Chap 25: Aragog

Mùa hè đang len lén trườn qua những khoảnh sân quanh tòa lâu đài; nền trời và mặt hồ đều đã đổi sang màu xanh lơ của hoa nhạn lai hồng. Trong các nhà lồng kính, hoa bắt đầu nở rộ, cái nào cái nấy to bằng cái bắp cải. Nhưng cảnh trí bên ngoài cửa sổ lâu đài ấy, một khi đã vắng hình bóng lão Hagrid sải bước đi trong sân trường, với con chó Fang bám theo sát gót, thì vẫn chẳng làm cho ai vui được như trước nữa. Thực ra, tình cảnh bên trong lâu đài cũng không khá gì hơn, mọi thứ giờ đây bỗng trở nên rối rắm trầm trọng.

Harry, Hannah và Ron cố tìm cách đi thăm Hermione nhiều lần, nhưng bầy giờ khách khứa đã bị cấm lai vãng đến gần bệnh thất. Qua khe hở của phòng cách ly bệnh nhân, bà Pomfrey nghiêm nghị bảo chúng:

"Phải tránh tạo cơ hội để mấy chuyện nguy hiểm lại diễn ra. Ta rất tiếc, nhưng mà không thể được. Bất cứ lúc nào kẻ tấn công cũng có thể quay trở lại để kết thúc mạng sống của những người nằm đây..."

Chưa bao giờ mà nỗi khiếp sợ lan tràn ghê gớm như những ngày này, khi cụ Dumbledore không còn ở trường nữa. Mặt trời dường như chỉ sưởi ấm được phía ngoài những bức tường tòa lâu đài, rồi dừng lại bên ngoài những khung cửa sổ có chấn song. Bên trong trường, gương mặt người nào cũng lộ nét căng thẳng và sự lo âu. Trong hành lang mà có vang lên tiếng cười thì tiếng cười ấy nghe sao bất thường, gây nhức óc, và thường nhanh chóng nín bặt.

Harry luôn nhớ những lời nói cuối cùng của cụ Dumbledore:

"Các người sẽ thấy là ta chỉ thực sự rời khỏi trường khi không còn ai ở đây trung thành với ta. Các người cũng sẽ nhận thấy kẻ nào cần tìm kiếm sự giúp đỡ thì luôn luôn tìm được sự giúp đỡ đó ở ngay tại trường Hogwarts này."

Nhưng mà những lời nói ấy liệu có ích gì trong hoàn cảnh hiện nay? Tụi nhỏ biết trông mong vào sự giúp đỡ của ai bây giờ khi mà mọi người đều rối rắm và hoảng sợ y như tụi nó?

Tuy nhiên, những lời nói bóng gió ám chỉ đến những con nhện của lão Hagrid thì dễ hiểu hơn nhiều - nhưng khổ một nỗi là dường như không có một con nhện nào còn lại trong lâu đài để mà tụi nhỏ lần theo. Harry cứ phải ngó dáo dác chung quanh, ở bất cứ chỗ nào mà cậu đi qua, với sự giúp sức nhiệt tình của Hannah và (hơi có vẻ bất đắc dĩ) của Ron.

Dĩ nhiên là lực bất tòng tâm, bởi vì tụi nó đâu có được phép đi lang thang một mình, mà phải luôn luôn đi chung cả đám với những học sinh khác trong nhà Gryffindor mỗi khi có việc phải di chuyển trong tòa lâu đài. Hầu hết mấy đứa khác đều có vẻ vui mừng khi được thầy cô lùa đi từ phòng học này sang phòng học khác, nhưng đối với Harry và Hannah thì chuyện đó thiệt là khó chịu.

May mắn cho Hannah là cô vẫn còn những buổi sáng vắng lặng yên tĩnh để mà tạm gác lại mọi chuyện đang xảy ra trong trường. Bình thường do nằm dưới sự quan sát của Harry nên cô không thể nào không ăn uống cho đủ chất. Nhưng những lúc ở một mình, Hannah thích ngắm nhìn bầu trời trên trần Đại Sảng Đường hơn là thưởng thức đồ ăn.

Kể ra cũng được vài tuần từ khi cô bỏ đi thói quen ăn sáng, từ khi anh ấy không còn...

"Nếu anh mà không sớm hiểu rõ sự quyến rũ ngọt ngào không thể chối từ của mình, thì anh hẳn là đã ngạc nhiên khi thấy em bỏ bữa đấy, kitty."

Bỗng nhiên, một giọng nói đột ngột vang lên làm Hannah bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình.

"Anh Andrew?" Cô quay đầu về phía nam sinh hơn mình một tuổi, trong ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên "Sao anh lại ở đây?"

Từ sau khi lệnh giới nghiêm được ban bố, Andrew dường như cũng giống như Hannah, phải dành từng chút thời gian tự do ít ỏi để đi làm việc gì đó, và bởi vậy cũng không còn dậy sớm ăn sáng với cô nữa. Tuy rằng họ vẫn gặp nhau thường xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài mà trông anh có vẻ dư thời gian cho một cuộc nói chuyện tử tế hơn là chỉ vài ba câu chào hỏi xã giao.

"Sao anh lại ở đây à?" Andrew hỏi lại trong khi ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói giống như bị tổn thương "Sau bao tháng ngày nhớ nhung xa cách, em có biết trái tim anh hạnh phúc thế nào khi nghĩ tới việc cuối cùng cũng có thể tiếp tục thưởng thức bữa sáng tình yêu với em hay không?"

Vừa nói, anh vừa nhìn Hannah với biểu cảm như chú cún con bị chủ nhân ngó lơ lâu ngày.

"Nhưng mà, nhìn thấy em cũng không buồn ăn uống như vậy, có phải trong lòng cũng đang rất nhớ anh~?"

Hannah nhịn lắm mới tránh được cái ham muốn đảo mắt của mình, nhưng trên đôi môi cũng kéo lên một độ cong nhẹ nhàng. Kể ra... cô cũng nhớ mấy câu đùa không chừa lại chút liêm sỉ nào của anh ấy đấy chứ.

Vừa mở miệng định thật thà trả lời, chợt Hannah cũng có ý định trêu lại một chút:

"A... Andrew, bị anh đoán trúng rồi." Cô giả một tiếng kêu ngạc nhiên cùng ngượng ngùng trong cổ họng. "Không có anh trêu như vậy, em thấy bữa sáng chẳng vui được như trước nữa. Tính ra.. cũng có thể nói là em nhớ anh đi?"

Từ khoé mắt, cô có thể thấy động tác lấy bánh mỳ của Andrew khựng lại giữa không trung.

Hahaha... Giờ thì ai trêu ai nào..

Hannah mỉm cười đắc thắng, lại thấy Andrew quay người về phía mình, cô cũng lập tức quay lại, dự tính kéo dài trò chơi này một chút:

"Andrew.." Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lục long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt xám bạc của Andrew. Bàn tay nhỏ nhắn giơ lên, đặt xuống phía trên ngực trái của anh, ngay đúng vị trí trái tim.

"Nếu như anh nói trái tim của anh cũng đang hạnh phúc giống như em, vậy thì em phải kiểm tra xem liệu có đúng..."

Nhưng Hannah đột ngột ngừng nói. Cô sững sờ nhìn xuống bàn tay của mình. Ở nơi đó, từng nhịp đập nhanh dồn dập như nhịp trống đang truyền lên từng mạnh cảm giác của cô, bất giác lại làm chính trái tim của cô không hiểu sao cũng loạn nhịp...

Cô vốn nghĩ là anh chỉ nói đùa, không thể nào mà...

"Hannah..." một tiếng gọi trầm thấp vang lên bên tai cô "...vậy, em kiểm tra rồi, thấy thế nào?"

Bàn tay đặt trước ngực Andrew chưa kịp rời đi đã bị một bàn tay lớn hơn bao phủ lên, giữ lấy. Một bàn tay khác đưa đến trước cái cằm tinh tế của cô gái, nhẹ nhàng nâng lên, để ánh mắt của cô không thể trốn tránh việc nhìn vào anh.

"...Có vừa lòng không? Nhiều như em nhớ anh chứ?"

Hannah tuy rằng tự nhận mình hoàn toàn miễn nhiễm tất cả các loại "thính" của Andrew, đã nghe đến quen thuộc tất cả các câu nói ngọt ngào từ tính của anh. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy dường như có một hơi thở chặn lại trong cổ họng, đôi môi nhỏ hơi hé ra nhưng không thể thốt nên lời nào.

Và... Và tại sao cô lại cảm thấy mặt mình nóng lên như vậy?..

Một giọng nói bé tí bên tai cô vang lên:

Chạy!

Nhưng mà tay cô vẫn còn đang bị Andrew giữ chặt trong tay của anh...

Trong đầu Hannah, có một con mèo đen và một con mèo trắng đang đánh nhau kịch liệt.

Báo động có sói!! Phải mau chạy về với anh trai...

Nhưng đây là do cô cố ý trêu Andrew, là cô tự tạo ra cơ mà!

Không được! Con sói này quá nguy hiểm!

Andrew đúng là hơi vô liêm sỉ một chút, nhưng mà anh ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn không phải sói!

Đúng là cô có nhớ anh ấy, nhưng mà không được thể hiện ra!!!

Cô có nhớ anh ấy mà Hannah, dù đúng là có phóng đại lúc đùa, nhưng đâu phải giả! Mau mau nói!

"Em..." Hannah muốn đưa ánh mắt đi chỗ khác, nhưng hai ngón tay đang nâng cằm cô nhất quyết không cho phép. Sự đấu tranh tư tưởng hiện rõ lên khuôn mặt đỏ bừng ấy làm Andrew khẽ bật cười.

"Nhìn em muốn chạy trốn như vậy, coi anh là sói hay sao? Yên tâm, hiện tại thì anh không có ý định ăn thịt em đâu."

Anh cười nhẹ, chuyển tay lên trên xoa đầu Hannah một cái rồi buông cả hai tay ra. Tuy nhiên ánh mắt anh vẫn hướng về phía con mèo nhỏ, mày hơi nhướn lên trêu chọc như là muốn xem cô có thật sự chạy đi không.

Hannah được tự do thì vội vã quay đầu đi. Cô cắn môi, đắn đo một lúc cuối cùng cũng không định chạy nữa, con mèo trắng trong đầu cứ thế bị mèo đen hạ knock-out.

"Anh biết đây là lần đầu em nhất thời để lộ lòng mình, có hơi không quen." Andrew ra vẻ am tường, nháy mắt với cô "vậy nên, nếu có lời nào mà em chưa sẵn sàng nói, anh sẽ chịu chút tủi thân mà cho em rút lại. Cơ hội chỉ có duy nhất một, em có muốn nhận không?"

Hannah trong giây phút quên mất rằng bản thân vừa mới bối rối như thế nào, không chút suy nghĩ quay sang, vừa lúc lại chạm phải ánh mắt của người kia. Nhưng lần này cô không còn sững sờ nữa, đôi môi phát ra một câu mà vừa đúng chóc lại được sự hưởng ứng của cả mèo đen và mèo trắng trong đầu:

"Không, em...không muốn rút lại lời nào hết."

Và đó.. là sự thật.

---*---

Hôm nay là một ngày nắng ráo và ấm áp. Tụi năm hai nhà Gryffindor lúc này đang sắp hàng đôi kéo nhau đi theo giáo sư Snape ra khỏi lâu đài, và đi băng qua mấy thửa vườn trồng rau đến khu nhà lồng kính.

Không khí lớp Dược thảo học bây giờ có hơi buồn; lớp đã vắng mất hai học viên là Hermione và Justin.

Giáo sư Sprout giao cho bọn học sinh thực hành cắt tỉa những cây Sung quắn Vực thẳm. Harry và Hannah đi tới chỗ đống phân bón để bỏ mấy nắm cuống hoa héo quắt. Chợt họ nhận thấy Ernie của nhà Hufflepuff đứng trước mặt, mặt đối mặt với hai người, rất trang trọng:

"Harry, Hannah à, tôi muốn gặp hai bạn chỉ để nói xin lỗi là tôi đã nghi ngờ hai bạn. Tôi biết chắc hai bạn không đời nào tấn công Hermione. Tôi xin lỗi về tất cả những điều không đúng mà tôi đã nói. Giờ đây tất cả chúng ta đều đồng hội đồng thuyền. Vậy thì..."

Ernie thẳng thắng đưa bàn tay múp míp của nó ra, và Harry cùng Hannah cũng lần lượt giơ tay mình ra bắt chặt.

Ernie và bạn nó, Hanne, sau đó đến tỉa cây Sung quắn chung với Ron và Harry, trong khi chờ Hannah đi lấy thêm về mấy cái bình nước. Ernie vừa tỉa một cành khô vừa nói:

"Nhìn mấy đứa nhà Slytherin, tụi nó có vẻ khoái chí lắm về những chuyện không may của người khác, hén? Mấy bạn biết không, cơ mà đừng nói cho Hannah nghen, nhưng mình nghi Malfoy hoặc thằng bạn thân Vanstor của nó chính là Người kế vị Slytherin, nhìn mấy đứa khác tôn sùng tụi nó như thế nào."

"Vậy là bồ cũng còn sáng suốt đấy chớ!"

Ron nói, còn có vẻ hậm hực, bị giằng co giữa việc chưa sẵn lòng tha thứ Ernie như Harry và khoái trí khi thấy có người chung ý nghĩ về Malfoy với mình.

Ernie hỏi:

"Bạn có nghĩ đó là Malfoy hay Vanstor không, Harry?"

"Không."

Giọng Harry nói chắc chắn đến nỗi cả Ernie lẫn Hanne đều trố mắt nhìn nó.

Thấy Hannah trở lại, cả bọn như đã bàn tính trước mà cùng nhau nói lảng sang chủ đề thời tiết. Tiết học diễn ra bình thường cho đến khi Harry chợt nhận thấy có chuyện lạ.

Trên nền đất, vô số nhện khổng lồ đang hấp tấp chạy băng băng. Harry lấy cây kéo xén cây đập lên cánh tay Ron, khiến Ron kêu lên đau đớn:

"Úi da! Bồ mắc chứng gì vậy?"

Tiếng kêu của Ron lôi kéo sự chú ý của Hannah. Harry chỉ cho hai người mấy con nhện.

Ron cũng nhìn theo, cố tỏ ra vẻ vui mừng, tuy không đạt lắm, và nói:

"Ờ, thấy rồi. Nhưng mà giờ này làm sao tụi mình đi theo chúng được?"

Ernie và Hanne lắng nghe một cách hết sức tò mò.

Harry nhìn đàn nhện bỏ chạy, cậu nói:

"Có vẻ như chúng đang đi về phía khu Rừng Cấm..."

Ron càng không hào hứng chút nào khi nghe tới điều đó.

Cuối buổi học Dược thảo, giáo sư Sprout hộ tống cả đám học trò nhỏ sang lớp học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám. Ron, Hannah và Harry đi lẹt đẹt tuốt đằng sau chót để có thể nói chuyện với nhau mà không bị người khác nghe.

Harry nói với Ron:

"Tụi mình sẽ phải dùng đến tấm Áo khoác Tàng hình lần nữa. Cũng có thể dắt con Fang cùng đi. Nó đã quen việc đi vô rừng với bác Hagrid, có nó biết đâu lại được việc."

"Đúng!"

Ron xoay xoay cây đũa phép trong tay một cách bồn chồn. Nó nói:

"Mà... Ừ... không biết trong Rừng Cấm có người sói không ta?"

Hannah há miệng, dáng vẻ như muốn thành thật trả lời, nhưng bắt gặp ánh mắt của Harry, cuối cùng đành phải nuốt lại lời nói.

Ba đứa vô lớp thầy Lockhart, chui tọt xuống bàn cuối cùng trong phòng học để ngồi như mọi khi. Hannah né tránh để khỏi trả lời thắc mắc của Ron bằng cách nói lảng:

"Trong Rừng Cấm cũng có nhiều cái hay lắm. Mấy con nhân mã chẳng hại ai, còn mấy con bạch kỳ mã thì rất xinh đẹp... "

Rừng Cấm thì Ron chưa từng vô tới bao giờ, còn Harry và Hannah thì đã vô một lần và thật lòng thì không muốn trở vô lần nữa lắm.

Vừa lúc đó thầy Lockhart nhảy vô phòng khiến cả lớp tròn xoe mắt ngó. Thời gian này, trong khi tất cả những giáo sư khác còn lại trong trường đều có vẻ u trầm đi ít nhiều, thì thầy Lockhart trông vẫn hí hửng như thường.

Thầy đứng trước lớp cười tươi rạng rỡ với mọi người, kêu lên:

"Vui lên nào! Sao mà ai cũng thuỗn mặt ra như vầy?"

Bọn học trò trao nhau những cái nhìn dễ nổi sùng, nhưng không ai trả lời thầy Lockhart.

"Không lẽ mọi người không nhận thấy gì sao?"

Thầy Lockhart nói thong thả như thể đám học trò đều là một lũ ngốc.

"Tai họa đã qua rồi! Thủ phạm đã bị bắt..."

Dean vọt miệng hỏi lớn:

"Ai nói vậy thầy?"

Bằng giọng của một người đang giảng giải "một cộng một là hai", thầy Lockhart nói:

"Chàng trai trẻ thân mến ạ, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật không đời nào bắt lão Hagrid nếu như không chắc chắn trăm phần trăm là lão ấy có tội."

Ron lên tiếng, còn lớn tiếng hơn cả Dean:

"Ờ phải, đời nào!"

Thầy Lockhart vẫn nói tiếp, giọng hết sức tự mãn:

"Này trò Ron, ta dám nói là ta biết rõ chi tiết về việc bắt lão Hagrid nhiều hơn trò biết đấy, Ron ạ."

Ron há miệng định cãi lại, nhưng nó đành phải ngậm miệng lại giữa chừng câu vì bị Harry đá một cái đích đáng dưới gầm bàn (và lần này may là không trúng Hannah). Harry nhắc:

"Lúc đó tụi mình đang tàng hình, coi như mình đâu có mặt ở đó. Không nhớ sao?"

Cơn hồ hởi phấn khởi đáng ghét của thầy Lockhart, như muốn nói rằng thầy đã dư biết từ lâu là lão Hagrid không xài được, cùng với sự tin tưởng ngây thơ của thầy rằng toàn bộ chuyện rắc rối lâu nay đã tới hồi chấm dứt, làm cho Harry ghét giận đến nỗi cậu chỉ muốn vứt phăng cuốn "Lang thang cùng Ma cà rồng" đi cho rồi. Nhưng cậu tự dằn lòng lại, viết cho Ron và Hannah mấy chữ:

"Tối nay hành động."

Hannah trao cho Harry một ánh nhìn kiên định. Ron nuốt nước miếng một cách khó nhọc, và nhìn qua chiếc ghế trống bên cạnh, nơi Hermione vẫn thường ngồi. Chỗ trống đó dường như giúp củng cố quyết định của nó, và Ron gật đầu.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor vào những ngày này lúc nào cũng chật cứng, bởi vì từ sáu giờ chiều trở đi bọn trẻ đâu còn chỗ nào khác để mà la cà. Với lại, chúng cũng có rất nhiều điều để bàn tán với nhau. Kết quả là phòng sinh hoạt chung không bao giờ yên ắng trước nửa đêm cả.

Ngay sau bữa chiều, Harry đã lôi tấm Áo khoác Tàng hình ra khỏi rương, ngồi đè lên tấm áo suốt từ tối cho đến nửa đêm, chờ cho phòng sinh hoạt chung vắng người.

Fred và George rủ Ron và Harry chơi bài Xì-náp nổ. Ginny lặng ngồi, đúng ngay cái ghế của Hermione thường ngồi, cùng với Hannah bên cạnh, quan sát mấy người anh của cả hai người đang chơi. Ron và Harry cố ý chơi thua để kết thúc ván bài sớm cho rồi. Nhưng dù vậy, đến tận sau nửa đêm, Fred, George và Ginny mới chịu rời phòng sinh hoạt chung để đi ngủ.

Ba đứa cẩn thận đợi cho tất cả những âm thanh vọng lại từ phòng ngủ nam và phòng ngủ nữ đều tắt ngấm rồi mới lấy tấm áo khoác, tung ra, trùm lên mình cả bọn, rồi trèo qua cái lỗ thủng trên chân dung Bà Béo mà ra ngoài.

Đi xuyên qua lâu đài, vừa đi vừa tránh đụng đầu các thầy cô cánh gác tuần tra vào lúc này còn hãi hùng hơn những lần trốn ngủ trước. Cuối cùng ba đứa cũng lần ra được tới tiền sảnh, đẩy cái chốt của cánh cửa khổng lồ bằng gỗ sồi, nhẹ nhàng lách mình qua, cố gắng không gây một tiếng kèn kẹt nào, rồi thoát ra ngoài khoảnh sân đầy ánh trăng.

Ba đứa sải chân dẫm trên lớp cỏ đen thui, băng ngang mảnh vườn rộng. Ron đột ngột nói:

"Biết đâu mình đi vô tới khu rừng rồi mới thấy là chẳng có gì để theo dõi. Nói cho cùng, mấy con nhện đó chắc gì đã kéo nhau đi vô rừng. Mình biết đúng là tụi nhện đó trông có vẻ chạy về hướng khu rừng thiệt, nhưng..."

Ron kéo dài giọng nhẩn nha, với niềm hy vọng là cuối cùng tụi nó khỏi phải đi vô khu Rừng Cấm. Hannah cũng chỉ đành nhìn người bạn thân bằng ánh mắt tội nghiệp.

Ba đứa tới trước cửa nhà lão Hagrid, cánh cửa sổ nhà lão tối thui làm tăng thêm vẻ buồn thảm. Harry đẩy cánh cửa ra, con Fang nhảy chồm lên, mừng như điên khi được thấy lại bạn bè. Ba đứa sợ tiếng sủa reo mừng như pháo nổ của con chó có thể đánh thức cả lâu đài dậy. Tụi nó vội lấy cho Fang mấy viên kẹo mật trong cái hộp thiếc để trên nóc lò sưởi. Nhờ mấy viên kẹo này, hai hàm răng của con Fang dính chặt nhau và nó thôi sủa.

Harry để lại tấm áo tàng hình trên bàn của lão Hagrid. Khu Rừng Cấm tối đen như hũ nút nên cũng không cần tấm áo tàng hình lắm.

Harry vỗ về bắp đùi con chó, bảo:

"Đi thôi, Fang, tụi mình đi dạo một lát coi."

Fang mừng quýnh phóng theo mấy đứa nhỏ ra khỏi nhà và chạy bắn tới bìa rừng. Ngang qua một cây phong, Fang sung sướng giơ một cẳng sau lên tưới cây.

Harry và Hannah cùng rút cây đũa phép ra, lẩm bẩm:

"Lumos!"

Lập tức hai ngọn đèn nhỏ xíu xuất hiện ở đầu đũa, vừa đủ sáng để ba đứa dò tìm được dấu vết của những con nhện trên lối đi.

Ron nói:

"Sáng kiến hay đó. Mình cũng có thể thắp cây đũa phép của mình lên, nhưng mà, hai bồ cũng biết rồi, hổng chừng nó lại nổ tung hay giở thêm trò gì nữa... "

Harry vỗ lên vai Ron, chỉ xuống mặt cỏ: có hai con nhện lẻ đang vội vã chạy trốn ánh sáng của ngọn đèn cây đũa phép, chúng lẩn vào sau một gốc cây.

Ron thở dài, như thể đành chịu thua điều tồi tệ nhất:

"Thôi được. Mình sẵn sàng rồi. Tụi mình đi thôi!"

Vậy là cả bọn tiến vào rừng, Fang chạy loanh quanh, hít hửi đánh hơi những gốc cây và đám lá. Nhờ ánh sáng của ngọn đèn cây đũa phép, tụi nó lần theo được dấu của bầy nhện di chuyển dọc theo lối đi. Ba đứa đi theo lũ nhện có đến hai mươi phút, không nói năng gì, chỉ chăm chú lắng nghe động tĩnh, nhưng chúng cũng chẳng nghe thấy gì khác hơn tiếng cành khô gãy và tiếng lá xào xạc.

Càng đi sâu vô trong rừng, cây cối càng trở nên rậm rạp hơn, đến nỗi không còn thấy được cả những ngôi sao chi chít trên bầu trời phía trên cao. Chỉ còn lại hai ánh sáng duy nhất giữa biển đêm đen mênh mông là ngọn đèn ở đầu cây đũa phép của Harry và Hannah. Qua ánh sáng đó, chúng thấy mấy con nhện dẫn đường đã bắt đầu rẽ lối mòn.

Harry dừng bước, bàn tay vô thức tìm tới chỗ Hannah, nắm chặt tay cô. Cậu cố gắng tìm hiểu xem chỗ mà lũ nhện đang tới là đâu, nhưng xung quanh, ngoài vùng ánh sáng nhỏ nhoi của ngọn đèn đầu cây đũa phép, là một vùng hoàn toàn đen đặc. Lần trước Harry và Hannah cũng không đi vô rừng sâu dữ như lần này. Cậu còn nhớ rất rõ lần đó, cũng ở trong chính khu rừng này, lão Hagrid đã khuyên cậu đừng bao giờ rời bỏ lối đi. Nếu có thể, cậu cũng không muốn đi tiếp nếu điều đó có nghĩa là Hannah không gặp phải nguy hiểm. Nhưng giờ đây lão Hagrid đang ở cách xa chúng hàng dặm, có lẽ đang bị nhốt trong nhà tù phù thủy Azkaban, nhờ cậy vào tụi nó. Và những lời cuối của lão dặn dò Harry chỉ vỏn vẹn là hãy theo dấu những con nhện.

Có cái gì đó ẩm ướt chạm vào tay Harry khiến cậu giật mình nhảy lùi ra sau, dẫm phải chân Ron, làm cho Hannah cũng hoảng hốt theo. Nhưng hóa ra đó chỉ là mõm của con Fang.

Harry nói với Ron trong khi xoa đầu Hannah dỗ dành:

"Bồ thấy sao?"

Cậu chỉ có thể nhận ra ánh mắt của Ron phản chiếu ánh sáng leo lét của ngọn đèn cây đũa phép, chứ cũng khó mà nhìn thấy cả gương mặt bạn. Ron nói chán ngán:

"Thì đằng nào tụi mình cũng đã tới tận đây rồi."

Cả bọn lại tiếp tục đi theo những cái bóng chập chờn của lũ nhện, tiến vào sâu hơn nữa trong khu rừng. Lúc này không thể đi nhanh được, vì trong bóng đêm, những gốc cây và rễ cây lồi lên trên mặt đất làm con đường chúng đi trở nên hết sức gồ ghề trắc trở. Hannah cảm nhận được hơi thở nóng hổi của con Fang phà vào bàn tay, cô đưa tay lên xoa nhẹ đầu nó. Cứ đi được một chút cả đám lại phải dừng lại để quơ đèn nhìn xem lũ nhện đã đi tới đâu.

Có vẻ như tụi nhỏ đã đi như vậy ít nhất là nửa tiếng đồng hồ. Áo chùng móc vô bụi gai và những cành cây thấp là xà. Một lát sau chúng nhận thấy mặt đất hình như đổ dốc, mặc dù cây cối vẫn mọc khít rịt không thay đổi.

Bỗng nhiên con Fang phát ra một tiếng sủa lớn, âm vang, làm cho cả ba đứa nhỏ hết hồn, thiếu điều vuột hết da.

Ron la to:

"Cái gì vậy?"

Nó cố nhìn thủng màn đêm đen đặc chung quanh, tay túm chặt cùi chỏ Harry.

Harry thở mạnh, bàn tay đã chuyển sang kéo Hannah và trong ngực:

"Có cái gì đó di chuyển xung quanh đây... Lắng nghe đi... Hình như có cái gì đó lớn lắm..."

Hannah cũng run run nói:

"Nó... Có phải nó đang đến chỗ chúng ta không?"

Cả ba đứa lắng nghe. Đâu đó bên cánh phải, có một vật gì to lớn lắm đang bẻ gãy cành lá để mở đường qua khu rừng.

Ron lảm nhảm không thôi:

"Ôi, thôi, thôi rồi, thôi rồi..."

Harry nổi điên lên gắt:

"Im đi! Nó nghe thấy bồ bây giờ."

"Nghe tiếng mình hả?" giọng Ron the thé một cách bất thường "Nó nghe tiếng con Fang trước rồi còn đâu!"

Bóng tối dường như đè lên cả tròng mắt của mấy đứa nhỏ khi cả ba cứ đứng trân ra, mắt mở to, chờ đợi, hoảng sợ. Có một tiếng gầm gừ rất lạ nổi lên, rồi lại lặng trang.

Harry hỏi:

"Hai người nghĩ coi nó sắp làm gì?"

Ron nói:

"Chắc nó sắp sửa nhảy chồm lên mình."

"Em nghĩ là nó...nó..."

Hannah tưởng tượng ra mấy cái chân dài ngoằng, co quắp đầy lông lá, càng run ghê hơn, không nói hết câu được.

Mặc dù, đến cô cũng thấy nghi hoặc vì sao bản thân lại tưởng tượng đến loài vật đó...

Ba đứa sợ quá, run lập cập, chỉ biết chờ đợi chứ không dám nhúc nhích gì nữa.

Rồi Harry lại thì thầm hỏi:

"Không biết nó bỏ đi chưa?"

"Ai mà biết!" Ron kêu lên.

Lúc đó, bỗng dưng bên phải tụi nó sáng lòa lên một thứ ánh sáng nhàn nhạt, đặc biệt trong bóng đêm đen thui ánh sáng càng thêm mờ ảo doạ người, đến nỗi cả ba đều giật mình theo bản năng lui lại phía sau mấy bước. Thế nhưng con Fang lại kêu lên một tiếng vui mừng và nhảy chồm về phía trước, nhưng rồi lại bị kẹt vô mấy bụi gai.

"Ôi trời!"

Hannah kêu lên khi nhận ra chủ nhân của thứ ánh sáng đấy.

"Anh Harry, Ron, đó là Bạch kỳ mã!"

Phía sau một cái thân cây lớn, hai con Bạch kỳ mã trưởng thành cực kỳ xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt ba đứa trẻ. Mỗi con đều có bộ lông mượt mà màu trắng, bốn chân dài thon thả, bộ móng vàng lấp lánh cùng với bờm và sừng màu ngọc trai. Cả thân mình chúng giống như có chất dạ quang, phát sáng lung linh giữa khoảng rừng u tối.

Miệng Ron há hốc. Biểu cảm của Harry cũng không kém phần sững sờ. Hannah đang vừa cảm thán vẻ đẹp của chúng vừa tự hỏi tại sao chúng lại xuất hiện ở đây, thì bỗng dưng một tiếng rít lâu ngày không xuất hiện vang lên trong đầu cô:

"Chúng nó tới đây vì ngươi, con nhóc."

Là tiếng của Basilisk.

Hannah ngạc nhiên, trong đầu hình thành nên câu hỏi:

"Vì tôi?"

Basilisk lại rít lên, lần này có hơi khoái trá:

"Ngươi là trinh nữ duy nhất ở đây. Vả lại, linh hồn của ngươi lại thuộc cái loại mà Bạch kỳ mã thích nhất. Trong sáng. Vô tội. Sự sợ hại của ngươi đã kêu gọi bản năng bảo vệ của chúng. Mặc dù, ta phải nói, kêu gọi được Bạch kỳ mã trưởng thành, còn tận hai con. Ngươi phải có thêm điều gì đó đặc biệt... Nếu ngươi có thể làm cho chúng đồng ý để cho hai thằng nhãi kia chạm vào, thì ta dám nói ngươi là loài người mà chúng thích nhất.. trong một ngàn năm qua."

Nghe xong lời của Basilisk, Hannah hiếu kỳ nhìn lên hai con kỳ mã. Giống như thật sự tương giao với ý nghĩ của cô, chúng chầm chậm tiến lại gần. Con Fang lại kêu lên hai tiếng ư ử nho nhỏ khác.

"Ối!"

Ron kêu lên ngạc nhiên khi thấy một trong hai con Bạch kỳ mã cúi đầu xuống chỗ Hannah, để cho cô bé chạm vào bờm cùng sừng của nó. Con còn lại hơi chững bước khi quay sang chỗ hai đứa con trai, nhưng rồi nó cũng tiến lại gần, mặc dù không cúi đầu. Ron cùng Harry hơi run run, nhưng cũng thành công chạm được vào con kỳ mã.

Mà nhìn bộ mặt của hai người, Hannah dám chắc là họ không biết rằng con trai vốn dĩ không bao giờ được Bạch kỳ mã cho phép đụng chạm, và rằng họ lúc này hẳn là những trường hợp hi hữu đầu tiên... có thể là từ trước đến nay.

Fang có vẻ khoái mấy con Bạch kỳ mã lắm. Nó bám sát chân Harry, và Harry cảm thấy được đuôi con chó đang vẫy như điên. Từ từ thở chậm lại, Harry cất cây đũa phép của mình vô túi áo. Ánh sáng từ mấy con kỳ mã xem ra cũng đủ nhìn, lại không doạ tới mấy con nhện.

Trong khi Hannah và Ron cảm thán về mấy con Bạch kỳ mã này, Harry nheo mắt tìm kiếm trong vùng ánh sáng mà chúng toả ra, xem có dấu vết gì của mấy con nhện nữa không? Nhưng lũ nhện xem ra đã thừa lúc bò đi hết cả.

Harry nói:

"Tụi mình lạc mất dấu vết rồi. Thôi, đi tìm lũ nhện đi."

Nhưng cả Hannah và Ron đều không đáp. Hai người thậm chí không nhúc nhích, mắt cứ trừng trừng ngó một điểm nào đó ngay đằng sau Harry, hơi lơ lửng một chút phía trên cao. Bộ mặt Ron xạm đi vì nỗi kinh hoàng.

"Chạy đi!" Hannah kêu lên, quay người về phía hai con Bạch kỳ mã. Chúng cúi đầu nhìn cô, rồi, chỉ trong một cái chớp mắt liền phóng vụt về phía mảng rừng tối.

Harry thậm chí không đủ thời gian để quay lại để coi đó là cái gì. Một tiếng "CÁCH" thiệt to vang lên và cậu bỗng cảm thấy có cái gì đó vừa dài vừa lông lá quắp ngang thân, nhấc cậu lên khỏi mặt đất, khiến cậu bị treo lơ lửng trên không, mặt ngó xuống đất. Harry kinh hãi, ra sức vùng vẫy, rồi cậu lại nghe thêm một tiếng "CÁCH" nữa, và thấy hai chân của Ron cũng bị kéo lên khỏi mặt đất luôn. Nhưng tiếng hét của Hannah mới là thứ làm cho cậu hoảng sợ hơn cả. Cậu muốn hét tên cô bé, nhưng lại không dám làm kích động thứ đang quắp lấy cô. Con Fang rên rỉ và tru lên thống thiết. Trong nháy mắt, Harry bị cuốn đi vào tuốt trong rừng sâu.

"Không... Không, đừng mà!" Hannah kêu lên, âm thanh sợ hãi của cô từng nhát đâm sâu vào lòng Harry. Với cái đầu thòng xuống, Harry nhận thấy mình bị một con quái vật có sáu cái chân dài cực kỳ và đầy lông tha đi. Cậu khẩn cấp muốn quay đầu lại, nhưng dù cố đến mấy vẫn không thành công. Hai chân trước của quái vật quặp chặt Harry trong đôi càng đen bóng. Đằng sau nó, Harry có thể nghe tiếng chân của một quái vật khác, hẳn là đang quắp Ron, và một con đang quắp Hannah. Lũ quái vật đang tiến vào sâu giữa rừng, Harry nghe được cả tiếng con Fang đang cố vùng thoát khỏi càng của con quái vật thứ tư. Con Fang còn sức rống lên rền rĩ, chứ Harry thì dù rất muốn gào thét vẫn không thể thốt được lời nào. Cậu cắn chặt răng, tập trung hết sức vào việc phân biệt tiếng thở của Hannah trong thời khắc kinh khủng này. Cô bé có vẻ không khóc, nhưng vẫn còn run dữ lắm...

Hannah cố gắng khôi phục bình tĩnh, mặc dù xét vào hoàn cảnh bị một con nhện khổng lồ đầy lông lá bám lấy thì điều đó có vẻ như bất khả thi. Giờ đây cô đã không còn quá kinh hoàng khi phát hiện mình quên đi tình tiết truyện nữa, mặc dù đó cũng không phải là chuyện hay ho gì. Hannah tập trung vào những thứ khác xung quanh, nhưng vẫn không thể nào biết được họ bị quái vật quắp đi như vậy trong bao lâu khi mà sự sợ hãi vẫn còn đang bao trùm lấy đầu óc. Thình lình bóng tối bỗng nhạt đi một chút, bây giờ cô có thể nhìn thấy mặt đất đầy lá rơi giờ đây đã lúc nhúc lũ nhện. Cố nhướn người ngó nghiêng ngó ngửa, Hannah nhận thấy cả bọn đã đến bên mép một cái hố rộng. Cái hố này quang đãng không bị cây cối che khuất, nên nhờ ánh sao trên trời soi mờ mờ xuống đáy hồ, mà Hannah thấy bày ra một khung cảnh tồi tệ nhất mà cô từng nhìn thấy trong đời.

Một đống.

Nhện. Khổng. Lồ.

Không phải những con nhện bé tí bò lê ngổn ngang giữa đám lá khô trên mặt đất, mà là những con nhện kếch xù như những cỗ xe ngựa, có đến tám mắt, tám chân, đầy lông lá, và đen ngòm. Tên khổng lồ nhền nhện đang quắp Harry mở đường xuống hố qua một cái bờ cựu kỳ dốc, đến một cái mạng nhện khum khum mờ mờ giăng ngay ở trung tâm cái hố. Những con nhền nhện khổng lồ khác xúm xít chung quanh mạng nhện, giơ càng lên nhấp lách cách một cách hào hứng trước cảnh đồng bọn đem về những con mồi có vẻ ngon lành.

Khi con nhền nhện khổng lồ thả mồi ra, Harry té chổng kềnh xuống đất rồi lồm cồm bò dậy, hốt hoảng quay về phía sau tìm Hannah. Ron và Fang cũng bị té uỵch xuống bên cạnh. Còn con nhện đăng quắp Hannah lại có vẻ hơi chần chờ, cuối cùng lại khom chân đặt Hannah xuống bằng cách nhẹ nhàng nhất nó có thể làm, tuy vẫn làm cô bé lảo đảo một chút, nhưng được Harry đỡ lấy ngay lập tức. Fang không còn tru sủa gì nữa, chỉ nằm co ro một chỗ, im thin thít. Ron thì trông hãi hùng y chang như Harry. Miệng cậu ngoác rộng như đang gào, một tiếng gào không thành lời, còn hai con mắt thì trố ra đến hết mức mà nó có thể.

Harry ôm lấy Hannah vừa an ủi vừa bảo vệ, bỗng nhận ra con nhền nhện kếch xù đã quắp cậu tha về đây đang nói gì đó. Cũng khó nghe ra nó nói gì, vì cứ mỗi tiếng thốt ra đều được đệm bằng tiếng càng nhắp lách cách.

Con nhền nhện ấy kêu:

"Aragog! Aragog!"

Từ chính giữa cái vòm mạng nhện mờ mờ thong thả hiện ra một con nhền nhện có kích thước bằng một con voi và chân cẳng con nhền nhện này có màu xám, còn những con mắt trên cái đầu có càng thì màu trắng đục. Con nhền nhện này mù.

Vừa nhắp càng một cách sốt ruột, con nhền nhện mù được gọi là Aragog lên tiếng hỏi:

"Cái gì đó?"

Con nhền nhện đã bắt được Harry trả lời:

"Người."

Aragog nhích tới gần hơn, tám con mắt trắng đục của nó đảo quanh mơ hồ.

"Có phải bác Hagrid không?"

Con nhền nhện bắt được Ron đáp:

"Người lạ."

Aragog quạu quọ nhắp càng ra lệnh:

"Giết chúng đi. Ta đang ngủ..."

Harry la to:

"Chúng tôi là bạn của bác Hagrid."

Trái tim cậu dường như đã nhảy khỏi lồng ngực mà vọt lên tới cổ họng. Nếu như không có trách nhiệm bảo vệ em gái làm hồi chuông nhắc nhở, không biết cậu có đủ dũng khí mà hét lên lúc này hay không.

Lách cách lách cách, tiếng nhắp càng của những con nhền nhện khổng lồ vang lên khắp chung quanh. Aragog dừng lại. Rồi nó chậm rãi nói:

"Bác Hagrid chưa bao giờ phái người nào đến gặp ta."

Hannah thở gấp gáp, run rẩy giải thích:

"Bác Hagrid đang bị rắc rối. Bởi vậy mà chúng tôi phải đến đây."

Con nhền nhện già lặp lại:

"Bị rắc rối à?"

Hai anh em cảm nhận được sự quan tâm lẫn trong những tiếng nhắp càng lách cách.

"Nhưng tại sao bác ấy phái tụi bây đến đây?"

Harry nghĩ đến chuyện cố đứng lên, nhưng rồi cậu quyết định bỏ ý nghĩ đó đi, vì cậu không tin rằng chân cẳng cậu còn đỡ nổi thân hình mình, đừng nói là cậu không thể rời vòng tay khỏi Hannah. Vì thế, Harry cứ giữ nguyên tư thế quỳ dưới đất mà nói, ráng hết sức mà bình tĩnh:

"Ở trường, người ta cho là bác Hagrid đã thả... thả gì đó ra giết hại học trò. Họ đã bắt bác nhốt vô ngục Azkaban rồi."

Aragog tức giận nhắp càng như điên, và đám đông nhền nhện hiện diện khắp hố cũng đồng loạt nhắp càng hưởng ứng. Tiếng nhắp càng lách cách nghe có vẻ như một tràng vỗ tay, nhưng là một tràng vỗ tay làm đứa nào đứa nấy teo hết gan ruột vì kinh hoàng.

Aragog lại cáu kỉnh lên tiếng:

"Nhưng chuyện đó đã xưa rồi mà. Xưa lơ xưa lắc. Ta còn nhớ rõ. Chính vì chuyện đó mà họ đuổi học bác ấy. Họ tưởng ta chính là con quái vật trú ẩn trong Phòng chứa Bí mật. Họ tưởng bác Hagrid đã mở cửa Phòng chứa Bí mật và thả ta ra."

Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Harry, cậu hồi hộp lắp bắp hỏi lại:

"Vậy... vậy ra... ông không... không phải là con quái vật đã thoát ra từ Phòng chứa Bí mật?"

"Ta hả?"

Aragog quát lên, càng nhắp lách cách tức giận.

"Ta không hề sinh ra trong cái lâu đài đó, quê ta ở một nơi xa lắm. Một kẻ lữ hành đã đem ta cho bác Hagrid từ khi ta hãy còn là một cái trứng. Bác Hagrid lúc đó cũng hãy còn là một cậu học trò. Nhưng bác ấy đã chăm sóc ta, giấu ta trong hộc tủ trong lâu đài, nuôi ta bằng thức ăn thừa mà bác góp nhặt ở bàn ăn. Bác Hagrid là một người tốt, một người bạn vĩ đại của ta. Khi họ phát hiện ra ta, đổ thừa ta gây ra cái chết của cô nữ sinh đó, thì bác Hagrid bảo vệ ta. Từ đó tới giờ ta vẫn sống trong khu rừng này, bác Hagrid vẫn thường lui tới đây thăm viếng ta. Bác ấy thậm chí còn lo cả chuyện dựng vợ gả chồng cho ta nữa, bác ấy đem Mosag về đây làm vợ ta, và tụi bây thấy đó, gia đình ta nay đã con đàn cháu đống đầy ra đó. Tất cả đều nhờ tấm lòng bác ái của bác Hagrid..."

Hannah rên rỉ một tiếng đau khổ. Rõ ràng là dối với cô bé, chuyện cố gắng nhân giống loài nhện, đặc biệt là cái loài khổng lồ chuyên ăn thịt người, là điều mà cho dù là do bác Hagrid làm thì cũng không thể chấp nhận được. Harry càng ôm chặt cô hơn.

Cậu thu gom tất cả lòng can đảm còn sót lại trong người, hỏi:

"Vậy... ông không hề... tấn công ai hết?"

Con nhền nhện già ồm ồm quát:

"Không đời nào. Bản năng ta cũng không hiền lành gì, nhưng vì kính trọng bác Hagrid, không đời nào ta làm hại một con người. Xác của cô bé bị giết nằm trong buồng tắm nữ. Mà ta thì không hề biết đến chỗ nào khác trong lâu đài, ngoài cái hốc tủ nơi mà bác Hagrid đã nuôi lớn ta. Nòi giống ta vốn chuộng sự yên tĩnh trong bóng tối..."

"Vậy thì... ông có biết cái gì đã giết chết cô gái đó không?"

Harry liều mạng hỏi tiếp, và nói luôn:

"Tại vì, cho dù là cái gì đi nữa, thì bây giờ nó lại đang tấn công học trò trong trường..."

Lời nói của Harry chìm trong hàng loạt tiếng lách cách của những cái càng khắp nơi thi nhau nhắp một cách giận dữ.

Nhưng mà với Hannah, thì còn một giọng rắn rít khác đang vang lên trong đầu:

"Lũ nhền nhện... Haha... Nếu ta mà biết... cả một đám..."

"Con nhóc, để chủ nhân biết... tính ăn thịt ngươi, hẳn là... cuối cùng cũng sẽ được thả tự do!... Một bữa nhền nhện nướng..."

Hannah nghe tiếng được tiếng mất, nhưng cũng hiểu được đại ý. Thế nhưng sự cao hứng của Basilisk cũng không thể làm giảm bớt kinh sợ trong lòng cô lúc này.

Bóng những con nhền nhện kếch xù bồn chồn chuyển động chung quanh Harry và Hannah

Aragog nói:

"Kẻ đó sống trong lâu đài. Là một sinh vật cổ xưa mà nòi giống nhền nhện của ta sợ hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Khi ta cảm nhận được sự tồn tại của con ác thú đang quanh quẩn trong lâu đài, ta đã van nài bác Hagrid thả ta ra. Ta vẫn còn nhớ rõ mà."

Harry khẩn thiết nài nỉ:

"Là con gì vậy?"

Chung quanh dậy lên tiếng nhắp càng lách cách to hơn, những bóng đen của những con nhền nhện khổng lồ như đã tiến đến sát Harry rồi.

Aragog giận dữ nói:

"Ta không muốn nói đến nó! Ta không bao giờ gọi tên nó! Ngay như với bác Hagrid, ta cũng không bao giờ nói tới tên của con ác thú ghê rợn đó, cho dù bác đã gặng hỏi ta nhiều lần."

Harry không muốn thúc ép một con nhền nhện già. Nhất là trong lúc bầy nhền nhện chung quanh cứ dồn sát tới Hannah và cậu từ mọi phía. Aragog có vẻ như đã chán chuyện trò. Nó chậm rãi lùi về chỗ ngồi của mình ở giữa cái mạng nhện hình vòm. Nhưng lũ nhền nhện con cháu nó thì vẫn tiếp tục từ từ dồn sát tới hai anh em và Ron. Hannah nghe tiếng lá bị nghiến rào rạo quanh mình. Cậu tha thiết khẩn khoản gọi Aragog:

"Vậy thôi chúng tôi đành đi về vậy."

Giọng Aragog rề rề:

"Đi về? Ta không nghĩ vậy đâu..."

"Nhưng... nhưng..."

"Lũ con trai con gái của ta, theo lệnh ta, không hại bác Hagrid. Nhưng ta không thể nào cản được lũ chúng nó những món thịt tươi sống tự dẫn xác tới lãnh địa của ta nộp mạng. Thôi, vĩnh biệt, hỡi những người bạn của bác Hagrid."

Hannah vội vàng ngẩng đầu, tay cầm chặt cây đũa phép, xoay mình nhìn quanh. Cách chỉ chừng non thước, ngất ngểu phía trên đầu cô là một đoàn quân nhền nhện hình thành một bức tường vững chắc bao vây. Lũ nhền nhện háu đói nhắp càng lách cách và trố ra những con mắt lấp lánh trên những cái đầu đen xấu xí không chịu nổi.

"Không... Không được..." Hannah lẩm bẩm, tay vô thức chạm lên chiếc nhận. Basilisk đang rít lên gì đó về việc thả hồn của hắn ra để doạ lũ nhện, nhưng Hannah không muốn để lộ điều đó ra lúc này.

Có nên dùng xà ngữ không? Nhưng nếu lũ nhện vốn không sợ rắn nói chung mà chỉ sợ Tử xà, vậy thì không phải là càng chọc giận chúng hay sao?

Đầu óc Hannah xoay chuyển thật nhanh. Lại nhìn thấy Harry đã rút cây đũa phép ra, nhưng cô cũng biết là chẳng ích gì, vì lũ nhền nhện đông quá. Và nhìn biểu cảm của cậu thì hẳn là muốn quyết chiến đấu để sống còn...

Anh trai cô đang gặp nguy hiểm...

Harry... Em sẽ không để anh gặp bất kỳ nguy hiểm nào...

Bỗng một sức mạnh kỳ lạ trào lên trong người cô. Một lời nói xuất hiện trong đầu, lại cùng một lúc phát ra khỏi đôi môi vốn trắng bệch vì sợ hãi:

"Dừng lại!"

Giọng nói lạnh lẽo tựa như băng, uy lực áp đảo kinh người mang đến cảm giác của một mệnh lệnh tuyệt đối không thể cãi bỏ. Trong bóng tối, đôi mắt xanh ngời toả ra một thứ ánh sáng kỳ dị, lại vô cùng kiêu ngạo cùng cao lãnh, giống như nó vốn thuộc về một vị vương giả đứng đầu trăm tộc. Cùng lúc lại xen lẫn một cảm giác phẫn nộ như loài thú đáng sợ khát máu nhất dưới địa ngục, lúc này đang ra án tử cho con mồi của mình.

Lũ nhền nhện toàn bộ đều dừng lại như bị gạt phải công tắc, Aragog cũng khựng lại trước cái tổ của nó, mấy con mắt trắng dã đảo quanh liên tục, hướng thẳng về phía Hannah.

"Ngươi..."

Nó rít lên, trong đó nghe ra sự sững sờ.

Cả Harry và Ron đều quay qua nhìn cô bé.

Lúc này, người Hannah cũng bất động tại chỗ. Tim cô đập rộn ràng, cảm giác muốn trừng phạt lan toả từng ngóc ngách trong cô. Trừng phạt kẻ muốn hại Harry...

Thậm chí, giết --

Một từ này, đánh thẳng vào trái tim cô...

Chiếc kẹp tóc có gắn một ngôi sao nhựa đang được cặp dưới mái tóc mềm mại khẽ loé sáng...

Trong nháy mắt, toàn bộ khí thế cùng hơi thở lạnh lẽo biến mất khỏi Hannah, cô bé giống như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng, ngã thẳng về phía sau. Harry hoảng hốt đỡ lấy cô. Đàn nhện vẫn không tỏ một dấu hiệu dịch chuyển nào...

Aragog vẫn còn hướng mấy con mắt trắng dã về chỗ Hannah vừa đứng. Rồi nó bỗng rít to:

"Giết hai thằng con trai! Để đứa con gái sống! Không được làm cô ta bị thương!"

Hannah nghe thế cũng không thể nghĩ nhiều về chuyện vừa rồi. Cô tập trung toàn bộ sức lực vào tay cầm đũa phép, quyết một chiêu diệt ra một đường thoát. Nhưng cô vừa mới cố sức đứng dậy, thì bỗng nghe vang lên một trận vó ngựa nặng nề dồ dập, đồng thời, hàng loạt tia lửa rực rỡ bắn tới rọi soi thấu đáy hố.

Hàng chục con Nhân mã từ khắp bốn phương tám hướng đang giương những mũi tên lửa về phía lũ nhền nhện. Nhưng mà đang phi thẳng về phía lũ trẻ thì là một đàn phải hơn mười con Bạch kỳ mã. Bộ lông của chúng sáng rực rỡ hơn bao giờ hết trong đêm đen. Và sừng của chúng toả ra một sức mạnh kỳ kạ khiến cho bọn nhền nhện cuống cuồng chạy khỏi mỗi khi một con kỳ mã đến gần. Có hai con trông có vẻ đặc biệt quen thuộc dừng lại đằng trước Hannah và Harry, khom mình xuống.

Harry hét:

"Cứu con Fang!"

Rồi ngay sau đó, cậu bế Hannah đặt lên trên mình một con Bạch kỳ mã, còn bản thân cũng lập tức trèo lên đằng sau cô; Ron ôm ngang con Fang đã đờ đẫn như con chó trôi sông chỉ còn kêu ăng ẳng, vội vã trèo lên con thứ hai. Ngay khi cậu vừa làm vậy thì hai con kỳ mã bắt đầu phóng vọt đi, vó trước tung lên tông thêm mấy con nhền nhện nữa làm chúng té lăn kềnh sắp lớp.

Bạch kỳ mã vốn có tốc độ thuộc loại nhanh nhất trong tất cả các loài vật. Chúng tăng tốc vọt lên dốc, ra khỏi cái hố, và chẳng mấy chốc đã đưa ba người cùng một chó băng băng vượt qua khu rừng, lại khéo léo không để cành lá cây cối quật đập vô. Chúng có vẻ cũng rất khéo léo, thẳng táp phóng qua từng khoảng trống đan xen trong rừng, theo một con đường mà xem ra chúng đã tự biết lối một cách rõ ràng.

Harry ôm chặt lấy Hannah vẫn còn kiệt sức sau sự kiện vừa nãy, lúc này lại nhìn sang Ron cũng đang được con kỳ mã kia phóng với tốc độ kinh người. Miệng Ron vẫn còn há hốc trong động tác gào không thành lời, nhưng mắt thì không còn trợn lòi ra nữa.

"Bồ có sao không?" cậu hét lên hỏi.

Ron nhìn thẳng tới trước, tay ôm con Fang đang bắt đầu trông có vẻ an tâm trên lưng con Bạch kỳ mã, nhưng cậu chưa thốt nổi lời nào.

Thi thoảng, hai con kỳ mã cúi mình xuống để tránh cho lũ trẻ đập phải những bụi cây thấp. Tuy nhiên Harry cũng để ý thấy là con kỳ mã chở Ron không được chu đáo như con mà hai anh em cậu đang cưỡi, vì có lần Ron đã suýt té khi chúng né một cây sồi vĩ đại. Sau khoảng chừng mười phút nhọc nhằn, bọn Harry cũng được thấy lại mảnh trời trống trên cao.

Bỗng nhiên hai con Bạch kỳ mã giảm tốc độ cho đến khi dừng hẳn lại.. Thì ra đã đến được bìa rừng. Con Fang dù đã bình tĩnh ít nhiều nhưng khi được Ron thả ra vẫn phóng đi như một mũi tên, chạy cụp đuôi xuyên qua hàng cây, về thẳng phía ngôi nhà của lão Hagrid.

Harry bế Hannah trên tay, bước xuống dễ dàng sau khi con Bạch kỳ mã đã khựu chân xuống, và một hay hai phút sau, Ron mới có vẻ hoàn hồn, tay chân bắt đầu có cảm giác, và nó bắt chước Harry leo xuống khỏi lưng con kỳ mã (mà Harry nghi ngờ là sắp đá Ron khỏi vì mất kiên nhẫn), mắt vẫn còn đờ dại và cổ còn cứng đơ.

Harry tính bảo Ron vỗ hai con kỳ mã để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng chúng né khỏi Ron ngay tức khắc, chỉ cúi xuống dưới tầm tay Hannah. Cô bé giơ tay vuốt bờm của chúng, và rồi chúng quay trở vô rừng và trong chốc lát là biến mất.

Vẫn không có ý định đặt Hannah xuống, Harry cứ như vậy bế cô bé quay trở lại căn chòi của lão Hagrid để lấy lại tấm Áo khoác Tàng hình mới thôi. Con Fang vẫn còn run rẩy dưới tấm chăn đắp trong cái ổ của nó. Khi hai anh em trở ra ngoài, chúng thấy Ron đang nôn thốc nôn tháo trong thửa vườn bí rợ của lão Hagrid.

Ron vừa chùi miệng vô ống tay áo vừa thều thào nói:

"Mình sẽ không đời nào tha thứ cho bác Hagrid. Nghe lời ổng: theo chân những con nhện! Thiệt là nhờ phước đức ông bà mình mới còn sống sót trở về đây."

Hannah nói, dù giọng cô không được thuyết phục cho lắm:

"Mình nghĩ là bác Hagrid không thể ngờ là Aragog lại nỡ làm hại đến bạn bè của bác như vậy đâu."

Ron cẫn còn tấm tức, thụi một nắm đấm vô tấm vách căn chòi:

"Thì chính đó là tai họa của bác ấy! Bác ấy cứ cho là những con quái vật không đến nỗi khủng khiếp như người ta đồn đại đâu. Thử coi, chuyện đó đưa bác ấy tới đâu? Nhà ngục Azkaban!"

Bây giờ giọng Ron run run không kiềm chế được nữa:

"Mà bác ấy hiểu mình đi theo mấy con nhện đến đó để làm gì chứ? Bây giờ mình muốn biết là chuyến mạo hiểm này thì giúp tụi mình tìm ra được cái gì nào?"

Harry tung tấm Áo khoác Tàng hình lên trùm kín cả ba đứa rồi xốc nách Ron, đỡ bạn đi về tòa lâu đài.

"Bác Hagrid muốn cho chúng ta biết là bác vô tội, bác không hề mở cánh cửa Phòng chứa Bí mật. "

Ron khịt mũi tỏ vẻ bất đồng ý kiến. Hiển nhiên, theo ý Ron thì ấp trứng nhền nhện trong hốc tủ không thể nào được coi là vô tội. Và Hannah thì cũng không thể nào phản bác điều này.

Khi bóng tòa lâu đài hiện ra lù lù trước mặt, Hannah phối hợp giúp sửa sang tấm áo để yên chí là chân cẳng tụi nó cũng được phủ kín, rồi mới đẩy cánh cửa khổng lồ bằng gỗ sồi ra. Ba đứa cẩn thận đi ngược lên tiền sảnh rồi trèo lên cầu thang cẩm thạch, nín thở khi đi ngang qua những hành lang, nơi những người trong phiên trực đang đi lại canh phòng hết sức cảnh giác.

Cuối cùng cũng an toàn về được tới phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Ở đó, củi lửa đã cháy rụi thành tro tàn. Ba đứa cởi áo khoác ra, Ron trèo lên cầu thang xoắn để lên phòng ngủ của mình, còn lại Harry thì chưa muốn để Hannah lại một mình sau những chuyện vừa rồi, nán lại phòng Sinh hoạt chung với cô.

Hannah ngã lên cái ghế bành dài, không màng đến cả chuyện cởi giày hay cởi áo chùng, dù đây là hai việc mà cô tuyệt đối phải làm trước khi nằm ngủ. Tuy nhiên Harry lại chẳng cảm thấy buồn ngủ lắm. Cậu ngồi ở mép ghế, vừa tháo giày cho cả hai vừa thảo luận về những điều mà Aragog đã nói.

"Hannah này, anh nghĩ, con quái vật trong lâu đài nghe có vẻ hao hao giống như một thứ quái vật "Voldermort", nhỉ? - ngay đến những con quái vật khủng khiếp khắc mà cũng không thể nhắc đến tên... Nhưng mà rốt cuộc nó là cái gì, làm sao hóa đá được các nạn nhân?"

Hannah nghiêm túc lắng nghe, tay vô thức sờ lên chiếc nhẫn. Cô lờ mờ nhớ lại một vài chi tiết trong đầu, cẩn thận chậm rãi nói:

"Dù nó là gì đi chăng nữa, thì Tom Riddle đã bắt nhầm người, em nghĩ rằng Người kế vị Slytherin đã trốn thoát an toàn, và không ai dám chắc kỳ này cũng chính là kẻ đó đã mở cánh cửa Phòng chứa Bí mật ra, hay lại mới nảy ra Người kế vị khác nữa."

Harry chuyển lên đầu bên kia, rút chân lên ghế, ngồi dựa lưng vào gối, ngắm ánh trăng suông tràn qua cửa sổ tháp Gryffindor. Hannah thuận tiện hơi dịch lên, gối đầu lên đùi anh trai. Cậu vừa suy nghĩ vừa thuận tay vuốt tóc cô.

Thế nhưng cậu nghĩ chán chê vẫn không vỡ ra được là tụi nó có thể làm gì. Lần theo đầu mối nào đó thì tụi nó cũng đi tới ngõ cụt hết rồi.

Như Hannah nói, vậy thì chẳng có ai trong tòa lâu đài này có thể có câu trả lời cho Harry cả. Chẳng có ai để Harry hỏi hết. Cậu ngửa đầu tựa lên thành ghế, vẫn suy nghĩ lung tung về những điều Aragog đã nói.

Khi cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng đã không còn có thể chống lại, và khi cả hai anh em đồng ý là đã đến lúc về phòng thì Hannah quyết định là sẽ nói ra điều cuối cùng mà cô còn nhớ về câu chuyện trước khi tỉnh dậy vào sáng mai với trí nhớ hoàn toàn rỗng không.

"Harry này... Em..."

Hannah khẽ gọi trong bóng tối. Harry nghe thấy liền dùng đũa phép tạo ra một nguồn sáng nhỏ trong nháy mắt, lại mỉm cười vươn tay tới ôm lấy cô:

"Sợ tối sao, mèo con?"

Hannah bật cười khẽ, lắc đầu nhè nhẹ trong lòng cậu:

"Em lớn rồi, Harry."

"Luôn luôn là con mèo nhỏ của anh cả thôi." Cậu cúi đầu hôn một cái lên mái tóc cô, giọng nói cưng chiều "Nếu em không muốn ngủ một mình, thì có thể về phòng với anh. Dù sao mai cũng là cuối tuần, cả đám đều dậy muộn, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút..."

"Harry!" Hannah kêu lên một tiếng nho nhỏ, cắt ngang cao hứng giữa chừng của anh trai.

"Em muốn nói là... Harry, cô gái đã chết ấy. Aragog nói xác cô ấy được tìm thấy trong buồng tắm. Không chừng cô ấy vẫn chưa ra khỏi buồng tắm, không muốn đi tiếp, nếu như...cô ta vẫn ở đó thì sao?"

Harry thấy cô phản đối với kế hoạch ngủ chung thì hơi bất mãn một lúc. Nhưng rồi cậu cũng chợt hiểu ra điều cô đang muốn nói.

"Không lẽ em cho là... Không lẽ đó là con ma khóc nhè Myrtle?"

---*---

@๓ɑϲɑɾօղօíɾ

[170620]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro