Nhiệm vụ cấp S: Đảo Garuna (3)

Trong ngôi đền kỳ lạ, không gian xung quanh nhuốm màu u ám và tĩnh mịch. Có vẻ như đây từng là một nơi linh thiêng, nơi nghi lễ thờ cúng được thực hiện, nhưng giờ đây, nó đã bị bỏ hoang từ lâu. Những bức tường đổ nát, mái vòm sụp xuống, và xung quanh, cỏ dại mọc um tùm, phủ kín mặt đất, khiến cả nơi này trở nên tiêu điều và hoang tàn, như thể thời gian đã quên lãng nó.

"Woa, nơi này rộng quá." Natsu trầm trồ, giọng cậu vang lên trong không gian tĩnh mịch, đầy vẻ ngạc nhiên.

Lucy cảm thán, giọng cô mang theo chút sợ hãi: "Tồi tàn thấy sợ..." Cô bước đi nhẹ nhàng, cố gắng không để bước chân làm vỡ đi cái không gian tĩnh lặng đến rợn người. "Cảm giác như mọi thứ ở đây đều đã chết đi rồi."

"Chẳng biết nó được xây từ khi nào nữa." Gray nói, giọng hắn vang lên nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự tò mò. Những bức tường sụp đổ, những dấu tích của thời gian dường như đang nhắc nhở họ về một lịch sử đã bị lãng quên.

Trên những bức tường đổ nát, những hình điêu khắc kỳ dị và tinh xảo vẫn còn hiện hữu, mặc dù đã bị bào mòn bởi thời gian. Những chi tiết tinh tế của chúng tạo thành những bóng hình u ám trong ánh sáng yếu ớt của những tia nắng chui qua các khe hở. Natsu chỉ tay vào một hình điêu khắc lạ mắt trên tường, mắt sáng lên: "Nhìn này, dấu hiệu hình mặt trăng."

"Đảo này vốn gọi là đảo Mặt Trăng mà," Gray đáp, giọng hắn trầm trầm. Dường như những manh mối bắt đầu dần lộ ra, nhưng chúng lại càng làm cho mọi thứ trở nên mờ mịt và đáng ngờ hơn.

"Đảo trăng và lời nguyền của mặt trăng... Những thứ hình mặt trăng." Lucy trầm ngâm, giọng cô nhỏ lại, như thể đang cố gắng nối lại những mảnh ghép trong đầu. Cô nhìn quanh một lần nữa, ánh mắt đượm vẻ nghi hoặc. "Thật đáng nghi."

Trong không gian tĩnh mịch đó, Happy bất ngờ xuất hiện bên cạnh Lucy, hào hứng khoe một khúc xương mà không ai biết cậu ta tìm thấy ở đâu. "Nhìn nè, Lucy!" Happy vẫy vẫy khúc xương trong tay, khuôn mặt ngập tràn sự phấn khích.

"Cậu là giống gì vậy, chó à!!!" Lucy hét lên, hoàn toàn bị đứt mạch suy nghĩ. Cô ngỡ ngàng nhìn khúc xương mà Happy vừa khoe, không biết phải làm sao để phản ứng trước hành động ngớ ngẩn này.

"Tồi tàn quá, chẳng biết sàn nhà có đủ chắc không." Natsu đanh mặt, nhìn xuống sàn nhà cũ kỹ và kêu lên như thể chẳng có gì lạ. Cậu chàng nhún vai, rồi không hề do dự, dùng chân giẫm mạnh xuống nền, như thể đang thử nghiệm độ bền của tòa kiến trúc lâu đời này.

"Này, dừng lại, cậu vừa bảo là nó tồi tàn còn gì!!" Lucy hét lên, giọng cô cao vút, không thể tin được vào hành động của Natsu. Nhưng đã quá muộn, cú đạp "nhẹ nhàng" của Natsu như một cú chạm vào dây thần kinh của cả tòa nhà. Sàn nhà dưới chân họ kêu lên một tiếng răng rắc rồi đột ngột sụp xuống, tạo thành một cái hố khổng lồ, kéo theo cả nhóm rơi xuống, như thể họ vừa bị kéo vào một thế giới hoàn toàn khác.

Vào khoảnh khắc đó, không ai có thể kịp phản ứng. Chỉ có tiếng gió gào thét khi họ rơi xuống, và một cảm giác mơ hồ như đang lạc vào một nơi không thuộc về thế giới của họ.

"Đồ ngốc!" Lucy hét lên, giọng cô vang lên trong không gian hỗn loạn khi cả nhóm đang rơi tự do. Cô nhìn Natsu, mắt mở to đầy tức giận, như thể cơn giận của cô cũng đang lao xuống cùng với họ.

"Cái sàn nhà này rỗng!" Natsu thản nhiên nói, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhưng lại như thể không hề hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình huống. Cậu vẫn đang vung vẩy chân như thể muốn thử tiếp xem còn gì có thể "kiểm tra" được.

"Sao mà sàn nhà lại rỗng được chứ!!!" Gray kêu lên, giọng đầy bối rối, hoảng hốt. Anh nhìn xung quanh trong khi cơ thể đang lao xuống với tốc độ không thể kiểm soát, tự hỏi liệu họ có thể cứu vãn tình hình hay không.

Trong lúc cả bọn vẫn tiếp tục rơi tự do, trái tim Lucy đập thình thịch, đầu óc cô như một mớ hỗn độn. Cô không thể tin nổi rằng họ lại rơi vào tình huống này, nhưng rồi, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu. Cô chợt nhớ ra rằng trong nhóm họ còn có Happy, con mèo có cánh, một trong những nguồn hy vọng duy nhất. Cô vội vàng quay sang, gắng hết sức để kêu lên trong khi không khí xung quanh vù vù: "Happy, làm gì đi chứ!"

Nhưng làm sao mà Happy còn đủ tâm trạng để quan tâm đến cô, khi mà cậu mèo màu xanh lá lanh chanh kia vừa mới nuốt chửng chiếc xương đòn to đùng lúc nãy vào họng, và giờ thì đang khổ sở vì bị nghẹn. Cậu quờ quạng, tay vỗ vào cổ, mặt mũi đỏ bừng như quả cà chua, đôi mắt tròn xoe ngấn nước, rõ ràng là đang cực kỳ hoảng loạn.

"Ai bảo cậu ăn cái thứ đó?" Lucy trợn tròn mắt, không thể hiểu nổi. Cô lắc đầu ngao ngán, còn người bạn màu xanh thì cứ ho sặc sụa, không thể thở nổi.

Chẳng bao lâu sau, cả nhóm đã lao xuống đất một cú thật mạnh, không khí xung quanh vỡ vụn, đất đá bay tứ tung, và mọi người rơi vào một đống đổ nát khổng lồ của phế tích. Âm thanh vụn vỡ vang lên chói tai, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn, đầy khói bụi mù mịt.

Natsu là người ngoi đầu lên đầu tiên, mái tóc đỏ của cậu rối bù, nhưng không kém phần mạnh mẽ. Cậu nhìn quanh một lượt, thấy mọi người vẫn còn ở đây, vội vàng hỏi: "Mọi người không sao chứ?" Cậu thở phào, nhưng sự lo lắng vẫn chưa hoàn toàn buông xuống.

Gray, đang còn ngổn ngang trong đống đổ nát, bực tức quát lên: "Đồ ngu! Muốn chết thì đừng có kéo người khác theo chứ!"

Còn Lucy thì lúc này hoàn toàn không còn tâm trí để lo lắng gì khác ngoài Happy, khi thấy cậu mèo xanh đang nghẹn xương. Cô hoảng hốt kêu lên: "Happy đang bị nguy hiểm, có cái gì trong họng của cậu ấy!!!"

Happy chỉ có thể trợn mắt, miệng há hốc nhưng không thể thốt nên lời, cậu mèo nhỏ chỉ biết phát ra những âm thanh nghẹn ngào, mắt trợn tròn như sắp rơi ra ngoài.

"Nào nào, nó đâu rồi?" Lucy không do dự, lập tức mở banh miệng Happy ra, hai tay cô gí vào má cậu mèo để giữ chặt. Cô bắt đầu mò mẫm trong họng cậu, tìm kiếm cục xương xấu số, trong khi Happy chỉ có thể há hốc miệng, mắt tuôn trào những giọt nước mắt lấp lánh, mặc cho cô làm những gì mình muốn. Cậu chỉ biết kêu la không thành tiếng, chẳng thể làm gì khác ngoài chịu đựng.

Ngay lúc này, một giọng trầm trầm vang lên, phá vỡ không khí căng thẳng xung quanh: "Tôi đoán đây là tầng hầm của ngôi đền." Gray ngẩng đầu lên, ánh mắt thẫn thờ nhìn lên cao. Từ giữa những đống đổ nát, hắn có thể thấy rõ cái lỗ to mà Natsu đã tạo ra lúc nãy, đang mở rộng ngay trên đầu bọn họ. Cả một phần trần nhà bị xuyên thủng, để lại một không gian hỗn loạn đầy mảnh vỡ và bụi bặm.

"Một hang động bí mật!" Natsu thốt lên đầy hứng khởi, mắt như phát sáng: "Này, dù gì chúng ta cũng ở đây rồi, sao không đi khám phá thử xem sao?"

Ánh mắt của cậu sáng rực lên, lòng đầy phấn khích. Thứ mà Natsu luôn tìm kiếm chính là những cuộc phiêu lưu bất ngờ, và lúc này, nó như thể đang nằm trong tay cậu.

Ở bên kia, Lucy vừa giúp Happy thoát khỏi chiếc xương khốn khổ đang mắc kẹt trong cổ họng. Cô nhẹ nhàng vỗ về cậu mèo xanh đang thở hổn hển, mặt mũi lấm lem nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự biết ơn. Happy, trong lúc vẫn chưa hoàn hồn, cúi đầu, giọng nghẹn ngào nói: "Tạ ơn trời."

"Đi thôi." Natsu chẳng hề chần chừ, cậu nhanh chóng đứng dậy, dáng vẻ hừng hực khí thế. Cậu bước đi một cách vội vã, như thể không thể ngồi yên thêm nữa. Cả nhóm không có thời gian để chần chừ, và cậu sẽ là người dẫn đường, luôn luôn là người tiên phong.

"Này, đừng có đi lung tung đấy!" Gray gọi với theo.

Chưa kịp để Gray dứt lời, Natsu bỗng khựng lại, đôi mắt mở to, vẻ mặt ngỡ ngàng. Trước mắt cậu, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra, đến mức cậu không thể tin vào những gì mình đang thấy. Cậu lắp bắp: "Hở..."

"Hửm?" Lucy quay sang nhìn, đôi mắt mở to, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu. Cô và Happy vẫn chưa kịp nắm rõ tình hình, vẫn đang cố gắng hiểu những gì vừa xảy ra. Cả hai đứng lặng yên, chỉ có thể chờ đợi phản ứng từ Natsu.

Gray cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sự tò mò và lo lắng hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt hắn: "Chuyện gì thế?" Cậu hỏi, ánh mắt vẫn dõi theo Natsu, như thể đang chờ đợi một câu trả lời có thể giải thích mọi thứ.

Còn Natsu, với đôi mắt mở lớn, cậu không thể tin vào những gì mình đang thấy. "C...cái... gì... đây?" Giọng cậu lạc đi, có gì đó trong không khí khiến trái tim cậu đập loạn xạ. Dường như cậu không thể chấp nhận sự thật trước mắt, vì thứ đó quá khác biệt so với những gì cậu từng tưởng tượng.

Chỉ một khoảnh khắc sau, Lucy cuối cùng cũng kịp nhìn rõ. Cô khựng lại, đôi mắt trợn tròn, kinh ngạc tột độ trước cảnh tượng kỳ dị phía trước. "Cái gì?!" Cô thốt lên, cả người như thể đông cứng lại, không thể rời mắt khỏi thứ đang lù lù trước mặt họ.

Nhưng chỉ có Gray là người giữ được sự bình tĩnh hơn cả. Dù không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn đã bộc lộ hết sự sợ hãi. Gray nhìn chằm chằm vào cái thứ kỳ quái đó, vẻ mặt biến sắc, như thể hắn đã nhận ra nó là thứ gì đó không thuộc về thế giới này, một thứ đáng lý ra không nên xuất hiện ở nơi đây!

"Một con quái vật khổng lồ?!!" Natsu cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, hét lên đầy hoảng hốt. Cả thân hình cậu chấn động, và tiếng kêu đó như vang dội trong không gian tĩnh lặng, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.

Phía trước mặt họ, một cảnh tượng kinh hoàng đang hiện ra. Một con quái vật khổng lồ, to lớn đến mức khó có thể tin nổi, đang nằm yên trong một lớp băng dày cứng. Thân hình nó bị bao phủ hoàn toàn bởi lớp băng trong suốt, có thể thấy được những đường nét ghê rợn hiện rõ. Con quái vật này có sừng nhọn hoắt vươn ra từ đầu, móng vuốt sắc như dao bén, lởm chởm như những mũi giáo sắc lẹm, và hàm răng trắng ởn, nhọn hoắc như răng của một con thú ăn thịt hung tợn. Mặc dù con quái vật có vẻ như đã bị đông cứng trong băng, dáng vẻ hung dữ của nó vẫn không hề mất đi. Con quái vật tựa như đang ngủ say, nhưng cảm giác tỏa ra từ nó là một sự đe dọa không thể chối cãi, như thể một khi thức tỉnh, nó sẽ tàn phá mọi thứ xung quanh.

"DELIORA!!!?" Gray hét lên, giọng hắn mang theo sự kinh hoàng.

"Hở" Natsu và Lucy đồng thời quay lại nhìn hắn, trên đầu cả hai đều mang theo một dấu chấm hỏi to đùng.

"Không thể nào?!!! Sao Deliora lại ở đây?!!!" Gray hét lên, giọng nói không giấu nổi sự hoang mang. Hắn gần như không tin vào mắt mình, không thể hiểu nổi vì sao con quái vật này lại xuất hiện ở đây.

"Deli..?" Natsu hỏi, ánh mắt tràn đầy tò mò nhưng cũng đầy sự hoang mang. Cậu nhìn Gray với vẻ mặt khó hiểu: "Cậu biết nó là con gì hử?"

Nhưng Gray không đáp lời Natsu, hắn ta vẫn đứng đó, hoàn toàn tê liệt, ánh mắt lạc vào một nơi nào đó xa xăm, như thể đang chìm trong một cơn ác mộng khó tin: "Không thể nào, nó không thể có mặt ở đây!!?" Gray lẩm bẩm, giọng cậu nghẹn lại, như thể không thể chấp nhận được sự thật trước mắt. Sự hoảng loạn trong ánh mắt của hắn cứ ngày một dâng lên, không thể kìm nén.

"Nó... nó..." Chỉ trong chốc lát, Gray như bị cuốn đi trong những suy nghĩ hỗn loạn, không thể nào tìm ra lý do hợp lý để giải thích sự hiện diện của con quái vật này. Cả người hắn bắt đầu run rẩy, như thể không thể chịu đựng nổi sự thật. Cảm giác bất lực và sợ hãi như muốn nuốt chửng lấy hắn. Câu nói chưa dứt, nhưng vẻ mặt hắn đã đủ nói lên tất cả.

Ngay lập tức, Lucy vội vã bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Gray, cố gắng trấn an: "Bình tĩnh nào, Gray." Cô cảm nhận được sự căng thẳng và hoang mang trong từng cử động của Gray, và biết rằng chỉ có thể giúp hắn làm chủ cảm xúc của mình lúc này. Dù vậy, ánh mắt của Lucy cũng không giấu nổi sự lo lắng, vì cô cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

"Gray?!" Happy kêu lên, vẻ mặt ngạc nhiên. Lúc này đây cậu mèo xanh không thể nào hiểu nổi, vì sao một người bình tĩnh như Gray lại có phản ứng như vậy.

"Có chuyện gì thế?" Lucy lo lắng hỏi, bước gần lại hơn, ánh mắt cô chất chứa sự lo âu. Cô cố gắng tìm kiếm trong đôi mắt của Gray một dấu hiệu nào đó cho thấy cậu vẫn ổn, nhưng đôi mắt của Gray lúc này chẳng còn là của người bạn mà cô quen biết. Ánh mắt ấy chỉ toàn sự hoảng sợ, như thể hắn đang bị mắc kẹt trong một đoạn ký ức không thể thoát ra.

Gray ngẩng đầu lên, mắt không rời khỏi con quái vật bị đóng băng trước mặt. Dù không thể tin vào những gì mình đang thấy, ánh mắt của hắn vẫn không hề rời khỏi con quái vật khổng lồ, và trong đôi mắt đó là sự hoang mang lẫn sự lạnh lùng khó tả. Cả người hắn vẫn đứng vững, nhưng bàn tay nắm chặt lại như thể đang cố kiềm chế một thứ gì đó sắp trào ra.

Từng lời nói của Gray thốt ra, không nhanh, không chậm, như thể đang cố gắng tự làm chủ cảm xúc của mình. Giọng hắn trầm và có chút khàn, nhưng không phải là sự sợ hãi. Thay vào đó là một cảm giác kiềm nén, như thể hắn đang kể lại một phần quá khứ mà bản thân không hề muốn nhớ lại: "Deliora... Ác quỷ của rủi ro và tai họa..."

Cái tên "Deliora" không phải là một cái tên mà Gray muốn nhắc đến. Đó là một ác quỷ mà hắn đã từng đối mặt trong quá khứ, một sinh vật mà chỉ cần nhắc đến thôi cũng đã khiến hắn cảm thấy ám ảnh. Những ký ức đau đớn về một trận chiến kinh hoàng, về sự tàn phá và mất mát, như đang quay trở lại trong tâm trí Gray, khiến hắn không thể thở nổi.

"Ác quỷ của rủi ro và tai họa ư..?" Natsu ngạc nhiên hỏi, giọng cậu đầy vẻ khó hiểu. Dù cậu không hoàn toàn hiểu được sự nghiêm trọng trong lời nói của Gray, nhưng từ sự căng thẳng trong đôi mắt của bạn mình, cậu cảm nhận được đây là một điều gì đó rất quan trọng.

Gray không trả lời ngay lập tức, mà chỉ nhẹ nhàng buông một câu, như thể muốn tự mình trấn tĩnh: "Nó chẳng thay đổi gì cả." Giọng cậu trầm và có chút đượm buồn, giống như đang hồi tưởng lại một quá khứ đau thương. "Chuyện gì vậy nhỉ..?" Câu hỏi của Gray lửng lơ trong không khí, không chỉ là thắc mắc về sự hiện diện của Deliora mà còn là sự bối rối trong chính tâm trí cậu. Chưa bao giờ Gray nghĩ rằng mình sẽ phải đối diện với nó lần nữa, đặc biệt là ở nơi này, trong hang động lạnh lẽo này.

Chưa kịp để Gray nói thêm gì, một âm thanh lạ từ phía xa đột ngột vang lên, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng đến mức có thể cắt đứt. Tiếng động đó không lớn, nhưng lại hết sức lạ lùng, như một ám hiệu nào đó, giống như có ai đó đang di chuyển gần đó. Lucy, với đôi tai nhạy bén của mình, nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Cô vội vàng quay sang Gray, một tay ngừng cậu lại, giọng nói khẽ nhưng đầy sự cảnh giác: "Suỵt, có người."

"Trốn mau!!" Happy gấp gáp đẩy vai Natsu.

"Tại sao?" Natsu nhăn nhó, vẫn đứng vững, không chịu rời đi. Cậu nhìn vào Happy, vẻ mặt đầy thắc mắc và không hiểu lý do.

"Cứ làm đi mà!" Happy kiên quyết, không chịu thỏa hiệp. Cậu dùng cả hai tay đẩy vai Natsu, không còn thời gian để giải thích thêm



Đó là hai người thanh niên với dáng hình kỳ lạ, như thể họ đến từ một nơi xa lạ. Một người cao kều, mái tóc dài tới vai, trên đầu có một đôi tai chó nhọn hoắt, khiến khuôn mặt anh ta cũng hơi... giống chó. Cả dáng người anh ta lừng lững, với những bước đi chậm rãi và tự tin. Người còn lại thấp hơn nhiều, với mái tóc vuốt dựng đứng kiểu ngẫu hứng, đôi mày rậm và vẻ mặt lúc nào cũng có vẻ không hài lòng. Cả hai đứng đối diện với nhau, dường như không nhận thấy sự hiện diện của nhóm Natsu đang quan sát từ xa.

"Cậu nghe tiếng nói từ đây à?" Đôi mày rậm hỏi, giọng khàn và có chút lạ lẫm. Ánh mắt của anh ta nhìn về phía không gian trống rỗng, như thể đang cố gắng giải mã một điều gì đó chưa rõ.

"Ừ." Người kia đáp, tay gãi gãi bụng, vẻ mặt không mấy bận tâm. Anh ta có vẻ thoải mái, thậm chí hơi lười biếng, như thể không có gì quan trọng đang diễn ra xung quanh. Cách anh ta phản ứng làm cho người ta có cảm giác như mọi chuyện đều rất bình thường, không có gì phải lo lắng.

Nhóm của Natsu âm thầm quan sát bọn họ, nấp sau các mỏm đá và bức tường đổ nát. Mặc dù không thể nghe rõ từng lời nói, nhưng cả nhóm vẫn cảm nhận được một sự khác biệt rõ rệt giữa hai người lạ mặt này và những kẻ mà họ đã từng gặp.

"Ban ngày... tôi thấy buồn ngủ quá.." Người mày rậm tiếp tục nói, giọng anh ta có chút mệt mỏi, không có vẻ vội vàng hay căng thẳng. Những lời nói của anh ta lặp đi lặp lại, dường như là thói quen trong một ngày dài. Ánh mắt của anh ta nhìn quanh, nhưng biểu cảm khuôn mặt vẫn hờ hững, không có gì đặc biệt.

"Ừm." Người kia đáp lại, tán đồng, một giọng nói lười biếng, giống như anh ta không quá bận tâm với điều gì xung quanh. Tay anh ta vẫn gãi gãi bụng, vẻ mặt thảnh thơi đến lạ, như thể mọi thứ đều không có gì đáng lo ngại.

Chợt, người mày rậm nhìn người bạn đồng hành của mình với ánh mắt thắc mắc, đôi mày rậm nhíu lại một chút. Anh ta chỉ vào đầu người kia và hỏi: "Cậu bị dính giọt trăng hay sao mà mọc tai với mấy thứ khác vậy?"

"Làm gì có!!!" Cậu chàng mặt cún kia lập tức giãy nãy lên, đôi tai chó trên đầu anh ta dựng đứng như thể bị chạm vào một điểm nhạy cảm. "Chỉ là trang trí thôi!!! Cậu phải biết chứ!!" Giọng cậu ta có phần bối rối, như thể đang cố gắng bảo vệ một sự thật mà chỉ có chính bản thân cậu mới hiểu. Đôi tai chó của cậu như thể đang tỏ rõ sự bất mãn.

"Tôi đùa chút ấy mà." Mày rậm đáp, vẻ mặt anh ta không thay đổi, vẫn đùa giỡn như thể câu chuyện không có gì quan trọng. Đôi mắt anh vẫn lơ đãng nhìn về phía trước, một chút hài hước thoáng qua trong ánh nhìn.

"Ờ ờ." Người kia đáp qua loa lấy lệ, giọng nói không có chút nhiệt tình nào, như thể anh ta chẳng hứng thú lắm với cuộc trò chuyện này. Cái nhìn của anh ta vẫn đờ đẫn, dường như không mấy quan tâm đến những gì vừa xảy ra.

Lucy đứng im một lúc, theo dõi bóng dáng của hai người lạ đang khuất dần vào bóng tối. Cô chăm chú nhìn theo, trong đầu đầy những câu hỏi chưa có lời đáp. Một cảm giác mơ hồ và đầy nghi vấn bao trùm lấy tâm trí cô. "Nước trăng? Ý hắn là lời nguyền?" Lucy tự hỏi, suy nghĩ của cô quay cuồng với hàng loạt giả thuyết. Từ những lời nói của người kia, có vẻ như họ đang nhắc đến một thứ gì đó rất kỳ lạ và nguy hiểm."

"Yuuka-san, Toby-san, tôi có tin xấu đây." Lần này là một giọng nữ, vang lên một cách nghiêm trọng, làm không khí bỗng chốc căng thẳng.

"Sherry?!" Yuuka thắc mắc, đôi mày rậm của cậu khẽ nhíu lại, ánh mắt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, không rời khỏi cô gái vừa mới xuất hiện. Cậu luôn giữ dáng thẳng, từng động tác, từng biểu cảm đều cho thấy một sự cảnh giác rất rõ ràng. Dù không lộ vẻ quá lo lắng, nhưng trong mắt cậu có một chút khó chịu pha lẫn sự bất ngờ.

"Chào!" Toby vẫy vẫy tay, cậu bạn mặt cún này luôn giữ thái độ vô cùng thoải mái, thậm chí có thể nói là hơi thiếu nghiêm túc. Dù đang trong một tình huống căng thẳng, nhưng nụ cười của Toby vẫn hiện diện trên môi. Tuy nhiên, trong ánh mắt của cậu lại toát lên sự cảnh giác, chẳng ai biết được Toby đang nghĩ gì.

Cô gái trước mắt họ là một hình ảnh vô cùng ấn tượng. Mái tóc buộc thành hai chỏm ngọt ngào, bộ váy ôm sát thân và đôi bốt cao mạnh mẽ khiến cô càng thêm cá tính. Thân hình duyên dáng, nhưng ánh mắt của cô lại không hề mềm mại chút nào. "Angelica đã bị quấy rầy."

Toby không đồng ý ngay lập tức, giọng anh ta lộ rõ sự khó chịu: "Nó chỉ là một con chuột!!" 

"Cô ấy không chỉ là chuột... Angelica là một thợ săn theo đuổi bóng tối." Sherry phản đối, ánh mắt sắc lạnh và không có chút khoan nhượng. Cô gái này không dễ dàng chấp nhận sự coi thường đối với Angelica, vì với cô, Angelica là một người đáng kính trọng:"Và tình yêu!"

Lucy, từ phía góc khuất, tròn mắt nhìn vào tình huống trước mắt, không thể giấu nổi sự hoang mang. Cô nhanh chóng thì thầm: "Cô ta bị làm sao vậy?!" Câu hỏi bật ra đầy bối rối, vì những lời Sherry nói quá lạ lẫm đối với cô, khiến cô không thể hiểu nổi tình huống đang diễn ra.

Ánh mắt Natsu từ phía bên kia bỗng trở nên sắc bén, như thể cậu đang nhìn thấy một mối nguy hiểm lớn lao. Cậu khẽ nói, giọng không mấy vui vẻ: "Bọn chúng không phải người ở đây, mùi của chúng lạ lắm!" 

Happy ngẩng đầu, đôi mắt của chú mèo nhỏ cũng không giấu được vẻ căng thẳng. "Họ có vẻ không bị yểm bùa." Happy nói, nhưng giọng điệu của cậu vẫn lẫn chút lo lắng, đôi mắt mở to nhìn kỹ từng hành động của nhóm người đó. "Nhưng mà thằng có tai thì tôi không chắc lắm!""

"Kẻ xâm nhập hả?" Yuuka trầm ngâm.

"Ánh trăng sẽ sớm được triệu tập thôi, nhưng sao buồn quá." Vẻ mặt Sherry có chút âu lo: "Tống khứ chúng đi trước khi Reitei - sama biết được. Thế nên, trước khi ánh trăng ló dạng.."

"Tôi biết." Yuuka đáp lại, giọng điệu ngắn gọn nhưng đầy quyết đoán.

"Ừm." Toby cũng tán đồng.

"Nếu chúng nhìn thấy Deliora, ta không thể để chúng sống sót trở về."

"Giấc ngủ vĩnh hằng dành cho kẻ xâm nhập, nói cách khác là "tình yêu"!"

""Cái chết"!! Tôi sẽ giết chết bọn chúng!"


Sau khi bọn họ khuất dạng, nhóm của Natsu mới lén lút ló đầu ra khỏi chỗ nấp, mắt vẫn không rời khỏi phía trước. Cả bọn lén lút quan sát, chắc chắn rằng đối phương đã đi xa đủ để họ có thể ra mặt.

"Giờ thì sao đây?" Natsu chống nạnh, vẻ mặt chẳng hề lo lắng mà ngược lại còn đầy tự tin. "Chúng ta chỉ cần bắt chúng lại và hỏi cung thôi." Cậu nói với giọng điệu mạnh mẽ, giống như một chiến binh đã sẵn sàng lao vào trận chiến. Trong mắt Natsu, mọi thứ có vẻ đơn giản, chỉ cần ra tay là xong.

"Không được!" Lucy lập tức phản đối, gương mặt cô nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén như đang nhìn thấu mọi chuyện. "Để coi tình hình thế nào đã.." Giọng cô trầm xuống, như thể không muốn hành động vội vàng khi chưa hiểu rõ sự tình.

"Rắc rối hơn rồi đây." Cậu nhăn nhó.

"Chẳng biết chúng là ai!" Happy chen vào, tiếng nói nhỏ nhưng đầy lo lắng.

"Khỉ thật! Sao chúng vác Deliora đến đây?" Gray cau mày, vẻ mặt hắn hiện rõ sự bức xúc và căng thẳng. Gray nhìn vào đống tuyết trắng xóa, đầu óc đang xoay chuyển vì không thể lý giải nổi chuyện gì đang xảy ra. Sau một hồi trầm ngâm, hắn không thể chịu đựng thêm, cuối cùng cũng lên tiếng. "Ý tôi là, làm thế nào chúng tìm ra nơi mà Deliora bị phong ấn chứ? Nó đã bị phong ấn trong một núi băng ở vùng núi phía bắc."

"Sao?" Lucy bất ngờ, đôi mắt mở lớn, không thể giấu nổi sự kinh ngạc. Cô quay sang nhìn Gray, trong đầu ngập tràn câu hỏi. 

Gray chậm rãi nhìn Lucy, ánh mắt của hắn trầm xuống, như đang đối diện với một cơn ác mộng chưa bao giờ kết thúc: "Nó là một con quỷ bất tử," hắn bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, giọng trầm thấp và nặng nề: "Từng tấn công vùng Isbin mười năm trước. Sư phụ của tôi, cô UR, đã phong ấn nó bất chấp mạng sống của mình." Giọng Gray nghẹn lại khi nhắc đến cái tên "UR". Những ký ức đau đớn về người thầy của mình bỗng trào dâng trong lòng, khiến hắn không thể nói tiếp ngay lập tức.

Đến lúc này, một từ "sốc" thôi cũng không thể nào diễn tả nổi vẻ mặt của Lucy và Natsu. Cả hai đều đứng im, mắt mở to, không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Natsu há hốc miệng, tay nắm chặt, nhưng vẫn không thể thốt ra lời. Còn Lucy, sắc mặt cô tái đi, đôi mắt đã không còn ngạc nhiên mà chuyển thành sự lo lắng, sợ hãi khi nhận ra sự nghiêm trọng của câu chuyện Gray vừa kể.

"Tôi không biết nó liên quan gì đến lời nguyền ở hòn đảo này hay không," Gray tiếp tục, giọng hắn trầm xuống, chứa đầy sự nghiêm túc và căng thẳng. Tay hắn nắm chặt đến mức các khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, trong không khí bắt đầu xuất hiện một luồng khí lạnh. Cái lạnh này không phải từ tự nhiên, mà là từ ma pháp tạo hình băng của hắn. Cả không gian quanh hắn như bị đông cứng lại, những tia băng mỏng manh lả tả bay trong không khí, vẽ nên những đường cong sắc bén.

"Reitei! Ngươi là ai?!" Gray nghiến răng, từng chữ thốt ra như những nhát chém sắc bén. Vẻ mặt hắn trở nên đáng sợ, đôi mắt lạnh lẽo như những tảng băng. Cả người hắn tỏa ra một khí lạnh chết chóc, như thể sẵn sàng lao vào một trận chiến không khoan nhượng: "Ta sẽ không cho ngươi đi khi ngươi dám bôi nhọa thanh danh của cô UR!" Giọng hắn trầm xuống, mỗi từ đều mang theo một nỗi căm phẫn không thể kiểm soát.

Ánh mắt của Gray sáng rực lên với vẻ quyết liệt. Từng nỗi đau, từng ký ức về cô UR, những năm tháng huấn luyện khắc nghiệt, và cơn ác mộng về Deliora quay cuồng trong đầu hắn. Hắn không thể để ai đụng đến thanh danh của người thầy đáng kính, cũng như không thể để bất cứ ai bôi nhọ quá khứ của mình.

Cảnh tượng im lặng bao trùm nhóm Natsu trong giây lát, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, như thể bầu không khí đang chờ đợi một câu trả lời. Cả Natsu và Lucy đều đứng im, nhìn Gray với ánh mắt đầy nghi hoặc. Họ không thể hiểu hết những gì đang diễn ra, nhưng rõ ràng, mọi chuyện đang vượt xa những gì họ tưởng tượng.

Một âm mưu ẩn giấu trên hòn đảo bị nguyền rủa và quá khứ của Gray dần dần được vén màn.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro