Chương 5. Nỗi lòng của môn thần
Sáng hôm sau theo thời hạn của trưởng thôn, bốn người quay trở lại. Không thấy ông ta đâu, chỉ có một cái quan tài hoàn thiện.
Nguyễn Lan Chúc đưa tay quệt lấy chất lỏng đỏ dính trên quan tài.
"Là máu."
Lăng Cửu Thời cũng không sợ bẩn, trực tiếp lấy áo mình lau tay anh.
Nhớ tới lời nói trưởng thôn hôm qua thì chìa khoá nằm trong quan tài, bốn người hợp lực nhấc nắp ra. Chìa khoá hiện ra trước mắt, Nguyễn Lan Chúc vẫn là nhanh tay hơn Tiểu Kha đoạt lấy, đưa cho Lăng Cửu Thời.
"Cậu giữ lấy."
"Tôi?"
"Đúng."
Lăng Cửu Thời tiện tay nhét vào túi, Nguyễn Lan Chúc không chậm nói luôn.
"Tôi biết cửa ở đâu?"
"Ở đâu?"
"Trong giếng."
"Nữ quỷ cũng ở trong giếng, làm cách nào xuống dưới đây."
"Cho cô ta ăn vật sống là được."
Nhớ trước đó có con sói bị giết trên núi, bây giờ bốn người lại phải lên đó kéo nó về, rồi ném xuống giếng cho nữ quỷ, may ra mới có thể tìm được cửa.
Xác sói vừa rơi xuống, đã bị đám tóc kéo đi, bốn người bọn họ mới leo xuống, men theo con đường tìm được cánh cửa.
Lăng Cửu Thời dự định tra chìa vào ổ xem thử, Tiểu Kha cũng muốn đến giúp một tay, cậu giả vờ làm rơi chìa khoá, chưa kịp nhặt lên liền bị đám tóc kia cuốn đi.
Tiểu Kha mắng cậu mấy câu, Lăng Cửu Thời bày bộ mặt ủy khuất nhìn Nguyễn Lan Chúc, đổ hết trách nhiệm về mình.
Rốt cuộc tình thế căng thẳng chỉ có Hùng Tất và anh giải vây.
Bọn họ đi tiếp con đường khác theo mũi tên, dẫn đến nơi người trong thôn tránh sói. Nguyễn Lan Chúc để ý đến cái chăn, hình như trước đây đã từng thấy qua.
"Đó là cái chăn bà chủ mang bên người lúc chúng ta lên núi."
"Trí nhớ tốt thật."
Lăng Cửu Thời đứng bên cạnh tấm tắc khen.
Hùng Tất nhìn thấy bức tranh vẽ trên tường có ẩn ý, liền gọi mọi người đến. Một cô bé, còn có ba mẹ ở bên cạnh, nhìn trông giống như gia đình hạnh phúc.
"Là một đứa trẻ đáng thương."
"Cậu có vẻ nhạy cảm chuyện này nhỉ."
Quan sát một chút không tiếp thu được gì nhiều, bốn người chỉ có thể quay trở lên.
Chìa khoá trong tay lại bị cướp mất, Hùng Tất hiếm thấy đứng đó thở dài.
"Trước đó cứu Bạch Khiết, tôi dùng lửa đuổi nữ quỷ, nữ quỷ có thể sợ lửa."
Nhờ vậy mà hắn lấy lại tâm trạng, còn xung phong dẫn dắt nữ quỷ ra ngoài.
Lợi dụng điều cấm kỵ, bốn người tay cầm đuốc đứng trực chờ ở miếu, Hùng Tất một mình đi vào bái, liền nhanh chóng đi ra quy tụ với bọn họ.
Lát sau nữ quỷ bò ra, hướng đám tóc tấn công họ, lửa có lẽ cũng áp chế được cô ta nhưng không đáng kể.
Lăng Cửu Thời đem Nguyễn Lan Chúc bảo vệ phía sau, hướng đến nữ quỷ nói.
"Tôi nhìn thấy bức tranh của cô."
"Cô chắc chắn cảm thấy rất cô đơn."
Nữ quỷ nghe nói lập tức ngừng tấn công, rồi bỏ chạy mất.
Vật lộn cả ngày chẳng thu được gì. Hùng Tất yêu cầu bọn họ đi ngủ, sáng mai lại tiếp tục hành động.
Lăng Cửu Thời cả buổi đều nhìn chằm chằm, thành công thu hút sự chú ý của Nguyễn Lan Chúc.
"Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Tên thật của anh là gì vậy?"
"Cậu biết để làm gì? Không nỡ xa tôi?"
"Đúng là không nỡ xa anh, tôi sợ ra ngoài rồi không tìm được anh."
Nguyễn Lan Chúc rốt cuộc cũng không chịu nói. Cũng không sao, cậu chỉ là hỏi thử thôi, dù sao cậu cũng biết tên anh mà.
Bất luận như thế nào, nếu lần đó anh từng bảo vệ tôi rồi, thì bây giờ để tôi bảo vệ lại anh. Anh ở đâu, tôi liền ở đó.
Sáng hôm sau Lăng Cửu Thời đem chuyện bà chủ kể lại cho Hùng Tất, muốn đến phòng bà ta tìm đồ vật.
Nhớ kĩ lại trước đó giữa họ và nữ chủ có quan hệ mật thiết. Nhiều lần muốn dẫn dắt họ vi phạm điều cấm kỵ, đây đích thị là âm mưu của bà ta từ trước.
Đột nhập vào phòng nữ chủ, bọn họ phát hiện ra tấm hình, đối chiếu với tấm hình bên trong mật đạo rõ ràng rất giống nhau.
Nữ chủ và trưởng thôn có quan hệ vợ chồng. Mà nữ quỷ kia lại là con gái của hai người họ.
Dựa theo thông tin từ dân làng bọn họ mới biết. Hoá ra trước đó thôn bị sói tấn công, Tiểu Cửu - một người bị bệnh tự nguyện hi sinh cứu mọi người. Không lâu sau cô ấy thành quái vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Hùng Tất cùng Tiểu Kha theo kế hoạch giả tiếng sói tru, thành công dẫn dụ dân làng chạy xuống giếng, khi chắc chắn xong xuôi cũng cùng đến mật đạo.
Tiểu Cửu lúc này cũng xuất hiện, nữ chủ nhìn thấy định tiến tới, lại bị trưởng thôn kéo lại.
"Tiểu Cửu, tôi là vì muốn giúp cô."
"Tôi cũng hiểu rõ tâm trạng của cô. Mặc dù cô chưa chết, nhưng không tính là sống. Cô bây giờ còn sống, nhưng tâm sớm đã chết rồi."
Lăng Cửu Thời bi thương nói, khiến những người nghe cũng cảm thấy đau, Tiểu Cửu cũng từng đợt run lên, hình như là khóc rồi.
Mấy ai hiểu được cảnh người mình mất đi, hay chia lìa đôi ngả. Cậu đã từng chịu đựng biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng cậu khác ở chỗ, dù gặp đau khổ vẫn cố gắng vượt qua, còn Tiểu Cửu vẫn một lòng hại người, quả thực cậu và cô không giống nhau.
"Đây là Tiểu Cửu tự nguyện cứu cả làng, không phải là ép buộc."
Một thợ mộc trong đó nói, Lăng Cửu Thời cũng không ngần ngại đối đáp.
"Tự nguyện thì đơn giản rồi. Nếu trong đó bắt buộc chọn một người, thì ông có tự nguyện không?"
"Có...có chứ."
Thợ mộc bị đẩy đến tình thế khó khăn, dù lắp bắp nhưng vẫn một mực cứng miệng.
"Vậy nếu giết ông để cứu cả thôn, ông vẫn nguyện ý?"
"Nguyện... nguyện ý."
Hùng Tất vốn dĩ là người dễ nóng giận, lại gặp ngay thợ mộc trả lời qua loa không vừa ý.
"Vậy bây giờ để tôi giết chết ông ném cho Tiểu Cửu ăn!"
"Các người dựa vào đâu thay người khác quyết định, càng dựa vào đâu để hậu quả người khác gánh chịu?!"
"Đến tận bây giờ cũng không có một câu xin lỗi Tiểu Cửu sao?"
Sự nổi điên của họ khiến thôn dân hoảng loạn, rối rít cúi đầu xin lỗi, cũng cảm ơn công lao của Tiểu Cửu mấy năm nay.
Khúc mắc trong lòng Tiểu Cửu như được hoá giải, cô trở lại thành một con người, mỉm cười bước đến gọi ba mẹ, chìa khoá trên người cô ấy cũng rơi ra.
Nguyễn Lan Chúc vẫn là nhanh tay hơn chộp lấy chìa khoá đưa cho Lăng Cửu Thời, sau đó đi đến cửa.
Lăng Cửu Thời quay đầu nhìn Nguyễn Lan Chúc một cái thật lâu, rồi bước vào cửa.
Rồi hai ta chắc chắn sẽ gặp lại.
Khi bọn họ rời đi, cả thôn Tuyết như hoá thành tro tàn, từ từ biến mất, chỉ còn lại tấm ảnh ba người mỉm cười hạnh phúc.
______________________________________
Đợt này ra chậm quá:(
Nếu các bạn yêu thích truyện của mình, hãy vote và comment để mình có động lực ra chương mới♡
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro