Chương 1-3:
Như Hoàng đế đã nói, vấn đề phong thánh là một vấn đề phức tạp, Phạm Nhàn được các quan trong cung đón về tắm rửa và thay y phục trước bình minh. Khi y trở lại điện Thanh An được ban ngày hôm trước, y bị bao quanh bởi những khuôn mặt xa lạ. Phạm Nhàn không thể buông bỏ một sợi dây trong tâm trí y thức suốt đêm và vẫn còn choáng váng và đau đầu như búa bổ khi ngồi chiếc gương trang điểm và để cung nữ chăm sóc cho mình. Họ đang chải mái tóc dài của anh bằng một chiếc lược ngà.
Y nhắm mắt ngủ một giấc, cảm giác tóc mình giống như một sợi dây hoa quấn quanh đầu ngón tay cung nữ, có vô số thứ chọc vào tóc y, khi y mở mắt ra lần nữa, tóc người trong gương đã khác. Chiếc búi tóc được trang trí cầu kỳ, rõ ràng là một kiểu búi tóc trang nghiêm, sang trọng chỉ dành cho phụ nữ chỉ thấy trong các nghi lễ. Khuôn mặt của y bỗng trở nên vô cùng xấu xí.
Người hầu giúp y đứng dậy và thay quần áo, cô khéo léo làm ngơ trước vẻ mặt của y. Mọi điều ngớ ngẩn trong buổi phong tặng hôm nay, chiếc áo của Cung chủ đã được mặc từ lâu, phức tạp và lộng lẫy, nhưng màu sắc lại nhã nhặn, xanh trắng giống như quan phục thượng triều trước đây của y, có viền vàng sang trọng. Phạm Nhàn không khỏi cười lạnh. Sự kết hợp giữa lòng tốt và sức mạnh quả thực là chuyên môn của Bệ hạ.
Việc sắc phong này được thực hiện trông 16 tiếng mà không giảm giá, từ thay quần áo cho đến hoàn thành buổi lễ, từ trước bình minh cho đến khi mặt trời quay về hướng Tây. Lúc đầu, Phạm Nhàn còn có tâm trạng chỉ trích nghi thức rẻ tiền vì không thể giải thích được. Sau đó, đấu tranh mấy tiếng đồng hồ, y cũng lười mắng chỉ muốn kết thúc nó càng sớm càng tốt.
Toàn bộ mật báo được gửi đến thư phòng của hoàng gia không ngừng nghỉ, Hầu công công đọc từng cái một, trong khi Hoàng đế nghe với vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục xem lại tấy chương. Hầu công công nhìn thấy hoàng đế viết thư, biết tâm tình bệ hạ rất tốt, cười không nói.
Trong cung không có bí mật gì, hôm qua Hầu công đến mang theo bí mật phong y làm Cung chủ , nhưng tin tức còn chưa truyền ra ngoài. Chuyện này phải giấu kín các cung điện và hoàng tử khác. Mặc dù Phạm Nhàn đoán rằng các hoàng tử chắc chắn đang thử nghiệm điều gì đó, nhưng khi y nghe thấy có người báo cáo rằng một số hoàng tử đang đến "chúc mừng" y, đã đến cung Thừa An, y gần như không thể không tức giận: "Bọn họ bận rộn quá!" Hôm nay các có nhất thiết phải gặp ta không?
Trên thực tế, y đã đúng. Rốt cuộc, niềm vui sẽ biến mất nếu họ không gặp y ngày hôm nay. Khi các hoàng tử nhận được tin tức, Phạm Nhàn đã có mặt tại miếu tổ. Tin tức vàođến cung Thái hậu nhanh hơn, nhưng cuối cùng họ vẫn không thể ngăn cản được.
Chuyện xảy ra quá đột ngột và quá bất ngờ đến nỗi không một hoàng tử nào có thể đoán được Hoàng đế đang nghĩ gì, và hai người đang tranh giành ngai vàng đều có những nghi ngờ sâu sắc nhất, trong trường hợp của Cung chủ, không có vấn đề gì với vị trí dự bị, và tình hình cũng không khác, xua nay chưa có cung chủ nào thừa kế. Nhưng rốt cuộc họ chợt có một " ca nhi" thì làm sao mà không đến gặp được. Về phần đại hoàng tử và tam hoàng tử, bọn họ cho rằng mình không có cơ hội kế vị, cũng chưa từng bận tâm tìm hiểu Thánh ý sau ám sát Huyền Miếu, đã có tin đồn về kinh nghiệm sống của Phạm Nhàn nên họ không nghĩ nhiều về việc đó và chỉ nghĩ đó là một buổi đoàn tụ gia đình và thế là cắp quà đến thăm một cách chân thành.
Khi Phạm Nhàn trở lại cung điện, Thái Tử, đại hoàng tử và tam hoàng tửu đã đợi sẵn ở đó, y nhìn thấy những kẻ thù này thậm chí không thay quần áo chỉ hơi nũng nịu cong đôi mắt cáo nhìn từng người một cảm thấy phấn khích. Hôm nay y đến mức khiến trái tim của nhiều người nhảy cẫng lên.
Phạm Nhàn không rảnh để ý đến bọn họ, xua tay đi vào phòng trong: "Các ngươi ngồi xuống trước đi, ta thay quần áo rồi quay lại."
Lý Thừa Bình trẻ tuổi, cẩn thận hơn, có họ hàng với Phàm gia, lại có tiếng là học sinh, đã thân cận với Phàm Nhàn nên vô tội kéo tay áo hắn: "Thầy, trông thầy rất đẹp, không cần thay đổi đâu."
Phàn Nhàn nhất thời không nói nên lời, giơ tay vỗ lên trán đứa bé: "Ai quan tâm ngươi thấy đẹp hay không? Ta chịu không nổi nữa, khắp đầu và toàn thân ta, khắp nơi làm cho eo và lưng của ta đau nhức. Kiểu lễ hội gì vậy... chỉ là nhân cơ hội này hành hạ ta thôi."
Bệ hạ vốn nhiệt tình trừng phạt y hôm nay lại không lộ mặt, biết mình đang chịu khổ thì có lẽ vui.
Nghe vậy, Thái tử đặt tách trà xuống, rõ ràng là rất vui khi nhìn thấy Phạm Nhàn bị mắc kẹt trong những chiếc gông vàng xinh đẹp này, nhưng bây giờ lại làm ra vẻ chân thành, tốt bụng khuyên nhủ: "Đừng nói thế. Những gì bộ lễ muốn. Đừng đổ lỗi cho phụ hoàng."
Nhìn đứa con hiếu thảo của ngài đi bệ hạ, thật phiền phức. Phạm Nhàn thậm chí không buồn trả lời lời nói của hắn, Thái tử chỉ muốn thể hiện sự đồng minh của mình, nhưng y không thèm để ý.
Sau khi thay quần áo thường ngày và tháo vương miện nhị hoàng tử cũng đến. Phạm Nhàn nhìn những người họ Lý trong căn phòng này, chưa kể họ khổ sở đến mức nào, nhưng trên môi y vẫn nở nụ cười. Vừa đến chính điện ngồi xuống, đại cung nữ Lữ Lạc liền chỉ đạo cung nhân xếp hàng đi vào, đem trà bánh ngọt đưa cho mọi người, y cầm một miếng, bẻ ra. Y bận quá chỉ uống vài ngụm nước, y thực sự không thể chịu đựng được nếu không ăn thêm.
Lý Thừa Nho người ngồi gần y nhất, theo dõi động tác của y và đẩy chiếc bánh ngọt trong tay hắnsang: "Hôm nay phong thánh chắc hẳn rất khó khăn. Cảm ơn đện vì đã làm việc chăm chỉ, Thừa An."
Phạm Nhàn bị câu nói này nghẹn ngào, bưng bát trà lên uống hai ngụm mới bình tĩnh lại: " Huy có thể đừng gọi đệ là được không? nghe có vẻ khó xử."
"Vậy ta gọi ngươi là An Chí?" Lý Thừa Trạch đột nhiên trả lời, Phàm Nhàn lạnh lùng liếc nhìn, Lý Thừa Trạch vẻ mặt không thay đổi nói tiếp, ánh mắt mang ý trêu chọc: "Đừng nhìn ta như vậy, mặc dù ta cũng không biết tại sao phụ hoàng kiên trì phong ngươi làm Cung chủ , nhưng nếu là phụ hoàng, ý định của hoàng đế nhất định là... ngươi ở trong cung nên là Lý Thừa An, không phải Phàm Nhàn."
"Nhị ca nói có lý," Lý Thừa Càn hiếm khi đồng ý với nhị ca, "Hơn nữa đây dù sao cũng là hậu cung. Nếu ta gọi tên bên ngoài, chẳng phải sẽ lộn xộn sao?"
Phạm Nhàn cụp mắt xuống, xoa xoa nắp cốc trà, tuy rằng y và Thừa Trạch không có quan hệ gì với nhau, nhưng với thái độ nhỏ mọn của họ trước đây, những người này phải gọi muốn y là Phạm Nhàn, chăc là họ sợ ai đó nghe được, phải gánh hậu quả..
Lý Thừa Bình vừa nhai đồ ăn vừa lẩm bẩm: "Ta có thể gọi huynh là thầy, không phiền đâu."
Phàm Nhàn bật cười khi nhìn thấy bộ dạng vô tư vô lo của anh: "Có gì thì ăn đi."
Lý Thừa Nho: "Em gái." (Vì Phạm Nhàn là O ngang hàng với công chúa nên bị trêu)
Không khí trong đại sảnh cứng lại trong giây lát, Phàm Nhàn nhấp một ngụm trà, phun ra: "Tôi là nam nhân!"
Lý Thừa Nho nói một cách kinh ngạc nhưng lại hành động như một người bình thường, nghiêm túc giải thích: "Vì ngươi đã là Cung chủ trong cung, trong những ngày gần đây, không được gọi là Thừa An hay Phàm Nhàn, nên gọi ngươi là em gái cũng không sai."
Phàm Nhàn đưa tay che mặt, hồi lâu không nói nên lời, sau đó yếu ớt nói: "Nếu như không biết tính tình của ngươi, ta nhất định cho rằng ngươi lợi dụng ta để mua vui... ý tưởng này, lần sau đừng nghĩ tới nó nữa."
Cuối cùng, chúng ta phải thỏa hiệp, hãy chấp nhận tên Thừa An, chuyện đã được định sẵn, tranh cãi vì những chi tiết nhỏ nhặt như vậy sẽ chỉ mang lại cảm giác khó chịu cho bản thân.
Sau khi tiễn khách, Phạm Nhàn lười biếng tựa người vào ghế, nhìn chằm chằm vào nửa miếng bánh ngọt. Phạm An Chi, An Chi, hôm nay y nhận ra rằng y rất ghét tên hắn đặt cho chính mình, anh thà nghe người khác gọi mình là Lý Thừa An còn hơn là Phạm An Chi, dường như hai từ này là một lời nguyền ngắn gọn không thể phá vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro