Ăn Tết (2)
Thượng Thanh Hoa làm sao mà chịu, hắn lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc nhỏ, nói: "Thuốc này là Thẩm Thanh Thu đưa cho ta, bảo rằng phải luôn giữ bên mình, rất có thể ngài sẽ cần dùng. Ai ngờ nhanh như vậy đã phải dùng tới rồi. Ngài làm gì trong có một ngày lại thành ra bộ dáng như vậy? Ta tìm đại vương khắp nơi, còn nghĩ ngài đang giận, còn đang nghĩ phải làm sao giải thích để ngài về. Thế mà lại..."
Hắn vừa nói vừa sụt sịt, sống mũi cay xè, nước mắt chỉ trực rơi xuống. Mạc Bắc Quân trông vậy cũng đau lòng, cầm lấy tay hắn, ánh mắt nhu hòa mà nhìn người kia giống như đang thay mình chịu đau, nói: "Ta không sao. Đừng khóc. Ta chỉ xuống làm vài việc mà thôi".
Rõ ràng mục đích của việc này là để Thượng Thanh Hoa vui vẻ, lăn lộn thế nào cuối cùng lại khiến hắn phải rơi lệ thế này? Cách của Lạc Băng Hà sai hay chính mình áp dụng sai nhỉ?
Thượng Thanh Hoa nhìn chằm chằm Mạc Bắc Quân nuốt xuống viên thuốc của Thẩm Thanh Thu rồi mới nhận lại lọ, cất cẩn thận vào tay áo.
Mạc Bắc Quân nhìn thấy động tác của hắn, thở dài một hơi, sau đó cầm lấy tay hắn, kéo tới nơi xa xa lấp lánh kia.
Đi không bao lâu thì đập vào mắt họ là một tảng băng có hình dáng rất đẹp, nhìn một hồi lại thấy vô cùng thân quen, tuy nhiên không nói rõ được cảm giác này là gì. Vì vậy sau khi cảm thán khen đẹp một câu, Thượng Thanh Hoa liền trực tiếp bước qua mà chạy tới xem tảng băng tiếp theo. Lần này thì hắn có thể nhìn thấy rõ tảng băng này được bào theo dáng người, nhìn như đang vặn vẹo chân, phía bên trên khuôn mặt chưa được gọt kĩ nhưng cũng nhìn ra là đang xoay sang trái. Thượng Thanh Hoa càng có cảm giác thân quen khó diễn tả hơn. Hắn vẫn chưa nghĩ ra đó là gì, bèn tiếp tục cùng Mạc Bắc Quân tới xem những bức tượng băng sau đó. Dần dần, các bức tượng ngày càng rõ nét hơn, tới bức thứ năm Thượng Thanh Hoa đã có thể nhìn khá rõ xiêm y của bức tượng, họa tiết vô cùng quen mắt, giống hệt bộ đồ mỏng manh được khoác thêm áo choàng của hắn cái ngày hai người tỏ tình với nhau, xem dáng vẻ thì bức tượng giống như đang chuẩn bị gõ cửa.
Tới đây, Thượng Thanh Hoa liền dừng lại, quay qua hướng Mạc Bắc Quân. Mạc Bắc Quân thì lại đang chăm chú nhìn bức tượng băng, ánh mắt vừa nhu hòa vừa yêu thương khiến lòng Thượng Thanh Hoa khẽ động.
Hắn suy nghĩ một chút, bèn nắm tay Mạc Bắc Quân, kéo y chạy thẳng một mạch tới khi nhìn thấy có hai bức tượng đứng cạnh nhau mới dừng lại. Đây có lẽ là bức thứ hai mươi mấy rồi, vì vậy ngũ quan càng rõ nét. Có thể nhìn thấy cái bức ăn mặc hơi lôi thôi, tóc búi ngắn, bộ dáng đang xun xoe nịnh bợ bức bên cạnh, quả không sai, đây chính là hắn và Mạc Bắc Quân thời đó, xem tình huống thì hẳn lúc này hắn đang tận lực ôm đùi đại vương gấu đây mà. Thượng Thanh Hoa nhìn xung quanh, phát hiện ngoài cặp này ra thì chỉ còn hai cặp tượng như thế này nữa thôi, cũng không còn bức nào xa hơn nữa.
Hai cặp tượng kia thì một cặp diễn tả cảnh Mạc Bắc Quân đang túm tóc hắn bắt hắn ngẩng lên, khá là thê thảm.
Còn bức xa nhất thì chính là hắn đang bị Mạc Bắc Quân băng lãnh nhìn từ trên cao xuống.
Thượng Thanh Hoa nhìn sang Mạc Bắc Quân, muốn nghe một lời giải thích. Mạc Bắc Quân lại vung tay một cái, đưa hắn vào một bong bóng lơ lửng trên không trung, Thượng Thanh Hoa hoàn toàn thở được bình thường bên trong, nhưng có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Mạc Bắc Quân xác nhận hắn ở khoảng cách an toàn xong thì mới mở lời: "Nhắm mắt lại. Khi nào xong sẽ gọi ngươi".
Thượng Thanh Hoa càng mở mắt to hơn, cảm thấy sắp tới đại vương gấu sẽ làm cái gì đó tổn hại thân thể, hắn điên cuồng đấm đá loạn xạ bong bóng, nhưng dù làm thể nào cũng không thể chọc thủng hay làm vỡ nổi nó.
Mạc Bắc Quân không quản hắn nữa, y nâng tay lên, hai luồng khí lạnh phun ra từ tay áo y, biến thành hai thanh đao băng vô cùng lạnh lẽo và bắt mắt. Mạc Bắc Quân cầm lấy đao, vung ra cả hai cùng lúc, hai thanh đao cắt gió mà bay đi, vững vàng bổ vỡ ba tảng băng tạo hình Mạc Bắc Quân cuối cùng trong cả một vùng tượng băng.
Y hài lòng mà mỉm cười, nhưng ngay sau đó thì thổ huyết một trận. Hai thanh đao cùng với tượng của Mạc Bắc Quân đều vỡ ra thành những mảnh vụn băng, rơi xuống nền tuyết trắng.
Thượng Thanh Hoa hoảng hốt, tay chân luống cuống muốn chạy tới xem thì bong bóng vỡ ra, hắn được Mạc Bắc Quân đỡ lấy, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Mạc Bắc Quân thấy hắn nhìn mình như ngây ngốc thì bật cười, nói: "Sợ sao?"
Thượng Thanh Hoa trực tiếp khóc luôn. Nước mắt chảy không ngừng được, không nói lời nào mà lôi ra lọ thuốc của Thẩm Thanh Thu, ép Mạc Bắc Quân uống. Hắn vừa tức giận vừa đau xót, rất muốn ôm lấy Mạc Bắc Quân để kiểm tra nhưng lại cũng không dám vì sợ đụng phải vết thương của y, bộ dáng chật vật khổ sở. Mạc Bắc Quân sao mà không đau lòng cho được, bèn ôm chặt lấy hắn, vụng về an ủi: "Ta đã nói là không sao. Ngươi đừng như vậy".
Mạc Bắc Quân nghĩ một chút, phải mau giải thích cái này cho Thanh Hoa thôi. Y vung tay lên, tất cả tượng của Thượng Thanh Hoa đều biến thành những vụn băng tỏa ánh sáng lam nhạt, sau đó tụ lại thành một miếng ngọc bội ánh lục lam vô cùng đẹp mắt. Miếng ngọc bội rơi xuống tay Mạc Bắc Quân, y cầm lấy rồi đeo cho Thượng Thanh Hoa, nói: "Tặng cho ngươi. Miếng ngọc này có thể bảo hộ ngươi an toàn cả đời".
Thượng Thanh Hoa nhìn miếng ngọc bội, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cẩn thận vuốt ve. Ngọc này là đại vương nhà hắn dùng cả máu để hoàn thành, hắn nhất định phải giữ gìn cẩn thận. Thượng Thanh Hoa ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn Mạc Bắc Quân, biểu cảm vẫn là đau lòng. Mạc Bắc Quân gấp rồi, không biết làm gì hơn là ôm hắn thật chặt dỗ dành: "Ta không nên để ngươi thấy, ta sai rồi. Ngươi...đừng khóc có được không?"
Thượng Thanh Hoa được ôm an ủi một hồi thì cũng đỡ đau lòng, sụt sịt nói: "Ta xứng sao?"
Mạc Bắc Quân không nói gì, chỉ ôm hắn càng chặt, trái tim bị nước mắt của Thượng Thanh Hoa bào cho mềm nhũn, một lúc sau y mới đáp lời: "Ừm".
Trên đường bế hắn về phòng, bị Thượng Thanh Hoa liên tục xì mũi lau vào người mình, Mạc Bắc Quân bất đắc dĩ kìm lại cảm giác muốn kéo mạnh hai má hắn xuống, thành thành thật thật mà kể lại đầu đuôi sự việc.
Nguyên văn là y muốn tặng Thượng Thanh Hoa một món quà đặc biệt nhân dịp Tết Nguyên Đán và lễ tình nhân, tuy nhiên nghĩ mãi không ra chủ kiến nào hay, bèn cưỡi mây đi làm phiền Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà thì có gì ngoài "thượng sách" tự hành hạ mình để lấy lòng người thương đâu, nên dĩ nhiên cũng bày cho Mạc Bắc Quân một cách táo bạo để tạo ra ngọc bội quý giá bậc nhất trong nhân gian để tặng người trong lòng. Cách tạo ngọc bội đơn giản là dệt mộng cảnh của bản thân và người đó, sau đó đóng băng chúng lại, phá vỡ tất cả tượng băng của bản thân, để tượng của đối phương hấp thu đầy đủ linh khí, cũng là để truyền vào tấm chân tình của mình, sau đó thì hòa tan tất cả các tượng băng còn lại, dùng linh lực biến nó thành ngọc bội là được. Viên ngọc này nhận chủ nhân, mất cũng có thể tự tìm về, nuôi dưỡng một thời gian không chừng còn hóa thành pháp bảo có thể tự ra tay đánh kẻ địch, còn có thể thông tri cho người còn lại mỗi khi xảy ra bất trắc gì. Tựu chung là một miếng ngọc không thể đổi bất cứ cái gì để mua được.
"Tự phá vỡ bản thân mình trong mộng cảnh, tổn thương gấp mười, ở đây có ít nhất hai mươi chín pho tượng băng, dám chắc mỗi một pho của ta đều có một pho của ngươi bên cạnh". - Thượng Thanh Hoa sờ sờ ngọc bội, nhàn nhạt nói.
Mạc Bắc Quân biết hắn đã nguôi giận, bèn nói: "Cũng không tính là gì, ta chiến đấu còn bị thương nhiều hơn".
Thượng Thanh Hoa biết nói không được người này, cũng không nói gì nữa, chỉ tóm chặt tay áo của Mạc Bắc Quân, cúi thấp đầu mà nhỏ giọng: "Cảm tạ đại vương. Nhưng ta tự thấy ta không xứng".
Mạc Bắc Quân hôn lên đỉnh đầu hắn, hai tay vững vàng ôm, thân thể nhẹ nhàng bay lên, chớp mắt một cái hai người đã trở về phòng.
Mạc Bắc Quân đặt hắn ngồi lên giường, còn mình thì đi nấu nước tắm cho hắn. Trước khi ra khỏi cửa, y không quay đầu lại mà chỉ nói: "Bổn đại vương không cho phép kẻ nào nói người trong lòng ta là không xứng".
Nói xong y đóng cửa, bước đi.
Thượng Thanh Hoa ngồi trong phòng, lấy ra miếng bùa cầu bình an mà hắn nguyên một tháng giấu diếm đại vương gấu, lén lén lút lút chiều nào cũng lên chùa cầu khấn. Miếng bùa này cũng rất đặc biệt, bản thân hắn phải tự nấu mâm cúng đầy ắp, mỗi ngày một mâm để dâng lên mời các chư vị thần Phật, xin các ngài ban phép vào bùa. Để tỏ lòng thành kính, Thượng Thanh Hoa không quản thời tiết lạnh giá mùa đông trên đỉnh núi tuyết ngàn năm, ngày ngày đi bộ đi rồi đi bộ về, hai chân đều đã xuất hiện vết cước bị nhiễm lạnh.
Cái ngày hắn đi gặp Thẩm Thanh Thu, y cũng đưa hắn thêm 1 lọ thuốc bôi chân nữa. Thẩm Thanh Thu luôn miệng mắng mỏ hắn yêu vào mất hết lí trí, sao phải tự hành hạ mình như vậy. Thượng Thanh Hoa cũng chỉ nói: "Không có gì, ta nguyện ý".
Nghĩ lại thấy cũng dở khóc dở cười, không ngờ Mạc Bắc Quân cũng lo lắng an toàn của hắn hệt như cách hắn lo cho y. Cả hai cùng ngu ngốc không tìm được kẻ thắng cuộc.
Trái tim Thượng Thanh Hoa mềm nhũn ra, nhìn thấy Mạc Bắc Quân bê một chậu tắm lớn nghi ngút hơi nước tiến vào, hắn liền bước xuống giường, lao đến cạnh y, giơ ra tấm bùa mình cẩn thận cất giữ bấy lâu:
"Mạc Bắc Quân, chiếc bùa này bổn phong chủ cũng tốn bao nhiêu công sức mới xin được cho ngươi. Ngươi giữ cẩn thận vào đó, nếu mất thì không còn miếng thứ hai đâu."
Mạc Bắc Quân nhìn tấm bùa bình an tỏa ra ánh sáng lung linh, rõ ràng đã được đặc biệt ban phúc lành, liền cẩn thận cầm lấy, hóa nó thành một chiếc khuyên tai hình lá bùa. Y tự bấm một lỗ ở tai, sau đó đeo khuyên vào. Xong xuôi thì nhìn Thượng Thanh Hoa, ánh mắt mang mấy phần phần ẩn nhẫn, nói: "Ta biết".
"Hả?" - Thượng Thanh Hoa mở to mắt, có phần không hiểu, lại có chút chột dạ mà nhìn Mạc Bắc Quân.
Mạc Bắc Quân mỉm cười, loạt xoạt cởi y phục cho hắn, bế hắn lên để vào bồn tắm ấm áp kia, nói: "Không cần hỏi nhiều. Hiện tại tập trung tắm cho ta".
Y sau đó cũng tự cởi ra xiêm y, cùng hắn tắm chung một thùng nước, vừa kéo hắn vào lòng vừa nói: "Hồi đó khiến ngươi ủy khuất nhiều, cũng muốn thay ngươi trả thù một chút".
Mốt bây giờ không những là tự ghen với bản thân mà còn là tự mình trả thù mình nữa à? Cũng quá kì dị rồi.
Thượng Thanh Hoa quay lại nhìn y, lấy tay lau đi vết máu còn dính ở khóe môi Mạc Bắc Quân, nói: "Kì thực ta đã quên những chuyện đó từ lâu rồi, hiện tại chỉ nhìn mình ngươi mà thôi".
Tim Mạc Bắc Quân trật một nhịp, nhưng cũng rất nhanh tỏ ra bình tĩnh, chỉ 'ừm' một cái rồi tập trung giúp hắn tắm rửa sạch sẽ. Thượng Thanh Hoa thấy có chút kì lạ, không phải bình thường y sẽ nhào tới đè mình hay sao? Hôm nay sao lại giống như công tử không hiểu phong tình như vậy?
Chưa kịp cảm nhận chuyện này nên vui hay nên buồn thì Thượng Thanh Hoa đã hối hận. Mạc Bắc Quân tắm cho hắn xong thì bế hắn ra, trước tiên lau người, sau đó không đưa y phục mới cho hắn mà lại đi ra phía rương, lôi ra một nhúm hồng hồng đỏ đỏ gì đó, đưa lại cho hắn, muốn hắn mặc vào.
Thượng Thanh Hoa không hiểu nó là gì, khi giở ra thì lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Này...không phải là bộ đồ cosplay tình thú mèo chiêu tài có in chữ Phúc phiên bản limited dành cho dịp năm mới hay sao? Y làm sao mà có?
Vừa đặt xong câu hỏi thì kẻ khởi xướng cũng lộ diện.
Một màn hình tràn ngập pháo hoa nổ bụp bụp xuất hiện trước mặt Thượng Thanh Hoa. Hệ thống tỏ ra vô cùng vô tội mà nói: "Mừng năm mới, An Định Phong chủ. Món quà này thay cho lì xì mà hệ thống chúng tôi đặc biệt gửi tặng ngài và Mạc đại vương. Mong hai người tận dụng triệt để".
Thượng Thanh Hoa đang muốn mắng người, thế nhưng chưa kịp mở miệng thì hệ thống đã tắt phụt một cái, trước mắt hắn chỉ còn lại một khuôn mặt đang mình nhìn chăm chú, ánh mắt không giấu nổi sự mong đợi.
Thượng Thanh Hoa còn có thể làm gì? Đành vô cùng không tình nguyện mà mặc nó vào. Vừa mặc vừa chửi đổng trong lòng: CMN mặc cũng như không mặc, nơi cần che thì không che, nơi không cần che thì cũng không che luôn là như nào? Mặc xong bộ đồ tạo hình mèo chiêu tài cầu phúc này vào, Thượng Thanh Hoa ủy khuất mà ngước nhìn Mạc Bắc Quân. Như dự đoán, Mạc Bắc Quân rất hài lòng mà nhìn hắn, bàn tay nãy giờ vẫn giấu đằng sau lưng lộ ra, trên tay y đang cầm một vật gì đó giống như...đuôi mèo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro