Chương 8
Snape đứng trên tòa tháp cao của Hogwarts, nhìn những Giám ngục bao vây lâu đài...
"Hiệu trưởng Snape."
"Trò đến đây làm gì? Nếu không có chuyện gì thì đừng tùy tiện rời khỏi nhà Ravenclaw. Với tư cách là Nữ trưởng khối, ta nghĩ trò có thể hiểu được mệnh lệnh của ta, tiểu thư Soinaro."
"Em chỉ đến để thông báo với thầy, Ravenclaw có hai học sinh năm ba mất tích trong hôm nay, chúng em không tìm thấy họ." Lance đứng sau lưng anh nói, không nhìn vào đôi mắt đen trống rỗng của anh.
"Ta biết rồi, ta sẽ xử lý. Bây giờ, về tháp Ravenclaw đi."
"Vâng." Lance đi được vài bước, đột nhiên dừng lại nói: "Em luôn luôn tin tưởng thầy." Không đợi đối phương trả lời, cô rời khỏi đó. Cô biết anh sẽ nói gì, không ngoài những lời làm tổn thương cả hai. Trong tình hình căng thẳng hiện tại, ngay cả học sinh và các giáo sư khác đều cho rằng anh đang đứng về phía Voldemort...
Nhưng anh chưa bao giờ biện minh... Không sao, cô tin anh...
Snape im lặng rất lâu sau khi nghe câu nói đó. Anh nhìn bàn tay mình, rồi nắm chặt lại.
... ... ... ... ... ... ...
Trận chiến cuối cùng, tại Lều Hét...
Khi con rắn lao về phía anh, anh không có ý định tránh né. Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, có lẽ cái chết là một kết thúc tốt đẹp. Nhưng mà...
"Chết tiệt, Soinaro! Ai bảo cô chắn cho ta!"
"Ồ ~ Có kẻ phá đám à? Nagini, đi đi, giết Severus Snape." Voldemort đứng một bên nói như đang xem kịch vui.
"Dừng lại! Voldemort! Tiếp theo là trận chiến của chúng ta!" Harry chạy đến, giơ đũa phép về phía Voldemort và con rắn.
Không sao đâu, lần trước có thể giết hắn, lần này, chắc chắn cũng được! Harry nhìn Snape ôm cô gái đang chảy máu không ngừng, ánh mắt thoáng qua sự không đành lòng, dẫn Voldemort rời khỏi đây. Trận chiến cuối cùng này, chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về phe chính nghĩa!
"Ai bảo cô cứu ta!"
"Không, không sao, dù sao em cũng, cũng không sống được lâu nữa... khụ khụ, anh biết mà, phải không..."
"Dù vậy ta cũng không cần một người không liên quan như cô đến cứu!" Snape dùng tay che vết thương đang chảy máu không ngừng, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, tại sao, tại sao chứ! Tại sao vào lúc này anh lại cảm thấy sợ hãi đến thế, lại cảm thấy... quen thuộc đến thế...
"Sống, sống, anh phải sống..." Lance lẩm bẩm nói.
Khuôn mặt trước mắt dần dần trùng khớp với một hình ảnh nào đó... Mái tóc vàng và đôi mắt xám xanh đẫm máu...
Snape bỗng mở to mắt, vẻ mặt dần trở nên khó tin, trong mắt anh bỗng chốc lộ ra quá nhiều cảm xúc. Anh, đã nhớ ra tất cả, những ký ức tuyệt đẹp đó...
"Lance, em có muốn lấy anh không, từ nay về sau mang họ của anh, cho đến khi chúng ta già đi?" Anh thành kính hỏi, thực ra trong lòng vô cùng lo lắng...
"Severus, anh thấy em bày trí nhà như thế này có ổn không? Trông có phải đẹp hơn trước nhiều không?" Lance nắm tay anh, giới thiệu với anh ngôi nhà mới mà cô đã trang trí, khuôn mặt đầy hạnh phúc...
"Tối nay anh không nấu độc dược nữa... Đi ngủ thôi... Lance." Anh bất đắc dĩ đóng cửa phòng làm việc, dưới cái nhìn chằm chằm của Lance mà về phòng ngủ...
"Ôi, Severus, sao tên anh chọn toàn liên quan đến độc dược không vậy! Em muốn một cái tên cho con gái!" Lance ngồi trong sân với cái bụng to, không hài lòng nói với anh đang lật từ điển...
... ... ... ... ... ...
"Lance...? Lance! Không! Lance! Em lại muốn một lần nữa, sao em có thể, sao em dám! Không, đừng chết..."
Giọng anh khàn đặc, ôm chặt Lance đang chảy máu không ngừng ở cổ, toàn thân run rẩy.
Lance cũng mở to mắt, đôi mắt xám xanh dần mờ đi bỗng sáng lên, như đang đốt cháy sức mạnh cuối cùng của sự sống, cô nắm chặt cánh tay Snape, gân xanh nổi lên trên cánh tay gầy yếu.
Vẻ mặt cô vừa buồn vừa vui, "Đừng nhớ lại, đừng vào lúc này... nhớ lại..., Severus, em muốn anh quên đi, quên đi! Đừng nhớ lại! Không được, không được... nhớ..."
"Không thể... Lance... đừng chết..." Snape ôm lấy thi thể không còn sự sống, khóc nấc lên...
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Sau trận đại chiến, Harry Potter trở thành anh hùng được cả thế giới phù thủy ca ngợi. Cậu đã bảo vệ nguyên Hiệu trưởng Hogwarts, cựu Tử thần Thực tử Severus Snape. Vì vậy, vị Bậc thầy Độc dược đáng lẽ phải vào Azkaban đã được trắng án...
Sau đó, nhiều người không còn gặp lại anh nữa.
Nghe nói, anh đã xây một ngôi nhà mới trên nền cũ ở Đường Bàn Xoay, trồng cả một vườn hoa...
Nghe nói anh hiếm khi ra ngoài, phần lớn thời gian ở nhà nấu độc dược, chăm sóc khu vườn đầy hoa cỏ...
Nghe nói anh đã xây một ngôi mộ cho vợ ở trong vườn...
Suốt cuộc đời anh đã phát minh và cải tiến hàng chục loại độc dược, là Bậc thầy Độc dược nổi tiếng nhất thời đại...
Anh hưởng thọ 60 tuổi... qua đời vì tuổi già...
Những lời điếu văn, những bài ca tưởng niệm, đều không còn liên quan gì đến anh nữa...
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Snape tỉnh dậy, anh nhớ hôm nay mình đã cắt tỉa hoa trong vườn, rồi nằm trên ghế dài bên mộ của Lance... Cảm thấy sự sống dần dần trôi đi... Anh cảm thấy cuộc đời mình đã đến hồi kết... Vì vậy anh bình thản nằm đó chờ đợi cái chết đến gần...
Nhưng bây giờ, điều anh ấy thấy là ánh đèn vàng nhạt và...
"Severus, anh tỉnh rồi à ~ Sao bỗng dưng lại ngủ thiếp đi thế! Em đã nói là muốn một cái tên con gái mà! Anh phải tìm cho em ngay!"
Và Lance với cái bụng bầu to... Căn nhà ấm cúng ở Đường Bàn Xoay...
"Severus? Anh... sao thế?" Lance một tay đỡ bụng, tay kia vẫy vẫy trước mặt anh.
"Không có gì... Lance, lần này chúng ta sẽ ổn cả thôi..."
"Nói gì mà ngốc thế, tất nhiên là chúng ta sẽ ổn thôi, em còn muốn sinh thêm cho anh hai đứa nữa, hai trai một gái, được không?"
"Được..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro