Chương 2
Bạch Chân đối với cuộc sống sau này lần đầu tiên hiển lộ vẻ mặt mờ mịt, không có một phân hướng tới như trước đây.
Trục xuất sư môn.
Tịnh Đế đứt gãy.
Hắn lấy thân mình làm chứng minh.
Mạng quèn của hắn vẫn còn nhưng suy tính tương lai là cả một vấn đề.
Tổng không thể tự vẫn lần nữa, Tịnh Đế không thể hi sinh sức lực vô ích. Hắn sẽ thực xin lỗi nó.
Bạch Chân âu yếm ôm chặt lấy thanh kiếm gãy đôi vào trong lòng, ôn nhu đối đãi tựa như ôm lấy ái nhân.
"Trương đại phu, tiên sinh còn ổn sao?"
Hoa Thiên Cốt ngờ nghệch nhìn nam nhân trên giường gỗ, hơi hơi giật ống tay áo của lão nhân bên cạnh, Trương đại phu nói vết thương của tiên sinh đã tốt lắm. Nhưng nàng thấy thế nào tiên sinh vẫn còn thật đau.
"Tiểu Cốt, đây là tâm bệnh"
Trương đại phu thở dài, cúi đầu ôn hoà nhẹ xoa mái tóc của nàng, âm thanh rất nhẹ mà giảng giải.
"Kia......ngài không chữa được sao?"
"Không thể, tâm bệnh cần tâm dược, đại phu không có tâm dược để chữa cho tiên sinh"
Ngẩng đầu nhìn từng sợi tóc trắng bạc rũ trên giường, Trương đại phu lần đầu gặp được một người trẻ tuổi mà tựa như lão nhân gần đất xa trời, sớm đã không luyến tiếc nhân gian.
Bệnh người này, thần tiên cũng khó lòng mà chữa khỏi.
"Ngươi có thể đi nói chuyện với hắn, nói không chừng tâm tình sẽ tốt hơn"
Trương đại phu đẩy Tiểu Cốt vào bên trong gian nhà, lão thật hi vọng người này có thể bảo vệ Tiểu Cốt tới Mao Sơn an toàn. Con bé dù sao có người bảo hộ cũng tốt hơn trăm ngàn lần khi đi một mình.
Trương đại phu vốn dĩ nhìn ra Bạch Chân là người tu hành, là bởi vết thương của hắn khép lại với tốc độ thường nhân không thể so. Đáng sợ hơn, yêu ma nhòm ngó Tiểu Cốt bấy lâu nay vậy mà biến mất như chưa hề xuất hiện từ khi hắn tới.
Hoa Thiên Cốt rón rén lại gần, nàng nhìn nam nhân tóc tai lộn xộn che khuất hơn nửa khuôn mặt liền không tự chủ nhớ tới ngày hôm đó.
Trương đại phu nói, tóc của tiên sinh vốn dĩ là màu đen nhưng vì chuyện thương tâm mà biến thành bạc trắng như mấy lão nhân gia già nua.
"T-Tiên sinh?"
Bạch Chân chậm rì rì ngồi dậy, để lưng tựa vào vách tường, nhìn nữ oa dùng ánh mắt tôn kính nhìn về phía hắn.
"Ngài tốt, t-ta.... là Hoa Thiên Cốt"
Hoa Thiên Cốt căng cứng cả người, khẩn trương giới thiệu bản thân.
Bạch Chân hơi nhăn mày, đột nhiên vươn tay ra chạm vào đỉnh đầu nàng.
"Tiểu oa, nói cho ta biết, có phải hay không ngươi thường gặp quỷ dị?"
"Thường gặp.....gặp rất nhiều, tiên sinh"
Mệnh cách, hoặc là thể chất cũng có thể là do đồ vật. Bạch Chân tạm thời đoán không ra, nhưng tiểu oa này nói nàng tới bây giờ chưa mất mạng đã là may mắn vạn hạnh cũng không sai.
"Gọi thúc thúc, ta tên Bạch Chân"
Thuận thuận đỉnh đầu đen mượt mà của nữ hài. Bạch Chân trong lòng thở dài, hắn tạm thời vẫn nên báo ân tiểu cô nương trước mắt thì hơn.
"Thúc thúc?"
Hoa Thiên Cốt mềm mại kêu hai tiếng, con ngươi toả sáng nhìn người trên giường.
Khụ!
Nàng nhanh chóng ngượng nghịu cúi đầu xuống, không dấu vết lướt qua gương mặt kia.
Dù đã nhìn qua nhưng cảm giác vẫn như ban đầu, không dám nhìn lâu thêm.
Dung mạo anh tuấn phi thường, như tinh tế đẽo gọt đi ra. Đường nét của hắn thâm thúy tựa như thanh kiếm sắc bén chói mắt, mày khi cau lại sẽ lộ ra vẻ nghiêm khắc khiến người ta khắc sâu mê muội.
Thậm chí một đầu tóc bạc càng khiến thúc thúc lộ ra vẻ tang thương, đặc biệt khiến người khác muốn chạm vào.
Các cô nương, thẩm thẩm trong trấn còn nhịn không được mà lén lút đỏ mặt khi nhìn thấy thúc thúc.
Bạch Chân suy tư, hắn trên người không có thứ gì để tiểu cô nương tránh khỏi tà ma quấn quýt.
Trừ bỏ Tịnh Đế, hắn cái gì cũng không mang theo.
Điển hình một cái lưu lạc giang hồ nam nhân. Bốn bể đều là nhà.
Lần đầu tiên có chút làm khó Bạch Chân, hắn nghĩ không ra bản thân nên làm gì để báo đáp tiểu oa này.
Nếu nói dạy nàng tu hành, kia là không thể.
Công pháp không nói, sớm bị tông môn thu hồi sạch sẽ.
Trừ bỏ ái kiếm như mạng, hắn có thể dạy người khác cái gì?
Hơn nữa, cách hắn tu hành rất không thích hợp với tiểu cô nương. Bạch Chân làm sao sẽ để một cô nương như Tiểu Cốt ngày ngày lấy máu dưỡng một thanh kiếm?
Đừng nói người khác mắng hắn là tà ma ngoại đạo, chính Bạch Chân cũng cảm thấy bản thân cũng hết chỗ để nói.
------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro