Hoàng anh 6 (H)
Người điên. Toàn thân Phạm Nhàn lạnh buốt, cuối cùng y cũng hiểu rằng sự điên cuồng của Lý gia ẩn chứa trong máu của họ. Cháu trai nhớ dì, và cha đã cưỡng ép con trai. Hạt giống tội lỗi đã bén rễ và nảy mầm trong huyết thống mạnh mẽ nhất thế giới, chúng muốn đột phá xác thịt của y và tự do phát triển.
Môi và lưỡi của cha liếm lông mi và nốt ruồi trên chóp mũi y, rồi vương lại trên cổ, che đi dấu vết ban đầu hết lần này đến lần khác, cuối cùng rơi xuống gáy mỏng manh của y, để lại những vết răng sâu có thể nhìn thấy được với máu và một vòng tròn khốn khổ, bộ lông cáo ướt sũng.
Lông mi y ướt đẫm nước mắt và nước bọt. Hoàng đế vừa cắn vào da thịt mềm mại khiến răng hắn ngứa ngáy không biết bao nhiêu lần, nhàn nhã lau nước mắt: "Sao lại khóc?"
Tại sao bạn lại khóc? Phạm Nhàn chưa bao giờ trải qua chuyện nực cười như vậy trong hai đời. Sự xấu hổ, hoảng sợ và tội lỗi quấn chặt lấy y khiến ybật khóc.
Hoàng đế không quan tâm đến câu trả lời của y, vội vàng lau nước mắt cho y sau đó lần theo dấu vết của những nụ hôn trước đó, liếm vào ngực và eo y khiến y run rẩy thở hổn hển trong lòng bàn tay hắn.
Những ngón tay thô ráp xoa đi xoa lại làn da mỏng manh, cuối cùng rời đi, nhưng chẳng mấy chốc, chất dầu mịn màng đã xâm chiếm cơ thể không lời giải thích.
Thân thể Phạm Nhàn cứng đờ, cuối cùng cũng không nhịn được tiếng nức nở bị đè nén trong cổ họng, vừa khóc vừa chửi: "Ta muốn giết ngươi!"
Hoàng đế không thèm để ý, không ngừng đưa ngón tay vào trong cơ thể, "Người muốn giết ta quá nhiều, chỉ có em không chết."
Sau đó, hắn rút ngón tay ra và thay thế chúng bằng lưỡi dao thịt.
Tiếng khóc và tiếng la hét dường như bị tắc nghẽn trong cổ họng trong giây lát, sau đó máu chảy ra vì lần co giật đầu tiên. Phạm Nhàn không muốn hoàng đế nhìn thấy sự yếu đuối của mình nên đã kìm nén nước mắt, vùi mặt vào mái tóc đang xoa tung trên chăn gấm.
Hoàng đế dường như rất thích bộ dạng bất lực của y, ôm eo đỡ y dậy, nhìn mái tóc xoăn đen bù xù dính trên khuôn mặt ẩm ướt, đôi mắt đỏ ngầu của y.
Trong hai kiếp, Phạm Nhàn lần đầu tiên được cha ruột ôm trong vòng tay, cảnh tượng bẩn thỉu và hỗn loạn như vậy khiến y gần như phát điên. Linh hồn dần dần rời khỏi cơ thể do bị thúc đẩy quá mức, nhìn cơ thể như một bóng ma và rên rỉ, khóc nức nở khi bị cha ruột chiếm lấy, hết lần đẩy này đến lần đẩy khác. Cuối cùng, y ngất đi trong vòng tay của cha ruột như một đứa con trai phụ thuộc vào cha.
Khi tỉnh lại, y vẫn đang nằm trên long sàng khóc lóc, nhưng mọi thứ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ thân thể y, xung quanh không còn dấu vết nào nữa.
Hoàng đế kéo đầu y vào lòng mình, một tay vén một lọn tóc đen lên, giống như chủ nhân vuốt ve đầu thú cưng: "Việc Giang Nam giao cho em, chỉ có một điều, đem đứa thứ ba đi cùng. "
Phạm Nhàn thầm than thở trong lòng. Ông chủ coi công việc của y như mại dâm và bắt y chăm sóc các thực tập sinh thực à. Nghĩ xong y mệt mỏi nhắm mắt lại.
Biển và bầu trời đầy tuyết ánh sáng chảy theo sóng.
Đã một ngày trôi qua kể từ khi y đi thuyền từ bến tàu Kinh Đô đến phía nam sông Dương Tử, nhìn đâu cũng không thấy kinh đô nữa, chỉ có biển cả bao la mới khiến Phạm Nhàn cảm thấy nhẹ nhõm. Khi ra khơi vào ban đêm, gió biển mang theo hơi mặn và lạnh hơn gió thường. Vương Khải Niên lo y lạnh nên lấy áo choàng từ trong cabin ra, quấn vào người y.
Sư phụ Tiểu Phạm mấy ngày gần đây thân thể không tốt, hắn không tự mình nói ra, nhưng trong mắt Vương Khải Niên nhìn rõ, hắn dùng tấm lòng của cha lo cho y.
Phạm Nhàn kéo áo choàng lại, mỉm cười cảm ơn: "Đêm khuya rồi, lão Vương, ngươi đi ngủ sớm đi."
"Đại nhân. . . " Vương Khải Niên rất quan tâm.
Phạm Nhàn lắc đầu: "Ta cũng buồn ngủ."
Sóng đẩy thuyền về phía trước, Phạm Nhàn nằm trên ván, nghe tiếng sóng vỗ vào thuyền, từ từ chìm vào giấc ngủ, sau đó bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng. Con rắn khổng lồ vô hình phun ra nọc độc và cuộn tròn từ ngón chân của y quấn lấy tứ chi của y hơi thở lạnh lẽo của nó phun vào cơ thể mềm mại của y sau đó siết chặt miệng và mũi anh, khiến y không thể thở được.
Phạm Nhàn đột nhiên mở mắt, thở hổn hển, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lý Thừa Bình từ trên gối truyền đến: "Thầy, thầy không sao chứ?"
Quay đầu lại, cậu bé ngốc nghếch đang lấy ống tay áo lau mồ hôi. y xua tay, trầm giọng nói: "Không sao đâu, tôi gặp ác mộng."
"Ồ," Lý Thừa Bình gật đầu, kiên trì lau mồ hôi lạnh trên trán, "Sư phụ, ngài sợ sao? Nếu vậy thì con ngủ với ngài."
Nó tỏ vẻ tự mãn: "Mẹ nói khi còn nhỏ con đã gặp ác mộng, chỉ cần ôm con là được."
Phạm Nhàn làm cho nó cười, vỗ đầu nó: "Không sao, ngươi có thể đi ngủ."
Cha ruột của y biến thành một cái bóng, bao trùm tâm hồn y khiến y không thể tỉnh táo vào ban đêm, phải chịu đựng những nỗi đau không tự chủ được và niềm vui không thể kiểm soát trong giấc ngủ. Từ đó, y coi gió và trăng kéo dài như băng và lửa đốt cháy cơ thể mình.
Con tàu gợn sóng trên biển nhiều ngày, Phạm Nhàn mỗi ngày đều ngồi trên boong tàu. Cho đến một ngày, y đang một mình bám vào mạn tàu và nhìn thấy biển cả bao la, chợt anh cảm thấy thế giới thật rộng lớn. Lúc đó y mới nhận ra rằng đại dương khoong chỉ có một giọt nước, và anh đã trốn thoát được khỏi cơn ác mộng.
Có lẽ đường biển quá gió và gồ ghề, hoặc quan chức địa phương cống nạp, hoặc người tị nạn cướp bóc.
Nghe nói họ là những tên cướp, nhưng những chiếc thuyền tồi tàn rõ ràng chứa đầy những xác sống đã bị lãng phí bởi thế gian và trở nên tê liệt, khô héo. Rõ ràng là ngay cả máu thịt cũng bị bóc lột một cách sạch sẽ, nhưng việc bóc lột vẫn được coi là từ thiện. Những đồ trang sức bằng vàng bạc đầy đặn trên tàu và những người khô héo trước mặt tấn công Phạm Nhàn từ trước ra sau, khiến y cảm thấy bất an.
"Rượu và thịt của Minh Gia hôi thối, và có xương đông lạnh trên đường."
Phạm Nhàn đến dự yến tiệc của nhà Minh với tâm trạng chán nản, xem một màn đổ lỗi không có bằng chứng. Nỗi phiền muộn đó tan vào cơ thể y cùng với dòng máu đã bị cuốn trôi trên bàn tiệc, đốt cháy trong phổi y cho đến khi ngọn lửa ở Tam Đại Phường bùng lên cùng với ngọn lửa trong tim y.
Một người nào đó đã tiêu hủy xác chết và xóa sạch dấu vết, đốt kho bên trong.
Phạm Nhàn tức giận đến mức cười lớn: "Ngẫu nhiên hỏa hoạn?" Y đột nhiên cao giọng: "Tốt lắm! Khi ta không ở đây thì mọi chuyện đều ổn, nhưng khi ta đến thì sao?"
Chủ Minh gia ngồi trên ghế, dùng giọng già nua chậm rãi nói: "Đại nhân, xin ngài đừng hiểu lầm."
Đảo mắt, Minh Thanh Tả vẫn đứng sang một bên, nhíu mày và cúi đầu. Phạm Nhàn mở miệng nói: "Ta nhớ kỹ."
Trong quán trọ, Đặng Tử Việt mặc thường phục ngồi xuống, báo cáo kết quả điều tra ba khu vực ẩn nấp.
"Mọi người đã di chuyển chưa?" Phạm Nhàn nghiêng người về phía trước và hỏi lại.
"Đúng."
"Xác chết trong đám cháy là ai?"
Đặng Tử Việt im lặng một lát: "Bọn họ đều là dân tị nạn trước đây đào tẩu sang nhà Minh."
Bang——
Phạm Nhàn tức giận đập bàn, "Cái này quả thực là vô pháp!" Y nhìn Đặng Tử Việt cùng Vương Khải Niên, "Ngày mai ta đi xem ba đại gia này tên là gì!"
Tam Đại Phường lớn đương nhiên là di sản của Diệp Khinh My và được để lại cho nhà họ Minh quản lý. Cờ của nhà Minh được cắm trên vách núi, mang ý nghĩa chiếm núi xưng vương. Phạm Nhàn cười khẩy và dùng một kiếm chém đứt cột cờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro