chương 22: trở lại Hogwarts

Sorry mọi người nha, lúc này tui up nhầm ấy, tại bản thảo của tui để hơi lộn xộn nên lúc up quên xem thứ tự, nên giờ đăng lại nà.

Nếu dùng ba từ: '' rối rùm beng'' để chỉ bộ pháp thuật hiện giờ thì thực không hề nói quá. Sau sự cố ở cúp Quidditch thế giới, và dấu hiệu của bọn tử thần thực tử để lại đã làm bộ pháp thuật lâm vào thế hỗn loạn tuyệt đối.

Ông Weasley và Percy liên tục phải đi sớm về khuya cả ngày. Harry thậm chí còn không chạm được mặt họ dù rằng đang ở nhà của Ron. Và hiện tại, ngay khi Harry đã có mặt trên tàu tốc hành để về trường Hogwarts thì nó vẫn được Ron cho biết rằng: Ông Weasley vẫn thường phải đi làm từ tờ mờ sáng, rồi về nhà khi người ta đã say giấc nồng. Và anh Percy vẫn thường thốt lên rằng: '' hỗn loạn ! Hỗn loạn tuyệt đối. Bộ pháp thuật bây giờ như một mớ bòng bong. ''

Harry ngồi thừ ra nhìn ra ngoài cửa sổ. Không khí mang một cái vẻ âm u rõ rệt. Mưa vẫn nặng hạt, xối xả rơi bên ngoài cửa sổ. Những giọt mưa nặng hạt va đập vào cửa sổ làm nhòe đi cửa kính, khiến nó chẳng còn nhìn được gì bên ngoài.

Nó ẩn ẩn có chút dự cảm bất an. Harry cố bác bỏ rằng đó chỉ là những dự cảm vớ vẩn của nó thôi. Nhưng những giấc mơ vào mùa hè làm Harry không chắc chắn phủ định. Nó im lặng thở dài. Harry hi vọng nhận được thư của chú Sirius càng sớm càng tốt.

Harry nhìn sang Ron. Cậu chàng tóc đỏ vẫn đang bực dọc vì lúc nãy bị con công chảnh chọe tóc bạch kim Malfoy xỏ mũi ( đoạn này là bộ 3 đã nghe Malfoy huênh hoang rằng đáng lý ra nó sẽ học ở trường Durmstrang thay vì Hogwarts. Và cả 3 đã xảy ra xung đột với công tử nhà Malfoy ).

Mặc dù khi nãy Ron đã nói: "Nó hả? Xỏ mũi mình ấy hả? Tưởng dễ! "

Nhưng anh chàng mặt lấm tấm tàn nhang lại hành động trái ngược với lời nói'' không thèm tức giận'' bằng cách cầm một trong mấy cái bánh vạc còn lại, bóp nghiến thành một cục tròn vo. Và hằn học cho đến tận bây giờ.

Tàu Tốc hành Hogwarts giảm dần tốc độ để dừng ở trạm cuối ở nhà ga Hogwarts tối thui như hũ nút.

Khi cửa xe lửa mở ra, tiếng ầm ầm của sấm sét nổi lên vang dội phía trên đầu. Hermione bọc con Crookshanks trong cái áo trùm của cô bé, còn Ron thì để mặc bộ lễ phục của nó trên cái chuồng con Pigwidgeon. Ba đứa tụi nó ra khỏi tàu lửa, đầu cúi gục xuống, mắt nheo lại để tránh nước mưa tuôn xuống ào ào. Cơn mưa bây giờ vừa nặng hạt vừa dữ dội, như thể cầm chĩnh mà đổ, nước lạnh buốt như băng cứ đổ từng chập liên tục xuống đầu tụi nó.

3 đứa lạnh đến buốt da dù đã mặc rất nhiều lớp áo lông giữ nhiệt. Cả 3 vội vàng nhảy lên đoàn xe để mau chóng vào được trường.

Hermione nhìn lũ nhóc năm nhất, cô thốt lên: '' mình không thể tượng tưởng học sinh năm nhất sẽ chịu nổi khi băng qua con sông bằng những chiếc thuyền ấy'' ( cho bạn nào không nhớ thì học sinh năm nhất sẽ di chuyển bằng thuyền để vào trường )

Hogwarts đang tiến gần hơn tới bọn nó. Và ngay khi dừng ở cánh cửa lớn của tòa lâu đài đồ sộ. Bọn trẻ lẹ làng nhảy xuongs trước khi cái lạnh thấu xương của màn mưa trùm lên tụi nó.

Bọn trẻ vừa bấc chân lên bậc thềm cao thì ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng của vị giáo sư môn biến hình - kiêm chủ nhiệm nhà Gryffindor - cô lao nhanh ra đại sảnh đường, và đang tức giận hết sức: '' "PEEVES! Xuống đây NGAY, Peeves!"''

''Chà ! Con quỷ Peeves lại làm mọi thứ tuầy huầy lên'' - George đi sau Harry nói.

Fred cười rạng rỡ: '' Đáng lý ra nó nên làm những quả bóng nước to hơn''

Ron vừa giận dữ rủa thầm vừa vén tóc mái đã ướt nhẹp của mình vì bị một quả bóng nước của Peeves ném vào làm lạnh đến run lẩy bẩy.

Sau khi được cảnh cáo rằng sẽ mời vị hiệu trưởng thích ăn kẹo chanh đáng kính của chúng ta - Dumbledore - xuống để làm việc với Peeves thì con quỷ với cái mặt tanh bành kia mới chịu bĩu môi bỏ đi. Giáo sư mcgonagall lúc này mới quay lại đám học trò đang ướt lem nhem nhớp nháp:

"Thôi, được rồi, các trò đi đi! Đi vào Đại sảnh đường, đi thôi!"

Harry, Ron và Hermione bước trơn bước trượt ngang qua tiền sảnh và đi xuyên qua gian phòng đôi ở bên tay mặt.

Đại sảnh đường trông lộng lẫy như trước giờ vẫn vậy, được trang hoàng tráng lệ cho bữa tiệc khai giảng niên học. Dĩa vàng và cốc vàng óng ánh trong ánh sáng của hàng trăm và hàng trăm ngọn nên lơ lửng trong không trung phía trên các bàn tiệc. Học sinh đã ngồi đầy bốn dãy bàn dài của bốn nhà, đang háo hức tưng bừng.

Harry cởi giầy, trút nước ra, nói:
"Tới ai nói vậy? Mong sao cho họ Phân loại lẹ lẹ lên. Mình đói chết được rồi."

Ngồi bên cạnh Harry, Ron rên rỉ:
"Ôi nhanh lên giùm. Mình đói tới nỗi ăn một con Bằng Mã cũng hết nữa."

Và như ý nguyện của 2 bạn trẻ. Giaos sư Mcgonagallsư dẫn đầu một đám nhóc nhỏ xíu đi vào trong sảnh đường. Harry nhìn chúng. Trông chúng chỉ bé tẹo teo, chập chững trong những chiếc áo chùng dài thượt quét soàn soạt trên đất, không khác gì Harry vào năm học thứ nhất là mấy.

Như bao lần, chiếc mũ phân loại cũ kĩ ấy lại hát và bắt đầu phân loại

Và sau khi Ron thở dài thườn thượt, than vãn vì cái bụng réo inh ỏi lần thứ 23 thì cuộc phân loại kết thúc bằng một cô bé được phân vào nhà Lửng mật.

Harry vỗ tay và nhìn sang dẫy bàn của Hufflepuff. Cô bé ngồi cách Cedric không xa. Anh nhìn lại nó.

Ánh mắt hai người giao nhau. Cedric mỉm cười dịu dàng như lời chào hỏi.

Harry nhoẻn miệng cười đáp lại, gật đầu một cái rồi nhanh chóng thu tầm mắt trở về với bàn nhà Gryfindor.

Kết thúc màn phân loại là một tràng vỗ tay đầy nhiêt tình. Và những tiếng xì xào bàn tán về giáo sư mới của bộ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám

Cụ Dumbledore tằng hắng. Cụ vừa nói vừa cười trước biển học trò ngồi trước mặt, tất cả đều đang nhìn Moody Mắt-Điên không chớp mắt:

"Như tôi muốn nói... Chúng ta vinh dự được đón một sự kiện rất kỳ thú trong vài tháng tới đây, một sự kiện đã không diễn ra trong suốt cả thế kỷ qua. Tôi rất vui mừng được cho các trò hay rằng lễ Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay."

"Thầy GIỠN, thầy!" Fred Weasley nói to.

Sự căng thẳng tràn ngập Sảnh đường kể từ khi Moody tới thốt nhiên vỡ toang. Hầu như ai cũng phá lên cười, và cụ Dumbledore cũng khục khặc tán thưởng.

"Tôi không giỡn, thưa ông Weasley, tuy vậy, tại trò nhắc, tôi nhớ hồi hè có nghe một chuyện vui rất xuất sắc về một con quỷ, một mụ phù thủy, một con yêu tinh, cả ba đi vào quán rượu..."

Giáo sư mcgonagall tằng hắng giọng rõ to.

Cụ Dumbledore liền nói:

"Ờ... Có lẽ giờ không phải lúc... Không... Tôi đang nói tới đâu rồi kìa? À, tới Thi đấu Tam Pháp thuật. .. Vâng, một vài trò chưa biết cuộc đấu này có những gì, cho nên tôi hy vọng những trò nào đã biết thì cảm phiền cho tôi được giải thích chút xíu, và tôi cho phép sự chú ý của mấy trò tha hồ mà lang thang."

"Thi đấu Tam Pháp thuật được lập ra từ khoảng bảy trăm năm trước như một cuộc so tài giao hữu giữa ba trường Pháp thuật ở châu Âu: Hogwarts, Beauxbaton, và Durmstrang. Mỗi trường chọn ra một nhà quán quân, và ba nhà quán quân sẽ so tài trong ba bài thi pháp thuật. Các trường thay phiên nhau đăng cai tổ chức mỗi năm năm, và khi đó, nói chung ai cũng nhất trí rằng đây là cách tuyệt nhất để thiết lập mối quan hệ giữa các nam nữ phù thủy của các quốc gia – cho đến khi danh sách người bị giết lên quá cao đến nỗi phải chấm dứt cuộc so tài."

Giáo sư Dumbledore nói tiếp:

"Đã có nhiều nỗ lực trong suốt nhiều thế kỷ qua nhằm phục hồi cuộc thi đấu, nhưng cho tới nay không có nỗ lực nào thành công. Tuy nhiên, Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế cùng Bộ Điền kinh và Thể thao Pháp thuật đã quyết định rằng thời cơ đã chín muồi để thử một lần nữa. Chúng tôi đã làm việc cật lực suốt mùa hè để đảm bảo rằng lần này, không nữ hay nam quán quân nào bị rơi vào nguy hiểm chết người cả. Hiệu trưởng trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến đây vào tháng Mười, với những đấu thủ vào tới vòng chung kết, và cuộc chọn quán quân sẽ diễn ra vào lễ Hội Ma. Một trọng tài công minh sẽ chọn ra những sinh viên nào xứng đáng nhất để dự Tam đấu phù thủy giành vinh quang cho trường, lại được bỏ túi một ngàn Galleons tiền thưởng."

"Con đi cho!"

Fred rít lên khuất dưới bàn. Mặt nó rạng rỡ vì náo nức viễn cảnh vinh quang và phú quý đến nhường ấy. Nó không phải là đứa duy nhất tự mường tượng mình là một nhà quán quân Hogwarts. Ở mỗi bàn các Nhà, Harry có thể thấy trò nào trò nấy, hoặc chăm chú nhìn cụ Dumbledore, hoặc không thì cũng hăng hái xì xào với mấy đứa bên cạnh. Nhưng khi cụ Dumbledore nói tiếp, cả Sảnh đường một lần nữa lại im re:
"Mặc dù thầy rất biết các con đều có thể là người đem lại Cúp Tam đấu cho trường Hogwarts, nhưng hiệu trưởng các trường tham dự, cùng với Bộ Pháp Thuật, năm nay đã nhất trí đặt ra hạn tuổi cho các đối thủ. Chỉ có những học sinh đúng tuổi – có nghĩa là, mười bảy tuổi hay lớn hơn – mới được phép đăng tên để xem xét. Đây..."

Cụ Dumbledore hơi cao giọng, bởi vì lúc đó có mấy đứa làm ồn lên giận dỗi khi nghe tới những lời này, và bọn anh em nhà Weasley bỗng nhiên trông hăng máu cả lên.

"... Là một biện pháp mà chúng tôi thấy là cần thiết, căn cứ vào việc các bài thi của cuộc đấu vốn đã khó khăn và nguy hiểm, dù cho chúng tôi đã cẩn trọng đến mấy, và những sinh viên dưới năm thứ sáu hay thứ bảy là gần như hoàn toàn không thể đương đầu với mấy bài thi này. Cá nhân thầy sẽ đảm bảo không để một trò chưa đủ tuổi nào bịp được ban giám khảo công minh mà trở thành quán quân Hogwarts."

Cặp mắt xanh nhạt của thầy nhấp nháy khi liếc qua gương mặt muốn nổi loạn của hai thằng Fred và George.

"Do đó, tôi cầu xin các con đừng có uổng thời gian đăng ký nếu các con dưới mười bảy tuổi."

"Phái đoàn trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến vào tháng Mười và sẽ ở lại với chúng ta một phần lớn thời gian trong năm. Thầy biết các con sẽ dành sự ưu đãi cho các vị khách trong thời gian họ ở với chúng ta, và một khi đã chọn ra được nam hay nữ quán quân của trường Hogwarts, các con sẽ hỗ trợ hết mình cho vị quán quân ấy. Còn bây giờ, trễ rồi, thầy muốn biết quan trọng nhất là ngày mai các con phải tỉnh táo và thanh thản khi bắt tay vào bài học sáng mai. Ngủ thôi! Lẹ lẹ!"

Giáo sư Dumbledore lại ngồi xuống và quay qua nói chuyện với Moody Mắt-Điên. Một tiếng kéo lê chân và sập mạnh khổng lồ khi toàn thể đám học trò lê bước thành bầy đi về phía những cánh cửa đôi mở vào tiến sảnh.

"Họ không thể làm vậy được!"

George Weasley nói. Nó không nhập bọn với đám đông đi ra cửa, mà đứng lên và trừng trừng nhìn cụ Dumbledore.

"Tháng Tư này tụi mình mười bảy rồi, sao mình không được thử một cú?"

Fred nói cáu kỉnh, cũng đang giận dữ nhìn về phía cái bàn dài:

"Họ sẽ không ngăn được mình ghi tên đâu. Nhà quán quân sẽ được làm đủ thứ quái mà bình thường không được phép làm. Lại còn một ngàn Galleons tiền thưởng nữa chứ!"

Ron nói với một cái nhìn xa xăm:

"Ờ... Ờ, tới một ngàn Galleons lận..."

Hermione gắt:

"Thôi đi, không đi là chỉ còn tụi mình ở đây thôi đó."

Harry, Ron, Hermione, Fred và George cất bước ra tiền sảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro