Quyết định trở về
Đêm trăng mờ, Cụ Dumbledore đứng trên tháp thiên văn, gió lạnh vờn quanh mái ngói cũ. Ánh mắt tinh anh của ông dõi theo rừng Cấm, nơi một luồng sáng nhấp nháy kỳ lạ.
Ở đó, Kaity đang tập trung hoàn toàn, xung quanh là những vòng ma lực xoay tròn, những nhánh ánh sáng lấp lánh. Đây là lần đầu tiên cô cố gắng kiểm soát phép thuật liên quan đến thời gian—thứ mà ngay cả nhiều pháp sư giàu kinh nghiệm cũng phải e dè. Một cử động sai sót nhỏ khiến luồng ánh sáng nhấp nháy mạnh hơn, rung động như muốn vỡ ra.
Dumbledore đứng lặng, nhìn kỹ từng chuyển động, từng nhịp hít thở của Kaity. Ông biết Kaity đến từ một dòng thời gian khác, nhưng giờ mới nhận ra mức độ nguy hiểm và tinh vi của phép thuật mà cô đang thử sức. Ông lặng lẽ ghi nhận mọi chi tiết: cách cô điều khiển năng lượng, cách ma lực phản ứng với ý chí của cô, và những sơ suất dù nhỏ nhưng đầy tiềm năng rủi ro.
Ông khẽ mỉm cười, giọng trầm ấm tự nhủ: “Cô ấy đang luyện thứ quyền năng mà không phải ai cũng dám chạm tới… Nếu có thể kiểm soát nó, Kaity sẽ còn đi xa hơn nhiều.”
Trăng chiếu sáng quanh tháp, chiếu vào đôi mắt Kaity đầy quyết tâm. Cô không hề hay biết rằng một đôi mắt già dặn và tinh tế đang âm thầm quan sát, cân nhắc từng bước đi, từng cử chỉ, để đảm bảo phép thuật nguy hiểm này không phản chủ—và đồng thời, để hiểu hơn về sức mạnh đặc biệt mà cô đang sở hữu.
Buổi tối yên tĩnh, Kaity được gọi đến văn phòng của Dumbledore. Căn phòng rộng lớn, ánh nến lung linh trên các kệ sách cổ, tạo nên một không khí vừa uy nghi vừa ấm áp. Dumbledore ngồi trên ghế bành quen thuộc, ánh mắt hiền từ nhưng tinh tường nhìn Kaity.
“Kaity,” ông bắt đầu, giọng nhẹ nhàng, “ta nghe nói cô đang… thử luyện tập một loại phép thuật khá đặc biệt.”
Kaity hơi ngạc nhiên, nhưng giữ bình tĩnh:
“Dạ, thưa cụ… chỉ là một số phép thử thôi ạ. Em chưa thực hành quá nhiều.”
Dumbledore mỉm cười, không hề vạch trần, chỉ thăm dò:
“Phép này có thể rất nguy hiểm nếu không cẩn thận. Cô có hiểu rủi ro của nó đến đâu không?”
Kaity gật đầu, giọng tự tin nhưng vẫn tôn trọng:
“Em hiểu, cụ ạ. Em… em chỉ đang cố gắng kiểm soát nó an toàn nhất có thể.”
Dumbledore nghiêng người, ánh mắt sâu lắng như muốn đọc được nhiều hơn:
“Ta tin cô cẩn trọng, nhưng tôi muốn biết—cô có thực sự nhận ra những gì mình đang làm, và khả năng xảy ra sai sót là bao nhiêu không?”
Kaity do dự một chút, rồi đáp:
“Em… em nghĩ mình đã chuẩn bị tốt, nhưng… phép này quá mới mẻ, em vẫn có thể gặp chút sơ suất, nhưng em sẽ luôn chú ý.”
Dumbledore gật gù, nụ cười hiền hậu nhưng ẩn ý sâu xa:
“Rất tốt. Hãy tiếp tục, nhưng luôn nhớ: sức mạnh lớn nhất đôi khi là sự tỉnh táo và biết khi nào nên dừng lại.”
Sáng đầu năm học thứ ba, Kaity vẫn như thói quen đón Lily và Serverus từ tàu Hogwarts, vẫn háo hức như mọi năm. Nhưng khi bước ra sân ga Hogsmeade và nhìn quanh, cô bất chợt dừng lại.
Severus đứng đó, dáng cao hơn hẳn so với năm trước, mái tóc đen hơi dài che khéo phần trán, gương mặt sắc sảo hơn, và ánh mắt vẫn lạnh nhưng lại có một thứ gì đó khiến Kaity khó lòng rời mắt. Cậu ấy khoác chiếc áo Slytherin chỉnh tề, dáng vẻ mạnh mẽ, điềm tĩnh nhưng đầy thu hút, khác hẳn cậu học sinh trầm lặng năm trước.
Kaity thầm nhủ trong lòng: “Sao Severus thay đổi nhiều thế… mà lại còn thu hút hơn trước nữa…”
Severus cũng nhận ra Kaity, ánh mắt thoáng bối rối nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc. Cậu bước đến gần, cúi đầu chào nhẹ:
“Chào Kaity… Chào Lily.”
Kaity gật đầu, trong lòng vừa bối rối vừa háo hức. Năm học thứ ba bắt đầu, và cảm giác như mọi thứ đều khác đi — không chỉ là lớp học, không chỉ là phép thuật, mà còn là những rung động khó nói giữa những người bạn quen thuộc.
Lily, luôn tươi sáng, nắm tay Kaity và cười:
“Lại một năm nữa rồi! Cùng nhau trải nghiệm đi nhé.”
Kaity mỉm cười, nhưng mắt vẫn lén nhìn Severus lần cuối trước khi cả ba cùng bước vào lâu đài, lòng đầy dự cảm về một năm học mới vừa thử thách, vừa ly kỳ, vừa có chút rung động khó tả.
Sảnh đường rộng lớn tràn ngập ánh sáng từ những ngọn nến bay lơ lửng, mùi thức ăn còn vương vấn từ bữa tối khai giảng. Kaity, Lily và Severus đi bộ giữa các bàn, cảm giác vừa háo hức vừa lạ lẫm sau kỳ nghỉ hè.
Kaity lén nghiêng về phía Severus, giọng nhỏ nhẹ nhưng vẫn đủ nghe:
“Severus, mối độc dược với nhà Malfoy… cậu ổn chứ? Họ có đưa cậu quá nhiều áp lực không?”
Severus nhíu mày, ánh mắt lóe lên chút lo lắng, nhưng nhanh chóng trở lại bình thản:
“Không sao… Chỉ là công việc thôi. Nguyên liệu do họ cung cấp, và tôi chỉ thử thách bản thân với vài loại độc dược… Cũng chẳng có gì ghê gớm.”
Kaity mỉm cười, ánh mắt đầy sự tinh nghịch nhưng ẩn chứa một chút lo lắng riêng. Cô rút từ trong túi ra một chiếc máy ảnh cũ, đặt lên bàn rồi bắt đầu chụp xung quanh: bàn Slytherin, cột trụ đá, các học sinh tụ tập…
“Cậu… đang làm gì vậy?” Severus hỏi, nửa khó hiểu, nửa cảnh giác.
Lily cũng nghiêng người nhìn Kaity:
“Kaity, sao cậu chụp hình suốt vậy? Chúng ta đâu có được phép mang máy ảnh vào Sảnh đường cơ chứ?”
Kaity nhún vai, giọng đầy bí ẩn:
“Chỉ muốn lưu giữ mọi thứ thôi… Mình không biết khi nào sẽ phải rời khỏi nơi này, nên muốn giữ lại mọi khoảnh khắc. Không phải để các cậu bận tâm đâu.”
Severus nhìn cô, trong lòng vừa tò mò vừa khó hiểu. Anh lặng lẽ quan sát Kaity, nhận ra cô cẩn thận trong từng cử chỉ, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm và một chút ưu tư mà chỉ anh mới cảm nhận được.
Lily thở dài, vừa thấy thú vị vừa hơi lo:
“Kaity mà… lúc nào cũng chuẩn bị trước hết, không biết cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo.”
Kaity cười khúc khích, tiếp tục lia máy ảnh xung quanh, khiến Severus vừa bực vừa ngạc nhiên. Anh vẫn chưa hiểu hết lý do, nhưng lòng bắt đầu tự nhủ: “Có gì đó về Kaity… khác hẳn những ngày bình thường.”
Những ngày đầu năm học thứ ba trôi qua nhanh chóng. Kaity vẫn tỏ ra háo hức với mọi thứ xung quanh: từ các lớp học mới, những hành lang dài và uốn lượn, đến cả bầu không khí sôi nổi của sân trường. Cô luôn cẩn thận quan sát, ghi chép lại mọi chi tiết vào cuốn sổ nhỏ của mình, thỉnh thoảng lén lia máy ảnh để lưu giữ những khoảnh khắc quý giá.
Quidditch năm nay cũng bắt đầu sớm. Kaity vẫn giữ vị trí người cầm banh ghi điểm cho đội Slytherin, và trận đấu đầu tiên của cô với Gryffindor khiến tim cô đập liên hồi. Severus đứng phía dưới sân, ánh mắt âm thầm dõi theo từng đường bóng, cổ vũ bằng ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy lo lắng. Lily thì chạy khắp các khán đài, hò reo đầy nhiệt tình, khiến không khí trận đấu vừa hồi hộp vừa vui vẻ.
Kaity, trong khi tranh bóng với Sirius – người cũng là kẻ đối đầu trực tiếp với cô – vừa phải di chuyển nhanh, vừa tính toán góc ném và thời điểm chuyền bóng. Có vài pha suýt va chạm khiến tim cô như ngừng đập, nhưng nhờ sự bình tĩnh và kỹ năng phép thuật tinh tế, Kaity vẫn ghi được những điểm quan trọng. Trận đấu kết thúc, Slytherin giành chiến thắng, và Kaity cảm thấy vừa tự hào vừa mệt lử.
Nhưng ngay sau Quidditch, Kaity lại không có thời gian nghỉ ngơi. Buổi tối, khi các học sinh khác đã trở về phòng sinh hoạt, cô lặng lẽ mang theo cuốn sách cổ và chuẩn bị dụng cụ phép thuật, bước vào rừng Cấm nơi Aldric Times chờ. Những buổi luyện phép bí mật này ngày càng kéo dài và phức tạp. Kaity phải tập trung tối đa để kiểm soát các dòng thời gian nhỏ, thử nghiệm các thần chú không lời, và đôi khi sơ suất khiến cây cỏ xung quanh bốc cháy nhẹ hoặc các con vật ma quái bị xáo trộn.
Dù nguy hiểm, Kaity không hề nao núng. Cô dần thuần thục phép thuật, kết hợp trí tuệ và sức mạnh phép thuật vượt trội của mình để hoàn thành các bài tập khó khăn của Aldric. Trong khi đó, Lily vẫn hoàn toàn không biết về những buổi luyện tập này. Chỉ khi Kaity trở về phòng sinh hoạt với những dấu vết nhỏ trên tay hay vài vết cháy trên áo choàng, Severus mới thoáng vờ nghi ngờ, nhưng cô luôn khéo léo bịa ra lý do khác, khiến anh không thể chắc chắn.
Những ngày này vừa là niềm vui vừa là thử thách: Kaity khám phá thế giới Hogwarts, khẳng định bản thân trên sân Quidditch, đồng thời âm thầm luyện tập sức mạnh bí mật của gia tộc Times.
Một buổi chiều yên ắng sau nhiều tuần bận rộn với Quidditch và luyện phép bí mật, Kaity ngồi một mình trên bậc thang ngoài Sảnh đường. Gió nhẹ thổi qua mái tóc, ánh hoàng hôn nhuộm vàng các bức tường cổ kính của lâu đài. Cô nhìn ra hồ nước lấp lánh, nơi các học sinh khác đang chơi đùa, nhưng tâm trí cô lại không ở đó.
Những kỷ niệm với Severus và Lily vẫn hiện rõ trong tâm: những trận Quidditch hồi hộp, những buổi tối luyện phép với Aldric, những cuộc cãi vã, những lần cười đùa không kiểm soát. Nhưng sâu thẳm, Kaity cảm nhận được một khoảng trống: gia đình cô, bố mẹ đang chờ ở dòng thời gian của mình, nơi cô thật sự thuộc về.
Cô lặng lẽ mở cuốn nhật ký, nhìn những bức ảnh, những ghi chú về Hogwarts mà cô đã chụp lại. Mỗi trang đều đầy ký ức quý giá, nhưng cũng nhắc cô rằng không thể quên đi nơi mình thực sự sinh ra và những người thân yêu.
“Đã đến lúc phải trở về,” Kaity tự nhủ, giọng thì thầm trong lòng. Cô biết rằng việc rời Hogwarts không có nghĩa là quên đi Severus hay Lily, mà là chọn con đường cân bằng giữa nhiệm vụ học tập, bí mật phép thuật và trách nhiệm với gia đình.
Trước khi ra quyết định, Kaity bước vào phòng sinh hoạt Slytherin, nhìn Severus đang lặng lẽ chỉnh áo choàng sau một buổi tập Quidditch, và Lily đang cười rộn rã với vài người bạn Gryffindor. Cô nở một nụ cười ấm áp, giữ kín quyết định của mình, biết rằng thời điểm thích hợp để nói ra vẫn chưa đến.
Buổi chiều ấy, Kaity cảm nhận rõ ràng rằng cuộc sống ở Hogwarts đã dạy cô nhiều điều quý giá, nhưng cũng là lúc cô nhận ra rằng gia đình, nơi mà cô thực sự thuộc về, mới là điểm tựa không thể thay thế. Quyết định trở về giờ đã chín muồi trong tim cô.
Kaity ngồi lặng trong phòng sinh hoạt Slytherin, ánh chiều tà nhuộm vàng các bức tường cổ kính. Giữa những ký ức vui vẻ về Hogwarts, một nỗi lo lắng sâu sắc chợt trỗi dậy: trong tương lai cô biết rõ, Chúa tể Hắc Ám sẽ giết James Potter và Lily Evans.
Cô khẽ siết chặt tay, tim đập mạnh. Mọi niềm vui, mọi tiếng cười cùng Severus và Lily bỗng trở nên mong manh trước viễn cảnh đen tối kia. Cô biết rằng việc cảnh báo James và Lily là nguy hiểm, nhưng lại không thể đứng yên.
Kaity lặng lẽ chuẩn bị một kế hoạch tinh tế. Cô sẽ tìm cơ hội trò chuyện riêng với cả hai, nhưng đồng thời phải giữ kín danh tính và kiến thức từ tương lai. Nếu để lộ quá nhiều, không chỉ tương lai sẽ bị thay đổi theo những hướng khó lường, mà cả cô cũng sẽ gặp rắc rối lớn.
Cô nhắm mắt, hít sâu và tự nhủ: “Mình phải làm điều gì đó… nhưng phải thật cẩn thận.” Giờ đây, trước khi trở về dòng thời gian của gia đình, Kaity bắt đầu lên kế hoạch âm thầm bảo vệ hai người bạn quan trọng nhất ở Hogwarts, vừa giữ an toàn cho chính mình, vừa khéo léo hướng họ tránh khỏi nguy hiểm trong tương lai.
Kaity rón rén bước qua hành lang vắng lặng của Hogwarts, ánh đèn lồng bập bùng phản chiếu trên các bức tường đá. Tim cô đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Cô biết mình phải gặp James Potter sớm, trước khi cậu bị kéo vào những nguy hiểm mà cô đã chứng kiến trong tương lai.
Cô tìm thấy James đang đứng gần cửa sổ thư viện, ánh chiều tà hắt lên mái tóc vàng rực rỡ. Kaity hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng điệu bình thường nhưng tràn đầy cảnh báo:
“James… tớ cần nói với cậu điều này. Đây là chuyện quan trọng, nhưng cậu không được hoảng sợ, và… không được nói với ai khác.”
James quay lại, đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên và hơi nghi ngờ. “Chuyện gì vậy? Cậu làm tớ sợ đấy, Kaity.”
Cô hạ giọng, nghiêm túc: “Có những nguy hiểm… sắp xảy ra. Cậu phải cẩn trọng, không phải lúc nào mọi thứ cũng như nó có vẻ. Hãy giữ mắt mở to, và tin vào trực giác của mình.”
James cau mày, cố gắng hiểu ý cô: “Tớ… tớ phải làm gì?”
Kaity lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự lo lắng nhưng vẫn kiên định: “Chỉ cần cẩn trọng và quan sát. Tớ không thể nói thêm, nhưng… tớ tin cậu đủ thông minh để hiểu.”
Kaity hạ giọng nghiêm trọng hơn, bước lại gần James, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn giữ vẻ kín đáo:
“James, có một điều cực kỳ quan trọng mà cậu phải nhớ,” cô nói, giọng thấp và chậm rãi. “Nếu cậu biết hoặc giữ bất cứ bí mật nào về những nguy hiểm sắp tới… cậu phải đưa nó cho đúng người mà cậu tin tưởng nhất. Không được thay đổi người giữ bí mật đó, hiểu không?”
James nhìn Kaity, hơi lúng túng nhưng nghe thấy sự khẩn cấp trong giọng nói của cô. “T…tớ hiểu… nhưng tại sao?”
Kaity cúi đầu, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cứng rắn: “Nếu không, mọi thứ có thể trở nên nguy hiểm hơn. Và James… cậu phải luyện tập phép thuật thật mạnh mẽ. Không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn để có thể đối phó với những điều tồi tệ mà tớ không thể nói cho cậu nghe bây giờ.”
Cô dừng lại, nhấn mạnh từng lời: “Tin tớ… cậu không được chủ quan. Hãy nghiêm túc với điều này.”
James gật đầu, tim đập nhanh, cảm nhận được tầm quan trọng của những lời cảnh báo. Kaity mỉm cười nhẹ, nhưng trong mắt vẫn lấp lánh nỗi lo lắng. Cô biết bước đầu tiên để chuẩn bị cho tương lai đã được thực hiện, và giờ đây trách nhiệm nằm cả trên vai cậu.
Kaity tìm thấy Lily ở một góc yên tĩnh của sân trường, nơi những cánh lá mùa thu vẫn rơi lả tả. Cô hít một hơi sâu, rồi bước đến gần, giọng nghiêm trọng nhưng ấm áp:
“Lily, tớ cần nói với cậu một điều quan trọng,” Kaity bắt đầu, ánh mắt dõi theo từng phản ứng của Lily. “Nếu cậu biết hay giữ bất cứ bí mật nào liên quan đến những nguy hiểm sắp tới, hãy giao nó cho người mà cậu tin tưởng nhất. Không được thay đổi người giữ bí mật đó, nghe chưa?”
Lily nhíu mày, hơi bối rối nhưng nhận ra sự khẩn trương trong giọng nói của Kaity. “Nhưng tại sao…?”
Kaity mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy lo lắng nhưng kiên định: “Vì nếu không cẩn thận, mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm. Và Lily… hãy luôn giữ tâm hồn thiện lương và tấm lòng yêu thương. Không chỉ cho bản thân mà còn cho những người xung quanh cậu. Tình yêu và lòng tốt sẽ là sức mạnh lớn nhất của cậu.”
Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lily, nhấn mạnh từng lời: “Hãy tin tớ. Cậu phải nghiêm túc với điều này.”
Lily gật đầu, tim đập nhanh, cảm nhận được trách nhiệm nặng nề nhưng cũng đầy quyết tâm. Kaity mỉm cười, đặt tay lên vai Lily một cách thân thiện, rồi rút lui, để lại Lily đứng đó, vừa lo lắng vừa sẵn sàng bảo vệ những giá trị mà Kaity vừa nhắc nhở.
Kaity bước đi, lòng nặng trĩu nhưng biết rằng cô đã hoàn thành bước đầu tiên để bảo vệ tương lai cho cả hai người bạn thân yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro