Một ngày tuyệt vời
Sau cuộc phiêu lưu tại hầm ngục, Hogwarts trở lại với nhịp sống bình thường, nhưng trong lòng Severus lại dấy lên một cảm giác bất an. Cậu không thể quên được cách Kaity xử lý cạm bẫy, cách cô kết hợp phép thuật và trí tuệ để vượt qua những thử thách mà ngay cả cậu cũng phải mất thời gian suy nghĩ.
Từ ngày hôm đó, Severus âm thầm quan sát Kaity. Cậu để ý từng cử chỉ nhỏ: cách cô cầm sách, cách ánh mắt dõi theo mỗi phép thuật được thử nghiệm, cả những lúc cô nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ trầm tư. Mọi chi tiết đều khiến Severus cảm nhận rằng Kaity không hề giống những học sinh khác.
Một buổi tối, khi cả Slytherin đã lên giường nghỉ, Severus vẫn ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn Kaity đang cặm cụi ghi chép trong phòng sinh hoạt chung. “Cậu ấy đang giữ một bí mật… chắc chắn là như vậy,” cậu thầm nghĩ, nắm chặt mép áo choàng.
Những ngày sau, Severus bắt đầu giữ khoảng cách với Kaity. Không phải vì ghét bỏ hay thù hằn, mà vì cậu không biết phải đối mặt thế nào với cảm giác vừa tò mò vừa bất an trong lòng. Khi Kaity bước tới chỗ cậu để trò chuyện, Severus chỉ trả lời ngắn gọn, ánh mắt luôn lảng sang nơi khác.
Lily nhanh chóng nhận ra sự thay đổi này. Cô đứng giữa hai người, vừa lo lắng vừa bối rối: “Severus… cậu đang làm gì vậy? Kaity không làm gì sai cả mà.”
Severus hít một hơi dài, giọng trầm: “Tớ… chỉ cần thời gian để hiểu cô ấy thôi, Lily. Kaity… cậu ấy không giống bất kỳ ai tớ từng gặp.”
Kaity nhìn cậu, đôi mắt nâu sáng rực nhưng vẫn giữ một nụ cười hiền: “Severus, tớ biết cậu quan sát tớ… Nhưng tớ không giấu cậu điều gì xấu đâu. Tớ chỉ… không thể nói bây giờ.”
Câu trả lời khiến Severus vừa khó chịu vừa thán phục. Cậu lẳng lặng gật đầu, giấu đi cảm giác vừa bực bội vừa tò mò. Một khoảng lặng tràn ngập sự căng thẳng âm ỉ giữa hai người, nhưng đồng thời cũng tạo ra một sợi dây vô hình, càng kéo họ gần nhau trong sự bí ẩn.
Những ngày tiếp theo, Severus vẫn âm thầm quan sát, Kaity vẫn lặng lẽ làm những việc của mình, và Lily vẫn là cây cầu nối giữa hai người, vừa an ủi vừa bối rối. Hogwarts trở nên bình thường với những tiếng cười học sinh, nhưng với ba người, một chuỗi những quan sát, nghi ngờ và tò mò đang dần hình thành
Bầu trời trên sân Quidditch rực rỡ ánh nắng sớm, nhưng trong lòng Kaity một cơn hồi hộp dâng trào. Cô đứng trên chổi, vai đeo quaffle, chuẩn bị cho vị trí Chaser của Slytherin. Tim cô đập thình thịch: đây là trận Quidditch đầu tiên của cô, và cô biết mình phải chứng tỏ năng lực.
Lily đứng bên cánh khán đài, vẫy tay nhiệt tình:
“Kaity! Cậu làm được mà! Ghi điểm thôi nào!”
Severus đứng bên dưới khán đài, im lặng theo dõi, ánh mắt chăm chú nhưng âm thầm cổ vũ bằng sự tập trung và đánh giá kỹ càng.
Tiếng còi vang lên, và trận đấu bắt đầu. Kaity phóng mình lên không trung, vượt qua các đồng đội và đối thủ, mắt dõi theo từng chuyển động của các Chaser đối phương. Mỗi cú chuyền bóng, mỗi cú lướt tránh Beater đối phương đều đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối.
Cú chuyền bóng đầu tiên của Kaity đi thẳng vào tay đồng đội, người lập tức ghi điểm. Cả khán đài Slytherin reo hò vang dội, Lily nhảy cẫng lên vì phấn khích:
“Xuất sắc quá, Kaity!”
Severus nhíu mày, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát: “Không tệ… nhưng còn nhiều thứ phải cải thiện.”
Ở khán đài, James Potter và Sirius Black trao cho nhau cái nhìn tinh nghịch: họ nhận ra Kaity bay rất linh hoạt, đường đi mượt mà và phản xạ nhanh hơn nhiều Chaser bình thường. Sirius nở nụ cười hứng thú, James thì khẽ nhíu mày, vừa tò mò vừa dè chừng.
Trận đấu căng thẳng hơn, Kaity vừa tránh cú đánh của Beater Ravenclaw vừa tìm cách mở đường chuyền bóng. Một cú lướt ngoạn mục, Kaity thoát khỏi sự truy cản của đối phương và chuyền bóng thẳng vào tay đồng đội – Slytherin ghi thêm điểm. Cổ vũ từ Lily khiến Kaity cười tươi, Severus chỉ nhíu mày nhưng ánh mắt lóe lên vẻ đồng thuận.
Trận đấu đang vào cao trào, Kaity cầm quaffle lướt qua không trung, mắt dõi theo vị trí của các đồng đội và đối phương. Đột nhiên, một Beater Ravenclaw lao tới, tung cú Bludger thẳng vào cô. Quả bóng sắt lấp lánh bay vun vút, va vào không trung chỉ cách Kaity vài tấc.
Tim cô đập thình thịch, phản xạ nhanh nhưng vẫn bị cú đánh làm chao đảo chổi. Cú lộn người ngoạn mục giúp Kaity tránh được Bludger, nhưng cô suýt ngã xuống sân. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, máu nóng vừa lo sợ vừa hưng phấn tràn về.
Từ khán đài, Lily hét lên:
“Kaity! Cẩn thận!”
Severus đứng như tượng, ánh mắt sắc như dao, cổ tay nắm chặt thành nắm đấm:
“Không, cậu ấy không được như thế lần nữa…”
Những phút cuối, Kaity một lần nữa ghi điểm quan trọng, nâng Slytherin lên dẫn trước. Khi trận đấu kết thúc, Kaity đáp xuống sân, mồ hôi nhễ nhại nhưng tràn đầy hứng khởi. Cô đã vượt qua áp lực trận đầu, và mọi người – đặc biệt là Severus – nhận ra năng lực phép thuật và khả năng phản xạ đặc biệt của cô.
James và Sirius trao nhau ánh mắt ý tứ: Kaity không chỉ là tân sinh viên lạ thường, mà là một Chaser đầy tiềm năng, khó đoán và chắc chắn sẽ tạo nhiều bất ngờ trong mùa Quidditch này.
Sau khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, Kaity đáp xuống sân, mặt vẫn còn đỏ bừng vì chạy nước rút và tránh Bludger. Cậu lao xuống sân ngay khi trọng tài thổi còi, sợ Kaity sẽ gặp nguy hiểm lần nữa.
Lily chạy đến trước tiên, hớn hở nhưng vẫn lo lắng:
“Kaity! Cậu… cậu có ổn không? Suýt chút nữa mình sợ chết khi thấy cú Bludger vừa nãy!”
Kaity đáp xuống mặt đất, hơi thở gấp gáp, tim vẫn còn đập nhanh. Cô nhìn Severus, thấy vẻ mặt lo lắng pha chút giận dữ, và không khỏi mỉm cười:
“ Chỉ là một cú lắc nhẹ thôi hì hì .”
Nhưng Severus không mỉm cười. Cậu bước tới, giọng trầm và nghiêm:
“Kaity… tớ không muốn cậu mạo hiểm nữa. Lần sau, nếu cậu vẫn định chơi, tớ sẽ yêu cầu cậu nghỉ trận tiếp theo.”
Lily vội chen vào, tay đặt lên vai Severus, nhẹ giọng:
“Severus… đừng quá nghiêm khắc, Kaity đã biết tự bảo vệ bản thân. Nhưng cũng… phải thừa nhận là hôm nay thật đáng sợ.”
Kaity thở hắt ra, mỉm cười tinh nghịch:
“Thật ra tớ ổn mà… Chỉ là một cú lắc chổi thôi mà.”
Severus đứng bên cạnh, tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt sắc như dao nhưng giọng trầm ấm:
“Ổn? Cậu gọi việc suýt bị hạ gục trên không là ‘ổn’ à? Lần sau tớ không muốn thấy cậu gặp nguy hiểm như vậy nữa.”
Kaity nhún vai, vẫn muốn trêu cậu:
“Ừm… tớ sẽ cố gắng. Nhưng nếu không mạo hiểm, tớ đâu cảm thấy hồi hộp chứ?”
Severus nhíu mày, giọng vừa nghiêm nghị vừa… dịu đi một chút:
“Đừng thử thách tớ… Không chỉ vì cậu mà còn vì… tớ… không muốn chứng kiến cậu bị thương.”
Kaity nhìn cậu, giật mình một chút trước sự chân thành ẩn sau vẻ giận dữ. Cô bật cười nhẹ, hơi ngượng ngùng:
“Được rồi… tớ hiểu rồi, Severus. Cậu lo cho tớ đúng không?”
Severus hắng giọng, cố gắng lấy lại vẻ nghiêm nghị nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên một chút
Kaity cười nhạt, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp khi nhìn hai người bạn đứng bên mình. Cô biết lần đầu tiên trải qua nguy hiểm như vậy, không chỉ kỹ năng bay mà còn sự cảnh giác đều được thử thách.
Severus vẫn nắm lấy tay Kaity một cách vô thức, ánh mắt pha lẫn lo lắng và quyết tâm:
“Lần sau… tớ không muốn chứng kiến điều này nữa.”
Lily lao tới ôm Kaity, reo hò vang cả sân:
“Cậu xuất sắc nhất hôm nay luôn!”
Kaity mỉm cười tinh nghịch, nháy mắt với Severus:
“Được rồi, nhưng đừng quên… tớ sẽ còn làm cậu bất ngờ nhiều hơn nữa.”
Lily thì thở dài, vừa lo vừa thấy vui vẻ:
“Đúng là Kaity, luôn khiến mọi chuyện trở nên… hồi hộp và thú vị.”
Lily chen vào, nắm tay Kaity và nhìn Severus:
“Thấy chưa? Severus cũng quan tâm đến cậu mà. Nhưng cậu ấy… hơi cứng nhắc thôi. Cậu nên cảm thấy may mắn đi, Kaity.”
Kaity cười tinh nghịch, nheo mắt:
“May mắn hay là… bị giám sát chặt chẽ nhỉ?”
Severus nhíu mày, cố tỏ ra nghiêm túc nhưng ánh mắt đã lộ vẻ ấm áp:
“Cậu thử mà coi… tớ sẽ không tha đâu.”
Cả ba người cùng cười khẽ, vừa căng thẳng vừa vui vẻ. Không khí hậu trận tràn đầy cảm giác ấm áp và chút kịch tính – Kaity vừa trải qua trận đấu đầu tiên đầy nguy hiểm, nhưng bên cạnh cô vẫn có những người bạn luôn quan tâm, dõi theo từng hành động của mình.
Kaity cảm thấy trái tim mình rung động lạ thường, vừa tự tin về khả năng của bản thân, vừa ấm áp trước sự quan tâm âm thầm của Severus và tình bạn ngọt ngào của Lily. Cô biết mùa Quidditch này sẽ còn nhiều bất ngờ, và cô sẵn sàng đón nhận tất cả, với Severus và Lily ở bên cạnh.
Buổi chiều, ánh nắng nhảy múa trên sân cỏ Hogwarts, Kaity và Lily thong thả đi dạo giữa các tòa tháp và hàng rào cây. Kaity cười khúc khích kể về những mẹo luyện phép thuật mới, còn Lily thì chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào vài câu bình luận dí dỏm.
Từ xa, hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện: Sirius Black và James Potter. Cả hai đứng ẩn sau cột đá và tán lá, mắt dõi theo từng cử chỉ của Kaity và Lily. Sirius nhún vai, giọng nghịch ngợm:
“Nhìn kìa… Kaity và Lily, vẫn vô tư như thể chúng ta chẳng tồn tại.”
James cười lớn, giọng rộn rã:
“Ừ, nhưng hôm nay tớ sẽ quan sát kỹ hơn, xem hai cô nàng này định làm gì. Có lẽ sẽ vui lắm đây.”
Sirius nheo mắt, cười toe toét:
“Ừm… và Kaity ấy nhỉ, cứ như thể cậu ấy biết mình đang bị theo dõi vậy. Thật thú vị.”
Cả hai lén bước theo, cố gắng không để Lily và Kaity phát hiện, nhưng đôi lúc Sirius lại nhấc chân hơi quá cao, khiến James phải lườm cậu, kìm cơn cười.
Kaity nhún vai, vẫn tập trung trò chuyện với Lily, nhưng thỉnh thoảng liếc quanh, linh cảm có bóng dáng quen thuộc đang bám theo. Lily thì hoàn toàn không nhận ra, chỉ cười khúc khích trước những câu chuyện hài hước của Kaity.
Sirius thì liên tục trêu ngầm: “Cậu nhìn kìa, Kaity… nụ cười ấy, không công bằng đâu!”
James thì chen vào, giả vờ nghiêm túc: “Sirius, tập trung đi, theo dõi thôi, đừng để bị lộ.”
Kaity thoáng cảm giác một làn gió tinh nghịch quẩn quanh mình, nhưng chưa chắc chắn. Còn Sirius và James, dù bám theo từ xa, lại vô tình tạo ra những khoảnh khắc vừa hồi hộp, vừa vui nhộn: những bước chân trộm, ánh mắt tò mò, và cả những tiếng cười khẽ khi Kaity và Lily không để ý.
Kaity vừa nhặt một cánh hoa rơi, liếc sang phía hàng rào thấp, bỗng dưng cảm giác có ánh mắt theo dõi mình. Cô nhíu mày, thì thầm với Lily:
“Cậu có thấy gì lạ không… như kiểu… ai đó đang quan sát chúng ta ấy?”
Lily cười, khoát tay:
“Chắc cậu nhạy cảm quá thôi, Kaity.”
Nhưng khi Kaity hơi nghiêng người, cô nhìn thấy hai bóng lù lù đang ẩn nấp phía sau bụi cây gần đó. Nhẹ nhàng, cô thì thầm:
“À ha… Black ? Potter ?, đúng không?”
Sirius cười khẽ, không giấu nổi sự thích thú:
“Bị phát hiện rồi… nhưng không sao, tớ chỉ… quan sát thôi mà.”
James cũng cười toe toét, vẫy tay một cách “vô hại”:
“Ừ, chỉ muốn xem hai cô nàng này đi đâu thôi.”
Kaity nhếch môi, giọng đầy tinh nghịch:
“Vậy thì tụi cậu phải đi theo cẩn thận hơn một chút, kẻo bị phát hiện.”
Lily nhìn Kaity, cười khúc khích:
“Cậu ấy đoán đúng rồi, mình thấy chuyện này sẽ vui đây.”
Ngay lúc đó, từ phía cổng lâu đài, Severus xuất hiện, dáng đi lững thững nhưng ánh mắt sắc lạnh như đang soi từng cử chỉ của Sirius và James. Cậu tiến gần, giọng trầm nhưng đầy ghen tuông âm ỉ:
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Kaity quay sang Severus, nheo mắt:
“Chỉ là vài ‘fan hâm mộ’ tò mò thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu.”
Sirius lập tức nhảy vào, giọng nghịch ngợm:
“Ồ, Snape, đừng ghen chứ? Chúng tôi chỉ đang quan sát thôi mà!”
Severus chỉ liếc Sirius một cái, lạnh lùng nhưng rõ ràng là khó chịu:
“Tốt nhất… các người đừng có đứng đó.”
Severus lườm Kaity và Lily, nhưng trong lòng lại tự nhủ: “Đừng để họ biết cậu đang lo lắng… chỉ là bảo vệ thôi.”
Sirius nhướn mày, giọng ngọt như rót mật:
“À này, Kaity… hôm nay cô trông thật… ấn tượng.”
James quay sang Lily, nheo mắt:
“Còn cậu thì, Lily Evans, chắc chắn là cô gái Gryffindor nổi bật nhất trong năm học này rồi nhỉ?”
Kaity nhướn mày, giọng tinh nghịch:
“Ồ? Thật sao? Vậy thì các cậu có ý định tán tỉnh chúng tớ à?”
Sirius cười toe toét:
“Chỉ một chút thôi… để tăng thêm hứng thú cho ngày này mà.”
Lily chỉ lườm James, nhưng vẫn cười khúc khích:
“Cậu nghĩ tán tỉnh sẽ dễ thế à?”
Severus nén cơn tức, nhưng tim đập mạnh:
“Cậu… đừng có mà… bước gần Kaity.”
Severus nhăn mặt, giọng đầy cảnh cáo:
“Các người… cút đi ngay trước khi tôi… nổi điên.”
Kaity và Lily bật cười, nhìn Severus vừa giận vừa đáng yêu
Kaity nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch:
“Vậy thì, Sirius, nếu cậu thật sự muốn tán tỉnh tớ, cậu phải chứng minh bằng một trò chơi nhỏ thôi. Ai thua sẽ phải… làm theo mệnh lệnh người thắng.”
Sirius nhướn mày, tưởng dễ dàng:
“Trò chơi gì cũng được, tớ thắng là chuyện nhỏ.”
Lily cười toe toét, quay sang James:
“Cậu cũng chơi nhé, James. Thắng thì mới có quyền khen chúng tớ tiếp.”
Hai chàng trai đồng ý, hơi tự tin quá mức. Kaity đưa tay ra, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc sảo:
“Ok, thử xem ai nhanh tay hơn với phép thuật căn bản nhé. Chỉ cần một đòn trúng mục tiêu, nhưng không nguy hiểm đâu.”
Trận “đấu phép thuật” bắt đầu. Sirius và James chỉ mới dùng phép cơ bản đã loạng choạng, Kaity và Lily vừa phối hợp vừa trêu chọc:
“Tránh ra, Sirius, cậu như rùa bò ấy!”
“James, nhìn tớ mà học nào, không thì cậu thua mất!”
Sirius và James cố gắng phản công nhưng lại vô tình bắn trượt, khiến chính họ bị trêu chọc bởi các học sinh khác gần đó. Severus đứng bên cạnh, nhíu mày, vừa ghen vừa thấy hài hước:
“Các cậu… thật là trẻ con…”
Khi trận đấu kết thúc, Sirius và James thua “sấp mặt”, mặt đỏ bừng vì ngượng, còn Kaity và Lily đứng bên nhau cười khúc khích, tựa như hai nữ phù thủy tinh nghịch đã lên kế hoạch hoàn hảo.
Severus vừa thở dài vừa nhếch môi, giọng nửa đùa nửa tức:
“Lần sau… cậu đừng để bọn họ chọc tức tớ nữa, Kaity.”
Tối hôm đó, bộ ba lại hẹn nhau ở thư viện . Kaity, Severus và Lily ngồi quanh một chiếc bàn gỗ nhỏ, ánh đèn ma thuật vàng ấm áp chiếu lên những gương mặt còn hồng hào sau một ngày dài. Kaity bắt đầu kể về màn “phản công” dí dỏm ở sân trường:
“Thật không thể tin nổi, nhìn Sirius và James đỏ mặt như củ cà rốt… tớ và Lily đã nghĩ ngay: phải tận dụng cơ hội này!” Kaity cười khúc khích, kể lại từng chi tiết, nhấn nhá động tác tay để Severus và Lily phải bật cười.
Lily cũng thêm vào: “Cậu biết không, lúc đó tớ không nhịn được, phải giả vờ trượt một phép cơ bản để hai cậu ấy hoảng hồn. Chỉ một khoảnh khắc thôi mà họ lúng túng đến nỗi quên luôn cả cách bắn phép!”
Severus, lúc đầu gắt gỏng vì ghen, giờ cũng phải nhếch môi, nhưng giọng vẫn nửa đùa nửa trách:
“Các cậu… đúng là biết cách biến cả sân trường thành trò cười. Nhất là cậu, Kaity, không thể tin được. Cậu lúc nào cũng khiến tớ vừa… vừa lo lắng vừa muốn cười điên lên.”
Kaity cười, ánh mắt tinh nghịch nhưng đầy ấm áp:
“Cậu lo lắng vì tớ sao, Sev? Tớ tưởng cậu chỉ để ý đến trò cười mà thôi chứ.”
Severus đỏ mặt, cúi đầu, giọng nửa lẩm bẩm:
“Không… chỉ là… tớ không muốn cậu gặp rắc rối với bọn họ thôi.”
Lily nhìn hai người, mỉm cười, nhẹ nhàng xen vào:
“Thôi nào, các cậu… cả ba chúng ta vừa trải qua một ngày tuyệt vời. Cứ tận hưởng đi, rồi ngày mai lại có thêm mấy trò quậy khác mà.”
Kaity gật đầu, ánh mắt lấp lánh:
“Ngày mai chúng ta sẽ lên kế hoạch mới. Lần này, Severus… cậu phải hợp tác chứ không được cáu nữa đâu.”
Severus nửa cười nửa giận, gật đầu:
“Được… nhưng đừng lôi tớ vào mấy trò quá nguy hiểm là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro