【Thanh Kỳ】Bí mật của Boss
Chúc mừng sự xuất hiện của Nam Cung Diệu, Diệp Thanh tiếp xúc với hai tuổi Lâm Kỳ, phỏng chừng năm Lâm Kỳ 3 tuổi mở công ty điêu khắc cát.
——————
Nam Cung Diệu vào phòng nghiên cứu quái dị Thanh Diệp, nhiệm vụ đầu tiên tiếp nhận từ Diệp Thanh, cũng là nhiệm vụ lâu dài duy nhất hoàn toàn riêng tư là:
Theo dõi một cậu bé ba tuổi tên là Lâm Kỳ.
Đúng vậy, cậu bé có một dấu hiệu đặc biệt, và họ là cùng một loại người. Nhưng loại người như bọn họ nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, cũng không có nghĩa là Diệp Thanh đặc biệt chú ý đến ai, càng xác thực hơn, anh ta chưa từng để ai vào mắt.
Mặc dù Thanh Diệp làm tốt trong việc tiêu diệt ma quỷ giúp người, nhưng trong mắt Nam Cung, bất luận từ khía cạnh nào Diệp Thanh cũng giống như nhân vật BOSS phản diện hàng đầu.
Theo sáo lộ*, loại BOSS phản diện này đều sẽ bồi dưỡng người kế nhiệm từ nhỏ.
*Trong tiếng Hán nó có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố định, chẳng hạn sáo lộ quyền Thiếu Lâm; cũng dùng để chỉ hệ thống công nghệ, phương thức và biện pháp, chẳng hạn biện pháp mới về cải cách. Tuy nhiên, cụm từ "sáo lộ" trên mạng thường nhằm để chỉ cách thức nhằm dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, hoặc cũng có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy.
Chẳng lẽ bé trai này, là Thanh Diệp ứng cử viên trong tương lai?
Nam Cung Diệu nhìn cậu bé khóc oa oa vì kem bị chảy, tràn đầy lo lắng cho tương lai của Thanh Diệp.
Anh thậm chí còn sử dụng năng lực của mình, cẩn thận kiểm tra cậu bé, lại không thấy có gì đặc biệt, nhưng có thể nhìn thấy một ít tin tức của Diệp Thanh trên người cậu bé, nhất định là đã từng tiếp xúc qua.
Diệp Thanh giao nhiệm vụ này cho anh ta, bản thân cũng rất mập mờ, nói là giám thị, nhưng không thể quấy rầy cuộc sống của đối phương, cũng không thể quá thường xuyên, để tránh bị phát hiện.
Nếu như có dị động gì, nhất định phải thông báo cho Diệp Thanh trước tiên.
Thay vì giám sát, nó giống như một sự bảo vệ bí mật.
Diệp Thanh phỏng chừng là nhìn thấy điều gì đó từ trên người cậu bé, nhưng anh ta không nói, Nam Cung Diệu cũng đoán không ra.
Tuy nhiên, Nam Cung Diệu không quan tâm, dù sao công việc này cũng thoải mái, hơn nữa, cậu bé nhìn cũng rất thoải mái.
Đối với Nam Cung Diệu đồ họa tất cả các biểu tượng mà nói, cảm giác thoải mái của Lâm Kỳ nằm trong sự sắp xếp của anh.
Rất ổn định, có trật tự, cao thâm tu đạo giả mới có bình tâm tĩnh khí, nhưng đối với Lâm Kỳ mà nói rất tự nhiên. Bất kể tâm trạng của cậu bé dao động như thế nào, các yếu tố cấu thành luôn thay đổi đều đặn theo một nhịp điệu khá thoải mái.
Giống như một bài hát ru, một lá bùa trấn an. Nếu như không chắc đối phương là con người, Nam Cung Diệu đều cho rằng cậu bé là yêu tinh do thiên nhiên tạo ra.
Nhiệm vụ giám sát cậu bé đã trở thành một loại hưởng thụ, một loại cuộc sống khác xa với cuộc sống hiện tại của Nam Cung Diệu, vô cùng nhàn nhã.
Ban đầu Diệp Thanh còn có thể hỏi vài câu tình hình gần đây của Lâm Kỳ, nhưng qua một thời gian, Nam Cung Diệu không chủ động nhắc tới, Diệp Thanh cũng không hỏi nữa.
Cho dù như thế, Nam Cung Diệu vẫn cẩn thận mỗi tháng báo cáo một lần, mỗi lần đều giống nhau, chính là không có gì bất thường. Mỗi lần Diệp Thanh đều yên lặng gật đầu, cũng không nói hủy bỏ nhiệm vụ.
Vì thế Nam Cung Diệu cũng vui vẻ quan sát.
Lúc Lâm Kỳ học tiểu học, em gái sinh ra, nhìn biểu hiện của Lâm Kỳ, Nam Cung Diệu biết cậu bé này sau khi trưởng thành nhất định thành một người cuồng em gái, suy nghĩ về cuồng anh trai của em trai mình, Nam Cung Diệu bất đắc dĩ thở dài.
Nam Cung Diệu cũng không biết ý niệm này xuất hiện như thế nào, có lẽ là bởi vì nhìn lâu, tự cho là quen thuộc thân thiết, trong tay còn có rất nhiều tài liệu, khơi dậy tinh thần trò chơi, hoặc là nhàn rỗi đến nhàm chán, tóm lại, khi anh ta phục hồi tinh thần lại.
Trên màn hình hiện ra hình ảnh cậu học sinh tiểu học Lâm Kỳ, và giọng nói vẫn còn non nớt của cậu bé: "Anh Nam Cung."
Hình ảnh là phim hoạt hình, nhưng bản chất giống như Lâm Kỳ, là sản phẩm do năng lực của Nam Cung Diệu tạo ra. Bé Lâm Kỳ sống trong máy tính rất tận tâm làm tròn bổn phận quản gia nhỏ. Nam Cung Diệu cho nó không ít giọng nói, có người nhắc nhở nó ăn cơm nghỉ ngơi, chơi trò chơi, đối thoại hàng ngày. Nam Cung cầm một cái máy tính chuyên môn để nuôi nó, tuyệt đối không kết nối với mạng, không tiếp xúc với những máy tính xử lý sự kiện linh dị kia. Anh thậm chí còn làm một vài trò chơi nhỏ cho bé Lâm Kỳ và để bé Lâm Kỳ chơi khi anh bận.
Đương nhiên, chương trình đều do anh thiết kế, anh cũng tuyệt đối cam đoan bé Lâm Kỳ không làm ra chuyện gì ngoài chương trình.
Mỗi người trong Thanh Diệp đều có bí mật riêng, vì vậy khi đồng bạn bước vào phòng máy tính và nhìn thấy một chiếc máy tính có màn hình đen, không ai trong số họ hỏi.
Nam Cung Diệu rất yên tâm, lúc anh vắng mặt, không ai sẽ bước vào phòng máy tính, thế cho nên có lần hắn sơ sẩy. Cậu chỉ ra ngoài mua một ít phụ kiện, có một số loại đặc thù nhất định phải tự mình xem qua mới được, bé Lâm Kỳ đang chơi trò chơi ở cấp độ cao và sắp phá kỷ lục, vì vậy anh ấy không tắt nó đi. Mà khi anh quay lại, phát hiện Diệp Thanh đang ngồi trước máy tính của bé Lâm Kỳ, hai chân gác lên nhau tựa lưng vào ghế, mà bé Lâm Kỳ trong máy tính run rẩy, uộn tròn và trốn ở góc dưới bên phải của màn hình.
Nam Cung Diệu vừa nhìn liền biết hỏng rồi.
Diệp Thanh xoay lưng ghế, mặt không biểu cảm, nhưng Nam Cung Diệu có thể nhìn ra sự phẫn nộ ẩn giấu của anh ta.
Nam Cung Diệu cảm thấy mình còn có thể cứu được: "Linh không nói có đồ vật tiến vào."
Tất cả phòng nghiên cứu đều được bố trí trận pháp của Huyền Thanh chân nhân, trừ phi ác ma cực kỳ mạnh, bằng không căn bản cũng không có gì dám tiến vào.
"Thứ này không phải là ma. Hơn nữa, nó là cậu chế tạo ra, là vật sở hữu của cậu, đều được trận pháp tán thành.
Hiếm khi Diệp Thanh giải thích nhiều như vậy, Nam Cung Diệu nhất thời không phân biệt được đối phương là bởi vì mình sơ suất chế tạo ra thứ gì đó kì lạ hay coi Lâm Kỳ là tài sản của mình mà tức giận.
"Thứ này không thể tồn tại."
Diệp Thanh nói xong, đứng lên.
Nam Cung Diệu biết anh ta muốn làm cái gì, nhưng không có lập trường ngăn cản.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thanh giơ tay lên, chậm rãi nắm chặt, đập về phía màn hình máy tính, bé Lâm Kỳ kia đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nói một câu:
“Anh Diệp Thanh.”
Động tác của Diệp Thanh chợt dừng lại. Nhưng ngay sau đó, một cơn giận dữ bùng phát dữ dội hơn, Nam Cung Diệu bất ngờ không kịp đề phòng, bị áp lực vô hình đè đến quỳ xuống, dòng điện chung quanh bùm bùm một trận loạn vang lên, máy tính của bé Lâm Kỳ ầm ầm nổ tung một tiếng, linh kiện bên trong bị nổ thành cặn bã, ngay cả những máy tính khác cũng khó thoát khỏi kiếp nạn, tất cả đều bốc khói.
Diệp Thanh chậm rãi đi qua bên cạnh anh, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nhiệm vụ kết thúc.”
Không cần nói rõ, bọn họ đều biết là nhiệm vụ gì.
Lúc này, ba người khác nghe thấy động tĩnh tụ tập ở cửa, Lưu Miểu hỏi một câu: “Lão đại, sao thế? Trong máy tính có ma sao?”
Diệp Thanh không trả lời, chỉ lườm anh một cái rồi đi ra ngoài.
Lưu Miểu rụt cổ, nói: “Lão đại sao thế? Ánh mắt kia như muốn giết người ấy? Nam Cung không sao chứ?”
Nam Cung Diệu lắc đầu, đứng dậy: “Chút phiền phức ấy mà, Diệp Thanh đã giải quyết rồi.”
Những người khác không hỏi nhiều, vì vậy giải tán.
Nam Cung Diệu thật không biết bé Lâm Kỳ kia làm thế nào mà có thần chí, anh tuyệt đối không cài giọng nói " Anh Diệp Thanh". Có lẽ loại người như bọn họ, dụng tâm làm ra đồ đạc, đều bị nguyền rủa đi.
Nhìn chằm chằm vào đống đổ nát trên mặt đất, Nam Cung Diệu nghĩ Diệp Thanh nói nhiệm vụ kết thúc, không chỉ nói không cần giám thị Lâm Kỳ nữa, mà còn là cảnh cáo chính mình, không cần nghĩ đến Lâm Kỳ nữa, cho dù, đó chỉ là xuất phát từ ý tốt thân cận.
Quả nhiên là nhân vật cấp BOSS, ngay cả bá đạo cũng là cấp BOSS.
Dục vọng bảo hộ đơn thuần? Sự độc quyền méo mó? Nam Cung Diệu cũng không rõ ràng lắm, có lẽ chính Diệp Thanh cũng không rõ ràng lắm, nhưng Nam Cung Diệu hiểu được một chuyện:
Lâm Kỳ - chính là bí mật của Diệp Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro