Giáng sinh bên nhau

Buổi chiều mùa đông đầu tiên len lỏi qua các hành lang Hogwarts, không khí Giáng Sinh tràn ngập từng ngóc ngách. Kaity ngồi trong phòng sinh hoạt Slytherin, đôi tay khéo léo đan từng mũi khăn len màu xanh lá và bạc — mỗi chiếc khăn đều có điểm nhấn riêng cho Severus và Lily. Cô thầm nghĩ, “Phải làm sao để cậu ấy vừa ấm áp vừa… không nghi ngờ gì về mình.”

Cùng lúc, trong phòng Gryffindor, Lily bận rộn với khuôn bánh quy, trộn bột và trang trí từng chiếc bánh theo màu sắc của Slytherin — phần nào để Kaity và Severus nhận ra tâm ý của cô. Mùi quế và socola lan tỏa khắp phòng, khiến cả Lily lẫn Kaity đều cười vui vẻ mỗi khi nghĩ đến phản ứng của Severus.

Severus, như mọi năm, vẫn giữ sự đơn giản nhưng đặc biệt của mình: hai lọ thuốc làm đẹp nho nhỏ, một cho Kaity, một cho Lily. Cậu cẩn thận gói chúng trong giấy nâu, buộc dây xanh lá — đơn giản, nhưng thể hiện tất cả sự quan tâm kín đáo mà cậu vốn luôn giấu kín. Trong lòng Severus vừa lo lắng vừa hồi hộp, tự hỏi liệu Kaity có thích món quà “không hề lãng mạn” này của cậu không.

Đêm trước Giáng Sinh, cả ba ngồi ở thư viện , lén lút trao nhau món quà. Kaity tặng khăn trước, ánh mắt vừa hồi hộp vừa hóm hỉnh: “Hy vọng cậu không phát hiện ra tớ đan bằng… tốc độ phù thủy.” Severus nhíu mày, nhưng khi quàng chiếc khăn quanh cổ, cậu không giấu nổi nụ cười mỉm: “Cậu đúng là… quá khéo.”

Lily thì háo hức trao bánh, Kaity vừa cắn một miếng vừa nháy mắt: “Tớ làm thêm cho cậu thử nếm trước đấy, Sev.” Severus cau mày, hơi lúng túng: “Tớ… không cần nếm.” Nhưng cuối cùng vẫn phải cầm bánh, ánh mắt vừa gắt vừa mềm mại, làm Kaity bật cười.

Khi Severus trao hai lọ thuốc cho Kaity và Lily, cả hai cô gái nhìn nhau nhếch mép: “Cậu vẫn thế nhỉ, đơn giản nhưng… hiệu quả.” Kaity vờ như tò mò mở nắp thử, lập tức tạo ra một tình huống nhỏ hài hước khi lọ thuốc bốc khói nhẹ, khiến cả ba bật cười. Severus đỏ mặt, nhíu mày, âm thầm dặn lòng lần sau phải cẩn thận hơn.

Cả ba ngồi cạnh nhau, giữa ánh nến ấm áp, tiếng cười khẽ vang trong phòng sinh hoạt, đan xen mùi bánh, mùi khăn len và chút khói phép thuật. Không khí Giáng Sinh không chỉ là quà tặng, mà còn là sự gắn kết, những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn dí dỏm, khiến cả ba cảm nhận rõ ràng tình bạn đặc biệt của họ.

Sáng Giáng Sinh, Sảnh đường Hogwarts rực rỡ ánh nến, trang trí bằng những dây kim tuyến xanh đỏ và những cây thông nhỏ đặt khắp nơi. Mùi bánh nướng, socola và quế lan tỏa khắp không gian, khiến cả hội trường tràn ngập không khí lễ hội. Kaity, Severus và Lily ngồi cạnh nhau trên bàn Slytherin – Gryffindor được phép ghép tạm dịp lễ – vừa cười vừa chia nhau bánh và kẹo.

Kaity nháy mắt với Severus khi thử miếng bánh quy vừa ngọt vừa giòn, còn Lily thì cười rạng rỡ, mắt lấp lánh vì vui vẻ. Severus vẫn giữ thái độ hơi nghiêm nghị, nhưng âm thầm theo dõi Kaity, thỉnh thoảng nhếch mép khi cô nàng trêu Lily về lớp học và các trò quậy dịp Giáng Sinh.

Sau khi ăn xong, Lily phải về nhà để đón kì nghỉ cùng bố mẹ. Kaity và Severus đứng lên đi theo, dẫn cô ra khỏi Sảnh đường. Trên hành lang, Lily vừa bước đi vừa nhí nhảnh kể chuyện về mấy món quà trong gia đình, còn Kaity cười khúc khích, thỉnh thoảng trêu Severus vì cậu trông nghiêm túc quá mức so với không khí lễ hội.

Severus thì âm thầm ghen với những niềm vui bình dị của Lily, vừa lo vừa tự nhủ phải bảo vệ Kaity trong khi dẫn bạn đi. Kaity nhận ra điều đó và thầm mỉm cười, tận hưởng không khí ấm áp xen lẫn những cảm xúc rối rắm của Severus. Khi đến cổng dẫn ra khỏi lâu đài, họ trao nhau cái ôm tạm biệt – Lily rạng rỡ, Kaity nhí nhảnh, Severus hơi bối rối nhưng vẫn nắm tay Kaity một nhịp thật nhanh như để “bảo vệ” cô trước mùa lễ hội.

Họ nhìn Lily bước đi, bóng dáng cô khuất dần, còn Kaity và Severus quay về lâu đài, không khí Slytherin giờ trở lại trầm mặc hơn, nhưng trong lòng cả hai đều còn dư vị ấm áp và hứng khởi của Giáng Sinh.

Kaity và Severus bước đi dọc theo hành lang thắp sáng bởi những ngọn nến lung linh, tiếng cười và mùi bánh còn vương trong không khí. Kaity hít một hơi sâu, vừa thở ra vừa nhún vai:

“Severus, cậu có thấy bánh Giáng Sinh hôm nay… quá trời quá đất không? Mình chắc chắn đã ăn nhiều hơn cả Lily lúc kiểm tra bài tập hồi năm nhất ấy!” Kaity vừa nói vừa cười, khiến Severus không khỏi nhếch mép.

“Cậu ăn nhiều thì cậu tự chịu, Kaity,” Severus trả lời nghiêm nghị, nhưng mắt lại dõi theo cô nàng bước đi hăng hái, tay xách nhẹ chiếc giỏ chứa bánh của Lily và khăn mà Kaity đan.

“À mà này,” Kaity nheo mắt, “cậu có dám thừa nhận là mình cũng… thấy vui chứ? Không cần nói ra đâu, nhưng nhìn cậu nghiêm túc mà miệng lại cong cong thế kia…” Cô nhún vai, nụ cười lém lỉnh khiến Severus đỏ mặt.

“Vui… thì vui,” Severus lầm bầm, nhưng cố nhấn giọng “vui” một cách trịnh trọng như thể chứng minh rằng cậu không hề mềm yếu. Kaity cười phá lên, lướt qua vai Severus như một cơn gió nhẹ, khiến hành lang yên tĩnh trở nên sinh động hẳn.

Họ tiếp tục đi qua cầu thang bằng đá mát lạnh, đôi lúc Kaity cố tình hất văng một ít tuyết giả từ các trang trí Giáng Sinh vào Severus. “Ê! Cậu cẩn thận, tuyết đó lạnh lắm đó!” Severus kêu lên, cố né nhưng không khỏi cười thầm.

“Kể cả cậu có nghiêm túc thế nào thì vẫn phải chịu trò nghịch của tớ chứ,” Kaity đáp lại, cười rúc rích. Severus lầm bầm cái gì đó như “Cô thật… phiền phức,” nhưng ánh mắt lại mềm ra, trông vừa giận vừa hài lòng.

Khi tới phòng sinh hoạt Slytherin, Kaity đặt giỏ bánh xuống, nhìn quanh căn phòng ấm áp, và thở dài: “Hôm nay thật vui… mặc dù Severus cứ nghiêm nghị cả buổi.”

Severus ngồi xuống bên cạnh, vuốt nhẹ tay áo: “Cậu… cũng quá năng động. Nhưng, thôi được, hôm nay coi như cậu thắng. Không có nghĩa là mình sẽ để cậu làm loạn cả mùa lễ hội đâu.”

Kaity nhướn mày, cười mỉm: “Ồ, yên tâm đi, tớ chỉ làm loạn vừa đủ thôi. Còn để lại một chút bí ẩn cho cậu mà…”

Cả hai nhìn nhau, ánh nến phản chiếu trên mắt, không ai nói thêm gì, nhưng trong lòng đều cảm nhận được một sự ấm áp nhẹ nhàng, vừa vui vẻ vừa trêu ghẹo nhau đúng chất bạn bè, khép lại Giáng Sinh đầu tiên năm học thứ hai trong không khí bình yên xen lẫn niềm hứng khởi.

Dưới ánh nến vàng ấm áp của phòng sinh hoạt Slytherin, Severus đang ngồi nghiêm nghị bên bàn học, tập trung chỉnh sửa một vài công thức độc dược phức tạp. Kaity dựa lưng vào ghế đối diện, mắt lấp lánh sự tò mò xen lẫn vui vẻ. Không khí yên ắng, chỉ có tiếng lách cách của nắp lọ và mùi thảo dược đặc trưng.

Bỗng nhiên, cửa phòng mở nhẹ, và hai bóng người bước vào: Lucius Malfoy với dáng vẻ kiêu hãnh, theo sau là Nassica – một quý tộc cùng nhà, ánh mắt tinh ranh lướt qua Kaity rồi dừng lại ở Severus.

“Chào Severus, Kaity,” Lucius nói, nụ cười bí hiểm. “Tôi nghe nói cậu có thiên phú với độc dược… rất ấn tượng.”

Severus nhíu mày, nghiêng đầu quan sát, giọng lạnh lùng: “Vậy cậu đến đây vì lời đồn hay để làm phiền tôi?”

Lucius hất tay, cười nhẹ: “Cả hai. Nhưng chủ yếu là lời đề nghị làm ăn. Tôi muốn hợp tác với cậu. Cậu pha chế độc dược cho tôi, tất nhiên là… với những yêu cầu chính xác của tôi.”

Kaity nhướn mày, lẩm bẩm: “Ơ, cái này nghe… rùng rợn quá.”

Severus nhíu mày thêm, đôi mắt lóe lên một tia nghi ngờ: “Và tôi sẽ nhận được gì từ hợp tác này?”

Lucius nghiêng người, giọng thốt ra nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực: “Một mối làm ăn lâu dài, Severus. Nhưng trước hết, cậu phải chứng minh khả năng. Chọn ra ba loại độc dược bất kỳ, pha chế hoàn chỉnh cho tôi thử. Nếu thành công, mọi chuyện sẽ tiếp tục. Nếu thất bại… thì thôi, chúng ta sẽ… dừng tại đây.”

Severus lặng im, tay đặt lên các lọ thuốc trên bàn, ánh mắt sâu thẳm như đang cân nhắc rủi ro và lợi ích. Kaity nhìn Severus, trêu: “Nghe cậu nghiêm túc quá… tớ đoán cậu sẽ thử luôn, đúng không?”

Severus chỉ nhíu mày, giọng lạnh: “Không phải tôi muốn… mà là không còn lựa chọn khác. Nhưng tôi sẽ chọn những loại cẩn thận, để xem Lucius thực sự định làm gì.”

Lucius cười mỉa mai, quay bước ra khỏi phòng, nhấn mạnh: “Hãy chuẩn bị. Tôi sẽ trở lại để kiểm tra.”

Khi cửa đóng lại, Kaity nhún vai, nói với Severus bằng giọng pha chút mỉa mai: “Ơ kìa, cậu giờ hóa ra thành… thợ độc chính hiệu à?”

Severus nhíu mày, tập trung nhìn các lọ độc dược: “Cậu sẽ thấy… đừng can thiệp, Kaity. Đây là chuyện nghiêm túc.”

Kaity thở dài, lẩm bẩm: “Ừm, nghiêm túc kiểu Slytherin… luôn khiến người khác vừa lo vừa tò mò.”

Ánh nến trong phòng sinh hoạt Slytherin nhấp nhô theo từng chuyển động của Severus, phản chiếu trên mặt bàn gỗ lấm lem các lọ thảo dược. Cậu đứng thẳng, tay thao tác chuẩn xác từng bước, từng loại độc dược được cân đo, nghiền nát, trộn lẫn theo công thức cẩn trọng mà không một sai sót. Mùi thảo dược nồng nặc, hơi nóng từ bếp cồn lan tỏa, khiến bầu không khí căng thẳng nhưng cũng đầy kịch tính.

Kaity ngồi đối diện, dựa lưng vào ghế, mắt dán chặt vào Severus. Không chỉ quan sát các bước pha chế, cô còn để ý từng chi tiết: cách cậu cúi người, dáng đứng vững vàng, cách nhíu mày khi tập trung, và ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán.

“Cậu… nghiêm túc đến mức… hơi đáng sợ nhỉ,” Kaity lẩm bẩm khẽ, nụ cười mỉa mai nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự thán phục.

Severus không thèm đáp, chỉ hạ thấp giọng, tự nhủ: “Phải chính xác từng li từng tí… không thể để Lucius thấy một sai sót nào.”

Cậu chọn loại độc dược đầu tiên, cẩn trọng nghiền bột, hòa vào dung dịch trong bình thủy tinh, hơi khói bay lên khiến phòng thêm phần u tối. Tiếp đó là loại thứ hai, cậu nhấn mạnh tỉ lệ, đo lường từng giọt dung dịch, đôi tay không hề run, thể hiện kinh nghiệm và thiên phú. Kaity nín thở, trộm nhìn cách Severus thận trọng nâng lọ thứ ba, ánh mắt sâu thẳm nhưng toát ra khí chất mạnh mẽ và một phần kiêu hãnh, khiến cô không khỏi chú ý.

Kaity tự nhủ trong lòng: Cậu ấy… vừa lạnh lùng, vừa cẩn trọng. Cách cậu đứng, cách cậu thao tác… đúng là người Slytherin, nhưng còn hơn thế. Khí chất ấy… đáng sợ và hấp dẫn cùng lúc.

Severus pha chế xong ba lọ độc dược, đặt gọn gàng trên bàn, ánh mắt thoáng liếc Kaity – như muốn nói: “Xem ra cậu cũng không hề rảnh rỗi, đúng không?”

Kaity nhếch môi, mỉm cười: “Ừ… tớ chỉ… quan sát thôi. Nhưng mà, nhìn cậu làm nghiêm túc vậy… đúng là một thợ độc cừ khôi.”

Không gian phòng lúc này vừa căng thẳng vì thử thách sắp tới, vừa ẩn chứa những ánh nhìn ngầm hiểu nhau. Kaity âm thầm đánh giá Severus, còn Severus tập trung chuẩn bị tinh thần đối diện với Lucius – nhưng trong lòng, cậu cũng ý thức có Kaity quan sát, khiến mọi thao tác vừa chính xác vừa… đôi phần “trình diễn” không lời.

Lucius bước lại bàn pha chế với dáng điệu nửa tự tin, nửa kiêu hãnh. Ánh nến hắt lên gương mặt trắng bệch và đôi mắt xám lạnh của hắn, khiến bầu không khí phòng sinh hoạt Slytherin lập tức căng thẳng hơn.

“Được rồi, Severus,” Lucius nói, giọng trầm mà sắc bén, “tôi muốn xem cậu có thực sự xứng đáng với lời đồn về thiên phú pha chế độc dược của cậu hay không.”

Severus khẽ gật đầu, đứng thẳng, ánh mắt tập trung. Kaity đứng bên cạnh, vẫn quan sát âm thầm, đôi mắt lóe lên tia tò mò pha chút thích thú.

Lucius lần lượt lấy từng lọ độc dược ra, ngửi, đảo qua đảo lại và thử nhỏ vài giọt vào một hỗn hợp thử nghiệm riêng. Khi kiểm tra xong lọ đầu tiên, hắn gật đầu chậm rãi. “Ổn. Lọ thứ hai cũng đạt chuẩn.” Lucius dừng lại trước lọ thứ ba, đưa mắt nhìn Severus, như đang đo lường cậu. Sau một lúc thao tác, hắn nhếch môi cười đầy tính toán: “Cậu đã chứng minh được năng lực của mình. Tôi chấp nhận hợp tác.”

Severus không biểu lộ gì nhiều, nhưng bên trong mắt cậu lóe lên ánh sáng nhẹ của sự thỏa mãn. Kaity thầm mỉm cười, vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng trộm thấy phần nào hứng thú với màn thương lượng này.

Lucius tiếp tục giải thích: “Mối làm ăn này sẽ kéo dài lâu dài, và tất cả chi phí nguyên liệu đều do nhà Malfoy chi trả. Mỗi khi cậu pha chế thành công, cậu sẽ nhận được từ 5 đến 10 Galleons, tùy theo độ khó của phần độc dược được đặt. Tôi mong Severus sẽ không làm tôi thất vọng.”

Severus gật đầu, giọng trầm ổn: “Tôi sẽ đảm bảo.”

Kaity nhìn hai người trao đổi, trong lòng vừa thấy hồi hộp vừa thấy thú vị. Cậu Severus lạnh lùng, nghiêm túc nhưng cũng vừa mới hé lộ một phần thế giới “ngầm” đầy nguy hiểm mà cậu đang bước vào.

Lucius quay người, bước ra khỏi phòng với dáng điệu kiêu hãnh, để lại Severus và Kaity trong không gian trầm lặng. Kaity nhún vai, phá vỡ sự căng thẳng:
“Nghe hơi nguy hiểm, nhưng… cậu trông cực ngầu khi pha chế đấy.”

Severus nhíu mày, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa hơi đỏ mặt: “Cậu… chỉ quan sát thôi chứ?”

Kaity mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Ừ… quan sát và đánh giá cậu. Chắc chắn tớ sẽ ghi điểm vào sổ riêng.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro