"Có gì thắc mắc nói sau! Shiota-san cậu cầm đèn pin soi đường cho Kayano-san và Suiren-san! Nhớ là rọi tầm thấp để tránh bị phát hiện!" Cô nói, đặt Karma xuống rồi đưa cho Nagisa cái đèn pin.
"Mình hiểu rồi! Cậu không cần sao?" Nagisa gật đầu.
"Tôi đã thuộc lòng địa hình khu vực này rồi!" Đâu thể nói là có thể nhìn thấy dù là ban đêm được, cô thầm nghĩ.
"Đi thôi!" Cô cõng Karma lên lại rồi bắt đầu.
Dọc đường đi cô luôn nhắc nhở phía trước sẽ có gì nên tất cả đi quan rất thuận lợi. Họ cũng bất ngờ vì cô có thể thuộc nằm lòng như thế. Còn cõng Karma mà không chậm đi chút nào như quái vật vậy. Sau một hồi rẽ trái rẽ phải đi lên đi xuống cũng đến một cái hang. Phía trước hang có rất nhiều cây cối che đi, bên cạnh là một cái hang lớn khác. Nếu không phải cô dẫn đường thì họ đã nghĩ cô sẽ vào cái hang lớn và không phát hiện cái hang kế bên đó rồi.
Lối vào hơi hẹp nhưng bên trong lại rất rộng, đến chỗ rộng nhất nhóm Shiki thấy có một đống lửa sắp tàn. Cô đặt Karma xuống rồi thêm củi để đống lửa tiếp tục cháy. Ba người kia lại gần đống lửa để được sưởi ấm vì đi nãy giờ mà trên người lại là quần áo mỏng manh đã sắp đông cứng họ lại rồi.
Cô lấy một con dao nhỏ trong áo ra cắt nhẹ phần ống quần dính máu của Karma thì thấy bắp chân trái của cậu ta vẫn còn chảy chút ít máu. Sắc mặt Karma tái nhợt do mất máu tuy với lượng không nhiều.
"Chịu một chút!" Cô nói, tay lại mở cái ba lô của mình ra lấy một cái hộp nhỏ, bên trong có một cái kim tiêm chứa cái gì đó, băng gạc, dao phẫu thuật và vài món dụng cụ cùng thuốc kháng sinh và chống viêm.
"....Uhm!" Karma cảm thấy cực kì ấm áp và hạnh phúc khi thấy cô lo lắng cho cậu dù mặt vẫn đơ.
Cô lấy ống tiêm đó ra, bên trong chứa thuốc gây tê cẩn thận tiêm vào. Sau đó lấy con dao phẫu thuật hơ lửa để khử trùng cô rạch nhẹ chỗ có viên đạn và dùng cây gắp lấy nó ra. Sau đó cầm máu và băng lại rồi cho Karma uống thuốc.
Nhờ ánh sáng đèn pin từ Nagisa mà cô đã nhanh chóng làm xong cuộc tiểu phẩu. Thu dọn đồ đạc cô đỡ Karma đến chỗ đống lửa để sưởi ấm.
Lấy mấy con cá đưa cho mọi người ăn làm bữa tối.
"Nếu không đủ thì lấy chỗ này!" Cô moi trong ba lô ra số thức ăn còn lại.
"Cậu....không ăn sao?" Karma ngập ngừng.
"Cậu không cần lo cho tôi! Hãy ở yên trong này để tránh bị chúng phát hiện! Thú dữ cũng sẽ không vào đây đâu nên mọi người có thể yên tâm!" Cô nói, trước đó cô đã đuổi kịp Kayano và Nagisa để quan sát. Khi thấy mọi thứ vẫn ổn cô mới tìm chỗ trú ngụ, lúc đến cũng là lúc đám kia định giết người nên cô mới ra tay xử chúng.
"Cậu định đi đâu sao Yuurei-chan?" Nagisa hỏi.
"Dạo mát chút thôi!" Cô đáp rồi mang ba lô xoay người rời đi.
Đi quét rác thôi!
Mọi người thì mỗi người một suy nghĩ, họ nhận ra mình chẳng hề hiểu cô một chút nào. Giống như người xa lạ vậy, họ không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô. Ban đầu cô lạnh lùng chối bỏ mối quan hệ bạn bè mặc kệ họ có cố níu kéo. Giờ lại đến cứu họ và nói do giao kèo với Koro-sensei. Điều đó làm họ có suy nghĩ cô giống như một cái máy vậy, máy móc thì không cần cảm xúc mà chỉ tuân theo mệnh lệnh.
Cô giống như vậy, có thể cứu người mà một ngày trước vừa vứt bỏ mình mà không có tí biểu hiện trên mặt chỉ với một giao kèo.
Họ thật sự không biết nên đối mặt với cô thế nào mới đúng?
Mãi mê suy nghĩ họ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tuy họ ghét cô vì cô bỏ mặc bạn bè nhưng lại vô thức mà tin tưởng cô mà ở trong hang động này không cần đề phòng gì cả.
Sáng hôm sau họ bị đánh thức bởi mùi thơm của thịt nướng. Mở mắt ra là họ đã thấy cô đang nướng một con nai nhỏ. Tuy nói nhỏ nhưng cũng chẳng nhỏ chút nào, năm người ăn vẫn dư sức.
"Tỉnh rồi? Phía cuối hang có con suối ngầm, mọi người đến đó rửa mặt đi!" Cô nói, tay vẫn quay đều đều con nai trên ngọn lửa than.
Họ gật gù rồi kéo nhau đến đó, Karma được mọi người dìu đi vì vẫn chưa khỏe. Khi họ quay lại thì thấy cô đã cắt thịt để gọn vào năm tàu lá lớn do không có thứ khác. Mỗi người tự giác ăn phần của mình, họ nhìn thịt được quết mật ong trông bắt mắt và thơm ngon liền ăn thử. Kết quả vừa ăn liền nghiện, nhất là Shiki, cô ấy ăn ngấu nghiến luôn.
"Yuurei! Đây là săn bắn trái phép đó!" Karma nói làm họ ngớ người, phải rồi! Họ đang ăn thịt thú săn trái phép đó!
"Nếu không thích có thể không ăn!" Cô lạnh lùng nói làm Karma lập tức ngậm miệng, lần đầu được ăn đồ cô nấu dù có nằm trong sách cấm cũng chịu. Được cô chữa trị vết thương, được hưởng những hành động dịu dàng của cô và được cô nấu ăn cho dù cái chân này có gãy cậu cũng chấp nhận nốt!
"Chúng ta đang ở đâu vậy Yuurei-chan?" Nagisa hỏi, hôm qua quá tối nên cậu cũng không để ý là mình đã đi đến đâu.
"Chúng ta đang ở chân núi của khu rừng này!" Cô đáp.
"Cậu có biết đường để quay về không?" Kayano ngạc nhiên.
"Tôi đang xác nhận lại! Nếu như tính toán của tôi đúng thì chúng ta có thể quay về!" Cô nói, có vài thứ khiến cô cảm thấy rất kì lạ. Và sau chuyến quét rác tối qua cô cũng đã biết thêm vài điều. Giờ chỉ cần xác nhận nữa thôi!
"May quá!" Kayano mừng rỡ, ở chốn rừng rú này chẳng có gì thú vị hết. Cô ấy muốn về nhà ăn pudding hơn.
Cô đưa dụng cụ cho Kayano thay băng vết thương cho Karma. Do đã có thuốc nên vết thương không bị nhiễm trùng, tình trạng của cậu ta cũng khá lên không ít. Karma thì mặt bí xị vì cậu ta muốn cô thay băng cho.
"Cậu được cha mẹ tớ trả tiền để bảo vệ tớ sao?" Shiki hỏi cô.
"Không! Là Koro-sensei đã nhờ tôi trông chừng các cậu!" Cô nói, cha mẹ Shiki cô tránh như tránh tà thì sao lại nhận ủy thác chứ!
"Tại sao cậu lại mạo hiểm như thế chỉ vì một lời nhờ vả? Cậu rốt cục là ai?" Shiki tiếp tục hỏi.
"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời!" Cô đáp, ai đời lại tự làm bại lộ thân phận của mình chứ? Có điên mới làm!
"Cậu không ghét bọn tớ sao? Khi đã ghét bỏ cậu lúc cậu bỏ mặc bạn bè và đã nói nặng lời với cậu?" Shiki lại hỏi, cô ấy thật sự rất muốn nghe câu trả lời giống như đang trông đợi gì đó.
"Không! Tôi không ghét các cậu! Và tôi đã nói rồi! Chúng ta không phải bạn bè! Chỉ đơn giản là "bạn cùng lớp" mà thôi!" Cô đáp.
"Cậu thật lạnh lùng!" Kayano cười khổ.
"Tôi không lạnh lùng! Tôi chỉ nói sự thật thôi!" Cô bình thản đáp, đúng vậy! Cô chỉ nói sự thật thôi!
"Đúng là sự thật mất lòng!" Karma cảm thán, cậu thật sự rất đau lòng khi cô nói như vậy. Chỉ với câu nói đó đã phủi bỏ tất cả mọi thứ mà cậu cực khổ xây dựng.
Sau đó cô dọn dẹp mọi thứ, vì là bên trong hang động nên cô phải đốt rất nhiều đuốc để nơi đây được sáng sủa.
"Mọi người hãy ở đây! Đừng đi lung tung vì bọn bắt cóc không phải mối đe dọa duy nhất!" Cô đứng dậy rồi nhìn mọi người.
"....Còn cậu thì sao?" Shiki vốn không muốn nói chuyện với cô lại thình lình mở miệng.
"Đi lên núi để xác nhận đường đi!" Cô xoay người rời đi.
"Bọn tớ có thể đi cùng cậu không? Một mình cậu nguy hiểm lắm!" Kayano nói.
"Không cần! Mọi người đi theo mới là gánh nặng cho tôi!" Cô đáp, quả thật họ đi theo cản trở cô rất nhiều trong việc chạm mặt và đối phó với kẻ thù.
"..." Họ im lặng không nói được gì.
"Mấy khẩu súng và dao tôi để lại cho mọi người có thể chơi xếp hình để giết thời gian! Khi quay về tôi sẽ mang thức ăn nên mọi người không cần ra khỏi hang động!" Cô nói nốt lời cuối rồi đi.
"..." Xếp hình? Với cái đống kia? Bốn người nhìn nhau. Có mười mấy khẩu và dao cô để lại cho họ tự vệ. Nhưng mấy món này có cho tiền họ cũng không dám làm bậy với nó.
Cô ra khỏi hang động, bàn tay sờ lên cái khăn quàng cổ. Thêm một chút nữa thôi....cô sẽ biết tên điên nào bày cái trò này.
Dù cho cô rất thích trò chơi này nhưng đây không phải là lúc chơi. Tốt nhất là đừng để cho cô bắt được.....bằng không....
Đến lúc đó.....dù có chín cái mạng như mèo cô cũng sẽ giết hết!
Phía Shiki
Họ đang ngồi chơi trong hang động, cô đã đi được một tiếng để lại bầu không khí yên tĩnh bên trong.
"Karma-kun! Cậu đã ổn chưa?" Shiki hỏi thăm.
"Tớ ổn rồi! Cám ơn cậu đã quan tâm!" Karma khẽ cười, chân cậu đã khá hơn tuy chưa thể đi lại được.
"May mà nhờ có Yuurei-chan! Bằng không chúng ta tiêu đời rồi!" Nagisa nói.
"Uhm! Chúng ta nợ cậu ấy một mạng!" Kayano gật đầu tán thành, nếu không có cô thì kế hoạch của Kayano.....có thể bị đổ bể hết! Phải cám ơn cô một tiếng rồi!
"Cậu ấy thật sự rất bí ẩn và có nhiều bí mật! Nhưng những chuyện vừa rồi khiến tớ không biết nên đối mặt với cậu ấy thế nào nữa!" Karma thở dài.
"Cậu ấy không hề xem chúng ta là bạn! Cậu ấy giúp chúng ta chỉ đơn giản là vì giao kèo với Koro-sensei! Đây là lần đầu tiên tớ gặp một người lạnh lùng như cậu ấy!" Shiki nói, không biết thái độ hòa nhã mà cô biểu hiện có phải là giả dối không nhỉ?
"Giống như người vô cảm vậy!" Karma tiếp lời.
"Chính xác!" Shiki đáp.
"Yuu-chan nói chỉ nghe nói về leo núi vậy mà cậu ấy lại chu đáo như vậy! Chắc là đã nói dối rồi!" Kayano cười trừ.
"Chắc chắn luôn!" Ba người kia đồng tình, chắc chắn là nói dóc rồi, nếu chỉ nghe nói sao lại tìm nơi trú ẩn tốt thế này còn đi lại dễ dàng trong rừng như thế? Còn tìm thức ăn nữa! Chắc chắn là cô đã lừa họ rồi!
"Các cậu nhìn kìa!" Karma nói.
"Nhìn cái gì?" Shiki mờ mịt.
"Cái đó!" Karma chỉ vào cái túi nằm ở một góc khuất, đó là cái túi của cô đã để lại.
"Tớ muốn biết bên trong có gì?" Shiki chiếu ánh mắt lên cái túi làm nó không tự chủ rùng mình.
"Yuurei-chan không thích bị săm soi đời tư đâu!" Nagisa ngăn cản.
"Tớ đâu có săm soi! Tớ chỉ xem qua thôi! Cậu ấy không biết đâu!" Shiki trề môi, hai bàn tay không tự chủ cầm cái khóa chuẩn bị kéo xuống.
"Nếu cậu ấy giận là chúng ta tiêu đó!" Nagisa cật lực ngăn cản, Shiki đã quên mất là cô đang bảo vệ họ rồi sao? Nếu cô mà bỏ mặc là họ tiêu liền đó!
"Mọi người đừng nói là được rồi!" Shiki hồn nhiên đáp, cái khóa bắt đầu kéo xuống, để lộ toàn bộ đồ đạc bên trong ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro