Nhiệm vụ cấp S: Đảo Garuna (2)
Sáng hôm sau.
Natsu ngồi rũ người, mắt lim dim, đầu tóc rối bù, gương mặt nhăn nhó như thể vừa trải qua một cuộc chiến với chiếc gối. "Sao sớm quá vậy?" Cậu càu nhàu, không giấu nổi vẻ mệt mỏi, đầu óc vẫn còn mơ màng, dường như còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn. Cậu đưa tay dụi mắt, cảm giác thời gian như đang chạy quá nhanh trong khi mình vẫn còn đang ở trong cơn buồn ngủ triền miên.
Gray không khá hơn là bao, hắn cũng càu nhàu, giọng có phần chua chát: "Mới sáng sớm đã dựng đầu người ta dậy." Hắn vươn vai, đôi mắt nặng trĩu vì thiếu ngủ. Mái tóc đen của hắn cũng chẳng gọn gàng gì, lộ rõ vẻ bất mãn với sự ồn ào sáng sớm. Cả hai như thể đang bị quấy rầy trong lúc thần thánh của giấc ngủ.
"Các cậu biết sao mà tôi không ngủ được không." Lucy nhớ lại đêm hôm qua, trong lòng bực bội, cô quay sang quát Happy: "Mèo lười dậy mau!"
Happy vẫn không nhúc nhích, chỉ khẽ rên rỉ, mắt vẫn khép hờ, rồi lầm bầm: "Biết rồi.." Giọng cậu ta nhỏ nhẹ, nhưng chẳng có lấy một chút động lực nào để rời khỏi chỗ ấm áp của mình.
"Các bạn dậy sớm quá." Một người lính canh gác lên tiếng, giọng hơi khô khan nhưng cũng không thiếu sự tò mò. Hắn đưa ánh mắt nhìn về nhóm của Natsu, trên tay vẫn cầm thanh kiếm, thân hình cứng cỏi như thể đã quen với việc giữ gìn trật tự trong những tình huống căng thẳng. "Không thể ngủ được khi xung quanh toàn là quỷ đúng không?"
Lucy ngước nhìn hắn một cách cẩn trọng, nhưng cũng không giấu được sự mệt mỏi trong ánh mắt. Cô lắc đầu nhẹ, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mặc dù trong lòng vẫn còn không ít lo lắng. "Không phải thế đâu, đừng bận tâm." Cô đáp lại, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc nịch. "Chúng tôi muốn đi xem quanh đảo trước khi phá hủy mặt trăng, các ông có thể mở cổng chứ?"
"Cái gì, cuối cùng cũng vẫn quyết đi phá mặt trăng hả?" Natsu ngạc nhiên, mắt mở to
Người lính canh gác nhìn theo họ, vẻ lo lắng không giấu được trong ánh mắt. "Hãy đi đi. Nhưng làm ơn cẩn thận, trong rừng có..." Hắn ngập ngừng, cố gắng cảnh báo nhưng lời nói của hắn chưa kịp dứt thì ba người bọn họ đã nhanh chóng rời đi, bỏ lại sau lưng những lời cảnh báo chưa kịp nói.
"Cái gì cơ, hôm qua cậu chẳng bảo là không thể phá hủy mặt trăng cơ mà!" Natsu hét lên, ngạc nhiên và có chút khó hiểu. Cậu nhìn Lucy với ánh mắt tròn xoe, miệng há hốc như thể không thể tin được rằng cô lại thay đổi quyết định nhanh đến vậy. Từ trước đến giờ, cậu luôn biết Lucy là người rất nghiêm túc với mọi lời nói của mình, nhưng giờ thì mọi chuyện có vẻ không như cậu tưởng.
"Đúng là như thế." Lucy giải thích, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, đôi mắt thoáng chút lúng túng. "Tớ chỉ nói như vậy trước mặt người dân thôi."
"Thậm chí nếu ta có thể, tôi cũng không làm." Gray đột ngột lên tiếng, giọng cậu đều đều nhưng có chút nghiêm túc. Cậu lướt mắt nhìn về phía bầu trời sáng sớm, như thể đang suy ngẫm về điều mình vừa nói. "Làm thế lấy đâu ra mặt trăng để ngắm nhìn nữa chứ."
"Ờ ha." Natsu đột ngột gật đầu, như thể vừa nhận ra điều gì đó. "Tớ quên mất bữa tiệc thịt dưới ánh trăng ở Fairy Tail." Cậu chợt mỉm cười, ánh mắt trở nên sáng lên một cách đầy hứng khởi. Chắc chắn không gì tuyệt vời hơn việc ngồi quanh bếp lửa, nhấm nháp thịt nướng thơm lừng dưới bầu trời đêm đầy sao và ánh trăng mờ ảo.
"Tôi sẽ không làm nếu như không có món cá muối mặt trăng đâu nhé!" Happy bổ sung.
"Này các cậu, dẹp chuyện đó qua một bên không được à? Chúng ta còn không biết thứ quái quỷ gì đang lởn vởn quanh chúng ta nữa." Horologium(*) truyền lời giúp Lucy đang ngồi trong mình. Giọng của Horologium vang lên đều đều, rõ ràng và mang chút lo lắng thay cho Lucy: "Cô ấy nói thế đó."
Natsu nhìn về phía chiếc đồng hồ mà Lucy đang ẩn mình trong đó. Cậu không khỏi nhíu mày, vẻ mặt có chút không hài lòng. "Này, sao không tự đi bộ chứ!"
Gray cũng bồi thêm: "Chưa gì đã sử dụng tinh linh rồi."
"Nhưng đối thủ hiện tại của chúng ta là một lời nguyền. Có thứ gì đó bất ổn, tôi thấy ghê ghê." Horologium tiếp tục truyền lời giúp Lucy, giọng nói của tinh linh vang lên đều đều.
Natsu hoàn toàn không để ý đến lời cảnh báo của Lucy. Cậu đứng khoanh tay, nét mặt rạng rỡ như thể không có gì đáng lo ngại. "Nhiệm vụ cấp S, tôi thấy phấn khích quá!" Câu nói của Natsu như một tia lửa bùng lên trong không khí. Dù đang đối mặt với nguy hiểm và sự bất ổn, cậu vẫn cảm thấy hưng phấn. Với Natsu, mỗi nhiệm vụ, dù có nguy hiểm đến đâu, đều mang lại cho cậu một cảm giác tự do và thử thách. Cậu không thể không cảm thấy phấn khích khi nghĩ đến chiến đấu.
Gray nhìn Natsu một lúc, không giấu được vẻ mặt khinh bỉ nhưng cũng đầy sự kiên quyết: "Tôi sẽ đóng băng lời nguyền." Hắn đút tay vào túi, vẻ mặt không chút dao động. Câu nói của Gray vừa kiên quyết vừa đầy sự thách thức, như thể hắn tin rằng chẳng có gì có thể khiến hắn sợ hãi: "Đừng có mà phê thế chứ."
"Hai cậu ấy thật ngốc." Horologium lại truyền lời giúp Lucy: "Cô ấy nói thế đó."
Chỉ có Happy, từ khi Horologium xuất hiện, cậu vẫn giữ im lặng. Ánh mắt cậu cứ nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ, như thể đang đắn đo điều gì đó. Cuối cùng, không thể kiềm chế được sự tò mò, cậu bật ra một câu hứng khởi: "Này, cho tớ vào trong đó với."
Đột nhiên, một tiếng động kỳ lạ vang lên, kéo sự chú ý của cả nhóm. Những âm thanh xào xạc như cây cối đang bị vặn vẹo, bị cuốn trong một cơn gió vô hình. Mặt đất dưới chân họ cũng bắt đầu rung chuyển, từng cơn chấn động như thể có một lực lượng vô hình đang dần thức tỉnh từ lòng đất.
"Hửm?" Gray quay người lại, ánh mắt sắc bén đảo qua xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của nguy hiểm. Nhưng mọi thứ vẫn như cũ, không có gì ngoài sự im lặng lạ lùng và rung chuyển không ngừng.
"Chuyện gì vậy." Natsu cũng tò mò.
Bỗng dưng, một âm thanh kỳ lạ vang lên, cắt ngang sự yên lặng. Đất dưới chân họ bắt đầu rung lên, và một bóng đen khổng lồ dần hiện ra. Một con chuột to như một ngọn núi, bộ lông của nó xù lên lấp lánh dưới ánh sáng, khiến nó trông càng đồ sộ và đe dọa. Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là con chuột này lại mặc một bộ đồ hầu gái, nhìn giống như một nhân vật trong một câu chuyện hài hước, nhưng khi nó đứng sừng sững trước mặt họ, mọi thứ không còn buồn cười chút nào nữa. Với kích thước khổng lồ, nó còn cao gấp nhiều lần so với cả ba người họ, và đứng đó, như một ngọn núi di động, kiêu hãnh và đầy quyền lực.
Con chuột đó vui vẻ kêu lên một tiếng "chít", như thể đã tìm thấy con mồi. Âm thanh ấy không chỉ là tiếng kêu của loài chuột, mà còn mang theo sự tự mãn, như thể nó đang chờ đợi những phản ứng từ phía những kẻ yếu thế hơn.
"Một con chuột!!!" Natsu sốc đến mức há hốc mồm, mắt mở to như không tin vào những gì mình đang thấy. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một con chuột có thể to đến mức này!
"Sao mà khủng thế?!!" Gray nhìn con chuột, không thể kiềm chế sự ngạc nhiên và sợ hãi. Mồm hắn há rộng hơn cả Natsu, mắt mở to nhìn cái sinh vật khổng lồ trước mặt, đến mức ngỡ như sẽ rơi ra ngoài.
Natsu nhìn chằm chằm vào con chuột, đôi mắt cảnh giác. Cậu nghiêng đầu, rồi khẽ lẩm bẩm: "Hình như nó định phun ra thứ gì đó." Đôi tay của Natsu nắm chặt lại, chuẩn bị sẵn sàng đối phó.
"Tôi sẽ dùng "lá chắn phòng thủ" và.." Gray kết ấn, nhưng còn chưa kịp tung ra ma thuật gì, thì con chuột trước mặt đã thổi phù một hơi. Hơi thở của nó thối đến kinh thiên động địa, Natsu trực tiếp bể lỗ mũi, còn Gray cũng đau khổ mà kêu "ặc ặc".
Lucy ngồi bên trong Horologium nhìn bên ngoài thấy cảnh này cũng hốt hoảng lo lắng: "Các cậu ổn cả chứ!"
Nhưng chỉ vừa dứt câu, Horologium cũng trúng độc khí từ con chuột, lăn ra ngất xỉu.
Con chuột, thấy thế, đắc chí bật ra một tràng cười ha ha ha. Nó đứng vênh váo, khoe khoang sự chiến thắng của mình, mặc cho tình trạng xung quanh đang trở nên hỗn loạn. Tiếng cười của nó càng khiến bầu không khí thêm căng thẳng và nặng nề.
Gray, dù đang cố gắng giữ vững bản thân, nhưng cũng không thể chịu nổi cái mùi thối tởm kia. "Mùi gì mà thúi quá vậy!" Cậu hét lên, mặt mày nhăn nhó, miệng không thể ngừng ho khan vì không khí quá nặng mùi. Đoạn, Gray nhìn sang Natsu đang nằm bất tỉnh nhân sự bên cạnh, lắc đầu ngán ngẩm. "Natsu! Thằng ngốc, chết chưa vậy! Ai bảo mẫn cảm với mùi quá làm chi!"
"Chạy mau!!!"
"Cứu với!!"
Cả bọn cùng nhau tốc chạy té khói, âm thanh hoảng loạn vang lên không ngừng. Phía sau lưng họ là một con chuột mặc đồ hầu gái khổng lồ ụt ịt đang đuổi theo.Cả bọn chạy thục mạng, không ai dám quay lại nhìn. Âm thanh hoảng loạn vang lên không ngừng, tiếng chân vội vã, tiếng thở hổn hển và tiếng động khủng khiếp từ con chuột khổng lồ phía sau đang đuổi theo họ như một con quái vật điên cuồng.
Con chuột mặc đồ hầu gái, thân hình ụt ịt và mập mạp, mỗi bước đi như làm rung chuyển mặt đất. Cái mũi dài của nó vươn lên, hơi thở thối rữa vẫn còn vương vấn trong không khí, càng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt. Natsu và Gray cứ chạy như thế, không thể dừng lại.
"Chậc." Gray bực bội tặc lưỡi, không thể chịu nổi sự đeo bám của con chuột khổng lồ. Không một giây lãng phí, hắn ngay lập tức quay người lại, tay nhanh chóng hạ xuống đất, mắt lạnh lùng tập trung. "Ice Make, Floor!(**)"
Ngay lập tức, mặt đất dưới chân họ thay đổi. Một lớp sàn băng dày đặc xuất hiện, trải rộng ngay trước con chuột. Lúc này, con chuột, không kịp phản ứng, vấp phải lớp băng trơn trượt, khiến nó loạng choạng rồi té ngã sõng xoài xuống đất, phát ra tiếng động như một tiếng "rầm" vang trời.
"Tốt lắm." Natsu, hiếm khi khen ngợi, nhưng lần này cậu không kiềm chế được mà thốt ra lời khen. Cậu nhìn lại Gray, ánh mắt thoáng chút tán thưởng. "Giỏi đấy, Gray!"
"A!" Lucy bất ngờ reo lên, đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy một ngôi đền xa xa. Cô vội chỉ tay về phía trước, nói nhanh: "Nhìn kìa, có một ngôi đền đằng kia, chúng ta đến đó thử xem sao."
Nhưng không ai để ý đến lời cô. Cả Natsu và Gray lúc này hoàn toàn không tập trung vào những gì đang xảy ra xung quanh. Họ đang "thừa cơ hội" khi con chuột khổng lồ ngất xỉu, hai người không ngừng đấm đá vào nó, như thể muốn trút hết sự bực tức và căng thẳng của mình lên con vật bất tỉnh.
"Cho mày chết, dám chơi tao à!?" Hiếm khi cả hai đồng thanh.
Lucy: "..."
------------------------------------------
Chú thích
(*) Horologium: là một trong những tinh linh chìa khóa bạc của Lucy.
(**) Ice make: Floor: là ma pháp tạo hình băng, khi đập tay xuống sàn, có thể tạo thành một sàn băng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro