Chương 8
Khi còn nhỏ, lần đầu tiên Phạm Nhàn bị sốc khi biết thế giới được chia thành Càn Nguyên, Trung Dung và Khôn Trạch. Y tự nghĩ rằng mình rất giỏi về nghệ thuật tự do, nhưng y chưa từng thấy cuốn sách lịch sử nào đề cập đến một điều như vậy. Điều đáng kinh ngạc là ngay cả lịch sử hoang dã cũng chưa bao giờ chứng kiến những điều như vậy.
Y mới thở phào nhẹ nhõm cho đến khi biết được "người cổ" thực sự có dấu ngoặc kép.Y không biết đã bao nhiêu thế kỷ trôi qua kể từ thời của anh, thậm chí còn tồn tại những thứ phản khoa học như chân khí hay bất kỳ thay đổi nào khác.
Ở thế giới này, sự phân hoá thường xảy ra ở tuổi mười hai hoặc mười ba. Những người trưởng thành sớm hơn thậm chí có thể phân biệt muộn ở tuổi mười lăm. Không biết có phải vì vóc dáng của mẹ ruột Diệp Khinh My khác với người ở thời đại này hay không, nhưng sự phân hóa của Phạm Nhàn đến đặc biệt muộn khi y tính toán rằng yvẫn làm việc bình thường ở tuổi mười lăm, mười sáu. , y nghĩ rằng mình đi theo đám đông và là Trung Dung. Nhưng vài tháng trước khi hiệp sĩ áo giáp đỏ đến đưa y về kinh đô, y đột nhiên biến thành Khôn Trạch.
Khi ở Đan Châu, Phạm Nhàn luôn lo liệu cuộc sống hàng ngày của riêng mình, quản gia coi thường thân phận con ngoài giá thú của y và không bao giờ can thiệp vào việc riêng của anh. Ngũ Trúc không biết gì về nó và không quan tâm. Sau khi vào kinh, những người xung quanh tự nhiên đồng ý rằng y biết. Tuy nhiên, y không chỉ phân hóa muộn mà còn phải mất một thời gian dài mới tin tưởng y là Khôn Trạch và không có gì khác biệt chỉ là trên người tôi có mùi nước hoa tự nhiên.
Vì vậy, y có ngày hôm nay.
Đau đầu khi thức dậy vào ngày hôm sau là điều tự nhiên, nhưng y đã trải qua điều này. Y luôn giữ loại thuốc giải rượu mà y đã uống ở Hiệp Phương Điện, không mất nhiều thời gian để cảm giác khó chịu giảm đi đáng kể và ý thức của y được cải thiện. Nhưng y không muốn giao con át chủ bài này nhanh như vậy, đề phòng sau này có ích, cho nên khi Lục Lạc bước vào, y nằm trên giường rên rỉ, giả vờ bơ phờ, tự nhiên định yêu cầu hoãn việc thỉnh an cho đến chiều - Bệ hạ đang theo dõi y cho dù y có uống bao nhiêu. Y không thể tranh cãi với ngài ngay cả khi y chỉ muốn trốn.
Hóa ra đó là lỗi của thần linh. Càng về chiều, Phạm Nhàn thực sự cảm thấy không khỏe. Y tư hỏi liệu mình có phải bị quả báo vì đã giả vờ ốm nhiều lần hay không. Khí huyết không đồng đều, nhiệt độ cơ thể hơi cao, y nghi ngờ tối qua có thể bị cảm lạnh.
Lấy cớ bị cảm mạo, Phạm Nhàn lập tức lên kế hoạch than phiền bệnh tật, để Lục Lạc sờ lên cái trán hơi nóng của mình, mỉm cười nhờ nàng thông báo với bệ hạ: "Chỉ cần nói cho ta biết, nếu ta vô tình bị trúng gió và lạnh. , nếu là gây bệnh cho ngài, ta sẽ chết không có cách nào cứu chuộc, nếu bệ hạ nhất quyết không chịu, ta sẽ vào cung xin lỗi."
Tuy nhiên, y không ngờ trước khi màn đêm buông xuống lại xảy ra chuyện bất ngờ, Phạm Nhàn đột nhiên lắc tay và đánh rơi chiếc thìa sứ trắng dưới chân mình, nhiệt độ cơ thể tăng lên đột ngột. ngồi thẫn thờ tại chỗ. Lục Lạc lo lắng chạy tới đỡ y, Phạm Nhàn ngã xuống. Hương thơm của cây sơn trà chảy ra như thủy triều, trong phút chốc bao trùm toàn bộ Cung điện Thanh An.
Phạm Nhàn ngã xuống giường và bất tỉnh. Ý thức của y dường như bị chia thành nhiều mảnh, lúc thì nóng và lúc khác thì lạ lùng hơn nữa là phản ứng ở sâu trong cơ thể y. Y không biết có nên nhấc chăn gấm lên hay không, các góc chăn vô thức bị ấn vào giữa hai chân y, nhẹ nhàng xoắn lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng có tiếng bước chân từ trong phòng ngủ truyền đến, Phàm Nhàn khó khăn ngẩng đầu nhìn lên, người tới không phải thái y sau lưng y đột nhiên toát mồ hôi lạnh khi nhìn bóng người mặc áo choàng đen. Ngày nay, thực sự không có mối quan hệ gia đình nào. Nó đã bị đập tan thành từng mảnh vào lúc này.
"Bệ hạ..." Lúc này y thực sự rất bối rối, vô thức gọi hắn bằng tên cũ mà không để ý. Hoàng đế đi đến trên ghế dài, nâng cằm lên, lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của y, lông mi Phạm Nhàn run run, hít một hơi thật sâu: "...Phụ thân, nhi thần ăn mặc không chỉnh tề, không tiện cho việc thỉnh an giờ người đến gặp con, con không thể tiếp đón. Xin người khoan dung. Con sẽ đến gặp người lúc lúc khác..."
Lời còn chưa dứt, hương thư của Hoàng đế đã nổ tung trong cung, mùi muối tiêu và lửa nồng nặc đến mức bá đạo, Khôn Trạch lập tức bị nhét vào trong chăn, không ngẩng đầu lên được. Hắn ôm chăn bông và cả y, y run rẩy, bộ đồ ngủ của y ướt đẫm từng lớp mồ hôi, một bên cổ, nơi chôn các tuyến thể của y nóng rát và đau đớn.
Hoàng đế ngồi bên giường, vuốt ve lưng y như xoa một con cáo nhỏ, sờ bả vai y xuống đến thắt lưng, chậm rãi chậm rãi, chạm vào chỗ nào thì da thịt cũng run rẩy, đốt cháy, cuối cùng tay hắn giữ chặt eo y, tín hương cũng xâm chiếm. Phạm Nhàn cắn vào mép chăn và rên rỉ. y cảm thấy chất lỏng nóng hổi chảy ra từ nơi khó tả.
Mặc dù tín hương của Hoàng đế rất áp bức, nhưng Khôn Trạch dần dần được an ủi bởi bản năng, dần dần thích nghi với nỗi sợ hãi lúc đầu và thậm chí còn muốn được Càn Nguyên chạm vào nhiều hơn. Khi Hoàng đế đưa tay ra, Phạm Nhàn vô thức cúi đầu xoa xoa trong tay hắn. Khi tỉnh lại, sắc mặt y tái xanh và trắng bệch, hắn nắm cằm y không cho y lùi lại.
Bàn tay của Hoàng đế dùng một lực nào đó nắm lấy cằm xinh đẹp của Phạm Nhàn, y không thể rũ bỏ nó, chỉ có thể cụp mắt xuống và tránh nhìn hăn, hơi thở mỏng manh và hỗn loạn trên mu bàn tay cho thấy y vô cùng lo lắng. Hoàng đế ngắm nhìn đôi mắt ướt át một lúc, sau đó nhàn nhã nói: "Sao lại hoảng hốt? Tín hương mạnh quá à, có thể dùng biện pháp đơn giản hơn."
Phạm Nhàn nhất thời ngơ ngác, không biết Hoàng đế sẽ làm gì, đồng thời y cũng kinh hoàng khi biết rằng dù ở đây có xảy ra chuyện gì thì cũng không ai có thể ngăn cản được hắn. Sự sợ hãi của Phạm Nhàn lên đến đỉnh điểm khi y được nhấc ra khỏi chăn, đôi mắt thường ngày điềm tĩnh và xảo quyệt của y giờ vô cùng hỗn loạn, y cố gắng để chạy trốn, nhưng Hoàng đế dễ dàng tóm lấy chân con cáo và ấn nó xuống người y. Ở phần lưng dưới, hắn dùng tay còn lại cởi cúc quần áo, hất mái tóc xoăn của y ra. Hắn tựa đầu con cáo lên vai mình để lộ ra những tuyến nóng bỏng, rồi há miệng cắn đứt.
Sự xâm nhập của Tín hương kèm theo sự đau đớn dữ dội, như thể huyết mạch của y bị xâm nhập. Phạm Nhàn thậm chí không thể chịu đựng được việc mất kiểm soát năng lượng và nôn ra máu, nhưng lúc này y đã rơi ra vài giọt nước mắt. Nhưng rõ ràng bản thân vốn đã đau đớn còn bản năng lại khiến y cảm thấy thoải mái về mặt sinh lý. Cảm giác mất kiểm soát cơ thể thật kỳ lạ và đáng sợ đến mức Phạm Nhàn không khỏi vặn vẹo eo để thoát khỏi tình huống này. Mùi thơm của sơn trà tản ra, y tìm cách tạo ra một không gian yên tĩnh trong ngọn lửa rực cháy, và toàn thân hoàng đế đều bao phủ bởi mùi hương của y.
Tác dụng của tin hương là giao thoa. Mùi thơm của tín hương đầu tiên của Tiểu Khôn Trạch nhẹ và sâu, thơm như một nắm hoa sơn tra trong tay, đôi mắt của Hoàng đế tối sầm lại, hắn đặt tay lên lưng người đó, việc thoát ra khó khăn hơn một chút: "Nếu em tiếp tục bồn chồn, ngày hôm nay thực sự sẽ kết thúc. An Chi có muốn thoải mái hơn không?"
Tiểu tử trong lòng nghe được ám chỉ, liền nằm trên vai hoàng đế, không dám cử động nữa, run rẩy như con cáo nhỏ bị hổ báo vồ. Hoàng đế cười khúc khích và cắn xuống lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn, từ đầu răng của Càn Nguyên xâm nhập vào cơ thể y, cuốn trôi như muốn định hình lại kinh mạch trong cơ thể Khôn Trạch.
Phạm Nhàn đau đến choáng váng, mồ hôi lạnh toát ra. Những cử động phản xạ nhỏ bé của y đều bị cái ôm này ngăn chặn, y chỉ có thể buồn bã tựa vào vai Hoàng đế, mồ hôi hòa với nước mắt thấm đẫm áo choàng của hoàng đế. Hương của cha ruột và nhà vua truyền vào như nỗi đau thấu tim, như thể phụ hoàng đã để lại dấu vết bạo ngược trên người y, nhắc nhở y rằng một phần máu thịt của y đều đến từ hắn và y sẽ không thể tồn tại cho nếu hắn chết.
Quá trình này kỳ thực cũng không quá dài, mặc dù hắn bởi vì bức thư đầu tiên quá mãnh liệt, thực ra chỉ là mấy nén nhang, nhưng đối với Phàm Nhàn chỉ cần tiếp xúc với quá nhiều tín hương y sẽ bồn chồn không hồi kết. Cơn đau dữ dội đủ để tiêu hao thể lực của y, sự tra tấn về mặt tinh thần khiến y mất đi thể lực nhanh hơn. Cuối cùng, khi được buông ra, y đã kiệt sức không thể cử động được, chỉ có thể yếu ớt nằm trên vai hoàng đế, nheo mắt. Nhưng cảm giác hồi hộp dâng trào trong cơ thể y đã lắng xuống.
Hoàng đế buông cổ tay trong tay hắn ra, ôm lấy chiếc eo thon thả của y, nhẹ nhàng vỗ về, khi tay kia đã đến gần tuyến thể, hắn cảm thấy tiểu hồ ly trong lòng theo phản xạ run lên. Hắn khẽ mỉm cười nhưng cũng chỉ kéo áo lại cho y rồi mang tiểu hồ ly giao cho Lục Lạc đang cúi đầu đi vào: "Quần áo ướt đẫm, để hắn thay trước khi ngủ."
Phạm Nhàn mặc dù không vui, nhưng thật sự không còn sức lực để tự mình làm những việc khác, vì vậy Lục Lạc lấy một chiếc khăn bông mềm mại thật lớn quấn từ đầu đến chân y, xoa xoa, tiếng bước chân của nhà vua dần dần xa. Rất mơ hồ, Phạm Nhàn đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của một sợi đàn hương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro