Chương 249: Ngoại truyện kết (1)

Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc.

   Hành lang náo nhiệt. Tôi di chuyển theo dòng người và thấy Hermione, Harry và Ron trong góc đang đứng sau một bộ áo giáp.

   Hermione đang nắm lấy mái tóc xù xì màu nâu của mình, không ngừng kêu rằng cô ấy có đã có thể có câu trả lời hay hơn cho một câu hỏi trong bài kiểm tra của mình, vẻ mặt tuyệt vọng như thể sắp đến ngày tận thế.

   Harry và Ron nhìn chằm chằm vào bộ giáp với biểu cảm trống rỗng. Sau mỗi kỳ kiểm tra, bạn của họ sẽ tuyệt vọng và hối hận trong một thời gian, và sau sáu năm liên tục, đây là biểu cảm của bọn họ khi gặp lại tình huống này.

   Nhưng vì tình bạn, họ không thể bỏ Hermione tại đó.

   "Sylvia!" Ron nhìn thấy tôi và nhiệt tình vẫy tay chào tôi hết lần này đến lần khác. Trông cậu ta cực kỳ nhiệt tình, khiến tôi chắc chắn rằng cậu ta không thể chờ đợi để làm gián đoạn lời phàn nàn ca thán của Hermione.

   "Tại sao các cậu lại ở lại đây?" Tôi đến gần bọn họ nói: "Đi thôi, hôm nay trời nắng tốt, có lẽ chúng ta có thể đi dạo bên ngoài."

   Chúng tôi cùng nhau bước xuống cầu thang và ra khỏi lâu đài.

   Mọi người liên tục chào đón chúng tôi suốt dọc đường đi, và tôi đáp lại họ một cách thiếu tự nhiên. Khi tôi quay đầu lại nhìn Hermione, tôi thấy rằng cô ấy đã ngừng huyên thuyên và lặng lẽ đi đến bên cạnh tôi và nhìn tôi.

   Cô ấy mím môi mỉm cười, "Thật hạnh phúc khi thấy bạn bây giờ trở nên hòa đồng như vậy, Sylvia."

   "Mình bắt đầu hiểu tại sao trước đây Harry không thích bị chú ý quá nhiều." Tôi không khỏi xoa trán.

   Là một phần của trận chiến cuối cùng diễn ra ở Trang viên Malfoy, tôi trở thành tâm điểm của sự chú ý là điều khó tránh khỏi.

   Trận chiến tại trang viên Malfoy được gọi là trận chiến cuối cùng, mặc dù vẫn còn những trận chiến quy mô nhỏ trong cuộc săn lùng Tử thần Thực tử sau đó. Với tư cách là một trong những pháp sư nhỏ tuổi tham gia trận chiến cuối cùng, tôi cũng rất vinh dự khi được giống như Harry- trở thành người nổi tiếng.

  Đúng là tôi đã mong đợi một môi trường hòa đồng và thân thiện, nhưng mối quan hệ xã hội của tôi đã thay đổi quá nhiều chỉ sau một đêm, khi tôi đi trên đường, những người lạ sẽ dừng lại và mỉm cười với tôi. Tôi sẽ nhận được một hoặc hai phần quà miễn phí khi tôi mua một kẹo. Điều này thực sự khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.

   "Ồ, Harry." Ron tỏ vẻ thông cảm một cách giả tạo và đưa tay lên quanh cổ Harry.

   "Các phóng viên nóng lòng muốn khai quật từng chút một về mình, diễn giải chúng theo ý tưởng của họ, và sau đó sử dụng những câu chuyện xuyên tạc này để thỏa mãn sự tò mò của công chúng." Tôi nói, "Mình có thể không ngại đem lại chút giải trí cho công chúng, nhưng mình e rằng nó không thể phù hợp với hình tượng mà họ đặt ra cho mình."

   "Một cô gái kiên định với công lý, mạnh mẽ và không sợ hãi?" Harry bị Ron liên tục xoa vào cổ. "Trông cậu giống như một nữ anh hùng trong phim Hollywood trên báo vậy".

   "Nó làm mình ngạc nhiên lắm, Harry. Gần đây cậu đã bao giờ xem một bộ phim chưa?" Tôi nói. "Merlin làm chứng, mình đã sợ chết khiếp, đến mức mình ước rằng Nott, kẻ đã khiến mình gặp nguy hiểm, sẽ bị xuyên thủng cả trăm lần".

   "Mặc dù gia đình dì đối xử tệ bạc với mình, nhưng mình phải thừa nhận rằng thỉnh thoảng họ cũng sẽ dẫn mình theo khi họ đi xem phim." Harry nói, cậu nở một nụ cười chân thành. "Nhưng mình vẫn rất vui khi được chuyển ra khỏi nhà của dì. "

   "Khi nào thì cậu chuyển đi, Harry?" Ron nói với vẻ thích thú. "Cậu có cần tớ giúp không?".

   "Dì tớ sẽ hét lên và đuổi cậu ra. Cậu biết bà ấy không thích phù thủy mà." Harry nói, "Tớ sẽ chuyển đi vào mùa hè. Chú Sirius nói rằng chú ấy sẽ đi với tôi, và tớ nghĩ rằng tất cả những gì tớ có thể cầm theo chỉ đủ trong một chiếc vali nhỏ."

   "Chú Siris hiện đang ở trong lãnh địa của người sói. Nghiên cứu về loài này cho biết rằng người sói thường không có ý thức về thời gian giống chúng ta." Hermione nói, "Tớ hy vọng chú ấy có thể kịp thời phát hiện ra rằng kỳ nghỉ hè chỉ còn vài ngày nữa."

   "Chú ấy có thể đến đón cậu ở Hogwarts không, Harry?" Ron nói với vẻ mong đợi "Có lẽ chú ấy sẽ sẵn lòng chở cậu về nhà bằng chiếc xe máy mới của chú ấy."

   "Xe máy bay là bất hợp pháp, Ron," Hermione nghiêm nghị nói, "và chú ấy sẽ không đến Hogwarts, cậu biết chú ấy và cụ Dumbledore—" Cô ấy đột ngột dừng lại, nhìn Harry một cách ngượng ngùng và hối hận.

   Vẻ mặt của Harry có vẻ hơi khó xử.

   "Không có gì. Tớ thực sự cảm thấy hơi khó chịu vào lúc đầu," cậu nhún vai một cách khó chịu. "Nhưng ngoài cách đó ra còn cách nào khác để tớ có thể bóc mảnh vỡ đó khỏi linh hồn của mình chứ?"

   Những người biết nội dung câu chuyện không sẵn lòng cho chúng tôi biết lý do tại sao quan hệ giữa chú Sirius và cụ Dumbledore lại trở nên như vậy. Họ luôn coi chúng tôi như trẻ con và tỏ ra vẻ "không nói tất cả đều vì tốt cho các con", bất chấp việc chúng tôi đã trở thành những phù thủy trưởng thành trong năm nay.

   Nhưng điều này không ngăn cản chúng tôi đoán ra được nguyên nhân một cách lờ mờ thông qua các manh mối. Cụ Dumbledore đã cố gắng nói chuyện với chú Sirius nhiều lần, nhưng hầu hết đều bị chú Sirius từ chối không chút do dự.

   Ở một khía cạnh nào đó, sự ngang ngược và bướng bỉnh di truyền trong gia đình Black đã được chứng minh rõ ràng ở Sirius. Khi ai đó làm chú ấy thất vọng, chú ấy sẽ không bao giờ tin tưởng người đó nữa.

   Chú từ chức ở Hogwarts, thu dọn đồ đạc và theo Lupin vào rừng, đến nơi sinh sống của người sói.

Giáo sư Lupin đã giết Fenrir Greyback trong trận chiến cuối cùng bằng cách sử dụng quy tắc của người sói, và trở thành người lãnh đạo của hầu hết người sói ở Anh một cách kỳ diệu - mặc dù tổng số chúng sẽ không bao giờ vượt quá năm mươi. Do đó, thầy ấy phải ở lại khu người sói trong một thời gian dài cho đến khi thầy ấy có thể tìm được một nhà lãnh đạo mới phù hợp.

   "Ồ, Harry." Ron gọi tên Harry một cách tế nhị.

   Biểu cảm của Harry trở nên tự nhiên hơn một chút. Cậu ấy lại nhún vai và nói, "Tớ nghĩ cụ Dumbledore đã làm mọi cách có thể để giữ an toàn cho tớ rồi."

   Thi xong là cả một tuần nghỉ xả hơi. Hơn một tháng sau khi trở lại trường, thời gian của tôi bị chiếm hết bởi các lớp học bù và ôn tập. Giờ rảnh rỗi quá tôi lại cảm thấy hơi khó chịu.

   Ngoài việc tụ tập với Harry và những người khác, thỉnh thoảng tôi cũng tới xem các buổi tập luyện Quidditch của Slytherin để giết thời gian.

   Draco gần đây có vẻ rất thích Quidditch, và mỗi lần tôi tới xem, cậu ấy luôn tỏ ra rất phấn chấn.

   Một lần tôi nhìn thấy cậu ấy cưỡi chổi, những ngón tay xinh đẹp ngập ngừng kéo vạt áo trước của chiếc áo choàng phù thủy...

   Tôi không nhịn được cúi đầu che mặt rên rỉ.

   Rất may, sự xấu hổ của nền giáo dục quý tộc lỗi thời đã ngăn cản cậu ấy làm một điều như "Xé toang áo của mình và đi vòng quanh cánh đồng với bộ ngực trần."

   Vẻ mặt của Draco mơ hồ không muốn khi rời sân.

   Thỉnh thoảng tôi thưởng thức trà chiều với Draco, Blaise và Parkinson, giống như cách đây rất lâu chúng tôi vẫn thường làm.

   Vài năm trước, chúng tôi gặp nhau nhiều hơn thế này, nhưng khi chúng tôi lớn lên, những cơ hội như vậy ngày càng ít đi và dường như ai cũng có những việc riêng phải làm.

   Ngay cả khi Draco là bạn trai của tôi, tôi phải nói rằng nếu nói về người đàn ông hấp dẫn nhất của Slytherin, thì đó chắc chắn phải là Blaise. Cậu ấy dường như được thừa hưởng một tài năng quyến rũ nào đó từ người mẹ xinh đẹp của mình.

   Da cậu ấy ngăm đen, đẹp trai, vui tính, khéo ăn nói, ân cần và hiển nhiên là sự lựa chọn tốt nhất khi tìm người yêu.

   Và Draco, mặc dù sự xấu tính và kiêu ngạo được nuôi dưỡng dưới sự giáo dục của gia đình dần giảm đi khi trưởng thành, vẫn có rất nhiều cô gái thấy sợ cậu ấy.

   Điều này thật tuyệt, nếu cậu ấy luôn mỉm cười và trông giống như một người tình quốc dân như Blaise, tôi chắc chắn sẽ cho cậu ấy một cú đấm.

   Đối với Parkinson - cô ấy đã bị ám ảnh bởi Draco trong một thời gian dài, nhưng cô ấy đã có vài người bạn trai, vì vậy tôi nghĩ tất cả đã là quá khứ. Nhưng điều này không ngăn cản việc cô ấy vẫn nhìn tôi một cách khó chịu.

   Trong buổi tiệc trà, cô ấy liên tục đảo mắt nhìn tôi với đôi môi căng mọng và rạng rỡ như cánh hoa hồng.

   Xét thấy thực tế là khi tôi bị cả trường coi "kẻ si tình bướng bỉnh của Draco" và chúng tôi bị coi như một trò đùa, cô ấy không hề gây khó dễ cho tôi, nên tôi quyết định tha thứ cho cô ấy.

   Một ngày trước khi kết quả được công bố, cuối cùng tôi cũng thu hết can đảm để đọc Nhật báo Tiên tri.

   Kể từ trận chiến vừa rồi, tờ báo này đã khai quật rất nhiều điều về tôi... Ôi, nhiều đức tính cao đẹp mà tôi chưa tìm thấy ở tôi khiến tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, hại tôi phải bỏ thói quen đọc báo mỗi ngày... Nhưng khi ai đó đến gặp tôi và hỏi "Có đúng vậy không? Nhật báo tiên tri nói rằng cậu đúng là con gái của Giáo sư Black", tôi đã phải nhấc nó lên đọc một lần nữa.

   Sau khi tiếng cánh cửa phòng ngủ gần phòng sinh hoạt vang lên, Draco bước tới chỗ tôi và ngồi xuống.

   Tôi ngước nhìn cậu.

   Bộ quần áo chỉnh tề, sau khi tắm còn có mùi ẩm nhẹ, mái tóc bạch kim xinh đẹp của cấu có chút rối bời vì ướt. Cậu ngáp liên tục, cầm lấy cốc của tôi và uống trà của tôi mà không suy nghĩ gì.

   "Hôm nay ở phòng sinh hoạt chung thật yên tĩnh." Cậu phàn nàn, có chút bơ phờ.

   "Hai tháng nay vẫn luôn yên tĩnh như ngày hôm nay." Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy, lấy ra một tách trà mới đặt trước mặt cậu, tiếp tục đọc báo.

   Sau khi tin tức về cái chết của Voldemort được xác nhận, không có thêm học sinh nào từ gia đình Tử thần Thực tử tập trung lại với nhau, cố tình khoe khoang rằng cha mình đã làm điều đó bằng một giọng thần bí nữa.

  Thật là một điều tàn nhẫn, bởi vì hầu hết những người cha độc ác của họ đã bị bắt và đưa ra trước công lý.

   Bây giờ họ trông giống như những con chim con sợ hãi, thận trọng đến mức ước rằng họ có thể thi triển bùa chú tàng hình vĩnh viễn trên cơ thể mình, và sự độc đoán của hai tháng trước đã biến mất khỏi họ mà không để lại dấu vết.

   Tương tự như vậy, sẽ không còn một học sinh lầm lì và đơn độc nào để khiến họ phải bẽ mặt.

   Chắc hẳn họ đã rất hoảng sợ khi nhìn thấy tên của Theodore Nott trên báo. Bên dưới bức ảnh của hắn ta là nhiều tội danh mà hắn ta đang phải đối mặt, bao gồm cả hai vụ mưu sát học sinh Hogwarts.

   Vào ngày diễn ra trận chiến tại trang viên Malfoy, ngã từ độ cao đó đã khiến hắn bị gãy xương và hôn mê, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới tính mạng hắn. Những người dọn dẹp chiến trường đã tìm thấy hắn dưới cầu thang của ngục tối.

   Hiện tại, hắn và đồng bọn đang bị Bộ Pháp thuật giam giữ cùng nhau, chờ đợi bản cáo trạng cuối cùng vào tháng Bảy.

   Draco hẳn có thể nhận ra từ hơi thở của tôi rằng tôi đang trong tâm trạng xấu, cậu ấy luôn là một người nhạy cảm. Cậu dừng lại một chút, và khéo léo phàn nàn với giọng điệu đầy quyến rũ: "Hôm nay có tin tức nào đặc biệt hấp dẫn trên tờ Nhật báo Tiên tri không?"

   Cậu nghiêng người về phía tôi, mái tóc mới gội cọ vào da thịt tôi, có chút ngứa ngáy, "Có gì đáng để cậu không thèm để ý đến bạn trai của mình không?" Nét mặt tôi vô cảm, trải tờ báo ra trước mặt Draco để cậu xem nội dung rõ ràng hơn.

   "... Sao, có vấn đề gì sao? Cậu có thực sự phiền cái này không?" Draco nhướng mày, ánh mắt bối rối như thể đang thực sự khó hiểu. "Cậu là con gái của Sirius Black. Tin tức này chẳng lẽ trước đó chưa bao giờ được lan truyền ở Hogwarts chắc?"

   "Tin đồn riêng tư và công khai không giống nhau, Draco!"

   "Ai chà, Sylvia tội nghiệp." Draco nói một cách trìu mến và xoa xoa đầu tôi an ủi, "Đừng lo lắng quá về điều này, không có gì đáng xấu hổ cả. Bây giờ Chúa tể Hắc ám đã chết. Hầu hết các Tử thần Thực tử đều bị nhốt, và cậu sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào... Đối với hầu hết công dân của thế giới phép thuật, có một người cha là một anh hùng chiến tranh là một vinh dự."

   "Tất nhiên tớ tự hào về ông ấy - nhưng Draco," tôi giận dữ nói, "đừng nói như thể là nhà Malfoy không giúp gì!"

   Mặc dù cụ Dumbledore sẵn sàng làm chứng cho Lucius Malfoy, người đã có công lớn trong việc đánh bại Voldemort, nhưng cụ sẽ không làm gì hơn cho gia tộc Malfoy.

   Không chỉ nhiều công dân của thế giới phép thuật không tin vào điều đó mà ngay cả một số người trong Hội Phượng hoàng cũng rất nghi ngờ về điều đó.

   Ngoài việc chứng tỏ Lucius Malfoy quá không được ưa chuộng, nó cũng chứng tỏ rằng các pháp sư không phải tất cả đều là những kẻ ngu ngốc.

   Mặc dù Lucius Malfoy đã được minh oan thành công, nhưng ông ta vẫn gặp rắc rối. Ông ta sẽ phải tham gia buổi cáo trạng vào tháng 7 để trả lời các câu hỏi của thế giới phép thuật để cứu vãn sự tín nhiệm đang bấp bênh của Malfoy.

   Sau trận chiến vừa rồi, Lucius Malfoy mời tôi đến trang viên của họ với tư cách là một vị khách, thêm vào đó bà Malfoy, người luôn nhìn tôi nghiêm khắc với câu "Tất nhiên là con trai tôi xứng đáng nhất rồi", cũng thoải mái chụp ảnh chung.

   Bây giờ hãy nghĩ về nó, trong những trường hợp bình thường, Lucius sẽ rất không muốn Draco qua lại với tôi – một người con ngoài giá thú và có một người cha rất nổi loạn trong giới quý tộc - chưa kể rằng ông ta cũng ở đó vào ngày tôi tới trang viên Malfoy. Khuôn mặt ông ta rất vui vẻ và hòa nhã.

   Tôi sợ ông ta đã âm mưu gì đó với tôi kể từ ngày đó hoặc thậm chí còn sớm hơn. Cắt bỏ những râu ria, nói trắng ra, ý định của Lucius có lẽ là "kết hôn với những nhân vật tiêu biểu của phe trắng và thể hiện quan điểm của mình". Trước khi thông báo tin tức về cuộc hôn nhân, ông ta phải để các pháp sư nhận ra tôi là "nhân vật đại diện của Trắng".

   Ánh mắt Draco nhấp nháy, cậu ấy nói một cách ranh mãnh: "Tớ không biết, đó chắc hẳn là bố tớ."

   Tôi cuộn tờ báo lại và gõ vào tay cậu ấy trên đầu mình: "Được rồi, sau đó nói cho tớ biết bố cậu định làm gì."

   "Tớ nghĩ sẽ luôn có những học sinh kể cho chúng ta biết họ cảm động như thế nào về tình yêu của chúng ta dưới sự ghi hình của các phóng viên."

   Draco nói, "Sai lầm khi hai bên trai và gái ở vị trí thù địch, cố gắng kết thúc một cách đau đớn nhưng không thể cưỡng lại ngọn lửa tình yêu, cuộc gặp gỡ bí mật trong thời đại đen tối, sự thờ ơ lộ liễu và hành động bảo vệ lẫn nhau, và cuối cùng là... Vâng, chiến đấu bên nhau và đối mặt với sự sống và cái chết một cách bình tĩnh... đây là một tình yêu cảm động."

"Đó là một thủ đoạn đơn giản."

   Nhưng mọi người luôn thích Romeo và Juliet. Tôi thậm chí chắc chắn rằng bức ảnh chụp chung hôm đó cuối cùng sẽ xuất hiện trên một tờ báo nào đó để chứng minh rằng những gì các phóng viên nói là sự thật.

   Tôi cảm thấy đau răng, "Thảo nào cậu cũng tham gia vào trận chiến cuối cùng, nhưng có rất ít tờ báo nhắc đến cậu. Tớ nghĩ rằng khi tình yêu của tớ sẽ được các pháp sư nói đến trong vài ngày tới, sẽ luôn có... những người được biết và chưa xác định sẽ tiết lộ điều đó. Chàng trai đã "chiến đấu với Hopper" và "nhanh chóng rời đi sau khi trận chiến kết thúc" là bạn trai của tớ, con trai duy nhất của gia đình Malfoy vừa mới thoát tội, phải không?"

   "Ôi, đừng dùng giọng điệu đó, Sylvia, tất cả đều là sự thật đã xảy ra trước đây." Draco bất mãn lẩm bẩm và hôn lên trán tôi.

   Trong ngôn ngữ cơ thể của những người yêu nhau, hầu hết các Slytherin luôn tỏ ra dè dặt hơn so với ba nhà còn lại, đặc biệt là so với sự nhiệt tình của toàn trường nơi mà tất cả học sinh đang xem trong phòng sinh hoạt chung rằng ai có nụ hôn lâu nhất Gryffindor.

   Sau khi tin vui về cái chết của Voldemort được lan truyền rộng rãi, những đóa hoa tình yêu của Hogwarts nở rộ từng bông một, cứ như thể Voldemort đã thực sự trì hoãn tình yêu của họ.

   Tôi nghi ngờ rằng nếu tôi đi dạo bên Hồ Đen vào ban đêm, tôi có thể tìm thấy một đôi tình nhân nhỏ thân mật dưới bụi cây.

   Cánh cửa phòng khách ầm ầm mở ra, tôi và Draco ngậm miệng lại và cùng nhau nhìn ra cửa. Một vài học sinh bước vào, và người đi phía sau là Ocil Gourde.

   Sau khi tôi đặt Ocil vào tình thế nguy hiểm và suýt giết cậu ta, tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu ta, và tôi rất hy vọng rằng Draco có thể cải thiện mối quan hệ với cậu ta, bởi vì họ lớn lên cùng nhau và không có mối hận thù sâu sắc nào, điều đó không 'Trông như thể họ không quan tâm đến nhau'.

   Nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng đây chỉ là mơ tưởng của tôi, có lẽ đây là cách bọn họ hòa hợp với nhau. Ocil nhướng mày, bắt gặp ánh nhìn của chúng tôi - chắc hẳn cậu ta đã không nhận ra rằng biểu cảm này giống hệt Draco.

   Ocil bước tới và ngồi xuống đối diện với chúng tôi, với một chân dài co lên, và cơ thể cậu ta lười biếng dựa vào lưng ghế sofa. Mặt Draco ngay lập tức như ăn phải sên.

   Anh ta nghiêm nghị nói, "Rất tiếc vì bọn tôi đã không chuẩn bị một tách trà cho cậu, Gourde."

   Ocil cong môi nhìn tôi cười.

   Tôi nói ngay lập tức, "Đừng như vậy, Draco."

   Tôi lấy ra một tách trà mới đặt trước mặt Ocil, cười nói: "Đừng bận tâm tới Draco, ở đây tôi chỉ có trà thảo mộc, mong cậu thích."

   Sắc mặt Draco trở nên tồi tệ hơn. Cậu ấy nhìn tôi với vẻ buộc tội khiến tôi cảm thấy tội lỗi, như thể tôi đã làm điều gì đó có lỗi với cậu ấy vừa rồi.

   "Ôi, Malfoy, phong thái của cậu vẫn tệ như vậy. Là một quý ông, tôi nghĩ cậu nên biết" không bao giờ nhìn người yêu của mình bằng ánh mắt khác ngoài tình yêu". Giọng Ocil đặc biệt cao và đầy khiêu khích. Cậu ta nhấp một ngụm trà, mỉm cười và nói với tôi, "Trà ngon, Sylvia."

   Tôi nghĩ đó không phải là một quý ông, mà là một tay chơi.

   Nhưng thái độ của cậu ta thực sự có tác dụng với Draco. Cậu ấy bực mình gằn lên: "Liên quan gì đến cậu, Gourde!"

   Ocil nhún vai: "Tôi không thể nhìn thấy nó. Tôi vô cùng tiếc cho cô, Hopper."

   "Ồ! Cậu cảm thấy có lỗi với bạn gái của tôi trong khi cậu còn không có thời gian cho bản thân?" Draco nói, "Tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ chìm đắm trong đau buồn vì một mối tình thất bại và phàn nàn về bản thân. Bỏ lỡ đám cưới của Martina Hosea khiến cậu cảm thấy tồi tệ? Cảm thấy tiếc không, Gourde? "

   Tôi quay đầu sang một bên, rất muốn che mặt lại. Tôi vẫn nhớ rằng Draco đã chế nhạo sau khi biết về tình cảm của Ocil với Martina, nhưng bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra sự lo lắng từ khuôn mặt của cậu ấy.

   Nhưng khi Ocil khiêu khích cậu ấy, cậu không ngần ngại coi vấn đề đó là bàn chân đang bị đau của Ocil và cố tình chà đạp lên nó. Quả nhiên, sắc mặt của Ocil trở nên tồi tệ: "Chuyện đó đã là quá khứ rồi. Ai mà chưa từng thất bại trong tình yêu?"

   Draco ngạo nghễ nâng chiếc cằm nhọn lên, đắc thắng nói: "Rất xin lỗi, tôi chưa từng. Mà chuyện đó thật sự đã kết thúc rồi sao? Tôi nhớ cậu mới... mười ba tuổi?"

   Draco nghĩ ngợi lung tung, "Hay là mười bốn tuổi? – Khi cậu bắt đầu ám ảnh bởi Martina."

   Sắc mặt Ocil u ám, cậu ta nhìn chằm chằm Draco. Rõ ràng điều này làm Draco hài lòng.

   "Nghiêm túc mà nói, tôi thực sự cảm thấy khó hiểu về mối quan hệ của hai người. Có lẽ vì tôi chưa từng phải lòng ai." Draco nhún vai và nói một cách kiêu căng, "Ồ, nghĩ lại thì tôi cảm thấy rất tiếc. Có thể yêu thầm ở tuổi mười ba hoặc mười bốn là một điều đặc biệt tuyệt vời."

   Ocil ngả người về phía sau và nói một cách gay gắt, "Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ trải qua niềm vui yêu đương khi mới mười ba hay mười bốn tuổi đâu. Cậu biết đấy, lúc đó cậu vẫn chưa bắt đầu dậy thì."

   "Cậu cũng dậy thì không sớm hơn ai đâu!" Draco tức giận nói.

   "Vẫn sớm hơn cậu," Archer nghĩ lại - "Lúc đó cậu thấp hơn Sylvia cả nửa cái đầu."

   "Ồ, cậu cũng đã từng có kinh nghiệm về việc thấp hơn cô ấy nửa cái đầu."

   "Nhưng cô ấy không phải là bạn gái của tôi."

   Tôi ngồi sang một bên, mặc kệ những tranh chấp của họ đã dần phát triển để lộ ra những khuyết điểm của nhau.

   Cãi nhau kiểu này đơn giản là vì đang lười quá đi. Tôi đã nghĩ đến điều gì có thể khiến họ có một mối quan hệ tốt hơn? Draco có tính khí tồi tệ còn hơn Ocil, và tất nhiên phương thức của cậu ấy cũng thấp hơn.

   Sau một cuộc cãi vã khác, "Cậu muốn tiếp tục tranh cãi với anh không?" Draco đe dọa "Cậu có muốn bị đánh thức mỗi đêm không? Nên biết rằng huynh trưởng có quyền ra vào ký túc xá của những sinh viên khác."

   Đây chắc chắn là một ý tưởng tồi!

   Cá nhân tôi đã cùng với Draco trải qua nỗi ám ảnh của Ocil với giấc ngủ. Sau khi bị đánh thức, cậu ta điên cuồng như một con rồng phun lửa. Vào lúc đó, tôi và Draco đã mắc một mớ lông trên đầu, và cuối cùng chúng tôi phải thoát khỏi phòng bệnh của cậu ta và bỏ đi một cách tức giận.

   Ocil trầm ngâm nhìn Draco. Draco nâng cằm lên với một nụ cười đắc thắng.

   "Nói đến chuyện năm chúng ta sáu tuổi? Đó là lần đầu tiên cậu biết rằng tôi ghét bị quấy rầy khi đang ngủ." Ocil đứng dậy, nhoài người qua bàn tới trước Draco, đặt một tay lên bàn, tay kia siết chặt cằm Draco.

   Cậu ta có vẻ trầm ngâm, nhìn vẻ mặt gượng gạo của Draco, "Đến bây giờ cậu vẫn nhớ sao? Cậu còn để ý tôi không thích cà rốt. Tại sao lại để ý đến tôi nhiều như vậy? Thật sự khiến tôi cảm thấy bối rối."

   Ocil nở một nụ cười xấu xa, và Draco tái mặt vì ẩn ý trong lời nói của cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro