Chương 5: Biến

Từ lúc xuất hiện sự thay đổi của cốt truyện, mọi chuyện dần đi lệch quỹ đạo khiến Chimera không thể lắm bắt được.

Đêm đã khuya, đang lim dim ngủ thì chợt có tiếng nổ lớn, khi mở mắt ra cô chỉ thấy luồng khí trắng như đang bảo vây lấy mình. Chimera nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy có vấn đề gì xảy ra.

Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy khí tan biến. Chimera dần sợ hãi đi xung quanh tìm kiếm cái gì có thể giúp mình thoát được ra không thì xung quanh dần trở nên lạnh lẽo. Không khí như giảm đến âm độ trong thời gian ngắn.

Cô cảm giác như chân không thể bước nổi, cơ thể dần cứng đờ. Cảm giác đầy sợ hãi. Chợt cô nhớ tới ông Nguyên Lão, ông như một cái phao cứu sinh lúc bấy giờ, cô nhanh chóng dùng tâm trí để liên lạc nhưng không được. Gọi mấy lần cũng không thể kết nối.

Nhiệt độ dần giảm xuống, nhìn cơ thể dần bị đóng băng cô sợ hãi khóc gào lên:

"Có ai không cứu tôi với!"

"Có ai không!..."

Gọi đến tuyệt vọng nhưng không thấy ai hồi đáp. Cô tuyệt vọng mà chìm vào trong biển băng.

Tỉnh dậy

Chimera bật dậy thấy mình đang ở trên giường khách sạn, cô đổ mồ hôi nhễ nhại, trên gương mặt vẫn còn sự sợ hãi.

Hoá ra là giấc mơ. Nhưng giấc mơ này lạ lắm. Cái cảm giác nó rất thật, nghĩ đến cô còn sởn gai ốc. Nhìn thời gian hiện lại cô giật mình:

"Đã 3 ngày trôi qua rồi á?"

Cảm nhận được việc này có gì đó không ổn, Chimera liên lạc luôn với ông Nguyên Lão để hỏi về sự việc vừa xảy ra.

Chimera nhẩm câu thần chú xong thì kí kiệu hình con bướm 🦋  trên quái xanh của cô sáng lên và trước mặt ông Nguyên Lão như cái bóng màu xanh xuất hiện.

"Cháu có chuyện muốn hỏi ông!"

Nguyên Lão cười to nói:

"Sao? Ta tưởng ngươi giỏi lắm mà, mới xuống có mấy ngày đã xô sát với loài người rồi à?"

Chimera bĩu môi nói:

"Cháu có việc quản trọng mới gọi ông, chứ mấy vấn đề này cháu thừa sức."

"Rồi rồi nói đi, có chuyện gì?"

Cô lỗ ngại kể lại:

"Tối quá cháu vừa mơ một giấc mơ rất kì lạ. Xung quanh cháu là khí trắng, nó như muốn nuốt lấy cháu. Xung quanh lạnh đến thấu xương, lúc cháu bị đóng băng cái cả giác kinh khủng đó rất chân thật."

Cô lo sợ nói tiếp:

"Cháu sợ cái đấy nó đang dần xuất hiện rồi chứ?"

Nghe đến "nó" Nguyên Lão sắc mặt dần nghiêm lại:

"Chưa đến lúc nó xuất hiện! Còn hiện tượng kia ngươi gặp phải nó cũng có thể là dự báo về "nó"."

Nghe đến đây mặt Chimera tái lại.

"Ngươi không phải lo lắng quá, khả năng dự báo của ngươi giờ vẫn chưa ổn định, nó có thể có sai sót."

Chimera nói:

"Cháu nghĩ cháu phải đề phòng từ giờ thôi. Nếu 'nó' đột nhiên xuất hiện mọi chuyện sẽ thật khó giải quyết ở thế giới loài người"

Nguyên Lão nói:

"Ngươi muốn sao cũng được nhưng giờ ta cần ngươi trả lời một câu."

Chimera hoang mang🤨:

"Vâng ông cứ hỏi"

"Ngươi giờ đang ở đâu?"

"Ở thế giới loài người đây ạ!"

"Ý ta là giờ ngươi đang nghỉ ngơi ở đâu?"

"Ở khách sạn ạ!"

Thấy mình bị hố, Chimera theo bản năng bịt mồm lại.

"Ngươi ở khách sạn? Ngươi lấy đâu ra tiền hả? Nói!"

Chimera cười trừ đáp:

" Thì mới xuống đây cháu làm gì đã có tiền, chả nhẽ ông lại để cháu ngồi vật vờ ngoài đường? Nên cháu đã lỡ biến ra một ít tiền. Một ít thôi đủ để có chỗ ở à "

Nguyên Lão cười to nhưng mặt lại không có lấy một biểu cảm:

"Ngươi nghĩ xem ta nên làm gì ngươi khi ngươi quả mặt ta phá vỡ định luật ở thế giới loài người nhỉ?"

Nụ cười của lão khiến Chimera lạnh sống lưng.

"Do cuộc sống xô đẩy chứ cháu không muốn đâu ông. Ông tha cháu!!"

Cô chắp tay xin Nguyên Lão đầy khẩn thiết nhưng không khiến ông mềm lòng mà cười khẩy.

"Ta đã báo trước với ngươi rồi. Tiền ngươi biến ra ở thế giới đấy có thể giống đến từng chi tiết nhưng nó vẫn chỉ là tiền giả. Nếu ngươi mà bị bắt ở đấy ko ai cứu được ngươi đâu."

Nguyên Lão nói tiếp:

"Nếu ngươi phạm phải sai lầm này lại lần nữa ngươi sẽ bị trục xuất khải thế giới loài người. Lúc đó ta không cứu được ngươi đâu."

Chimera nghe đến đây thì ngẩng đầu nhìn lão mà cười vui vẻ lấy lòng.

"Cháu biết ông thương cháu mà. Lần sau cháu sẽ không thế nữa."

Nguyên Lão không quan tâm mà làm gì đó rồi nói:

"Giờ thì ra khỏi chỗ ngươi ở đi."

Chimera ngơ người nhưng vẫn lủi thủi mà rời khỏi khách sạn. Giờ ra ngoài Chimera không biết ở chỗ nào. Cô kéo vali đi ngoài đường một lúc đã đến chiều. Đang ngồi nghỉ chân trên ghế đá, đi lúc lâu khiến chân cô bị căng. Đang vỗ chân thì bỗng có ai đó xuất hiện đằng sau khiến cô giật mình .

"HÙ"

"Ôi mẹ ơi!"

_______________________

Đang trên đường đi học về thì YeYe nhìn thấy ai đó quên thuộc, nhìn kĩ lại thì nhận ra Chimera. YeYe vui vẻ chạy lại chỗ Chimera mà quên luôn Châu Tuấn đang đi cùng làm ảnh buồn bực nhưng vẫn chạy vội theo.

"Sao chị lại ngồi đây? Em nhớ chị lắm ý."

Nói rồi YeYe chạy lại ôm Chimera. Cô  cũng vui vẻ ôm YeYe.

"Chị cũng nhớ em lắm. Chị quên mất không xin số để liên lạc với em."

Nói đến số điện thoại, YeYe hơi ngập ngừng nói:

"Em đang là trẻ con nên mẹ không cho mua điện thoại."

Nói rồi YeYe nhìn thấy cái vali bên cạnh Chimera mà thắc mắc:

"Sao chị lại mang theo vali vậy? Chị định đi đâu à?"

Chimera buồn bã nói:

"Giờ chị đang không có chỗ ở. Không biết đi đâu đây."

YeYe khó hiểu nói:

"Ủa thế trước chị ở đâu? Sao lại không có chỗ ở?"

"Ờ...ờ à phòng trọ chỗ chị tăng giá mà chị lại không trả nổi nên phải dọn ra."

" Thế á! Thế giờ chị đi đâu? Hay là về nhà em ở đi?"

Nghe đến đây Chimera ngơ người quay sang nhìn YeYe. Cô thầm nghĩ "Sao mình không nghĩ ra nhỉ?". Cô vui vẻ chỉnh lại biểu cảm của mình nói:

"Chị có làm phiền nhà em quá không? Hay là thôi để chị tìm xem có chỗ nào ở tạm không."

YeYe tiếp lời:

"Có gì đâu mà phiền chị. Có khi có người còn vui ấy là."

"Hả? Ai vui?"

Thấy mình lỡ lời YeYe vội nói:

"Em vui, em vui. Chị về nhà em ở đi rồi hai chị em được ở gần nhau."

"Được không?"

"Được!"

Nói rồi YeYe kéo tay cô đi về nhà mà quên luôn sự hiện diện của Châu Tuấn.

__________________

Bước vào cửa, như mọi khi Chini chạy ra đón con mình đi học về.

"Về rồi hả con!"

"Dạ con chào mẹ!"

Chimera từ ngoài ngó đầu vào:

"Dạ cháu chào cô ạ"

Chini đáp:

"Chimera hả cháu, vào ngồi đi cháu."

Đi đến phòng khách thì ông Baram cũng bước ra từ trong phòng.

" Cháu chào ông"

"Ừ đến chơi à?"

"Dạ!"

Nhìn thấy đối tượng làm em trai mình xao lòng Baram đánh giá một lượt.
' Cũng xinh, lễ phép, nói chuyện nhẹ nhàng thảo nào thằng Mây nó thích.'

YeYe, Baram và cô đều ngồi vào ghế thì Chini mang ra đĩa hoa quả đặt lên bàn.

"Ăn hóa quả đi cháu."

YeYe vội nói:

"Mẹ ơi! Ông ơi! Chị Chimera muốn xin ở nhà mình một thời gian được không ạ?"

Chini ngơ ngác nhìn:

"Sao vậy cháu?"

"Dạ thưa cô, thưa ông! Hiện thì do nhà trọ chỗ cháu tăng giá nên cháu không trả nổi tiền nên cháu xin ở nhờ nhà mọi người một vài hôm cho đến khi tìm được trọ ạ."

"Vâng đúng rồi đấy ông, mẹ. Vừa con đi học về thấy chị ấy kéo vali khổ lắm.  Ông với mẹ cho chị ý ở nhà mình đi."

Cả Baram và Chini khi nghe xong mặt ai cũng tỏ ra khó xử. Cả hai đều biết nếu có loài người ở cùng sẽ rất dễ bị lộ truyện giá đình mình là nhà phép thuật.

Baram nói:

"À tôi nói cái này. Thực ra..."

Đang nói thì Mây từ trong phòng bước ra, mặt mày thì ủ rũ vì không được gặp Chimera. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chimera ngồi ngay đối diện, anh ngơ ngác nhìn chằm chằm khiến Chimera ngại ngùng đứng dậy chào.

"Cháu chào chú"

Nghe thấy Chimera cười mình thì Mây cười ngờ nghệch nói:

"Chào Chimera! Em mới đến à."






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro