, em biết mà, đây là lần đầu tiên anh yêu một người đó. Tha thứ cho anh một chút được không? Anh biết tính anh nóng nảy, nhưng anh đang cố sửa đổi mà, cho anh thêm chút thời gian, được không?"
"Ai bảo anh quá thích em chứ. Nhìn em đau lòng là anh cuống lên, mà cuống lên thì không kiểm soát được giọng nói. Cái này gọi là gì ấy nhỉ... đúng rồi, quan tâm quá hóa rối loạn đó!"
"Ôi chao, bảo bối, đừng khóc nữa, em khóc là tim anh nát ra mất!"
Nói rồi, hắn còn ôm ngực làm bộ đau khổ, như thể tim thực sự vỡ thành từng mảnh.
Quả nhiên, mèo con của anh vẫn dễ dụ như trước. Thẩm Dực hít mũi một cái, cố nhịn cười:"Được rồi, tha thứ cho anh. Nhưng lần sau phải chú ý đó."
"Yes, sir!"
End.
---------------------------------------------------------------------
Một số thông tin về Hạ huyết áp tư thế:
Theo Hiệp Hội Thần Kinh Tự Chủ Hoa Kỳ và viện Thần Kinh Hoa Kỳ, hạ huyết áp tư thế là tình trạng huyết áp tâm thu giảm ít nhất 20mmHg và/hoặc huyết áp tâm trương giảm ít nhất 10mmHg khi ở tư thế đứng trong vòng 3 phút.
Điều này được diễn ra theo nguyên tắc "nước chảy chỗ trũng". Có nghĩa là khi ở tư thế đứng, do ảnh hưởng của trọng lực, máu trong cơ thể sẽ bị dồn về phía các tĩnh mạch vùng thấp của cơ thể (ví dụ tĩnh mạch chi dưới) và được giữ lại ở đó. Lúc này, sự hồi lưu tĩnh mạch bị giảm kéo theo giảm cung lượng tim làm cho huyết áp bị hạ xuống, bình thường cơ thể sẽ có phản xạ bù trừ bằng cách tăng nhịp tim, tăng sức có bóp cơ tim, tăng cung lượng tim, tăng sức cản mạch máu để duy trì huyết áp. Tuy nhiên, khi mất sự bù trừ, sự kiểm soát huyết áp này không còn và gây ra triệu chứng của tụt huyết áp tư thế đứng bao gồm ngất, chóng mặt, run, mệt, nhìn mờ, đành trống ngực, vã mồ hôi....
Nie,
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro