Chương 12: Cội Nguồn, Linh hồn và kẻ lưu lạc
Trình Tu Kiệt có một giấc mơ vô cùng kì lạ.
Trước mắt hắn là cả khoảng trời rộng lớn bao la với những mảnh vỡ lấp lánh trôi nổi khắp nơi. Cả cơ thể hắn nhẹ bẫng, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái này vô cùng dễ chịu, như thể biết bao ưu tư phiền muộn đã tan vào hư vô.
Vừa bước một bước, từng bậc từng bậc thềm trắng muốt nối đuôi nhau chạy dài, chúng lấy điểm xuất phát là mũi chân của hắn, kéo nhau chạy thật nhanh đến điểm cuối là một cánh cửa khổng lồ nguy nga.
Trên mặt phẳng được chạm trổ tinh tế khảm một mặt đồng hồ, nhưng nó không có một mốc thời gian nào, chỉ có một chiếc kim chia đồng hồ thành hai nửa bằng nhau.
Trình Tu Kiệt chậm rãi bước về phía cánh cửa kì lạ kia, hàng ngàn mảnh vỡ nằm rải rác theo bước chân của hắn mà vỡ nát, dần dần tan biến.
Cánh cửa này có một sức hút rất mãnh liệt đối vớ Trình Tu kiệt. Chỉ cần hắn chạm đến nó, chỉ cần cánh cửa được mở ra, chỉ cần hắn bước vào...
Nhưng đến bậc thềm cuối cùng, hắn lại không muốn mở nó ra một chút nào.
Có cảm giác hắn sẽ như những mảnh vỡ có xấu xí, có lung linh đẹp đẽ kia, đều sẽ hòa mình vào với hư không, sẽ chẳng còn gì sót lại ở nơi này.
Hắn nghe được giọng nói của ai đó, người ấy nói rằng, đừng đi.
Xin cậu đừng đi, đừng đi.
Vào khoảnh khắc ấy, từ tận sâu thẳm trong trái tim của Trình Tu Kiệt, những cảm xúc mà đến chính hắn cũng không rõ là gì trào dâng, mãnh liệt đến mức ép hắn không thở nổi.
Hắn tựa trán vào mặt cửa, cố ngăn cho mình không gục ngã. Khóe mắt hắn nóng lên, từng giọt từng giọt nước mắt không kiềm nổi nữa trào dâng. Biết bao nhiêu nỗi niềm không cất được thành lời, chỉ có thể để lại cho cậu một câu xin lỗi mà thôi.
Xin lỗi, quên tớ đi.
Đừng nhớ tới nữa.
Chưa từng có mặt trong cuộc sống của cậu, chỉ vì tớ chưa bao giờ tồn tại cả.
Xin lỗi, tớ phải đi rồi.
Hắn vươn tay mở cửa ra, tiến về phía ánh sáng trắng xóa đang chờ đợi mình. Không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Một tiếng chuông vang lên, chiếc kim trên mặt đồng hồ bắt đầu cử động, xoay từ trái sang phải, đem cả không gian bao la rộng lớn và cánh cửa hòa tan. Không còn gì sót lạị, vì chưa bao giờ xuất hiện.
Trình Tu Kiệt tỉnh dậy.
Mắt hắn vẫn còn đọng nước, đầu thì đau nhức choáng váng. Cứ như vừa mới bị túm tóc xoay vèo vèo cả trăm vòng trên không. Mệt muốn chết.
Hít vào mấy hơi rồi lại thở ra nhịp nhàng mấy lần, bấy giờ hắn mới có thể bình tĩnh xem xét tình trạng hiện tại của bản thân.
Ga tàu đầy bận rộn được ngăn cách với Trình Tu Kiệt bằng lớp cửa kính đọng đầy những giọt mưa mũm mĩm. Tiếng còi hú cùng rất nhiều tạp âm xen kẽ lẫn nhau, kể cả mùi sơn gay mũi cũng rất chân thực. Không giống giấc mơ kì ảo lẫn cơn ác mộng hắn vừa trải qua. Lúc này toàn bộ những thứ nhỏ nhặt nhất được thu vào tầm mắt đều khiến hắn cảm thấy vô cùng an toàn.
Tiếng còi dồn dập vội vã hơn hẳn ban nãy rất nhiều, âm thanh của sắt thép va chạm lẫn nhau cho thấy rằng tàu đã chạy rồi. Những bon chen vội vã bên kia cánh cửa bị bỏ lại phía sau, tàu lướt qua hàng cây xanh mướt, rất nhiều ngọn gió mải mê chơi rượt đuổi không biết mệt, đám mây chậm chạp thả mình trên trời xanh, ông mặt trời lười biếng nhưng vẫn thật rực rỡ.
Trình Tu kiệt lại buồn ngủ nữa rồi.
Nhưng hắn không muốn ngủ bây giờ, đôi mắt vẫn mải mê chạy theo sự xinh đẹp của vạn vật, trên cửa sổ phản chiếu khuôn mặt nửa còn nửa không của Trình Tu Kiệt. Nhưng lại bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa nhịp nhàng cùng giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ.
"Thật xin lỗi, bên trong còn chỗ trống không"
Trình Tu Kiệt đứng dậy, kéo mũ áo khoác xuống rồi mở cửa. Người này mặc một chiếc váy trắng, trên tóc cài chiếc mạng che kiểu Pháp đính hoa hồng, nhưng mái tóc trắng như tuyết của cô ta còn nổi bật hơn tất cả mọi thứ.
Làn da trắng và đôi môi đỏ rượu, cùng đôi mắt đỏ tươi khiến cô ta không giống một con người bình thường chút nào, cô ta rất đẹp, đẹp đến không thật.
"Hilla...Michel" Trình Tu Kiệt ngỡ ngàng, người được Đoản Mệnh nhận định là có sức mạnh khủng khiếp, có khí thế khiến tất cả muốn quỳ xuống mà tôn thờ hắn gặp từ rất lâu về trước, giờ đây xuất hiện trước mắt hắn, không có điểm nào thay đổi.
"Hilla à? Cậu gọi ta là gì cũng được, ngồi xuống đi" Người phụ nữ tạm thời gọi là Hilla kia cười khúc khích, bước đến ngồi xuống ngay vị trí đối diện với Trình Tu Kiệt ban nãy, tiếng gót giày nện xuống sàn đánh tỉnh đầu óc còn đang mê man của hắn.
Trình Tu Kiệt cởi mũ, ngồi xuống mặt đối mặt với Hilla. Cô ta vẫy tay, một ấm trà hoa thơm ngát cùng hai cái tách bằng sứ xuất hiện trên bàn, ngón tay trắn như ngọc mềm mại chạm vào sứ mát lạnh cùng với mùi hoa hồng ấm nóng, tất cả đều làm nền cho nhan sắc không gì sánh bằng.
Nhưng hắn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp người đẹp trước mắt. Cô ta chắc chắn có liên quan đến chuỗi sự việc quái dị ở Hogwarts, và cả con tàu kì lạ đang chạy này.
Hilla đưa tách trà lên, hít một hơi đầy thích thú rồi thưởng thức, cô ta chỉ chỉ tách đang nằm lẻ loi trên bàn, rồi cười cười bảo hắn thử một miếng đi.
Trình Tu Kiệt miễn cưỡng cầm tách lên rồi nếm một ngụm, trà rất thơm, nhưng hắn cũng chẳng có khẩu vị để thưởng thức chút nào.
"Cậu cứ thong thả mà dùng trà, ta sẽ giải thích mọi chuyện cho cậu, về lí do mà cậu xuất hiện ở thế giới này, về ta, và về cả vận mệnh của cả ta và cậu"
Hilla đặt tách xuống, cô không cười nữa, vẻ nghiêm túc lấp lóe phía sau màu đỏ rực kia khiến hắn ngộp thở.
"Từ thuở xa xưa, tất cả các thế giới đều được kết nối với nhau, mỗi thực thể chịu trách nhiệm giám sát một thế giới, chúng ta có thể đi qua cánh cổng không – thời gian để đến thế giới khác, và tất cả chúng ta, kể cả những cánh cổng đều có chung điểm khởi đầu."
"Chúng ta gọi đó là Cội Nguồn"
Trình Tu Kiệt gật đầu, Hilla là một trong những thực thể kì bí kia, cũng dễ hiểu vì sao cô ta có nguồn sức mạnh khủng bố đến thế trong cơ thể.
"Cội Nguồn khởi đầu cho tất cả, nó bắt đầu mọi thứ, nó gắn kết tất cả chúng ta lại với nhau"
"Cội Nguồn, là một khối năng lượng toàn năng vượt xa tất cả những gì mà nhân loại có thể nghĩ đến, cậu bé. Một thứ không tưởng như thế lại vô chủ? Cậu có thể nghĩ đến kết cục của nó mà?" Hilla cười nhạt, cô nói điều đó một cách thản nhiên.
"Những thực thể khác, chúng hủy hoại nhau, nghiền nát những thế giới rộng lớn nối liền với Cội Nguồn, nhưng lũ ngu dốt ấy nào có để tâm đến một điều hiển nhiên rằng tất cả đều là một nhánh của Cội Nguồn đâu"
Trình Tu Kiệt nghĩ hắn có thể mường tượng được cấu trúc của thứ gọi là Cội Nguồn mà Hilla nói rồi, Cội Nguồn có thể là một gốc cây, cũng có thể là cơ thể sống, những thực thể và thế giới mà cô ta nhắc đến là các tế bào, nhánh cây, chúng tự bào mòn mình nhưng không nghĩ dến việc thứ kết dính mọi thứ sẽ bị tổn hại nặng nề thế nào.
"Những cánh cổng dần dần vỡ vụn, việc kết nối hai thế giới tính đến thời điểm hiện tại phải nói là gần như không thể nữa"
"Giữa thời điểm hỗn loạn ấy, có một thực thể...đã bị con người hấp thụ, nói chính xác hơn là bị cắn nuốt mất một nửa, ..."
Trình Tu Kiệt nhướng mày, ánh mắt hắn nhìn Hilla sâu xa hơn một chút.
"Thực thể ấy chính là ta" Khóe mắt của cô hơi cụp xuống.
"Mong muốn hòa bình ngu ngốc của ta lúc đấy là con cờ của một tên nhân loại bị ruồng bỏ, có lẽ vì hai chữ ruồng bỏ này, mà ta đã đồng tình với hắn"
"Có những thực thể rất yếu đuối, chúng chỉ biết trốn chạy khỏi hiện thực tàn nhẫn mà chúng không dám đối mặt" Cô nhắm mắt lại, nhớ về nơi xa xăm nào đó...
"Ta khi đó là một thực thể vừa được tạo ra, thay thế cho người đi trước, tiền bối của ta rất có tiếng, một thực thể điên cuồng hiếu chiến không sợ chết, bị một đám thực thể hợp tác với nhau hãm hại, tan biến không rõ tung tích"
"Thế giới cũ của ngươi, đã tan vào hư không rồi"
Trình Tu Kiệt có chút hoảng loạn, tan vào...hư không?
Không còn tồn tại? Không còn sót lại chút gì?
Lồng ngực hắn như bị đá đè, thở không nổi.
"Trụ cột của thế giới ấy đã không còn nữa"
"Thế giới cũ của ngươi có một thứ nhất định phải thành sự thật, đó chính là Bắc Phong cùng Lãnh Hàn Băng kết hôn với nhau"
"Nếu không thành công, thế giới ấy sẽ sụp đổ"
Trình Tu Kiệt nhớ lại vị tổng tài đã cầm súng phun lửa nướng hắn chín giòn rộp rộp trong cửa hàng tiện lợi, tách trà trên tay run rẩy một chút.
"Trùng hợp làm sao, khoảng khắc linh hồn cậu sắp tan biến theo nơi ấy thì thế giới bên đây lại có một lỗ hổng xuất hiện, kéo theo linh hồn cậu vào thân xác của một "cậu" nữa đã chết, chúng ta có rất nhiều bản thể ở rất nhiều thế giới khác nhau, độ tương đồng của linh hồn và năng lượng có thể nói là trùng khớp hoàn toàn."
"Theo như suy tính của ta, một nửa thực thể còn lại cùng tên nhân loại kia đã giở trò gì đó lên cấu trúc vốn có của thế giới này, chính vì lí do đó mà cậu đã có mặt ở đây, trong một thân xác hoàn toàn khác"
"Vậy thì lí do tôi trở thành một hồn ma là do cô đúng không?"
Hắn trầm giọng hỏi, ngày chết của hắn cũng là ngày đầu tiên hắn gặp cô ta, nói là trùng hợp thì không thể nào.
Hilla gật đầu, rồi lại nhíu mày.
"Không, lí do cậu thành thế này đến ta cũng không lí giải được"
"Khi ta phát hiện ra cậu, có thể một nửa kia cũng đã đánh hơi được có điều gì bất thường rồi"
"Chiếc nhẫn ta đưa cho cậu chính là một vật chứa, nó sẽ bảo vệ và tu bổ linh hồn cậu để có thể đem cậu đến một thời điểm khác an toàn hơn"
"Nhưng không ngờ rằng linh hồn mà vật chứa thu được bị khuyết một phần rất nhỏ, đáng lẽ cậu phải được đưa tới thời điểm trọng tâm của thế giới"
Cô nhíu mày, siết chặt lớp vải mềm trên đùi.
"Cậu bé, thời điểm ngẫu nhiên mà linh hồn cậu được đưa đến lại là một trong những cột mốc quan trọng nhất, cậu không thể tiếp tục ở lại nơi này quá lâu được"
"Tên đó, hắn đã tìm thấy cậu rồi, ta chỉ có thể can thiệp nếu cậu đủ mạnh mẽ để thoát khỏi vũng lầy của chính mình. Cậu rất dũng cảm, Tu Kiệt" Trình Tu Kiệt sựng lại một chút khi thấy nụ cười thật lòng của Hilla, khóe mắt hắn nóng lên.
Cô đứng dậy, nhìn ra ngoài phía bầu trời đã chuyển vàng, nghiêm giọng nói với Trình Tu Kiệt:
"Đó chỉ là một phần nhỏ của thực thể bị bào mòn, ta mong rằng ý thức chính của hắn vẫn chưa thấy cậu, xin lỗi cậu bé vì đã kéo cậu vào mớ rắc rối này"
Tâm trạng của Trình Tu Kiệt thật sự rất nặng nề, tự trách mình tại sao lại hiểu được hết mớ bòng bong này chứ?
"Tên một nửa mà cô nói đang truy lùng cô đúng không?"
Hilla gật đầu, tiếp tục nói.
"Tên nhân loại ấy muốn gì ta cũng không rõ, nhưng chắc chắn rằng hắn sẽ hủy hoại thế giới này nếu mục đích đen tối ấy thành công"
"Trình Tu Kiệt, ta chỉ có thể trông chờ vào cậu thôi..." Hilla thành khẩn nhìn hắn.
"Vì lí do gì? Tại sao lại là tôi?"
Đây là điều duy nhất hắn muốn hỏi.
Tại sao lại là hắn?
"Tôi không cao thượng đến mức sẵn sàng liều mình vì cứu vớt thế giới đâu, tôi không phải Harry Potter, cũng không phải Chúa tể hắc ám, tôi chỉ là một người bình thường?"
Trình Tu Kiệt đứng phắt dậy, trong đôi mắt xám đều là mây đen.
Hilla hít sâu một hơi, cô đè tay lên đôi vai của hắn, nhẹ giọng giải thích:
"Mọi thứ trên thế giới này, ta không được phép tác động đến bất cứ thứ gì thuộc về thế giới này cả"
Hắn dựa người vào bức tường ngăn cách bằng gỗ phía sau, hỏi một câu hiển nhiên:
"Vì tôi đến từ thế giới khác đúng không? Và vì tên một nửa đó thuộc về nơi này, nên cô không thể làm gì được hắn?!"
Hilla cay đắng gật đầu, Trình Tu Kiệt nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, rồi ngồi xuống ghế, rót trà vào tách.
"Bao lâu nữa tôi phải rời khỏi mốc thời gian này?"
Hilla xót xa nhìn Trình Tu Kiệt.
"Theo dự đoán của ta thì năm năm nữa linh hồn của cậu sẽ được tu bổ hoàn tất, một cậu khác của thế giới này sẽ không may mất đi, đến lúc đó ta sẽ đưa cậu rời khỏi...nơi này"
"Thật sự xin lỗi"
Hắn hớp một ngụm trà hoa, mùi thơm dịu của hoa và thảo dược khiến đầu óc hắn nhẹ đi rất nhiều. Trình Tu Kiệt nghĩ một hồi, nếu thế giới này biến mất, thì Tom, sơ Laurie, Sirius, James, Peter, Lupin...còn rất nhiều rất nhiều người nữa, sẽ không ai nhớ đến họ nữa, vì họ chưa bao giờ tồn tại cả.
Thở ra một hơi dài, hắn ra hiệu cho Hilla nói tiếp.
"Ta cho rằng, hắn đang nhắm đến cốt lõi của thế giới này, ban đầu ta nghĩ hắn sẽ nhắm đến James Potter hoặc Lily Evans, hai người ấy là cha mẹ của Harry Potter, nhưng ta đã lầm."
Vụ này có vẻ nghiêm trọng rồi đây...
"Có thể, hắn sẽ nhắm vào Harry Potter, hoặc tệ hơn nữa, hắn đã tìm được một đối tượng tồi tệ hơn" Hilla trầm giọng xuống, hắn nghĩ mình mơ hồ đoán được kẻ đó là ai rồi"
"Voldemort..."
"Vậy nhiệm vụ của tôi là?"
"Đảm bảo Voldemort sẽ chết, và Harry Potter phải sống"
Hắn phải bảo vệ Harry Potter? Cậu bé sống sót? Có vẻ lớn lao nhỉ?
Con tàu vẫn đang chạy không ngừng, hắn và Hilla bàn bạc với nhau đến tận khi trăng lên cao. Trong khoảng thời gian còn lại ở Hogwarts, cô ta sẽ bảo hộ cho Trình Tu Kiệt cũng như theo dõi xem có dáu vết nào của tên một nửa kia không.
Tàu ngừng lại rồi.
Hilla mỉm cười nhẹ nhõm, cô không thể để thế giới này tàn lụi được. Đây là nơi mà vị thực thể tiền nhiệm đã đánh đổi tất cả để bảo vệ, tên nhân loại đầy tham vọng ấy phải bị tiêu diệt!
Cô đứng dậy, để một ngón tay lên trán của Trình Tu Kiệt, tay còn lại vỗ hai cái lên đỉnh đầu hắn.
"Giờ thì tỉnh lại đi cậu bé ngoan, ta đã chiếm quá nhiều thời gian nghỉ của cậu rồi"
Sau câu nói của cô ta, hắn chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại. Chìm sâu vào bóng tối.
Nhưng về giấc mơ kì quái hắn đã thấy thì chẳng có một lời giải thích nào cả.
Trước khi mất ý thức, Trình Tu Kiệt đã tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mơ bình thường mà thôi.
Ai lại chẳng có lúc mơ thấy những thứ lạ lùng nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro