☆Chương 23: Ru rú trong nhà
Tin tức về việc Harry tại Thủ Tịch Chiến ra tay đánh bại thiếu niên gia tộc Lestrange đã bị Snape một tay áp chế lại bên trong Slytherin. Các rắn nhỏ cũng rất biết điều, thủ tịch năm nhất có thể sử dụng thần chú cổ cao thâm, đây chính là căn cứ chính xác chứng tỏ sức mạnh của cậu. Cho nên, sau Thủ Tịch Chiến, không một Slytherin nào còn dám đi khiêu khích Harry nữa. Ngày hôm sau, các ưng nhỏ cùng các sư tử nhỏ có quan hệ tốt nhìn thấy Harry vẫn ngồi ở vị trí cũ, đều hiểu được, ánh mắt khi nhìn về phía Harry cũng thêm vài phần kính sợ. Cực kỳ nghiêm túc ăn bữa sáng, Draco nhìn nhìn cậu một chút, thực hiện đúng chức trách của một bảo phụ. Sau khi được Draco bỏ thêm hai miếng chân giò hun khói, Harry không khỏi nhìn thoáng qua tiểu bạch kim.
"Khụ, đừng nhìn tớ, là ý của viện trưởng."
Draco nhớ tới chủ nhật vừa rồi, cha đỡ đầu gọi mình vào phòng làm việc, bí mật nhắc cậu phải chăm sóc Harry thật tốt. Nếu không phải tên Slytherin này từ nhỏ tương đối thân cận cha đỡ đầu, chỉ sợ cũng nghe không ra ý đó.... Tuy nhiên, nghệ thuật ngôn ngữ của cha đỡ đầu hình như lại thăng cấp rồi đó! Ôi, điều này nên nói cho ba ba, tuyệt đối không thể để cho ba ba chịu thiệt!
"Draco, buổi sáng chúng ta có lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, tớ nghĩ chúng ta ăn ít một chút tương đối tốt." Harry nhắc nhở.
Quả nhiên, vừa nghe đến môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, không ít Slytherin mặt mày đều xanh mét. Những chú rắn nhỏ này vẫn không có ấn tượng tốt đối với Quirrel. Nói lắp có thể chịu được nhưng mà một căn phòng tràn ngập mùi tỏi, thật sự là rất không quý tộc, rất không hoa lệ!
Gần như không một Slytherin nào tự nguyện chủ động tiến vào phòng học môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, đó cũng là môn học duy nhất các học sinh Slytherin bắt chước lũ Gryffindor sát giờ mới bước vào. Hơn nữa phải vào đúng lúc, không thể quá sớm cũng không thể quá muộn... Quá sớm sẽ không chịu nổi mùi vị kia, quá muộn sẽ không có chỗ ngồi tốt. Các học sinh năm nhất Slytherin vô cùng biết ơn thủ tịch vĩ đại của bọn họ, bởi vì, đi theo cậu ấy không có lần nào không ngồi ở phía sau, hơn nữa, mỗi lần đều đến sớm hơn đám sư tử nửa bước. Nhìn bộ dạng phẫn nộ bất bình của đám sư tử con, các chú rắn nhỏ mỗi người mỉm cười đắc thắng không thôi.
Lúc này, lại đến thời gian của các cú mèo. Harry như mấy ngày trước nhận được không ít thư về công việc của gia tộc, sau khi quăng một tá bùa chú kiểm tra, cậu mới bắt đầu mở thư và trả lời. Nhóm cú mèo cũng không không đợi Harry kêu, sau khi đưa xong thư liền bay quanh dãy bàn Slytherin chờ đợi. Mỗi khi Harry viết xong một phong thư sẽ có một con cú mèo bay tới cướp đi, cho đến khi cậu chấm dứt công việc, phát ra một tiếng Cú mèo biểu thị đã xong, đám cú mèo mới giải tán. Đúng lúc này, một tiếng kêu to thập phần dễ nghe khiến tất cả mọi người trong đại sảnh sửng sốt. Chỉ thấy một chú chim màu đỏ đáng yêu đang ngậm một phong thư thật dày, trên chân còn treo một cái gói không lớn đang cố gắng vỗ vỗ đôi cánh bé nhỏ hướng bên Slytherin bay tới.
"Này, Harry, Seffiny nhà cậu mang gì đến cho cậu đấy?" Draco nhìn thấy nhóc kia liền trêu ghẹo một câu.
"Không biết." Harry cười nói, nhẹ nhàng thanh nhuận cổ họng, sau đó phát ra một tiếng kêu thập phần dễ nghe, đây là ngôn ngữ Phượng hoàng mà Stephen đã dạy cho cậu.
Nhóc con kia cũng lên tiếng, sau đó chậm rãi hạ xuống, thả đồ tới trước mặt Harry. Tiếp theo nó nhảy đến trên vai chủ nhân, thân mật cọ cọ mặt Harry, Harry dùng tay đùa với chú chim, một chủ một thú này thường thường phát ra vài tiếng kêu. Toàn bộ đại sảnh vang lên âm thanh ong ong, Harry không nói gì thêm, cầm quả hạnh nhân trên bàn, bắt đầu đút cho nó ăn.
"Harry?" Draco nhìn một chủ một thú đang hỗ động này không có thời gian nhìn đồ vật trong cái bọc vì thế nhắc nhở nói.
【Trong này là cái gì?】Harry hỏi thú nuôi của mình.
【Trong cái bọc là đồ vật chủ nhân muốn, còn có thư nhà do Kelly viết.】Seffiny quơ thư tới trước mắt Harry, non nớt kêu lên.
Harry cầm lấy bức thư, sau đó viết một tờ ghi chép thật dài, nói vài câu gì đó với Seffiny, Seffiny lập tức ngậm lấy tờ ghi chép hướng dãy bàn giáo sư bay đi, để nó trước mắt giáo sư áo đen, sau đó ngoan ngoãn đứng trên vai anh.
Trời ạ, chuyện gì thế này?
Draco nhìn cha đỡ đầu xem xong tờ giấy, sắc mặt không thay đổi, nhưng lại gật đầu với Harry, vì thế cậu không khỏi vì vận mệnh của chú phượng hoàng nhỏ nhắn đáng yêu kia mà lo lắng không thôi.
"Harry..." Draco thật cẩn thận muốn nói gì đó.
"Tớ chỉ là kính nhờ giáo sư chăm sóc Seffiny một chút mà thôi, giáo sư cũng đã đồng ý rồi." Harry cười, bỏ thư và gói đồ vào trong túi xách, sau đó đứng dậy. "Các Slytherin năm nhất, chúng ta cần phải đi, nếu không sẽ đến muộn."
Vì thế, các học sinh năm nhất Slytherin đi theo thủ tịch của bọn họ hướng tới phòng học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
"Này, cậu nói xem, viện trưởng có thể nào pha chế phượng hoàng của Harry thành một vạc độc dược hay không?" Harry nghe thấy phía sau Blaise đang hỏi Draco.
"Khụ, cái này..."
Draco có chút do dự, trong lòng cậu 80% muốn khẳng định thuyết pháp của Blaise, nhưng mà lại không muốn làm cho Harry đau lòng, đồng thời, người bị đoán có ác ý đó lại là cha đỡ đầu của cậu...
"Thôi được rồi, các bạn thân mến, tớ không nhớ có loại độc dược nào yêu cầu toàn bộ phượng hoàng làm nguyên liệu. Mặt khác, tớ cần phải nhắc nhở hai người, viện trưởng của chúng ta là một Slytherin ưu tú, cho nên, ngài ấy sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì không phù hợp với Slytherin. Hiện tại, đình chỉ suy đoán của các cậu đi." Harry vừa đi vừa nói.
"Được rồi, được rồi." Blaise bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, đối với người bạn mới quen này, cậu luôn có chút nhìn không thấu.
Tại Slytherin, Harry vẫn luôn ru rú trong nhà, trên cơ bản rất ít khi thấy cậu xuất hiện ngoại trừ ba nơi: lớp học, thư viện, sảnh đường; điều này làm cho không ít người muốn đến khiêu khích cậu cảm thấy rất buồn bực. Bởi vì ở lớp học, một học sinh ngoan như Harry trên cơ bản luôn có giáo sư che chở. Thư viện là địa bàn của phu nhân Pince, hơn nữa Harry rất được lòng bà. Sảnh đường ở trước mắt bao người, càng khiến người khác rất khó xuống tay. Còn về phần đợi cậu đi một mình, lại càng không có khả năng! Bởi vì cậu là thủ tịch năm nhất, huống chi nếu không dẫn học sinh, Harry sẽ lập tức biến mất trong các loại mật đạo tại Hogwarts, ai có thể ngăn lại?
Hôm nay, vừa mới ăn xong bữa tối, Harry đang ngồi ở trong kí túc xá nghiêm túc đọc một quyển sách thật dày. Tại Hogwarts hơn một tháng, không ai không biết thói quen thích đọc sách của Harry. Draco và Blaise tập mãi thành thói quen, chỉ cần tại thư viện và sảnh đường không tìm thấy Harry, bọn họ sẽ đến kí túc xá. Nếu lại không tìm thấy, vậy bọn họ biết 100% Harry đang hỗ trợ ở chỗ viện trưởng.
"Harry, cậu có ở bên trong không?" Blaise gõ cửa phòng Harry.
"Gì vậy?" Harry đánh dấu sách, sau đó hỏi.
"Huynh trưởng thông báo thủ tịch năm nhất đi văn phòng viện trưởng nhận các hạng mục cần chú ý của môn Bay." Blaise nói.
"Tớ biết rồi, lập tức đi ngay." Harry nói xong liền mặc một cái áo choàng màu xám bạc bó thắt lưng, sau đó buộc lại mái tóc dài, khi chắc chắn bản thân không bại lộ bất cứ thứ gì cậu mới thanh thản bước ra khỏi kí túc xá.
Khi đi ngang qua phòng sinh hoạt chung, Harry nhìn thấy rất nhiều học sinh Slytherin năm nhất dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình. Nhập học một tháng, Bay là chương trình học được tất cả mong đợi nhất. Harry rất lí giải sự khát vọng tự do bay lượn của những đứa trẻ này, nhưng, đối với bản thân cậu mà nói, nhớ lại lớp Bay và Quidditch trước đây, cậu cảm thấy đó quả thực chính là tai nạn.
"Các cậu ở đây chờ tớ, tớ sẽ quay về trong chốc lát." Harry nói xong liền đi hướng văn phòng viện trưởng.
【Người thừa kế, mời vào.】Vừa mới đứng ở cửa hầm phòng làm việc, bức tranh xà nữ thủ vệ không nói hai lời, lập tức mở cửa.
【Từ từ, bên trong có ai khác không?】Harry tê tê hỏi han.
【 Thưa ngài, có, có một Hufflepuff ngu ngốc, đang xử lý đá ánh trăng.】 Xà nữ cung kính trả lời.
【Vậy Sev đang làm gì?】
【Giáo sư Snape đang phê chữa bài tập. Tôi rất đồng tình với cái bút lông chim kia. Thưa ngài, ngài biết không, hôm nay cây bút lông chim kia đã bị bẻ gãy năm lần...】 Xà nữ rùng mình một cái.
【Vậy sao?】 Harry nhún nhún vai.【Như vậy, mở cửa.】
【Như ngài mong muốn, thưa ngài.】
Harry đi vào văn phòng, thấy giáo sư đang ngồi ở sau bàn làm việc. Snape nhìn thấy Harry đi đến liền buông bút, nói:
"Cậu Potter, có chuyện gì khiến trò vứt bỏ sách vở của trò, đi vào chỗ này của ta?"
"Giáo sư, huynh trưởng bảo em lại đây lĩnh các hạng mục cần chú ý của môn Bay." Harry dùng giọng điệu nói đến việc chung.
"Ồ, sắp đến lớp học Phi Hành rồi?" Snape nhìn thoáng qua tên nhóc đang bận việc bên cạnh. "Potter, có lẽ trò có thể tự mình đi lấy thuốc ổn định pháp lực, thuốc ổn định linh hồn cùng với thuốc nâng cao thể trạng của trò?"
"Vâng, thưa giáo sư." Harry bước đến ngăn chứa thuốc của Snape lấy ra ba bình độc dược, sau đó trực tiếp uống hết, không nói thêm bất cứ câu nào.
"Như vậy, đây là thứ trò muốn. Uống hết ly nước này, trò tốt nhất nghỉ ngơi một chút lại đi."
Snape đem một tập hạng mục cần chú ý đặt trên một góc bàn, nhìn thấy sắc mặt Harry trở nên trắng bệch do uống độc dược, anh liền vung tay lên, trên bàn xuất hiện một ly nước trong.
Harry hiếm khi không nghe được câu châm chọc thật dài của giáo sư làm cậu không khỏi nhìn người yêu nhiều thêm vài lần, hơi hơi nhíu mày...
Cậu nghĩ, có lẽ là những bài tập độc dược tệ hại đến không thể tệ hại hơn làm anh quên sự châm chọc không được tự nhiên?
Harry uống xong nước liền thả cái ly lại chỗ cũ, yên lặng xoa bóp mặt mình. Sau khi chà xát hơn mười lần, liền đứng lên lấy xấp giấy da dê trên bàn giáo sư, cũng rất lễ phép nói với Snape:
"Ngủ ngon, giáo sư."
Snape liếc Harry một cái, khuôn mặt được xoa bóp rốt cuộc có huyết sắc... Hiển nhiên, tại phương diện này Harry có vẻ rất có kinh nghiệm? Rất là quen thuộc?
Chết tiệt quen thuộc!
Snape liên tưởng đến nguyên nhân Harry thường xuyên làm như vậy, có chút đau lòng. Nhưng anh chỉ gật gật đầu, để Harry rời đi.
Sau khi phát hạng mục cần chú ý cho nhóm học sinh năm nhất, Harry trở về phòng ngủ, cho Seffiny đang đứng trên cành gỗ ít đồ ăn khuya, leo lên giường, lẳng lặng tự hỏi kế tiếp mình phải làm như thế nào... Chính thức đi vào Hogwarts đã có một tháng, chương trình học của giáo sư Quirrel vẫn là tồi tệ đến mức tận cùng, tuy nhiên Voldemort vẫn không có thêm bất cứ hành động nào. Về Dumbledore, mũ phân viện cùng các tin tức đều xác định Dumbledore có chúy áy náy với cậu, nhưng mà Harry biết, cảm giác áy náy ấy không có bao nhiêu tác dụng, trước "vì lợi ích lớn hơn", nó không đáng kể chút nào. Trên thực tế, Harry khá chấp nhận thuyết pháp của bạn đời nhà mình: hiển nhiên Neville Longbottom dễ dàng bị điều khiển hơn so với một kẻ tiến vào Slytherin như mình nhiều lắm! Cho nên, Dumbledore mới yêu cầu Severus thu mình làm đệ tử... Trừ lần đó ra tạm thời không có thêm chuyện gì khác. Về chuyện đệ tử, Severus cùng cậu đều cảm thấy không cần quá gấp.
Bởi vì, mọi người đều biết, giáo sư Snape luôn luôn oán hận dòng họ Potter này, điều đó cần một ít thời gian để thay đổi. Mà trong mắt các giáo sư khác, Harry đang dùng biểu hiện ưu dị của bản thân tại khóa học độc dược để "chinh phục" sự oán hận của xà vương đại nhân.
Harry ru rú trong nhà còn có nguyên nhân rất lớn là cậu còn phải dành thời gian tới mật thất học thêm với bốn nhà sáng lập. Hiện tại, thời gian Harry ở kí túc xá chiếm hơn 60% thời gian rảnh của cậu, mà trong đó, thực tế có những 80% là đang học tập tại mật thất và kiểm tu (kiểm tra+tu sửa) mọi pháp trận của Hogwarts dưới sự chỉ đạo của bốn nhà sáng lập. Mặc dù kiếp trước cậu cũng từng làm chuyện này nhưng mà pháp trận Hogwarts khá phiền phức, cần thời gian rất dài, ít nhất một tháng này Harry mới chỉ kiểm tu được có 5% mà thôi. Cho nên, vị thiên tài nhìn qua có vẻ nhàn nhã đến không chịu nổi, trên thực tế, bận rộn hơn bất kỳ ai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro