Chương 4:


Trong thư phòng hoàng gia, có một chiếc bàn nhỏ đủ để đặt hai ghế hai bên. Chiếc bàn dài và hẹp chỉ có thể dành cho hai người, nên mỗi người chỉ có thể chiếm một đầu. Phạm Nhàn chiếm mặt sau, xoay bút trong tay, một cuốn sách thư pháp chữ viết nhỏ tinh xảo trải ra trước mặt y. Về phần mực rơi trên lớp giấy, mỗi chữ vẫn làm quỷ thần kinh ngạc.

Hầu Công mỉm cười đẩy một chiếc xe gỗ hai tầng có bánh xe nhỏ ở phía dưới, chuyển những đồ vật không thể xếp trên bàn sang xe. Sau đó, hoàng đế cuối cùng cũng có nơi để đặt tấu chương, chấm mực đỏ. Sau khi đọc và phê duyệt, hắn ném nó đi xuống tầng dưới, Hầu Công cẩn thận xếp tấu chương lại.

Trên một chiếc bàn nhỏ có hai nghiên mực, mực đỏ và mực đen. Chính trị và thư pháp song hành với nhau.

Sẽ ổn thôi nếu mình tự nguyện luyện tập thư pháp. Điều này có nghĩa là gì? Phạm Nhàn buồn bã nghĩ, y ở bên ngoài bá đạo chống trời... Không, ở bên ngoài y độc đoán bá đạo, nhưng một khi bệ hạ túm gáy y ném vào cung, giả làm Cung chủ , y lại bắt đầu làm bài tập. giống như một cậu học sinh tiểu học.

Khi y ở Đan Châu, bà của y đã giả vờ bỏ bê y và không bao giờ bắt kịp bài tập về nhà của y, kỹ năng cơ bản về thư pháp của y về cơ bản là con số không, và y thậm chí còn không biết vẽ ngay cả khi được yêu cầu làm theo hướng dẫn. Ngoài ra, là một con người hiện đại, dù có luyện viết thư pháp thế nào đi nữa, y đã trở thành một nhà thơ nếu có thể dùng một tay viết chữ như chó bò, chữ xấu như chó mửa thì y vẫn là thi tiên.

"Viết nét này trước, cẩn thận dính mực vào mặt."

Phạm Nhàn hưng phấn ngẩng đầu lên, quả nhiên đầu bút chỉ cách mặt y một sợi tóc. Y cười khô khan, nằm xuống bàn không có hứng thú. Thứ mà y dùng đầu bút vẽ ra một cách lơ đãng cũng không phải là chó mửa, mà có thể gọi là bùa vẽ ma. Liếc qua người bên cạnh. Thư pháp thông thường của hắn rất tao nhã và mạnh mẽ, hoàn toàn khác với y, y không khỏi thầm thở dài rằng việc luyện tập thư pháp quả thực không phải là điều gì đó có thể hoàn thành trong một ngày.

Hoàng đế chú ý tới ánh mắt của Phàm Nhàn, đương nhiên biết Phạm Nhàn không vui khi bị giam ở đây, nhưng y lại cư xử không đúng mực, dám nhìn đi loanh quanh nhìn trộm hắn, viết mấy chữ liền đóng sách lại nhìn rồi quay lại một cách khinh thường.

Phạm Nhàn đột nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chậm rãi đứng dậy, cười nịnh nọt nói: "Ngài đang bận ạ... Con thấy chữ viết của ngài trông rất đẹp."

Hoàng đế cười khẩy, chế nhạo một cách không khách sáo: "Làm sao có thể tập viết khi nằm như vậy?" Hắn đưa tay lấy tờ giấy đã viết gần hết từ dưới tay Phạm Nhàn , rồi nhìn vào dòng chữ trên giấy. Vẫn còn mấy chữ không hình không dáng, y không hiểu liền vuốt ngang dọc, hắn khịt mũi khinh thường nhìn con cáo nhỏ đang nhìn chằm chằm, y đặt tờ giấy sang một bên và ấn xuống, không cần bình luận gì, hắn cầm lên đặt xuống một cách dễ dàng khiến y không thể đứng yên, y cảm thấy thoải mái hơn một chút khi nhìn thấy lông mày của người đó nhíu lại vì bực bội.

Khi y trải giấy ra và nhúng mực để viết lại, hoàng đế nhàn nhã nói: "Đừng nằm, sẽ đau mắt."

Điều này nghe giống một người cha quá. Ngòi bút của Phạm Nhàn im lặng một lúc, y chậm rãi chớp mắt một lúc, dòng chữ mờ nhạt ở mặt sau tờ giấy: "Nhi thần... con muốn hỏi, con lớn lên ở Đan Châu và đã quen với sự tự do, tại sao bây giờ ngài lại nhận com?"?"

Hoàng đế ngồi chéo đối diện với y, hắn mặc áo trong màu trắng và áo choàng ngoài màu đen thêu hoa văn sẫm màu. Chúng giống như những đám mây đen che phủ trong tuyết, không thể phân biệt được nếu không có sấm sét hoặc sức mạnh. Từ gió. Y từ nhỏ đã lớn lên hoang dã và đã gặp nguy hiểm nhiều lần kể từ khi vào kinh đô. Người này nhìn y lăn núi kiếm vào biển lửa, lẽ nào là vì hắn nhìn thấy y không bị dập tắt bởi tôi luyện mà mạnh mẽ hơn nên mới nhận y à. Địa vị của một đại thần quyền lực và mối quan hệ huyết thống gần gũi của y đủ để thuyết phục Hoàng đế rằng y có thể để hắn lợi dụng. Bây giờ tại sao lại phải tốn công trao cho y một địa vị hoàng gia đã được công chúng thông qua?

Hoàng đế không trả lời, không ngẩng đầu lên mà thản nhiên hỏi: "Bản ghi chép của Lễ Bộ đâu?"

Hầu Cung im lặng gần như biến mất, khom người về phía trước, tìm trong xe một cuốn sách, cung kính đưa cho hắn: "Bệ hạ yên tâm, ngài đã nhờ người giải thích với Thừa tướng rồi." Ngài ấy không có ý kiến gì về lễ đăng quang của Thừa An điện hạ".

Phạm Nhàn sửng sốt trong giây lát khi nghe câu trả lời vòng vo này, y vô thức chớp mắt với một chút nịnh nọt, nhưng trong lòng lại cười lạnh.

Cảm ơn người đàn ông trước mặt, trên đời khó có thể tìm được thân phận nào trái ngược hơn y. Bây giờ y là con trai của gia đình Fan và Cung chủ của gia đình Lý. Sau khi được phong làm Cung chủ , hắn nên coi y như con, nếu năm mười lăm tuổi mà bỏ lỡ lễ vén tóc thì không được buộc tóc lên nữa. Bệ hạ chỉ bằng lòng để y làm Cung chủ không có cơ hội kế vị ngai vàng, nhưng lại tước đoạt lễ ghi danh vào nhà họ Phạm của y, thật sự là quá đáng.

Thánh ân thánh ân, hoàng đế hài lòng với sự ân cần này, nhưng Phàm Nhàn cảm thấy mệt mỏi thấu xương, khó có thể dùng hết sức lực để ngồi cùng hoàng đế. Sau khi viết đầy hai tờ giấy nữa, Phàn Nhàn khua khoắng cổ tay, lợi dụng bàn tay đau nhức kéo dài thanh âm: "Phụ thân, con mệt và buồn ngủ, muốn về cung ngủ một giấc."

Hoàng đế nhận thấy người đối diện đang có tâm trạng chán nản, nhưng chỉ nghĩ rằng y đang buồn ngủ và thiếu sức lực, trước lời bào chữa này ai mà không động lòng, dùng tay gõ lên giường: "Ngủ ở đây đi, tiếp tục đi. luyện tập khi ngươi thức dậy."

"A?" Phạm Nhàn sửng sốt, xoay người nhìn quanh, trên ghế dài có đệm êm ái, bên trong có rất nhiều gối nhồi, xác thực thích hợp để ngủ trưa, nhưng vấn đề là ở chỗ ngủ của Bệ hạ? Nó quá đáng sợ!

"Cha..." y nói buồn ngủ muốn ngủ, nhưng lại không thể lập tức hối hận. Phàn Nhàn quyết tâm tìm ra dấu vết đùa giỡn trên mặt hoàng đế, nhưng Hoàng đế chỉ bình tĩnh quay đầu lại, không muốn rút lại lời nói, trong mắt anh thậm chí còn có nụ cười nhẹ, cười nhạo y đã tự bắn vào chân mình.

Trong một giây, tám trăm lời phàn nàn hiện lên trong đầu Phạm Nhàn , y chỉ nhếch môi xấu hổ, lặng lẽ thu hết những chiếc gối mềm xung quanh mình, kê một ghế mềm mại cách xa bàn ôm một chiếc gối khác trong ra, kéo một chiếc nữa che trên bụng làm chăn, con mèo nghiêng người và nhắm mắt lại, cố gắng tự thôi miên mình.

Sau khi nhắm mắt lại, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn, đặc biệt là xúc giác và thính giác. Những chiếc gối mềm mại trong phòng rất tốt vỏ gối và lõi gối mịn màng. Khi nằm lên, bạn có cảm giác như đang chìm vào mây, đồng hành. bởi mùi hương thoang thoảng.

Ngoài ra còn có tiếng ngòi bút và mực mực xào xạc, tiếng lật trang tấu chương, tiếng đầu bút chấm mực tinh tế, tiếng ngòi bút và hộp mực va vào nhau khi hoàng đế thỉnh thoảng đặt bút xuống và một chút, một chiếc lá khẽ đung đưa xuyên qua hội trường. Tất cả những thứ này trộn lẫn vào nhau như tiếng ồn trắng, không có quy luật, không có hồi kết, Phạm Nhàn nhắm mắt lại lắng nghe hồi lâu, cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường.

Mấy cuốn sổ trong tay đã được xem xét lại, Hoàng đế gom lại thành một chồng, đang định đẩy chúng sang một bên, đột nhiên ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, hắn vô thức khẽ động đậy, ngước mắt lên nhìn con cáo nhỏ đang ngủ. yên bình trong góc.

Trong cung có quy củ riêng, hầu hết người hầu trong cung đều là hạng bình thường, ngay cả hoàng hậu và người thân của hoàng đế khi đi vào trong cung cũng sẽ mặc một loại mùi hương nhẹ nhàng. Bản thân Hoàng đế tuy không phải chịu sự hạn chế này nhưng ông cũng không thích bộc lộ bản thân quá nhiều với người khác và luôn giữ rất tốt điều đó. Thành phố tấp nập người xe qua lại nhưng cung điện vẫn luôn vô cùng thanh tịnh.

Hương thơm tràn ngập lỗ mũi lúc này vừa tao nhã nhưng đậm đà và sống động, đọng lại một mùi thơm tinh tế và tinh tế Đó là mùi hoa sơn trà nguyên chất không có tạp chất. Người đang ngủ vô cùng kiềm chế mùi hương của khôn trạch, dù vậy cây sơn trà vẫn lần lượt tỏa hương trong thư phòng hoàng gia, hương hoa mỏng manh nở ra trong không khí , vô thức làm mùi thơm dính trên tay áo và áo choàng của hoàng đế.

Hoàng đế nhìn qua tiểu tử cuối ghế dài và anh mắt đáp xuống khuôn mặt nhỏ được bao phủ bởi mái tóc đen của người đang ngủ, hắn hơi cau mày như thể nhận thức được điều gì đó. Theo hắn, nếu nhìn kỹ vào các đặc điểm trên khuôn mặt của họ, An Chi và Khinh My chỉ có thể nói là giống nhau sáu phần. Tuy rằng ngoại hình chỉ có năm sáu, nhưng tinh thần tương đồng là tám mươi chín. Đôi mắt này có thể có nụ cười quyến rũ, hoặc có thể xảo quyệt và thông minh, hoặc có thể là ánh mắt đáng sợ và chính trực. Vượt xa khỏi thế giới này rất giống hình ảnh thần tiên trong ký ức của hắn và người đầu tiên hắn thực sự yêu khi còn trẻ, nhưng lông mày và đôi mắt lạnh lùng, còn có bóng dáng của chính hắn.

Tạo hóa báng bổ, nữ thần chết trong lòng bàn tay hắn, từ đống tro tàn, hổ phách máu duy nhất trên thế giới tái sinh, phong ấn một tia mộng xưa. Khuôn mặt này không giống người cũ cho lắm nhưng lại vô cùng đẹp đẽ như thần tiên và quyến rũ như thần chết.

Trên thực tế, dù có giống hắn hay không thì cũng không sao, An Chi đặc biệt đến mức dù là thừa tướng hay con trai hắn, hắn cũng không thể chịu đựng được việc y bị giao vào tay người khác.

Hoàng đế thậm chí còn bóp méo câu chuyện vào ngày 18 tháng Giêng âm lịch năm đó một cách vô lý.Hắn nghĩ Diệp Khinh Mi không muốn giao vật nhỏ hai người tạo nên cho hắn, giờ nàng không còn việc hắn nhận y là điều đương nhiên. 





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro