Kết nối

Tiếng chuông reo vang khắp lớp, báo hiệu giờ học kết thúc. Kaity hít một hơi dài, cảm giác vừa mệt vừa hứng khởi lan tỏa khắp người. Cô cất cây đũa vào trong áo choàng, vừa mỉm cười vừa nhìn Severus và Lily.

Lily xắn tay áo, cười rạng rỡ: “Kaity, cậu thật sự xuất sắc hôm nay! Giờ đi tiết tiếp theo thôi, còn nhiều điều phải học nữa.”

Kaity gật đầu: “Ừ… Thật sự là một trải nghiệm thú vị. Thầy Lefevre rất nghiêm khắc nhưng cũng công bằng.”

Severus đi phía sau hai cô gái, khoanh tay, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng cậu có chút hào hứng không muốn thừa nhận.

Ba người cùng nhau rời khỏi lớp, đi qua hành lang Hogwarts rộng lớn. Ánh sáng ban mai len qua các cửa sổ, chiếu rọi những viên đá lát sàn cũ kỹ nhưng uy nghiêm. Kaity cảm nhận được mùi hương cổ kính của lâu đài, pha chút mùi thuốc và bụi sách từ các lớp học.

Lily cười hiền: “Kaity, cậu không sợ gì sao? Nhìn mọi thứ thật… lớn và hơi đáng sợ ấy.”

Kaity lắc đầu: “Không hề! Cảm giác như mình… thuộc về nơi này vậy. Nhưng mà… phải cố gắng để theo kịp tất cả các bạn.”

Severus bước tới, giọng trầm và nghiêm túc: “Nếu cậu cần ai hướng dẫn, đừng ngần ngại. ”

Kaity nhếch mép cười: “Tớ không muốn nhờ cậu… nhưng nếu cậu cho phép, tớ sẽ rất biết ơn.”

Lily chen vào, nắm tay Kaity: “Hai đứa cứ đi cùng nhau vậy, sẽ vui lắm. Mình đi nhanh kẻo muộn tiết học tiếp theo!”

Cả ba cùng bước tiếp, vừa trò chuyện vừa cười đùa, hòa vào nhịp sống mới của Hogwarts. Những bước chân nhỏ bé của Kaity trong hình hài 11 tuổi nhưng tư duy 18 tuổi khiến Severus vừa ngạc nhiên vừa phải thừa nhận: cậu ấy quả thật… không giống ai.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, tiếng bước chân vang đều trên sàn đá hành lang Hogwarts. Lily tò mò nhìn Kaity, đôi mắt xanh lấp lánh:

“Kaity, tớ nghe cậu từng học ở Pháp đúng không? Học phép thuật ở đó có gì khác với Hogwarts không?”

Kaity nhún vai, nở một nụ cười hơi e dè nhưng cũng hào hứng:

“Ừm… Khá khác đấy. Ở Pháp, quý tộc thường dạy con cái phép thuật từ lúc 8 tuổi. Tớ cũng học từ lúc ấy. Nhưng không chỉ học phép thuật đâu… còn phải học lễ nghi, cách cư xử đúng chuẩn quý tộc nữa.”

Lily há hốc mồm: “Lễ nghi? Nghe có vẻ… khó nhỉ?”

Kaity cười khẩy, mắt lấp lánh chút phản kháng: “Đúng là cực kỳ nghiêm khắc và tẻ nhạt. Tớ không thích lắm đâu. Suốt ngày phải mặc đúng kiểu, đi đứng phải đúng phép… còn phải tham dự các cuộc gặp gỡ quý tộc nữa. Tớ luôn tò mò về những gì bên ngoài, về thế giới thật sự chứ không phải những lễ nghi gò bó.”

Severus đi sát bên Kaity, gương mặt hơi nhíu mày nhưng giọng cậu trầm trầm, thân thiện hơn bình thường:

“Tớ hiểu… nghe cậu nói, tớ cũng thấy muốn khám phá hơn là bị gò bó vào những quy tắc vô nghĩa.”

Kaity quay sang, giọng nhẹ nhàng mà cởi mở: “Chính xác. Tớ muốn tự khám phá, tự quyết định, chứ không phải sống theo khuôn phép của người khác.”

Severus nhếch mép, hơi cười: “Nghe có vẻ… Gryffindor hợp với cậu hơn nhỉ, cậu cũng không thích những gì quá gò bó.”

Lily cười khúc khích, nắm tay Kaity: “Nghe thật tuyệt! Cậu sẽ hợp với Hogwarts lắm, nơi nào cũng đầy phép thuật và cơ hội để khám phá.”

Kaity và Severus vừa đi vừa trao đổi, tiếng cười nhỏ vang lên giữa hành lang dài uốn lượn. Cả hai cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa thế giới tẻ nhạt bên Pháp và Hogwarts – nơi mà họ đều có thể tự do, vừa học phép thuật vừa khám phá thế giới rộng lớn.

Kaity bước nhanh bên cạnh Severus và Lily, ánh mắt vẫn tò mò liếc nhìn các hành lang rộng lớn của Hogwarts. Chưa kịp hết ngạc nhiên, cậu thấy một nhóm học sinh Gryffindor lao vụt ra góc hành lang – không ai khác chính là James Potter, Sirius Black, Peter Pettigrew và Remus Lupin.

James nhìn thẳng Severus, ánh mắt vừa tò mò vừa chế giễu. “À, đây chính là cậu học sinh mới Slytherin mà mọi người đang nhắc đến à?” – giọng James đanh thép, pha chút khinh bỉ.

Severus hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Cậu chỉ liếc qua, định né sang một bên, nhưng Sirius bước tới, tay khoanh trước ngực, nụ cười ranh mãnh hiện rõ trên gương mặt. “Ồ, cậu tưởng mình có thể đi yên lặng sao? Không đời nào đâu!”

James lóe lên vẻ khinh bỉ. “Slytherin… lại còn đi với Lily Evans nữa. Không hiểu sao Gryffindor lại phải chịu đựng mấy kẻ xảo quyệt này,” James thì thầm với Sirius, giọng đầy sự khinh miệt.

Sirius nhếch mép, bước lên trước một cách ngang ngược: “Chúng tớ không bao giờ chấp nhận Slytherin đâu, và chắc chắn sẽ không để cậu ấy đi cạnh Lily mà không gặp rắc rối.”

Peter Pettigrew liếc nhìn Severus, mặt tái mét, nhưng lại hơi sợ hãi trước ánh mắt căng thẳng của cậu: “Những Slytherin này… lúc nào cũng ra vẻ thông minh, nhưng toàn mưu mô, chẳng đáng tin.”

Remus lặng lẽ quan sát, không nói gì, nhưng ánh mắt tò mò dõi theo phản ứng của Severus.

James hất tay, chỉ về phía bàn của Slytherin: “Nhìn xem… toàn là những kẻ thích hèn hạ và mưu mô. Thật kinh tởm! Không biết sao Lily lại dám trò chuyện với họ.”

Sirius cười khẩy: “Ừ, và tớ cá là Kaity Times cũng sẽ chẳng khá gì hơn, khi đã chọn ngồi cạnh mấy kẻ đó.”

Severus cảm nhận rõ sự bài xích trong từng lời nói, từng ánh mắt, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, bước tiếp bên Kaity và Lily. Trong lòng cậu dâng lên một nỗi quyết tâm: không để sự khinh miệt của Gryffindor làm mình nao núng, càng khiến cậu kiên định hơn với chính bản thân.

Severus dừng lại, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng vào James, Sirius, Peter và Remus. Giọng cậu lạnh lùng nhưng chắc nịch: “Nếu các cậu định tiếp tục nói những lời khinh bỉ, thì tôi khuyên nên dừng lại ngay. Những lời này chẳng hề làm tôi sợ, và cũng chẳng thay đổi được sự thật: Gryffindor không có quyền đánh giá Slytherin theo định kiến.”

James nhếch môi, cười khẩy: “Ồ? Ngươi tưởng mình có thể dạy chúng tớ sao, cậu bé Slytherin?”

đôi mắt đen sâu lóe lên vẻ thách thức. Bộ tứ đạo tặc đang nhếch môi cười khinh miệt, tưởng Severus sợ hãi. Nhưng cậu nhếch môi, giọng lạnh như băng, từng lời như dao bén:

“Các cậu tưởng rằng mình vĩ đại vì mang màu áo Gryffindor à? Hãy nhìn kỹ đi. Dưới lớp vỏ hào nhoáng đó, các cậu chỉ là những đứa trẻ sợ hãi, ẩn sau những câu chuyện cường điệu về lòng dũng cảm giả tạo. Potter, ngươi chỉ biết khoe khoang, Black, ngươi tự cho mình là anh hùng trong mắt mọi người khi phản bội lại gia tộc mình ư, Pettigrew, ngươi theo sau như cái bóng hèn nhát, Lupin, ngươi giấu đi sự yếu đuối bằng những trò cười nhạt nhẽo.”

Cậu cúi sát mặt họ, ánh mắt sắc như dao: “Các cậu ghét Slytherin? Tốt thôi. Nhưng hãy nhớ, đừng bao giờ nghĩ rằng sự hèn nhát và định kiến có thể làm tôi khuất phục. Một lời sai sót thôi, và các cậu sẽ nhận ra Slytherin không phải thứ mà các cậu có thể xem thường.”

James há hốc mồm, Sirius nheo mắt, cả Peter và Remus đều im lặng, cảm nhận sự cay nghiệt và nguy hiểm trong từng lời nói của Severus. Không cần đũa, không cần phép thuật, chỉ bằng lời, cậu đã phun ra một luồng nọc độc trí tuệ đủ khiến bộ tứ đạo tặc giật mình, tự thấy mình nhỏ bé và hèn nhát.

Kaity nhanh nhẹn bước ra, đôi mắt nâu lóe sáng quyết đoán. Cô vung tay, lời thì thầm vài câu thần chú cơ bản, nhưng kết hợp phép thuật nhỏ từ Pháp, tạo ra những vệt ánh sáng xanh nhạt lướt qua hành lang, vần vũ như những con rắn vô hình.

Peter giật mình, lùi hẳn vào tường. Sirius đưa tay che mặt, James há hốc mồm, còn Remus đứng cứng như tượng, nhận ra Kaity không hề dễ bắt nạt. Những vệt ánh sáng ấy không gây hại nghiêm trọng, nhưng cảm giác áp đảo khiến họ phải kiềm chế mọi phản kháng.

Severus mỉm cười, cúi người nhìn Kaity, giọng khẽ: “Không tệ, tớ thích cách cậu hợp tác.”

Kaity mỉm cười lại, trả lời khẽ: “Tớ không để ai coi thường cả hai chúng ta.”

Bộ tứ đạo tặc giờ đây hoàn toàn bị áp đảo, không chỉ bởi lời nói sắc bén của Severus mà còn bởi sự phối hợp khéo léo của Kaity.

Severus thở ra nhẹ nhõm, hạ tay, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng: “ Không tệ ”

Kaity nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch: “Tớ cũng thấy vui khi lần đầu hợp tác với cậu nhỉ.”

Khi bộ tứ đạo tặc vừa sợ hãi lùi lại, ánh mắt vẫn còn dò xét, Lily nhanh nhẹn bước tới giữa hành lang, giọng cứng rắn nhưng ôn hòa: “Đủ rồi! Chúng ta không có thời gian để tranh cãi vô nghĩa, đi thôi!”

Severus nhướng mày, vẫn còn vẻ lạnh lùng, nhưng gật đầu theo Lily. Kaity quay sang nhìn Lily, mỉm cười nhẹ, cảm nhận được sự ủng hộ từ cô gái Gryffindor này.

“Cảm ơn cậu, Lily,” Kaity nói nhỏ, rồi quay lại nhìn Severus: “Đi thôi, tớ đoán chúng ta còn nhiều điều phải học hôm nay.”

Severus khẽ cười, vẻ mặt vẫn giữ sự điềm tĩnh nhưng ánh mắt lóe lên chút tinh nghịch: “Ừ, đi thôi. Lần đầu mà gặp rắc rối như thế này cũng không tệ lắm.”

Ba người bắt đầu bước nhanh qua hành lang Hogwarts, đi về phía lớp học tiếp theo. Họ đi sát nhau, vừa để Kaity có thể theo kịp tốc độ Severus, vừa để giữ vững sự đoàn kết sau khoảnh khắc bất ngờ vừa qua.

Bộ tứ đạo tặc đứng lại phía sau, còn Lily nhún vai nhìn họ đi, vừa lo lắng cho Severus, vừa thấy Kaity hòa nhập một cách tự nhiên và đầy quyết đoán. Dù chỉ là khoảnh khắc ngắn, nhưng mối liên kết giữa Severus và Kaity đã được củng cố, và Lily biết rằng những thử thách sắp tới sẽ còn nhiều hơn nữa.

Sau khoảnh khắc Severus và Kaity đối đầu với bộ tứ đạo tặc, James Potter, Sirius Black, Peter Pettigrew và Remus Lupin đứng ở cuối hành lang, quan sát toàn bộ sự việc. Mặt họ vẫn còn hơi đỏ vì ngạc nhiên và bực bội.

James nhíu mày, đôi mắt lóe lên vẻ tức giận: “Cậu ta… Snape… luôn nghĩ mình giỏi hơn tất cả mọi người!” Giọng James đầy thù ghét, như thể bất kỳ hành động nào của Severus cũng khiến cậu ta khó chịu đến tận xương tuỷ.

Sirius nhún vai, cười khẩy đầy khinh miệt: “Thật không thể tin nổi. Một Slytherin mà còn dám tự phụ và tỏ ra như thể ai cũng phải nể sợ… Chúng ta phải để cậu ta biết ai mới là người quyền lực trong Gryffindor này.”

Peter rụt cổ, lẩm bẩm: “Ừm… cậu ta thật… ghê gớm.” Giọng cậu vừa sợ, vừa lo lắng, không dám phản kháng trực tiếp.

Remus đứng bên cạnh, nét mặt nghiêm trọng hơn, vừa quan sát vừa thở dài: “James, Sirius… chúng ta không nên để chuyện này leo thang. Nhưng… tôi hiểu cảm giác của cậu.” Ánh mắt Remus vừa trung lập, vừa đầy lo lắng, cố gắng giữ thái độ ôn hòa.

James quay lại nhìn Sirius, cười gằn nhưng vẫn đầy sát khí: “Hôm nay là bài học, nhưng tôi đảm bảo sẽ còn nhiều lúc để dạy cậu ta một bài học nhớ đời.”

Sirius gật đầu, nét mặt đầy quyết tâm: “Ừ. Và lần tới, Snape sẽ biết rằng không phải ai cũng dễ dàng bị áp đảo.”

Cả nhóm đứng đó, những mầm mống hiềm khích và thù ghét giữa Gryffindor và Slytherin dần được gieo mầm, đặc biệt là nhắm thẳng vào Severus – cậu học sinh lầm lì, thông minh nhưng đầy bí ẩn, người vừa tạo nên một khoảnh khắc đáng nhớ cho Kaity và Lily.

Trong khi James vẫn còn bực tức về Severus, Sirius đã chuyển chú ý sang Kaity – cô gái mới đến từ Slytherin, với mái tóc đen dài và ánh mắt nâu hiền dịu nhưng đầy tò mò. Một nụ cười nửa hờn nửa thích lóe lên trên khuôn mặt Sirius.

“ Còn cô bạn kia kìa…” Sirius thì thầm với James, giọng vừa tò mò vừa đầy hứng thú. “Không giống mấy Slytherin khác đâu, cậu có để ý không? Có gì đó… khác biệt.”

Peter ngơ ngác: “Cô ấy à… hừm, nhìn cũng bình thường mà.”

James nhíu mày: “Bình thường gì chứ, Sirius? Cậu lại mê mẩn mấy Slytherin à?”

Sirius nhún vai, ánh mắt vẫn dõi theo Kaity khi cô cười nhỏ với Lily và Severus: “Không, không phải bình thường. Cậu ta… cô ấy có cái gì đó khiến người ta phải chú ý, nhưng cũng khó đoán lắm.”

Remus đứng bên, thở dài: “Sirius, đừng làm phiền cô ấy ngay từ ngày đầu nhập học. Hãy quan sát thôi.”

Nhưng Sirius vẫn để tâm trí không khỏi Kaity, tò mò về cô gái đến từ một thế giới xa lạ, người vừa dũng cảm đứng bên Severus chống lại bộ tứ đạo tặc. Cái hứng thú này không phải chỉ đơn thuần là vẻ ngoài, mà là sự kết hợp giữa sự thông minh, bí ẩn và khí chất kiêu hãnh của Kaity, khiến cậu chàng Gryffindor khó lòng rời mắt.

Đêm dần buông xuống, ánh nến lung linh từ các ngọn đèn trong lâu đài phản chiếu lên bức tường đá lạnh, tạo nên những mảng sáng tối nhấp nhô. Kaity vừa bước vào phòng ngủ Slytherin, cánh cửa khép lại sau lưng, mang theo mùi hương gỗ sồi ấm áp và những âm thanh rộn rã từ các hành lang còn vang vọng.

Cô thở dài nhẹ nhõm, thả cặp sách xuống giường, ngồi trên mép giường và bắt đầu hồi tưởng về một ngày dài vừa trải qua. Buổi sáng nhập học, khoảnh khắc đối diện Sorting Hat, những tiếng cười, những cái nhìn tò mò từ các bạn cùng nhà, rồi cả chuyện Severus đứng bên cạnh cô, cùng nhau chống lại bộ tứ đạo tặc.

Một nụ cười nhẹ nở trên môi Kaity. Dù cơ thể cô chỉ như học sinh 11 tuổi, nhưng tâm trí 18 tuổi khiến cô cảm thấy ngày hôm nay thật trọn vẹn. Cô đã làm quen với bạn bè mới, được trải nghiệm tiết học đầu tiên, và thậm chí còn cảm nhận được sự kết nối đặc biệt với Severus – người bạn cùng nhà thông minh, lặng lẽ nhưng đầy sức nặng.

Cô nhìn quanh căn phòng, những chiếc giường xếp ngăn nắp, sách vở còn để ngổn ngang, và lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Ngày hôm nay là một khởi đầu mới, vừa lạ lẫm vừa đầy hứng thú. Kaity nhắm mắt lại một lúc, hít thở thật sâu, rồi thầm nhủ: “Mình thực sự ở Hogwarts rồi… và mình sẽ thích nghi, mình sẽ học hỏi, mình sẽ… khám phá tất cả.”

Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, cô cảm thấy một niềm vui giản đơn nhưng chân thành, một sự hứng khởi xen lẫn tò mò về những ngày sắp tới – những ngày mà cô sẽ trưởng thành trong thế giới phép thuật mà giờ đây đã trở thành của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro