[Ngắn|Edit|TCCT|Tán Tu] Bóp méo
Tác giả: Thư Diệc Thư 5
Editor: Lyl
Thể loại: đồng nhân, đam mỹ, 1x1, trọng sinh, e-sport
Tình trạng: hoàn
Bóp méo
Đứng dưới ánh đèn, Diệp Tu đại diện đội Trung Quốc nâng cúp quán quân, khóe môi nâng lên độ cong thỏa mãn cùng kiêu ngạo. Toàn trường tiếng vỗ tay nhiệt liệt, fan hâm mộ hưng phấn hò hét, các thành viên đội quốc gia kích động cười, lúc này đều dừng hình, trở thành một trong những ký ức tốt đẹp nhất.
Đội Trung Quốc, đỉnh Vinh Diệu, vô địch thế giới.
Diệp Tu nhắm mắt, cảm giác có chút chua xót. Trương Giai Lạc bên cạnh đã vui phát khóc từ lâu, chọc cho tầm mắt mọi người đều có chút mơ hồ.
Giây phút này, là thời đại vinh quang thuộc về bọn họ.
Thi đấu thế giới kết thúc, ngày thứ hai, Phùng Hiến Quân gọi điện thoại cho Dụ Văn Châu, nói để thưởng cho thời gian vất vả này của bọn họ, liên minh đặc biệt bỏ vốn, đưa bọn họ đi Florida chơi bảy ngày, cho bọn họ thoải mái thả lỏng một chút.
Ngồi trên máy bay đi Florida, thành viên đội quốc gia nhàm chán quyết định chơi nói thật mạo hiểm.
Bởi vì đang ở trên máy bay, đạo cụ có hạn, Sở Vân Tú liền đề nghị một cách chơi khác, mỗi người viết ba chuyện bản thân chưa từng làm, viết riêng lên ba tờ giấy, sau đó gấp lại, đảo lộn, người tham gia đều ngẫu nhiên chọn một tờ, nếu là chuyện mình cũng chưa làm, vậy an toàn qua cửa, nếu đã làm, vậy thì phải thật lòng trả lời mỗi người một câu hỏi.
Để thống nhất, Sở Vân Tú xé vài tờ giấy từ notebook của mình cho cả đám. Chờ tất cả mọi người viết xong, gấp lại hai lần, sau đó trộn lẫn thành một đống.
Chờ mỗi người đều lấy xong, Sở Vân Tú dẫn đầu cho mọi người xem nội dung trên giấy.
"Của em là chưa từng tỏ tình, ha ha, đúng là chưa từng tỏ tình với người khác, qua cửa!" Sở Vân Tú cười gấp giấy lại, ném về trong đống giấy còn lại.
Tô Mộc Tranh cười đắc ý: "Vừa khéo rút trúng chính em viết, chưa từng cắt tóc quá ngắn!"
Các nam sinh hai mặt nhìn nhau, cái này tùy tiện một người trong bọn họ rút được không phải xong đời sao, trăm phần trăm trúng chiêu a, cô gái này quá độc ác!
Kế tiếp những người khác cũng lần lượt đưa tờ giấy trong tay ra, lại đều trùng hợp tránh được trừng phạt, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Tu.
Thấy ánh mắt mọi người tập trung trên người mình, Diệp Tu cười thản nhiên, nói: "Được rồi, anh dám chơi dám chịu."
Diệp Tu đưa giấy cho những người khác xem, bên trên viết, chưa từng yêu.
Mọi người nhìn thấy những chữ này, sắc mặt đều vô cùng đặc sắc, đều nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có Tô Mộc Tranh vẫn mỉm cười nhàn nhạt như trước, dường như không hề ngạc nhiên.
"Lão Diệp anh vậy mà có người yêu?" Phương Duệ vẻ mặt không thể tin nổi, ít nhất trong thời gian hắn ở Hưng Hân này hoàn toàn không phát hiện Diệp Tu có dấu hiệu như đang yêu.
Mọi người nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Mộc Tranh, giống như đã sớm biết, nhớ lại những tin đồn về hai người này, trong lòng đều đang âm thầm suy đoán. Nhưng Phương Duệ lại không cảm thấy là hai người bọn họ, bởi vì hắn nhìn ra, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đều đối xử với đối phương như người thân.
"Đương nhiên là có, người có mị lực sao có thể chưa từng yêu đương, có gì muốn hỏi cứ hỏi đi, anh sẽ không chơi xấu." Diệp Tu nói.
"Người kia tên gì!" Sở Vân Tú hỏi, bát quái lấp lóe trong mắt.
Diệp Tu nhìn nhìn Tô Mộc Tranh, nói: "Anh ấy tên, Tô Mộc Thu."
Biểu tình của Phương Duệ chớp mắt cứng lại.
"Tô Mộc Thu? Chưa từng nghe tên này a, không phải giới chuyên nghiệp? Tên này hơi giống em gái Tô nha, có phải có quan hệ gì không? Nhưng không nghe thấy em gái Tô có chị em gì mà? Nhưng mà lão Diệp, anh giấu cũng đủ sâu, bọn em hoàn toàn không biết anh có người yêu, anh lừa người đến tay từ bao giờ?" Hoàng Thiếu Thiên đặt câu hỏi.
Diệp Tu cười: "Mỗi người chỉ có thể hỏi một câu, cho nên cậu muốn anh trả lời câu nào?"
"..." Hoàng Thiếu Thiên hơi hết chỗ nói một chút, trong lòng hắn đang gầm thét, muốn hỏi rất nhiều vấn đề a! Chuyện này quá nổ một câu làm sao đủ!
"Vậy tiền bối nói một chút cảnh tỏ tình đi." Dụ Văn Châu nói.
Diệp Tu có chút bất đắc dĩ, Dụ Văn Châu tâm thật bẩn, vấn đề này thật sự là bao gồm tất tật thời gian địa điểm nhân vật lúc tỏ tình rồi.
"Thực ra cũng không có quá trình tỏ tình, ở cùng nhau rất tự nhiên, gặp lại hận muộn nói có lẽ chính là hai bọn anh, tâm tư của ảnh, anh nhìn ra được, anh cũng vậy, ngày sinh nhật anh năm ấy, bọn anh chính thức cùng nhau." Diệp Tu nhớ lại cảnh người kia cầm nến nói thích, khóe miệng nâng lên một độ cong ôn nhu.
"Hai người còn yêu nhau?" Hoàng Thiếu Thiên nhạy bén bắt được biểu tình của Diệp Tu, hỏi.
"Ít nhất còn chưa chia tay đâu." Diệp Tu đáp, thầm nghĩ, chỉ cần người kia không nói, y sẽ không thừa nhận bọn họ đã xa nhau, cho dù từ lâu âm dương chia cách.
"Có ảnh chụp không?" Lý Hiên hỏi.
Diệp Tu lắc đầu, Lý Hiên bất mãn: "Không phải đâu, hai người không chụp ảnh chung?"
"Anh nhớ ảnh là được, cần ảnh chụp làm gì?" Diệp Tu đương nhiên nói.
Lý Hiên vẻ mặt bị chua ngã.
"Cùng nhau bao lâu rồi?" Trương Tân Kiệt hỏi, nói thật đi, hắn cũng rất tò mò, cảm thấy một câu hỏi không đủ dùng.
"Mười năm rồi."
"Mười năm?!" Mọi người đều là khó có thể tin, ngoại trừ Phương Duệ và Tô Mộc Tranh.
"Khụ," Tiếu Thời Khâm hắng giọng, nói, "Quan hệ của hai người, đến mức độ nào?"
Diệp Tu cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Tiếu Thời Khâm, Tiếu Thời Khâm bị nhìn đến da đầu tê dại, nhưng vẫn vững vàng đợi một đáp án! Linh hồn bát quái đang thiêu đốt a!
"Thì từng hôn thôi, còn có thể thế nào?"
"Mười năm rồi mới có hôn? Lão Diệp, anh không được à?" Trương Giai Lạc hỏi.
"Hơn cậu là được, tốt xấu anh có năm quán quân rồi." Diệp Tu vẻ mặt trào phúng.
"Chậc, không bằng nói nghe xem trong lòng anh cô ấy là người thế nào đi." Vương Kiệt Hi nói.
Diệp Tu cúi đầu nghĩ nghĩ: "Ngoại hình không tệ, có thể tham khảo Mộc Tranh, hai người bọn họ còn thật là rất giống."
"..." Vương Kiệt Hi cạn lời, "Không hỏi anh mặt mũi, là hỏi anh đánh giá về đối phương."
"Rất lợi hại." Trong mắt Diệp Tu hiện ra một chút tiếc nuối và ưu thương, "Anh ấy phải là người có thiên phú có tài hoa có thành tựu nhất trong Vinh Diệu."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Chu Trạch Khải nghẹn thật lâu, rốt cuộc nghĩ được một câu: "Vì sao không vào giới chuyên nghiệp?"
"Ảnh có mà." Diệp Tu cười cực kỳ ấm áp, "Tất cả vinh quang của anh đều có ảnh."
"Đúng vậy, em cũng đang cố gắng làm cho Mộc Vũ Tranh Phong trở nên lợi hại hơn nữa." Tô Mộc Tranh cũng nói, "Tất cả vinh quang Mộc Vũ Tranh Phong từng có cũng đều thuộc về anh hai."
Diệp Tu sờ sờ đầu Tô Mộc Tranh: "Anh ấy vẫn luôn ở."
Tô Mộc Tranh gật đầu, mắt lại đột nhiên đỏ.
"Từ từ, Tô Mộc Thu... là nam?" Tôn Tường trợn mắt há mồm.
"Đúng vậy, nói cho cậu biết, Khước Tà cậu dùng bây giờ chính là ảnh làm nha, còn có Ô Thiên Cơ của anh." Diệp Tu thản nhiên nói, "Hơn nữa lúc đầu ảnh muốn dùng Mộc Vũ Tranh Phong cùng vào giới chuyên nghiệp với anh, đáng tiếc, ảnh mất rồi."
Nhất thời vắng vẻ, mọi người đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, làm sao cũng không ngờ sẽ là đáp án như thế này, đều có chút có lỗi vì nhắc đến chuyện đau lòng của Diệp Tu.
Tô Mộc Tranh dựa vào vai Diệp Tu, dí dỏm nói: "Em có anh hai và chị dâu tốt nhất."
Diệp Tu có chút bất đắc dĩ: "Đừng nghe anh em nói lung tung."
Tô Mộc Tranh le lưỡi, cũng đã sớm nhận định giả thiết này, bởi vì là anh hai nói, cho nên là đúng.
Phương Duệ cúi đầu, vẻ mặt nắng mưa thất thường: "Anh chưa từng nghĩ tới, đi tìm một người khác sao?"
Diệp Tu là bạn của hắn, hắn không hi vọng thấy Diệp Tu nhớ một người cả đời như vậy, lại vĩnh viễn đều không thể gặp lại người kia.
Diệp Tu có chút ngạc nhiên nhìn Phương Duệ, cũng cảm thấy rất ấm áp vì sự quan tâm của hắn, nhưng đáp án này không phải đã rất rõ ràng sao?
"Bọn anh còn chưa chia tay đâu, dù sao chỉ cần ảnh không nói, anh mới sẽ không chia tay với ảnh." Diệp Tu nói đến phần sau rất có mùi ăn vạ.
Em dựa lại anh chắc rồi, Tô Mộc Thu.
"Anh thích ảnh như vậy, ảnh lại cứ thế vô trách nhiệm rời đi, cậu nói nếu anh không dựa lại ảnh cả đời, nhìn thế nào cũng thiệt đúng không. Hơn nữa, bởi vì là ảnh, cho nên mới thích như vậy, có thể đi đâu tìm một anh ấy thứ hai chứ?"
Bởi vì là Tô Mộc Thu, cho nên Diệp Tu thích hắn, không hơn.
Trong cabin một mảnh im lặng, trò chơi cũng không ai tiếp tục, mỗi người đều không biết đang suy nghĩ gì, trong lúc nhất thời rơi vào một loại cân đối quỷ dị.
Nhưng đúng lúc này, cửa cabin đột nhiên mở ra, hai người súng vác vai đạn lên nòng xông vào.
Không khí vi diệu cứ thế bị phá.
Người da đen trong hai người nói gì đó vào bộ đàm, bọn họ đều nghe không hiểu.
Hai người kia giơ súng đi về phía bọn họ, đám người vừa rồi còn ngẩn ra lập tức đứng dậy, đứng sát vào nhau, ăn ý bảo vệ Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh ở phía sau.
Trong khi mọi người đang khẩn trương nhìn động tác của hai người kia, thân máy bay đột nhiên bắt đầu rung lắc, giống như bị cuốn vào dòng khí, tất cả mọi người đứng không vững, đều đột nhiên rối loạn lên.
"Mộc Tranh!" Diệp Tu kéo Tô Mộc Tranh qua, ôm lấy bảo vệ cô, lưng đập vào ghế ngồi, đau đến làm y rên lên một tiếng.
"Sặc, đây là chạy đến tam giác Bermuda sao!" Sở Vân Tú mắng một câu, nhưng không biết tùy ý phun tào một câu lại nói trúng sự thật.
Diệp Tu một tay cố gắng túm lưng ghế, cố gắng không để lại bị quăng lăn khắp nơi, tay kia vẫn cứ ôm lấy Tô Mộc Tranh, bởi đây là em gái y và Tô Mộc Thu thương yêu nhất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thân máy bay hơi ổn định lại, hai người kia hùng hùng hổ hổ đứng lên, lại chỉ thấy những người phương đông mặc quần áo cùng kiểu dáng kia bắt đầu thay đổi.
Giống như hình ảnh tua ngược, bọn họ không ngừng thay đổi phục sức, thậm chí thể hình. Khi còn chưa phản ứng được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, những người phương đông này đã biến thành hình dạng thiếu niên, thậm chí còn có biến thành trẻ con.
Một luồng sáng trắng đột nhiên nổ tung trước mắt, máy bay giống như bị lốc xoáy tàn sát bừa bãi cuốn lấy rung lắc dữ dội, kéo ý thức của tất cả vào bóng tối vô tận.
Đột nhiên mở mắt ra, là đường phố người đến người đi.
Diệp Tu xoa xoa thái dương có chút phát đau, vung tay lại đụng phải rương hành lý bên cạnh.
Nhìn chằm chằm rương hành lý kia vài giây, Diệp Tu rốt cuộc xác nhận nó chính là trang bị của em trai bị y xách đi khi rời nhà trốn đi năm đó.
Xảy ra chuyện gì? Diệp Tu tự hỏi.
Ngắm nhìn bốn phía, y dựa bên rương hành lý, đáng thương ngồi xổm bên tường một nhà siêu thị. Trời mưa lác đác, mưa bụi lơ lửng làm ướt đuôi tóc y, thỉnh thoảng, một cơn gió thanh lãnh thổi qua, mang đến một chút cảm giác lạnh lẽo.
Y không phải đang ở trên máy bay sao? Không phải còn gặp phải cướp máy bay sao? Những người khác đâu? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Vì sao hiện tại y lại ở trong cảnh tượng mười năm trước, là mơ, hay là cái gì.
Diệp Tu rất mê mang, nhưng rất nhanh y lại nghĩ tới một chuyện, nếu như tất cả đều là thật, như vậy, nói cách khác, y quay lại mười năm trước, có thể gặp được Tô Mộc Thu một lần nữa.
Tô Mộc Thu, đáy lòng Diệp Tu đọc thầm tên này, cho dù người đã mất mười năm, nhớ lại vẫn là tồn tại ấm áp nhất trong trái tim, chỉ là thỉnh thoảng, cũng sẽ cô đơn mà thôi.
Diệp Tu từng cho rằng, Tô Mộc Thu đại khái chỉ có thể dùng phương pháp này sưởi ấm y cả đời.
Nếu như y đã thấy, đã trải qua đều là sự thật, như vậy liệu có thể chờ mong từ đầu trở lại, Tô Mộc Thu không chỉ có thể tồn tại trong đáy lòng Diệp Tu, còn có thể làm bạn lâu dài bên cạnh, cho đến bạc đầu.
Nếu thật sự có thể từ đầu trở lại, Diệp Tu nhất định sẽ không để Tô Mộc Thu cứ thế rời khỏi cuộc sống của y, tàn nhẫn như vậy, triệt để như vậy.
Diệp Tu chậm rãi đứng lên, trong mắt tràn đầy kiên định, còn mang theo hi vọng với tương lai.
Bất luận tất cả đây có phải là thật hay không, Tô Mộc Thu, em đều sẽ tìm đến anh, sẽ tìm về anh.
Nếu đây là mơ, hi vọng có thể thấy anh trước khi thức dậy; nếu đây là thật, hi vọng có thể như trước trời định gặp anh.
Kéo rương hành lý, Diệp Tu bước về phía trước, bắt đầu tìm kiếm một quán net tên là Gia Thế.
Y hiện tại, vừa mới rời nhà trốn đi, đến thành phố H, cuộc sống còn chưa bắt đầu, y còn có hi vọng, còn có cơ hội, còn có tương lai.
Rất nhanh, y sẽ gặp lại bọn họ, một người tiếp một người.
Tất cả, từ đầu trở lại.
Hoàn
Phiên ngoại – Đúng là mới gặp
Dựa vào ký ức, Diệp Tu tìm được Gia Thế.
Gia Thế lúc này, còn chỉ là một quán net.
Mà Đào Hiên, cũng còn chỉ là một ông chủ nhỏ mở quán net rất thông thường.
Diệp Tu lại càng không phải nói, chỉ là đứa bé phản nghịch rời nhà trốn đi vì game.
Lúc này Vinh Diệu còn chưa mở serve, tất cả đều còn kịp.
Lúc ấy Diệp Tu vùi đầu ở quán net, sơ sài qua ngày, may mà gặp được Tô Mộc Thu, làm bạn y một đường tiến lên.
Bây giờ Diệp Tu quay lại điểm xuất phát, cũng đặc biệt vì chờ một người, chờ hắn cùng nhau khai thác tương lai.
Diệp Tu chờ đợi rất kiên trì, bởi vì y còn nhớ tình hình lúc gặp Tô Mộc Thu, cũng nhớ kỹ, phải bao lâu mới có thể gặp.
Rõ ràng trước mắt, về Tô Mộc Thu, đều rõ ràng trước mắt.
Nếu nói vô tình gặp được trong biển người là trùng hợp, như vậy, Diệp Tu hiện tại sẽ chế tạo trùng hợp.
Cần gì phải tuân theo quỹ tích phát triển ban đầu, y muốn làm quen với Tô Mộc Thu, vậy cứ dùng phương pháp của y, đi làm quen Tô Mộc Thu.
Ngày này, Diệp Tu từng nhớ lại vô số lần.
Ngày này, gió thổi mây bay, tầm thường không có gì lạ.
Diệp Tu cầm chén nước, ra vẻ vô ý đi qua sau lưng Tô Mộc Thu, dừng lại bước chân, cúi người nhìn vài giây, cười nói: "Anh em, kỹ thuật không tệ, muốn đánh một ván không?"
Theo sau này Tô Mộc Thu miêu tả lại, biểu tình của Diệp Tu lúc đó không kém lần đầu tiên bọn họ đoạt giải quán quân là bao, cũng không biết sao lại vui vẻ như vậy.
Tô Mộc Thu tỏ vẻ, lần đầu tiên thấy Diệp Tu, hắn là có chút giật mình, dù sao cũng là một người chưa bao giờ thấy, lại dùng ánh mắt thấy được kho báu nhìn mình chằm chằm, hắn thiếu chút nữa cho rằng mình sắp bị cướp.
Sau lại, mỗi lần Tô Mộc Thu nói như vậy, Diệp Tu đều rất bất đắc dĩ, y lúc đó cũng rất muốn bình tĩnh một chút a, nhưng mà, thật sự rất vui.
Thực ra nghĩ lại, Tô Mộc Thu hình dung cũng rất thích hợp, Diệp Tu thấy là báu vật có một không hai trên đời, nếu phải thêm một từ, đó chính là, mất mà có lại.
Tô Mộc Thu thực ra cũng chẳng biết tại sao cứ thế thân với Diệp Tu, cảm giác giống như vừa gặp nhau đã là bạn chí cốt, pk mấy ván, càng ném sạch sẽ chút xa lạ câu nệ vốn có, chỉ muốn thắng, chỉ muốn đánh.
Kỳ phùng địch thủ, ganh đua cao thấp.
Đến tận khi Tô Mộc Tranh đến quán net đưa cơm, hai người mới thỏa mãn ngừng tay.
Mà Tô Mộc Tranh nói về lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tu, lại cảm giác hoàn toàn khác Tô Mộc Thu.
Cô nhớ, ánh mắt Diệp Tu nhìn cô hôm đó, mừng rỡ chợt lóe mà qua, ấm áp dài lâu.
Bất kể y có trào phúng cỡ nào, từ đầu đến cuối Tô Mộc Tranh đều cho rằng, Diệp Tu là một người rất ôn nhu, bởi vì một người không ôn nhu, không có ánh mắt ấm áp như vậy.
Từ bắt đầu, đến kết thúc, cô vẫn luôn cho là như vậy.
Chuyện không thể giải thích trên đời này rất nhiều, không tìm được lý do hợp lý, vậy thì đừng nghĩ quá nhiều, Tô Mộc Thu chỉ biết, Diệp Tu với hắn mà nói, càng ngày càng quan trọng.
Mà Diệp Tu còn có ký ức, rõ ràng là chiếm lợi lớn, y biết rõ thói quen của đối phương, đến cuối cùng, biến bản thân thành thói quen của Tô Mộc Thu, sửa không xong, cai không được.
Ngày đó, bọn họ mới gặp, chẳng qua, nó là một lần mới gặp cách sống chết dằng dặc.
Về sau, nếu có người lại hỏi Diệp Tu, y cảm thấy chuyện may mắn nhất trong đời là gì, đại khái chính là chuyện này rồi.
May mắn còn có thể cùng anh, xa cách gặp lại.
Quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều.
Phiên ngoại – Hành trình Vinh Diệu
Tin tức liên minh chuyên nghiệp Vinh Diệu thành lập đã truyền khắp, người chơi nhiệt tình yêu thương Vinh Diệu đều bắt đầu gọi bạn gọi bè tổ chiến đội, Diệp Tu và Tô Mộc Thu cũng đã nói với Đào Hiên, cùng nhau tiến quân Vinh Diệu.
Tên chiến đội là Gia Thế, Diệp Tu và Tô Mộc Thu cũng không quan trọng, vừa vặn mấy người đều gặp nhau ở quán net Gia Thế, cũng là duyên phận.
Hai mươi chín tháng năm, sinh nhật Diệp Tu, bản thân Diệp Tu thiếu chút thì quên chuyện này, còn là Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh đặc biệt mua bánh gato làm sinh nhật cho y, ba người chơi đến khuya, Tô Mộc Tranh không chịu được đã ngủ trước. Tô Mộc Thu ôm cô về phòng, mới cùng Diệp Tu thu dọn đống lộn xộn khắp nhà.
"Diệp Tu, cậu nói bọn mình có thể giành được quán quân không?" Tô Mộc Thu đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên có thể rồi." Diệp Tu trả lời không chút do dự.
Tô Mộc Thu nghĩ nghĩ, nói: "Nếu thật sự có thể, vậy anh sẽ nói cho cậu biết một bí mật."
"Bí mật gì?"
"Đến lúc đó cậu sẽ biết!"
Diệp Tu nhìn gò má Tô Mộc Thu dưới ánh đèn, nhớ lại năm ấy.
Cũng là sinh nhật y, Tô Mộc Thu cầm bánh gato, đốt nến, vất vả lừa Tô Mộc Tranh đi, sau đó cẩn thận tỏ tình, còn chơi xấu nói nếu không đồng ý thì sẽ không cho y ăn bánh gato.
Nhịn không được liền cười ra tiếng, Tô Mộc Thu nghi ngờ nhìn về phía Diệp Tu, Diệp Tu cũng không giải thích, chỉ nói: "Vậy em chờ anh nói cho em biết."
Nhưng mà mấy hôm sau, Tô Mộc Thu phát hiện ra tâm tình Diệp Tu càng ngày càng bất thường, nhất là khi hắn muốn ra ngoài, nhất định phải đi cùng hắn.
Giống như đang sợ cái gì.
Tô Mộc Thu không phải chưa hỏi, nhưng Diệp Tu đều không chịu trả lời.
Hôm nay Tô Mộc Thu như mọi ngày đi đón Tô Mộc Tranh tan học, Diệp Tu cũng đi theo, Tô Mộc Tranh nhảy nhót đi ở phía trước, hai người sóng vai theo sau, thỉnh thoảng nói chuyện mấy câu.
"Anh hai! Em muốn ăn kẹo đường!" Tô Mộc Tranh đột nhiên chỉ sang bên kia đường nói, sau đó chạy chậm đi.
Tô Mộc Thu vội vàng muốn theo sau: "Mộc Tranh, từ từ thôi, cẩn thận một chút!"
Cánh tay đột nhiên bị kéo lại, Tô Mộc Thu quay đầu nhìn, phát hiện sắc mặt Diệp Tu không phải rất tốt.
"Làm sao vậy?"
Diệp Tu lắc đầu: "Không sao, qua đường cẩn thận chút."
"Yên tâm, anh đâu phải..."
Tô Mộc Thu còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên có tiếng phanh gấp, sau đó là tiếng hét chói tai.
Chớp mắt, sắc mặt Diệp Tu trắng bệch, Tô Mộc Thu xoay người, nhìn thấy một chiếc ô tô đâm vào cột điện bên đường, người chung quanh bị dọa một chút, nhưng không ai bị thương, tài xế có vẻ ngất ở trong xe, có người đã đang gọi 120, trên đường có hơi rối loạn, thấy không ai bị đâm trúng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
May mà vừa rồi không chạy qua, Tô Mộc Thu cũng hoảng một hồi, nếu vừa rồi Diệp Tu không kéo hắn, sẽ có chuyện cũng chưa biết chừng.
Diệp Tu nắm tay hắn càng ngày càng dùng sức, Tô Mộc Thu vỗ vỗ Diệp Tu, như đang trấn an. Diệp Tu lại đột nhiên ôm lấy hắn, vẫn còn nghĩ mà sợ.
"Anh hai!" Tô Mộc Tranh chạy trở về, hình như cũng bị dọa, nhưng mà nhìn nhìn Diệp Tu và Tô Mộc Thu đang ôm lấy nhau, do dự một chút, như có điều suy nghĩ nhìn hai người, vài giây sau mới nói, "Anh Diệp Tu, anh hai, em cũng muốn ôm!"
Chuyện này qua đi, Tô Mộc Thu cũng phát hiện tâm tình Diệp Tu tốt lên rất nhanh, sau lại vô tình nghe người khác tán gẫu tai nạn xe ngày hôm đó là say rượu lái xe, may mà không ai gặp chuyện không may, tài xế kia cũng bị thương không nặng.
Nhưng mà từ đó về sau, Diệp Tu có thêm một thói quen, đi qua đường nhất định phải cầm tay Tô Mộc Thu, nhìn kỹ đèn xanh đèn đỏ, nhìn kỹ xe cộ qua lại, Tô Mộc Thu ngược lại cũng theo y.
Tô Mộc Tranh cũng không bao giờ chạy lung tung nữa, nhún nhún nhảy nhảy theo anh Diệp Tu và anh hai cô, cười đến rực rỡ.
Sau lại, Tô Mộc Thu vẫn lựa chọn dùng Thu Mộc Tô tham gia thi đấu chuyên nghiệp, để Mộc Vũ Tranh Phong lại cho Tô Mộc Tranh chơi.
Hành trình Vinh Diệu của bọn họ, vừa mới bắt đầu.
Phiên ngoại – Tự sự thuật tình
Diệp Tu hầu như không có áp lực gì, mười năm kinh nghiệm ý thức đều còn đó, giúp y chiếm không ít ưu thế, Tô Mộc Thu cũng thích ứng tiết tấu thi đấu rất nhanh, gặp được cao thủ là càng đánh càng hưng phấn.
Những người bạn tốt trước kia cũng bắt đầu đứng trên đấu trường, Diệp Tu gặp lại bọn họ cũng rất bình tĩnh, chỉ cảm thấy may mắn, mỗi người, đều có cơ hội làm lại từ đầu, Ngụy Sâm có lẽ còn có thể tiếp tục kiên trì ở Lam Vũ, Hàn Văn Thanh đại khái không có thay đổi gì.
Nhưng với Diệp Tu mà nói, bất kể bọn họ lựa chọn thế nào, y đều hạ quyết tâm muốn ba quán quân liên tiếp một lần nữa, cùng với Tô Mộc Thu.
Không phải cuồng vọng, không phải tự phụ, chỉ là muốn cho Tô Mộc Thu cũng cảm nhận một chút phần vinh quang này.
Cho dù là lần thi đấu E-sport đầu tiên, muốn thắng cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng Diệp Tu dù sao các phương diện đều vượt trước rất nhiều, lại có Tô Mộc Thu là hợp tác, cuối cùng vẫn giành được quán quân.
Lần này, tên Diệp Tu và Tô Mộc Thu rốt cuộc cùng nhau ghi vào sử sách.
Mỗi lần quán quân, Diệp Tu đều rất vui vẻ, chỉ là biểu hiện không rõ ràng như Tô Mộc Thu mà thôi.
Tối hôm đó, Tô Mộc Thu vẫn rất hưng phấn, kéo tay Diệp Tu nói liên tục không ngừng, lúc đầu Diệp Tu còn kiên nhẫn cùng hắn nói chuyện tào lao, sau lại cũng có chút buồn ngủ, trả lời câu được câu không.
"Diệp Tu, cậu đừng ngủ chứ!" Tô Mộc Thu lắc lắc Diệp Tu, nói, "Anh có chuyện muốn nói cho cậu!"
"Chuyện gì?" Diệp Tu hỏi, xoa xoa mắt, cố gắng lên tinh thần.
"Chúng ta cùng nhau thế nào?"
"Ừ —— hả?" Diệp Tu ngạc nhiên nhìn Tô Mộc Thu.
Tô Mộc Thu gãi gãi đầu, bị Diệp Tu nhìn có chút ngượng: "Chỉ hỏi em có đồng ý hay không!"
Diệp Tu sờ sờ cằm, cười hỏi: "Anh nói cùng nhau, là loại cùng nhau nào thế?"
Tô Mộc Thu trợn mắt liếc y, giật giật môi, rồi lại không thể nói ra cái gì, Diệp Tu thì vẫn bình tĩnh mỉm cười chờ đợi.
"A Tu! Anh thích em!" Tô Mộc Thu rốt cuộc chuẩn bị tâm lý xong, cứ thế gào lên.
Diệp Tu sợ đến vội vàng che miệng hắn lại: "Mộc Tranh còn ngủ!"
"Vậy em nhanh nói có đồng ý hay không!" Tô Mộc Thu cầm lấy tay y, đắc ý cười nói.
"Đồng ý rồi em được lợi ích gì không?"
"Buộc chặt một Tô Mộc Thu, có thể nấu cơm có thể xoa bóp có thể ấm giường, quan trọng nhất là, có thể cùng chơi Vinh Diệu cả đời."
"Cả đời?"
"Ừ, cả đời." Tô Mộc Thu nghiêm túc gật đầu.
"Nghĩ kỹ rồi?"
"Không thể kỹ hơn."
"Được."
Tô Mộc Thu chớp chớp mắt, dùng ba giây đồng hồ tiêu hóa chuyện Diệp Tu đáp lại bằng câu trả lời hắn hi vọng, sau đó chợt ôm lấy Diệp Tu, còn liên tục cười không ngừng.
Diệp Tu vỗ vỗ vai hắn, như là muốn cho hắn yên tâm.
Nhưng thời gian Tô Mộc Thu cười khúc khích thật sự có hơi bị lâu, Diệp Tu không nhịn được đẩy người ra, nói: "Tô Mộc Thu, anh còn tiếp tục ngốc em sẽ đổi ý!"
Tô Mộc Thu nhìn chằm chằm Diệp Tu, vẫn cười vui vẻ, Diệp Tu đỡ trán: "Được rồi, anh tiếp tục đi, em ngủ."
"Cùng nhau cùng nhau!" Tô Mộc Thu nằm xuống bên cạnh Diệp Tu, thỏa mãn không gì sánh được.
Bạn cùng phòng, hợp tác, người yêu của Diệp Tu, toàn bộ đều là hắn, Tô Mộc Thu rất hài lòng.
Tô Mộc Tranh lén lút chạy về phòng mình, yên tâm đi ngủ, nhìn anh Diệp Tu và anh hai thế này, hẳn là sẽ không bị đánh thức nữa.
Chuyện ngày mai để ngày mai, tối nay cứ yên tâm ngủ trước.
Phiên ngoại – Mộc Vũ Tranh Phong
Gia Thế giành được ba quán quân liên tiếp, tổ hợp song Thu của Nhất Diệp Chi Thu cùng Thu Mộc Tô thế không thể đỡ, tiếc nuối duy nhất là, Diệp Thu không nhận bất cứ phỏng vấn gì, cũng không lộ ra ngoài bao nhiêu tin tức cá nhân, quá mức thần bí. Bù lại chủ nhân Tô Mộc Thu của Thu Mộc Tô lại là một anh đẹp trai chói mù mắt người, hút vô số fan.
Mỗi trận thi đấu của Gia Thế, Tô Mộc Tranh đều sẽ nghiêm túc xem, cô biết mình nên theo thiết tưởng của anh hai, học tập cho tốt, trở thành một người có tiền đồ, nhưng mà, cô cũng thích Vinh Diệu a, muốn cùng hai anh trai cùng nhau chiến đấu, cùng nhau cố gắng.
Suy nghĩ này đã tồn tại trong lòng Tô Mộc Tranh rất lâu rồi, mà hôm nay, cũng đến lúc nói với anh hai một câu.
Sau khi Tô Mộc Tranh nói xong ý tưởng của mình, Diệp Tu không tỏ thái độ, chỉ im lặng chờ Tô Mộc Thu trả lời. Y đã sớm biết Tô Mộc Tranh sẽ đến, tựa như năm đó, đứng bên cạnh y, đứng bên cạnh Nhất Diệp Chi Thu.
Mà Diệp Tu, cũng sẽ không khuyên bảo Tô Mộc Tranh cái gì, bởi vì nên hỏi, y đã hỏi lâu rồi, lúc đó, Tô Mộc Tranh nói với y, cô thật sự thích Vinh Diệu.
"Mộc Tranh, em nghĩ kỹ chưa?" Tô Mộc Thu xoa đầu Tô Mộc Tranh, ôn nhu hỏi, "Học tập cho giỏi, tìm một công việc tốt mới là cuộc sống tốt mọi người mong muốn, bản thân anh không có cách nào, nhưng cho em đi học vẫn không vấn đề, em thật sự muốn bỏ việc học đến liên minh đánh thi đấu sao? Rất nhiều rất nhiều người còn cho rằng chúng ta không làm việc đàng hoàng, trầm mê internet."
Tô Mộc Tranh kiên định gật đầu, Tô Mộc Thu nhìn về phía Diệp Tu, vẫn có chút không chắc chắn.
Diệp Tu cười cười, hỏi: "Mộc Tranh, em muốn đến là bởi vì bọn anh, hay là bởi vì Vinh Diệu?"
"Đều là, muốn kề vai chiến đấu với anh hai và anh Diệp Tu, cũng muốn chơi Vinh Diệu."
"Vậy em, là thật sự thích Vinh Diệu sao?"
"Đúng vậy, em thấy Vinh Diệu rất thú vị, rất thích."
Diệp Tu nhìn về phía Tô Mộc Thu: "Mộc Thu, để em ấy đi đi."
Tô Mộc Thu thở dài: "Mộc Tranh, em là muốn dùng tài khoản Mộc Vũ Tranh Phong tham gia thi đấu chuyên nghiệp sao?"
"Đương nhiên!"
Quý thi đấu thứ bốn, Mộc Vũ Tranh Phong thêm vào Gia Thế.
Tô Mộc Tranh vừa góp mặt lập tức làm rất nhiều người quan tâm, anh em hợp tác, lại thêm hai người ngoại hình đẹp như vậy, làm sao có thể không trở thành đề tài nói chuyện?
Nhất thời, Gia Thế danh tiếng vô lượng.
Đến lúc này, những đối thủ bạn bè quen thuộc trước kia cũng lần lượt xuất hiện, lại nói, Diệp Tu thật đúng là có chút nhớ bọn họ, quý thi đấu sau, sẽ càng ngày càng đặc sắc.
Nhưng đồng thời, Diệp Tu cũng đang lo lắng Đào Hiên, lo lắng Gia Thế, y không hi vọng Gia Thế lại trở nên như lần trước, nhưng y biết, nếu y còn tiếp tục không xuất hiện trước mặt công chúng, e là Đào Hiên còn sẽ làm ra lựa chọn như cũ.
Nếu chỉ có một mình y, y còn có thể như trước, bình yên chấp nhận hiện thực, rời đi, sau đó từ đầu trở lại, nhưng bây giờ có thêm một Tô Mộc Thu.
Với tính cách bao che khuyết điểm của Tô Mộc Thu, Diệp Tu không biết khi Đào Hiên thật sự vứt bỏ y cũng hắt nước bẩn lên người y một lần nữa, Tô Mộc Thu sẽ làm ra chuyện gì.
Diệp Tu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn để giải quyết mâu thuẫn này, chỉ hi vọng đến lúc đó Tô Mộc Tranh có thể khuyên được Tô Mộc Thu, mà y, vẫn như cũ sẽ không thay đổi gì, nếu Đào Hiên còn quyết định như vậy, sự lựa chọn của y cũng sẽ không thay đổi.
Có đôi khi, Diệp Tu thật sự muốn nói cho Tô Mộc Thu rằng, y đã từng trải qua tất cả, nhưng y không thể.
Thuốc lá trong tay đột nhiên bị người rút đi, mạch suy nghĩ của Diệp Tu bị cắt đứt, quay đầu lại liền thấy Tô Mộc Tranh đang không hài lòng nhìn y.
"Đừng hút, anh hai có chuyện tìm anh thương lượng kìa!" Tô Mộc Tranh ném thuốc lá vào thùng rác, đẩy Diệp Tu đến phòng kỹ thuật.
Diệp Tu cười cười, đột nhiên cảm thấy bây giờ nghĩ những việc này còn quá sớm, hai bàn tay đan chéo sau đầu, tùy ý Tô Mộc Tranh đẩy mình đi về phía trước.
"Mộc Tranh này, anh muốn cai thuốc rồi."
Phiên ngoại – Từ đầu trở lại
Lo lắng của Diệp Tu, cuối cùng vẫn đến.
Đào Hiên vẫn biến thành dáng vẻ kia, Tôn Tường bị hắn tìm đến tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu, lần này Diệp Tu bình tĩnh hơn nhiều, tuần hoàn theo tất cả quỹ tích nên xảy ra.
Tô Mộc Thu tỉnh táo hơn trong tưởng tượng của Diệp Tu nhiều, ngược lại làm y lo lắng, rất sợ hắn làm ra chuyện không lí trí gì, chỉ có thể liên tục công khai ám chỉ dặn dò.
Hai người Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh tiễn Diệp Tu ra ngoài Gia Thế, Diệp Tu nhìn sắc mặt khó coi của Tô Mộc Thu, bất đắc dĩ cười cười: "Mộc Thu, chờ em quay lại đi, còn nhớ không, một giấc mơ anh vẫn không vứt bỏ, vừa vặn em dùng thời gian này tiếp tục nghiên cứu."
Tô Mộc Thu lập tức phản ứng lại, ngạc nhiên nói: "Em là định?"
Diệp Tu gật đầu: "Cho nên hai người ít nhất ở im đó đến khi hợp đồng kết thúc đi."
Hai người đều biết lo lắng của Diệp Tu, gật đầu cho y yên tâm.
"Tiếp theo em đi đâu?" Tô Mộc Thu hỏi.
Diệp Tu nhớ lại khoảng thời gian kia, đột nhiên có chút chờ mong: "Một quán net, giống như năm ấy chúng ta bắt đầu từ quán net, lần này cũng vậy."
Tô Mộc Thu trầm mặc vài giây, vỗ vỗ vai Diệp Tu: "Nhớ liên lạc với anh, bất kể em muốn làm gì, anh đều ủng hộ em."
"Đúng vậy, anh Diệp Tu, bất kể thế nào, đừng quên tính một phần của bọn em nữa." Tô Mộc Tranh nói.
"Đó là đương nhiên." Diệp Tu vẫy vẫy tay, "Được rồi, đừng lo cho anh, sẽ liên lạc với hai người."
Tâm tình Diệp Tu lúc này rất nhẹ nhàng, vừa nghĩ lại có thể nhìn thấy đám người kia, có thể cùng Tô Mộc Thu sáng tạo thêm một kỳ tích, lại không nhịn được vui vẻ.
Y rất quen thuộc đường phố gần đây, một đêm tuyết thế này, lần thứ hai bước vào quán net Hưng Hân, tất cả hình như cũng không có gì thay đổi.
"Số 47 khu C."
Diệp Tu nghe số ghế này, cúi đầu cười cười, bình tĩnh thu cánh tay muốn cầm chứng minh thư về, đi đến cạnh vị trí, quả nhiên không chút bất ngờ nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của bà chủ.
Mọi chuyện đều tiến hành như trong trí nhớ, Diệp Tu lại trở thành anh Diệp quản lý quán net Hưng Hân.
Khu mười đúng giờ mở ra, Diệp Tu dùng Quân Mạc Tiếu đăng nhập, không ngờ lập tức nhận được một lời mời kết bạn, ID Tóc Bạc Cài Hoa, không cần nghĩ cũng biết, trừ hai anh em họ Tô còn có thể là ai.
Tóc Bạc Cài Hoa: Anh chờ ngày này chờ rất lâu rồi
Quân Mạc Tiếu: Muốn nhìn Ô Thiên Cơ cứ việc nói thẳng
Tóc Bạc Cài Hoa: Chẳng lẽ em không muốn thấy tán nhân làm rung động toàn liên minh sao!
Quân Mạc Tiếu: Muốn muốn muốn, nghĩ thôi đã thấy tay chân mệt
Tóc Bạc Cài Hoa: Để anh đến!
Quân Mạc Tiếu: Xì, ca đây là sách giáo khoa Vinh Diệu, anh đi sang một bên
Quân Mạc Tiếu: Đúng rồi, ID này của anh là Mộc Tranh đặt? Con bé thích phong cách này từ bao giờ? Anh tóc đen cài hoa cũng đâu có đẹp đẽ gì đâu
Tóc Bạc Cài Hoa: Nó nói tóc bạc cài hoa quân mạc tiếu là một câu thơ! Vừa vặn ghép thành một đôi! Em không văn hóa đừng nói lung tung
Quân Mạc Tiếu: Ai, lại sắp bị đuổi theo mắng cẩu nam nam sao
Tóc Bạc Cài Hoa: Nếu không, anh đi tạo một acc nữ?
Quân Mạc Tiếu: Chẳng lẽ anh thích bị chửi cẩu nam nữ?
Tóc Bạc Cài Hoa: Không sao, dù sao bọn họ đều biết hai bọn mình là một đôi là được
Diệp Tu không còn lời nào để nói.
Trầm mặc một lát, Diệp Tu gửi cho Tô Mộc Thu một câu.
Quân Mạc Tiếu: Mộc Thu, em định lần nữa tổ một chiến đội
Tóc Bạc Cài Hoa: Được, đừng quên tính anh với Mộc Tranh
Quân Mạc Tiếu: Tin tưởng em có thể tổ được chiến đội như vậy?
Tóc Bạc Cài Hoa: Không thì thế nào? Có liên quan Vinh Diệu, anh đều tin tưởng em
Tóc Bạc Cài Hoa: Hơn nữa, còn có anh bảo bọc em!
Diệp Tu gửi icon trợn mắt qua, liền đi đưa đồ uống cho khách.
Nhưng cho dù thế nào, cuộc sống còn dài như vậy, chỉ là em cùng anh từ đầu trở lại mà thôi.
Phiên ngoại – Người người chỉ trích
Ngươi biết, cái gì là Vinh Diệu không?
Không liên quan tiền tài, không liên quan danh lợi, chỉ có một chữ, thắng.
Vậy ngươi biết, ý nghĩa của Vinh Diệu đối với bọn họ không?
Diệp Tu chưa bao giờ biết Tô Mộc Thu điên cuồng như vậy, cũng không ngờ hắn sẽ điên cuồng như vậy.
Khi y đi vào phòng huấn luyện, tất cả mọi người nhìn y, ánh mắt đều có một loại cảm giác không tả được, cuối cùng vẫn là Ngụy Sâm đến bên vỗ vỗ y, cho y một tờ báo.
Diệp Tu nghi ngờ cúi đầu liếc sơ qua, chớp mắt đã bị tiêu đề dọa nhảy dựng.
Tô Mộc Thu chính miệng thừa nhận yêu Diệp Thu mười năm? Diệp Thu ra đi có lẽ có nguyên nhân khác? Ông chủ Gia Thế chia rẽ người có tình dẫn đến trả thù?
Diệp Tu đầu đầy hắc tuyến quyết định bỏ qua tiêu đề lớn nhỏ dụ người mơ màng này, đọc tin tức bên dưới. Đây là phỏng vấn Tô Mộc Thu khi mấy người Đào Hiên ngoài sáng trong tối hắt nước bẩn lên người Diệp Tu, lần phỏng vấn này có lẽ là âm thầm tiến hành, nếu không Đào Hiên làm sao có thể cho phép loại tin tức này xuất hiện.
Tô Mộc Thu, anh cũng thật tùy hứng.
Tin tức viết theo hình thức đối thoại, không biết có phải do phóng viên kích động quá không, cũng không có bắt đầu kết thúc gì, trực tiếp đưa nội dung đối thoại.
Mà dưới câu hỏi trực tiếp của phóng viên, Tô Mộc Thu lại không chút che giấu nói ra chuyện mình thích Diệp Thu mười năm, rộng rãi come out. Diệp Tu vừa nhìn, lập tức đoán được đây nhất định là phóng viên bản thân Tô Mộc Thu tìm đến.
Thấy Diệp Tu không nói lời nào, Trần Quả do dự một chút, đi đến vỗ vỗ vai y, muốn an ủi y: "Đây là chuyện riêng của cậu, cậu yên tâm, chị không kỳ thị! Chị... khụ, còn có Ngụy Sâm, dù sao tất cả mọi người sẽ không phản đối cái này!"
Diệp Tu ngẩng đầu nhìn cô, cười cười: "Thực ra, tôi vốn không lo cái này, tôi lo là Mộc Thu, chậc, đúng là quá tùy hứng..." Nói xong, Diệp Tu ra ngoài, đến trước cửa sổ, mở cửa đốt một điếu thuốc, trước y đã cai thuốc rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hút một điếu, nhất là lúc tâm thần không yên.
Di động Tô Mộc Thu nhất định nhét cho y rốt cuộc có đất dụng võ, không biết người kia đang làm gì, chỉ là lúc bất an, muốn nghe được đầu tiên vẫn là giọng nói của hắn.
Điện thoại nhanh chóng có người nghe, Tô Mộc Thu làm sao không biết Diệp Tu gọi vì chuyện gì, chỉ là hắn không xác định ý nghĩ của Diệp Tu, liền chờ y mở miệng.
Thực ra Diệp Tu rất muốn mắng Tô Mộc Thu làm việc kích động, y bây giờ là tự mình tổ chiến đội, tất cả mọi người rất kính trọng y, sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn, nhưng Tô Mộc Thu còn đang ở Gia Thế, những người không tìm được Diệp Tu này còn không đều đi tìm Tô Mộc Thu sao, những đả kích chửi rủa này đều do Tô Mộc Thu trực tiếp đối mặt. Đào Hiên đương nhiên sẽ khởi động tổ quan hệ xã hội, nhưng đến lúc này, hắn nhất định sẽ vứt bỏ Tô Mộc Thu, thậm chí đẩy Tô Mộc Thu ra đối mặt công chúng, để hắn gánh chịu tất cả.
Nhưng nghe tiếng hít thở nhỏ nhẹ truyền đến từ bên kia điện thoại, Diệp Tu cái gì cũng không nói nên lời, bởi vì là Tô Mộc Thu, cho nên y một câu cũng không mắng ra được.
Im lặng không biết bao lâu, Tô Mộc Thu biết Diệp Tu là không định nói chuyện, chỉ có thể ném ra một quả bom: "Anh hủy hợp đồng rồi."
Diệp Tu hoảng: "Cái gì?"
"Em đừng vội." Tô Mộc Thu trấn an, "Đào Hiên nói, không cần trả tiền vi phạm hợp đồng, chỉ cần anh mang theo mác đồng tính luyến ái rời Gia Thế là được."
"Tô Mộc Thu." Diệp Tu hình như có chút tức giận, "Anh thật đúng là đủ khốn nạn."
Tô Mộc Thu nghe xong ngược lại cười nhẹ vài tiếng: "Anh không sợ, Mộc Tranh cũng trưởng thành rồi, còn em?"
"Em ở Hưng Hân, em sợ cái gì chứ." Diệp Tu cũng giận đến bật cười, hai anh em nhà này đều là bốc đồng lợi hại.
"... Em không chào đón anh thêm vào Hưng Hân một chút sao?"
Lúc này Diệp Tu mới phản ứng lại, Tô Mộc Thu không phải xuất ngũ, là hủy hợp đồng, hắn bây giờ là tự do, không cần phải đợi một năm như y.
"Chậc, thế này phải bị mắng thảm hại hơn rồi."
Giọng nói của Tô Mộc Thu bình thường rất có sức sống, ánh mặt trời tựa như chính con người hắn vậy, nhưng Diệp Tu lại cảm thấy, khi Tô Mộc Thu nỉ non bên tai, đó mới là loại mê hoặc trí mạng, cũng giống bây giờ, Tô Mộc Thu thấp giọng, một câu nói theo dòng điện truyền tới, lại giống như thật sự có điện, ngay cả tim cũng run lên.
"Người người chỉ trích mà thôi, anh cùng em."
Vinh Diệu không phải trò chơi của một người, bất luận người người chỉ trích, hay là chúng tinh phủng nguyệt, anh cùng em, tiếp tục chiến thắng.
Toàn văn hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro