1
Cao Bân đang bốc hỏa. Trương Tế Luân ban đầu không bận tâm lắm khi họ còn ở trong xe. Cao Bân trông như thể thiếu ngủ cả tuần, anh bầm dập, dính máu nhưng đó là chuyện bình thường sau khi bị Tang Chung bắt và tra tấn.
Khi Tế Luân đưa áo khoác của mình cho Cao Bân trước khi họ đến gặp Thiên Hà, anh ta không nghĩ nhiều về việc Cao Bân đã nóng đến mức nào khi khoác chiếc áo đó lên vai. Thân nhiệt của Cao Bân đằng nào cũng ấm hơn bình thường và hơn nữa, sau khi cố giả vờ rằng máu trên áo anh chỉ là tương cà, Tế Luân gần như không còn tâm trí để nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Nhưng ngay tại đây, ngay lúc này làn da của Cao Bân nóng như lửa, Tế Luân cảm thấy như thể nó sẽ để lại một vết bỏng vĩnh viễn khi da chạm vào da.
"Em đang bị sốt," Tế Luân nói, tay lóng ngóng với chìa khóa nhà của Cao Bân trong khi tay kia đỡ anh.
"Thật à?" Cao Bân trả lời, giọng nói lí nhí. Cơn sốt chắc chắn đang khiến Cao Bân nói sảng, Tế Luân nghĩ. Với việc Cao Bân bị trói vào cột khi Tế Luân tìm thấy anh, không có gì lạ khi anh giờ đang không khỏe.
Anh ta cố gắng mở khóa cửa, cuối cùng kéo Cao Bân đến ghế sofa, đặt anh nằm xuống. Tế Luân cúi xuống, áp trán mình vào trán Cao Bân. Cơn nóng như thiêu đốt, anh giật mình lùi lại.
"Em nên đến bệnh viện," Tế Luân nói, cau mày. Anh có nên gọi xe cứu thương không? Nhưng Cao Bân thậm chí còn không tồn tại, điều đó có làm lộ thân phận của anh không? Hay khôn ngoan hơn nếu gọi cho Madam Koo, vì giờ cổ là người phụ trách họ?
Cao Bân nắm lấy cổ tay Tế Luân, cái nắm của anh mạnh một cách đáng ngạc nhiên đối với một người không thể đứng vững nếu không có sự hỗ trợ.
"Bệnh viện sẽ không giúp được em," anh nói, nhắm mắt.
"Sao cơ?" Tế Luân nhìn chằm chằm vào Cao Bân. Anh ta không cố thoát khỏi vòng tay của Cao Bân, mặc dù nó bắt đầu siết đau.
"Ý em là gì?" Cao Bân thở dài, nhìn Tế Luân.
"Tang Chung đã đánh thuốc em"
"Thuốc gì?" Lông mày Cao Bân nhếch lên. Anh mím môi, giống như cái cách anh luôn làm khi Tế Luân làm điều gì đó hoàn toàn không thể cứu vãn và anh muốn bóp cổ anh ta, trước khi nói
"Một loại thuốc kích dục. Một trong những tên lính của Tang Chung mang theo người, hắn nghĩ sẽ rất vui khi xem nó tác dụng lên em như thế nào," Cao Bân nói. Trời đất, Tang Chung rốt cuộc bị làm sao vậy?
Tế Luân siết chặt nắm đấm.
"Nó chưa phát tác khi em bị trói vào cột, maays tiếng liền, em tưởng nó không có tác dụng. Tang Chung đã mất kiên nhẫn với mấy thằng lính, đuổi vài thằng đi. Rồi anh đến, cứu em và, ừ thì..." Cao Bân nói lấp lửng.
"Ừ thì" Tế Luân nhìn Cao Bân, miệng khô khốc.
"Loại thuốc này có tác dụng gì?" Cao Bân nhăn mặt.
"Đoán là chúng ta sẽ biết sớm thôi." Không phải là Tế Luân chưa từng quan hệ với Cao Bân trước đây. Họ đã làm điều đó hoài, trong nhiều cảnh nhiều nơi khác nhau và trên mọi bề mặt có sẵn trong nhà của Cao Bân bất cứ khi nào họ có một chút thời gian riêng tư.
Tuy nhiên, lần này lại là một điều hoàn toàn khác. Tế Luân cúi xuống hôn Cao Bân, anh đẩy anh ta ra thay vào đó, cảnh báo anh rằng có thể tác dụng của thuốc có thể lây qua việc trao đổi dịch cơ thể.
Tế Luân sau đó hôn lên trán Cao Bân, vuốt má anh để trấn an.
"Tôi ở đây," anh ta nói, đưa tay ra nắm lấy tay Cao Bân. Anh đan các ngón tay của mình vào ngón tay của Cao Bân, siết nhẹ.
"Tôi sẽ không đi đâu cả, được không? Tôi sẽ ở đây với em." Cao Bân siết tay lại, gật đầu.
"Được rồi." Hóa ra, loại thuốc đó làm cho Cao Bân nhạy cảm hơn nhiều so với bình thường. Tế Luân hôn một đường xuống cổ Cao Bân, để lại những vết hằn trên làn da nhợt nhạt, giống như những quả dâu tây trên một tấm vải trắng.
Khi anh ta mút trên da ngay phía trên xương quai xanh của Cao Bân, nơi có một nốt ruồi nhỏ, anh rên rỉ, cơ thể giật mạnh. Đến lúc đầu ngón tay của Tế Luân chạm vào núm vú của Cao Bân qua lớp áo sơ mi, anh kêu lên.
Đó là khoái cảm? Hay là đau đớn? Cao Bân nghiêng người, vùi mặt vào cổ Tế Luân rên rỉ, đó là lúc Tế Luân nhận ra rằng Cao Bân vừa đạt cực khoái chỉ với một chút kích thích.
"Em cảm thấy đỡ hơn chưa?" Tế Luân hỏi, vỗ nhẹ vào lưng Cao Bân để xoa dịu anh.
"Chưa," Cao Bân trả lời.
"Em cần nữa," anh nói, giọng nghẹn lại khi anh ta lùi ra. Cao Bân cần nhiều hơn. Nhiêu đây là không đủ. Tế Luân lột quần áo anh ra và anh ta nhìn Cao Bân trần trụi và...
"Tôi vào nhà vệ sinh," Tế Luân nói, giữ mũi mình trước khi anh ta vẩy thêm nhiều máu hơn vào áo sơ mi của Cao Bân, thứ có lẽ đã dính đủ máu cho ngày hôm nay rồi. Tế Luân trở lại và thấy Cao Bân đang nằm trên giường, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi.
Cao Bân nhắm mắt, một tay nghịch núm vú, xoay nó giữa ngón cái và ngón trỏ, còn tay kia thì quấn quanh dương vật của mình, tự thỏa mãn.
"Không đợi tôi nổi à?" Tê Luấn hỏi, liếm môi quan sát.
"A Luân!" Cao Bân hổn hển, nhìn lên Tế Luân. Đôi mắt anh mờ đi vì dục vọng, một vệt đỏ tuyệt đẹp lan khắp cơ thể, từ má đến tai, cổ và ngực, tương phản rõ rệt với mái tóc trắng của anh.
"Bân Bân," Tế Luân nói, thở hắt ra một hơi run rẩy.
"Lên đỉnh đi. Cho tôi xem" Cao Bân làm theo. Chỉ tự chạm vào bản thân là không đủ cho Cao Bân. Cơn nóng châm chích trên da, khi Tế Luân chạm vào anh, anh ta cảm giác như bị bỏng.
Cao Bân đang bốc hỏa, bất cứ điều gì anh đang làm cũng không giúp anh cảm thấy khá hơn. Thậm chí, mỗi lần cực khoái lại khiến anh muốn nhiều hơn, anh hổn hển bám lấy tay Tế Luân trong lúc anh ta dùng ngón tay kích thích anh.
Tế Luân đề nghị dùng miệng, nhưng Cao Bân đã từ chối kịch liệt. Vậy là Tế Luân giờ đây, lấp đầy anh bằng ngón tay, nhìn Cao Bân giật mạnh, thở hổn hển. Họ đã làm điều này đủ lần để Tế Luân biết cách đưa Cao Bân lên đỉnh nhanh nhất có thể.
"Em cảm thấy thế nào?" Tế Luân hỏi, lau mồ hôi trên trán Cao Bân bằng một chiếc khăn. Cao Bân lắc đầu, mắt vẫn nhắm nghiền.
"Em có muốn tôi làm em không?" Cao Bân rên rỉ.
"Làm em đi," anh rên rỉ, vùi mặt vào khuỷu tay, không muốn nhìn thẳng vào Tế Luân.
"Ước muốn của em là mệnh lệnh của tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro