Chương 31

Buổi sáng hôm sau, Isa thức dậy từ sớm, cô không muốn ăn sáng tại viện, kể cả khi mình phải ngồi ở Leaky Cauldron đợi Draco đến. Hệt như năm trước, cô dễ dàng tìm ra đường tới Hẻm Xéo hoàn hảo đồng hồ chưa điểm chín giờ. Lại một lần nữa, tạ ơn trời không ai nhận ra ' Elysia Potter ' đang đi ngang qua đây. Kể cả nghĩ cô cũng hạn chế tưởng tượng nếu có ai phát hiện ra mình. Không để mình chìm đắm thêm nữa, cô tiến tới quầy rượu. Hôm nay cô mặc :


" Xin chào buổi sáng, bác Tom. " Isa hét thật to cố gắng át tiếng ôn bên trong quán. " Chúc buổi sáng tốt lành cháu gái, con muốn gọi gì nào? " Người đàn ông hỏi, nhiêng người về phía trước để nhìn rõ Isa hơn. " Bác có thể cho con một phần ăn sáng trong khi con đợi bạn đến. "

" Được rồi cháu gái, không thành vấn đề. Ra bàn ngồi đi, chúng đều đặt sẵn thực đơi rồi đó, con muốn gọi gì thì chứ chạm vào món ghi ở trên rồi ta sẽ dọn ra. "

" Vâng ạ, con cảm ơn bác. " Isa trả lời với một nụ cười tươi rói. Chọn một cái bàn gần cửa ra vào, Isa chọn món ăn rồi chậm rãi đợi Draco xuất hiện. Gần một giờ sau, lò sưởi trong góc phòng đột nhiên thổi bùng lên, cô thầm thấy may mắn nếu cậu chưa đọc qua hệ thống Floo network có lẽ bây giờ cậu đã nhảy sựng lên vì thấy có người đi ra từ lò lửa, một cậu bé tóc vàng óng vừa đủ cao bằng Isa bước ra. Đôi mắt sắc lạnh lướt một vòng quanh quán rượu và rồi khi cậu tìm thấy cô, vẻ lạnh lùng kia tan biến mất và rồi nó bị thay thế bằng một nụ cười rực rỡ. Cả thế giới đều bị cô làm lu mờ, đôi chân thoăn thoát tiến về phía bàn của cô. Isa chỉ có vài giây kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra thì giây tiếp theo, không dám tin điều vừa ' ập ' đến với cô, cô thấy cánh tay của vàng tơ bay tới ôm lấy mình

" Avander, tớ rất nhớ cậu. " Giọng Draco trong trẻo ngân vang thì thầm bên tai, Isa chặc lưỡi cười, ' Cứ như cậu không thấy tôi cả năm rồi ấy, ' Isa cưng chiều nghĩ.

" Xin chào, Draco. " Isa đáp lời, giọng điệu nhẹ nhàng bật cười, được rồi cô cũng khá mềm mỏng với những quân cờ hình rắn của mình. Chỉ vài phút sau khi Draco đến điểm hẹn, ống khói lại gặp hỏa hoạn, một người đàn ông rõ ràng là cha Draco bước ra. Đôi mắt xám tro rà soát quán rượu và ngay lập tức đập vào mặt cảnh cậu con trai quý giá nhà mình đang quàng vòng tay quanh một cô bé có vẻ là Muggle, ông đoán cô ta chính là Avender Merlins. Người mà quý tử của ông luôn nhắc đến.

Ông không chắc chắn, một phần vì cô ta đang quay lưng về phía ông mà cho dù cô không phải là " cô ta " Lucius không chắc chắn nếu ông có thể biết được thân phận cô, dù gì thì ông chưa từng thấy được cô ta. Ông bước tới gần hắng giọng, kéo được sự chú ý của hai cô cậu bé. Draco buông ra nhưng niềm mật vui sướng vẫn lan tỏa trên mặt, cô bé mà Lucius vẫn lầm tưởng là Muggle quay lại.

'Hnm,nhan sắc cũng tầm thường thoi, cũng chả có gì đặc biệt ' (Nhan sắc tầm thường là do chiếc mắt kính dày cộm trên khuôn mặt trái xoan của cô che mất đi hết vẻ đẹp của cô. Lusius tự nghĩ. Điều thực sự khiến ông khinh ngạc phải là đôi mắt cô, ông đã thấy một chút lời nguyền ' Avada Kedavra ' ngàn lần nhưng chưa bao giờ ông lại nhìn ra màu sắc chết chóc này mê hoặc đến như vậy.

Nhưng, nhưng khi thấy nụ cười thiên chân vô tà, những ý nghĩ về màu sắc kia không phù hợp với đứa trẻ đã nhanh chóng biến mất; dù sao cô bé cũng thấy rất ngây thơ, bằng cách nào cái màu đó lại hợp với cô.

" Ba, cậu ấy là Avender Merlins, bạn con. " Draco nói, tầm mắt ông quay lại cậu con trai, không thể nào ông không nghe thấy sự tự hào, vinh dự trong lời cậu nói, " Avender, đây là ba mình, ổng tên Lucius Malfoy. "

" Đây quả là vinh hạnh khi được gặp bác, bác Malfoy, cháu cảm ơn bác vì đã mời cháu đến nhà chơi hè. " Lucius suýt bật cười, đứa trẻ này nhìn thật dễ thương, nói cũng ngọt ngào. Ông khó kàm làm tự vấn tại sao cậu bé này lại được chọn vào Slytherin. " Phải là vinh hạnh của ta chứ Merlins và không cần khách khí như vậy đâu, Draco chứ khăng khăng đòi ta cho mời cháu đến nhà nếu không thì ta sẽ không được yên tĩnh. Không phải ta không muốn mời cháu đến nhà, ta nghĩ cháu sẽ muốn dành thời gian riêng với gia đình hơn. "

Trong một phần tỷ giây Lucius nghĩ Merlins đột nhiên trở nên lạnh nhạt, rằng cô đã để cái ngây ngô kia tan biến, nhưng chỉ vào giấy tiếp theo không có chuyện gì sảy ra làm ông nghĩ đây là do hiệu ứng ánh sáng.

" Bác cứ gọi cháu Avender, bác Malfoy ạ. "

" Hmm, tốt tốt, được rồi Avender. Ta hi vọng cháu không thấy bối rối, ta có vài việc phải làm ở Apothecary, đúng lúc đã ở đây rồi, ta đỡ phải dịch chuyển lần nữa. "

" Cháu không sao đâu ạ. " Cô bé đáp lời với một nụ cười, Lucius gật đầu, ra hiệu cho Draco và Harry đi theo mình. Lucius không nghĩ mình sẽ đưa cô đi theo cùng, nhưng mà thôi, ông cũng chẳng có cách nào hơn. Ông đã được gửi thư thông báo phải đến Apothecary trước mười hai giờ nếu không thì cửa hàng sẽ vứt vật đó đi. Luật định bảo vệ an toàn ông biết, so sánh với mốc giờ họ đang sinh sống thường thì nó chẳng có vấn đề, nhưng Lucius than phiền vì nó đến không đúng lúc.

Narcissa ( vợ ổng ) giờ đang ở Pháp cho đến tháng tám nên ông hết cách đành đem cô theo cùng, ông không thể để hai đứa trẻ ở nhà một mình được. Nuốt xuống một tiếng thở dài, ông nhìn phía sau, hai cô cậu bé đang đi theo. Draco cứ mãi luyên thuyên không ngừng, Lucius loáng thoáng nghe được tài liệu gì đó mà chúng dự định thực hiện vào hè.

Isa, ở phía bên cạnh, lâu lâu lại gật đầu với một nụ cười nhẹ. Bỗng trong giây phút đó, cảnh người anh trai lớn cưng chiều cô em vụt qua tâm trí ông. Ông chưa từng thấy con trai mình lại hăng say với việc học như vậy. Con trai ông luôn cố gây ân tượng với Avender, nhưng ông lại chưa thấy chất giọng Tôi - là - người - nhà - Malfoy - nên tôi - giỏi - hơn - tất - cả - mọi - người luôn văng vẳng bên tai khi thằng bé cố gây ấn tượng với Avender thay vì các bạn bè khác. Lắc đầu tự nói với bản thân mình sẽ có cả đồng thời gian để phân tích tâm lý giới trẻ ngày nay, Lucius bảo hai cô cậu bé đi ở đằng trước để mình dễ trông mấy đứa hơn, dù gì đi nữa trong Knockturn Alley tự giữ an toàn tốt hơn lời xin lỗi. ( Tương tự phòng hơn chữa ý, Lucius không muốn chuyện gì sảy ra trước khi quá muộn. )

" Draco " ông ấy lên tiếng khi nhìn thấy apothecary ( dược sĩ? ), " Nhớ rõ lời ta đã dạy con. Hai đứa ở nguyên ngay cửa Apothecary, ta đi không đến mười phút. Không được đi đâu, rõ chưa ? "

" Vâng ạ . " Hai đứa đồng thanh, sau khi khư khư mắt đe dọa một tí Lucius gật đầu rồi đi vào trong cửa hàng. Nếu đây là cửa hàng khác thì ông đã đưa chúng nó theo được rồi nhưng Apothecary đang giữ thứ ông cần và ông thì lại không muốn cho con trai mình và bạn nói thấy, ít ra trong lúc này. Dù sao bọn trẻ cũng thuộc nhà Slytherin, thế nên ông quay đi ông tin tưởng ở con trai mình; nếu ai có ý định xấu xa thì nó sẽ phát hiện ra ngay, nên ông không cần lo lắng gì nhiều. Với lại, đang ban ngày ban mặt với lại ở Knockturn Alley ít khi thấy người qua lại, các khách hàng thường đi lại vào buổi tối hơn.

Khi Lucius đã sắp xong việc của mình thì cái bùa hộ mệnh ông đã ném vào Draco trước khi đi rực cháy. Nguyền rủa, Lucius quay sang cửa chính và chuẩn bị nguyền rủa thằng ngu ngốc nào dám động đến con trai mình, thì ông thấy một thứ làm ông đóng băng. Trên bức tường đã đã được yểm bùa để thấy được mọi sự việc bên ngoài và không cách âm trong khi nhìn từ ngoài vào thì đây chỉ là một bức tường đá bình thường, Lucius không thể tin được vào mắt mình. Draco vung chiếc đũa ra và chỉ nó vào ngực một người đàn ông, khuôn mặt cậu giận dữ, Lucius không thể tin được đó lại là con trai mình.

Mặc dù Anthony đang đứng kế bên mình thì ông cũng không di dịch được đôi mắt mình. Cả hai đứa trẻ đều đang hướng mặt về bức tường họ đứng nên ông có thể thấy được ở góc độ rõ nhất biểu cảm của chúng, Draco với cây đũa trên tay, khuôn mặt gằn lên vì giận dữ và khinh bỉ, trong khi Avender hoàn toàn vô cảm với đôi mắt sáng ngời, chưa bao giờ hơn hết lại giống lời nguyền chết chóc.

" Sao mày dám, " Draco gầm lên và Lucius thấy ngạc nhiên với sự chán ghét rõ ràng trong giọng nói cậu," Mày còn chẳng đáng để hôn dấu chân khi cậu mày bước qua càng không đáng hít thở cùng một bầu không khí. " Lucius không biết người đàn ông nọ đã làm gì, nhưng có vẻ như là gây rối với Avender, Lucius rất tò mò muốn biết Avender đã làm gì để cậu con trai mình là bênh vực cô ta đến như vậy, sự tàn bạo.

" Đừng như vậy chứ cậu bé, em nhìn cũng đáng yêu đấy, tôi có thể vui vẻ với cả hai người luôn... Nhưng mà người bạn của em đằng kia... Ôi, bạn em... Tôi sẽ làm bé ấy hét lên vì vui sướng . "Ghê tởm và căm ghét đánh mạnh vào người ông một đòn giáng, Lucius đã đưa tay ra nắm khóa cửa khi ông nghe thấy thứ gì đó khiến tim ông lạnh máu truyền khắp người.

Đen tối, lạnh lẽo, tiếng cười trầm phát ra từ bên kia bức tường. Lucius nhìn phía bên trái, mắt ông dán chặt vào Avender, nơi từ nãy giờ vẫn tỏ vẻ mặt vô cảm hiện lên một nụ cười thậm độc, đôi mắt Lucius nở rộng, Avender này không có một chút nào giống cô bé ông mới gặp vài giờ trước.

" Có nghe thấy hắn nói gì không Draco? " cô lên tiếng hỏi dường như trong thoáng chốc làn hơi lạnh lẽo, u mị lan truyền vào không khí, Lucius nhìn về con trai mình đang hạ cây đũa xuống và mỉm cười nhẹ nhàng dìm nỗi giận xuống, Lucius biết nét mặt đó, nó giống hệt ông ngày trước tra tấn người khác vì Chúa tể của mình. Ông chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ông thấy biểu hiện này trên khuôn mặt con trai, không phải trên cậu con trai mười hai tuổi của mình,

" Hắn ta nói sẽ khiến tôi la lên. " Avender giơ ta lên, chỉ về phía người đàn ông hắn ta đột ngột ngã khụy xuống. Lucius khó có thể tin vào mắt mình, ông chưa từng thấy có đứa trẻ mười một tuổi nào có thể điều khiển sức mạnh như thế.

" Nói tôi biết, " Avender lại lên tiếng, vẫn chất giọng đó lạnh lẽo, thâm trầm nhưng bây giờ nó có gì đó khác, Lucius có thể nhìn ra Avender đã thổi chút phép thuật vào, ông cảm thấy phép thuật của Avender đang bao trùm người đàn ông, khiến hắn ta nghe lời, nó có chút giống thuật Imperius. Lucius thầm thấy may mắn vì giờ đây ông vẫn đang đứng bên kia bức tường, những người ngoài kia đã bị chìm trong phép thuật, ông không muốn biết thằng rác rưởi kia đang cảm thấy gì, không phải điều ông nên quan tâm, " Ngươi có gia đình không? " Lucius cố nuốt câu trả lời trong họng mình xuống, thấy hơi thở khó khắn từ Anthony, ông nghĩ mình không phải là người duy nhất.

" Không " Lucius không ngạc nhiên khi thấy giọng run rẩy của tên phù thủy kia. " Tội nghiệp, phải không Draco? Cả đời hắn cứ thế trôi qua và nếu một ngày hắn biến mất đi cũng chẳng ai biết, như thế không tội ngiệp sao? " Avender hỏi với một nụ cười ngây ngô trên mặt, với những ai không biết một số thứ, họ sẽ thực sự tin tưởng và không nghĩ nhiều về câu hỏi ngây thơ của đứa trẻ.

" Rất tội nghiệp. " Draco hùa theo, chờ đợi cô ra hiệu cho vở kịch bắt đầu.

" Hừm, đúng vậy. Quả thật buồn khi một con người chẳng là gì, " Cô từ từ tháo mắt kính của mình ra rồi từ tốn nói. Giọng Avender mờ ảo biến đổi, nó nhẹ nhàng hơn, khẽ khàng hơn, ngọt ngào hơn, Lucius cũng cảm nhận được phép thuật bao trùm nơi này cũng đang dần biến đổi. Đồng thời ông cũng phát hiện ra vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp chết chóc....

Trước đó nó dữ dội sai khiến khiến ngươi làm bất kỳ điều gì cho dù ngươi không muốn, còn giờ đây nó mềm mại, không còn ép buộc như trước, nó thuyết phục, biến đổi những gì tiếp xúc nó. Một lần nữa Lucius tạ ơn Merlin khi để ông ở đằng sau bức tường, ông không muốn đối mặt với chính mình sau khi bị nó thuần hóa. Nhưng nghĩ đi phải nghĩ lại Draco vẫn ở bên ngoài mà không thấy bất kỳ dấu hiệu bị ảnh hưởng nào của phép thuật, ông nghi ngờ Avender đã lựa chọn nạn nhân của mình và chỉ có cách giải thích đó thôi, thế nên lý do họ cũng bị ảnh hưởng là thế, Avender để phép thuật của mình lấn ép đến từng ngóc ngách cho đến tận cùng,
" Bởi vì chính do ngươi, hiểu không? Vô giá trị. Ngươi không là gì cả. " Cô Lucius cảm thấy phép thuật bị co lại, dùng tạm thời không có từ nào hay hơn, để truồn vào, nén cứng đi vào tâm trí tên phù thủy. Lý do duy nhất là vì ông cảm thấy thế bởi thấy dòng phép thuật này quá mạnh mẽ nên ý chí của nó không thể bị hấp thụ, và lý do mà nó không làm động tới bọn họ bởi vì họ không phải là mục tiêu của nó. Điều này giống hệt với Chúa tể Bóng tối; khi ông ấy tức giận cực điểm ông sẽ không động tới ngươi, rồi người sẽ hiểu được ý định đằng sau khi ổng tra tấn một kẻ khác trong đám Tử thần thực tử.Đó là lý do tại sao ông biết được những điều Avender dự định sẽ làm, ông cảm thấy cơn rùng mình chạy dọc xuống cột sống.

" Ngươi chẳng đáng giá. Ngươi vô dụng. Ngươi Chẳng Là Cái Quái Gì Cả. " Vào cuối câu ' chẳng là gì cả ' ma thuật Avender tăng đột biến và rồi Lucius nghe thấy tiếng người đàn ông bắt đầu khóc lóc, năn nỉ, chỉ vài từ ngữ giải bày tâm trạng một con người, biến tất cả trở thành ' không ' và ' làm ơn.'

Avender nhấc chân bước vòng quanh những tên phù thủy đang quỳ, Lucius mường tượng đến cảnh dã thú đang quan sát con mồi. Người đàn ông đi theo trong đôi mắt kia, cứ như hắn ta đang bị thôi niên, khi cô đã đi đủ quay mặt mình về phía Lucius, ông vô tình lùi lại một bước nhìn sự hãi hùng trong mắt hắn. Lucius nghĩ đã tới tối hạn rồi, hắn ta không thể kinh sợ hơn nữa, nhưng rồi Avender bật cười, nhắc cho ông đã đoán sai rồi.

" Ngươi muốn nghe ta hét lên, " Avender lặp lại, thản nhiên như đang nói chuyện thời tiết, " Làm sao đây, ta thì lại muốn nghe tiếng ngươi van xin. Có lẽ như chỉ một trong hai ta có được thứ mình muốn. "

" Không! Làm ơn, không! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì! Làm ơn! Làm ơn! Hãy rủ lòng thương! " Nghe giọng nói kinh hoàng, Lucius biết người đàn ông kia đã biết Avender đã làm gì với hắn, biết chuyện gì sẽ sảy đến với mình, cũng thấy được chuyện gì đang sảy ra và điều đó làm hắn kinh sợ, Lucius không rách gì hắn.

" Ôi Merlin ... " Ông nghe tiếng đồng nghiệp mình thì thào liền gật đầu, hiểu điều ông ta đang suy nghĩ, ông cũng thế thôi, nếu không được tận mắt chứng kiến có khi ông không tin được.

" Bất kì điều gì ? " Avender ngọt ngào hỏi, " Kể cả đi đời nhà ma ? "

" Được! Làm ơn, làm ơn! " Cả hai đứa trẻ đều chê cười, Lucius nhìn sang Draco, xíu chút nữa ông đã quên mất Draco cũng ở đây, ông nhìn hai đứa trẻ và chỉ có thể đứng nhìn. Quá khó để tin chúng chỉ đang vui đùa; tuy vậy chứng cứ nằm sờ sờ trước mặt ông.

" Hừm, ngươi biết không, ta sẽ không làm đâu. " Avender nói tên phù thủy,
" Dù gì đi nữa người cũng chẳng là gì cả, tại sao ta phải gắng gượng vì một thứ chẳng ra gì? Đúng không, Nothing?" Lucius thấy được nỗi kinh hoàng trong mắt người đàn ông, ông thấy hắn đang tự giày vò mình níu kéo những gì còn sót lại của bản thân rằng hắn vẫn còn nhớ nhưng rồi mỗi lần hắn để trượt mất nó nỗi kinh rợn đó lại lớn lên, mỗi lần hắn đánh mất một phần chính mình, cơ thể hắn càng cầu xin, nhàn rỗi cười cợt nhìn người đàn ông trước mặt mình đang dần tan biến, bởi vì đó là số phận của hắn ta.

Ngay khi ma thuật Avender làm xong việc hắn sẽ trở thành không gì cả, hắn sẽ đánh mất tất cả mọi thứ, chỉ duy nhất một điều còn sót lại, chính là hiểu được hắn chẳng là gì.

" Cả cuộc đời ngươi là cát bụi, giờ người sẽ chết vì chưa bao giờ tồn tại. " Khi Avender nói từ ' không tồn tại ' Lucius nhìn thấy đôi mắt hắn nhòa dần, thổn thức tàn rụi, những giọt nước mắt ngừng rơi và tất cả sự kháng cự đều biến mất, Lucius biết ma thuật Avender đã làm xong điều nó được giao. Lucius nhìn người đàn ông trước mặt mình, cơn rùng mình dọc gò má theo xuống cột sống, nó tương tự như một nụ hôn của Giám Ngục, điều khác biệt duy nhất là người đàn ông kia vẫn còn linh hồn.

" Thấy chưa Draco, tôi đã nói hắn ta chẳng là gì. " cô cười cười nhìn người đàn ông cô vừa hủy diệt với nụ cười thâm độc, " Sang cửa hàng sách đối diện đi, để coi có cái gì đáng coi, còn thú vị hơn là đứng đây nhìn không khí. " Draco gật đầu rồi hai cô cậu bé đi về phía hiệu sách khi cậu nghe giọng cô vang lên, một lời thì thào nhẹ nhàng, Lucius chắc chắn lý do duy nhất họ còn nghe thấy là bởi vì ma thuật vẫn còn loáng thoáng trong giọng cô.

" A , đúng rồi , xíu nữa mình quên mất. Như tôi nói, ngươi sẽ chết đi như vô vật. " Mắt Lucius trắng dã, vào giây phút tiếp theo cổ tên phù thủy vô danh bị biến dạng kinh khủng và sự sống lụi tàn dần trong đôi mắt hắn. Khi cơ thể hắn đổ xuống, âm thanh vang dội vào không gian yên tĩnh buổi sáng, huych ' rồi tiếng cười vô tính tàn bạo của Avender vọng khắp con phố.

Lucius sẽ không bao giờ thừa nhận ngày hôm nay, ông sốc đứng người, sao ông không nhận ra điều này vào lần đầu tiên thấy đứa trẻ? Tại sao ông không hề thấy ngạc nhiên? Làm thế nào một đứa trẻ có thể vừa thâm độc vừa chứa đựng sức mạnh khủng khiếp đó? " Con gái nhà nào vậy ? " ( con nhà người ta:3 ) Anthony hỏi, giọng nói ông run run chứa đựng nỗi kinh hãi và lạnh cóng.

Lucius không biết mình nên trả lời ông ta như thế nào, cho đến khi ông nhớ đến câu chuyện con trai đã kể trong lễ Yule, về một cô bé đã phân định lại toàn hệ thống nhà Slytherin chỉ trong năm phút. Ông cũng nhớ đến đợi Severus ghé thăm nhà mình mỗi tháng, kể về tình trạng hiện giờ của Draco.

Chính mình đã hỏi Severus có gì không ổn, bởi vì hôm đó sắc mặt cô ta vô cùng kích động và rồi Severus kể cho ông về Tòa án Slytherin đã được thành lập lại. Đáp lời cô là một câu hỏi, thể đó không phải là một điều tốt sao, dù gì đi nữa thành lập tòa án là biện pháp đấu tranh ít máu me nhất ở nhà Slytherin và giờ đây kí ức đó hiện lên rõ ràng trong tâm trí ông, nỗi e ngại ngập tràn trong đôi mắt và ông nghe âm thanh đó sống lại trong lòng " Lucius, đứa trẻ đó chỉ mang đến chết chóc. "

Vào lúc đó, ông đã nghĩ Severus chỉ đang làm quá lên, nhưng bây giờ...

" Cô ta sẽ là vị nữ hoàng mới của Slytherin. " Ông ngừng lại, biết rõ người kia sẽ hiểu được lời mình đang nói. " Nhưng .... Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ. " Lucius cười thầm trong lòng, có vẻ như bọn họ vừa thấy được quỷ dữ đội lốt trẻ con. " Ông thực sự nghĩ như vậy sao? Không thấy nó có gì khác lạ với những đứa trẻ khác? " nhìn thấy ánh mắt khác thường của Anthony, Lucius suýt bật cười, " Chính xác đấy, Anthony ... " Lucius không còn gì để nói, Anthony đang cố đính chính lại suy nghĩ của mình. " Ông biết là tôi không hiểu được cái gì mà Lucius. Mọi người đều biết, tôi đứng về phe trung lập, tôi sẽ không tham dự bất cứ gì đâu.

" Tôi biết Anthony, chỉ hỏi cho chắc thôi. " Anthony gật gù, đưa cho ông gói hàng được đặt. " Giúp tôi một việc được không? " Lucius nhướng lông mày, ra hiệu ông tiếp tục.

" Lần sau đến, đừng có đưa nó theo " Trong câu nói pha chút vị trêu đùa, dù vậy nỗi sợ hãi lẫn luôn hiện diện trên mắt ông ta, Lucius không trách ông, nếu trước kia ông chưa từng nhìn cái bóng của Chúa tể Bóng tối, có lẽ ông cũng sẽ như vậy.

Gật đầu Lucius bỏ hàng vào túi rồi cáo từ Ông đi qua cái xác của tên phù thủy với đôi mắt luôn hướng thẳng, rồi hướng đến chỗ đợi hai cô cậu bé ở cửa hàng sách đối diện. " Không phải ta đã bảo hai đứa đứng chờ ngoài cửa rồi sao? " ông hỏi, cứ như mình chưa từng thấy mái đầu như quạ này tra tấn và dứt điểm một người đàn ông trong vài phút trước.

" Cháu xin lỗi Bác Malfoy, tại vì cháu thấy có hiệu sách đối diện nên đã kéo Draco đi. " Avender trả lời và nụ cười thiên chân vô tà kia lại xuất hiện tựa như một đứa trẻ thơ phạm lỗi làm Lucius xíu nữa quên cô ta có khả năng như thế nào; chỉ xíu nữa.

Ông cười lắc đầu; làm cách nào mà Avender lại được chọn vào Slytherin vậy trời. " Đứng lên nào, đến giờ về nhà rồi. " Ông kéo hai cô cậu bé, ra hiệu cho chúng nắm lấy cây gậy, thì thầm một từ khởi động portkey. Hình cảnh cuối cùng ông thấy trước khi portkey cuốn lấy họ đi là một đôi mắt màu chết chóc và ông suýt cười lên; dường như ông cũng đã tính sai, ông không thể tưởng tượng được màu sắc nào hợp với thằng bé hơn màu ' Avada Kedavra '.

Cô loạng choạng tiếp đất, cô biết về portkey, nhưng cô chưa từng thử đi qua nó bao giờ, thế nên có chút bối rối không thể tránh khỏi. Draco nắm bắp tay cô lại trước bị đo đường và tặng kèm một nụ cười.

" Chào mừng cậu tới trang viên nhà Malfoy . " Avender nhìn xung quanh, họ đã ở trong khuôn viên, nếu không lầm thì đây có lẽ là sảnh vào. Cô kìm nén gương mặt đang hóa cười của mình, nơi này như đang hét toáng lên ' chúng tôi có tiền. Sàn được lát bằng đá cẩm thạch đen, hoặc thứ gì đó giống thế, cô không rõ. Các bức tường chạy dài một màu ngọc trai trắng sáng vài bức tranh trái biệt tô điểm, mang đến chút màu sắc cho ngôi nhà. Bên trái cô là một lò sưởi với hai ô cửa sổ lớn át hết hai bên, đưa thiên nhiên xinh đẹp tiến vào.

" Đúng vậy Avender, chào mừng cháu. " Tiếng Lucius Malfoy vang lên, " Hãy cứ tự nhiên như ở nhà, cho đến nữa tháng nữa nó sẽ chỉ có ba chúng ta thôi; Narcissa, vợ ta, đang ở Pháp tổ chức một cuộc từ thiện nào đó, bà ấy đã gửi lời chào đến con, bà ấy sẽ không về sớm đâu. "

" Vâng ạ, cháu đoán là mình phải chào bác ấy muộn rồi. "

" Hừm, vậy cứ tự nhiên đi; ta có chút chuyện phải xử lý trước. Nếu cháu cần gì, cứ tìm gia tinh nó sẽ dẫn tới ta. Hẹn gặp lại vào bữa trưa. "

" Thế mà tôi nghĩ sẽ có nhiều nghi lễ hơn chứ. " Cô nhận xét, sau khi Lucius đã đi xa.

Draco cười cười, kéo cô lên trên tầng bên phải. " Về nhà ba tớ dễ tính hơn ở bên ngoài nhiều; cậu biết mà thường thì Slytherin luôn đeo mặt nạ khắp mọi nơi cho đến khi họ thấy an toàn. Đi nào, để tớ dẫn cậu đi coi phòng mình. Ở đằng sau, cô giành một chút tâm trí mỗ xẻ trí óc vàng tơ. Cô khá hài lòng với phản ứng trước đó của Draco. Avender thừa nhận mình đã có chút nóng giận nhưng cô không kìm chế được; ngay khi Avender nhận ra hắn ta suy tính gì với cô, hắn ta đã chết. Cô đã có thể ám sát hắn ta và làm nó như một vụ tai nạn. Không ai có thể đổ lỗi cho cô, nhất là nếu cô kể cho họ những ý định xấu xa trong đầu hắn, họ chỉ nghĩ ma thuật tăng tuột độ do cậu quá sợ hãi.

Tuy nhiên thằng ngu kia lại cứ đào cho nấm mộ sâu thêm. Vài giây trước sau khi kết liễu ... chẳng gì cả ', cô chợt tự hỏi nó có quá đáng quá với Draco, nhưng trước khi cô kịp nói điều gì, vàng tơ đã khẽ khàng nói

" Hắn ta đáng bị như thế này, những gì hắn nói ... những thứ hắn muốn ... Đáng bị trả giá. "

Avender chỉ gật đầu rồi họ lại chìm trong tĩnh lặng, nghĩ theo hướng khác.

Cô nghĩ có khi Draco đã nghĩ ra gì đó, nhưng cô không ép cậu phải nói ra; nếu Draco cần, cô sẽ đến bên.

" Cậu sẽ ngủ ở đây. Phòng tớ ở đầu hành lang bên trái. "

Được giọng Draco đánh thức, cô nhận thấy mình đã đứng trước cánh cửa phòng dưới ánh mắt tìm tòi của Draco. Cô nghĩ Draco đang đợi mình mở cửa, vặn chốt cửa cô bước vào căn phòng mình sẽ ở cho tới hết hè. Avender kiềm chế vẻ mặt ngạc nhiên trên mặt mình.

Căn phòng rất lớn, rất rộng, nếu so với căn phòng ở trại mồ côi thì nó còn chưa bằng phần năm ở đây. Cô không biết mình có thể làm gì với phần lớn không gian không cần đến. Vừa mở cửa ra liền đập vào mắt cánh cửa sổ chạy dài hết bức tường đối diện, để vườn cây hiện lên bên ngoài bức tường. Sơn tường được sơn hai màu xanh và đen. Trên gường đôi hạ cánh cả chục chiếc gối to nhỏ, đầu chân giường bóng loáng màu xanh lá sáng màu và rồi những cái gối dần tối màu khi càng gần đầu giường, tạo nên một hiệu ứng ánh sáng lạ mắt.

" Tớ nghĩ cậu sẽ thích màu xanh lam, nên đã bảo các gia tinh trang trí lại căn phòng, cậu thích không? " Avender nhìn rõ Draco có chút mong đợi, thế nên cô nở nụ cười và trả lời thật lòng.

" Draco, nó hoàn hảo. "














Ít bình chọn -> không có động lực viết 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro