chương III: Vết cắt đầu tiên
Ánh sáng ban mai lọc qua tấm màn cửa mỏng, rải những vệt vàng ấm áp lên sàn gỗ. Suki tỉnh giấc trong căn phòng y tế tĩnh lặng của Trường Cao đẳng Chú thuật Tokyo. Sự tĩnh lặng đặc trưng nơi đây vẫn còn lạ lẫm, đè nén như một lớp sương mù vô hình. Cô ngồi dậy, cảm giác ê ẩm đã giảm nhiều, nhưng một nỗi căng thẳng mới đã thế chỗ – nỗi căng thẳng của ngày đầu tiên nhập học, ngày phải đối mặt với năng lực của chính mình dưới ánh sáng ban ngày.
Chiếc áo dài trắng tinh và đôi găng tay đen đã được gấp gọn gàng trên ghế. Dưới ánh sáng ban ngày, chúng trông càng tinh khiết và bí ẩn hơn. Màu trắng như một lời thách thức với thế giới đen tối của Nguyên hồn và Chú lực mà cô sắp bước vào. Màu đen của đôi găng che giấu những vết sẹo và vết thương đang lành dở trên cổ tay, một lớp vỏ bọc cần thiết. Suki mặc chúng vào một lần nữa. Cảm giác vải mềm mại ôm lấy cơ thể gầy guộc, đôi găng da ôm sát bàn tay, mang lại một chút an tâm giả tạo. Cô đưa ngón tay lên sờ chiếc khuyên tai thánh giá bạc nhỏ trên dái tai trái, vật neo giữ duy nhất với quá khứ "bình thường" đã tan biến.
Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, đúng nhịp. Utahime Iori bước vào, mang theo một luồng khí lạnh của sự nghiêm túc. Cô mặc một bộ Hakama truyền thống chỉnh tề: lớp áo kimono bên trong màu trắng tinh, bên ngoài khoác một chiếc Hakama màu đỏ thẫm rực rỡ, không một nếp nhăn. Tấm Hakama rộng, dài đến mắt cá chân, tạo dáng dáng điệu vừa uyển chuyển vừa vững chãi, như một ngọn lửa chậm rãi di chuyển, gợi nhớ hình ảnh những nữ tu quyền uy tại các đền thờ linh thiêng. Mái tóc đen dài của Utahime được buộc gọn gàng phía sau, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt xanh lục sắc sảo có phần dịu hơn đêm qua. Màu đỏ của Hakama tương phản mạnh mẽ với sắc trắng mong manh của Suki, như một lời nhắc nhở về quyền uy và kinh nghiệm.
"Chuẩn bị xong chưa? Shoko sẽ đến kiểm tra vết thương cho em trước khi em bắt đầu ngày mới." Giọng nói của Utahime vẫn trầm, rõ ràng và đầy uy quyền, không lãng phí một lời nào.
Suki gật đầu, không dám nhìn thẳng vào vị giáo viên mặc Hakama đỏ đầy vẻ uy nghi. Cô ngồi yên trên mép giường khi Shoko Ieiri bước vào, vẫn với vẻ lừ đừ kinh niên, mái tóc nâu ngắn rũ xuống che bớt một bên mắt thâm quầng. Bác sĩ kiểm tra nhanh vết khâu trên cổ tay Suki "dưới lớp găng", gật đầu hài lòng.
"Lành tốt. Cẩn thận đừng để căng thẳng quá. Và," Shoko nhìn thẳng vào mắt Suki qua làn tóc rũ, giọng khàn khàn nhưng rành rọt, "nhớ lời tôi. Đừng tự làm hại. Nó chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn, và làm công việc của tôi thêm phiền phức." Lời cảnh báo được phát ra thẳng thừng như một sự thật hiển nhiên, không phán xét, chỉ là kinh nghiệm xương máu.
Suki gật đầu, cổ họng nghẹn lại. Cô hiểu. Nhưng hiểu và kiểm soát được cơn thôi thúc đen tối đó là hai chuyện khác nhau, như vực thẳm ngăn cách.
"Đi thôi." Utahime ra hiệu, tà Hakama đỏ thẫm xoay nhẹ, tạo nên một vệt màu rực rỡ khi cô quay người. "Tôi sẽ dẫn em đi một vòng, cho em biết sơ về nơi này trước khi gặp các học viên khác và... bài kiểm tra đầu tiên."
Cụm từ "bài kiểm tra đầu tiên" khiến tim Suki đập thình thịch, một tiếng trống dồn dập trong lồng ngực. Cô lẽo đẽo theo sau dáng lưng thẳng, trang nghiêm của Utahime trong bộ Hakama đỏ chói, bước ra khỏi khu y tế, hòa vào hành lang chính của trường. Ánh sáng ban ngày tràn ngập không gian rộng lớn, làm nổi bật những đường nét kiến trúc cổ kính: hành lang gỗ sáng bóng, những cánh cửa lớn bằng gỗ thẫm màu chạm khắc tinh xảo hình sóng nước hoặc mây trời, những bức thư pháp mang ý nghĩa sâu xa về "Tâm" (心), "Lực" (力), "Trấn" (鎮) treo trên tường. Không khí vừa trang nghiêm, thanh tịnh, vừa toát lên một sức mạnh Chú lực tiềm ẩn, rung động nhẹ trong không trung, khiến da thịt Suki nổi gai ốc. Utahime chỉ dẫn ngắn gọn, giọng đều đều, màu đỏ của Hakama luôn là điểm nhấn nổi bật trong tầm mắt Suki:
"Khu giảng đường – nơi học lý thuyết Chú thuật, lịch sử, các gia tộc. Khu thực hành Chú thuật – nơi các em sẽ dành phần lớn thời gian rèn luyện kỹ thuật. Khu ký túc xá – nam và nữ riêng biệt. Nhà ăn. Và kia," cô chỉ về phía xa, nơi những tán cây cổ thụ xanh mướt tạo thành một vùng râm mát rộng lớn, "là khu rừng thực hành, nơi các học viên được phép sử dụng Chú thuật để đối phó với Nguyên hồn cấp thấp dưới sự giám sát. Tuyệt đối không tự ý vào một mình."
Mỗi địa điểm được gọi tên đều khiến Suki thấy nặng trĩu hơn. "Thực hành Chú thuật. Đối phó Nguyên hồn." Những từ ngữ vẫn còn quá xa lạ và đáng sợ, như những cái bẫy vô hình. Cô đi sau Utahime, thu mình lại trong chiếc áo dài trắng, đôi găng tay đen siết chặt, mắt luôn nhìn xuống sàn hoặc những bức tường, tránh né mọi ánh nhìn tiềm ẩn. Sự hiện diện của cô, với vẻ ngoài mong manh như búp bê sứ trong đồng phục trắng, yên lặng đến lạ thường, và đôi mắt đỏ thẫm quầng thâm đặc biệt dưới mái tóc đen rối, đã thu hút vài ánh nhìn tò mò từ những học viên lớn tuổi hơn đi ngang qua. Tiếng xì xào nhỏ thoảng trong không khí. Suki càng cúi đầu thấp hơn, cảm giác như một sinh vật lạ bị bỏ vào lồng kính dưới ánh mắt dò xét. Bóng lưng đỏ thẫm của Utahime đi trước là điểm tựa duy nhất trong thế giới xa lạ này.
Utahime dẫn cô đến một sân tập rộng, lát đá trắng, nằm giữa khu giảng đường và khu rừng thực hành. Ánh nắng sáng rực chiếu rọi xuống không gian trống trải, làm bật lên màu đỏ rực của Hakama Utahime. Và ở đó, đã có ba bóng dáng đang chờ.
Một cô gái tóc nâu ngắn, cắt tỉa cá tính sắc cạnh, mặc đồng phục tiêu chuẩn của trường (áo khoác tối màu, quần dài, giày) nhưng phong cách mang đậm cá tính với chiếc búa đinh đập to kềnh kệnh đặt trên vai. Cô ta đang nói gì đó với vẻ phấn khích, giọng nói to, rõ ràng, đầy tự tin, đôi mắt sáng quắc. "Kugisaki Nobara".
Một chàng trai tóc đen rối bù, dáng người cao, khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt xanh lục thăm thẳm đầy vẻ u sầu. Cậu ta đứng tách biệt một chút, tay trong túi quần, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra xa khu rừng, bên cạnh là một chú chó Shikigami màu trắng đen to lớn đang nằm phủ phục. "Fushiguro Megumi".
Và một chàng trai tóc hồng, khuôn mặt điển trai với nụ cười rạng rỡ, thân thiện, mặc đồng phục nhưng cởi nút trên, để lộ chiếc áo phông bên trong. Cậu ta đang vẫy tay chào Nobara, trông hoàn toàn thoải mái và tràn đầy năng lượng. "Itadori Yuji".
Cả ba đều quay lại nhìn khi Utahime và Suki bước vào sân. Ánh mắt của họ lập tức dán chặt vào Suki. Sự tò mò, đánh giá, và cả một chút ngạc nhiên rõ rệt. Sự xuất hiện của cô trong bộ đồng phục áo dài trắng xẻ tà và găng tay đen, đi sau vị giáo viên mặc Hakama đỏ uy nghiêm, quả thực là một cảnh tượng khác thường.
"Đây là Suki," Utahime giới thiệu ngắn gọn, giọng không đổi. "Học viên năm nhất mới. Suki, đây là Itadori Yuji, Kugisaki Nobara, và Fushiguro Megumi. Các em sẽ là đồng môn của nhau."
"Chào cậu! Mình là Yuji!" Itadori vẫy tay nhiệt tình, nụ cười tươi như nắng.
"Kugisaki Nobara. Rốt cuộc cũng có thêm một đứa con gái nữa." Nobara nhìn Suki từ đầu đến chân, đặc biệt dừng lâu ở đôi găng tay đen và đôi mắt đỏ quầng thâm, vẻ đánh giá sắc sảo.
"Fushiguro." Megumi gật đầu chào, ngắn gọn, ánh mắt xanh lục thoáng một chút quan sát kỹ cô gái mới, như thể đang cố cảm nhận thứ gì đó từ cô.
Suki đứng im như tượng, máu dồn lên mặt. Ánh mắt của cả ba người lạ như những mũi kim châm vào da. Cô cố gắng gật đầu chào, nhưng cử động cứng đờ. Cô không thể thốt nên lời. Cô chỉ muốn chui xuống đất. Đôi găng tay đen siết chặt, những ngón tay ấn mạnh vào lòng bàn tay, tìm kiếm sự kiểm soát qua cơn đau quen thuộc.
"Và đây," một giọng nói đầy năng lượng, vang dội từ phía sau khiến tất cả giật mình, kể cả Utahime, "là người sẽ giám sát bài kiểm tra đầu tiên của em! Gojo Satoru tới đâyyyyy!"
Gojo xuất hiện như một cơn lốc, vẫn trong bộ đồ thể thao đen, tóc bạc dựng đứng, dải băng đen che mắt, nụ cười tươi rói không tưởng. Anh ta bước vào sân, khoảng cách giữa mọi người dường như tự động nới rộng ra để nhường chỗ cho sự hiện diện quá lớn của anh. Anh vỗ vai Yuji, vẫy tay với Nobara, gật đầu với Megumi, rồi ánh mắt xuyên qua dải băng đen đập thẳng vào Suki.
"Ô, bé ngoan đã thay đồ rồi này! Áo dài trắng với găng tay đen? Phong cách quá tuyệt! Cực kỳ hợp với đôi mắt đỏ quạnh như thiếu ngủ của em luôn!" Gojo cười to, tiếng cười vang khắp sân tập. Suki lùi một bước, lưng chạm vào tường rào gỗ sau lưng, tim đập như trống trận. Ánh sáng mặt trời, sự ồn ào của Gojo, ánh mắt tò mò của ba người bạn mới – tất cả đều quá sức chịu đựng. Cô nhắm nghiền mắt lại, hơi thở gấp gáp.
"Gojo," Utahime lên tiếc, giọng lạnh hơn bình thường, màu đỏ của Hakama dường như càng thêm sẫm dưới nắng. "Đừng có quấy rầy học viên mới. Và bắt đầu bài kiểm tra đi. Chúng tôi không có cả ngày."
"Được rồi, được rồi, Utahime-senpai nghiêm khắc quá à~" Gojo giả vờ than vãn, nhưng vẫn cười. Anh ta quay sang Suki, vẻ đùa cợt trên mặt giảm bớt, thay vào đó là một sự tập trung kỳ lạ, dù nụ cười vẫn nở. "Nào, Suki-chan. Bài kiểm tra đầu tiên rất đơn giản thôi. Anh muốn em cho anh xem... năng lực 'Sao Chép' bằng máu của em. Cụ thể, em hãy sao chép Chú thuật cơ bản nhất – 'Khế Ước: Không' (Cursed Technique: Empty) của Yuji ở đây." Anh chỉ tay về phía Yuji.
Yuji trông hơi bối rối. "Hả? Của em ạ? Nhưng em..."
"Chỉ là 'Không' thôi mà, Yuji. Đơn giản như hít thở." Gojo nói, như thể đó là chuyện hiển nhiên. "Suki, em cứ làm y như lúc ở đền hoang ấy. Tập trung. Cảm nhận Chú lực. Và... rạch tay ra." Ánh mắt Gojo dừng lại ở đôi găng tay đen che kín cổ tay Suki. "Đừng ngại đau. Đau là một phần của Chú thuật, đặc biệt là với em."
Im lặng bao trùm. Nobara nhướng mày. Megumi nhìn chằm chằm. Yuji có vẻ lo lắng. Utahime khoanh tay trước ngực, ánh mắt xanh lục dán chặt vào Suki, không bỏ sót một biểu hiện nào. Áp lực dồn nén lên vai cô gái mới. Suki mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu vì sợ hãi và căng thẳng. Cô nhìn xuống đôi găng tay đen. "Rạch tay ra." Lời nói của Gojo vang vọng. Cô không muốn. Cô sợ. Sợ đau. Sợ máu. Sợ thứ năng lực quái dị này. Nhưng tất cả đang chờ. Utahime đang chờ. Gojo đang chờ. Ba người bạn mới đang chờ.
Run rẩy, Suki từ từ đưa tay phải lên. Những ngón tay găng đen nắm lấy mép găng tay trái, kéo nó xuống, lộ ra cổ tay trắng bệch, vẫn còn quấn băng gạc mỏng từ sáng. Một vài vết sẹo nhỏ, mờ nhạt, cũng hiện ra. Nobara hơi tròn mắt. Megumi nhíu mày. Yuji nín thở. Suki không dám nhìn ai. Cô tập trung vào cổ tay mình. Cô lấy ra một cây bút bi kim loại nhỏ mà cô luôn giấu trong túi áo - thứ duy nhất cô mang theo từ thế giới cũ. Cô kẹp chặt nó trong tay phải, đầu bút nhọn hướng vào da thịt mỏng manh ở cổ tay trái, ngay cạnh mép băng gạc.
Một hơi thở sâu, run rẩy. Rồi, với một động tác nhanh gọn, quen thuộc đến đau lòng, cô ấn mạnh đầu bút xuống và kéo một đường.
"Rạch."
Một vết cắt thẳng, dài khoảng 3cm, không sâu như lần trước, nhưng đủ để máu đỏ tươi ứa ra ngay lập tức, nổi bật trên nền da trắng. Cô rên rỉ nhỏ, nước mắt ứa ra vì đau đớn thể xác và sự xấu hổ tột cùng. Máu chảy thành giọt, rơi xuống sân đá trắng, tạo thành những đốm đỏ nhỏ. Nobara hơi nhăn mặt. Megumi nghiêm mặt lại. Yuji trông rất lo lắng. Utahime không nhúc nhích, nhưng ánh mắt cô cực kỳ tập trung. Gojo vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt sau dải băng đen sắc như dao.
Suki nhắm nghiền mắt, cố gắng tập trung. "Cảm nhận Chú lực." Cô không biết nó là gì. Cô chỉ nhớ lại cơn hoảng loạn trong đền hoang, sự tuyệt vọng, và thôi thúc phải "làm gì đó". Cô hướng sự chú ý về phía Yuji. Cậu ta đang đứng đó, trông khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. "Khế Ước: Không?" Cô không cảm thấy gì đặc biệt từ cậu ta. Chỉ là... một sự hiện diện ấm áp, mạnh mẽ. Máu nóng chảy trên cổ tay. Sự đau đớn nhói buốt. Cơn hoảng loạn trong đầu bắt đầu dâng lên. "Không cảm thấy gì! Không có gì hết!"
"Không... không được..." Suki lắp bắp, giọng khàn đặc đầy tuyệt vọng, nước mắt chảy dài. Máu tiếp tục chảy, vết cắt nóng rát. "Em... em không cảm thấy gì..."
"Thì tập trung hơn đi!" Gojo nói, giọng vẫn vui vẻ nhưng mang một sức ép. "Đừng nghĩ quá nhiều. Để bản năng dẫn dắt. Máu của em chính là cầu nối. Hãy để nó... nói chuyện với Chú lực của Yuji."
"Bản năng." Suki cắn chặt môi. Cô mở mắt, nhìn những giọt máu đỏ tươi trên tay mình. Rồi cô nhìn Yuji. Cô tập trung hết mức. Không phải vào "Không", mà vào chính Yuji. Vào sức sống dồi dào, vào sự kiên cường, vào... "sự đơn giản" toát ra từ cậu ta. Trong cơn hoảng loạn, một ý nghĩ lóe lên: "Phải trở nên mạnh mẽ như thế. Phải tồn tại."
Và trong khoảnh khắc đó, khi nỗi khao khát tồn tại và sợ hãi hòa trộn với dòng máu nóng, một thứ gì đó trong Suki bật lên. Một rung động nhỏ, tinh tế, từ cơ thể Yuji. Nó giống như một luồng khí ấm áp, trống rỗng nhưng lại đầy tiềm năng. Máu trên cổ tay Suki bỗng sáng lên một chút, không rực rỡ như lần trước, chỉ là một ánh hồng nhạt, phảng phất, thoáng qua. Cô giơ tay trái lên, lòng bàn tay hướng về phía trước, nơi máu đang rỉ ra. Một làn sóng Chú lực yếu ớt, bất ổn, phát ra từ lòng bàn tay cô, như một cơn gió nhẹ đẩy hơi về phía Yuji. Nó không có hình thù gì cụ thể, không phải là một đòn tấn công, chỉ là một... "luồng khí trống rỗng".
Yuji giật mình nhẹ, cảm thấy một luồng khí lạ thổi qua người, như thể ai đó vừa thở ra nhẹ vào cậu. "Ồ!"
"Oooo!" Gojo reo lên, vỗ tay. "Được rồi đó! Một tín hiệu 'Không' rất yếu và lộn xộn, nhưng rõ ràng là có! Em cảm nhận được nó và sao chép được bản chất cơ bản nhất! Tuyệt vời!"
Nhưng Suki không nghe thấy lời khen. Cơn hoảng loạn vẫn còn đó. Máu vẫn chảy. Và sự kiệt sức ập đến nhanh chóng sau khi phung phí Chú lực và máu. Cô lảo đảo, mặt tái nhợt đi trông thấy, đổ gục về phía trước. Yuji nhanh chóng bước tới đỡ lấy cô trước khi cô ngã.
"Em ổn chứ?" Yuji hỏi, giọng lo lắng thật lòng.
Suki thở hổn hển, dựa vào cậu ta, không còn sức để xấu hổ. Cô chỉ gật đầu yếu ớt, tay phải giữ chặt cổ tay trái đang rỉ máu. Cô cảm thấy chóng mặt, buồn nôn. Một cơn đau đầu dữ dội bắt đầu hành hạ.
Utahime bước tới, đưa cho Suki một miếng gạc sạch. "Cầm máu đi. Và ăn cái này." Cô đưa thêm một thanh kẹo sô cô la. "Thể lực của em quá kém. Đây là điểm yếu chí mạng. Em sẽ không thể chiến đấu nếu chỉ một lần sử dụng năng lực nhỏ đã kiệt sức như vậy."
Suki lấy gạc, ấn vào vết cắt, cắn răng chịu đựng cơn đau nhói. Cô cầm lấy thanh kẹo, nhưng không ăn. Cô chỉ nhìn nó, rồi nhìn những giọt máu thấm qua miếng gạc. Bài học đầu tiên thật rõ ràng: Sức mạnh của cô đến từ máu, và nó tiêu hao cả máu lẫn sinh lực một cách khủng khiếp. Cô yếu đuối. Mong manh. Và con đường phía trước để trở thành một Chú thuật sư thực thụ còn dài, đẫm máu và đau đớn hơn cô tưởng rất nhiều.
Gojo đứng nhìn cảnh tượng, nụ cười trên mặt vẫn còn, nhưng ánh mắt sau dải băng đen đã trở nên vô cùng nghiêm túc. "Quả nhiên là 'Xích Huyết Sao Chép'... Mạnh mẽ, nhưng độc hại. Và thể chất thì... tệ hại." Anh ta nhìn Utahime. "Cô bé này sẽ cần một chương trình huấn luyện thể lực đặc biệt khắc nghiệt, Utahime. Nếu không, cô ấy sẽ tự giết mình trước khi một Nguyên hồn nào kịp động tay."
Utahime gật đầu, ánh mắt xanh lục nhìn Suki đang run rẩy trong vòng tay Yuji, vệt đỏ trên miếng gạc ngày càng lan rộng, tương phản với sắc trắng tái của da cô. "Tôi biết. Và cô ấy còn cần học cách kiểm soát... bản năng tự hủy hoại đó nữa." Giọng Utahime trầm xuống. "Đây mới chỉ là vết cắt đầu tiên thôi, Suki. Còn rất nhiều vết cắt khác đang chờ em phía trước. Em đã sẵn sàng trả giá cho sức mạnh của mình chưa?"
Câu hỏi của Utahime treo lơ lửng trong không khí nắng gắt của sân tập, hòa cùng mùi máu tanh nồng từ cổ tay Suki. Cô gái trong áo dài trắng nhuốm vệt đỏ, đôi găng tay đen đã vấy bẩn, chỉ biết cúi đầu, câu trả lời nghẹn lại trong cổ họng cùng nỗi sợ hãi và quyết tâm mơ hồ. Cổng trường máu đã mở. Và vết cắt đầu tiên đã được tạo ra, không chỉ trên da thịt, mà còn trong tâm hồn vốn đã đầy thương tích của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro