Chương 76

Hai người nhanh chóng đến bệnh viện, trước cổng bệnh viện đã nhìn thấy mọi người đứng xếp hàng lo lắng ở bên ngoài. Karasuma-sensei tuy vẫn là vẻ mặt không gợn sóng nhưng ánh mắt lại biểu hiện vẻ thất vọng. Còn Koro-sensei.....thầy ấy hiện đàn trong trạng thái giận dữ vì toàn thân thầy ấy đều là màu đen. Trên mặt còn có những đường gân nổi bật.

Thầy ấy tức giận vì mọi người đã trở nên lạm dụng sức mạnh. Điều đó thì chẳng khác gì lớp A những kẻ dùng sức mạnh đạp kẻ yếu xuống đất. Mọi người cố bào chữa nhưng ngay lập tức ăn một cái tát của thầy ấy.

  - Anh có báo lên là tôi làm bị thương học sinh không? -- Koro-sensei quay sang hỏi Karasuma-sensei đang im lặng đứng một bên.

  - Chỉ lần này tôi sẽ ngó lơ! Dù sao tôi cũng có một phần lỗi! Những kĩ thuật đó thật sự vẫn còn quá sớm với các em ấy! -- Karasuma-sensei trầm mặc đáp. Cho nên việc các em ấy lạm dụng cũng là chuyện dễ hiểu.

  - Sức mạnh không phải là tất cả! Bởi vì không có ai là mạnh nhất cả! Nếu chỉ coi trọng sức mạnh thì các em không khác gì những tên bạo quân luôn dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện! Và những kẻ như vậy thì sẽ gặp thất bại sớm! Tuy nhiên sức mạnh cũng rất cần thiết cho chúng ta vì nó chính là một móm vũ khí tự vệ để bảo vệ cho bản thân khi gặp nguy hiểm! Nhưng các em tuyệt đối không nên quá mức xem trọng và lạm dụng nó! Thay vào đó hãy để trái tim các em quyết định điều nên làm! Trái tim sẽ là một người dẫn đường ôn hoà dịu dàng dẫn lối cho các em! -- Koro-sensei nhẹ nhàng nói.

Koro-sensei đã có một bài giảng về chuyện sức mạnh cho cả lớp. Và để bù cho lỗi lầm mà lớp E gây ra thì Koro-sensei quyết định không ôn tập cho kì thi sắp tới mà bù vào đó lớp E sẽ đến cô nhi viện của vị hiệu trưởng kia để làm thay ông ấy đến khi hiệu trưởng lành.

Nói chung thì hai tuần này cũng không có gì đặc biệt. Nhưng chỉ có một điều làm cô phải để ý, đó là thái độ của vị hiệu trưởng kia. Nó rất kì lạ nhưng cô không biết dùng từ nào để diễn tả, giống như là......đang giả vờ vậy. Khí tức của ông ấy không giống như người bình thường, nó mang theo một ít hơi thở nguy hiểm đã được che giấu cẩn thận.

Hiệu trưởng Matsutaka nhìn thấy bọn cô đã về hết liền thở ra một hơi vào trong. Ai mà ngờ đám nhóc này lại làm nơi mà ông sống đã mấy chục năm mà cũng suýt không nhận ra. Con bạch tuộc kia quả nhiên đáng sợ!

  - Ông thấy chúng như thế nào? -- Một giọng nói vọng ra.

  - Đám nhóc đó cũng rất thú vị! Mỗi đứa có một biệt tài riêng! Đứa này thì hỗ trợ cho đứa kia. Trong đó có vài đứa khiến tôi phải đề phòng để tránh bị lộ! -- Hiệu trưởng đáp.

  - Ồ? Ông cũng nhận ra sao? -- Giọng nói kia tỏ vẻ thích thú.

  - Ông đừng quên tôi là ai! Tôi vẫn chưa già đến mức lú lẫn đâu! -- Hiệu trưởng khẽ gắt gỏng.

  - Dù sao thì ông cũng đã về hưu mấy mươi năm rồi! Cho nên năng lực giảm sút là không thể tránh khỏi! -- Giọng nói kia đáp.

- Có thể về mặt chiến đấu tôi đã không còn là đối thủ của mấy đứa nhóc kia nhưng cái đầu này vẫn còn minh mẫn lắm! -- Hiệu trưởng hừ lạnh.

  - Ông nói xem trong mấy đứa nhóc đó ai sẽ là người ưu tú nhất? -- Giọng nói kia khẽ tò mò.

  - Có lẽ là thằng nhóc tóc đỏ kia! Tuy không tiếp xúc gì nhưng qua khí tức cho thấy nó không phải một thằng nhóc tầm thường! Nó như một viên ngọc đang được rèn dũa để trở nên sáng bóng. Thằng nhóc tóc xanh dương cũng có một tài năng tiềm ẩn rất thú vị nhưng nó vẫn chưa được rèn dũa! Cho nên thằng nhóc tóc đỏ chính là đứa nổi bật và ưu tú nhất! -- Hiệu trưởng đáp.

  - Nếu là trước kia tôi sẽ cho rằng Nagisa chính là người mạnh nhất lớp E nhưng bây giờ Karma lại là người đang nắm danh hiệu đó! Không hiểu sao mà chỉ với khoảng thời gian ngắn kia Karma lại có thể tiến bộ nhanh như vậy? Không lẽ em ấy có ai đó chỉ dẫn phía sau? -- Giọng nói kia tỏ vẻ suy tư.

  - Khả năng cao chính là như vậy! Một người nếu tự luyện tập sẽ không thể tiến bộ với tốc độ đó! Trừ phi kẻ đó là thần đồng thôi! -- Hiệu trưởng gật đầu, ánh mắt thoáng trầm xuống.

  - Lại đang nghĩ về chuyện đó sao Matsutaka? -- Giọng nói kia hỏi.

  - Không có gì! Tôi đã quên từ rất lâu rồi! Cho nên đừng nhắc lại nữa! Lovro! -- Matsutaka quay ra sau thấy Lovro đang chầm chậm bước đến. Có vẻ như ông ta đã sống sót được sau màn ám sát của Tử Thần.

  - ....Hiểu rồi! Tôi sẽ không nhắc lại nữa! Dù sao cũng cám ơn ông đã cứu tôi! Bằng không lúc ở Anh quốc thì tôi đã tiêu rồi! Còn cho tôi chỗ ẩn náu nữa! -- Lovro đáp. Là một sát thủ kì cựu Lovro hiểu rõ chuyện gì nên nói và chuyện gì nên im lặng. Nếu mang ra làm trò đùa thì người đối diện sẽ giết ông mất!

  - Không cần cám ơn! Dù sao chúng ta cũng có quen biết mà! -- Matsutaka đáp. Nhưng mà ngoài thằng nhóc tóc đỏ kia cô bé tóc lục và cặp song sinh kia cũng đều mang lại một cảm giác không thoải mái cho ông. Lớp học này.....quả nhiên không hề tầm thường chút nào! Toàn các nhân vật kì cựu đều tập trung vào đây!

Vậy là xong việc ở nơi này, còn một đêm nữa là đến lúc thi giữa kì. Mọi người ai nấy cũng đều cố gắng thức đêm học mong vớt vát chút điểm. Nhưng nếu không có sự hướng dẫn của thầy cô thì quả là một việc khó khăn. Điển hình như kết quả ngay sau đó, 98% mọi người đã bị đá khỏi top 50.

Và....có cả cô!

Quả là một điều gây bất ngờ cho cả lớp vì điểm của cô đều dưới ba mươi điểm. Và cô đã chễm trệ đoạt ngôi cuối bảng. Mọi người đều cực kì sửng sốt gồm cả Asano và Chủ tịch Gakuho. Mọi người ai nấy cũng dồn dập hỏi cô nhưng cô chỉ bảo là không có học bài. Ánh mắt cô thể hiện rõ sự tránh né, vài người khác không hỏi vì họ nghĩ cô có điều gì đó khuất tất không thể tiết lộ được, vì thế họ chỉ động viên cô lần sau sẽ ổn thôi.

Lần này trong lớp E chỉ có Shiki và Karma là vẫn trụ được, lớp A hầu hết đều lấy lại thứ hạng của mình, Asano cũng đã đoạt lại hạng 1 của mình. Cho nên họ tương đối kiêu ngạo. Nhưng sự kiêu ngạo đó còn chưa được lâu thì đã biến thành phẫn nộ do lời chế giễu của Karma. Phải công nhận cậu ta đúng là giỏi kéo điểm thù hận thật!

Gakuho ở trong văn phòng Chủ tịch xoay nhẹ chiếc nhẫn bạc theo thói quen. Mỗi khi như vậy tức là ông đang suy nghĩ gì đó rất quan trọng. Chỉ có như vậy Gakuho mới theo thói quen sờ và xoay nhẹ chiếc nhẫn bạc đó.

  - Tại sao.....

Giọng nói trầm thấp mang đầy cảm giác nay lại có thêm tia nghi hoặc. Từ sau lúc đó cô luôn luôn khát vọng chiến thắng và luôn luôn giành chiến thắng dù là trong bất cứ chuyện gì. Nhưng tại sao bây giờ lại có thể gây ra một thất bại thảm hại như vậy được?

  - Con....đã từ một thợ săn mà....trở thành....con mồi rồi sao? -- Gakuho khẽ hỏi. Nếu đã là con mồi....thì....con cũng chỉ là một món đồ đáng bị vứt đi thôi!....Ta.....càng không cần một thứ bỏ đi như con! Chiếc nhẫn bạc trong tích tắt trở thành một mớ mảnh vụn, một ít còn trở thành bụi dính trên tay của Gakuho.

Tại một quán cà phê mèo

Asano đang cùng Kyoha ăn mừng vì cậu đã giành lại hạng nhất đã bị cướp hết một học kì. Và cách ăn mừng của họ là.....gọi hết đám mèo để ôm cho thoả thích. Và để làm được cái điều mà Asano cho là xấu hổ với người khác cậu đã bao cả quán để không cần phải giữ vẻ nghiêm nghị đó nữa. Bây giờ Asano không khác gì một đứa trẻ thoải mái cười và chơi đùa cùng lũ mèo.

  - Cha cậu có khen cậu không Asano-kun? -- Kyoha hỏi trong khi nựng một chú mèo hỏi.

  - Có! Ông ấy bảo hãy cứ tiếp tục phát huy! -- Asano đáp, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào mấy con mèo đang làm nũng làm tâm tình cậu cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

  - Vậy sao? Mà cũng thật kì lạ! Suiren-san không hiểu tại sao lại đột nhiên đứng chót bảng nữa? Không lẽ cô ấy cố ý sao? -- Kyoha xoa cằm thắc mắc.

  - Tớ cũng không biết! Nhưng có khả năng cô ta cố tình làm vậy để chọc tức tớ! -- Asano hừ lạnh, nếu thật sự cô ta cố tình làm vậy chế giễu cậu không thể thắng trừ phi cô chán thì Asano này sợ rằng mình sẽ không nhịn nổi mà giết cô ta luôn cũng không chừng.

  - T-thôi mà! Cậu bình tĩnh đi! Tớ thấy Suiren-san không giống loại người đó đâu! -- Kyoha cười trừ.

  - Hừ! Cậu không biết được bản chất của cô ta đâu! Cô ta....không giống vẻ bề ngoài đâu! -- Asano lạnh lùng đáp, nếu để Kyoha biết được con người thật của cô thì chắn chắn Kyoha sẽ không nói vậy đâu!

Tại nhà cô, phòng tập bắn tên

Cô kéo căng cây cung với mũi tên nhắm vào hồng tâm của bia cách đây khoảng hai trăm mét. Nhắm lại một mắt để nhắm bắn đột nhiên cô giật mình buông tay ra.

Phập

Mũi tên đã cắm vào mép của bia, đây là lần đầu tiên cô bắn trượt. Thở dài một tiếng cô lại rút mũi tên khác rồi giương cung lên. Nhưng lần này cô như lại đang nhìn thấy gì đó mà không thể bắn trúng hồng tâm được. Cứ như vậy cho đến khi không còn mũi tên trong giỏ nữa cô mới dừng lại.

  - Có chuyện gì vậy Yuurei? Em không thể tập trung được sao? -- Koro-sensei không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô nhìn những mũi tên kia không hề trúng đích khiến ông không khỏi lo lắng.

  - ... -- Cô trầm mặc không muốn hé môi như không muốn tiết lộ.

  - Hãy nói ra đi Yuurei! Biết đâu thầy có thể giúp em thì sao? -- Koro-sensei đặt xúc tu lên vai cô dịu dàng nói.

  - ......Trước đây....tôi...là một kẻ sát nhân....đúng không? -- Cô không đáp mà giương ánh mắt tĩnh lặng nhưng nhuốm chút mờ mịt như làn sương hỏi Koro-sensei.








Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro