Chương 40
Ngày tháng trôi qua bình thường như mọi khi, trong trường không có gì thay đổi, Aoki vẫn ăn chơi lêu lổng suốt ngày, nói một tiếng là được cả đám hưởng ứng, sống rất sung sướng. Buổi tối thỉnh thoảng sẽ gặp mặt rồi tách ra, không biết địa chỉ cụ thể của Aoki ở đâu, dường như cứ thay đổi liên tục... Hắn nói có nhiều nhà, thật đáng ghét.
Vào một ngày cuối tuần, thời tiết trong xanh, tôi dọn dẹp nhà cửa, tính về quê xử lý vài việc, kẻo sau này trong sân mọc đầy cỏ phải dọn dẹp lại thì phiền.
Tôi cưỡi con xe trở về nơi quen thuộc, căn nhà cũ kỹ ấy vẫn đứng lặng lẽ như xưa, tiếng sóng biển từ xa vọng lại, hàng xóm xung quanh trò chuyện rôm rả.
Tôi mệt rã rời dọn dẹp xong sân nhà và căn phòng, nghĩ, sau này nếu học đại học hoặc đi làm sẽ cho thuê chỗ này.
... Còn bây giờ thì chưa được. Bây giờ không thể tùy tiện tìm người thuê, rất dễ bị lừa, hơn nữa gần đây có quá nhiều chuyện nguy hiểm, quê nhà này cũng coi như một nơi lánh nạn.
Phòng bên cạnh có mấy đứa trẻ con đang chơi trò chơi, tiếng cười đùa vang xuyên qua tường.
Dì hàng xóm đi ra, thấy tôi đang nghỉ ngơi trước cửa thì vui vẻ nói: "Aiya, Maori về dọn nhà à? Vừa hay có cảnh sát đến hỏi chúng dì vài chuyện, còn hỏi đến con nữa. Đúng lúc con về rồi, tự mình nói chuyện với người ta nhé."
Dì ấy nói xong, một người đàn ông mặc áo khoác dài bước ra từ sau cánh sửa, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, khí chất trầm ổn từng trải. Ông ấy kẹp điếu thuốc, có thể là chồng cô hàng xóm đưa cho, đồng tử sâu thẳm, khi nhìn tôi thì ánh mắt phức tạp.
Tôi nhận ra chú ấy-
Chẳng phải là Kitamura Yu- người từng nói đang điều tra Aoki và những cái chết kỳ lạ sao?
Trước kia là cảnh sát trưởng tỉnh Chiba, hiện tại là thám tử tư.
Tôi do dự một lát rồi đồng ý, dì hàng xóm rất nhiệt tình, biết tôi không tiện nên mời cả hai chúng tôi vào nhà họ, còn mình thì đi phơi quần áo.
"Aiya, vị cảnh sát này hôm qua còn giúp dì tìm Satoru, kéo nó từ dưới nước lên, dì biết ơn còn không kịp, đừng ngại gì hết."
Dì ấy cười với tôi, ôm một chậu quần áo ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn tôi và Kitamura Yu.
Chú ấy ngồi xuống bên bàn thấp, "Không sao đâu, đừng căng thẳng. Ngồi đi."
Tôi ngồi xuống đối diện: "Kitamura-san..."
Chú ấy thấy tôi muốn nói gì đó, trầm mặc dụi tắt điếu thuốc, ánh lửa cuối cùng tắt hẳn.
Tôi liền nói rõ: "Aoki chưa chết... Lần trước, vụ của Mizutani Ryo ấy, có thể là do chú nhìn nhầm rồi..."
Tôi nói đến một nửa mới nhận ra đây là bí mật của Aoki, không nói thêm nữa.
Giống như những người đột biến trong phim ảnh, người tiến hóa lần hai, người ngoài hành tinh? Có siêu năng lực này nọ, nhưng Aoki không tự nói ra, tức là hắn muốn che giấu. Tôi không nên tùy tiện tiết lộ.
Không chỉ là vì điều tra bí mật thân phận của Aoki, mà còn là cảm giác bất an từ giác quan thứ sáu của tôi, và vì Aoki đã từng cứu tôi nhiều lần nên tôi mới muốn giấu chuyện này, không tò mò quá mức.
Có thể giữ bình tĩnh, không tò mò là bởi vì Aoki trước mắt tôi không có sát ý, không có ác ý, không đe dọa tôi, thậm chí còn dành phần lớn thiện cảm cho tôi, đặc biệt là đãi ngộ khác hẳn với người khác, khiến tôi có ảo giác yên tâm.
Đối mặt với người duy nhất thân thiết với tôi, chấp nhận chuyện của hắn cũng không khó.
Tôi không làm gì có lỗi với hắn, cho dù sau này hắn có rời đi cũng sẽ không làm gì tôi đâu...nhỉ?
"... Chú hiểu rồi." Không biết vì sao Kitamura Yu lại nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp sâu thẳm, rồi lại lịch sự dời đi.
Sau đó ông ấy hỏi tôi vài câu chuyện thường ngày, càng lúc càng giống những cuộc trò chuyện bình thường, thậm chí còn quan tâm đến thành tích học tập gần đây của tôi? Tôi cũng lịch sự hỏi thăm tình hình gần đây của ông ấy.
-- Là thám tử tư, Kitamura Yu thường nhận những vụ ủy thác khó nói.
Ví dụ như bắt gian ban đêm, ban ngày, bắt tiểu tam, tiểu tứ, tiểu x...
Tôi: "......"
"Hahaha." Chú ấy tự giễu, lạc quan nói, "Lúc từ chức chú cũng đoán được ngày tháng sau này sẽ như vậy rồi. Vụ án lúc trước bị xử lý qua loa, chú muốn điều tra tiếp nên phải chạy khắp nơi, thành ra vậy cũng không tệ."
"... Rất có trách nhiệm." Tôi khen.
Kitamura Yu lại lắc đầu: "Không, không phải vì trách nhiệm. Chỉ là thấy cuộc sống ngày qua ngày quá vô vọng, đúng lúc xuất hiện một chuyện chú rất quan tâm liền tự đặt mục tiêu, hủy luôn những gì từng cố gắng. Nhưng chú không hối hận."
"Vậy là tốt rồi."
"Cháu đúng là người nhỏ tuổi."
"... Dù sao cũng là học sinh cấp ba mà."
"Vẫn còn là trẻ con, có thể mạo muội hỏi một chút về hình mẫu lý tưởng của cháu không-đừng hiểu lầm, chú không phải loại ông già kỳ quặc gì đâu, chỉ là tiếp xúc nhiều vụ rồi, cảm thấy đám con trai cùng tuổi cháu không đáng tin cho lắm."
"Ừm...cháu vẫn chưa nghĩ tới."
"Có từng nghĩ đến kiểu người có tính cách xấu, thích xa hoa không?"
Kitamura Yu đột nhiên lơ đãng hỏi, giống như vô tình nhắc tới, không có mục đích gì cả.
Tôi cũng không nhịn được suy nghĩ một chút rồi nói: "... Không đâu ạ, ai lại có hình mẫu lý tưởng toàn là khuyết điểm chứ?!"
"Cũng đúng."
Chú ấy có vẻ rất chú ý đến cuộc sống thường ngày của tôi, còn đưa ra nhiều lời khuyên.
"Đây là số điện thoại của chú. Lần trước đi vội quá, xin lỗi," Ông ấy đưa cho tôi một tờ giấy, "Có chuyện gì không giải quyết được, ví dụ như thiếu tiền thì có thể tìm chú. Có vay có trả, yên tâm, không phải vay nặng lãi đâu. Cháu là con gái, sống một mình, lại là học sinh, chú sẽ cố gắng giúp đỡ."
"... Cảm ơn chú ạ." Tôi nhận lấy.
Thật ra kiểu người nhiệt tình như vậy cũng không hiếm gặp, chỉ là tôi ít khi gặp được thôi.
Một lát sau, chúng tôi chia tay.
Kitamura Yu bắt đầu truy tìm sự thật về "Tomie" từ ba năm trước.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên là quái vật. Chỉ là ông ấy muốn tự mình tận mắt nhìn thấy, tự mình đánh giá mức độ nguy hại.
...Dù hiện tại mới chỉ là bước đầu, nhưng chỉ cần là nơi Tomie từng đi qua, không chỗ nào không xảy ra tinh phong huyết vũ, tranh chấp không dứt, tràn ngập mọi mặt trái cảm xúc mà con người có thể tưởng tượng được-ghen tuông, phẫn hận, oán trách, bạo nộ, tham lam... Sau đó kích thích dục vọng cực đoan ẩn sâu trong nội tâm con người, bạo ngược, tự hủy, để rồi giết chết ngọn nguồn của tất cả, Tomie.
Kitamura Yu vẫn luôn tìm kiếm từng Tomie một, chỉ là vì internet chưa phát triển, tin tức mạng không đủ nên việc tìm một người chính xác giữa biển người mênh mông là điều vô cùng khó khăn. Do đó mỗi lần ông chạy đến nơi nào, đều là vì Tomie lại gây ra chấn động gì đó, ông mới dựa vào những sự kiện ẩn danh mà phán đoán có thể là hắn, vội vã đuổi đến-thậm chí chưa từng thấy được xác chết.
Nhưng ông ấy đã thu thập được rất nhiều thông tin, biết được rất nhiều bí mật về Tomie.
Ban đầu cứ tưởng lần này cũng như vậy.
Chỉ là lại thất vọng quay về, rồi tiếp tục cuộc tìm kiếm.
Cho đến khi biết được học sinh tên Aoki chết rồi, mà hắn vẫn chưa rời khỏi ngôi trường ấy, Kitamura Yu gần như kinh ngạc đến mức điếu thuốc trên tay đã thiêu đốt cả đầu ngón tay mà không hề hay biết.
...Làm sao có thể? Sao có thể như vậy?
Con quái vật đó sao có thể thay đổi cách sống của mình? Cho dù là muốn báo thù thì cũng phải đổi tên đổi họ, đổi chỗ lẩn trốn trong bóng tối, sao có thể đường hoàng quay lại, cứ như không có gì xảy ra mà tiếp tục đi học?
Rốt cuộc nó đang định làm gì?
Sau đó, Kitamura Yu vẫn như thường lệ bắt đầu điều tra, may mắn là lần này ông đã thực sự gặp được Tomie còn sống.
Nó đang đi cạnh một thiếu nữ quen mặt, trên gương mặt là vẻ dịu dàng bị thuần phục.
Dù là khi nổi giận, vẻ mặt ấy cũng mang theo một loại dính bẩn quỷ dị.
Quái vật biết yêu... quả thật là trò cười lớn nhất thế giới.
Kitamura Yu bỗng nhiên không biết nên làm gì.
Với tư cách là một người trưởng thành từng trải, ông ấy chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu mâu thuẫn giữa hai người kia.
Một người không hề nhận ra mình đang yêu, tự cho là chỉ có dục vọng chiếm hữu dơ bẩn nhưng thực chất càng dính chặt càng mê muội, thậm chí càng thêm cố chấp.
Một người thì nhút nhát sợ hãi, không quan tâm đến những người xung quanh, về mặt tình cảm thì rất biết giữ lý trí, tuyệt đối không dễ dàng sa đọa. Tuy thiếu quan tâm đến người khác nhưng lại rất khoan dung với người thân thuộc, vì vậy mới có thể sau từng ấy chuyện, vẫn dùng thái độ bình thường mà đối xử với Aoki.
Nhưng như vậy là không đủ.
Muốn thực sự ở bên nhau, cả hai đều cần phải thay đổi và hy sinh rất nhiều thứ, mà đến cuối cùng ai thay đổi nhiều hơn, tình cảm trở thành thế nào thì còn phải xem ai yêu nhiều hơn.
Điều khiến Kitamura ngạc nhiên là, trước mắt mà nói, dường như chính con quái vật ấy mới là kẻ yêu nhiều hơn, hơn nữa lại còn nhiều đến mức người bình thường không thể nào sánh được. Dù là tình yêu, Tomie cũng cực đoan đến mức như thiêu thân lao đầu vào lửa, bám riết như bùn lầy, nhất định phải kéo người kia xuống cùng, để từng chỗ trên người đối phương đều dính đầy bùn điên dại.
Từng giọt máu, từng miếng thịt, từng đoạn xương cốt đều đang điên cuồng tiếp cận.
Ông bật cười khinh miệt, cảm thấy tạo hóa đúng là trêu ngươi, nhưng có lẽ, đây cũng là cách tốt nhất để trói buộc Tomie.
Tôi trở về nhà cũ, ngày hôm sau đi làm thêm ở công viên trò chơi, đúng vậy, vẫn là mặc đồ thú bông phát tờ rơi.
Tôi đứng cả buổi trưa, đến khi tháo mũ ra nghỉ ngơi thì cả người đã đầm đìa mồ hôi, nằm dài trên ghế chỗ có bóng râm, dùng tờ quảng cáo quạt cho mát.
Nắng trên đỉnh đầu không quá gắt, nhưng bộ đồ thú bông ngột ngạt khiến tôi như bị hấp chín.
Một que kem vị trà xanh bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, bàn tay cầm kem có ngón tay thon dài trắng nõn, đẹp đến mê người.
"Chán chết đi được." Người kia nói.
Tôi mệt rã rời, nhận lấy kem liếm mấy miếng.
Aoki đội mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo khoác nhẹ không kéo khóa, một bên vai trễ xuống để lộ áo thun bên trong, cả người vừa đẹp vừa mang theo khí chất khó gần.
Sắc mặt hắn thực sự rất tệ, đang liếm cây kem dâu trong tay với vẻ mặt hết sức ghét bỏ.
Tôi ăn mấy miếng là hết: "Muốn ăn nữa."
Mắt Aoki sáng lên, lập tức đưa kem của mình qua.
Tôi từ chối: "Cậu ăn rồi, tớ không cần."
"......"
Hắn nhìn tôi mấy lần, đành phải quay lại xe kem mua thêm.
Tóc hai bên trán tôi bị mồ hôi làm ướt sũng, đưa tay lên vuốt.
Sáng nay tôi đến làm từ rất sớm, chỉ làm ca sáng, đổi lại buổi chiều sẽ được chơi công viên miễn phí.
Lúc tôi đang phát bóng bay cho khách thì gặp Aoki. Hắn đến không đúng lúc, xung quanh ai cũng đã mặc đồ thú bông, không phân biệt được ai với ai. Vậy mà thiếu niên ấy lại chỉ đứng đó một lát, rồi đột ngột đi thẳng về phía tôi.
Hắn không hề nhìn vào mắt tôi, mà cúi đầu nhìn chằm chằm tôi, còn vòng quanh ngửi ngửi tôi một vòng.
Ơ..
"Là Shiori đúng không!" Hắn bất ngờ xác nhận, "Không ngờ lại đi làm thêm ở đây, đúng là nhàm chán!"
Tôi vẫn im lặng:... Cậu nhận ra kiểu gì vậy!?
Những người xa lạ đi cùng Aoki bắt đầu xúm lại: "Tomie... Cậu quen à?"
"Đi chơi thôi! Tôi đã chuẩn bị kỹ lịch trình rồi!"
"Tomie..."
"Không cần mấy người, tránh ra!" Aoki lập tức đuổi hết bọn họ đi, rõ ràng có ý qua cầu rút ván.
Tôi nghi ngờ vé vào cổng của hắn cũng là do đám người đó mua.
Sau đó tôi tiếp tục phát bóng bay, Aoki cũng cầm một cái màu đỏ.
Tôi làm việc, bảo hắn tự đi chơi, hắn không chịu, cứ ngồi một bên ghế ngủ, quả bóng đỏ cột vào cổ tay trắng nõn của hắn.
Tôi chuyển qua khu khác, vừa quay đầu lại, hắn lập tức tỉnh dậy đi theo, rồi lại chọn một chỗ khác ngồi ngủ tiếp.
Tôi: "......"
Cuối cùng cũng làm việc xong, Aoki lại mua kem lần hai, tôi mệt rã rời, ngả người xuống ghế không muốn nhúc nhích.
Aoki đưa kem cho tôi, không biết từ đâu nghe được chuyện Kitamura Yu, nói đầy ghen ghét: "Shiori, hôm qua cái tên thám tử hạng ba đó tìm cậu nói gì?"
Tôi cũng thấy khó hiểu với hành vi của Kitamura đối với mình, vừa hay Aoki hỏi, nên dùng giọng thương lượng nói: "Chỉ là mấy câu hỏi thường ngày thôi... Tớ cứ cảm thấy lần này Kitamura rất để ý đến tớ. Chẳng lẽ thấy tớ đáng thương quá nên lòng tốt trỗi dậy?"
"Hừ, chắc chắn là muốn dùng thủ đoạn thấp kém để dụ dỗ cậu rồi!"
Tôi phớt lờ Aoki, tiếp tục suy nghĩ: "Chú ấy còn hỏi mẫu người lý tưởng của tớ là gì nữa."
Aoki như bắt được điểm yếu, lập tức nổ tung: "Ha! Biết ngay mà! Tên đàn ông đó không có gì tốt! Gã ta không phải vì điều tra án nên mới từ chức, chắc chắn là phạm phải quy định gì đó nên mới bị sa thải! Chắc chắn là vậy! Cái tên Kitamura đó..."
Nói đến cuối, ánh mắt Aoki u ám, như thể ngay giây sau sẽ giết người thật.
Rồi hắn trở về bình thường: "Vậy Shiori có trả lời không?"
"Cuối cùng cũng trả lời rồi."
Tôi cũng rất kinh ngạc vì lúc ấy đầu óc nóng lên mà buột miệng nói ra. Chỉ là một suy nghĩ từng thoáng qua thôi.
Khi đó tôi chuẩn bị rời khỏi nhà dì hàng xóm, quay đầu lại thì thấy khóe miệng Kitamura mang theo nụ cười thân thiện rất nhỏ.
Tôi không hiểu sao lại nói: "Thật ra cháu không nghĩ mình sẽ tìm được hình mẫu lý tưởng."
"Ồ? Sao lại nghĩ vậy?" Kitamura hỏi rất tự nhiên.
"Vì người cháu mong muốn ấy, là kiểu như mà mọi thứ đều lấy cháu làm trung tâm, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều thiên vị cháu. Nếu cháu đi công tác ở nơi khác thì anh ấy phải sẵn lòng bỏ công việc để đi theo. Yêu cháu, yêu cháu tuyệt đối, còn phải yêu cháu hơn cả yêu bản thân..."
"Còn cháu thì không thể đáp lại tình yêu sâu đậm ấy. Cháu không thể yêu ai quá nhiều. Đương nhiên, cháu cũng sẽ yêu người ấy, nhưng cháu hy vọng tình yêu của anh ấy phải nhiều hơn cháu. Và dù dưới tiền đề ấy, anh ấy vẫn yêu cháu như vậy, chỉ xoay quanh một mình cháu."
"...Thật ra lúc nghĩ vậy, cháu cũng đã không còn mơ tưởng gì về hôn nhân nữa. Có lẽ là định làm việc đến già luôn."
Kitamura Yu trầm ngâm một lúc: "...Thì ra là thế, điều cháu muốn là sự thiên vị tuyệt đối. Bất kể cháu làm gì, cậu ta cũng phải hoàn toàn ủng hộ từ nội tâm. Mà cháu thì lại không như vậy với cậu ta. Nếu muốn bên nhau mãi mãi, với người thường thì đúng là không thể."
Ông ấy cười đùa: "Nhưng nếu là quái vật thì lại khác, chuyện này dễ như trở bàn tay. Dù người thường có yêu nhiều đến đâu cũng không thể bằng quái vật được. Hoàn toàn không cần lo lắng... Nhưng nếu cháu yêu quái vật, với Shiori cháu mà nói cũng coi như là một lần đột phá ranh giới tình yêu rồi."
Thấy chưa, tôi biết mà.
Có lẽ do từ nhỏ không được coi trọng, người thân thì cứ mãi bỏ rơi nên tôi mới ôm kỳ vọng khắt khe đến vậy với bạn đời.
Nhất định phải luôn nhìn tôi, còn tôi thì sẽ không nhìn lại.
Tôi hy vọng người đó yêu tôi sâu đậm hơn tôi yêu người đó.
Tôi không phải người may mắn, chưa từng nghĩ đến việc có thể thực hiện được điều này. Trong chuyện tình yêu, tôi rất ích kỷ vô tình.
Cho nên sau đó cũng không nghĩ lại nữa. Nếu không phải chú Kitamura nhắc đến, tôi cũng sắp quên mất rồi.
Vẫn là nên tập trung học tập, làm việc, kiếm tiền thôi.
Nếu thực sự có một người như vậy xuất hiện...
Thì với một người chẳng bao giờ được nữ thần may mắn chiếu cố như tôi, cái giá phải trả chắn chắc sẽ vô cùng lớn.
......
Tôi vừa nói với Aoki xong thì hơi mông lung hỏi: "Có phải tớ quá ích kỷ không? Cảm giác như đang đơn phương mơ mộng, tuy biết rõ là không thể nào xảy ra..."
Aoki cắt ngang lời tôi, vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức rơi cả nước mắt, hắn nắm lấy tay tôi, nói: "Shiori, cậu thật vị tha --"
Tôi sững sờ: "???"
Nhìn hắn rơi lệ, tôi lập tức nhận ra - cái ý định muốn nói chuyện bình thường với Aoki đổ sông đổ bể rồi, tôi thật là ngu ngốc!
"Hắn hi sinh nhiều như vậy là chuyện đương nhiên! Thế mà Shiori vẫn có thể bố thí cho hắn một chút tình yêu, thật sự là......" Aoki cứ như đang diễn kịch, cảm động đến rơi lệ, nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi, bộ dạng ấy khiến tôi nổi cả da gà.
"Thật là quá cao thượng! Không chỉ một mình tôi mới có loại phẩm chất tuyệt vời này, Shiori cậu cũng có!"
"Nói thật, cậu vốn không cần phải trả giá bất cứ thứ gì --"
Aoki đang nói thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, chậm rãi bắt đầu nổi cơn ghen điên cuồng, giọng nói trở nên âm u: "...... À mà, cái loại người như vậy đáng lẽ không nên tồn tại. Nếu có thì cũng nên bị giết. Shiori, cậu sẽ không bỏ rơi tôi chứ? Tôi mới là bạn trai cậu mà --!!!"
"...... Cậu gào to như thế làm gì!"
Aoki ghen đến mức giậm chân chỉ vì một hình mẫu lý tưởng chưa từng tồn tại, chỉ cần nghĩ đến việc có kẻ nào đó được Shiori yêu là hắn lại không nhịn được mà sinh ra sát ý -- dĩ nhiên, cho dù kẻ đó có vì Shiori trả giá thế nào cũng là đương nhiên, cũng là không đủ, cũng là không hoàn hảo, cũng là không xứng đáng nhận được dù chỉ một chút tình yêu từ Shiori.
Tôi thấy hắn cuối cùng cũng yên tĩnh lại, mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Aoki đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, à không, chắc là biết, bởi vì sắc mặt hắn rất khó coi, như đang định giết người.
Tôi đột nhiên nhận ra:
Ừm? Hình mẫu lý tưởng ấy tôi chưa từng gặp, nhưng Aoki thì dường như lại thường xuyên gặp phải đó.
Aoki thậm chí không cần bỏ ra chút tình cảm nào, người ta cũng sẵn sàng phát điên vì hắn, sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để dâng hiến cho hắn.
Còn tôi, ít nhất vẫn còn yêu như một người bình thường.
Aoki thì hoàn toàn không cần làm gì cả.
Tôi im lặng. Hoàn toàn im lặng.
Biết rồi.
Nghỉ ngơi xong, chúng tôi đến khu nhà ma gần nhất.
Hiển nhiên Aoki đang kẹt trong suy nghĩ, chưa thoát ra được, cứ tiếp tục giận, càng nghĩ càng phẫn uất.
Tuy tôi nhát gan, nhưng không đến mức sợ mấy đạo cụ chết trôi đó, huống chi nơi này còn không có NPC sống, mấy đạo cụ đó sáng nay tôi còn nổi cáu rồi tự tay phụ giúp xử lý qua.
Cho nên về lý thì cũng không có gì đáng sợ......
Không, thật sự ấy, không khí u ám tràn xuống, kết hợp với nhạc nền và ánh đèn âm phủ sao mà dọa người quá vậy!! Lúc sáng đi qua đâu có khủng bố như vậy đâu!
Tôi đứng trong hành lang hẹp, đối mặt với những đạo cụ hai bên dưới ánh đỏ mờ mờ trông thật đến kỳ dị, hai chân cứ như dính chặt không nhấc nổi.
Người bên cạnh tôi còn đang làm trò, cứ phải ôm lấy tôi cho bằng được: "Thật đáng sợ quá!"
Tôi cũng phản xạ ôm chặt lấy hắn, run giọng nói: "Cậu...cậu đi trước đi......"
Dường như Aoki cúi đầu nhìn kỹ tôi vài lần: "Được rồi."
Toàn bộ hành trình tôi đều nhắm chặt mắt, Aoki đúng là không sợ gì cả, chỉ cực kỳ ghét mấy bộ tóc giả rũ xuống từ trên trần.
Hắn ghét bỏ nói: "Bẩn quá!"
Tôi vẫn nhắm mắt, cố đánh trống lảng: "Thật hả...... Sáng nay tớ còn phủi bớt bụi trên đó mà."
"Ừm......" Giọng hắn khẽ hạ thấp, miễn cưỡng nói, "...... Cũng tạm......"
Trên người Aoki có một loại hương thơm rất dễ chịu, nếu để ý kỹ thì lại có mùi mục rữa ngầm, khiến người ta có cảm giác như đang lạc trong một bữa tiệc nhục dục bất tận, khoái lạc đến quên cả bản thân.
Trước mặt chúng tôi có một đôi tình nhân khác, họ đi rất nhanh, vừa đi vừa cười đùa ríu rít, dính nhau như keo.
Aoki bỗng dừng bước, đôi tình nhân kia biến mất ở khúc ngoặt phía trước.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
Aoki đứng trong bóng tối, gương mặt lập lòe sáng tối, cặp mắt đen đặc như tận cùng của bóng đêm.
Không biết hắn đã nhìn tôi bao lâu như thế, rồi bỗng nhiên, như đang thử nghiệm điều gì đó, cúi đầu đặt lên má tôi một nụ hôn lạnh buốt.
Tôi sợ đến mức suýt thì nhảy dựng: "?"
Aoki ngẫm nghĩ một lúc, thuận theo ý mình, "Cái này, tôi thích."
Hắn lập tức lại ghé mặt tới, nhìn tư thế là định mặt dày hôn tiếp nữa.
Tôi trốn không kịp, bị hắn hôn thêm mấy cái, vội đưa tay ra ngăn lại.
Aoki cũng không phản kháng, như thể chỉ cần là chỗ trên người tôi thì hắn đều có thể hôn đến mức vui vẻ, một nụ hôn ướt át dính lên lòng bàn tay tôi, kèm theo một chuỗi liếm láp nóng hổi.
Hắn không hề biết xấu hổ, liếm một cách chậm rãi nhưng lại vô cùng linh hoạt, từng chút từng chút, so với liếm bình thường càng khiến người ta ngượng ngùng, rất nhanh đã liếm hết cả hoa văn trong lòng bàn tay lẫn khớp đốt ngón tay của rôi.
Nếu không phải hắn đang ôm eo tôi, chắc tôi đã mềm chân ngã lăn ra đất rồi.
Dù sao thì... Tôi cũng xem như là ngã vào lòng hắn rồi.
Tôi cũng không bài xích việc hắn hôn, dù sao đã đồng ý quen nhau rồi. Nhưng mà ở chỗ này có hơi quá đáng rồi không??
...... Thôi, nghĩ đến đây là Aoki thì có gì mà ngạc nhiên nổi nữa đâu ha ha.
Hắn chậm rãi liếm đến cổ tay tôi, nơi những mạch máu xanh biếc đang cuồn cuộn chảy. Qua lớp da thịt, đầu lưỡi của hắn lướt qua, khoảnh khắc ấy dường như ngay cả máu và cơ bắp của tôi cũng cảm nhận được xúc cảm ấy.
Mùi hương thối rữa chốc lát bao trùm lấy toàn thân tôi, mê hoặc đến cực điểm.
.
Thế éo nào lại tuyệt đối xứng đôi🥰🥰❤️❤️❤️🤌🤌🤌
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro