Bí ẩn dưới hành lang cũ

Một tuần trôi qua kể từ khi năm học thứ hai bắt đầu, Hogwarts vẫn giữ nguyên vẻ hùng vĩ nhưng đã dần quen với nhịp sinh hoạt mới. Kaity, Severus và Lily vẫn duy trì thói quen sớm mai gặp nhau ở sân trường, trước khi tất cả các lớp học bắt đầu. Hôm nay, thời tiết lạnh nhưng trong trẻo, ánh nắng len qua các ô cửa sổ lớn chiếu xuống bậc thang đá cũ, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà.

Kaity bước đi phía trước, mắt dõi theo từng bức tường, từng hành lang. Cô cảm giác có điều gì đó… khác lạ. Những âm thanh lạ, như tiếng rên rỉ yếu ớt từ những cánh cửa bị khóa, thoáng qua trong đầu cô. Cô nghiêng người, nhìn kỹ bức tường cuối hành lang phía đông, nơi thường không có học sinh lui tới.

“Cậu thấy không, Sev? Có gì đó ở kia…” Kaity thì thầm, tay chỉ về phía bức tường đá tối màu.

Severus nhíu mày, ánh mắt lấp lánh sự tò mò và dè chừng. “Nhìn giống như… một lối đi cũ bị đóng kín từ lâu. Chưa ai đụng đến chỗ này đâu. Cẩn thận, Kaity, không phải tất cả bí mật trong lâu đài đều thân thiện.”

Lily theo sát hai người, vừa lo lắng vừa hứng thú: “Cậu hai… hay cô ấy, Kaity, cảm giác gì đó à? Như là mùi ma thuật cũ hay bóng dáng gì đó?”

Kaity gật đầu, đôi mắt nâu sáng lên, tràn đầy quyết tâm: “Tớ không biết… nhưng tớ muốn kiểm tra. Một phần tớ cảm giác như nơi này đang gọi tớ.”

Bộ ba tiến lại gần bức tường. Kaity nhấc tay chạm vào bề mặt lạnh lẽo, và bất chợt một khe hở nhỏ xuất hiện, ánh sáng yếu ớt từ phía sau chiếu ra. Một luồng khí lạnh lùa vào, mang theo mùi hương đất cũ và bụi bặm. Severus nheo mắt, nghiến răng: “Đừng có mà chạy vào mà không chuẩn bị phép.”

Kaity nở một nụ cười tinh nghịch nhưng đầy tự tin, rút đũa ra: “Tớ đã chuẩn bị rồi. Chỉ cần cậu đứng bên cạnh là đủ an toàn.”

Họ nhẹ nhàng bước qua khe hở, và ngay khi vừa vào bên trong, cả ba đều giật mình: hành lang dẫn vào một căn phòng cổ kính, tràn ngập ánh sáng xanh lờ mờ từ những tấm phù điêu treo trên tường. Tiếng rên rỉ, tiếng xào xạc giờ đã rõ ràng hơn, như thể có ai đó hoặc thứ gì đó đang di chuyển bên trong.

“Đây không phải là lớp học hay phòng học bình thường… Tớ chưa từng thấy nơi này trong bản đồ lâu đài.” Lily thốt lên, giọng run run nhưng đầy tò mò.

Kaity tiến thêm vài bước, mắt đảo quanh phòng, nhận thấy những bóng hình mờ ảo nhảy múa trên tường. “Cậu thấy không… Có gì đó tồn tại ở đây. Có thể là… một sinh vật, hay… một linh hồn bị nhốt.”

Severus cắn môi, nắm chắc đũa: “Nếu là linh hồn hay sinh vật nào đó… thì tốt nhất ta chuẩn bị trước đi. Kaity, không được liều mạng.”

Nhưng Kaity chỉ cười, đôi mắt sáng lên vẻ quyết tâm: “Đây là cơ hội để khám phá… và tớ không muốn bỏ lỡ.”

Và từ góc tối nhất của căn phòng, một ánh sáng xanh lờ mờ bắt đầu tụ lại, như thể có một đôi mắt đang theo dõi họ. Bộ ba đứng im, lặng lẽ, cảm nhận được bóng dáng bí ẩn của thứ gì đó từ lâu đã bị lãng quên trong lâu đài.

Không ai nhận ra, chỉ vài bước chân nữa thôi, họ sẽ chạm trán với linh hồn cổ xưa và bí ẩn, mở ra chuỗi phiêu lưu mới kéo dài suốt năm học thứ hai, nơi những mối nguy hiểm lẫn cơ hội đều đan xen, thử thách cả phép thuật lẫn trí thông minh của họ.

Kaity mỉm cười: “Được rồi, bọn mình bắt đầu khám phá nhé. Đây sẽ là một năm học… khó quên.”

Severus hừ một tiếng, nhưng ánh mắt lộ vẻ hứng thú khó giấu. Lily nắm chặt tay Kaity, vừa lo lắng vừa háo hức. Và từ trong bóng tối, ánh sáng xanh lờ mờ kia dường như… mỉm cười với họ.

Bóng tối trong căn phòng cổ hắt lên từng vệt ánh sáng xanh nhạt, phản chiếu qua những tấm phù điêu như nhảy múa theo nhịp thở của ba người. Kaity bước lên trước, đũa vững chắc trong tay, mắt nâu sáng long lanh.

“Cậu cảm nhận gì chưa, Lily?” Kaity thì thầm.

Lily cau mày, mắt dõi theo từng chuyển động của ánh sáng: “Cảm giác… như ai đó đang quan sát bọn mình. Nhưng không phải bằng mắt thường…”

Severus đứng sau, nắm chặt đũa, miệng lẩm bẩm: “Đừng có mà la lên nếu nó xuất hiện. Tớ nghi ngờ đây là linh hồn cổ xưa, nhưng chưa xác định mức nguy hiểm.”

Một tiếng rên rỉ vang lên từ phía góc phòng, khiến cả ba giật mình. Ánh sáng xanh lờ mờ bắt đầu tụ lại thành hình dạng con người mờ ảo, đôi mắt sáng như ngọc bích, nhưng khuôn mặt không rõ nét, trông như đang biến động theo từng nhịp thở.

Kaity bước lên, hơi run nhưng giọng vẫn dứt khoát: “Xin chào… Tớ là Kaity Times. Chúng tôi không có ý làm phiền. Cậu… cậu là ai?”

Linh hồn mờ ảo không trả lời, nhưng từ từ lơ lửng tiến lại gần, phát ra những tiếng vọng như gió rít qua khe đá. Lily cầm tay Kaity: “Kaity… hãy cẩn thận…”

Severus nghiến răng, giọng cứng: “Nếu nó làm một cử động lạ, tớ sẽ can thiệp.” Cậu giơ đũa, chuẩn bị cho một phép phòng vệ đơn giản, ánh mắt không rời hình bóng xanh kia.

Ánh sáng chớp lên, và một âm thanh vang lên trong đầu Kaity, như tiếng nói trực tiếp vào tâm trí: “Người từ ngoài thời gian… tại sao lại đến nơi đây?”

Kaity nhíu mày, bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh: “Tớ… tớ chỉ vô tình lạc đến đây. Chúng tôi không muốn gây hại.”

Linh hồn chợt lùi lại, đôi mắt xanh long lanh, và một mảnh ánh sáng tách ra, vẽ nên những ký hiệu cổ xưa trên không trung. Kaity nhướng mày, nhận ra đây là một thứ phép thuật cực kỳ cũ, không giống bất cứ phép nào cô từng học ở Pháp.

Severus thì thầm: “Đây không phải chuyện đùa… Nó có thể đang thử thách chúng ta.”

Lily run run nhưng vẫn kiên quyết: “Chúng ta phải tìm cách hiểu nó… hoặc sẽ bị mắc kẹt ở đây.”

Kaity hít sâu, tay nắm chặt đũa, đồng thời nghĩ đến mọi kiến thức về phép thuật cổ xưa mà cô từng học. Cô phát hiện rằng nếu đặt tay lên không trung, nối các ký hiệu lại theo đúng thứ tự, ánh sáng sẽ dịu xuống.

Cô nói nhỏ: “Tớ sẽ thử… theo nhịp của ký hiệu.” Severus đứng bên cạnh, mắt dõi theo từng cử động, sẵn sàng can thiệp nếu linh hồn có hành động hung dữ. Lily đứng gần Kaity, nắm tay cô, vừa tiếp thêm sức mạnh vừa quan sát.

Ánh sáng xanh chợt dịu lại, hình dạng mờ ảo ổn định. Một giọng nói vang lên, lần này có thể nghe được bằng tai thường: “Ngươi… là người mang thời gian khác… Có dũng khí, nhưng còn non nớt. Nếu muốn tồn tại… phải chứng minh trí tuệ và lòng can đảm.”

Kaity nhấp nhổm, giọng cô vừa run vừa dứt khoát: “Chúng tôi sẽ cố gắng. Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội.”

Linh hồn mờ ảo quay lưng lại, rồi tan dần như khói, để lại một quyển sách cổ rơi trên sàn. Kaity cúi xuống nhặt lên, mở ra và thấy các ký hiệu bí ẩn, mà cô biết rằng chúng sẽ dẫn tới nhiều bí mật cổ xưa hơn trong lâu đài, thử thách trí tuệ, phép thuật và cả lòng can đảm của ba người.

Severus trầm ngâm, giọng lộ vẻ thán phục: “Cậu… Kaity, khả năng của cậu… tớ không ngờ.”

Kaity nhún vai, mỉm cười: “Chúng ta vừa mới khởi đầu thôi. Ai biết được những gì còn chờ đợi…”

Lily hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng rực: “Một năm học mới… sẽ không hề bình thường đâu.”

Bộ ba rời khỏi căn phòng cổ, mang theo cuốn sách và một cảm giác vừa hồi hộp, vừa hứng khởi. Họ biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên của chuỗi phiêu lưu kỳ bí mà Hogwarts còn ẩn giấu, nơi thử thách và những bí mật cổ xưa đang chờ họ khám phá.

Kaity đặt quyển sách cổ lên bàn trong  thư viện , ánh sáng từ đèn lồng phản chiếu lên các ký hiệu lấp lánh. Severus đứng bên cạnh, tay đan chặt đũa, mắt chăm chú nhìn từng trang giấy vàng cũ. Lily ngồi đối diện, hơi run run nhưng tò mò không kém.

“Các ký hiệu… không giống bất cứ phép thuật nào tớ từng học,” Kaity thở dài. “Nhưng tớ nghĩ nếu kết hợp đúng thứ tự, có thể… mở ra thứ gì đó.”

Severus nhíu mày, nghiêm túc: “Cậu có chắc muốn thử không? Nó có thể chứa bẫy phép thuật.”

Kaity mỉm cười, tay lướt nhẹ theo các ký hiệu: “Không thử sao biết được. Hơn nữa, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này.”

Lily lo lắng: “Nhưng… nếu xảy ra chuyện, chúng ta sẽ làm sao?”

“Chúng ta là một đội,” Severus đáp ngắn gọn. “Cứ theo kế hoạch, không ai được hành động riêng lẻ.”

Kaity gật đầu, đặt tay lên trang sách đầu tiên. Ngay lập tức, ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ các ký hiệu, tạo thành một bản đồ ba chiều lơ lửng trong không khí. Mỗi ký hiệu đều liên kết với những cạm bẫy nhỏ, như những viên bi ma thuật tự động lướt quanh, chớp nháy như đang quan sát họ.

“Nhìn này…” Kaity chỉ vào một vòng xoáy ánh sáng. “Nếu ta dịch đúng các ký hiệu, có thể giải mã dòng chảy thời gian bên trong lâu đài.”

Severus rùng mình, giọng trầm: “Nói cách khác… nó có thể đưa chúng ta quay ngược hoặc lướt tới những sự kiện trong quá khứ?”

“Có khả năng,” Kaity thừa nhận. “Nhưng phải cực kỳ cẩn thận. Một sai sót thôi là có thể… hỏng mọi thứ.”

Ba người quyết định thử nghiệm một phép nhỏ, kết hợp đũa với ký hiệu trong sách. Một làn sương mờ xuất hiện, xoay tròn xung quanh họ. Đột nhiên, một cạm bẫy ma thuật bất ngờ bật ra: những tia sáng xanh lao về phía Severus.

“Ra khỏi đường!” Kaity hét, nhảy ra và dùng một phép chắn đơn giản để chặn tia sáng. Lily thét lên, kéo Kaity về phía sau. Severus nhảy lên, đũa quét qua, tia sáng va chạm vào tường và biến mất.

“Hơi nguy hiểm nhỉ,” Kaity thở dốc, mắt sáng lên vì vừa hồi hộp vừa thích thú.

Severus nhìn Kaity, giọng vừa nghiêm nghị vừa thừa nhận: “Cậu… thật sự có năng lực, Kaity. Không ai nghĩ một học sinh mới lại xử lý tình huống như thế.”

Lily mỉm cười, tay vẫn giữ chặt Kaity: “Nếu không có cậu, chắc chắn tớ sẽ khóc mất.”

Kaity liếc qua sách, lần này bình tĩnh hơn. Cô đặt ba bàn tay lên các ký hiệu cùng lúc, nói từng lời chú nhỏ để ổn định phép. Bản đồ ba chiều bắt đầu định hình rõ hơn, hé lộ một loạt địa điểm bí ẩn trong Hogwarts, từng phòng, hành lang, và những căn hầm chưa ai biết.

“Đây… là một kho báu lịch sử và phép thuật,” Kaity thầm nghĩ. “Và có lẽ… còn liên quan đến dòng chảy thời gian.”

Severus nghiêng đầu, mắt nhìn theo ánh sáng: “Nếu ai đó biết chúng ta có cuốn sách này… không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Chúng ta phải giữ bí mật,” Kaity đồng ý. “Nhưng tớ muốn thử… từng phần, khám phá các cạm bẫy nhỏ trước, rồi mới tiến tới bí ẩn lớn hơn.”

Lily nhíu mày: “Các cạm bẫy đã nguy hiểm như vậy… bí ẩn lớn hơn thì… không biết ra sao.”

“Đó là lý do chúng ta cần nhau,” Severus đáp, ánh mắt nhìn Kaity sâu sắc hơn, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. “Một người không thể làm được chuyện này.”

Ba người ngồi lại, mở sách ra giữa bàn, ánh sáng xanh nhạt nhấp nháy theo nhịp tim họ. Cả Hogwarts như chìm vào tĩnh lặng, nhưng bên trong những bức tường cổ kính ấy, dòng thời gian và phép thuật đang âm thầm chuyển động, chuẩn bị thử thách bộ ba học sinh trẻ tuổi nhất mà vẫn đầy dũng khí: Kaity, Severus, và Lily.

Sau khi cánh cửa bí mật hé mở, Kaity, Severus và Lily bước vào một căn hầm tối mờ, mùi bụi cũ và nến cháy hòa quyện tạo nên không khí vừa rùng rợn vừa kích thích sự tò mò. Trên bức tường đá, các ký hiệu cổ xưa lóe sáng nhè nhẹ khi Kaity chạm tay vào quyển sách, như thể nó phản ứng với cô.

Ngay khi bước vài bước, một làn sương lạnh bao quanh họ và bóng ma cổ xưa xuất hiện, trầm mặc quan sát ba người. Ánh mắt bóng ma dừng lại ở Kaity, khiến cô cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ nhưng cũng đầy áp lực. Chỉ cô và bóng ma hiểu được điều gì đang tồn tại bên trong con người Kaity, khiến cô càng phải thận trọng hơn.

Trên đường đi, ba người chạm trán hàng loạt cạm bẫy: những bức tường phép thuật tự động di chuyển, những hình nộm ma thuật tấn công nếu ai bước sai vị trí, và những dòng ký tự biến hóa liên tục trên sàn đá. Severus vốn lanh lợi và thận trọng, Lily nhanh nhạy và tò mò, nhưng chỉ có Kaity mới vừa đọc hiểu ký tự vừa khéo léo điều chỉnh phép thuật để vô hiệu hóa cạm bẫy mà không gây nguy hiểm cho nhóm.

Một cạm bẫy đặc biệt thử thách khả năng phản xạ: những mũi tên ma thuật lao tới từ mọi hướng. Kaity nhanh trí dùng một phép khiển lực nhẹ, đánh bật chúng về phía bức tường, khiến Severus và Lily trầm trồ. Bóng ma cổ xưa gật đầu nhẹ, ánh mắt tán thưởng nhưng vẫn mang vẻ bí ẩn.

“Ngươi… khác hẳn những kẻ đã từng đi qua lâu đài này,” bóng ma lên tiếng, giọng vang vọng trong hầm. Kaity lặng lẽ gật đầu, giữ im lặng về những bí mật sâu bên trong bản thân.

Những cạm bẫy tiếp theo càng phức tạp hơn, nhưng Kaity không hề nao núng. Mỗi thử thách đều được cô phân tích và giải quyết, vừa chứng tỏ trí thông minh vượt trội, vừa khiến Severus và Lily vừa ngưỡng mộ vừa có phần lo lắng cho cô.

Khi họ đặt chân đến một căn phòng rộng lớn, trung tâm là một chiếc bàn đá với nhiều biểu tượng ma thuật lạ, ba người nhận ra rằng đây chỉ mới là bước khởi đầu của chuỗi phiêu lưu ly kỳ, nơi các bí ẩn cổ xưa, phép thuật và trí tuệ sẽ thử thách họ hết lần này đến lần khác.

Họ tiến sâu vào hầm ngục, ánh sáng từ những ngọn nến lung linh phản chiếu lên các biểu tượng kỳ bí trên tường đá. Ở trung tâm căn phòng thứ ba, một cạm bẫy phức tạp nhất hiện ra: một mê cung phép thuật với các hàng cột bốc khói xanh lơ, những viên đá ma thuật tự động di chuyển và dòng ký tự biến hình liên tục trên sàn. Bất cứ ai bước sai đều sẽ kích hoạt một luồng phép ma sát mạnh, khiến người đó bị ném về lại lối vào.

Severus cau mày, Lily lộ vẻ lo lắng. “Đây… không phải trò chơi trẻ con nữa rồi,” cậu thì thầm.

Kaity hít một hơi sâu, mắt sáng lên, bước tới mép mê cung. Cô lướt tay trên quyển sách cổ đang cầm, những ký tự phát sáng khi phản ứng với ý chí của cô. “Chúng ta phải suy nghĩ, không chỉ dùng phép thuật,” cô nói, giọng bình tĩnh nhưng quyết đoán.

Cậu và Lily nhìn cô, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng khi thấy Kaity vừa giải mã ký tự, vừa điều khiển phép thuật để tạo ra những đường đi tạm an toàn. Cô lướt từng bước, những luồng sáng nhỏ từ đũa phép cắt xuyên qua các cột khói, vô hiệu hóa luồng ma lực nguy hiểm. Mỗi lần một cột di chuyển sai hướng, Kaity nhanh trí điều chỉnh, khiến mê cung dần dần mở ra lối đi an toàn.

Severus không giấu được sự kinh ngạc: “Cô… làm được điều đó mà không hề bị thương…” Cậu dần nghi ngờ, ánh mắt thoáng lộ vẻ cảnh giác: năng lực của Kaity vượt xa học sinh bình thường.

Lily thì không giấu được sự ngưỡng mộ: “Kaity… cậu giỏi quá, tôi chưa bao giờ thấy ai xử lý cạm bẫy phức tạp thế này.”

Kaity mỉm cười, không giải thích thêm, chỉ lặng lẽ dẫn hai người vượt qua mê cung. Khi cả ba cuối cùng đặt chân vào căn phòng cuối cùng, một chiếc bàn đá khắc đầy ký tự lấp lánh hiện ra, trung tâm là một viên pha lê kỳ lạ. Cả nhóm cảm nhận rõ đây mới chỉ là bước khởi đầu, và sức mạnh của Kaity sẽ còn được thử thách nhiều hơn nữa.

Severus đứng lặng nhìn Kaity, trong đầu hiện lên vô số câu hỏi: cô là ai, tại sao phép thuật lại uyển chuyển và tinh tế đến vậy… và tại sao anh cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa có một chút cảnh giác trước khả năng của cô.

Ánh sáng từ những ngọn nến trong hầm ngục nhảy múa trên bức tường đá, chiếu rõ các ký tự lấp lánh trên sàn và trần nhà. Mùi ma lực còn sót lại từ mê cung trước khiến không khí nặng nề, căng thẳng. Severus và Lily đứng sau Kaity, vừa hồi hộp vừa tin tưởng.

Kaity dừng lại trước một cánh cửa đá khắc đầy các ký tự run rẩy, phát ra âm thanh rì rầm kỳ quái. Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu và đưa tay ra phía trước. Không chỉ dùng đũa phép, Kaity bắt đầu kết hợp những cử chỉ tay tinh tế với trí lực của mình. Các ký tự run rẩy như “đáp lại”, tỏa ra ánh sáng xanh dương nhạt, tách ra thành những luồng năng lượng uốn lượn, xếp lại thành hình một con đường an toàn.

Severus nheo mắt, khó tin. “Cậu… cậu không chỉ dùng phép, đúng không? Đó là… ý chí?”

Kaity mở mắt, nụ cười vừa tự tin vừa bí ẩn: “Có lẽ… cậu có thể gọi là trí tuệ phép thuật kết hợp trực giác.” Cô bước từng bước một, khiến các cột năng lượng dịch chuyển theo ý muốn, mở lối đi an toàn cho cả ba.

Lily thốt lên: “Tôi chưa bao giờ thấy ai làm điều này! Kaity, cậu… thật phi thường!”

Severus nghi ngờ hơn bao giờ hết. Ánh mắt cậu vừa kinh ngạc vừa thận trọng. Năng lực của Kaity rõ ràng vượt quá khả năng một tân sinh bình thường, nhưng cô chỉ hé lộ vừa đủ để giúp họ an toàn. Cậu cảm giác rằng có nhiều bí mật cô đang che giấu, và điều đó thôi thúc một phần tò mò vừa sợ hãi trong lòng cậu.

Khi bước qua cạm bẫy cuối cùng, Kaity nhẹ nhàng hạ tay, những ký tự và luồng năng lượng biến mất như chưa từng tồn tại. Cả nhóm đứng lặng, thở dốc, cảm nhận rõ sự nguy hiểm vừa trôi qua.

Severus quay sang Kaity, giọng trầm hẳn: “Cậu… cậu không giống bất kỳ học sinh nào tôi từng thấy. Cậu là ai thật sự?”

Kaity mỉm cười, đôi mắt lấp lánh, không trả lời trực tiếp: “Chúng ta còn nhiều việc phải làm, Severus. Hiện tại, chỉ cần tin tớ là đủ.”

Lily thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng nhíu mày nhìn Kaity, nhận ra rằng còn rất nhiều bí ẩn chưa được hé lộ. Không khí vừa hồi hộp vừa ly kỳ tràn ngập căn phòng, báo hiệu rằng chuỗi phiêu lưu sắp tới sẽ còn nhiều thử thách hơn nữa.

Khí lạnh từ những hành lang hầm ngục lan tỏa lên da thịt, khiến Kaity và Severus phải siết chặt áo choàng. Lily đi sát bên, ánh mắt đầy lo lắng. Cạm bẫy vừa giải xong chưa kịp để lại dấu vết, nhưng cả ba đều biết rằng những thử thách phía trước còn nguy hiểm hơn.

“Chúng ta nên quay lại phòng ngay,” Kaity nói, giọng vừa nghiêm túc vừa vội vã. “Cạm bẫy tiếp theo… tớ cần nghiên cứu kỹ hơn trước khi tiến vào.”

Severus gật đầu, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ bất an. Cậu thầm nhận ra rằng năng lực của Kaity không chỉ là phép thuật thông thường, mà còn là khả năng cảm nhận và thao túng năng lượng ma thuật theo cách tinh tế. “Cậu dẫn đường,” cậu nói, giọng trầm nhưng vững, “tớ đi sau để bảo vệ cậu và Lily.”

Ba người di chuyển nhanh qua những hành lang u tối, từng tiếng bước chân vang lên đều khiến họ căng thẳng. Lily thỉnh thoảng quay lại nhìn xung quanh, vẫn còn sợ hãi sau những cạm bẫy vừa trải qua, nhưng Kaity trấn an cô: “Chúng ta đã vượt qua được rồi, chỉ cần đi thẳng là về phòng an toàn.”

Khi vừa bước qua cánh cửa hầm, ánh sáng vàng nhạt từ hành lang chính của Slytherin bao trùm, mang lại cảm giác quen thuộc và dễ chịu. Severus thở phào, nhưng vẫn quay sang Kaity, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa thán phục: “Cậu… thật sự mạnh hơn mọi người nghĩ. Nhưng tớ vẫn chưa hiểu hết khả năng của cậu.”

Kaity mỉm cười, đôi mắt lấp lánh một chút bí ẩn: “Tớ sẽ nói khi thời điểm thích hợp, Severus. Giờ thì… chúng ta nghỉ ngơi đã.”

Lily đặt tay lên vai Kaity, cười nhẹ: “Ít nhất bây giờ chúng ta còn sống để kể lại. Và tớ đoán, việc quay về phòng sẽ là phần dễ dàng nhất trong hôm nay rồi.”

Cả ba vừa bước vào phòng sinh hoạt Slytherin, vừa cảm nhận sự yên bình tạm thời. Dù cuộc phiêu lưu còn dang dở, nhưng không khí nhẹ nhõm này cho họ thời gian để hồi sức, chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo—và Kaity vẫn giữ kín những bí ẩn của mình, để Severus và Lily dần nhận ra rằng cô không hề bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro