Chap 59: Trước trận đấu
Mọi người cùng nhau đi lên một ngọn đồi, Annie nhìn thấy trên đỉnh đồi có một chiếc ủng da cũ kỹ, bác Diggory ra hiệu cho mọi người dừng lại trước chiếc ủng rồi hỏi mọi người phía sau
-Quy định cũ, mấy đứa biết chưa?
-À, chắc phải nói lại một chút rồi Amos, bọn trẻ đều là lần đầu tiên thử cách này, dùng một đầu ngón tay đặt ở trên là được rồi các con
Bác Weasley nhìn bọn cô rồi nói, sau đó bác ra hiệu cho mọi người đứng thành vòng tròn quanh ủng, Annie với sự sắp xếp một hồi thì lại bị tách ra khỏi Hermione và Ginny, kết bên cô đang là Cedric và Harry. Nhìn Harry có vẻ hoang mang, cô cũng lý giải tâm trạng này của cậu bạn nên quay sang vỗ vai Harry, trấn an cậu bạn đừng căng thẳng. Cảm nhận được sự trấn an của Annie, Harry cũng mỉm cười, bất giác dựa vào gần cô hơn. Cedric chú ý đến hành động nhỏ này, anh lại nhìn Annie đang hiếu kỳ nhìn vào chiếc ủng mà không để ý đến mọi thứ xung quanh, anh bất giác bật cười thầm trách bản thân mình quá để ý rồi. Cuối cùng anh vẫn là tiến lại gần Annie hơn một chút, coi như phòng ngừa lát nữa dòng xoáy của khoá cảnh nó mạnh quá thì anh vẫn có thể đỡ cô
Hermione đứng đối diện nhìn hành động của ba người kia, lại quay sang cậu bạn tóc đỏ bên cạnh, cuối cùng vẫn là bất lực mà nhìn xem bác Weasley và bác Diggory bảo mọi người làm gì tiếp theo.
Khi tất cả mọi người đều đã sẵn sàng, khoá cảng lữ hành được hoạt động, tốc độ chuyển dịch rất nhanh, chỉ trong khoảng hơn mười giây nhưng khung cảnh liên tục thay đổi, Annie dù đã từng trải nghiệm ảo ảnh di hình và độn thổ nhưng vẫn có chút không quen, cô khẽ lắc đầu cố làm cho bản thân tỉnh táo. Sau đó một lực vô hình kéo mọi người vào một chiều không gian, rất nhanh Annie đã thấy mảng xanh dưới chân, bên cạnh đó là những điểm xanh đỏ đủ màu từ phía xa, xem ra đã đến nơi rồi. Lúc tiếp đất, cô loạng choạng một chút nhưng được người bên cạnh nắm lấy, Cedric kéo cô lại gần phía mình, đỡ cô cùng nhau đáp xuống. Nhìn bạn bè đều té ngã dưới đất, Annie bất giác thở phào, lắc lắc tay Cedric để cảm ơn, anh cũng bật cười, xoa đầu nhỏ của cô rồi cả hai cùng nhau đỡ những người khác dậy
Phía xa có một người đàn ông khẽ tiến tới chào hỏi bác Weasley cùng bác Amos , khẽ chỉ cho họ điều gì đó rồi rời đi. Bác Weasley lúc này đổi hướng từ phía đông sang lối đi ở phía tây. Mọi người băng qua một đồng hoang trống trải, khoảng hơn hai mươi phút sau, một vùng đất rộng lớn với hàng nghìn lều trại to nhỏ hiện ra trước mắt Annie, là mảng màu hồi nãy cô đã thấy lúc ở trên không. Tới đây thì bác Amos tạm biệt gia đình Weasley, bác hỏi Annie có muốn đi cùng hay không nhưng cô cũng mỉm cười từ chối bác. Khuôn mặt bác Amos thoáng chút tiếc nuối nhưng cũng mỉm cười tạm biệt cô. Cedric đi phía sau, trước khi rời đi anh nói với cô:
-Tạm biệt Annie, anh sẽ đến tìm em sau, có thể liên lạc với anh, cách nào thì em rõ mà
-Em biết rồi, em sẽ gọi cho anh sớm thôi
-Ừm, tối gặp nhé
Annie tập hợp với hội Hermione, mọi người cùng nhau nói cười, theo bác Weasley đến khu tập trung phúc tay. Sau khi đi một lúc, cuối cùng cũng đến lều, Annie nhìn tổng thể chiếc lều một chút, thầm cảm thán quả nhiên Weasley là gia đình Gryffindor chính gốc, căn lều mà bác Weasley chọn có tone màu chính là vàng và đỏ, cùng hoạ tiết sư tử và thanh kiếm. Annie cùng mọi người theo chân bác tiến vào bên trong.
Hermione và Harry lần đầu nhìn thấy lều của thế giới pháp thuật nên bất ngờ lắm, mọi người cùng nhau đi vòng quanh căn lều tham quan rồi chọn phòng, ba người con gái bọn cô quyết định chọn một căn phòng cạnh phòng khách. Sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì cô rủ Hermione cùng Ginny vào bếp để nấu bữa trưa cho mọi người. Bữa ăn khá đa dạng, Hermione phụ trách những món đặc sản của Muggle, Ginny nấu những món tủ mà bác Weasley đã truyền lại cho cô bé còn Annie thì phụ trách phần điểm tâm. Khi các món ăn hoàn tất, hương thơm bay ra khắp nơi trong căn lều thu hút những chàng trai đang mải mê cá cược kia ra khỏi phòng, dẫn đầu là cặp song sinh nhà Weasley, hai anh chạy đến bàn ăn, bóc trộm một miếng tôm từ đĩa salad Ginny đang dọn lên, cô bé thấy thế thì cau mày. Hai anh nhanh chóng làm hoà, phụ ba người dọn thức ăn lên bàn. Lúc này bác Weasley cùng bác Amos và Cedric bước vào trong lều, thấy thế tôi vào bếp lấy thêm hai bộ đồ dụng cụ ăn nữa rồi mời mọi người dùng bữa
Annie nhìn một chút đồng hồ, sau đó nói với hai vị trưởng bối đang ngồi đầu bàn
-Bác Weasley, bác Amos cháu có một cuộc hẹn sau bữa trưa, bác cho phép cháu ra ngoài được không ?
-Ồ được chứ, nhớ về trước khi trận chung kết diễn ra nhé
Annie mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục bữa ăn. Ron ngồi cách cô ba ghế có vẻ hiếu kỳ về đối tượng trong cuộc hẹn tiếp theo của Annie, cậu bạn nháy mắt với Hermione bên cạnh. Hermione ngẫm nghĩ một lát, rõ ràng trước đó Annie không đề cập đến việc sẽ đi gặp riêng ai, chứng tỏ cuộc hẹn này có khả năng là bộc phát. Nhưng trong Hogwarts ngoại trừ bọn cô và nhóm của đàn anh Cedric ra thì Annie hầu như chỉ xã giao với người khác, nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của đàn anh, Hermione hiểu rằng cũng không phải là cuộc hẹn cùng anh ấy. Cuối cùng cô nàng cũng đầu hàng trước sự hiếu kỳ mà quay sang hỏi cô bạn bên cạnh
-Annie cậu đi đâu thế, vì vé của chúng ta là vé gia đình nên tớ sợ cậu bị lạc đấy
-À, tớ cùng một số người bạn ở Durmstrang có hẹn nhau đến cổ vũ tinh thần, các cậu biết Krum chứ. Anh ấy là tầm thủ của đội Bulgaria và cũng là huynh trưởng ở Durmstrang, đàn anh đã giúp đỡ tớ rất nhiều khi còn ở trường nên nhóm chúng tớ định đến cổ vũ cho anh ấy.
Annie không định nói với mọi người bản thân là quân sư cho đội bóng, vì dù sao vị trí của cô chỉ là tạm thời, lại có mục đích ngay từ ban đầu nên vẫn là không nói ra để mọi người đỡ lo lắng.
Sau khi nghe cô trả lời, một khoảng không im lặng kéo dài, sau đó mọi người đồng loạt phản ứng, mạnh mẽ nhất là Ron, cậu bạn đập bạn đứng dậy, hét toáng lên:
-Cậu biết Viktor Krum!
-À ... mình biết chứ, anh ấy là huynh trưởng của mình lúc ở Durmstrang mà, chẳng phải tớ đã từng kể với các cậu rồi sao
Ron buông chiếc nĩa trong tay xuống, cậu bạn chạy lại chỗ Annie, vừa định lại gần cô thì Hermione đã nhanh tay kéo cậu bạn đang phấn khích ra
-Tớ rất hâm mộ anh ấy, Annie, cho tớ theo với, tớ muốn bắt tay với anh ấy một lần, được chứ!!
Annie nhìn xung quanh, khuôn mặt hiếu kỳ của cặp song sinh nhà Weasley và Ginny, vẻ mặt chờ mong của Harry và Ron cùng với khuôn mặt nghiền ngẫm của Cedric và Hermione. Bác Amos và bác Weasley nhìn đám trẻ bọn cô mà cười, sau đó hai người họ lại quay lại cuộc trò chuyện của mình. Trong lúc Annie không biết mở lời như thế nào thì cặp song sinh đã nói trước
-Annie à...
-Em có biết...
-Ai cũng...
-Rất hâm mộ
-Viktor Krum!
Vâng , sau khi Ron bị nữ vương áp chế thì đến lượt cặp song sinh Weasley lên sàn. Annie bị nắm tay đến nỗi choáng váng, phải nhờ Cedric cùng Harry hỗ trợ mà kéo ra. Nhìn đến cảnh này, bản năng sinh tồn mách bảo rằng cô phải lập tức chạy, vì thế suy nghĩ lập tức đồng bộ hoá với hành động. Annie lập tức đứng dậy, chào bác Amos cùng bác Weasley
-Bác Weasley, bác Amos, con xin phép đi trước
Nói rồi cô lập tức chạy đi sau khi được sự cho phép của hai bác, phía sau vẫn là tiếng gọi vọng lại của anh em nhà Weasley "Annie đợi tớ" "Annie dẫn bọn anh theo với!"
Haiz, cô lại lần nữa thầm cảm thán sức hút của Quidditch và vị đàn anh nổi tiếng kia thật kinh khủng mà!
Annie lấy túi ra, dùng một bùa chú tìm lại lá thư mà Krum gửi trước đó, đọc địa điểm tập hợp trên thư, Annie nhanh chóng vào một chiếc lều hướng dẫn của ban tổ chức để tìm đường đến. Sau khi đến địa điểm tập trung của đội bóng, Annie nhanh chóng tiếp nhận hồ sơ từ trợ lý đội bóng, cô tiến về phía đàn anh đang làm một số bài tập khởi động
-Krum, giúp em gọi mọi người lại với
Krum nhìn thấy Annie tiến vào, chưa kịp chào đàn em của mình thì đã thấy cô gái nhỏ vội vội vàng vàng lấy bảng ma thuật ra phân tích gì đó, cô hết viết số liệu này lại đến tổng hợp các ma trận kia với một tốc độ vô cùng nhanh chóng. Nhìn từng con chữ liên tục xuất hiện lại mất đi, Krum khẽ lắc đầu, lấy một cái ghế cho cô ngồi tạm rồi đi tập trung các thành viên đội bóng lại.
-Mọi người tập hợp lại rồi, có chuyện gì sao Annie
Annie lúc này đã viết xong dòng cuối cùng, cô sử dụng một bùa phóng to để mở rộng bảng ma thuật của mình. Mọi người nhìn lên "màn hình", chúng được chia làm hai phần, một phần là tổng hợp các trận đấu gần đây của đội tuyển Ireland, một phần là bảng vẽ tay một ma trận
-Trước đó sau khi xem trận bán kết em đã thấy có gì đó không hợp lý nên đã nhờ một người bạn qua Ireland thử. Sau khi ở đó một tháng cậu ấy đã tổng hợp lại những trận đấu quốc nội của họ, đội tuyển Ireland đã thực hiện các trận giao hữu một cách bí mật, nếu không phải người bạn của em có vé đặc biệt thì cũng rất khó để vào. Nhưng vì cũng hơi trễ nên chúng ta chỉ có 4 trận, em đã phân tích một số đội hình khả thi, mọi người đọc thử đi
Sau khi nói qua một số đội hình có thể được áp dụng, Annie quay sang nhìn Krum, đặc biệt dặn dò với anh
-Em đã cân nhắc một số đội hình, tuy nhiên hiện tại khả thi nhất có vẻ là đội hình ngôi sao mà chúng ta đã từng áp dụng trong tứ kết. Nhưng lần này thay đổi một chút, Krum, hôm nay anh sẽ là trung tâm, đội Ireland khá mạnh trong việc ném banh nhưng tầm thủ của họ lại tương đối bình thường, em đoán đội họ sẽ chú ý đến việc ghi bàn để bù đắp cho phần điểm của Snitch. Vì vậy chúng ta chủ yếu nên tập trung vào phòng thủ để bảo vệ cầu, còn Krum, hãy tìm được Snitch nhanh nhất có thể để hạn chế bị kéo điểm quá nhiều
Krum ngước nhìn sơ đồ mà Annie đã phân tích, anh khẽ gật đầu, lúc này huấn luyện viên cũng tiến đến để điều chỉnh vị trí đứng chi tiết của từng người, Annie cũng lui lại nhường chỗ cho ông.
Thịch
Tim cô khẽ nhói, Annie bất giác khuỵu xuống, Viktor Krum bên cạnh nhanh tay đỡ lấy để cô không bị ngã, mọi người xung quanh thấy thế thì cũng ngừng hẳn, mọi người tiến lại phía cô, quan tâm hỏi:
-Em có sao không?
Annie khẽ nhíu mày, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, cố gắng cảm nhận nhịp đập của trái tim mình, chỉ có cảm giác trống rỗng, dường như cơn đau vừa rồi chưa từng xuất hiện. Cô khó nhọc níu lấy tay của Krum để đứng dậy, cười trấn an mọi người:
-Chắc mấy hôm nay di chuyển nhiều nên em nghỉ ngơi không đủ thôi, em không sao đâu, mọi người tiếp tục đi
Mọi người nhìn cô một lúc nữa, thấy Annie không sao thì cũng tiếp tục bàn kế hoạch, Krum rót cho cô một cốc nước ấm, sau khi thấy cái nhướng mày ra hiệu anh tập trung nghe huấn luyện viên nói thì anh cũng đành bất lực mà rời đi. Cô uống một ngụm nước ấm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài đã dần tối lại, những ánh đèn đủ màu sắc từ phía xa cũng đã bắt đầu được thắp lên, khiến cho cả bầu trời bỗng chốc rực rỡ.
Trong lúc cô bần thần, cả đội đã thống nhất được chiến lược cuối cùng, Krum vẫy tay trước mặt Annie
-Hồi thần nào đàn em, lát nữa em muốn cùng bọn anh đi đến sân thi đấu hay tập hợp với bạn của mình
-Em có hẹn với mọi người rồi, mọi người đến sân thi đấu chuẩn bị trước đây, em cũng phải về lại lều để sửa soạn một chút nữa
-Có cần anh đưa em về không?
Annie quay sang nhìn người vừa hỏi mình câu này, lại nhớ đến dáng vẻ mê muội của anh em nhà Weasley, cuối cùng cô cũng bật cười, lắc đầu từ chối anh:
-Đàn anh không biết đấy thôi, sức hút của anh thật sự rất mạnh, vừa nãy khi nghe đến việc đến gặp anh suýt nữa mấy người bạn của em đã không để em đi rồi, bây giờ nếu anh đưa em về nữa chắc fans hâm mộ cuồng nhiệt sẽ làm trễ trận đấu mất
Vừa nói Annie vừa đứng dậy, cô bước ra khỏi lều trại, Krum cũng đi cùng để tiễn cô thêm một đoạn nữa
-Bạn của em là fans của anh sao, anh không ngại nếu như em giới thiệu anh với mọi người đâu. Vả lại khi nãy trạng thái của em rất tệ, mọi người đều rất lo đấy
Annie khẽ nhấc vai, đôi tay của vị vận động viên nào đó đang gác lên vai của cô cũng thật nặng mà. Tặng đàn anh một cái lườm, trước khi rời đi cô nói:
-Được rồi, em không sao đâu, chỉ là có chút choáng váng do thiếu ngủ thôi. Em đã mười lăm tuổi, lại chẳng phải cô bé năm tuổi đâu nên em biết khả năng của mình đến đâu mà. Đàn anh hãy giữ sức để lát nữa dành cho trận đấu đi, tranh thủ lấy một chiếc cúp quán quân thế giới nào. Chẳng phải anh đã nghe về cuộc thi sắp tới giữa ba trường sao, chúng ta còn nhiều cơ hội để gặp nhau mà, lúc đó em nhất định sẽ "chiếu cố" tốt anh.
Krum cuối cùng vẫn là nghe lời Annie mà không tiếp tục tiễn cô đi nữa. Nhìn dáng vẻ hồng hào của đàn em, có lẽ anh đã lo lắng quá mức rồi, dù sao cũng quan tâm ắt sẽ loạn, bản thân Annie là một cô gái thông minh, chắc cô sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi đâu. Krum đứng nhìn bóng dáng cô gái nhỏ đang xa dần, thầm cảm thán so với những chiếc áo chùng dài nhàm chán, trang phục năng động này thật hợp với cô. Anh khẽ vươn vai, mỉm cười quay người đi vào lều trại tập hợp với đội, dù sao người nào đó cũng đã nói muốn một chiếc cúp quán quân thế giới, đành phải cố gắng thôi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro