7
Mùa đông năm ấy, khi những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, tôi đã lên chín tuổi. Cuộc sống của tôi ở nhà Miller trôi qua êm đềm hơn nhiều so với Harry ở nhà Dursley.
Tôi vẫn thường xuyên gặp Harry ở công viên, hoặc lén lút đưa cậu bé ít đồ ăn vặt khi chúng tôi cùng đi học. Tôi cũng vẫn nhận những "cái giá" nhỏ từ Định Mệnh – đôi khi là quên mất một đoạn lời bài hát yêu thích, đôi khi là một chi tiết nào đó của bộ phim hoạt hình tôi vừa xem. Wraith vẫn luôn ở bên cạnh, liên tục cằn nhằn về những lựa chọn của tôi.
<Cô lại làm trò con bò gì nữa vậy, bé con?>, Wraith than vãn trong đầu tôi khi tôi đang cố gắng "vô tình" làm đổ cốc nước cam vào người Dudley để Harry có thể lấy được chiếc áo cũ của mình từ tay Dudley.
<Đừng có nghĩ những trò này vô hại. Lần này có khi cô lại quên mất tên món ăn yêu thích đấy.>
"Kệ ta đi," tôi lầm bầm trong tâm trí. "Cậu ấy cần chiếc áo đó mà."
Wraith thở dài, một tiếng thở dài nghe rất "người". <Tùy cô. Rồi đừng có than thở khi Định Mệnh lấy đi thứ gì đó của cô.>
Thế rồi, một ngày trong kỳ nghỉ đông, khi tôi đang dạo quanh một khu phố lạ ở trung tâm thành phố cùng bà Sarah (bà ấy muốn mua một vài món đồ trang trí Giáng sinh), tôi tình cờ nhìn thấy một con hẻm nhỏ, vắng vẻ.
Trong lúc bà Sarah mải mê ngắm nghía những món đồ trong cửa hàng, tôi bỗng thấy một cậu bé đang ngồi trên bệ cửa sổ của một cửa hàng đã đóng cửa, đôi chân đung đưa.
Cậu bé trông lớn hơn tôi một chút, có mái tóc đen mượt và đôi mắt xanh thẳm, sâu hun hút. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác dày, trông khá lịch sự so với những đứa trẻ đường phố khác.
Cậu bé dường như đang nói chuyện một mình, và một cách tự nhiên, tôi quyết định lại gần.
"Chào" tôi nói, giọng tự nhiên nhất có thể.
Cậu bé giật mình ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh sâu thẳm ấy mở to nhìn tôi, một chút bất ngờ, nhưng không hề sợ hãi. Cậu bé có một vẻ gì đó khác biệt so với những người bình thường tôi thường gặp.
"Chào," cậu bé đáp lại, giọng có chút ngập ngừng.
Tôi mỉm cười thân thiện. "Em là Chloe Miller, em chín tuổi. Em thấy anh lớn hơn em, nên em gọi là anh nhé? Anh tên gì ạ?"
Cậu bé nhìn tôi một lúc, rồi khẽ mỉm cười. "Anh là Noah. Noah Selwyn, và anh 11 tuổi."
Cái tên Selwyn nghe quen quen một cách kỳ lạ, như một từ tôi từng nghe thoáng qua ở đâu đó, nhưng tôi không quá để tâm. Có lẽ là tên một cuốn sách hay bộ phim cũ nào đó chăng.
"Chào anh Noah," tôi nói. "Anh đang làm gì ở đây một mình vậy ạ?"
Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Ngay cả Wraith cũng im lặng một cách bất thường, dường như nó đang chờ đợi điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro