Chương 3: Mây

Suri từ trong nhà đi ra, trên gương mặt biểu thị rõ sự lo sợ. Bất ngờ có một chị gái chạy lại vỗ vào vai cậu nói:

"Em ơi cho chị hỏi đây là đâu vậy? Chị bị lạc đường không biết đây là đâu cả."

Vì trên người câu vẫn còn bộ phận của con chuột nên cậu lo lắng trả lời đầu ấp úng:

"À..a... Em cũng không ...biết."

"Không biết sao? Vậy thôi chị cảm ơn nhé."

Nói rồi Chimera nhìn vẻ bối rối của Suri liền cười trấn an nói:

"Trời tối rồi mà em hóa trang làm gì vậy?"

Suri ngỡ ngàng một lúc vội nhanh miệng nói:

"À..à đúng rồi em đang hóa...trang thành chuột á."

Chimera cười đáp:

"Vậy hả. Trời tối rồi em nên vào nhà ngủ đi, ba mẹ sẽ lo lắng lắm đấy."

Nghe thấy "ba mẹ lo lắng." thì trên khuôn mặt cậu lại trở nên buồn bã. Cậu nhìn về ngôi nhà và nói:

"Chị à. Nếu có những chuyện chúng ta không thể nói với ba mẹ mà chỉ có thể giải quyết một mình thì chúng ta nên làm thế nào ạ."

Chimera ta suy ngẫm một lúc rồi nghiêm túc nói:

"Khi chúng ta còn quá nhỏ, dù có bất kể chuyện gì dù nó để lại hậu quả lớn nhưng nếu chúng ta nói với người lớn thì họ sẽ giải quyết cho chúng ta xác đáng nhất."

Suri buồn bã nhìn xuống đất. Chimera nói tiếp:

"Em còn quá nhỏ để có thể giải quyết mọi chuyện một mình. CHo dù cố gắng giải quyết đi nữa thì hậu quả có thể còn lớn hơn nữa."

Suri nói:

"Vậy chúng ta phải làm gì ạ?"

Chimera cười trấn an Suri nói:

"Tất nhiên là nói với ba mẹ rồi. Em có quyền được nói những rắc rối của mình mà, phải không?"

Nói rồi nhìn xung quanh, Chimera quay rang Suri nói:

"Trời cũng muộn rồi em vào nhà đi. Chị cũng phải về rồi. Tạm biệt."

Suri ỉu xìu đứng đó mơ hô đáp:

"Dạ em chào chị."

Đi một đoạn thì Chimera chợt nghe thấy tiếng "Cảm ơn" ở đằng sau, khi quay lại nhìn thì thấy Suri đã chạy vào nhà. Cô nhìn theo mà cười, rồi lại thở dài:

"Haiz.. Không biết thay đổi cốt truyện có ảnh hưởng gì không nữa."

Và sau lời khuyên của Chimera, Suri đã lặng lẽ gọi gia đình dậy và kể lại toàn bộ câu chuyện. Việc người lớn đều biến thành chuột cũng không đáng sợ là mấy. Ông Baram đã biến mọi người trở lại như cũ và tính toán nên làm gì tiếp theo đối với Hoa Hồng Đen khi đã gài bẫy Suri.

---------------------------------

Tối Chimera đã ngủ ở khách sạn. Sáng hôm sau cô cố gắng dậy sớm chạy bộ. Cô mặc một chiếc quần bó đen, áo phông trắng và tóc được buộc đuôi ngựa. Trên tay cô cầm một chai nước, tai đeo tai nghe. Đối với Chimera đây là thời gian thư giãn nhất của cô.

"Ui da."

Vì mải nhìn xung quanh Chimera vô tình đụng chúng người, cả hai đều ngã xuống đường. Chimera vội vàng đứng dậy đã cô bé mặc đồng phục đứng dậy rối rít xin lỗi:

"Em không sao chứ? Chị vô cùng xin lỗi."

Cô bé khó chịu nhăn mày phủi bụi dính trên quần áo rồi ngẩng đầu nói:

"Không sao ạ."

Chimera ngỡ nganh nhìn cô bé trước mắt. Đây không phải là YeYe sao? Vì bị nhìn chằm chằm cũng như vì bị đụng trước đó, YeYe khó chịu nói:

"Em không sao. Em xin phép đi trước."

Chimera vội kéo tay YeYe lại nói:

"Chị đụng vào em là lỗi của chị. Hay là thế này khi nào học xong chị có thể mời em cốc nước được không?"

"Thôi không cần đâu ạ."

"Chị thật sự cảm thấy có lỗi. Em cứ coi như chị mời để chuộc tội đi, được chứ?"

YeYe bối rối không biết nên trả lời thế nào.

"Cũng không cần như thế đâu ạ.... Nếu vậy chiều chị chờ em ở cổng trường được không ạ?"

________________________________

Đến chiều Chimera đợi YeYe ở cổng trường. Cả hai đến quán nước gần đó rồi ngồi nói chyện, điều bất ngờ là cả hai nói chuyện rất hợp nhau, cười nói vui vẻ cả chiều đến nỗi không chú ý thơi gian.

"Mới đầu đến đây em không thích ở đây tí nào, đến nỗi em còn bị ông phạt nữa cơ."

"Ông em khó tính nhỉ? Hồi trước chị ra nước ngoài cũng giống em ấy, mọi thứ đều xa lạ mà chị lại có mội một mình nhiều lúc tủi thân lắm."

"Vậy hả chị. Em đến đây cùng gia đình mà đã khó chịu đến thế rồi mà chị lại phải ở một mình chắc khó khăn lắm."

Chimera cười nói:

"Cũng không đến nỗi đâu. May là ở đấy chị vẫn quen được ông già tốt bụng."

Nói chuyện một hồi YeYe chợt nhớ ra chuyện gì đấy thì liền khẩn trương nói:

"Chết rồi đến giờ em phải về nhà rồi."

Chimera bất ngờ nói:

"Em phải về rồi à? Vẫn còn sớm mà?"

Thấy Chimera có vẻ buồn YeYe quan tâm nói:

"Vâng. Sao vậy?"

"À không có gì. Tại mới về nước nên chị không có bạn nên mới quen được em mà đã phải chia tay sớm vậy."

Thật sự là từ lúc Chimera đến đây vì không phải không gian của cô mà cô không hề có bạn, không có ai trò chuyện nên khi gặp được YeYe cô không muốn chia tay chút nào.

"Hay là chị đến nhà em chới không? Em sẽ giới thiệu chị với mẹ em."

Chimera ngỡ ngàng nói:

"Hả? Vậy có ổn không. Em còn có việc bận mà."

YeYe hất tay nói:

"Không có gì. Đi thôi."

___________________

Đến nơi, Chimera bước vào nhà nhìn nơi mà trong phim luôn chiếu đi chiếu lại mà hưng phấn. Thật sự cảnh tượng này vô cùng quen thuộc đối với cô. Cùng YeYe bước chân vào nhà.

"Mẹ ơi con về rồi."

"YeYe về rồi hả con."

Chini từ nhà bếp chạy ra.

"Sao rồi? Đi học có gì mới không... Đây là..."

Chimera vội vàng cúi người chào:

"Cháu chào bác."

YeYe vui vẻ nói:

"Mẹ đây là chị Chimera, bạn con."

Chini vui cười nói:

"Vậy hả? Vào ngồi chơi đi cháu."

Mọi người vào phòng khách ngồi nói chuyện, Chini lấy nước ra mời khách rồi cùng nhau nói chuyện. Không biết vì sao mà hai người nói chuyện rất hợp với nhau, nói to đến nỗi ông Baram ở trong phòng phải ra xem có chuyện gì.

"Có chuyện gì vậy?"

Ông Baram bước ra vừa gãi đầu vừa nói

"Không có gì đâu ba. YeYe đem bạn về chơi nên con nói chuyện một lúc."

"Dạ cháu chào ông. Cháu tên Chimera."

Ông bất ngờ nói:

"Ừ! Ở đây cũng có người tên thế này à?"

YeYe trả lời:

"Đúng rồi đó ông, chị ấy từ nước ngoài về."

Chợt có tiếng cửa mở thu hút ánh mắt của mọi người. Một người đàn ông tóc tai ăn mặc kì lạ bước vào. YeYe liền đứng bật dậy hét:

"ÔNG"

Rồi cùng nhau làm động tác kì lạ. Xong xuôi mọi thủ tục gặp nhau Mây mới quay sang nhìn về phía Chimera. Thất Mây nhìn mình chằm chằm, Chimera không thoải mái cười, lịch sự cúi đầu giới thiệu bản thân; Đến lúc đấy Mây mới giật mình cười ngượng đáp lời.

Chẳng có ai biết rằng trong lòng Mây trái tim đang đập dồn dập đến nỗi anh phải lấy tay giữ nó. Lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác này, từ khi nhìn thấy cô gái mặc chiếc váy trắng, mái tóc xõa dài. Cô nhẹ nhàng vén nó sang một bên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro