Comeback Hogwarts

Kaity tìm Severus ở phòng sinh hoạt Slytherin, nơi cậu đang ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiều xiên qua những thanh kính màu. Cô bước đến, hơi bối rối nhưng vẫn giữ nét kiên định, tay ôm một tập ảnh nhỏ.

“Severus, tớ… muốn tặng cậu vài thứ,” Kaity nói, mở tập ảnh ra trước mặt cậu. Những tấm hình được chụp lén, ghi lại những khoảnh khắc ba người: cả ba cùng cười trên sân Quidditch, Kaity và Lily đang pha trò trong thư viện, Severus tập trung luyện thuốc, những giây phút họ cùng nhau trò chuyện hay lén phá vài trò nho nhỏ.

Severus nhíu mày, hơi nghi ngờ nhưng vẫn nhận lấy tập ảnh. “Những tấm này… cậu chụp lén à?”

Kaity gật nhẹ, hơi cười: “Ừ… tớ muốn giữ lại những kỷ niệm này. Nhìn đi, không có tấm nào riêng tớ đâu, chỉ có cậu và Lily thôi. Tớ… chỉ muốn cậu và Lily nhớ về những khoảnh khắc này thôi.”

Severus lặng người, mắt dõi theo từng bức ảnh. Cậu thấy những nụ cười, những khoảnh khắc tinh nghịch, và một cảm giác ấm áp len vào tim. Dù bên ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, bên trong cậu không khỏi rung động vì sự chu đáo, tinh tế và lòng quan tâm âm thầm của Kaity.

Kaity quay lại, ánh mắt hơi lo lắng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, ngồi xuống đối diện Severus. Cô khẽ mở lời, giọng trầm nhưng chan chứa cảm xúc:

“Severus… nếu… nếu giờ tớ phải biến mất một thời gian dài, lâu lắm… lâu ơi là lâu, cậu… có đợi tớ không?”

Severus nhíu mày, trầm ngâm nhìn cô. Trong ánh mắt cậu là một hỗn hợp bối rối, lo lắng và… một chút mềm lòng mà Kaity chưa từng thấy trước đây. Cậu nắm chặt tay tập ảnh, giọng khàn khàn nhưng chắc chắn:

“Tớ… tớ sẽ đợi. Không biết lâu đến đâu, nhưng tớ sẽ đợi. Đừng lo.”

Kaity thở phào nhẹ nhõm, một nụ cười nửa giấu nửa hiện nở trên môi. Cô cảm nhận được sự quan tâm âm thầm nhưng vững chắc của Severus – một điều khiến cô vừa ấm lòng, vừa thấy khóe mắt mình rưng rưng.

Kaity rảo bước qua hành lang vắng lặng của Hogwarts, ánh nến le lói phản chiếu trên đá lạnh, khiến mọi thứ vừa huyền ảo vừa yên tĩnh. Trong tay cô là những tấm ảnh mà cô lén chụp Severus và Lily trong những khoảnh khắc đời thường, nụ cười hồn nhiên, ánh mắt tinh nghịch – thứ mà cô muốn họ ghi nhớ, kể cả khi cô biến mất.

Trước khi rời đi, cô ghé vào văn phòng Dumbledore. Cánh cửa mở ra, ánh sáng ấm áp từ đèn pha lê chiếu lên khuôn mặt già nua nhưng đầy uy nghi.

“Cụ Dumbledore…” Kaity cúi đầu. “Con sắp phải rời khỏi đây… về dòng thời gian của mình. Nhưng con hứa sẽ trở lại – không phải bây giờ, nhưng… vào một tương lai không xa.”

Dumbledore gật đầu, đôi mắt sáng lên một cách hiểu ý. “Ta biết, Kaity. Hãy cẩn thận. Năng lực con nắm giữ… không phải trò chơi. Nhưng ta tin con đủ khôn ngoan để kiểm soát nó. Khi trở lại, sẽ còn nhiều điều để học, nhiều bí mật để khám phá.”

Kaity mỉm cười, cảm giác vừa ấm áp vừa day dứt. “Con sẽ không quên lời cụ dạy. Và… con cũng sẽ nhớ Severus, Lily.”

“Hãy để họ tự trưởng thành. Bí mật của con… sẽ là phần của riêng con, Kaity.” Dumbledore đáp, giọng trầm nhưng dịu dàng.

Rời văn phòng, Kaity tiến vào Rừng Cấm, nơi Aldric Times đã chờ sẵn. Không gian quanh cô tràn ngập mùi cây cỏ và sương đêm. Aldric nhìn Kaity với ánh mắt nghiêm túc nhưng ấm áp.

“Lần này con sẽ quay về dòng thời gian của mình,” ông nói. “Hãy nhớ: phép thuật này nguy hiểm, một sai sót nhỏ thôi cũng có thể giữ con lại trong vòng lặp vô tận. Giữ bình tĩnh, tập trung, và… tin tưởng bản thân.”

Kaity gật đầu. Tay cô run run chạm vào cây đũa phép cổ xưa mà Aldric trao, miệng nhẩm thần chú đã luyện tập nhiều buổi tối liền. Cả rừng Cấm bỗng sáng lên với ánh sáng xanh biếc từ ngọn đũa, nhấp nháy như những vì sao lung linh.

“Xin phép, Aldric…” Kaity thở sâu. Cô nhắm mắt, toàn thân tập trung vào từng nhịp thở, từng nhịp tim, tưởng tượng cảnh mình rời Hogwarts và trở về nhà, trở về dòng thời gian hiện tại.

Một luồng sáng chói lòa bùng lên, cuốn trọn cơ thể Kaity. Gió rít qua cây cổ thụ, tiếng lá xào xạc hòa cùng ánh sáng. Cô cảm giác như mình vừa bị nhấc lên, vừa lơ lửng trong không gian vô tận, vừa bình yên vừa hồi hộp đến nghẹt thở.

Khi mở mắt, cô đã đứng trong phòng khách quen thuộc của gia đình, ánh sáng ban mai rọi qua cửa sổ. Mùi cà phê, bánh mì nướng, và tiếng chim hót bên ngoài khiến Kaity thở phào. Mọi thứ trở lại hiện tại, nhưng trong tim cô, Hogwarts, Severus và Lily vẫn sống động, như thể chưa bao giờ rời đi.

Kaity chậm rãi bước ra khỏi ánh sáng kỳ ảo, mùi cà phê và bánh mì nướng lan tỏa quanh phòng khách. Ánh sáng bình minh nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, và tất cả đều trở nên quen thuộc đến nỗi cô phải nhắm mắt vài lần để tin rằng mình đã trở về.

“Kaity? Con đã thức dậy rồi sao?” mẹ cô, với ánh mắt vừa lo lắng vừa vui mừng, chạy đến bên cô.

“Con… con về rồi,” Kaity mỉm cười, cố giữ giọng điệu bình tĩnh. Cô cúi đầu hôn lên trán mẹ. “Con xin lỗi đã làm bố mẹ lo lắng.”

Bố cô tiến đến, vỗ vai cô một cách âu yếm. “Chúng tôi cứ biết con sẽ quay về an toàn. Nhưng Kaity… con trông khác lạ quá. Chắc là con đã trải qua một kỳ nghỉ thật đặc biệt, phải không?”

Kaity cười khẽ, đôi mắt ánh lên chút tinh nghịch. “Ừ… kỳ nghỉ… đặc biệt lắm.” Cô cố gắng giữ bí mật Hogwarts, chỉ kể một cách mơ hồ để bố mẹ không nghi ngờ. “Con… có vài điều muốn học hỏi ở nước ngoài, và… con đã luyện một số phép thuật cơ bản với thầy dạy ở đó. Không có gì đáng lo đâu.”

Bố mẹ cô gật đầu, có vẻ hài lòng với câu trả lời vừa đủ tò mò nhưng không quá chi tiết. Kaity thở phào nhẹ nhõm, nhủ thầm: “Ít nhất họ không biết sự thật. Hogwarts và Severus, Lily… vẫn là bí mật của riêng con.”

Cô đặt những tấm ảnh lén chụp trong túi, nhìn lại lần cuối như một lời nhắc nhở bản thân: những ký ức ấy, những tình bạn ấy, sẽ còn sống mãi trong tim cô, dù cô đang ở dòng thời gian của mình.

Kaity mỉm cười, vừa cảm giác nhẹ nhõm vừa khắc khoải. Dù đã trở về, nhưng trong lòng cô, Hogwarts vẫn là nơi cô muốn trở lại, nơi mà Severus và Lily đang đợi cô, và nơi những bí mật chưa kịp khám phá vẫn đang chờ.

Cô quay sang bố mẹ, nở nụ cười ấm áp: “Con sẽ kể cho bố mẹ nghe về những chuyến đi khác… nhưng trước mắt, con muốn dành thời gian bên gia đình.”

Bố mẹ cô mỉm cười, không hề hay biết rằng con gái mình vừa trải qua những chuyến phiêu lưu thời gian, những trận Quidditch nghẹt thở, và cả những bí mật phép thuật chỉ dành riêng cho Kaity.

Và trong lòng Kaity, một lời hứa lặng lẽ vang lên: “Hẹn gặp lại Hogwarts… khi thời điểm thích hợp.”

Mùa Đông năm 1993

Kaity bước xuống từ chiếc xe ngựa kéo của gia đình, đôi mắt cô ngỡ ngàng nhìn quanh. Cánh cổng Hogwarts vẫn sừng sững, được bao quanh bởi những tường đá rêu phong và những tháp cao vút chạm mây. Cơn gió mùa đông lướt qua, mang theo hương của những khu vườn và hồ nước rộng lớn mà cô đã từng mường tượng trong những giấc mơ hồi tưởng.

Con đường lát đá quanh lâu đài vẫn quanh co như xưa, những bậc thang dẫn lên tháp đồng hồ cao chót vót, và những khu vườn bên cạnh hồ, nơi nước phản chiếu ánh sáng lung linh của mặt trời mùa đông, khiến trái tim Kaity vừa hồi hộp vừa ấm áp. Cô nhận ra ngay những tảng đá mà cô từng nấp sau khi trốn học, những hàng cây mà ánh trăng soi bóng xuống mặt nước, và cả những con đường mòn dẫn tới Rừng Cấm.

Dừng lại một chút, Kaity hít sâu, để tâm hồn mình hòa vào không khí quen thuộc: mùi gỗ cũ của lâu đài, tiếng cười vọng ra từ Sảnh đường lớn, và âm thanh vang lên của những chiếc bậc thang ma quái mà chỉ Hogwarts mới có. Cô cảm thấy vừa háo hức vừa xúc động—Hogwarts vẫn nguyên vẹn như trong ký ức, nhưng giờ đây, cô bước vào với tư cách là một cô gái 18 tuổi, chín chắn hơn, mạnh mẽ hơn và sẵn sàng đối diện năm học cuối cùng.

Những con đường quanh lâu đài, những cây cầu đá, và cả lối đi dẫn đến sân tập Quidditch—mọi thứ đều gợi nhắc cô về hàng loạt kỷ niệm vui vẻ, phiêu lưu, và cả những bí mật chưa được khám phá. Kaity mỉm cười, biết rằng cô sắp bước vào một hành trình mới, nơi Hogwarts sẽ tiếp tục thử thách cô, nhưng cũng là nơi cô cảm thấy thuộc về.

Khi Kaity được dẫn vào phòng Dumbledore, ông đứng cạnh cửa sổ, ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm kính màu, soi lên mái tóc bạc lấp lánh và đôi mắt hiền từ nhưng tinh tường.

“Kaity,” Dumbledore nói, giọng ấm áp nhưng sắc bén, “rất vui khi con chọn Hogwarts là nơi hoàn thành những năm học cuối. Thời gian qua con đã học được nhiều điều, phải không?”

Kaity cúi đầu chào, nở nụ cười nhẹ: “Vâng, thưa cụ. Tôi đã trải qua nhiều thứ, nhưng Hogwarts luôn là nơi mình muốn trở lại.”

Dumbledore tiến lại gần bàn, ánh mắt dò xét một cách thăm dò nhưng không vạch trần bí mật nào: “Ta biết con đã luyện tập rất nhiều… phép thuật đặc biệt. Con đã thành công nhỉ ?”

Kaity hít một hơi, cố gắng giữ sự bình tĩnh: “Có, thưa cụ. Nhưng tôi đã học được cách kiểm soát tốt hơn, và… biết đâu sẽ cần dùng trong những tình huống nguy hiểm.”

Dumbledore gật đầu, nụ cười thoáng qua nhưng ánh mắt vẫn đầy tính toán: “Tốt. Nhớ rằng sức mạnh lớn cũng đi kèm trách nhiệm lớn. Hãy luôn cân nhắc trước khi hành động, Kaity.”

Kaity cúi đầu, cảm thấy vừa được động viên vừa hơi lo lắng. “ Tôi sẽ cẩn thận, cụ ạ. Cảm ơn cụ đã tin tưởng.”

Sau một hồi trò chuyện, Dumbledore nhẹ nhàng vẫy tay: “Được rồi, Kaity. Giờ cậu có thể chuẩn bị nhập học. Năm học cuối sẽ đầy thử thách, nhưng mình tin cậu sẽ vượt qua.”

Sảnh đường lớn vẫn rộng và tráng lệ như cô từng thấy trong những ký ức xa xăm. Ánh nến bay lơ lửng trên cao phản chiếu xuống những bàn dài, nơi các học sinh đang tụ tập trò chuyện, tiếng cười rộn ràng hòa lẫn mùi bánh nướng và kẹo ngọt. Kaity đi theo cụ Dumbledore, bước chân đều đặn nhưng trái tim không khỏi rung lên từng nhịp.

“Các em học sinh, xin chú ý,” Dumbledore nói, giọng trầm ấm nhưng vang vọng khắp Sảnh đường. “Chúng ta có một học sinh chuyển trường đặc biệt năm nay… Kaity Times.”

Cả Sảnh đường quay lại nhìn, ánh mắt tò mò dán chặt vào cô. Kaity đứng thẳng, hơi ngượng nhưng vẫn mỉm cười chào các bạn.Cả Sảnh đường chợt lặng đi một nhịp. Mọi ánh mắt đều dõi theo cô, nhưng có một đôi mắt khiến Kaity cảm thấy nhói lòng. Ở bục giáo sư, Severus Snape—giờ là giáo sư môn Độc dược kiêm chủ nhiệm Slytherin—ngẩng lên. Ánh mắt cậu ấy thoáng ngạc nhiên, hơi bối rối, nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh lạnh lùng thường thấy. Kaity nở một nụ cười nhỏ, cúi chào lịch sự, nhận ra sự thay đổi trong vóc dáng và khí chất của Severus—giờ cậu cao ráo hơn, trầm tĩnh hơn, nhưng vẫn là Severus mà cô từng biết.

Cô bước lên phía trước, lòng rộn ràng xen lẫn hồi hộp, và mũ phân loại từ từ hạ xuống đầu cô.
“À… Slytherin!” tiếng mũ phân loại vang lên, đầy dứt khoát.
Cả Sảnh đường vỗ tay, và Kaity tháo mũ xuống, ánh mắt tìm đến Severus

Severus đứng trên bục giáo sư, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng bên trong là một cơn sóng cảm xúc hỗn độn. Trái tim cậu bỗng đập nhanh khi nhìn thấy Kaity bước vào Sảnh đường, mái tóc rối nhẹ rơi xuống vai, ánh mắt sáng rực, từng bước đi tự tin nhưng vẫn giữ nét e thẹn đặc trưng.

Cậu cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói vẫn đều đều khi giới thiệu học sinh chuyển trường, nhưng từng nhịp tim, từng cơ bắp cậu đều căng thẳng đến mức cậu cảm nhận rõ sự kích động trong mình.

“Sau ngần ấy thời gian… sao cô vẫn vậy nhỉ? Vẫn rực rỡ, vẫn khiến người ta… khó chịu đến mức không dám tỏ rõ cảm xúc,” Severus tự nhủ thầm.
Cậu nhíu mày, cố gắng tập trung vào nhiệm vụ giáo sư—không để ai, đặc biệt là Kaity, nhận ra sự rung động và tức giận đang bùng lên bên trong.

Khi Kaity được phân loại về Slytherin và bước tới bàn, Severus giấu nhẹm cảm xúc trong ánh mắt lạnh lùng, lẩm nhẩm với chính mình:
“Giữ bình tĩnh, Snape… cô ấy chỉ là học sinh. Phải… chỉ là học sinh thôi.”

Nhưng mỗi cái cúi chào của Kaity, mỗi nụ cười khẽ với cậu đều khiến Severus cảm thấy vừa tức giận vừa bối rối—như thể thời gian chưa từng trôi đi, mọi ký ức, mọi cảm giác của năm học cũ lại ùa về, chỉ có điều giờ cậu phải giữ kín tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro