Chương 11

​"Mitsuki!"

​Tiếng gọi thất thanh của Inuyasha là thứ cuối cùng lọt vào tai tôi trước khi mọi âm thanh bị nhấn chìm.

​Cảm giác rơi tự do không kéo dài lâu, tôi rơi vào một vòng tay rắn chắc, nhưng không hề êm ái vì người đỡ tôi dường như đang run rẩy dữ dội. Mùi máu tanh nồng từ khóe miệng tôi hòa lẫn với mùi đất ẩm và hương vị đặc trưng trên người anh – mùi của gió và lửa.

​"Này! Mở mắt ra! Cô làm sao vậy?"

​Giọng Inuyasha gầm lên, nhưng bàn tay anh vỗ nhẹ lên má tôi lại luống cuống đến lạ. Tôi muốn đáp lại, muốn bảo anh đừng lo, nhưng lồng ngực đau nhói như bị ai đó xé toạc, cổ họng nghẹn ứ, không thốt nên lời.

​Tôi chìm vào bóng tối.

​Trong giấc mơ, tôi thấy mình đứng giữa một khoảng không trắng xóa.

​Hệ thống hiện ra với âm thanh máy móc lạnh lùng: "Cảnh báo: Cơ thể ký chủ đang chịu phản phệ nghiêm trọng từ mảnh Ngọc Tứ Hồn. Việc ép buộc sử dụng linh lực vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể con người sẽ dẫn đến suy kiệt nội tạng."

​Tôi cười khổ: "Tôi biết. Nhưng nếu không làm vậy, Inuyasha sẽ chết."

​"Sống sót là ưu tiên hàng đầu. Ký chủ chết, nhiệm vụ thất bại."

​"Sẽ không chết đâu," tôi thì thầm, ánh mắt kiên định nhìn vào khoảng không vô định. "Chỉ cần sống sót qua lần này... độ hảo cảm của Inuyasha chắc chắn sẽ tăng. Đau đớn một chút đổi lấy lòng tin của nam chính, món hời này tôi chấp nhận."

​Hệ thống im lặng, rồi dần tan biến, dường như chấp nhận. Bóng tối lại bao trùm.

------

​Cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực đánh thức tôi dậy.

​Đầu nặng trĩu như đeo đá. Tôi khó khăn mở mắt, ánh sáng leo lét từ ngọn lửa trong bếp lò khiến tôi phải nheo mắt lại vài lần mới thích ứng được.

​Đây là nhà của bà Kaede.

​Tôi nằm trên đệm, đắp chăn dày. Cổ họng khô khốc, đắng nghét mùi thuốc.

​"Tỉnh rồi à?"

​Giọng nói trầm khàn vang lên từ góc phòng. Tôi nghiêng đầu, thấy Inuyasha đang ngồi dựa lưng vào vách gỗ, hai tay khoanh trước ngực, Thiết Toái Nha dựng bên cạnh.

Anh cúi đầu, không nhìn tôi, mái tóc bạc rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt, nhưng đôi tai trên đỉnh đầu khẽ động đậy, thể hiện sự chú ý cao độ của chủ nhân.

​Tôi định ngồi dậy, nhưng vừa cử động, cơn đau ở ngực lại nhói lên khiến tôi khẽ rên một tiếng.

​Ngay lập tức, bóng đỏ vụt tới. Inuyasha đã quỳ bên cạnh tôi, bàn tay thô ráp đè lên vai tôi, ấn xuống đệm: "Nằm yên đó! Muốn chết nhanh hơn à?"

​Tôi nhìn anh. Đôi mắt vàng hổ phách vằn lên những tia máu đỏ, dưới bọng mắt có quầng thâm nhàn nhạt. Bộ Hỏa Thử Y rách rưới trên người anh vẫn chưa thay, vết máu khô loang lổ.

​"Anh... không sao chứ?" Giọng tôi khàn đặc, nghe như tiếng giấy nhám chà xát.

​Inuyasha sững người. Anh trừng mắt nhìn tôi, sự giận dữ bùng lên trong đáy mắt, nhưng lần này, tôi thấy rõ sự run rẩy trong đó.

​"Cô bị ngốc à?" Anh gắt lên, âm lượng không kiểm soát được. "Người hộc máu ngất xỉu là cô! Người suýt chút nữa mất mạng vì cạn kiệt sinh lực là cô! Vậy mà câu đầu tiên cô hỏi là tôi có sao không?"

​Tôi chớp mắt, hơi ngẩn ngơ trước phản ứng dữ dội của anh.

​Inuyasha quay mặt đi, nghiến răng: "Tôi là bán yêu. Da thịt tôi dày, sức hồi phục nhanh, mấy vết thương cỏn con này chẳng là gì cả. Còn cô... cô chỉ là con người yếu ớt!"

​Anh siết chặt nắm tay đặt trên đầu gối: "Ai mượn cô tới cứu tôi? Ai mượn cô dùng mấy lá bùa đó? Tôi không cần một kẻ yếu đuối như cô bảo vệ!"

​Không khí trong phòng chùng xuống, nặng nề.

​Tôi nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của anh, thấy cơ hàm anh bạnh ra vì kìm nén. Tôi biết, những lời cay nghiệt này không phải vì anh ghét tôi, mà vì anh đang sợ hãi.

​Sợ hãi cảm giác bất lực khi nhìn người bên cạnh ngã xuống mà không thể làm gì – giống như Kikyo năm xưa.

​Tôi vươn tay ra, khó khăn nắm lấy vạt áo rộng thùng thình của anh, khẽ giật nhẹ.

​Inuyasha hơi khựng lại, cúi xuống nhìn tôi.

​"Đừng giận..." Tôi mỉm cười yếu ớt. "Anh nói đúng, tôi yếu đuối. Nhưng Inuyasha này..."

​Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, thu lại vẻ cợt nhả thường ngày, thay vào đó là sự chân thành: "Yếu đuối không có nghĩa là vô dụng. Tôi không thể đứng nhìn anh bị thương tổn trước mặt tôi mà không làm gì cả. Nếu đổi lại là tôi nằm đó, anh cũng sẽ làm vậy thôi, đúng không?"

​Inuyasha mấp máy môi, định phản bác, nhưng rồi lại im lặng.

​Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt phức tạp vô cùng – vừa bực bội, vừa day dứt, lại có chút gì đó mềm mại nằm dưới lớp vỏ bọc gai góc.

​"Phiền phức." Cuối cùng, anh chỉ lẩm nhẩm hai từ quen thuộc, giọng điệu đã hạ xuống rất thấp.

​Anh đứng dậy, đi về phía bếp lò, múc một bát thuốc đen ngòm bưng tới.

​"Uống đi. Bà Kaede về lúc nãy, sắc vội chén thuốc rồi lại đi sang làng bên xem bệnh tiếp rồi. Bà ấy bảo cô bị tổn thương kinh mạch do dùng linh lực quá độ, phải tịnh dưỡng."

​Anh đỡ tôi ngồi dậy một cách vụng về, động tác cứng nhắc như sợ làm tôi vỡ vụn.

​Bát thuốc đắng ngắt, tôi nhăn mặt uống cạn.

​"Đắng quá." Tôi thè lưỡi than thở.

​Inuyasha hừ một tiếng, nhưng tay lại thò vào trong ngực áo, lôi ra một quả táo rừng nhỏ, ném vào tay tôi.

​"Ăn đi cho bớt nói nhiều."

​Tôi cầm quả táo đỏ au, ngạc nhiên nhìn anh: "Anh đi hái lúc nào vậy?"

​"Nhặt được trên đường thôi." Anh quay mặt đi, nhưng vành tai khẽ ửng đỏ.

​Tôi cắn một miếng táo, vị ngọt thanh mát lan tỏa, xua đi vị đắng của thuốc. Trong lòng vui vẻ.

​"Inuyasha."

​"Gì nữa?"

​"Cảm ơn anh nha."

​Anh không đáp, chỉ giật lấy cái bát rỗng trên tay tôi rồi đi ra ngoài.

​Tôi nhìn theo bóng lưng anh, khóe môi cong lên. Tiến độ công lược này, xem ra cái giá phải trả bằng máu cũng không quá đắt.

------

​Đêm đó, cơn sốt ập đến.

​Cơ thể tôi nóng hầm hập như bị lửa đốt, nhưng bên trong lại lạnh buốt thấu xương. Tôi mê man, cuộn tròn trong chăn, răng va vào nhau lập cập.

​Trong cơn mơ hồ, tôi cảm thấy có một bàn tay mát lạnh đặt lên trán mình. Bàn tay ấy thô ráp, có vết chai của người cầm kiếm, nhưng lại mang đến cảm giác an tâm kì lạ.

​"Lạnh quá..." Tôi lẩm bẩm trong vô thức.

​Một vật gì đó ướt lạnh được đắp lên trán tôi. Khăn ướt.

​Tôi rên rỉ, muốn tìm kiếm nguồn nhiệt, vô thức rúc vào nơi ấm áp gần nhất.

​Cả người tôi được vớt lên, bao bọc bởi một lồng ngực vững chãi, mùi hương quen thuộc bao trùm lấy tôi. Không phải là chăn đệm lạnh lẽo, mà là hơi ấm từ cơ thể sống.

​"Đừng lộn xộn." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, có chút bất đắc dĩ nhưng không hề đẩy tôi ra.

​Tôi mơ màng mở mắt, chỉ thấy lờ mờ vạt áo màu đỏ rực. Inuyasha đang ôm tôi, truyền hơi ấm cho tôi sao?

​"Inuyasha..."

​"Ngủ đi. Tôi ở đây."

​Câu nói ngắn gọn nhưng lại như liều thuốc an thần mạnh nhất. Tôi buông lỏng cơ thể, rúc sâu vào lòng anh, bàn tay vô thức nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh.

​Hơi thở của anh phả nhẹ lên đỉnh đầu tôi, nhịp tim anh đập mạnh mẽ, trầm ổn sát bên tai.

​Trong khoảnh khắc đó, dường như tôi không phải là một nhiệm vụ giả, cũng không mang theo bên mình nhiệm vụ nặng nề nữa. Tôi chỉ là Mitsuki, một cô gái đang ốm yếu cần nơi nương tựa, và anh là Inuyasha, người duy nhất ở bên cạnh tôi lúc này.

------

​Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, cơn sốt đã lui.

​Bên cạnh trống không, chỉ còn lại vết lõm trên đệm và hơi ấm còn vương lại.

​Tôi sờ lên trán, chiếc khăn ướt đã khô cong rơi xuống bên gối.

​Cửa phòng mở ra, Inuyasha bước vào, trên tay cầm một con cá nướng thơm phức. Thấy tôi đã tỉnh, anh khựng lại một chút, rồi đi tới, vẻ mặt lạnh tanh như thể người cả đêm ôm tôi ngủ không phải là anh.

​"Tỉnh rồi thì ăn đi." Anh đưa con cá được xiên que tre cho tôi.

​Tôi nhận lấy, khẽ liếc anh: "Tối qua..."

​"Tối qua cô lên cơn sốt, phiền chết đi được." Inuyasha cắt ngang lời tôi, ngồi phịch xuống đối diện, khoanh tay nhìn ra cửa sổ. "Tôi sợ cô chết làm liên lụy đến bà Kaede nên mới phải trông chừng."

​Tôi phì cười, cắn một miếng cá: "Vâng, vâng, cảm ơn đại nhân Inuyasha đã phát lòng từ bi."

​Anh liếc tôi, định mắng gì đó thì bỗng nhiên, ánh mắt anh sắc lại, nhìn chằm chằm ra phía cổng làng. Đôi tai chó dựng đứng lên, mũi khẽ hít hít.

​"Sao vậy?" Tôi ngừng ăn, căng thẳng hỏi.

​"Có mùi lạ." Inuyasha đứng dậy, tay đặt lên chuôi Thiết Toái Nha. "Không phải yêu quái... nhưng cũng không phải người bình thường."

​Tôi nhớ lại kẻ mặc áo choàng đen ở chợ hôm trước, tim đập thịch một cái.

​Inuyasha cau mày: "Mùi này... mang theo tử khí."

​Anh quay sang tôi, giọng nghiêm lại: "Ở yên trong nhà. Dù có chuyện gì cũng không được bước ra nửa bước. Nghe rõ chưa?"

​Lần này, tôi không cãi bướng nữa, ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi biết rồi. Anh cẩn thận."

​Inuyasha nhìn tôi một cái thật sâu, rồi lao vút ra ngoài như một mũi tên.

​Tôi ngồi lại trong phòng, nắm chặt mảnh Ngọc Tứ Hồn trong túi áo. Cảm giác bất an lại dâng lên. Cốt truyện dường như đang bắt đầu chệch hướng, hoặc có những thế lực ẩn mình đang dần lộ diện sớm hơn tôi tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro