27
"Ê! Mày nói cái gì!? Mày đừng có mà ngậm máu phun người!" Tang Chung giật mình, cơn giận lập tức bùng lên, pheromone từ người hắn tức thì tỏa ra, mùi xăng nồng nặc nhanh chóng lan rộng, gần như khiến người ta hun đến choáng váng đầu óc.
"Anh đừng hòng dùng pheromone để hù tôi! Tôi nói cho anh biết! Tôi không sợ đâu" Cao Bân ưỡn ngực ngẩng đầu, đứng thẳng tắp và kiên định ở đó.
"Hôm đó cũng là anh ép tôi ra tranh long đầu, nói trắng ra thì chỉ là tự anh muốn tranh cử mà thôi! Có cách nào để ghế long đầu rơi vào tay anh? Đơn giản lắm, chỉ cần khiến cho cậu Tưởng nhỏ không thể ra tranh cử là xong!" Giọng nói của Cao Bân đanh thép mạnh mẽ, qua micro truyền đến mọi ngóc ngách của hội trường. Tô Chỉ San nghe những lời của anh, chỉ cảm thấy như đâm vào màng nhĩ, có chút đau nhói.
"Ai biết nhà họ Tưởng có bao nhiêu kẻ thù? Hôm nay nó trúng đạn đổ lên đầu tao, vậy ngày mai có phải là định hắt cả nước bẩn giết ông Tưởng cho tao luôn không? Cao Bân! Có phải mày liên kết với nhà họ Tưởng để hại tao không?!" Tang Chung nghiến răng nghiến lợi, gần như chỉ muốn lao lên đánh chết Cao Bân.
"Anh Tang Chung!" Diêu Thanh Thủy kéo cánh tay Tang Chung lại,
"Nếu Cao Bân đã rút lui, vậy anh tự mình ra tranh cử đi!"
"Được! Vậy tao tự mình ra tranh cử! Vừa hay hôm nay các vị cha chú cũng có mặt, tao muốn xem thử nhà họ Tưởng có thể lấy được bao nhiêu phiếu!"
"Anh có tư cách gì mà ra tranh cử!?" Cao Bân bước từ trên sân khấu xuống, thần sắc điềm nhiên, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi mùi pheromone nồng nặc, khiến mọi người đều hơi kinh ngạc nhìn Beta tóc trắng có thể chống lại sự áp chế của Alpha này.
"Tứ Liên Bang trước nay luôn coi trọng đạo nghĩa, chưa kể đến chuyện anh tìm người xử cậu Tưởng nhỏ, vừa rồi anh còn tự mình nêu ra một nghi vấn khác của bản thân – cái chết của ba cha con nhà họ Tưởng có thật sự liên quan đến anh không? Báo đã viết về chuyện này rồi đó! Anh vậy mà không hề kiêng dè mà trực tiếp ra tranh ghế long đầu!? E là đã thèm muốn cái ghế này từ lâu rồi. Trên người anh có bao nhiêu chuyện không rõ ràng, lòng dạ độc ác, thủ đoạn thấp hèn, không nói đạo nghĩa! Anh có tư cách gì tranh ghế long đầu?!"
Cao Bân từng bước ép sát, ánh mắt sắc như chim ưng, mỗi chữ thốt ra từ miệng đều như búa bổ, găm thẳng vào tim tất cả mọi người có mặt.
"Mày—" Tang Chung nhất thời tức đến nghẹn lời, giơ ngón tay chỉ vào Cao Bân, vậy mà không nói được lời nào.
"Anh không có tư cách ra tranh cử long đầu!" Giọng của Tô Chỉ San đột nhiên vang lên qua micro, không biết từ lúc nào cô đã bước lên sân khấu, lúc này đang nắm chặt lấy cây micro, nhìn chằm chằm vào Tang Chung. Cô cũng chỉ là một Beta bình thường, phải cố gắng kiềm chế mới không run rẩy dưới sự áp chế của Tang Chung.
"Cao Bân nói đúng, một kẻ bất nhân bất nghĩa như anh không có tư cách làm long đầu! Cho dù anh có ra tranh cử, hôm nay tôi cũng sẽ lấy thân phận là người đứng đầu Liên Hưng Thắng đề nghị bãi bỏ tư cách tranh cử của anh!!" Cao Bân vội vã lao xuống lầu, suýt chút nữa thì hụt chân trên bậc thang. Rõ ràng Trương Tế Luân đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, nhưng anh vẫn hoảng hốt vô cùng.
Càng đến gần cửa, anh càng hoảng sợ, anh còn loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa. Trương Tế Luân diễn xuất tốt như vậy, chắc chắn có thể lừa gạt được tất cả mọi người. Anh tự an ủi mình như vậy. Nhưng lời an ủi ấy đã vỡ vụn tan tành khi anh bước đến cửa. Tiếng khóc la của Tưởng Thiên Hà và Tưởng Thiên Du quá chân thực, chân thực đến mức anh không còn cách nào tin vào bản thân được nữa.
Anh cuống cuồng lao ra ngoài, đưa tay cố gắng gạt đám đông đang vây quanh trước mặt. Đầu óc anh nhất thời trống rỗng, không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ cố sống cố chết chen ra khỏi đám đông. Rồi anh nhìn thấy Tưởng Thế Long ngã trên mặt đất, và cả vũng máu đỏ tươi lênh láng. Đầu óc anh lập tức ong lên, đến khi anh kịp phản ứng thì đã quỳ xuống trước mặt Tưởng Thế Long, tay đặt lên tay Tưởng Thiên Hà, một cách gần như vô vọng cố gắng ngăn máu tuôn ra từ vết thương của Tưởng Thế Long.
Ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt Tưởng Thế Long, tràn đầy vẻ hoảng hốt. Anh thấy cặp kính râm trượt xuống chóp mũi Tưởng Thế Long, để lộ ra đôi mắt của anh ta. Tưởng Thế Long vẫn còn tỉnh, đôi mắt thất thần đảo quanh một cách mờ mịt, nhưng mãi không thể gom lại tiêu cự.
Cao Bân cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng, khiến ngực anh vừa trĩu nặng vừa không thở nổi, thậm chí cả trái tim cũng đau đớn như sắp bị nghiền nát.
"Cậu Tưởng nhỏ,” anh nghe thấy giọng mình có chút run rẩy và khản đặc,
"Anh phải cố lên" Tưởng Thế Long đã mất đi khái niệm về thời gian, anh ta không biết mình đã đợi bao lâu, chỉ biết mình gần như cố chấp chống lại ý thức đang hỗn loạn. Cơn đau dữ dội khiến anh cảm thấy mọi đầu dây thần kinh của mình như đang gào thét một cách thảm thiết, anh gần như sắp mất đi sự kiểm soát đối với cơ thể. Máu mất đi mang đến cái lạnh thấu xương, tựa như đang ở giữa băng giá ngàn năm không tan.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro