Chương 21: Sốt (Nhạt)

Khi cậu vừa phá cửa bước vào thì thấy có hàng tá mũi tên kim loại sáng bóng nằm trên mấy cây nỏ đổi diện với lối vào, tức là ngay mặt cậu. Karma tự hỏi nếu nó mà bắn thì chắc cậu đã thành con nhím rồi!

  "Tên nào muốn chuyển vào ngôi nhà nhỏ nhất thế giới (tức là quan tài) mà dám đập cửa nhà bà?" Từ phía bếp xuất hiện một giọng nói dữ dằn ngập tràn sát khí.

  "Yuurei!" Karma chạy vào nhà bếp thì thấy cô đang mặc tạp dề mà nấu cháo, trên trán là một miếng hạ sốt, dù ở nhà nhưng cô vẫn quấn cái khăn quàng cổ màu đen đó.

  "Akabane-san đấy à?" Cô hơi ngạc nhiên, tay thì vẫn khuấy đều nồi cháo tự nấu.

  "Mừng là cậu không sao!" Karma chạy tới ôm chầm lấy cô, lúc nãy trong lòng cậu sợ cô đang nằm mê man, nghĩ đến đó tim cậu nhói lên. May mà cô chỉ sốt nhẹ thôi!

  "Cậu đến đây làm gì? Còn phá cửa nhà tôi nữa?" Cô tắt bếp rồi gỡ Karma đang bám như sam ra.

  "Tớ lo lắng cho cậu mà! Sợ cậu gặp nguy hiểm nên mới....." Karma ủy khuất nói. Dáng vẻ này đáng yêu hết sức so với ác quỷ của ngày thường. Nhưng Yuurei là người không tim không phổi làm gì biết để ý, cô chỉ đang tiếc cái cửa thôi!

  "Nếu cậu không sửa được cái cửa đó thì đừng có nhìn mặt tôi!" Đối với cô cái cửa đó còn có sức ảnh hưởng hơn vẻ mặt hiếm thấy đó của Karma.
 
Cậu giận dỗi đi sửa cánh cửa, trong lòng thầm thở dài vì mị lực bản thân quá kém. Cô còn không thèm liếc mắt cái nào mà bơ đẹp cậu luôn, phải làm sao để lôi kéo trái tim cô đây?

Sau khi sửa xong cánh cửa cậu mới nhận ra một điều, người bình thường bị sốt đều là nằm liệt giường trùm chăn mà? Sao cô lại có thể đi lại bình thường thậm chí là tự nấu ăn chứ? Nếu không phải mặt cô hơi đỏ và thân nhiệt cao hơn bình thường thì cậu đã nghĩ cô vẫn khoẻ mạnh đó!

  "Sao cậu không nằm trên giường nghỉ ngơi đi? Chạy xuống bếp nguy hiểm lắm đó!" Karma quở trách. Cậu kéo cô ra ghế ngồi rồi lấy chén múc cháo đem đến giúp cô.

  "Cám ơn! Chỉ sốt nhẹ thôi! Dù có chút khó chịu nhưng tôi vẫn chịu đựng được! Cậu không cần phải lo!" Cô không mặn không nhạt nói, mỗi lần thế này đầu cô đều đau và bị hành hạ suốt cả tuần. Nhưng may mắn là nó không nặng lắm nên cô vẫn có thể tự lo cho bản thân.

  "Cậu có thể nói chuyện một cách bình thường không? Cứng ngắc quá rồi đó! Dù sao chúng ta cũng là bạn mà?" Karma ngồi đối diện nhìn cô ăn cháo.

  "Tôi vốn là vậy!" Cô đáp.
 
Và...chúng ta.....

Không phải là...."bạn" đâu Akabane-san à!

  "Cậu đã uống thuốc chưa?" Karma hỏi.

  "Uống rồi! Cậu có thể về rồi Akabane-san!" Cô đáp rồi tiễn khách.

  "Hể? Cậu đuổi tớ sao? Tớ vẫn chưa ngồi nóng ghế mà?" Karma ngạc nhiên.

  "Cậu ở đây tôi không thể ngủ được!" Cô tỉnh bơ nói.

  "....Vậy tớ về trước! Cậu nghỉ ngơi đi! Tớ sẽ đến thăm cậu sau!" Karma buồn bã ra ngoài.

  "..." Cô im lặng nhìn Karma rời đi, trong lòng cảm thấy tuy là thấy hơi quá đáng nhưng để cậu ta nhìn thấy mấy thứ không nên thấy thì lại không tốt! Và cô cũng cần yên tĩnh để ngủ một lát.

Nhà cô gồm hai tầng, tầng dưới gồm có nhà bếp ở bên trái và nhà tắm ở bên phải, trong nhà bếp cô có bố trí một cái ghế và một cái bàn ăn. Sau cánh cửa chính là khoảng trống lớn, cô không biến nó thành phòng khách mà để trống, đối diện là bức tường có đặt mười mấy cây nỏ đã lên sẵn tên để trang trí nhắm vào cánh cửa chính. Tầng trên là phòng ngủ và nơi học tập của cô.

Cô uể oải lên tầng hai và nằm xuống giường kéo chăn đánh một giấc. Cái cảm giác khó chịu này sẽ kéo dài trong nhiều nhất là bảy ngày và ít nhất là năm ngày. Đành chịu thôi!

Karma buồn bã về lớp, ngay lập tức bị Kayano truy hỏi.

  "Yuu-chan sao rồi Karma-kun?" Kayano hỏi.

  "Cậu ấy vẫn khoẻ chán! Tớ còn bị đuổi khi chưa ngồi nóng ghế nữa mà!" Karma đáp.

  "Người bệnh tâm tình rất thất thường!" Shiki nói.

  "Tội nghiệp chưa! Karma ác quỷ khi gặp Yuurei-chan thì cũng chỉ là cún con mà thôi!" Nakamura thừa cơ đâm chọt.

  "..." Karma nghiến răng nghiến lợi lườm Nakamura khiến cô nàng giật mình.

  "Vậy sau giờ học chúng ta đến thăm cậu ấy đi! Các cậu thấy sao?" Shiki đề xuất.

  "Được!" Hayami tán thành.

  "Tất nhiên rồi! Yuu-chan là bạn của chúng ta mà!" Kayano mỉm cười, đối với cô Kayano luôn có một cảm giác mơ hồ về việc giống như bị theo dõi vậy. Cô toả ra một loại uy áp khiến cho Kayano phải kiêng dè.

Giờ ra về mọi người mua chút quà rồi một nhóm đại diện đến thăm cô. Đứng trước cửa nhà cô Kayano xung phong ấn chuông.

Ting....ting....ting

Cạch

  "Các cậu đến làm gì?" Hai mắt cô vẫn còn nhắm nghiền do mới thức dậy, thật là! Chưa ngủ được bao lâu lại bị phá!

  "Bọn tớ nghe tin cậu bị bệnh nên đến thăm! Cậu khoẻ chưa Yuurei-chan?" Shiki hỏi.

  "Đỡ hơn rồi!" Cô đáp.

  "Bọn tớ là khách mà! Cậu không định mời bọn này vào sao?" Nakamura hỏi.

  "Chỉ cần mọi người đừng có sợ là được!" Cô tỉnh bơ đáp.

  "Cậu làm như bọn tớ nhát gan lắm vậy!" Shiki cười nói, xem con thỏ đế đang nói kìa!

  "Vậy thì tốt! Mời vào!" Cô mở cửa lớn cho mọi người.

  "Eh...." Mọi người vừa bước vào đập vào mắt là những mũi tên sắc nhọn từ những cây nỏ gắn trên tường.

  "C-cậu để mấy cây nỏ đó nguy hiểm lắm đó Yuu-chan!" Kayano hơi rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng bị mấy mũi tên đó bắn trúng.

  "Khi nào tôi bấm nút nó mới bắn nên mọi người không cần lo đến việc bị bắn thành con nhím!" Cô đáp.

  "Ahaha!" Mọi người cười trừ.

Mà khi họ bước vào thì trước nhà hoàn toàn trống rỗng, nhà cô không có phòng khách.

  "Cậu mệt thì lên phòng nghỉ đi! Nếu cần gì thì bọn tớ có thể giúp!" Hayami nói.

  "Không sao! Tôi chỉ sốt nhẹ thôi!" Cô lắc đầu nhẹ.

  "Sao phòng khách của cậu lại trống rỗng vậy Yuurei-chan?" Shiki nhìn xung quanh chẳng có nổi cái ghế hay bình hoa.

  "Lười mua!" Cô đáp.

  "..." Vậy cũng lười là sao? Mọi người cạn lời.

  "Mấy cây nỏ là hàng thật nên đừng có đụng vào!" Cô nói khi nhìn thấy Kayano đang có ý định táy máy tay chân.

  "Ahaha!" Kayano giật mình cười gượng.

  "Nakamura-san! Akabane-san! Nhà tôi giống hang động cho các cậu thám hiểm à?" Cô lại lên tiếng khi hai người đó đang âm thầm bước lên mấy bậc thang lên tầng 2.

  "Bọn tớ chỉ muốn khám phá nhà cậu chút thôi mà! Đừng căng thẳng quá!" Nakamura cười trừ. Những người khác có ý định khám phá nhà cô cũng đình chỉ động tác lại.

  "..." Rốt cục là đến đây để thăm bệnh hay đến chơi? Cô đen mặt.

Vài người vào nhà bếp lấy đĩa xếp trái cây cho cô, mấy người còn lại thì ngồi xuống sàn luôn. Cô thì bị Kayano, Shiki, Hayami, Karma và Nagisa lôi lên tầng hai nằm nghỉ. Bọn họ đang làm ầm lên trong nhà của cô thì cô nghỉ ngơi kiểu gì? Vả lại họ còn làm loạn trật tự sắp xếp khiến cô cực kì khó chịu nữa.

Cô bị Karma ấn mạnh xuống giường không cho ngồi dậy. Bốn người kia thì nhìn xung quanh với ánh mắt tò mò, đồ đạc của cô tương đối đơn giản nhưng lại rất có trật tự. Cô nheo mắt thấy Kayano tuy cũng là ánh mắt tò mò nhưng lại giống như đang tìm cái gì đó. Xem ra Kayano tương đối nhạy bén đã phát hiện ra ánh nhìn của cô nên mới muốn nhân cơ hội này điều tra về cô một chút. Có lẽ lần sau cô cần cẩn thận hơn một chút.

Cứ như vậy sáu ngày sau cô khỏi bệnh. Trong thời gian đó lớp E và anh ta đem đến rất nhiều trái cây và đồ ăn nhẹ cho cô. Nhất là Koro-sensei, thầy ấy chuẩn bị hẳn cho cô một thực đơn. Khiến đời sống của cô trong sáu ngày đó không khác gì một con heo là mấy. Khi khỏi bệnh cô đã tăng thêm mấy kí do tác phẩm của họ.

Tuy nhiên

Cảm giác được quan tâm thế này....cũng thật thú vị!

Sư phụ cô có nghe nói đến việc cô bị bệnh cũng mang rất nhiều quà đến bồi bổ cho cô. Cô cũng chỉ biết ngán ngẩm nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ nếu lần sau cô lại bệnh thế này thì cô sẽ chạy đi nơi khác. Cô không muốn trở thành đối tượng "được" chăm sóc đặc biệt như thế. Kẻo lại giống như cô nàng Hara trong lớp thì phiền lắm!

-----------------------------------------------------------------------
Au: Đố mọi người tại sao nhà của Yuurei lại không có phòng khách?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro