Chương 7

" Đúng vậy ta đã nghe bà Brown nói về bệnh của con. Nhưng bao nhiêu năm qua con đã trải qua những gì mà mắc phải căng bệnh đó? " "Suỵt, có nhiều chuyện không nên biết thì tốt hơn " Cô đưa ngón tay lên miệng ra cử chỉ nên im lặng với giọng nói có phần ma mị. "Thật ra Camellia, ta và giáo sư Snape đến đây để mời con đến một trường năng khiếu đặc biệt cho nhung người như cháu."

Sự thay đổi tức thì trên gương mặt của cô với tất cả sự ngây thơ tưởng chừng như được tạo nên từ bằng tính cách của cô liền biến mất, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng, với cái nhìn hộc hằn, không hề che giấu sự tính toán trong đầu, cái gì đó khiến Snape không thể tin được nó lại hiện diện trên cùng một gương mặt.

" Loại ngôi trường như thế nào?" cô lên tiếng hỏi nhưng lại không có bất kì cảm xúc nào trong đó.

" À, thực ra, tôi là hiệu trưởng của ngôi trường đó, trường Hogwarts, một ngôi trường phép thuật." Cụ lại bắt đầu kể lại lời giải thích tuyệt vời cho Camellia và thực hiện một số phép thuật đơn giản để chứng minh rằng những lời ông nói đều là thật. Và tin chắc rằng, cô bé sẽ nghĩ những lời ông nói là giả, trên thực tế và trước sau, cô bé phải nhìn ông dưới cái nhìn của một vị thánh đế. Nhưng trước đó, ông nghĩ tốt hơn ông nên phân tích lại thái độ và lời nó lúc nãy của Camellia thốt ra.

" Vậy cái....cái mình có thể làm là phép thuật......mình biết chúng chẳng thể so sánh được ta "

Từ 'chúng ' mà cô thốt ra chứa đầy sự khinh miệt và kinh tởm trong suy nghĩ của Camellia làm cho hai vị giáo sư choáng váng.
Albus không để dư thừa bất kỳ giây phút nào mà nghĩ ngay đến Tom Riddle, nhưng có một điều khác biệt. Ít nhất, tất cả những gì Tom Riddle nói một cái gì đó tương tự nhưng chỉ ở mức độ chán ghét, còn Camellia l, Camellia thì khác, cô nói với thái độ khinh miệt như mình đang nói về một cái gì đó rất ghê tởm, như thế cô chẳng để tâm gì đến những người thực sự quan tâm đến mình và kết ngay một bản án tử ngay lập tức, thật sự chính ông cũng không biết điều gì có thể tồi tệ hơn nữa.

"Chính là như vậy, nhưng để phải con có thể làm được gì?" Cụ hỏi bằng một giọng bình thản và vui vẻ, ẩn đi tất cả sự lo lắng và căng thẳng vẫn đang bén rể.

Vì một vài lý do nào đó mà Snape không chắc chắn được, rằng có thể trong ánh mắt kia, Potter (Merlens) đã nắm bắt linh hồn họ, phán xét họ, nhìn họ và nhận định liền rằng liệu họ có đáng tin cậy hay không nhưng ông không rõ, cứ như có cái gì đó điều khiển cô ta, một linh hồn bóng tối xuyên suốt vũ trụ ngàn năm, sự cô độc với một cái nhìn tinh tường bảo vệ cơ thể bé nhỏ, cho nó nhìn thấy những bản chất của sự vật rõ ràng mà chỉ cần mà chỉ cần cái giao mặt đầu tiên. Và từng cái thay đổi biểu cảm che giấu suy nghĩ của cô cứ như được lập lại từ khi họ bắt gặp cô.

Snape chắc chắn đó là một loại hình của thử nghiệm và vào lúc đó Potter (Merlens) nở một nụ cười ấm áp, trong mắt cô bé hiện lên sự tinh khôi, trong veo mà lấp lánh mà nhìn l, cho tất cả mọi người trong căn phòng này, nó hệt như vui mừng vì Snape chắc chắn họ đã đạt bài 'trắc nghiệm ' này rồi. Nhưng chưa chắc có thể kéo dài được bao lâu.

"Ồ, những điều xảy ra khi chúng tôi, )'chúng tôi' ở đây là tất cả những nhân cách,) buồn hay tức giận ". Camellia nói với họ bằng một giọng nói trong trẻo, hiếu kỳ đầy ngây thơ của một đứa trẻ,rằng sự thật nó cung không thể tin nó là sự thật. " Từng có một giáo viên quát tháo vào mặt của chúng tôi và đột nhiên cả người ông ta bốc cháy hết. Đến khi tôi hết tức giận, mọi vật bắt đầu rung chuyển một cách kỳ lạ ". Camellia kết thúc câu chuyện với một nụ cười thánh thiện.

Và trong một vài giây, cả hai vị đều bị đánh lừa bởi khôn mặt vô tư của Camellia, và mọi dự báo, kể cả dưới lời nói của bà Brown chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, khoản khắc đó trong mắt họ, Camellia chẳng có gì hơn một đứa bé vô tội. Nhưng rồi, tất cả đều đi đúng phương hướng mà nó đã được sắp đặt, như mọi lần họ đều có thể thấy được những gì mà Camellia quyết định cho họ thấy.

Tuy nhiên, họ không hề quên những gì mà bà Brown đã nói với họ, vì vậy cái bóng mà Camellia đang cho phát chiếu, mặc dù nó rất có sức thuyết phục, nhưng họ cũng không thể bỏ qua điều này. Cả hai đều thoát khỏi suy nghĩ của mình khi Camellia cất tiếng nói.

" Giáo sư, làm thế nào để tôi đến được trường đó? Tôi có cần làm kiểm tra để lấy hoc bỗng hay không? Hay một cái gì đó giống thế?"

Câu hỏi của Camellia nhắc nhở hai người rằng Camellia hầu như không biết gì về xuất thân của mình hết. Trong dong suy nghu không nói nên loi với cô, nhưng nhanh chóng ý nghĩ đó bị xoá bỏ. Cô bé có quyền được biết, và sự thật là cô là một trong hai đứa - trẻ - vẫn - sống không thể nào chối bỏ được. Ông thở dài, trả lời.

" Con không cần bất kì học bổng nào hết, cha mẹ con đã để lại mọi thứ những gì mà họ có cho con và một người anh trai."

" Cha mẹ và anh trai tôi ?" Camellia phun năm chữ đó ra như không phải là nói, khuôn mặt của cô chẳng biểu đạt cảm xúc nào cứ như đang nói về hai ba người nào đó ở bên kia trái đất " Giáo sư biết cha mẹ và anh trai tôi?"

Cụ nuốt trong họng ngụm khí dài và kéo cho họ ba cái ghế, ông đã không bỏ lỡ bất kì biểu cảm nào của Camellia, khi cô nhìn thấy cây đũa phép của mình, cũng không phải là một sự bối rối, khi ông cho cô cái ghế, cô đã ngồi xuống tự nhiên mà chẳng có chút nghi ngờ nào,cũng chẳng nói thêm lời nào. Dumblredo và Snape ngồi xuống chiếc ghế của họ và đưa mắt nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi sau đó cụ bắt đầu.

"Cách đây vài năm, trước khi con và anh trai con là Harry Potter được sinh ra, thế giới của chúng ta đang chìm loạn trong thế giới chiến tranh loạn lạc. Một phù thủy đã đứng dậy và phát động cuộc chiến, cha mẹ con cũng có mặt trong cuộc chiến đó và nhanh chóng trở thành mục tiêu cần diệt. Lúc đó mẹ con đã mang thai, và cha mẹ con đã quyết định rời đi để giữ an toàn cho con và anh trai. Nhưng, thật không may ông ta đã hoàn thành cuộc truy đuổi thành công, đó là Voldemort tên chúa tể bóng đêm đã giết cha mẹ con và hai anh em con, nhưng lời nguyền của ông ta đã phản ngược lại, và biến mất luôn từ đó. Lily, James và anh em con đều được biết đến là anh hùng đánh dấu kết thúc cho chiến tranh và mang lại hoà bình cho thế giới phù thuỷ. "

Camellia không nói bất cứ điều gì, cô như bị lạc mất trong dòng suy nghĩ của mình. Albus và Snape không biết cách nào để họ tiếp tục câu chuyện, họ đã chờ đợi những biến động trong cảm xúc của cô nhiều hơn, vì không có bất kì ngày nào bạn cũng được biết về sự thật rằng cha mẹ của mình đã bị giết hại.

"Thế rồi chiến tranh đã chấm dứt? Mà mục đích của chiến tranh là gì? Và hiện tại, anh trai của tôi đang ở đâu? " Ngay cả khi Camellia kết thúc câu hỏi của mình thì cảm xúc trên mặt cô ta thoáng qua dường như có dường như không.

Các vị giáo sư đều trầm tư một chút rồi trả lời, họ không mong đợi về một câu hỏi. Camellia cần phải giả vờ quan tâm đến tiểu sử của những vị khách tạc qua đời cô một chút.

Tất nhiên là chiến tranh đã kết thúc, còn về mục tiêu, đấy là một vấn đề phức tạp, một đứa trẻ trong độ tuổi như con không nên quan tâm về vấn đề đó. Còn về anh trai con thì dược dì dương con nhận nuôi."

"Vậy thì tại sao họ không nhận nuôi tôi luôn? "Cô hỏi một cách ân cần như muốn biết sự thật."À..... Thì...... Cái đấy ta cũng không rõ lắm " cụ ngập ngừng trả lời câu hỏi của cô.

Severus chắc chắn rằng có gì đó sai sai trong câu trả lời của cụ. Potter (Merlens), người mà nãy giờ luôn duy trì thái độ thân thiện và diệu dàng quan tâm trên khuôn mặt thì bây giờ đuôi mắt của cô đang nheo lại, sắc bén, đập mạnh vào gương mặt cô một cái nhìn khiến người ta lạnh gáy, mọi cảm xúc vài giây trước liên biến mất như họ đang gặp lại một con người khác khi vừa nãy cô nói đến con người, Severus giật mình trước thái độ của cô.

" Ra vậy " Giọng của Camellia lạnh lẽo làm cho Severus cảm thấy rùng mình, rằng cái âm điệu ấy chẳng khác gì Dark Lord, chúa tể bóng tối chỉ sử dụng âm điệu ấy khi có người làm phật ý ông ta, chắc chắn rằng khi đó, dù là điều quan trọng mà ông ta đang cần và ông ta sẽ bỏ lơ nó và tăng thêm cho kẻ xấu số nụ hôn 'Crusio'. Camellia nhanh chóng thay đổi chủ đề như một người mất hứng và khi đó cô bắt đầu quay sang làm hài lòng người trước mắt cho đến khi nào cô thấy dễ chịu hơn trước thái độ vặn vẹo của người kia. "Vậy ông có thể nói cho 'tôi 'biết những gì họ đã để lại? Tôi cần những gì cho học kì, nơi tôi có thể mua nó và tất cả thông tinh liên quan? Và còn một điều quan trọng nữa, đó là Elysia cô ấy muốn đổi tên thành Fiona Merlens khi ở trường, à không từ bây giờ luôn và cô ấy cũng không muốn ai biết cô ấy là Elysia Potter và ông không được nói thân phận của cô ấy với cậu Potter, được chứ? "

Trong khoảng khắc đó, Severus biết rằng họ đã mất một Potter, nếu trung thực với chính mình thì ông nghĩ họ chưa từng có được cô. Potter không giống những gì họ nghĩ cô sẽ là, và lần đầu tiên ông ước rằng Potter sẽ không giống như cha của mình. James Potter, nhưng ích nhất ông ta cũng được Camellia tín nhiệm rằng ông không cần thấy thái độ khiếu khách của mình nữa, đó là điều không cần thiết, Camellia đã nắm được rõ ông trong lòng bàn tay rồi.

"Tất nhiên, tất nhiên " Albus trả lời với đôi mắt thiếu hồn sắc hàng ngày của những kẻ đã được xác nhận là không có giá trị lợi dụng và bị bỏ rơi" Đây là lá thư với tất cả thông tin cần thiết l, danh sách của tất cả những thứ con cần mua, ở đâu và như thế nào bắt tàu, ngày và giờ xuất phát, giáo sư Snape có thể đi cùng con đến Hẻm Xéo, nơi con có thể mua mọi thứ con cần tại trường học "

Camellia như chẳng thèm để tâm đến lời của Dumbledore, cô mở tung lá thư của mình và kiểm tra nội dung.

" Nó sẽ không thật sự cần thiết để giáo sư đi với tôi, chắc ổng ấy có nhiều việc hơn để làm, không cần nghiêm trọng hóa vấn đề lên đâu. Với lại tôi cũng cần phải làm một số việc riêng cho mình ".

" Con chắc chứ " Albus hỏi lại l,  họ không thể áp đặt Camellia phải đi cùng một người khác, nhưng giáo sư không an tâm khi để cô đi một mình.

" Vâng, tất nhiên rồi " Đó là lời duy nhất Camellia nói với họ. Vì vậy, sau một tiếng thở dài bất lực, cụ đưa cho Camellia chiếc chìa khóa Gringotts, giải thích cho cô cách vào được Hẻm Xéo và cách để tìm ra được lối vào Leaky Cauldron.

Camellia gửi đến họ lời cảm ơn cùng với lời chào tạm biệt không cần gập lại của cô l.  Không phải họ không cảm thấy được ánh mắt sắc lạnh của cái chết khe hở của tấm rèn của sổ ba tầng, mà vì cả hai người họ vẫn đang lạc vào dòng suy nghĩ của mình về Elysia Lily Potter, một trong hai đứa- bé - còn -sống . Đấng cứu rỗi của thế giới phù thuỷ.







Ít bình chọn -> không có động lực viết 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro